80s toys - Atari. I still have

Nữ Thần Bộ – Tiêu Hồn

Gặp phải nàng thì y hết cách Gặp phải nàng thì y cũng hết biện pháp.
Lương Thương Trung vốn là một người “rất có biện pháp”.
Nếu chẳng phải vậy, y đâu thể nào xưng là “Thiên hạ thái bình” trong dòng “Thái Bình môn”.
Ngoại hiệu đó ý là: có mặt y, cho dù có tai họa, y cũng có biện pháp để giữ cho thái bình.
Thêm một ý nghĩa thâm thúy hơn là: cho dù y thỉnh thoảng có sử dụng võ lực, nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn nhắm ở hai chữ “thái bình”.
Y từng giúp nhiều kẻ vốn rất không thái bình đến cuối lại đạt được “thái bình”. Ví như:
Giang Nam đại hiệp “Hư không thần quyền” Tống Ảo Trí xưa nay hành hiệp giang hồ, về già thanh thế suy tàn, lại bị địch thủ ám toán mà trúng độc, thêm vào thân thể mang trọng bệnh, đám “Kiếp Sát phái” đối đầu của ông ta đã sai phái mười sát thủ muốn diệt sạch toàn gia họ Tống.
Tống Ảo Trí bệnh nặng thế cô, đáng lẽ chỉ có chết chứ không còn làm gì được nữa.
Lương Thương Trung lại ưỡn ngực ra mặt. “Kiếp Sát phái” năm lần ám sát Tống Ảo Trí chẳng thành, còn bị Lương Thương Trung giết bốn, đả thương năm, bắt hai, đánh tan hành động ám sát của “Kiếp Sát phái”.
“Cân Bán đường” là một nhà thuốc trứ danh, kẻ chủ trì là danh y “Dược sư kim cương” Dư Thị Vô. Dư Thị Vô đó giờ chăm lo tế thế, cứu người vô số, người ta tôn thờ như Phật sống của vạn nhà.
Ông ta dùng lòng nhân ái hành nghề nhân ái, rải rắc từ bi khắp nơi, cậy vào y thuật độ người qua ách nạn khổ ải, nhưng chưa bao giờ trị bệnh vì quyền thế hay kim tiền. Có lần Tra Lễ con trai của quan Đề hình án sát phó sứ Tra Mỗ vì đắc tội với nhân vật giang hồ mà trúng độc của “Lão Tự hiệu”, các y sư đều thúc thủ, phải nhờ Dư đại phu chữa trị. Cha con Tra Mỗ lạm quyền lấn thế, tàn hại trung lương, ăn hối lộ trắng trợn, coi bá tánh như cá thịt, Dư Thị Vô khinh ghét lắm, chẳng chịu sắc thuốc. Tra Lễ cuối cùng phải bị độc phát mà bỏ mạng.
Tra Mỗ ghi hận trong lòng, một mặt để ý chiêu dụ hảo thủ dụng độc của Ôn gia, mặt khác lại dùng nghề cũ, vu cáo tội tình, bắt ép Dư Thị Vô sung quân, mưu toan giữa đường cho người giết.
Lương Thương Trung nhận được tin, lập tức phóng đến bảo vệ Dư Thị Vô. Kết quả ba phen cản chặn ma trảo của cả bọn Nội Xưởng lẫn đám nha sai tróc nã phạm nhân, sau này cứu thoát Dư Thị Vô, khiến cho gian kế độc tâm của Tra Mỗ chẳng thành.
Lại một lần khác làm cho y vang danh giang hồ là chiến dịch quyết chiến với “Dưỡng Thần đường”.
Lăng Yếu Đắc là một ông quan liêm chính cương trực, luôn luôn dám nghĩ dám làm, không sợ cường quyền, bị Tra Mỗ chỉ huy của Nội Xưởng vu cáo mà vẫn ngang nhiên hành sự giữ gìn chính nghĩa, chẳng chút lo ngại, cho nên Tra Mỗ ngầm sai sử cao thủ của “Dưỡng Thần đường” bắt cóc Lăng Yếu Đắc, định tung tin là giặc cướp làm, bắt giữ cầm tù hành hạ đến chết. “Dưỡng Thần đường” tọa lạc trên Phong Thần sơn.
Nhưng Lương Thương Trung vừa nghe chuyện này đã lập tức xen tay.
Y chặn đường lưỡng đại đường chủ Tiếu Thần và Khốc Thần của “Dưỡng Thần đường” vừa bắt cóc Lăng Yếu Đắc, đại chiến hai ba trăm hồi, đánh chết Tiếu Thần, Khốc Thần kéo con tin chạy về “Dưỡng Thần đường”.
Lúc đó theo Lương Thương Trung có hai thủ hạ đắc lực là “Độc nha” Lương Thủy và “Bảo nhĩ” Lương Trà, cả hai đều khuyên y nên dừng tay.
“Dưỡng Thần đường” là bọn không nên gây.
Huống hồ còn phải chui vào hang cọp!
Người của cái đường đó nghe nói đều bất tất phải ngủ. Bọn chúng có mệt thì chỉ cần khép mắt dưỡng thần một hồi là lập tức khôi phục tinh thần thể lực, cho nên bọn chúng tuyệt đối có lắm tinh lực và thời gian dùng để tập võ, đối địch, ám toán người ta!
Hơn nữa bọn chúng còn có bè lũ hoạn quan chống lưng!
Không nên gây!
Nhưng Lương Thương Trung không lý gì đến việc đó!
Y cứ muốn gây.
Y đi thẳng tới Hoàng Long, một mình xông lên Phong Thần sơn.
Y vác kiếm xâm nhập “Dưỡng Thần đường”: huyết chiến Hỉ Thần, giết Hỉ Thần; quyết chiến Tang Thần, giết Tang Thần; lực chiến Thực Thần, giết Thực Thần; đánh luôn một lúc cả ba Khốc Thần, Ác Thần và Sát Thần, kết quả khiến cho tam Thần phải tự động phóng thích Lăng Yếu Đắc, không dám động chạm Lương Thương Trung nữa, cũng không dám gia hại Lăng Yếu Đắc nữa.
Trừ Chiến Thần, Ôn Thần và Thần Vương của “Dưỡng Thần đường” không có mặt ở Phong Thần sơn lúc đó ra, mấy cao thủ khác đều chịu khuất phục dưới chiến dịch “Độc chiến Phong Thần sơn” đó của Lương Thương Trung.
Đó là những chiến tích của Lương Thương Trung.
Hơn nữa chỉ là ba trong số những chiến tích của y mà thôi.
Lần này Lương Thương Trung được biết vị cô nương kia là hậu nhân của vị trung thần hy sinh vì nghĩa cả Cao Phàn Long, y không thể không xen tay vào chuyện này. Cao Phàn Long do không chịu nịnh bợ theo Ngụy Trung Hiền nên bị vu cáo hạ ngục, bị tra tấn bằng cực hình. Cao Phàn Long sợ liên lụy đến gia đình nên tự tử chết. Vậy mà tên hoạn quan họ Ngụy còn sợ hậu nhân của Cao thị trả thù, lão ta giết cả hai người con trai của Cao Phàn Long, rồi định sát hại luôn hậu duệ duy nhất của Cao thị còn sống sót là Tiêu Hồn cô nương.
Đám tay sai tróc nã tội phạm của Đông Xưởng, Tây Xưởng, Nội Xưởng đều muốn truy sát nàng, y vì nghĩa chẳng thể từ nan, ra mặt muốn bảo vệ nàng đến Lĩnh Nam. “Lão Tự hiệu” Ôn gia ở Lĩnh Nam có quan hệ bà con với Cao Phàn Long, mà “Lão Tự hiệu” rất có thế lực trong võ lâm Lĩnh Nam, người nào khác không chứa nổi Tiêu Hồn, nhưng Ôn gia thì lại dám nhận mối này.
Chỉ cần tiến vào vùng đất thế lực của “Lão Tự hiệu” Ôn gia, thêm vào bọn họ có “quan hệ đặc thù” với võ lâm lẫn nhà quan, cho dù cẩm y vệ và bọn nha sai có nhe nanh múa vuốt, hoành hành chẳng e dè, sợ cũng không dám đụng vào vùng đất của “Lão Tự hiệu”.
Có điều một khi chưa đến Lĩnh Nam, cao thủ của “Lão Tự hiệu” có thần thông quảng đại đến đâu cũng không có cách nào đảm bảo an toàn của cô nương kia dọc đường.
Cho nên Lương Thương Trung nhất định phải trượng nghĩa gánh vác chuyện này.
Đưa cô nương kia đến “Nhất Động Thiên” bảy chục dặm ngoài “Hương Khê” trên “Toan Lĩnh” vùng Tây Việt, tự sẽ có người của “Lão Tự hiệu” Ôn gia đến đón.
“Nhất Động Thiên” ở gần “Hương Khê”.
“Hương Khê” giắt ngang mạch bắc “Toan Lĩnh”.
Dãy “Toan Lĩnh” thuộc phạm vi thế lực của “Lão Tự hiệu”.
“Lão Tự hiệu” phái “Nhất bộc thập hàn” Ôn Noãn đi đón cô nương kia.
Nhiệm vụ của Lương Thương Trung là đưa cô nương kia an toàn gặp Ôn Noãn.
Trách nhiệm của y là vậy.
Sứ mệnh của mấy người khác cũng là vậy.
Mấy người khác?
Mấy người đó là ai?
Bọn họ là người ra sao?
Vì có mấy người đó, Lương Thương Trung mới phải tổn thương tâm thần, tổn thương tình cảm.
Còn phải sưng đầu, đau đầu nữa! Cô nương kia rất trẻ, bước đi, giọng nói, nụ cười cũng rất trẻ. Cô nương kia tươi tăn tắn, đẹp rờ rỡ, phảng phất tỏa toát một thứ ngọt lịm mê đắm chết người. Lúc động thì như một dòng nước uyển chuyển thả mình, lúc tĩnh thì tựa một hồ nước trong xanh lấp lánh ánh trăng.
Cô nương đó có tên:
Tiêu Hồn.
— Tiêu Hồn là tên của nàng.
Bên cạnh nàng có một a đầu, đầu thù lù, cổ tổ bố, tay dềnh dàng, môi thừ lừ, mũi tẹt lét, ngay cả thân thể cũng thù lù tổ bố dềnh dàng thừ lừ tẹt lét, có điều không ngờ cũng mày thanh mi tú lắm. Gánh gồng ả làm không được, võ công xem ra ả cũng không ra làm sao.
A đầu đó tay chân da thịt thô kệch, cả thanh âm cũng rất là thô kệch, lại dám đến bảo vệ (hoặc là hầu hạ) Tiêu Hồn cô nương. Ả theo sát bên Tiêu Hồn, một tấc cũng không rời.
Tiêu Hồn gọi a đầu đó là:
“Tiểu thư thư”.
Nàng đối đãi “Tiểu thư thư” cực tốt, lo từng li từng tí, cởi y phục mình cho ả mặc, xẻ đồ ăn ngon cho ả ăn (“cởi áo xẻ cơm” bắt nguồn từ truyện Hoài Âm hầu Hàn Tín trong Sử ký Tư Mã Thiên. Khi Hạng Võ sai Vũ Thiệp đến dụ Hàn Tín bỏ Lưu Bang, Hàn Tín mới từ chối: “Hán vương trao cho ta ấn Thượng tướng quân, giao mấy vạn binh mã, cởi áo trên mình cho ta mặc, đem chia đồ ngon cho ta ăn, lời nói được nghe, mưu kế được dùng, cho nên ta mới có thể có ngày nay…”). Nhưng đối với người khác thì nàng cực kỳ tinh quái, châm chích, trả treo.
Nàng chẳng có chút nào giống một cô gái đang chạy nạn.
Nàng hoàn toàn không có vẻ đang chạy nạn.
Người ta nhắc nhở nàng: “Nàng hiện đang chạy trốn đó!”. Nàng hỏi ngược: “Ồ? Người chạy nạn phải có một dáng vẻ nhất định à? Không có bộ dạng chạy trốn thì không phải là chạy trốn sao? Ta thì thấy chạy trốn mà không có dáng vẻ trốn chạy mới thực là chạy trốn đó chứ!”.
Đối với nàng, không những Lương Thương Trung hết cách, người khác cũng chẳng còn biện pháp gì hết.
Người khác?
Người khác là ai?
Người khác cũng như Lương Thương Trung vậy, ít ra có hai chỗ giống nhau:
Một, đều là cao thủ bậc nhất, cực kỳ lợi hại.
Hai, đều là người đến để bảo vệ Tiêu Hồn cô nương.
Ban đầu Lương Thương Trung đâu biết có những người này, y cho rằng chỉ có một mình mình đứng ra khuông phò Tiêu Hồn cô nương.
Y đâu phải dễ gì dò thám được hành tung của Tiêu Hồn. Y gặp Tiêu Hồn trong một quán dân quê, đang ăn hạt bồ đề. Con gái ăn hàng, mắt him híp, môi đo đỏ, răng trăng trắng, rất dễ nhìn, Lương Thương Trung thấy vậy không khỏi tiêu hồn một hồi. Y định đi qua làm quen, hứa hẹn: đừng sợ, ta bảo vệ nàng. Nhưng cô nương kia lại đi trước y một bước, nhìn y cười cười.
Nụ cười đẹp như một giấc mộng.
Mà nàng là cô gái trong giấc mộng của y.
Đó là một giấc mộng đẹp.
Đó là nụ cười trong mộng, đôi mắt trong ngời nhìn y. Nàng cười nói với y: “Đừng sợ, nói cho ta biết coi ngươi sao lại lẽo đẽo theo ta vậy?”.
Y còn chưa trả lời.
Mặt ửng đỏ cái đã.
Lương Thương Trung cho rằng mình xông pha giang hồ biết bao nhiêu năm rồi, đâu thể nào đỏ mặt được!
Y còn chưa kịp hồi đáp.
Có hai người đã đứng dậy.
Đứng lên đi ra.
Hơn nữa đồng thời phát động công kích.
Đó là một trận chiến cực kỳ đáng sợ.
Kẻ công kích, một người là một tên nhóc miệng méo da thịt thô sần đến gần như toàn thân mọc đầy vảy cá.
Người kia là một hán tử sắc mặt và thân hình lúc bình thường thì xám xịt, lúc lo âu thì biến thành màu lam, nhưng đến khi phẫn nộ thì lại lại đỏ bừng lên hết.
Vũ khí của tên nhóc miệng méo là la sách, một dải tơ mỏng. Vũ khí của hán tử mặt đổi sắc theo tâm tình là một thanh loan đao sắc bén.
Bọn họ tấn công rất mãnh liệt.
Hơn nữa rất kỳ lạ.
Bọn họ không những tấn công Lương Thương Trung, đồng thời cũng công kích lẫn nhau, mà càng đánh lâu lại càng hung mãnh: địch nhân càng mạnh, bọn họ càng dữ tợn; thụ thương càng nặng, đấu chí càng hừng hực; đánh càng gay go, càng cứng cỏi phấn đấu.
Loan đao và la sách bám sát “Tiểu Yểm kiếm” của Lương Thương Trung, không ngừng tung toé hoa lửa khi va chạm vào nhau.
Thà chịu bị thương chứ chẳng ai lùi.
Lương Thương Trung phát hiện địch thủ lần này cực kỳ khó đối phó.
Ba người bọn họ càng đánh càng dũng cảm, càng hăng máu. Nếu không phải đột ngột có kỳ biến, ba người có dũng cảm, có hăng máu tới đâu thì cuối cùng cũng sẽ thay nhau té quỵ.
Kinh biến là một trận đột kích.
Ít ra cũng phải có sáu mươi ba mạng đột kích hai chủ tớ nhà Tiêu Hồn cô nương, một số trong bọn sát thủ đã trà trộn làm tiểu nhị, làm thực khách trong quán.
Tên miệng méo, hán tử mặt cắc ké, Lương Thương Trung và hai bộ hạ của y lập tức chuyển hướng, lo đối phó sáu mươi mấy sát thủ nọ. Đến giờ bọn họ mới biết mình cùng chung một trận tuyến bảo vệ Tiêu Hồn cô nương! Sau khi biết ý nhau, ba người đổi địch thành bạn.
Hán tử miệng méo thì ra là con cháu nhà gia thế, còn trẻ mà đã làm quan đến chức Hiệu úy, có điều không quen được lề thói triều đình “chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho bá tánh thắp đèn” [Điền Đăng thời Tống làm quan trấn giữ một châu, bắt mọi người phải kỵ húy tên mình (vì chữ "Đăng" trong tên của y có nghĩa là "lên", nhưng do cùng âm với "Đăng" có nghĩa "đèn" cho nên y không cho người xung quanh dùng bất cứ chữ nào có âm "Đăng"). Kẻ xúc phạm điều luật của y bị cho ăn hèo, cho nên bá tánh nguyên một châu đành phải gọi "đăng" (đèn) là "hỏa" (lửa). Vì vậy đến ngày Tết Nguyên Tiêu thắp đèn, quan Phủ doãn cho phép dân cư trong khu vực du ngoạn thưởng lãm, đăng bố cáo rằng: "Bổn châu án chiếu quán lệ, phóng hỏa tam thiên" (Châu mình theo thường lệ, thắp đèn ba ngày --- viết vậy có khác gì là cho phép "phóng hỏa" - đốt lửa ba ngàychuyện đó mà viết hai câu đối: "Chỉ chuẩn châu quan phóng hỏa, bất hứa bách tính điểm đăng" (Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho bá tánh thắp đèn). Bá tánh ai ai cũng vừa tức tối vừa buồn cười. Ngày Tết thắp đèn mà chữ "đăng" không cho dùng thì còn ra thể thống gì nữa! Có người mượn Hai câu đó sau này trở thành một thành ngữ lưu truyền đến ngày nay. Người ta dùng nó để hình dung bọn quan lại xấu xa hoành hành bá đạo, chèn ép dân lành'>, cho nên bỏ chẳng làm quan, hành hiệp giang hồ.
Quái nhân mặt mày đổi sắc vốn hồi bé bị bệnh sài đẹn. Lúc mang thai hắn, mẹ hắn bị bọn quan lại bắt ép làm thiếp, bà có chết cũng không chịu tuân theo, nên bị giam trong lao tù, lãnh đủ hình phạt, may là còn sống, có điều sinh ra quái thai, lại thành nhân tuyển tốt để tập võ.
Tuyệt kỹ lợi hại nhất của Lương Thương Trung là khinh công.
Y dùng “khinh công” làm “vũ khí” và “công kích” chủ yếu nhất.
Người khác cứ lo kiếm nhanh, đao lẹ, xuất thủ mau.
Y nhanh, lẹ, mau ở thân pháp.
Cho nên người khác có thể đánh một đao, một thương, một kiếm cực nhanh, nhưng Lương Thương Trung lại có thể dùng thời gian tung một chiêu đó để tấn công toàn thân người ta; nói một cách khác, thân người của y có thể thình lình chuyển ra sau lưng, trên đầu, dưới chân địch nhân, y mà phát động công kích thì người ta có muốn đề phòng cũng đề phòng không được.
Cái đó mới đáng sợ hơn xa chiêu nhanh, thức lẹ, xuất thủ mau.
Huống hồ thân pháp nhanh không nhất định phải dùng để xuất thủ, cho dù có lách tránh hay bỏ chạy cũng có lợi vô cùng.
Tuyệt chiêu của quái nhân đổi sắc mặt là một khi hắn đánh không được sẽ nổi nóng.
Một khi nổi nóng là mặt mày hắn đổi sắc.
Một khi đổi sắc là hắn nằm rạp dưới đất.
Ngậm một họng cát.
Hoặc nuốt bùn.
Sau đó hắn như bơm đầy kình lực trở lại, phát động công kích tràn trề tinh khí thần gấp mười lần ban đầu, hơn nữa đang đánh nhầu đánh rát mà còn thình lình há miệng phun một đống cát.
(Lương Thương Trung nghe nói hắn có ngoại hiệu là “Đại vương ăn cát”).
Anh chàng miệng méo một khi đánh thì liều mạng ghê gớm, miệng càng méo xệch, bộ dạng càng khủng bố.
La sách múa loạn xạ, lúc đánh hứng chí toàn thân như phựt lửa, dồn cuốn địch nhân vào lưới sách, chẳng động đậy được, cũng có thể dùng mũi nhọn trên sách đâm cắt địch nhân nát ngấu. Một khi bị địch nhân tập kích cũng có thể dùng la sách bao bọc lấy mình, công thế có dữ đến đâu cũng phá không được thiên la địa võng gã bày bố.
Gã miệng méo bộ dạng giận dữ, giao thủ với người ta mà cứ như sự tức tối của gã đã đủ để nuốt chững người ta. Trán gã nhăn sắp lớp, cái miệng méo mím cứng, con mắt trái nhíu chặt, con mắt phải trợn tròn, kẻ giao thủ với gã mà nhát gan một chút thì đã bị hù bay mất nửa cái mạng.
(Lương Thương Trung cũng biết gã có ngoại hiệu là “Hiệu úy miệng méo”).
Ba người bọn họ liên thủ đánh lùi sáu mươi ba tên, tới lúc đó mới biết hai chuyện:
Một, bọn họ đều là người đến bảo vệ Tiêu Hồn cô nương đi Lĩnh Nam.
Hai, bọn người lợi dụng khi họ đang đánh nhau mà mưu đồ sát hại Tiêu Hồn cô nương là đám “Phá Hoại bang”.
“Phá Hoại bang” là gì?
“Dưỡng Thần đường”, “Đồ Quỷ ốc”, “Kiếp Sát phái”, “Phá Hoại bang” đều là bang phái võ lâm quật khởi trong hai mươi năm gần đây.
Bốn bang phái đó cũng toàn là tay sai mà bọn quan hoạn dàn trải trong võ lâm. Tuy chịu nghe lệnh, bốn tổ chức lại có mục đích khác nhau.
“Dưỡng Thần đường” là vì quyền. Tổng đường chủ của chúng cũng đang làm quan trong triều. Nếu không vâng vâng dạ dạ với đám thái giám có quyền được thế thì làm sao mà làm quan được, hơn nữa cũng chẳng thể giữ mạng trong giang hồ.
Kẻ chủ trì “Đồ Quỷ ốc” là người do Đề hình án sát sứ Tra Mỗ phái ra.
“Kiếp Sát phái” hoàn toàn hành sự vì tiền. Bọn hoạn quan có Đông, Tây, Nội Xưởng, chỗ nào cũng có bạc, mà bọn chúng đâu phải tự móc hầu bao của mình: toàn là rót thịt nạo xương dân đen mà ra.
Mục đích của “Phá Hoại bang” là cầu danh. Chúng vốn yếu thanh yếu thế hơn “Dưỡng Thần đường”, “Kiếp Sát phái”, “Đồ Quỷ ốc”, hơn nữa cũng quật khởi trễ hơn hết. Nếu muốn nghểnh đầu giương cờ gióng trống chiêu binh mãi mã, nhất định phải giành được sự âm thầm ưng thuận cho phép của bọn quan hoạn.
Cho nên chúng chịu làm bất cứ chuyện gì, miễn sao để cho bọn thái giám và nha sai vui lòng.
Bọn chúng quả cũng đã thu hoạch được sự tín nhiệm của bè lũ hoạn quan.
Vì vậy chúng quật khởi rất nhanh.
Như dòi bọ sinh trưởng lan tràn trên mình một con voi chết vậy.
“Phá Hoại bang” có “Tứ đại thiên vương”: “Trần Xuân, Lý Hạ, Trương Thu, Vương Đông.
Bốn tên đó tuyệt đối là “cao thủ phá hoại”.
Nhưng trong chiến dịch này, bốn tên đều chưa xuất hiện.
Hành động lần này xem chừng chỉ là “thăm dò”: xem xem người hộ tống Tiêu Hôn cô nương ngon tới cỡ nào!
Ba người bọn họ vì đã kịch chiến với nhau cho nên rất tán thưởng võ công của nhau, đồng thời bọn họ cũng vì vừa kịch chiến với đám tập kích cho nên càng tán thưởng sự gan dạ của nhau.
Tiêu Hồn cô nương chứng kiến trường đại chiến đó mà vẫn nheo mắt cười tươi, ngón tay thanh tú vuốt ve con mèo đang ôm trong lòng, bộ dạng ung dung cởi mở: “Đại vương, hiệu úy, Lương đại hiệp, các người đánh một trận vừa rồi đúng là chẳng đánh chẳng quen mà”.
Ba người đưa mắt nhìn nhau.
Lương Thương Trung hít một hơi sâu: “Nàng nhận ra ba người bọn ta?”.
Tiêu Hồn gật gật đầu, chớp chớp đôi mắt mỹ lệ đến gần như quyến rũ: “Ừm”.
Lương Thương Trung hỏi một cách chân thành: “Vậy hồi nãy sao nàng không ngăn bọn ta giao chiến?”.
Tiêu Hồn đáp một cách thành thật: “Trận đánh đẹp mắt như vậy, làm sao mà tôi bỏ qua cho được?”.
Sau đó nàng nghiêng đầu như con mèo của nàng, hỏi ngược một câu ăn miếng trả miếng: “Các người hồi nãy không phải đã thử lửa võ công của nhau sao? Hiểu biết được võ công của đối thủ không phải là chuyện tốt sao?”.
“Hiệu úy miệng méo” không tránh khỏi miệng càng thêm méo: “Vạn nhất ba người bọn ta giao thủ mất mạng, nàng cũng mặc cho bọn ta tàn sát lẫn nhau?”.
“Đương nhiên không”. Tiêu Hồn lại cười xinh xắn: “Bây giờ không phải chẳng ai mất mạng sao?”.
“Đại vương ăn cát” sờ sờ cái đầu hói (chỗ thiếu tóc thì lại lắm mồ hôi), hỏi: “Hồi nãy mấy người đó đột kích nàng, nàng không sợ sao?”.
“Không sợ”. Tiêu Hồn đáp một cách sảng khoái: “Tôi biết các người nhất định giải quyết được”.
Ba người lại đưa mắt nhìn nhau.
“Nếu bọn ta không có mặt thì sao?”.
“Tôi trông vào Tiểu thư thư”. Nàng tựa sát a đầu thừ lừ kia: “Nhưng tôi biết các người sẽ đến. Cha tôi hồi còn sinh tiền đã giúp rất nhiều người, làm biết bao nhiêu là chuyện tốt, kết giao quá xá hảo hữu giang hồ, không lý nào lọt vào đường cùng mà chẳng có ai phù trợ”.
Ba người vẫn phải đưa mắt nhìn nhau, gãi gãi cằm, vò vò đầu, ngoài cười khổ thì còn làm gì khác được nữa chứ.
“Các người hỏi nhiều quá”. Tiêu Hồn cô nương cười nụ: “Bây giờ đến phiên tôi hỏi các người”.
Ba người lại ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
“Đại vương ăn cát” bình thời lúc không ăn cát thì lại dễ bị hoảng hốt nhất; hễ hoảng hốt thì miệng lắp bắp: “Nàng… hỏi… hỏi… ta… hỏi bọn ta…”.
“Đúng”. Tiêu Hồn vẩu đôi môi mỏng, nở một nụ cười ngây thơ kiểu tiểu cô nương mà lại lai láng phong tình một nữ tử chín muồi: “Tôi hỏi các người, các người thực ra là vì cái gì mà đến giúp tôi?”.
Sau đó đôi mắt nàng long lanh.
Như một con mèo bé bỏng.
Mắt mèo.
Rồi nàng tinh nghịch đưa một ngón tay chỉ Hiệu úy miệng méo: “Ngài nói trước”.
Hiệu úy miệng méo lại càng méo miệng, rướn cổ lạnh giọng: “Tại sao lại là ta?”.
Tiêu Hồn cô nương cười khúc khích: “Vì tôi muốn ngài nói trước”.
Hiệu úy miệng méo nhìn sang trái.
Bên trái là Lương Thương Trung.
Lương Thương Trung đang ngó gã, dáng vẻ hơi ghen tị.
Hiệu úy miệng méo lại nhìn sang phải.
Bên phải là Đại vương ăn cát.
Đại vương ăn cát cũng đang liếc gã, bộ dạng rất hâm mộ.
Hiệu úy miệng méo méo miệng, nhún nhún vai, làm ra vẻ không có gì: “Ta xưa nay luôn chống đối bè lũ hoạn quan. Người chúng muốn hại, ta phải cứu cho được. Ta từng bị tên thiến họ Ngụy hại cho nhà tan cửa nát”.
Nói đến đó, gã không lên tiếng nữa.
Tiêu Hồn cô nương nhìn gã đầy cảm thông, một lúc sau mới quay sang Lương Thương Trung, u uẩn hỏi: “Còn ngài?”.
“Ta?”. Lương Thương Trung đáp: “Lệnh tôn không đáng bị hại, nàng cũng không nên chết, cho nên ta đến”.
Đôi mắt đẹp của Tiêu Hồn lại chuyển sang chăm chú nhìn Đại vương ăn cát.
Đại vương ăn cát ấp ấp úng úng, khó khăn lắm mới nói được: “Ta từng được Cao đại nhân chiếu cố ban ơn. Ông ta







Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Cậu bé và vết xước trên xe

Cậu bé và vết xước trên xe"Đừng đi qua cuộc sống quá nhanh, và nếu có ai đó ...

Truyện Ngắn

07:09 - 23/12/2015

Nếu con chết, mẹ có buồn không?

Nếu con chết, mẹ có buồn không?- Ki tao ăn với mày nhé! - Nó bốc một nắm cơm cho ...

Truyện Ngắn

03:02 - 23/12/2015

Tây Du Ký Chế:Hồi 5 Thi tài.

Tây Du Ký Chế:Hồi 5 Thi tài. Hổ lực đại tiên nói: - Chúng tô...

Truyện Cười

21:55 - 26/12/2015

Bà Vợ Ở Nhà Ngoại Tình

Bà Vợ Ở Nhà Ngoại Tình Một anh lính nọ phải ra trận vào...

Truyện Cười

20:05 - 26/12/2015

Ba tôi là bác sĩ thú y

Ba tôi là bác sĩ thú yNghề nào cũng là nghề, ba muốn con gái có một nghề...

Truyện Ngắn

05:34 - 23/12/2015