Đọc truyện ma- Bàn tay ma gây khiếp sợ

ất tươi tỏ ra thật hạnh phúc. − Thật không sao tin được! – Nadia thốt lên và chìa tờ báo cho bà Vêra – Bà trông này: đây chính là người đàn bà đã tới gặp cháu ba lần. Và người đàn ông, chồng chị ta theo như chú thích dưới bức ảnh đó chính là Marc! Sau khi nhìn thật kỹ tấm ảnh, bà Vêra trả lại tờ báo và chậm rãi nói: − Và chúng ta phải về tận đây ẩn lánh để mà khám phá ra đều đó! Cháu không lầm: đúng là người phụ nữ tóc nâu đó mà bà đã thấy trong phòng đợi nhưng ở đây có vẻ tươi tắn hơn… Còn Marc, thì đúng là anh ta rồi. Đều đáng ngạc nhiên là họ đã lấy nhau. Nadia thốt lên: − Bây giờ thì cháu hiểu sao mình thấy có một cái gì đó thôi thúc về nghỉ tại nơi Cố trang này… Phải chăng gần đây thôi mọi việc không hay đã bắt đầu đối với cháu? Cháu cũng hiểu là tại sao chị ta chỉ mới bước vào phòng cháu ở Pari thôi mà đã làm cháu khó chịu… Bà đừng nói gì cả, bà ơi, cháu xin bà! Cháu về phòng đây. Nàng không sao chợp mắt được. Cả bà Vêra cũng vậy: một bà Vêra thất vọng tự trách mình sao không đọc trước để giấu biệt cái tờ báo khốn khổ ấy đi, sao lại đồng ý với cháu trở về cái xứ Sologne này và bà biết rằng từ giờ phút này trở đi sẽ chẳng còn là chốn nghỉ ngơi yên tĩnh nữa mà sẽ là nơi gợi lại nỗi đau thực sự cho cháu bé bỏng của bà. Lúc này, giam mình trong buồn ngủ, chắc là cô đang gom lại trong trí nhớ những nỗi ưu phiền đầu tiên của một thời trẻ trung và nỗi đau buồn to lớn cô đã vượt qua từ cái ngày mà Marc, gặp gỡ từ mười năm trước nơi cách Cố – trang chưa đầy một cây số rồi biệt tăm luôn. Toàn bộ ý nghĩ đầu tiên ám ảnh đầu óc Nadia: “Nếu Marc la chồng của người đàn bà mà lần thứ ba đến gặp mình để hỏi la liệu chị ta có sớm trở thành quả phụ không, cái đó có nghĩa chàng sẽ là nạn nhân và là người chồng bị phản bội!” Nếu không có bức ảnh đó trên báo, có lẽ nàng sẽ không bao giờ biết rõ được sự thật. Nàng cũng nhận thấy là mặc dù, thời gian và sự xa cách, tất cả những gì xảy ra và có thể xày ra với Marc nàng không thể hững hờ. Và nếu con đầm cơ đó, hiện ra ở hàng cuối cỗ bài trong cả ba lần gieo quẻ của người phụ nữ tóc nâu, phải chăng đó chính là nàng, là Nadia? Nếu thật thế thì quả là một điều kỳ diệu! Số phận đã dẫn dắt nàng đi vào cuộc đời của Marc để cho nàng cứu chàng một lần nữa! Nàng sẽ phải làm tất cả để tách chàng ra khỏi cái con người đang mong chờ cái chết của chàng! Nhưng ngay tức khắc nàng hiểu ra là chỉ có thể thành công nếu nàng có đủ nghị lực để kiềm chế xúc động bản thân. Cách tốt nhất để tìm lại được sự bình tĩnh phải chăng trước tiên là cố gắng thử nhìn lại các giai đoạn chính của quá khứ và bắt đầu cũng chính trong căn nhà cổ nơi tỉnh lẽ này, nơi mà nàng đã cất tiếng khóc chào đời hai mươi tám năm trước? Nếu cần thiết, nàng sẽ thức suốt đêm để gợi nhớ, để hồi ức lại cả giai đoạn đã qua, linh cảm la khi bình minh hé rạng, sương mù dần tan, nàng sẽ sáng suốt hơn trong hành động. Nàng đã chào đời ra sao nhỉ? Tất cả những gì nàng biết là mẹ nàng đã chết khi sinh nàng ra trong gian buồn này, trên chính chiếc giường nàng đang nằm đây. Sau đó nàng được bà ngoại Vêra gốc Nga, nuôi dạy trong Cố trang. Đôi khi, cha nàng, một kỹ nghệ gia, phần lớn thời gian sống ở Hoa Kỳ, về thăm. Vì vậy nàng rất biết ít về người cha này. Một người cha bao giờ cũng gây cho nàng xúng động nhưng nàng không sao thực sự yêu quý được: ông chỉ là một người khách lạ mà thời gian lưu lại ngắn ngủi bên con gái và mẹ vợ, ông coi như những ngày khổ sai bắt buộc. Người thân độc nhất trong gia đình, người mà nữ tính tràn đầy và cũng đầy tình thương yêu, người nghiêng xuống những mộng mơ cũng như những phản phất âu lo thiếu nữ của nàng chính là bà ngoại Vêra, người thực sự đã trở thành người mẹ hiền yêu dấu của nàng.Năm lên sáu, Nadia nhớ rất rõ, nàng bị mắc một căn bệnh hiểm nghèo mà tên bệnh nàng nghe được ở những người xung quanh thì thào và nàng nhớ rất kỹ, mãi hai mươi năm sau nàng còn kinh sợ: đó là bệnh bại liệt, lúc đầu nằm liệt, sau đó dần dần nhúc nhích được bằng đôi nạng gỗ qua một thời gian dài rèn luyện phục hồi chức năng trong các bệnh viện chuyên khoa. Giai đoạn cực kỳ đau khổ nhưng qua đó nàng bắt đầu khám phá ra một kho báu về tình yêu thương hiền diệu của người bà ngoại. Bà Vêra hầu như không lúc nào rời cô cháu gái bé nhỏ. Cũng chính trong thời kỳ bệnh hoạn như thế, một lần trong lúc nằm dài trên giường nữa thức nữa ngủ, ngàng bỗng thấy một ảo ảnh kinh hoàng… Cái ông mà nàng gọi là “cha” ấy, cứ mỗi lần về cũng thật hiếm hoi, lại mang cho nàng một con búp bê mà nàng rất ghét nên khi ông đi thì nàng ném ngay xuống đất… Người “cha” ấy bỗng nhiên xuất hiện trước mắc nàng. Khuông mặt trắng bệch nhuốm máu; ông ta nhìn nàng với đôi mắt không chớp như mắt những con búp bê, và chẳng nói chẳng rằng. Cũng từ ngày đó Nadia cứ thấy máu là hoảng sợ, và mỗi lần trong quẻ bói mà thấy xuất hiện màu của máu là nàng lại thấy có thể ngất xỉu. Chính máu đã dùng để viết lên cát hai chữ QUẢ PHỤ khi người vợ của Marc tới gặp và nhờ nàng xem quẻ ở Pari… Đó cũng là lần đầu tiên mà cô bé Nadia có phép thấu thị mà chính cô cũng không hiểu đó là cái gì. Cơn ác mộng lần đầu đó, cô không dám nói với bà ngoại, nhưng chỉ ít ngày sau đó bà cho biết là cô sẽ chẳng bao giờ thấy người cha mang đến cho cô những con búp bê ấy nữa. Oâng đã bị chết trong một tai nạn xe cộ. Thật là khủng khiếp nhưng cô bé lại hầu như dễ chịu vì cô chẳng còn gì liên quan đến người khách lạ đó trong khi đã có cái may mắn là bà Vêra “của cô” luôn luôn ở bên cạnh. Khỏi bệnh, quẳng được đôi nạng đáng ghét đi, nàng lại chạy nhảy trong khu vườn của Cố trang mà bà Vêra đã biết sửa sang và duy trì một không khí hỳ diệu nửa thực nửa hư giúp cho trí tưởng tượng của đứa trẻ phát triển và đâm hoa kết trái. Cũng không chắc là ngay đêm đó cô bé đã không mơ mộng trong phòng mình… Cả bà Vêra cũng vậy. Bà chẳng phải là đến từ một xứ sở đầy mơ mộng nhuốm chút ảo huyền đó sao? Đó là quê hương Nga yêu dấu của bà. Phải chăng định mệnh đã uỷ thác cho bà lôi cuốn Nadia vào những chặng đường phi ngựa trên xe tam mã xuyên thảo nguyên mênh mông tuyết trắng trong âm thanh trầm bổng của một điệu ca di-gan mà mỗi buổi tối bà khe khẽ hát bên nôi để ru cháu ngủ. Với Nadia, bà là một bà tiên và mãi mãi là một bà tiên trong các câu chuyện cổ tích. Vào thời kỳ đó, bà Vêra chưa bận vào việc dệt thảm, vá may: bà rút và ngắm nghía những quân bài trong khi nàng giở xem những trang sách tranh ảnh… Nhưng nhiều khi nàng dứt bỏ sự ham say đó mà sán tới gần bà ngoại: − Bà thấy gì trong những quân bài đó? − Rất nhiều đều kỳ lạ và đặc biệt có đều này: cháu sẽ là một cô gái khác thường ở tuổi trưởng thành. − Khi lớn thì cháu sẽ thế nào? − Cháu sẽ nhìn nhận sự vật một cách khác hẳn. Vì vậy nên chẳng vội lớn làm gì. Nadia như bị thôi miên bởi những quân Vua, quân Hoàng hậu, quân Bồi trong cỗ bài tây. Những quân bài này hình như nói với cô: “Chúng tôi chờ để đến một ngày nào đó cô sẽ khám phá ra lý do tồn tại của chúng tôi”. Nàng còn có một bạn chơi khác: đó là cậu Jacques, con trai người tá điền, hơn cô một tuổi. Một chàng trai chắc nịnh của ruộng đồng chỉ biết yêu thích những gì cậu nhìn thấy xung quanh: những cách rừng, ao hồ, thú săn bắt súc vật của trang trại. Hình như cậu ta cũng phải lòng cô bé có những búp tóc màu hung mà người trong vùng thường gọi là: “Cô tiểu thư của Cố trang”. Sau này,cả Jacques và Nadia là biết cậu ta sẽ trông nom trang trại cũng như hiện nay cha mẹ cậu đang làm, đó là số phận của − Thế là đã rõ! Vậy thì tôi đi nhé! − Tôi không thích khi đang vẽ, lại có người đứng sau để nhìn xem vẽ như thế nào… Nhất là khi tôi mới chỉ là một nghệ sĩ tài tử tí hon và đã bốn năm ròng không cầm đến cây bút vẽ. − Người ta không tin như vậy khi nhìn thấy những gì cô đã phác họa lên tấm toan… Tôi đi đây, nhưng rất mong một ngày nào đó chúng ta có thể gặp lại trong những đều kiện không đến nỗi quá bất lợi cho mỗi chúng ta hôm nay: Cô đứng trước giá vẽ, còn tôi, khẩu súng săn trong tay! Tôi sẽ không nói “chúc cô vẽ đẹp!” và cô sẽ không đáp “chúc đi săn gặp may!”. Lời chúc tụng không nên có bao giờ… Mong gặp lại, có thế chứ? Nàng không trả lời và cũng không nhìn chàng bước đi. Nàng lại châm chú nhìn vào tấm toan đang vẽ dở coi như chưa hề bị quấy nhiễu. Nhưng dù ánh mắt của nàng hết đặt vào khung vải lại trông ra cảnh vật nàng đang muốn miêu tả và chú ý đến cả những màu đã pha trộn bôi thử trên tấm gỗ nhỏ, nàng cũng chẳng nhìn thấy gì, hay đúng hơn là chỉ thấy bóng dáng của chàng trai đang dần dần tái hiện trên tấm toan trùm lên những nét phác thảo cảng vật. Một khuân mặt tươi cười có cái gì như nhìn xoáy vào nàng với vẻ tò mà thích thú trong khi giọng nói trong trẻo cất lên ở phía sau: “Tôi nghĩ là bức tranh sẽ rất đẹp”… Một điệu nhạc êm dịu chẳng khác gì chim hót. Sau một lúc biết là chẳng làm được cái gì ra hồn nữa, nàng đứng lên, thu dụng cụ trở về Cố trang. Bà Vêra đón nàng, hỏi: − Bức vẽ đã xong rồi cơ à? − Chưa đâu, bà ạ nhưng cháu cảm thấy nó sẽ là bức vẽ đẹp nhất của cháu đấy. − Bà chẳng lấy làm lạ… Mỗi lần mà người ta trở lại một môn nghệ thuật đã bị bỏ dở một thời gian, thường người ta làm tốt hơn. Không gì sánh bằng sự nghỉ ngơi thư giản. Tối qua, ngay với cây đàn pianô chưa được lên dây thật chuẩn, cháu chơi cũng rất hay. Buổi tối, trong bữa ăn Nadia rất trầm lặng. − Cháu suy nghĩ gì vậy? – Bà Vêra hỏi. − Cháu không bao giờ tưởng tượng được là cuộc trở về Cố trang lần này lại gây cho cháu xúc động như vậy… Có thể bà sẽ cho cháu là ngốc nghếch, nhưng thật sự cháu không muốn rời xa nó nữa đâu. Bà sẽ không giận nếu cháu đi ngủ ngay bây giờ chứ? Không khí Sologne làm cháu như kiệt sức. − Cái đó cũng là tất nhiên thôi cháu ạ. Vào phòng riêng, đóng cửa lại, Nadia gặp tại khu rừng thưa, ở đó, không thể nào lầm lẫn được trong cỗ bài của nàng. Nhưng anh chàng không phải chỉ có một mình. Nàng còn thấy có hai người đàn bá nối tiếp nhau, một hầu như ở ngay hàng đầu, còn người kia ở hàng dưới: con ĐầmT rép và con Đầm Pic. Còn nàng, Nadia, xuất hiện mãi tận dưới cùng cỗ bài! Điều này muốn nói lên cái gì đây? Ngay từ phút đầu tiên lúc nàng ngoảnh lại và trông thấy chàng, một đều kỳ lạ đã xảy ra: ngay lập tức nàng thấy thích anh chàng, thích tới mức mà một vài tiếng đồng hồ sau nàng phải tự hỏi: nàng đã yêu rồi ư?… Và nếu thật như thế, nàng sẽ làm tất cả để giúp chàng gạt bỏ được hai kẻ tình địch kia. Theo quẻ bói, kẻ thứ nhất, con Đầm T rép ra đi khá sớm khỏi cuộc đời chàng, có thể do mưu mô của kẻ thứ hai, con Đầm Pic? Từ một lúc nào đó, nàng không thấy Đầm T rép trong cỗ bài: hệt như nó tan biến đi trong khi con Đầm Pic vẫn tồn tại dài dài. Với đối tượng này cuộc chiến chắc chắn sẽ gay go quyết liệt nhưng Nadia, bằng linh tính cảm thấy tình yêu của nàng tới mức cuối cùng nàng sẽ chiến thắng. Nàng ngủ thiếp đi đinh ninh là nếu đêm có nằm mơ thì cũng là một giấc mơ kỳ diệu: trên nền nhạc những tiếng chim hát véo von, nàng thấy một hoàng tử xuất hiện. Chàng không mang theo súng săn, còn nàng là một nàng tiên ngủ mười tám năm trong một khu rừng ở sâu tít mãi tận cùng miền Sologne. Nàng đã gặp lại anh chàng trên quảng trường trước cửa nhà thờ vào ngày chủ nhật khi tan buổi lễ. Chàng đi cùng với cha mẹ còn nàng đi cùng với bà Vêra. Khi chỉ còn lại hai bà cháu, bà Vêra cũng như tất cả những người có trái tim của một người mẹ đã nhận biết rất nhanh tình cảm thực sự của cô cháu, nói những lời thật lạ: − Bà có cảm tưởng rất tốt đối với những người này… Chàng trai thật dễ mến. Anh ta có một cái nhìn thẳng thắn và một nụ cười hấp dẫn… Rất có thể đó là người bạn mới của cháu. Tại sao cháu lại không thể mời anh ta tới nhà mình dùng bữa trưa một ngày nào đó nhỉ, cái đó sẽ mang đến sự trẻ trung cho Cố trang chúng ta. Anh chàng được mời ăn trưa và sau đó… cái gì phải tới sẽ tới trong trường hợp như thế: họ gặp nhau hàng ngày. Kỷ niệm về chàng trai Jacques bị xoá nhòa, chỉ còn lại Marc. Dần dàn, tính hiếu kỳ của giới nữ đã giúp cho nàng biết những gì cần biết: chàng năm nay hai mươi ba tuổi, đang theo học kỹ sư và là người con độc nhất trong gia đình. Mỗi lần họ chia tay, Nadia lại thấy một sự trống trải cô đơn. Bất ngờ, cuộc sống nàng đi theo một hướng hoàn toàn khác trước, không phải là chuyện cô đơn tự nguyện nữa. Bốn ăm sống ở Pari đã xua đi không ít những đều còn vương vấn nhưng chẳng có nghĩ gì so với cuộc sống hiện tại một khi có sự hiện diện của Marc. Tất cả những thứ đó dường như đã lướt trên tấm toan trong cuộc gặp gỡ lần đầu, khi mà nụ cười của chàng trai chồn lên trên những nét khẳng khiu của những thân cây, các bạn trai và bạn gái trường trung học chỉ còn là những bóng mờ. Tháng chín tới với những sắc màu nhuốm vẻ tư hương tô điểm cho vùng quê một vẻ đẹp hiển nhiên, hồn hậu. Marc phải trở về Pari để học tiếp. Nadia không dám nói với bà ngoại Vêra là nếu Marc đi thì miền Sologne sẽ kém đi phần quyến rũ, khi bà hỏi: − Cháu đã nghĩ kỹ về nghề nào cháu yêu thích chưa? Nàng trả lời: − Cháu chưa có thời gian để suy nghĩ. Đợt nghỉ hè này sao mà ngắn ngủi! Mhu7ng dù sao cũng không có gì khác biệt lắm so với bốn năm trước đây khi bà cháu ta chuyển đấy Pari. Hồi đó bà đã cho ý kiến của cháu, sự lựa chọn của cháu chỉ là một giấc mơ không tưởng… Lúc này đây cháu thấy là cháu có quyền quyết định tương lai của chính mình: cháu sẽ là một nhà tiên tri. − Cháu lại quay về cái ý tưởng kỳ hoặc đó ư? − Cái ý tưởng này không lúc nào rời cháu, và không phải là kỳ quặc như bà tưởng đâu! Bà đã từng bao lần bảo cháu là nếu chúng ta biết chi tiêu tằn tiện thì cũng đủ sống với khoản tiền thừa kế của cha cháu để lại. Vậy thì sao nào? Tại sao bà lại cứ bắt cháu là nhất thiết phải lao vào các môn học chuyên khoa mà cháu thấy thật là chán ngắt để cuối cùng, sau biết bao thời gian, những cánh cửa mở ra đối với cháu thật vô cùng tầm thường và vô vị. Dù cho thiện hạ bao người chen chúc vào các nghề như luật sư, bác sĩ, dược sĩ… như bà mẹ Béatrice ước mong cho con gái mình là phóng viên báo chí, giao dịch viên, hoặc thư ký giám đốc… tất cả những cái đó, cháu đã thấy trước, chỉ đem đến cho cháu sự chán ngán và buồn chết đi được. Còn nếu trở thành một nhà tiên tri đoán vận số thì đó lại hoàn toàn là một việc khác! Bởi vì cháu đã may mắn có được cái năng khiếu thiên bẩm đó thì tại sao không hoàn thiện nó? − Hoàn thiện bằng cách nào? − Bằng cánh nghiêm cứu sâu tất cả các phương pháp cho phép tận dụng được một năng khiếu sẵn có để phục vụ giúp ích cho mọi người… Vì vậy cháu thấy việc bắt mọi người trả tiền cho mỗi lần xem, có một cái gì đó không được lương thiện lắm. Cháu làm việc duy nhất chỉ vì nghệ thuật thôi chứ không phải để kiếm ăn! Khi nào cháu bắt đầu hành nghề và có một văn phòng riêng, bà sẽ thấy sự không vụ lợi của cháu sẽ mau chóng được mọi người biết tới và khắp bốn phương họ sẽ kéo về đông đảo. Đã lâu rồi bà biết cháu là một cô gái kỳ lạ nhưng bà thật không ngờ là cháu lại có thể hành động khinh suất đến như vậy! Cháu có thấy đều cháu vừa nói hệ trong như thế nào không? Cháu sẽ bị mọi người quấy rầy và xin xỏ nhũng nhiễu suốt ngày! − Càng hay! Cái đó cho phép cháu hiểu biết được nhiều hạng người! Từ ngày bà cho cháu nếm trải cuộc sống ở Pari, cháu thấy ghê sợ sự cô đơn. − Cháu thay đổi nhiều đấy, Nadia ạ. − Cháu không thấy tiếc đều đó. Chính bà, bà chẳng đã nhắc đi nhắc lại là cháu cần phải có sự giao du rộng rãi ư? Cháu đã có bà rồi, rõ ràng là như vậy nhưng cháu để riêng ra một bên, bà là người thân trong gia đình… Bà đã nói rất đúng là: người ta không chỉ sống duy nhất với những người trong gia đình! Bây giờ đây cháu thấy cần có những bạn bè khác. − Cháu đã nghĩ đến vấn đề hôn nhân chưa? − Cháu nghĩ là hãy còn quá sớm. Trong thời gian chờ đợi, cháu sẽ lao vào công việc xem tướng số: nó sẽ làm cháu bận rộn và biết đâu có thể giúp cháu dễ dàng chọn được một người chồng tốt. − Bà sẽ ngạc nhiên nếu có một chàng trai đứng đắn nào đó lại ưng kết hôn với một cô gái làm nghề bói toán! Đàn ông, họ rất ghét có bạn đời là một phụ nữ nhìn xa hơn họ… Nếu cháu thật sự muốn có hạnh phúc trong cuộc sống vợ chồng, lúc nào cháu cũng phải làm cho người đàn ông mà cháu đã chọn lựa có cảm giác là anh ta tinh khôn và thông minh hơn cháu dù sự thật không phải là như vậy. − Nhưng, tại sao chứ, nếu may mắn mà cháu gặp được người đàn ông đúng như mong ước, được thú nhận với anh ấy cháu là nhà tiên tri. Khi đã cùng nhau chung sống cháu sẽ là người trợ giúp đắc lực trong công việc mà anh không hề ngờ tới. Anh ấy sẽ có một người bạn đời là một bà tiên thời hiện đại luôn ở bên cạnh: như thế chẳng phải là điều diệu kỳ ư? − Sẽ vô cùng phiền toái, nếu giả dụ một ngày nào đó, anh ta lừa dối cháu mà cháu cũng thấy trước và thấy ngay tức thì! − Cái đó chẳng thể làm cho tình yêu của chúng cháu đổi thay. Vì thấy trước nên cháu sẽ biết cách đề phòng trước khi xảy ra tình trạng vô phương cứu vãn. − Cháu tin như vậy ư? − Cháu tin, vì bây giờ cháu biết rõ sức mạnh và sự chính xác khả năng thấu thị của cháu. Cháu không bao giờ nói với bà, sợ bà lo lắng và cho cháu là cháu gái bé bỏng của bà loạn trí, nhưng trong suốt bốn năm trời bà cháu ta sống ở Pari, chấu vẫn vụng trộm đem khả năng thấu thị của mình ra thực hành và học cách đọc trong các quân bài mà bà chua bao giờ nắm được cách thức phải làm. Cuối cùng cháu đã hiểu rõ – thời gian gần đây thôi – là khi cháu thấy một ảo ảnh thì ảo ảnh đó có thể đem đến sự tai hại nếu cháu không kịp thời báo trước cho người có liên quan, và sẽ tốt lành nếu cháu can thiệp trước khi sự việc xảy ra. − Tốt lành ư? Bà Vêra cười mỉm: − Hãy nói cho bà rõ: phải chăng ccu4ng có một ảo ảnh nào đó xui cháu về nghỉ hè tại Cố trang vì cháu biết ở đó, trong khu rừng ở miền Sologne, cháu sẽ gặp một chàng trai tên là Marc? Câu hỏi của bà làm Nadia ngẩn người, nhưng rất nhanh, nàng khẽ nói: − Cái đó thì không bà ạ! Cháu thú thực… Nhưng cũng bình thường thôi: đã lâu rồi cháu cũng hiểu là năng khiếu thiên bẩm chỉ cho phép cháu thấy những gì xảy ra với mọi người chứ không phải với bản thân cháu… Có lẽ thế lại hay đấy, nếu không thật là khủng khiếp! Cuộc sống của cháu sẽ trở thành địa ngục, nếu biết trước những gì sẽ xảy ra với bản thân. Cháu sẽ chẳng dám làm gì cả cững như chẳng dám dự định gì cả, cháu chỉ còn như một loại người chết khi đang còn sống để hồi hộp chờ đợi cái giây phút sự biến xuất hiện và lo lắng về sự biến đó… Tuy nhiên đôi lúc cháu tự hỏi: tất cả những người có khả năng thấy trước có giống như cháu không? Cháu chúc mừng họ, nếu không thì cháu thực sự ái ngại cho họ. Làm thế nào mà họ có thể hành nghề đó một cách sáng suốt, phục vụ cho mọi người một khi mà chính họ còn đang bị ám ảnh bởi những gì sắp xảy ra với bản thân họ? Cháu gần như chắc chắn một nhà ngoại cảm không thể nào đoán biết được số phận của chính mình, nếu không thì họ không bao giờ làm nghề này. Cũng vì thế nên khi bà nói với cháu về hôn nhân, cháu phải tỏ ra rất thận trọng, chỉ nhận làm chồng, một người đàn ông mà cháu biết rất rõ và đã bí mật tìm hiểu quá khứ của người đó trước khi xem tới những gì có thể xảy ra với anh ta khi cùng nhau chung sống. Còn những gì sẽ đến với cháu mà chính cháu cũng không sao biết được trước khi nó xảy ra thì cháu hoàn toàn chẳng quan tâm. − Nếu cháu trù tính việc hôn nhân dưới góc độ đó thì bà e rằng nó sẽ không bao giờ tới! − Có thể như vậy, nhưng rồi… cuối cùng cháu cũng tư an ủi, cam phận vậy thôi. − Càng ngày cháu càng trở nên điên rồ! − Còn về bà, bà thân yêu của cháu, có phải bà vẫn giữ một kỷ niệm thật đẹp về cuộc sống riêng tư? − Bà đã rất hạnh phúc cháu ạ nhưng thật là ngắn ngủi! Bà tôn sùng ông mà cháu chua từng biết mặt. Bà cũng yêu tha thiết mẹ cháu. Cháu có biết kỷ niệm ngọt ngào nhất trong cuộc chung sống với ông mà bà vẫn giữ đến tận bây giờ là cái gì không?… Cháu… − Cháu rất yêu bà, bà ngoại ạ. Cháu yêu bà như chưa từng có một người nào trên đời này đã yêu và sẽ yêu như thế! − Phải đấy, với tuổi ấu thơ của cháu bà đã gắng sức ấp ủ nâng niu, với tuổi hoa niên bắt đầu nở rộ của cháu và cả với ý tưởng điên rồ về năng khiếu ngoại cảm của mình – bà chưa bao giờ nói với cháu trước khi cháu tự nguyện thú nhận với bà. Cả bà nữa, đã từ lâu bà biết là cháu cũng có cái năng khiếu mà mẹ của bà đã có. Đó là di sản của dòng máu Slave, khá lạ lùng và phi thường nhưng cũng thật là đáng ngại mà cụ đã để lại và truyền cho con cháu… Bà đã bí mật tự nhủ “Miễn là cái đó







Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Câu chuyện chiếc ô

Câu chuyện chiếc ôTrái tim anh chợt trở nên lạnh giá. Tại sao cô có ...

Truyện Ngắn

12:38 - 23/12/2015

Một lời cảm ơn

Một lời cảm ơnHãy dành thời gian để nói những lời cảm ơn, và đừn...

Truyện Ngắn

07:54 - 23/12/2015

Biển

Biển Trong giờ địa lý , thấy Tí ngồi ...

Truyện Cười

23:00 - 26/12/2015

Ba chú heo..

Ba chú heo.. Ba con heo , heo A tên là “Ai” ,...

Truyện Cười

19:30 - 26/12/2015

ĐỌc truyện ma – Ngăn Kéo Số 14

ĐỌc truyện ma –  Ngăn Kéo Số 14 Ngăn Kéo Số 14 Tác giả: Talmage Powell Dịch giả:...

Truyện Ma

22:00 - 09/01/2016


XtGem Forum catalog