Đọc truyện ma – Cơn Bão

uấy rầy người phụ nữ kia chút nào. Bây giờ không gì có thể an ủi nàng ngoài bờ vai chắc chắn của Ben, vòng tay chàng quanh người nàng và bộ óc khôn ngoan của Ben sẽ biết cách đem xác chết ra khỏi nhà. Một cảm giác tê dại bao trùm lấy nàng, dường như nàng không còn sức để sợ hãi nữa. Nàng quay lại chiếc ghế và cuộn mình trên đó. Nàng âm thầm cầu nguyện cho Ben về và cho trời sáng. Đồng hồ chỉ 12g30 khuya. Nàng co ro trên ghế, không cử động, không suy nghĩ, không cả sợ hãi, chỉ đờ đẫn tê dại. Như thế kéo dài thêm một giờ đồng hồ nửa, và rồi cơn bảo bổng như nín thở trong giây lát, và trong cái khoảng yên lặng ngắn ngủi đó, nàng nghe có tiếng bước chân ngoài lối đi – tiếng bước chân thật sự, chắc chắn, nhanh nhẹn và vang to. Tiếng chìa tra vào ổ khóa. Cửa mở và Ben bước vào. Chàng ướt sũng, dơ bẩn và trắng bệch vì mệt mỏi nhưng đúng là Ben. Khi đã chắc là Ben nàng ôm chầm lấy chàng, lắp bắp kể lại điều nàng đã trông thấy. Ben hôn nhẹ lên má nàng và gở tay nàng ra. “Này, này em yêu, anh ướt sũng đây này, em sẽ ướt hết cho coi.” Chàng gở cặp kiếng xuống đưa cho nàng lau khô dùm. Chàng nheo mắt vì ánh đèn. “Anh phải đi bộ từ ngả tư đường vào đấy. Thật là một đêm !” Chàng tháo bao tay cùng áo khoác ngoài ra, “Em không biết anh vui thế nào khi thấy nhà sáng đèn. Lạy Chúa, thật là thích thú được trở về nhà!” Nàng cố kể lại những giờ khủng khiếp vùa qua nhưng Ben lại ngắt lời nàng. “Em yêu, chờ một chút đi. Anh thấy là em đang lo lắng về một chuyện gì đó nhưng hãy chờ đến khi anh thay đồ khô đã, rồi anh sẽ xuống và mình sẽ nói chuyện. Em pha một ít café và làm vài miếng bánh nướng đi. Anh mệt quá, lội từ ngã tư vào còn gì, anh tưởng không đi nỗi chứ. Đi cả giờ đó.” Trông chàng mệt thật, nàng nghĩ vẻ quan tâm. Bây giờ Ben đã về thì mình có thể chờ được. Những giờ vừa qua giờ có vẻ là một cơn ác mộng, ghê sợ nhưng chắc không có thật. Với sự hiện diện của Ben, vửng chắc và vui vẻ, nàng tự hỏi những giờ qua phải chăng chỉ là một cơn ác mộng?! Nàng nghi ngờ ngay cả sự hiện hữu của xác chết trong rương mặc dầu nàng có thể hình dung cảnh đó thật rỏ ràng. Có lẻ chỉ có cơn bảo là thật. Nàng vào nhà bếp và bắt đầu pha café. Chiếc ghế – vẩn nằm chắn ngay cửa hầm, là vật nhắc nhở nàng đến nổi khủng khiếp vừa qua. Bây giờ có Ben trông nó thật buồn cười, nàng đem nó lại đặt ở chỗ cũ cạnh bàn ăn. Ben xuống trước khi café kịp nhỏ hết. Được thấy chàng mặc chiếc áo ngủ xám cũ kỹ thật êm đềm làm sao! Hai tay chàng đút cả vào hai túi áo. Trông chàng thật bình thường, khỏe mạnh với khuôn mặt tròn ửng hồng lên vì chà sát bằng khăn bông và mớ tóc ngắn dựng đứng thành những cột nhỏ ẩm ướt chung quanh chỗ hói của chàng. Nàng cảm thấy xấu hổ khi kể cho chàng nghe về gương mặt ở cửa sổ, về cửa ở hầm mở toang và cuối cùng về xác chết trong rương. Bây giờ nàng thấy rỏ rằng những việc đó không thể nào đã thực sự xảy ra được. Không chút do dự Ben nói đúng điều nàng vừa nghĩ. Chàng đến vòng tay ôm lấy nàng. “Tội nghiệp em. Anh chắc là cơn bảo đã làm em sợ trối chết. Nó đã đem cho em những nỗi khủng khiếp đó.” Nàng mĩm cười xấu hổ. “Vâng, em gần muốn nghĩ như vậy. Bây giờ có anh về em thấy thật an toàn, nhưng Ben ơi, anh xem lại trong rương được không? Em muốn chắc chắn vì em đã thấy cô ta thật rõ ràng. Làm sao em lại có thể tưởng tượng một chuyện như thế được chứ?!” Ben chiều ý. “Được rồi, anh sẽ xem nếu như vậy sẽ làm em dễ chịu hơn. Anh sẽ xem ngay bây giờ, như thế anh mới có thể yên tỉnh uống café được, phải không nào?” Chàng đến mở cửa hầm và bật đèn lên. Tim nàng một lần nữa bắt đầu đập thình thịch làm ù cả hai tai. Tiếng cửa xuống hầm mở ra gợi lại bao sự sợ hãi nàng đã trãi qua: nào xác chết, nào cảnh sát, nào những nghi ngờ sẽ bao vây nàng và Ben, sự cần thiết phải che dấu tội ác của một kẻ nào đó… Nàng không thể nào tưởng tượng ra một chuyện như vậy được. Không thể tin rằng trong chốc lát nàng lại có thể tin rằng trí óc nàng đã đánh lừa nàng. Nhưng Ben sẽ biết sự thật ngay thôi. Nàng nghe tiếng “kích” khi Ben mở bật nắp rương ra. Nàng nắm chặc lưng một chiếc ghế chờ nghe tiếng chàng. Trong một giây tiếng Ben vang lên. Nàng không thể tin được. Tiếng Ben vui vẻ và đầy tự tin như khi nãy. Chàng nói, “Chẳng có gì cả ngoài một vài gói đồ. Em xuống xem nè.” Không có gì cả à? Đầu gối nàng nhủn đi khi nàng theo cầu thang lần xuống căn hầm một lần nữa. Hầm vẫn còn hôi mốc, ẩm ướt và đầy mạng nhện. Lằn nước vẫn còn chảy xuống vách tường nhưng vũng nước thì đã loang rộng hơn. Đèn vẫn lù mù. Nó vẫn đúng y như nàng nhớ chỉ khác là gió đang rít qua khung cửa sổ bể và mưa đang tạt vào trên những mảnh kính rải rác trên nền hầm. Cành cây nằm ngang khung cửa đã đập văng hết kính trên đó không chừa lại một mảnh nào cả. Ben đang đứng cạnh chiếc rương mở nắp chờ nàng. Thân hình bệ vệ của chàng như một trụ cột vửng chắc che chắn cho nàng. “Thấy không.” Ben nói, “Chẳng có gì cả. Chỉ có quần áo cũ của em thôi, phải không?” Nàng đến cạnh Ben. Nàng sắp điên rồi sao? Bây giờ đây liệu nàng có nhìn thấy cái xác co quắp trong đó không? Hay nhìn thấy chiếc áo đỏ và cặp đầu gối phẳng bóng trong khi Ben không nhìn thấy gì? Hay thấy chiếc nhẩn với hột kim cương nằm giữa hai bàn chân con sư tử? Nàng miễn cưỡng nhìn vào trong rương. “Không có gì cả!” Chỉ có những gói đồ bọc bằng báo gọn ghẻ mà nàng đã cất kỹ ở tận đáy rương, không có gì khác. Hẳn nàng đã tưởng tượng ra cái xác đó. Nghĩ vậy nàng thấy nhẹ nhỏm nhưng đồng thời rất thắc mắc và sợ hãi. Nếu trí óc nàng có thể đánh lừa nàng như thế, nếu nàng có thể tưởng tượng ra một chuyện ghê sợ đến vậy, như thấy xác người đàn bà trong rương với đầy đủ chi tiết tỉ mỉ đến thế thì những ngày tháng sắp tới của nàng thật đáng kinh sợ. Làm sao nàng có thể chắc là mình sẽ không tưởng tượng ra một chuyện ghê sợ khác nữa?! Dĩ nhiên, nỗi nguy hiểm thật sự về thể xác không hiện hữu và cũng chưa từng hiện hữu. Sự đe dọa về luật pháp đối với Ben chỉ dựa vào một “giấc mơ” mà thôi. “Em đã mơ thấy những điều đó, hẳn là vậy.” Nàng thú nhận. “Nhưng em không có ngủ, em đã thấy thật là rõ ràng.” Tiếng nàng đứt quảng… “Em đã nghĩ… Ồ, Ben ơi, em đã nghĩ…” “Em đã nghĩ gì, em yêu?” Giọng chàng thật lạ, không giống Ben chút nào cả. Nó có vẻ lạnh lùng và sắc nhọn. Chàng đứng nhìn xuống nàng với một vẻ bất động khiến nàng cảm thấy tê lạnh hơn cả làn gió lạnh đang lùa qua khung cửa bể. Nàng cố đọc ý nghĩ trên mặt chàng nhưng ánh đèn quá yếu ớt. Mặt Ben đầy bóng tối khiến chàng trông xa lạ và có một vẻ gì nham hiểm. Nàng nói. “Em…” và ngập ngừng. Chàng vẫn không cử động nhưng giọng bổng đanh lại. “Em đã nghĩ gì chứ?” Nàng lùi xa chàng. Lúc đó Ben bổng cử động nhưng chỉ là để rút hai bàn tay ra khỏi hai túi áo và đưa cả hai cánh tay về phía nàng. Trong một giây nàng đứng sửng nhìn chòng chọc vào cái vật đã làm nàng khiếp đảm và trong cổ họng nàng một tiếng thét chưa kịp thành âm. Nàng sẽ không bao giờ biết được đôi tay giương ra của chàng là để kéo nàng vào lòng che chở của mình hay là để bấu vào cái cổ trắng ngần của nàng, vì lúc đó nàng đã quay mình chạy bổ lên cầu thang trong một nổi sợ hãi kinh khiếp chỉ muốn tìm đường chạy trốn. Ben thét lên, “Janet, Janet!” Bước chân chàng nặng nề phía sau nàng. Chàng trợt chân ở cuối cầu thang quỵ một gối và chửi thề. Sự sợ hãi giúp thêm sức mạnh và gia tăng tốc độ cho nàng. Nàng không thể nào lầm lẩn được. Mặc dầu nàng chỉ thấy có một lần nhưng nàng nhận ra ngay trên ngón út của bàn tay trái Ben là chiếc nhẩn không thể nào lầm lẫn được mà người phụ nữ chết đã mang. Cơn gió ơn lành giật cửa trước ra khỏi tay nàng, đẩy rộng nó sang một bên và nàng đã chạy ra ngoài bóng đêm che chở an toàn của cơn bảo. Xong 9 tháng 3, 1982 Hoàng_Yến







Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Cứ bảo tuổi sửu có được không!

Cứ bảo tuổi sửu có được không! Đồn rằng có một ông...

Truyện Cười

14:27 - 26/12/2015

Ánh trăng và anh

Ánh trăng và anhTôi chua xót cho tình cảm của mình. Ánh trăng bao ...

Truyện Ngắn

13:47 - 23/12/2015

Cánh cửa không bao giờ khóa

Cánh cửa không bao giờ khóaCô gái mới có 18 tuổi, cô - như hầu hết các thanh ...

Truyện Ngắn

02:41 - 23/12/2015

Thầy của tôi

Thầy của tôiRồi thầy giở đến trang giấy tôi vừa viết xong, một...

Truyện Ngắn

07:32 - 23/12/2015

Gõ quả cầu sắt

Gõ quả cầu sắtThành công đơn giản chỉ là làm đi làm lại một việc...

Truyện Ngắn

07:38 - 23/12/2015


Lamborghini Huracán LP 610-4 t