The Soda Pop

Đọc truyện ma- 3 Tuần Trông Nhà Thằng Bạn Thân

h mắt đó là một sự trùng hợp, hay là 2 “thứ” đó đi cùng với nhau. Chẳng có lý nào cả, mà cũng có thể, bởi vì lúc trước tui có biết là chó và mèo đều có thể nhìn thấy người chết. Không lẽ nó lại làm bạn với “vong linh” đó à? Chợt tui lại giật mình, mẹ thằng Q chắc chắn có uẩn khuất trong sự việc này. Vậy nếu lỡ có chuyện gì liên quan tới mẹ nó, thì thằng Q phải làm thế nào? – Ê, 2 tụi bây đánh lẽ hả? Thì thầm cái gì đó? – thằng P lên tiếng – Có gì đâu, thì mấy chuyện nãy giờ thôi. – Ừ… chán – Chán gì mày? – Thì không biết, chỉ biết chán. – Thôi tao đi đái cái. – nói xong nó bước ra ngoài, trong khi tụi tui chưa nói gì. Và chuyện mới bắt đầu từ đây… Tui ngả người xuống dưới đất rồi nhắm mắt lại xíu. Mơ đủ thứ chuyện, nhưng giấc mơ nhanh và kì lạ nhất là lúc tui mơ thấy ba thằng đi ra ngoài vườn. Đang đào bới một cái gì đó, vì là giấc mơ nên rất mơ hồ. Xong bỗng dưng đào trúng một cái hố, thằng P bị trượt chân rồi rớt thẳng xuống dưới. Tui giật mình ngồi bật dậy, cảm giác khó chịu như vừa mất đi một thằng bạn, xong rồi tui cũng thở dài. Tất cả chỉ là mơ, ít nhiều là vẫn còn nằm trong nhà. Nhưng tui vẫn thắc mắc một hồi: – Ủa, tao ngủ lâu chưa mày? – tui quay qua hỏi thằng Q – Mới 30 phút à, ngủ tiếp đi. – Ờ… mà thằng P đâu? – Nó đi đái? – Hả, đi đái gì mà tới 30 phút. – Mày nói tao mới chú ý, không nghe nó nói gì luôn. Tui lạnh sống lưng một cái, rồi đứng dậy lao ra ngoài, thằng Q thấy vậy cũng lao theo tui. Chạy thật nhanh ra vòng vòng mấy chỗ gần đó thì chẳng thấy gì hết, hai thằng kêu tiếng thằng P to, nhưng chẳng thấy nó trả lời. Lúc này thì mồ hôi tui đã đỗ ra từng tấm. Chẳng lẽ giấc mơ là điềm báo trước. – Nó nè C ơi Tiếng thằng Q cất lên, nghe trong tiếng có sự sợ hãi, tui phóng như bay lại thì đúng ngay chỗ cái giếng. Ngay chính u đất đó, nó đang nằm trên cái mô đất, mắt thì trợn ngược lên trời, còn miệng thì sùi bọt mép. Nhìn như là mới bị ai đó bóp cổ Tui mới đảo mắt tới cái cổ nó thì hoàn toàn…. không một dấu vết. – Mày đứng đó làm gì, kéo nó vô nhà nhanh! – thằng Q quát to lên Tự dưng tay chân tui run run lên, nhưng hên là vẫn kéo nó vô nhà. Nó vẫn còn biết biết, chưa hoàn toàn bất tỉnh, bởi vì nó còn nắm được tay tui hờ hờ. Đặt nó nằm xuống, thằng Q với tui loay hoay chẳng biết làm gì nữa. Bỗng lúc này thì bà 3 mới xuống: – Q, con chạy đi lấy cho bà cái giỏ xách ở góc kia. Còn C con dựng người nó ngồi vô tường, còn lại để bà lo. Tui loay hoay dựng nó vô, người nó cứ như bị giật kinh phong. Tui phải ghì tay mà kiềm người nó lại, nước bọt nước miếng của nó chãy nhìn rất vãi. Nhưng bây giờ phải giúp nó, mắt nó cứ trợn lên trời. Tui nhìn mà tui cũng chãy nước mắt. Sao nó lại bị thế này? Thằng Q xách cái giỏ xách lại cho bà 3, bà ba lục lấy một sợi dây giống sợi dây chuyền chồng vào cổ cho nó. Rồi lục lấy một hủ thuốc Bà thấy tui cũng ngạc nhiên nên mới quay qua nói: – Có bùa phép gì, cũng phải thuốc thang trước con à. – Dạ… Xong bà nhét vào miệng nó 2 viên thuốc, rồi kêu tui bóp miệng nó lại cho nó uống vô. Thật tình thì tui không biết có tác dụng gì không? Lúc sùi bọt mép lại cho uống thuốc? Không sợ nó tràn ra à. Sau đó bà mới lấy một tấm giấy, ngồi niệm gì đó. Rồi bà lại tiếp tục đi vòng vòng, vừa đi vừa niệm. Được một hồi sau thì người thằng P đã hết co dật, mắt nó cũng đã nhắm lại được như bình thường. Nghe nhịp thở của nó bình thường hơn lúc trước. – Nếu tối nay mà không đỡ, thì mai cho nó đi bệnh viện. Chứ chuyện khác bà lo rồi. – Dạ… ủa mà chuyện gì bà? – Chút nữa bà nói. Tui với thằng Q thay phiên xem thằng P, có vẻ như nó đã đỡ hơn lúc nãy. Nhìn nó bây giờ giống nó ngủ hơn là mới xảy ra chuyện. Tui cũng thở phào nhẹ nhõm. Tui cứ nghĩ nếu lúc nãy mà tui không mơ cái giấc mơ đó để giật mình tỉnh dậy, thì chắc thằng P đã đi mấy cõi rồi. Con miêu của thằng P như cũng biết chủ nó mới vừa trãi qua con nguy kịch, nên nó cứ nằm sát chủ nó, đầu thì cứ cạ cạ vào cái mặt thằng P, xong rồi nó nhãy lên người thằng P ngồi ỳ ở trển, đuổi nó xuống nó cũng leo lên lại. Thôi thì kệ tía nó. Nhìn cũng thấy cưng lắm. Thằng Q có lẽ vẫn chưa tin là lại có chuyện như vầy, nó mới quay lại hỏi bà 3: – Cuối cùng là sao vậy bà? – Haizz, thì P nó bị vong hại con à? – Vong hại, vong làm sao mà hại nó hả bà – Thì tất cả cũng là do vong với lại nó yếu vía con à. Chuyện kể lòng vòng thì lý do đơn giản là nó đã bị yếu vía ngay từ lúc nhỏ (Đọc lại Part 6) nên bây giờ nó rất dễ bị vong hại. Chỉ cần yếu một chút xíu thôi là sẽ bị vật ngay. Không biết tại sao mấy bữa trước nay nó không bị, mà lại bị ngay hôm nay, may mắn thay là hôm nay có bà 3 chứ nếu không chắc tụi tui cũng phải chở nó đi cấp cứu. Còn về lý do tại nó bị và lại nằm ngay trên u đất thì chỉ có nước hỏi nó lúc nó tỉnh lại. Vấn đề là khi nào nó tỉnh lại, chứ bây giờ thì nó vẫn còn ngủ rất say. – Thôi tụi con đi ngủ xíu đi, rồi bà canh nó cho. Chứ tụi bây canh cũng đâu biết làm gì. – Dạ thôi, bà đi ngủ đi, để tụi con canh được rồi. – Thôi đi ngủ đi, tụi bây mệt rồi. Nó nhập tui bây thì khổ. Nghe tới đây tui với thằng Q quíu người, thôi nghe thời bà 3 dông cho khỏe . 2 thằng lăn ra ngủ một chút xíu. Giấc ngủ lần này của tui thì đã thoải mái hơn lúc nãy, không còn mơ gì nữa. Ngủ một giấc cho tới… mấy giờ không biết. Chỉ biết là vẫn còn đêm, và chúng tui giật mình bởi vì tiếng của thằng P. Nó đã tỉnh dậy, nhìn nó còn khỏe như sáo, không có dấu vết gì của bị hại – Tỉnh rồi hả mày? – Ừ… – Mày còn nhớ chuyện gì đã xảy ra không P? – Nhớ chứ, chờ tao chút Đoạn này nó nhắm mắt lại, nó thở từng nhịp, từng nhịp rất mạnh và liên tục. Xong rồi nó mở mắt ra và bắt đầu câu chuyện. Cái lúc mà tao nói tụi bây là tao đi ra ngoài đái đó. Thì vừa ra tới ngoài, chưa kịp xong nữa thì tao bỗng dưng cảm thấy có ai đó đang dòm. Tao tưởng là mày hay thằng Q nên tao cũng không qua tâm tiếp tục xả nước. Một hồi sau vẫn cứ cảm giác có ai sau lưng thì tao mới lên tiếng: – Thằng nào ở sau zị, sao không đái chung? Đợi một hồi cũng chẳng có ai trả lời, tao mới bắt đầu ngờ ngợ có chuyện gì đó. Nhưng tao vẫn chưa tin, cho tới khi tao nghe một giọng nói: – Anh P hơi, e nè. Giọng của pé T vang lên trong đầu tao, tao giật mình quay phắt ra đằng sau. Thì hoàn toàn không có ai cả. Tao cứ nghĩ là bị ám ảnh mấy chuyện này, nhưng tao có cảm giác như ai đó muốn tao đi tới chỗ mô đất. Tao không sao lên tiếng kêu tụi bây được, chỉ biết là muốn đi tới đó. Xong, khi tao tới nơi, thì tao lại nghe thêm một vài tiếng kêu kì lạ. Tao mới hoảng quá mà quay lại chạy vô nhà, thì khi mà vừa quay lại, tụi bây biết tao thấy gì không? Con chó, ánh mắt nó sáng rực, nó vồ vào tao rồi làm tao ngã lăn quay ra đất. Sau đó tao vật lộn với nó, bỗng nhiên có một bàn tay chụp lấy tao lôi vào chỗ mô đất. Bàn tay đó chụp cổ tao rồi bóp rất mạnh, nhưng tao không thể nào đẩy được bàn tay đó ra. Bàn tay vô hình mày à… – Haizzzzz – thằng P thở dài, một tay xoa xoa cái cổ, một tay vuốt con miêu của nó. – Thế vậy mày có nhìn được gì không? – Không, à mà có… nhưng… – nó quay qua nhìn thằng Q – Nhưng sao – thằng Q nói – Tao thấy một mái tóc dài mày à, là con gái. Thằng Q ngớ người ra, mắt nó nhăn lại, nó lắc đầu liên tục như bị sock: – Không, chắc chắn pé T của tao không phải là người như vậy? Tại sao nó lại hại mày, hại tụi mình. – Nhưng chính mày cũng đã nghe nó kêu mà Q.. – Ừ thì… Căn phòng lại im bặt, bà 3 đã lên phòng thờ, còn tui cũng im lặng nhớ về những gì thằng P nói, sâu chuỗi lại với những gì tui biết. Thì đúng là lúc tui thấy ánh mắt kia, ánh mắt đó cũng xuất hiện cùng con chó. Lần này thằng P cũng gặp y chang như vậy? Chẳng có gì chối cãi nữa rồi, chắc chắn vong linh này chính là pé T… Và người đau khổ nhức bây giờ không còn ai khác ngoài… Part 10: Giải thoát (2) Phía ngoài cửa sổ đã có chút ánh sáng len lõi của mặt trời sớm, có lẽ nãy giờ tụi tui đã không quan tâm nhiều tới giờ giấc nữa rồi. Sau nhiều chuyện đã xảy ra với thằng Q, thằng P, tui lại thấy mình có một chút gì đó may mắn. Vì ít nhiều chắc tui cũng là người ngoài cuộc. Tui quay lại thì đã thấy thằng Q gác tay lên trán ngủ từ lúc nào. Bây giờ thì nó là người mà có nhiều tâm sự nhất lúc này, tui cũng chả biết phải làm sao. Thằng P thì đã lăn ra ngủ lại, con miêu cũng yên giấc trên người đó. Tui cũng chẳng phải làm gì nữa, bây giờ cũng đã đến lúc ngủ một giấc sâu…… Mở mắt dậy thì cũng đã 11h trưa hơn, nắng chiếu thẳng vào mặt nên không thể nào không tỉnh được. Nhìn quanh thì thằng Q đã mất tích, thằng P thì đang đứng ngoài sân, giống đang tập thể dục . Tui leo vào đánh răng xong rồi phóng ra ngoài cũng quơ tay quơ chân vài đường xong mới lên tiếng: – Khỏe chưa mày? – Ừ, cũng đỡ đỡ rồi. – Tốt, lỡ có gì tao lại tốn tiền thuốc. – Cám ơn mày, ít nhiều hôm qua cũng nhờ có tụi bây – Ơn nghĩa gì, cho tao chầu bún thịt nướng đi – Ừ xíu đi. – Mà thằng Q đâu, bà 3 nữa?? – Đi rồi, đi đâu sáng sớm. – Ờ.. – Đỡ tốn. Thằng P dứt câu thì cũng nhắm mắt lại hít thở, hít lấy hít để cứ như là để dành, sau này có dịp lấy ra xài hay sao đó. Xong hai thằng thay cái quần đùi rồi dông ra cái tiệm bún thịt nướng thơm phứt. Vẫn là một mùi hương không thể nào bỏ qua được, đúng là ở dưới quê ăn có vẻ dân dã và ngon hơn. Bà chị bún thịt nướng vẫn ríu rít như trước, chỉ có điều không có thằng Q nên bả ít tiếp chuyện hơn. Bả đưa cho 2 phần bún rồi quay đi tiếp tục bán. Ở dưới quê mà đông khách như thế này thì cũng sướng, đủ sống qua ngày thậm chí còn dư. Loay hoay một hồi thì 2 đứa cũng kiếm ra một cái bàn trống. – Móa, đói vãi mày ơi. – Ừ, tao ăn ở đây hàng ngày mà không ngán mày ơi – thằng P nói – Sướng vãi – Mày làm như TP thiếu lắm – Không thiếu nhưng đâu có ngon vầy, mắc thí mịa. – Ừ, thôi ăn.. Nhâm nhi một hồi thì hết ngay, đúng là sức ăn nhanh. Mà được cái ăn hết phần bún này cũng no chứ không còn thèm như chỗ khác bán. Rẻ mà ngon. Xong, 2 đứa chạy ra mua một bịch thuốc cho thằng P. Nó kêu uống cho đỡ, chứ nó cũng còn thấy hơi mệt mệt. Rồi nó chở tui đi một đường về nhà, lúc đầu thì thấy lạ, chứ lúc sau thì mới biết là cái đường tắt lúc trước thằng Q đã có chở đi tui rồi. Chắc nó âm mưu hù tui – Mày chở tao đi đâu lạ vậy P? – tui giả bộ – Hề hề, cho mày qua campuchia luôn con – Ờ.. đường qua campuchia có nghĩa địa không? – Ủa, mày cũng biết nữa hả – Thằng Q chở đi rồi – Hèn gì, làm tao tính chơi một vố Thế là nó buồn thui thủi mà tiếp tục chạy, được một đoạn thì đã tới cái chỗ rừng cây với mấy nấm mộ chi chít. Đã nhìn một lần rồi mà giờ nhìn lại vẫn còn hãi hãi. Không biết lỡ mà có chuyện gì xảy ra ở đây chắc có khi đái ra quần. Chưa kịp dứt câu thì tự dưng xe thằng P tắt máy, làm cái đầu của tui đập vô lưng nó một cái “chách”. – Mày lái xe cái kiểu %@#%&$# gì vậy? – Đếu biết, tự nhiên tắt máy rồi, xuống xuống. – Đề không được thì đạp thử coi – Ừ để tao đạp Nó hì hục tới hì hục lui cái xe cũng không lên máy, chắc bị gì đó mà tui cũng chả rành. Nó đạp mõi tới lượt tui, xong tui mõi tui quăng xe đó luôn. Đảo mắt quanh một hồi thì bây giờ là trời giữa trưa, nắng gay gắt, chỉ có chui vào trong mấy cái cây cổ thụ kia tránh nắng, mà có cho tiền tui cũng không vào. Nhìn nãn chết mồ, tự nhiên đang “ngắm” quang cãnh thì có tiếng nói cất lên: – Ủa, tụi con làm gì ở đây giờ này? Tui với thằng P mới ngó mặt lên, thì một bà già tầm 60 trở lên, đang đi chậm chạp tới chỗ hai đứa tụi tui. Nhìn thử qua bên thằng P thì nó cũng lắc đầu, có vẻ như nó cũng không biết bà này. Bà lão đó thấy lạ nên tiếp tục lên tiếng: – Sao bà hỏi mà không trả lời? – Dạ.. xe con bị tắt máy, ko đề được – thằng P lên tiếng – À.. xui hông đa, thui tụi bây dắt xe vô sát lề đường chứ dựng ở đây coi chừng xe nó hút banh xác tụi bây. – Trời, bà nói ghê quá bà – Tao giỡn tụi bây à, cách chỗ tụi bây đứng vài bước là đã từng có 2, à không 3 cái xác nằm đó đó. Vừa nghe tới đây, tui phản xạ tự nhiên nhảy lên một cái. Thằng P cũng tắt máy xe rồi rồi bước lại gần chỗ bà già đứng, ngó nghiên qua ngó nghiêng lại một hồi thì mới bình tâm mà nói chuyện tiếp: – Sao bà biết? – Tao có mặt trực tiếp ở đây lúc tụi nó bị tông luôn kia. – Thế chuyện sao, bà kể tụi con nghe thử, giờ xe hư cũng chả đi được. – tui lên tiếng Bà già đó lót dép ngồi xuống đường, tụi tui cũng lót dép theo sau khi thằng P dắt chiếc xe vô lề. Đại khái câu chuyện thông qua lời kể của bà già đó là như thế này… ~~~~~~~~~~~~~ Cách đây 4,5 tháng về trước, bà lão này còn gánh hàng rông đi bán mấy cái bánh tráng, hay xoài sống, ổi sống. Lúc đi về tầm 5h chiều, thì đi bằng đoạn đường tắt này. Đang gánh gánh đi bình thường tự nhiên như bao buổi chiều khác thì phía sau lưng có một chiếc xe gắn máy chạy vụt lên đằng trước. Lạng lách một cái thì bà già này mới ngã ra đất, chưa kịp đứng dậy chửi thì ở phía trước đã nghe một tiếng: – Á á á á ….. “Đùng” – (không phải á đù ) Trước mặt bà già là một chiếc xe ba gác tông thẳng vào cái cặp nam nữ đó. Người nữ văng qua bên hông đường, đập mặt thẳng vào một cục xi măng, còn người nam thì văng lên đằng trước xe, đầu đập thẳng xuống đường mà chết ngay. Chiếc xe vang lên tiếng vặn ga như ai oán rồi tắt hẳn. Người chạy xe ba gác thì dừng lại bước xuống coi thử mấy người mới vừa bị tông, xong lấy điện thoại ra bấm gọi cho ai đó. Một hồi sau thì có người tới, cấp cứu và cảnh sát đều có đủ. Mọi chuyện phía sau thì không biết, chỉ biết là hai người bị tông thì không có giấy tờ tùy thân, cũng là người lạ với cái huyện này. Giống như là từ chỗ khác tới làm ăn, hoặc thay đổi môi trường sống. Nhưng đáng tiếc là chưa kịp làm gì cả thì đã bỏ mạng nơi đất người. Không chỉ là 2 người đó, mà còn có đứa con trong bụng người phụ nữ nữa… Vì để giúp cho họ siêu thoát và yên ổn, thì bà già này mới tình nguyện là chăm lo mồ mả dùm cho họ. Đặc biệt là một thời gian sau này, lúc chỉ mới đắp đất sơ cho họ, thì có một con chó chuyên lại cào đất ra. Y như nó ngửi được mùi thịt, bà già này đã từng dùng cây đập con chó đó cả chục lần nó mới bỏ đi. Có một bữa thấy cái mộ của người phụ nữ bị con chó đó bơi móc lên thì bà mới lấy đất lắp lại, khi mà sửa sang lại thì bà mới phát hiện là xác người này đã mất đầu. Chỉ còn cái thân… ~~~~~~~~~~~~~~~~~ Mọi chuyện cứ thế, dần dần thì không còn ai quan tâm nhiều, chỉ có bà già này chăm sóc cái nấm mộ đó thôi. – Thế họ nằm ở đâu hả bà? – tui hỏi thử Bà già mới đứng dậy, tui cũng đứng dậy theo, bả mới chỉ vào cái góc đó. Tui đang nhìn rồi gật đầu, nhưng không ngờ, cái chỗ đó chính là chỗ lần trước tui thấy có bóng dáng người con gái xuất hiện, lúc mà tui đi với thằng Q. Không lẽ là họ vẫn còn chưa siêu thoát hay sao mà vẫn còn hiện về. Tui nuốt nước miếng một cái, rồi thở nhẹ. Thằng P thì đã cúm, nó lật đật đứng dậy đề cái máy xe, thì hên sao lúc này đã được. – Thôi bà con về Chào hỏi bà già một cái, thằng P cũng gật đầu chào bà rồi hai đứa phóng về nhà. Đoạn đi trên đường tui cũng chẳng dám ngước đầu lại nhìn, chỉ hỏi thằng P: – Sao mày ở đây mà không biết hả? – Không, nếu đúng thì có nghe sơ, mẹ tao có nói, nhưng lúc đó tao chở hàng đâu có ở nhà thời gian đó. – Ừ… Phía sau lưng tui như có một con gió nhè nhẹ, đang thổi từ từ vào cổ tui. Mấy cái cây xung quanh cứ xào xạc xào xạc nhìn mà rợn da gà. Thằng P chỉ biết tăng tốc mà lao như bay về nhà. Trãi qua một đoạn đường không dài lắm cũng đã về tới nhà. Thằng Q thì thấy ngồi trông nhà, còn bà 3 tui cũng chẳng thấy đâu… – Về lâu chưa mày? – Cũng tạm, tụi bây đi đâu lâu zị? Lúc này tụi tui mới kể chuyện cho thằng Q nghe, thằng Q trầm tư một hồi thì nó cũng nhăn mặt. Nó cũng chẳng hề biết, tại nó cũng ở thành phố. Xong nó mới nói: – Thôi kệ, cũng tội mấy người đó, nhưng tối nay bắt đầu nè. – Bắt đầu gì? – Đào u đất lên, và chuẩn bị tìm sự thật – Bà 3 đâu rồi – Đang chạy mua đồ về cúng – Chứ sáng giờ mày với bà đi đâu vậy? – Đi xin an lành thôi, thôi không có gì đâu. – Ừ Không nói nhiều nữa, nguyên đám mới lăn ra ngủ một giấc. Đang yên giấc nồng thì có thằng mới lay vai tui: – Dây, chuẩn bị hành sự – Hành sự gì..để tao ngủ – Ờ mày ngủ đi con, xíu vong nhập tụi tao ếu cứu đâu – Ơ.. Nghe đến đoạn này thì có buồn ngủ cỡ nào tui cũng phải ngồi dậy. Rửa mặt một cái, hình như tui là cái đứa mà ngủ trâu nhất đám. Nhìn thì đứa nào cũng tỉnh như sao hết rồi. Thằng P vẫn còn ngang ngán, chắc nó còn sợ chuyện hôm qua. Bà 3 cũng đã về, cũng đang dọn đồ gì đó. Thằng Q thì mặt nó biểu cảm nhất, tại nó sợ, nếu đúng là pé T thì nó là người buồn nhất. Nó vẫn không hiểu sao pé T lại hại tụi tui. Thật sự thì không phải có một mình nó không hiểu, ở đây đứa nào cũng không hiểu cả. Được một hồi, bà 3 mới đi xuống, đưa cho ba đứa ba cái vòng đeo tay, nói là để tránh vong hại. Thằng P thì sướng hơn, được thêm một cái vòng cổ. Nhưng để tránh bị hoảng vía, thì bà 3 dặn là phải bình tĩnh. Hôm nay nếu được thì bà cầu siêu luôn, dù là pé T hay ai đi chăng nữa bà cũng phải giải. Ba đứa xách đồ ra ngoài, nào là cuốc nào là xẻng, xui một cái, trời đã bắt đầu nhiễu hạt trở lại. Dự là tối nay lại dính mưa. Bà 3 thì vừa đi vừa nhiếu mắt vừa nhăn mặt, và tất nhiên là không thể thiếu nhân vật cuối. Chính là con miêu, khá là chủ chốt. Đang đi nữa chừng thì bà 3 mới khiều vai tui mà nói: – Con ra đằng sau cái cây kia đứng, để cho Q với P đào được rồi. Chừng nào nghe bà kêu tên con thì con chỉ việc xách cái chén bột này, bôi lên mặt rồi rãi từ từ tới chỗ u đất. Khi tới chỗ thì bôi cái bột này lên mặt Q với P. – Dạ… Vẫn đang suy nghĩ thì bà đẩy tui đi nhanh ra đằng kia, tui vẫn chưa biết phải làm gì với cái chén này. Ra đó đứng một hồi thì mới nhớ lại lời bà nói. Nhưng chén một này ít quá, làm sao mà đủ Thằng Q và thằng P đã đến gần cái giếng một khoảng cách nhất định, tui thì đứng ở phía đằng cái cây chùm ruột nhìn ra và quan sát. Moi thứ đúng như dự tính. Bây giờ chỉ còn đợi 2 tụi nó đào cái đống đất nó lên nữa là mọi chuyện sẽ được giải quyết. Nhưng tui có một linh cảm không lành, hình như có ai đó xuất hiện trong đầu như khuyên ngăn tui hãy chặn 2 thằng Q,P lại….. Lại một lần nữa, mái tóc ngang vai của xuất hiện cùng cặp mắt ấy, như đang tiến gần đến cái giếng….Tui nháy mắt vài phát thì đã biến mất. Thằng P hạ phát cuốc đầu tiên xuống u đất thì cơn mưa đã bắt đầu nặng hát kèm theo tiếng khóc than của con nít…. Part 11: Giải thoát (3) – Oa…oa…oa…oa… Tiếng khóc than của những đứa trẻ như gào thét lên trong màn đêm mịt mù. Chợt tui có một thắc mắc lạ là hình như chỉ có một mình tui nghe được. Biết có phải chăng là tiếng khóc hay chỉ là sự tưởng tượng của tui thông qua tiếng mưa đang rơi nặng hạt trên mái tôn nhà. Trên trời là liên lục những luồn sấm sét kinh thiêng động địa, dự cho một sự chẳng lành sắp xảy ra. Dù gì đi nữa thì đã bắt đầu chuyện gì cũng phải có sự kết thúc, và hôm nay chính là lúc để kết thúc những chuyện kì bí vừa qua. Trong lòng tui đang có vô số suy nghĩ, chợt một con sét đánh ngang qua đầu.. à không, phía sau tụi thằng Q và P. Luồng sét vừa đánh sáng lên thì tui thấy có một người đứng phía sau cái giếng với một hình dáng không cao lắm, mái tóc dài che cả khuôn mặt, nhưng trên người không còn là bộ đồ trắng nữa, mà là một bộ đồ thường ngày chúng ta hay bắt gặp trên các nẻo đường. Nhưng điều mà tui chú ý đó chính là những dòng máu be bét chãy trên người đó. Trong phút chốc người đó cũng đã biến mất nhanh chóng sau khi luồng sét tắt đi…. Tui nhắm nghiền đôi mắt lại và dùng tay xoa nhẹ để nó có thể nhìn rõ hơn trong màn đêm, và mọi thứ cũng y như cũ. Bà 3 đứng nép về trong mái hiên nhà ở phía sau, còn tui thì đứng nép dưới góc cây có thể quan sát rõ cả 2 phía. Ở phía cái giếng thì thằng Q và P đều đang hì hục đào cái mô đất đó, hình như đã đi được một nữa rồi. Trời cứ nhỏ hạt mưa đều đều nên tui không thể nhận biết được những giọt nước đang lăn trên mặt của tụi nó là mồ hôi hay nước mưa… Nhìn thì tui cũng muốn ra phụ một tay lắm nhưng biết làm sao được khi bà 3 đã ra lệnh riêng cho tui. Lúc đầu thằng P cũng thấy lạ sao tui không giúp, nhưng bà 3 có ra dấu rồi nên nó không hỏi thêm nữa. Chợt, một giọt mưa nặng cực nặng rơi thẳng vào mắt bên trái của tui, tui nháy nháy con mắt liên tục rồi nhưng vẫn không hết nên đành phải lấy cái tay lên dụi. Vừa lấy một tay lên thì chợt cái chén bột không hiểu sao rớt ngay xuống dưới đất. Tui giật mình, lật đật ngồi xuống lấy tay hốt cái mớ bột đó vào cái chén, hốt lấy hốt để phần con mắt thì bị ướt nên không nhìn được gì cả. Cảm giác là đã hốt được một nắm rồi thì con mắt tui mới trở lại bình thư







Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Tôi và bạn

Tôi và bạnNhà bạn quá giàu, bạn quá hoàn hảo và tất cả điều ...

Truyện Ngắn

12:13 - 23/12/2015

Nhím và cá

Nhím và cáĐôi khi yêu thương nghĩa là chấp nhận từ bỏ......

Truyện Ngắn

12:46 - 23/12/2015

Chữ đẹp

Chữ đẹp - Quỳnh: Chữ của cậu viết đẹp lắ...

Truyện Cười

19:59 - 26/12/2015

Bởi vì anh không biết!

Bởi vì anh không biết!- Liệu một người có thể yêu hai người cùng lúc khô...

Truyện Ngắn

13:30 - 23/12/2015