XtGem Forum catalog

Đọc truyện ma – Cánh cửa xanh_Hồng nương tử

n đầu đã bị đánh cho ngã sóng soài dưới đất kia. Nếu không phải là anh ta làm cho cái nhóm côn đồ kia nổi giận thì sẽ không thu hút nữ ma đầu kia ra tay, nữ ma đầu không ra tay thì quán sẽ không thành ra thế này. Tiểu Mộ bước tới, rút ra một tờ séc, tiện tay viết ra một con số, đưa cho ông chủ rồi nói: “Chừng này đủ rồi chứ! Chủ quán nửa tin nửa ngờ cầm tờ ngân phiếu, vừa nhìn thấy con số kia thì ngã bịch xuống đất, hồi lâu vẫn chưa định thần lại được. Lạc Uyển nhìn người ngã dưới đất kia vô cùng đáng thương, liền chìa tay ra đỡ lấy anh ta. Người kia được đỡ dậy, mặt đầy máu me, đôi mắt sáng ngời, có điều đằng sau khuôn mặt rạng ngời kia có biết bao đắng cay, có lẽ chỉ có mình anh ta biết. Anh ta quay đầu lại đối diện với Lạc Uyển, tuy mắt sáng ngời nhưng lại không có tiêu điểm. Anh ta khẽ cười, nụ cười giống như lá liễu nảy mầm trong mùa xuân,sự tàn khốc của cuộc sống này không thể hạ gục: “Cảm ơn cô đã trượng nghĩa cứu giúp”. Lạc Uyển từ từ chìa tay khuakhua trước mắt anh ta, khuôn mặt rạng ngời kia vẫn trong veo như vậy, không một chút thay đổi. “Anh mù rồi, anh thật sự mù rồi?”. Lạc Uyển bất ngờ lắc mạnh vai người đàn ông kia: “Lý đại tiên, kẻ lừa bịp này, sao anh lại mù hả? Tại sao? Tại sao?”. Giọng nói buồn bã, Lạc Uyển thét lên rồi đột nhiên ngất xỉu, cô không đỡ nổi cơ thể mình nữa. “Tỉnh rồi tỉnh rồi, cuối cùng đã tỉnh rồi”, có người reo lên. Lạc Uyển mở to mắt, ngửi thấy mùi thuốc, cô buồn bã nghĩ rằng tại sao cứ hễ gặp Thượng Quan Lưu Vân là mình lại phải vào viện? “Đại tiên, anh tênlà gì?”,Lạc Uyển đột nhiên dịu dàng hỏi. Cô dịu dàng là vì vị đại tiên này bị mù rất có thể là tại mình. Nếu hôm đó cô không đi tìm anh ta, cóthể anh ta sẽ không bị mù, nếu lúc đó cô dừng lại xem anh ta thế nào, biết đâu có thể cứu được đôi mắt của anh ta. “Tôi là Lý Đại Lộ, thực ra chuyện này không liên quan đến cô, chút chuyện này cũng đâu có gì, tôi vẫn có thể xem bói kiếm tiền”, Lý Đại Lộ nói vẻ phớt lờ. Thượng Quan Lưu Vân từ bên ngoài đi vào, nhìn Lạc Uyển nói: “Không sao rồi, bác sĩ nói anh ta chỉ cần nghỉ ngơi một lát là khỏe”. Lý đại tiên nghe nói vậy liền đứng bật dậy, đưa tay ra phía trước bắt đầu lần đường, chuẩn bị bỏ đi. Lạc Uyển không đành lòng, ngồi dậy nói: “Đã đến đây rồi, chi bằng băng bó vết thương lại, tiện thể kiểm tra xem mắt anh rốt cuộc là bị làm sao”. “Bà chị à, bà chị đã kéo tôi theo cả đêm, tôi mệt rũ người ra rồi”. Lạc Uyển vẫn cố chấp kéo anh ta, cô bất ngờ ngồi bật dậy, một tay đẩy anh ta ngã xuống nền, làm lọ thuốc rơi xuống đất vỡ tan. “Anh làm gì mà kiêu ngạo vậy hả? Đã thế này rồi, sao còn cố chấp như vậy, bây giờ anh về bằng cách nào? Anh có biết nhà ở đâu không?”. Lý Đại Lộ lổm ngổm bò dậy, bàn tay bị cưa đứt bởi mảnh thủy tinh vỡ. Anh ta bình thản nói với Lạc Uyển: “Không phải tôi kiêu ngạo, tôi có quyền lựa chọn cách sống của tôi. Có lẽ tôi sinh ra đã là một người không may mắn, nhưng tôi cũng cólòng tự trọng của mình. Khi mắt tôi còn tốt, tôi có thể nhìn thấy các cô gái đẹp, tận hưởng thế giới tươi đẹp. Bây giờ mắt tôi không nhìnthấy nữa nhưng tôi vẫn có thể nghe, tôi nghe thấy tiếng bước chân của y tá thì sẽ biết nên đi ra thế nào, đến một ngày tôi không thể nghe cũng không thể nhìn, tôi vẫn có thể nói, xin cô hãy tôn trọng tôi”. Lý Đại Lộ quả nhiên đã vượt qua một số vật cản trở rất chính xác, cuối cùng mất hút ở cuối hành lang bệnh viện. Lạc Uyển giậm chân bình bịch nhìn Lý Đại Lộ đi ra cổng bệnh viện từ cửa sổ. Thượng Quan Lưu Vân bất ngờ chạy xuống, nói: “Anh đợi đã, tôi thật không tin thế giới này còn có người kiêu ngạo hơn tôi”. Chẳng bao lâu đã thấy hai người lao vào đánh nhau mà không ai có thể can ngăn, chính là Thượng Quan Lưu Vân và Lý Đại Lộ, Thượng Quan Lưu Vân vừa đánh vừa nói: “Tôi chỉ muốn anh đi khám, muốn anh kiểm tra mắt mà thôi”. Lý Đại Lộ bị buộc nằm đó, một vị bác sĩ đức cao vọng trọng có mái tóc bạc phơ đang khám mắt cho anh ta. Còn Lý Đại Lộ vẫn đang cãi lộn với Thượng Quan Lưu Vân đang đè lên người mình. “Anh đường đường là một người đàn ông lại đè lên người tôi là sao?”. “Anh cho rằng tôi muốn đè lên chắc, tôi đã rất mất mặt rồi”. Còn vị bác sĩ già kiahình như không hề nhìn thấy chuyện này, chỉ chuyên tâm thăm khám đôi mắt trước mặt mình, càng nhìn càng thấy kỳ lạ, cuối cùng không nhẫn nại được nữa vỗ mạnh vào mặt Lý Đại Lộ nói: “Mắt của anh không phải sau này mới bị mù, tôi làm bácsĩ gần bốn mươi năm nay, tôidám lấy đầu ra đảm bảo, anh vừa sinh ra thì mắt đã mù rồi”. Tất cả những người trong phòng đều lặng yên bất động, Lý Đại Lộ giãy giụa. Thượng Quan Lưu Vân đang đè trên người Lý đại tiên cũng nhảy chồm lên, cả Lạc Uyển cũng đang sốt ruột đi đi lại lại bên ngoài cửa. Khá lâu sau Lý Đại Lộ mới cẩn thận hỏi lại một câu: “Bác sĩ nói tôi mù bẩm sinh?”. “Đúng vậy, cho dù anh đến bệnh viện nào cũng đều có kết luận như vậy”. Trong phòng, bác sĩ và Lý Đại Lộ cãi nhau đến mức không ai can được. Bác sĩ vẫn một mực nói anh ta bị mù bẩm sinh. “Tôi chắc chắn rằng khi sinh ra anh đã bị mù, không tin anh cứ đi hỏi bố mẹ anh xem”, cuối cùng vị bác sĩ đã nói một câu như thế. “Nhưng, thưa bác sĩ, từ trước đến nay anh ta vẫn có thể nhìn thấy mà!”, Lạc Uyển thực sự không nén nổi nỗi kinh ngạc trong lòng. “Vậy thì thế giới anh ta nhìn thấy có khả năng không giống với những gì chúng ta nhìn thấy”, vị bác sĩ dừng lại một lát, chậm rãi phân bua. Ông ta là một người lớn tuổi, đã nhìn thấy rất nhiều chuyện kỳ lạ trên thế giới này cho nên cũng không ngỡ ngàng nữa. Lạc Uyển, Thượng Quan Lưu Vân và Lý Đại Lộ đều đờ đẫn ngồi trên băng ghế tại lối đi. Rất lâu sau đó, LýĐại Lộ đứng dậy. Trông bộ dạng cô độc đó có thể đoán biết anh ta chuẩn bị rời đi. Đối với anh ta trời đất có lẽ chỉ là một màu đen tối, nhưng cuộc sống vẫn luôn tiếp tục, nếu cứ ngồi đây mà tự oán trách, rất có thể bản thân mình cũng mất đi niềm tin vào cuộc sống. Lạc Uyển bỗng nói: “Anh ở nhà tôi đi!”. Hai người đàn ông đều sửng sốt, Thượng Quan Lưu Vân nhìn cô, chỉ tay vào Lý Đại Lộ, rất lâu không nói lên lời. “Thế giới anh nhìn thấy không giống với thế giới chúng tôi nhìn được, tôi muốn anh giúp tôi tìm cánh cửa xanh!”. “Cánh cửa xanh, tôi đã mùrồi sao có thể phân biệt được màu sắc?”. Lý Đại Lộ vừa nói vừa cười, yêu cầu một người mù đi tìm cánh cửa xanh là vô cùng kỳ quặc. “Cánh cửa xanh có lẽ không phải đại diện cho một loại màu sắc, tôi hy vọng anh giúp tôi, có lẽ anh có thể cảm nhận được”. Lúc này Lạc Uyển thực sự tin rằng Lý Đại Lộ không phải là kẻ lừa bịp, anh ta có thể nhìn thấy nhiều thứ mà người khácthấy được. Lạc Uyển xông lên, kéo tayanh ta nói: “Anh nhất đinh phải giúp tôi tìm cánh cửa xanh, nếu không tôi sẽ chết, tôi không cótiền để mời anh thì anh ở nhà của tôi!”. Thượng Quan Lưu Vân nhảy dựng lên phía sau,luôn miệng nói: “Tôi cũng giúp cô tìm, giúp cô tìm”. “Được rồi, vậy thì anh cũng ở nhà tôi đi! Có điều phải trả tiền thuê phòng”. “Sao lại thiên vị như vậy? Tôi phải trả tiền nhà, tại sao anh ta lại không phải trả?”. “Người ta là đại tiên, anh có phải không?”. “Vậy được, phải trả bao nhiêu tiền?”. “Một trăm nghìn tệ một tháng!”. “Nha đầu đáng chết, cô tưởng tôi có thể cướp ngân hàng chắc”. Chương 11: Cầu Tiên Thượng Quan Lưu Vân không về nhà cùng Lạc Uyển, chỉ đưa hai người về đến cửa nhà Lạc Uyển rồi đi luôn, truyền thống giáo dục của gia đình gia giáo không cho phép anh ở lại nhà các cô gái. Hơn nữa dường như anh đã láng mánghiểu ra rằng việc tìm cánh cửa xanh là chuyện vô cùng nguy hiểm. Anh không phải sợ mà là bất lực trước sự nguy hiểm này. Anh không có giác quan thứ sáu, vì thế anh quyết định đi tìm sự giúp đỡ. Lạc Uyển và Lý Đại Lộ vào trong nhà,cô chuẩn bị nước cho Lý Đại Lộ tắm. Bộ đồ cho Lý Đại Lộ thay sau khi tắm do Thượng Quan Lưu Vân bảo nhân viên cấp dưới đi mua trong đêm đó. Thế lực của gia đình Thượng Quan Lưu Vân thật khiến Lạc Uyển không thể tưởng tượng nổi. Lý Đại Lộ mặc bộ đồ ngủ mát mẻ bước ra khỏi nhà tắm, đúng lúc đó Lạc Uyển cũng bê ra một hộp thuốc để trước sofa chuẩn bị thoa cho Lý Đại Lộ. Lý Đại Lộ không giằng co cũng chẳng từ chối, ngoan ngoãn ngồi xuống, mắt mở rất to, sáng loáng, trông giống như một miếng kính trong suốt. Lạc Uyển thấy khá hồi hộp, nhìn hơi nước trên mặt cùng mái tóc ươn ướt, cô phát hiện Lý Đại Lộ thực sự vô cùng đẹp, cho dù lúc bình thường anh rất đáng gh nhưng khi anh ngồi lặng yên thì trông giống như một đứa trẻ được người mẹ yêu thương, đôi mắt to tròn, lông mi rất dài, khuôn mặt phảng phất sự tủi thân, nhưng lại ánh lên vẻ thông minh. Lạc Uyển biết rõ đôi mắt của anh ta không nhìn thấy mình nữa nhưng nét mặt vẫn bất giác ửng hồng, sau đó nghiêm khắc tự nhủ: “Không được lợi dụng sự thương cảm này, không được lợi dụng tình thương của người mẹ”. Lý Đại Lộ được bố trí ngủ trên sofa ở phòng khách. Lạc Uyển sau khi sắp xếp xong cho Lý Đại Lộ mới đi tắm. Dòng nước xối vào cơ thể vô cùng dễ chịu, sự ấm áp lan tỏa toàn thân, cảm giác cực kỳ thoải mái, chỉ có điều bỗng nhiên cô cảm thấy trên người nhớt nhớt, giống như có gì đó trên cơ thể. Mở to mắt nhìn thì thấy trên người có rất nhiều tóc. Cô sợ hãi đưa tay sờ lên mái tóc của mình, mới chạm vào thôi mà tócđã rụng đến hàng nắm. Thôi xong rồi, nếu vẫn chưa tìm thấy cánh cửa xanh có lẽ mình cũng sẽ dần yếu đi rồi chết, tóc bắt đầu rụng hàng loạt rồi. Lạc Uyển như phát điên chạy lên giường, vùi đầu vào chăn, bất luận ngày mai thế nào, ngủ một giấc rồi mai tính. Cô nhanh chóng chìm vào bóng tối vô tận. Cảnh trong mơ như thật như giả, giữa màn sương dày đặc chỉ thấy một bóng người đang đi trước mặt, Lạc Uyển không biết mình đang ở đâu thì đã bị đối phương đuổi kịp, Một khuôn mặt ngoái lại nhìn, sao lại là Tiểu Mộ. Tiểu Mộ như đang dạo bước trong vườn hoa, Lạc Uyển vui mừng chạy về phía đó, vừa chạy vừa gọi: “Tiểu Mộ, đợi tôi, vừa rồi sao anh không ở trong bệnh viện?”. Nhưng Tiểu Mộ vẫn mê mẩn tiến về phía trước, Lạc Uyển vô cùng lo lắng, vừa chạy vừa gọi: “Tiểu Mộ, Tiểu Mộ, đợi tôi với”. Lúc này Tiểu Mộ đang đi phía trước bất ngờ quay người lại, nhưng cô chỉ thấy một khuôn mặt của người con gái. Cô gái đó vừa xa lạ lại vừa lạnh lùng, ánh mắt như muốn đâm sâu vào trái tim cô. Lạc Uyển vô cùng sợ hãi, cô muốn bỏ chạy nhưng không sao động đậy được, chỉ có thể đứng lặng yên một chỗ nhìn cô gái kia đang từng bước tiến về phía mình, chìa một cánh tay ra sờ vào mặt cô. Cánh tay đó lông lá xồm xoàm, là cơ thể của Tiểu Mộ nhưng lại có khuôn mặt của một người con gái và cánhtay của thú dữ. Trong lúc mơ hồ cô nghe thấy tiếng bước chân từ từ tiến lại gần, bước đến bên cạnh, cô không biết là ảo giác hay hiện thực, nhưng không dám mở mắt. Rất lâu sau, có một vật gì đó lông lá rậm rạp chạmt, cô không chịu được nữa, thét lên ngồi bật dậy rồi điên cuồng ném gối tới. Cô dùng hết sức bình sinh để đánh và chỉ một tiếng kêu “Ui da” đã giúp Lạc Uyển tỉnh lại, cô vội đi bật đèn, nhìn kỹ, người ngã ngồi dưới đất là Lý Đại Lộ. Lạc Uyển mở đèn, thở hổn hển gào lên: “Nửa đêm nửa hôm, anh chạy đến giường tôi làm gì?”. “Cô tưởng là tôi muốn à, cô cứ đi đi lại lại, làm sao tôi ngủ được?”. Lạc Uyển nén nỗi sợ hãi, cự lại: “Tại sao anh phải cầm con gấu bông này sờ vào tôi?”. “Tôi không nhìn được, sợ sờ trực tiếp vào cô chẳng may chạm vào chỗ không nên chạm, cầm con gấu nhỏ này thì cũng không đến nỗi khó xử. Được rồi, lòng tốt không được báo đáp, tôi chỉ định đến xem cô có chuyện gì không, sợ cô bị mộng du mà cũng không biết”. Lý Đại Lộ chuẩn bị quay lại phòng khách thìLạc Uyển đột nhiên gọi anh ta lại, vỗ vỗ vào giường, cô rất sợ nhưng lại không biết làm thế nào cho phải. “Cái gì, muốn tôi ngủ cùng hả?”, Lý Đại Lộ vừa cười vừa nói. “Không phải, chỉ là muốn nói chuyện phiếm thôi!” Lạc Uyển không biết nói gì được nữa. Lý Đại Lộ lần sờ mép giường rồi ngồi xuống, sau đó nói: “Nói chuyện gì?”. “Sao anh biết là mình bị mù bẩm sinh?”, Lạc Uyển nói xong câu này liền tự vả vào miệng mình, đúng làvấn đề không nên nói lại cứ nói. Ai biết Lý Đại Lộ không để bụng, cười nói: “Bởi vì lúc tôi còn nhỏ, bị bố mẹ bỏ rơi phải vào cô nhi viện. Tôi và tất cả cô giáo ở cô nhi viện đều cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao phải vứt bỏ một đứa trẻ khỏe mạnh như thế. Tôi luôn cho rằng tôi có bệnh tật gì đó hoặc có chỗ nào không tốt, lúc nào tôicũng canh cánh trong lòng nỗi bí ẩn này”. Lạc Uyển đờ đẫn ngồi đó, không biết đáp lời thế nào. “Thực ra cũng khôngcó gì, sau khi tôi biết mắt mình bị mù bẩm sinh, trong lòng tôi lại cảm thấy rất vui, bởi lời bí mật kia cuối cùng đã được vén mở. Thì ra tôi bị vứt bỏ là vì mù bẩm sinh, như vậy tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều rồi, bố mẹ tôi cũng có nỗi khổ của mình, chỉ tiếc là cô giáo tôi không thể biết được nữa”. Lạc Uyển kỳ lạ hỏi: “Vì sao có thể nói cho cô giáo của anh biết mà”. “Nhiều năm trước, cô nhi viện xảy ra hỏa hoạn, cô giáo tôi đã qua đời. Tôi luôn tự truy vấn, trận hỏa hoạn đó có phải là vì tôi nên mới xảy ra. Tôi thực sự có phải là ngôi sao côđộc nhất trên đời, chỉ biết đem lại bất hạnh cho những người xung quanh hay không?”. “Ha ha”, Lạc Uyển cười to, “Làm gì có chuyện là ngôi sao cô đơn nhất trên đời như thế, lẽ nào “911” là vì một vụ hỏa hoạn do ngôi sao cô độc nhất trên đời gây ra? Lẽ nào trận sóng thần ở Indonesia là do ngôi sao cô đơn nhất trên đời gây ra? Thiên hạ có nhiều truyện không may như vậy, luôn có một số vụ tai nạn cần con người đối mặt, không liênquan gì đến chuyện của anh!”. “Ha ha! Được rồi, ngủ đi! Ngày mai cô còn phải đi làm đấy!”. “Anh biết không? Mấy ngày nữa là sinh nhật tôi”, Lạc Uyển vẫn kéo Lý Đại Lộ lại để nói chuyện. “Ồ… cô sắp sinh nhật, cô muốn nhận quà gì?”. Lạc Uyển nghĩ một lát rồi nói: “Nếu có thể ăn bánh ga tô thì tốt rồi. Tôi nghĩ loại bánh ga tô hoa quả hai tầng rất ngon, có hương vị ngọt ngào”. … Lạc Uyển lại tỉnh giấc lần nữa, nhìn thấy ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu lên khuôn mặt nghiêng trên đầu giường của Lý Đại Lộ, ánh nắng như đang nhảy múa không ngừng. Đêm qua cô nói chuyện rồi ngủ thiếp đi lúc nàokhông biết, còn anh vẫn canh bên cạnh giường, mặc nguyên quần áo mà ngủ. Đây là giấc ngủ đúng nghĩa nhất của cô trong nhiều ngày qua, một đêm không ngủ mơ. Có lẽ đây đã là mónquà tốt nhất cho ngày sinh nhật sắp tới rồi. Lạc Uyển nhẹ nhàng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị bữa sáng, dọn dẹp hết những đồ vật có khả năng gây nguy hiểm, sợ không cẩn thận sẽ làm Lý Đại Lộ bị thương. Sau đó cô cầm túi rồi chạy vội đến công ty, vừa xuống dưới thì nhìn thấy Thượng Quan Lưu Vân đã đứng ở bên ngoài. Cô lên chiếc xe sang trọng mà Thượng Quan Lưu Vân lái sau đó đóng cửa xe lại. Khi ấy trên ban công ở tầng trên có một cánh cửa sổ đã mở, Lý Đại Lộ đang đứng bên, đối diện với ánh mặt trời vốn không thuộc về mình mà trầm tư suy nghĩ hồi lâu. Thượng Quan Lưu Vân chở Lạc Uyển ra vùng ngoại ô. “Tôi đã dùng toàn bộ lực lượng trong thành phố đi tìm một pháp sư đuổi ma giỏi nhất ông ấy hầu như không gặp khách, vì nể mặt bà tôi mới đồng ý gặp mặt chúng ta hôm nay”. “Bà, anh đã nói với bà rồi hả?” Lạc Uyển cảm thấy rất không phải. “Chưa, chuyện này nếu để bà biết, nhất định bà sẽ rất lo lắng”. “Đừng cho bà biết”. Đang nói chuyện thì một căn nhà nhỏ đã xuất hiện trước mặt. Đó chỉ là ngôi nhà bằng gạch rất phổ biến ở vùng nông thôn, nhưng vị trí của nó lại đẹp đến mức ngay cả Thượng Quan Lưu Vân cũng đỏ mắt ghen tị. Mặt trước ngôi nhà làdòng sông nhỏ, trong đến mức có thể nhìn thấy cả đáy, đưa mắt nhìn ra xa còn có rất nhiều cá. Phía sau ngôi nhà dựa vào núi, nối tiếp là những ruộng lúa màu xanh trùng trùng điệp điệp, bất cứ ai tới đây cũng đều cảm thấy được an ủi vỗ về. Đẩy hàng rào vàosân có thể nhìn thấy những loài hoa cỏ kỳ lạ, hương thơm xộc vào mũi, khiến lòng người tĩnh lặng trở lại. “Đúng là chỗ ở của thần tiên”, Lạc Uyển thán phục. Bên trong phảng phất hương thơm của trà, trên lối đi vào nhà có bày một bộ bàn trà, một bé gái khoảng bảy tám tuổi đang đứng chân trần pha trà, thấy hai người đến mà không hề ngạc nhiên, chỉ ngẩng đầu hờ hững nói: “Ngồi đi, lát nữa ông ấy mới dậy”. Thượng Quan Lưu Vân và Lạc Uyển không dám nóithêm gì vì sợ sẽ phá vỡ bầu không khí yên tĩnh ở đây. Hai người ngồi đó uống trà, đợi nhân vật cấp đại sư kia. Một lát sau, cánh cửa của nhà kề bên kêu két một tiếng rồi mở ra, một ông già cốt cách phi phàm bước ra, râu tóc bạc phơ, ánh mắt lãnh đạm như nước, nhưng lại cơ hồ như có thể hiểu rõ tất cả. Bé gái vội tiến lên đỡ ông, ông ta chậm rãi ngồi xuống, uống một tách trà rồi nói: “Thượng Quan Thanh vẫn khỏe chứ?”. “Nhờ hồng phúc của ông, sức khỏe của bà rất tốt!”. “Có thời gian hãy ở bên bà nhiều hơn!”, ông già kia bất ngờ buông ra một câu như thế. Thượng Quan Lưu Vân chợt thấy lo lắng, lẽ nào bà sẽ có chuyện gì? Ánh mắt ông già chuyển sang nhìn Lạc Uyển thì thoáng kinhngạc: “Cô gái, xem ra cô đang gặp phải rất nhiều phiền phức, cô có gì muốn hỏi?”. Trong lòng Lạc Uyển tràn ngập hy vọng, rất lâu sau mới nói ra được mấy chữ: “C”. Tách trà trên tay ông già rơi xuống khi nghe thấy mấy từ này, trên mặt lộ rõ sự sợ hãi: “Cánh cửa xanh, cô muốn tìm cánh cửa xanh?”. “Dạ đúng, dạ đúng, cháu muốn tìm cánh cửa xanh!”, Lạc Uyển vội gật đầu, chằm chằm nhìn ông. “Cô còn mấy ngày?”, ông lão đột nhiên hỏi, xem ra là một người đã biết cánh cửa xanh rồi. “Năm ngày”. Lạc Uyển nghĩ bắt đầu từ ngày nghe thấy trong vòng bảy ngày, đến nay đã qua hai ngày rồi. Ông già đột nhiên nói với bé gái: “Tiễn khách”. Rồi đứng dậy phẩy tay áo bỏ đi. Lạc Uyển như rơi xuống đáy vực, chìm vào nỗi tuyệt vọng vô bờ bến. Cô ngồi đờ người trên nền đất, không động đậy, gió mát thổi vào mặt, cảm giác tê dại, hoàn toàn không còn nhận thức được gì nữa. Rất lâu sau cô mới ngọ nguậy đứng dậy, Thượng Quan Lưu Vân vội đến đỡ lại bị cô hất tay ra, đã là một kẻ sắp chết, sao phải ra sức tìm cánh cửa xanh? Sao phải đầy đọa cô? Hỏi trời trời không nói, hỏi đất đất không thưa, trời đất đều mù, đều điếc, đều chết hết cả rồi. Chương 12: Xe Tang Trên đường trở về thành phố, hai người đều không nói gì.Chuyến đi này đã hoàn toàn giết chết hy vọng của Lạc Uyển, cô quyết định không đấu tranh nữa. Trong lòng Lạc Uyển hoàn toàn trống rỗng, nhưng vẫn còn một mối bận tâm, chính là tìm thấy thi thể của Sở Anh. Cần phải tóm được kẻ đã giết Sở Anh, bởi vì kẻ đó vẫn sẽ tiếp tục giết người. Nếu có thể trong những ngày tháng còn lại giúp người bạn tốt nhất của mình báo thù, vậy cũng coi như là không sống vô ích rồi. Lạc Uyển không muốn đi đâu, Thượng Quan Lưu Vân đưa cô về nhà. Sau đó cắn răng bỏ đi, anh khôngtin thực sự không còn cách gì cứu Lạc Uyển, thành phố này không được thì tìm đến thành phố khác, thế giới này rộng lớn như vậy, nhất định sẽ tìm thấy người có thể giúp Lạc Uyển. Lạc Uyển xuống xe, cảm thấy đầu óc choáng váng,trời đất bao la rộng lớn là vậy nhưng cô cảm thấy đã không có chỗ dung thân nữa. Cô mở cửa, đập vào mắt là căn phòng nhỏ được thu dọn rất sạch sẽ, nền nhà được lau sáng bóng, đồ đạc xếp đặt gọn gàng ngăn nắp, cửa kính trắng bóng không một vết ố, thứ hiếm thấy nhất là trên bàn trà ở giữa phòng đặt một bó hoa tươi, đó là loại hoa hồng nhỏ bình thường vẫn mọc ở các bụi hoa ven đường được cắm trong lọ thủy tinh đã được rửa sạch. Cô gần như nghi ngờ mình đã vào nhầm chỗ, đây chính là căn hộ nhỏ và giản dị mà cô đã thuê sao? Cô tiến về phía trước, chỉ thấy phòng bếp và nhà vệ sinh cũng đều sạch bóng, cònphòng ngủ của cô, thì ngay cả gầm giường cũng không một hạt bụi, ga giường, vỏ gối, vỏ chăn đều sạch sẽ, những vết bẩn đã được giặt sạch, cả rèm cửa màu xanh nhạt cũng được tháo xuống giặt sạch sẽ và được phơi trên ban côngđang tung bay trong gió đón ánh nắng mặt trời và tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ của xà phòng. Không thấy Lý Đại Lộ trong phòng, đây lẽ nào đều là Lý Đại Lộ làm? Anh ta không nhìn thấy gì, nhưng lại lau nền nhà, lau cửa kính sạch bong, lại còn sắp đật từng thứ linh tinh này. Ngay cả người bình thường cũng khó mà dọn dẹp sạch đến thế này, vậy mà một người mù sao có thể làm thế được chứ? Lạc Uyển đã quá mệt mỏi do phải chạy ngược chạy xuôi ở bên ngoài, rồi lại bị đại sư từ chối, tuy mất đi hy vọng sống nhưng cô không khóc,bởi trái tim cô đã chết, thế mà khi đối diện với căn phòng nhỏ sạch sẽ này lại khiến cô muốn gào khóc thật to. Lý Đại Lộ trở về, lôi ra một gói giấy màu vàng từ trong túi rồi để lên bàn, khuôn mặt anh ta nở một nụ cười đắc ý: “Đây là bùa hộ mệnh cầu được ở chùa Phật An, cô đeo vào đi! Nghe nói bùa ở đó rất lin







Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Trả lương bằng…

Trả lương bằng… Có 2 anh bạn lâu lâu mới gặp nha...

Truyện Cười

20:26 - 26/12/2015

Một ý kiến

Một ý kiến Đêm công diễn đầu tiên, tác giả ...

Truyện Cười

21:06 - 26/12/2015

Dải ngân hà đã xa

Dải ngân hà đã xaTôi tự hỏi ở đâu đó xa xôi trên trái đất này, cậu ...

Truyện Ngắn

11:11 - 23/12/2015

Tình yêu sét đánh

Tình yêu sét đánhNhững người như anh, như cô ấy...sống chỉ với một ...

Truyện Ngắn

12:23 - 23/12/2015

Ba em có một cánh tay

Ba em có một cánh tay ...

Truyện Ngắn

05:59 - 23/12/2015