từ ngước mắt nhìn tên. Phải nói là từng cơ tôi tôi căng ra hết cỡ, tôi ngước thật chậm để không làm kinh động cái thứ trên đầu mình. Vừa ngước lên thì tôi thấy một con quái vật nào đó, lông tóc trắng nhỡn, nó đang xoay cái đầu nhìn thằng Bảy, hai con mắt đen ngòm, tôi thấy bộ nhìn bộ quần áo… Bất giác hiểu rõ, đó là con Út. Dường như càng lâu thì nó càng biến tướng, giờ đây không nhờ bộ quần áo, có lẽ tôi cũng chẳng thể biết nó là con Út nữa. Cái trần khá cao, độ hơn hai mươi mét. Con Út đu đưa người như thể thằng lằn vậy, lúc này nhìn kỹ thì hai bàn tay nó, móng tay đã mọc dài ra cả tấc,nhọn hoắc, miệng nó banh rộng nhiễu dãi nước miếng. Tôi lại nhìn thằng Bảy, miệng nói nhưng không phát ra âm thanh: Tôi nhép nhép miệng: “Chạy” Thằng Bảy gật đầu, vừa thấy đầu nó động là tôi phóng tới, lôi nó đi luôn. Lúc này chẳng cần biết là xác chết hay bất cứ thứ gì dưới chân, tôi dẫm lên mà chạy luôn. Cả đời tôi chưa từng gặp thứ gì quái gỡ như vừa nãy, cũng chưa biết đối phó thế nào. Chạy gần ra tới cái cửa đi về nhà kho. Thì tôi thấy cái bóng con Út bò dọc trên tường, chuẩn bị ra tới chặn cái cửa. Tôi móc luôn cây súng để phía sau lưng, Thằng Bảy la lên : “Đừng có bắn” Nhưng muộn rồi, tôi nhằm hướng con Út mà nổ liên tục, nổ được bốn phát thì súng hết đạn. Mấy viên đạn ghim vào tường, đều lệch mục tiêu, nhưng đủ làm con Út cảm thấy bị đe doa, nó dừng lại giữa tường, đưa cái đầu bây giờ đã mọc tóc trắng, nhe cái miệng gào rú về hướng chúng tôi. Thằng Bảy lúc này vừa chạy vừa khóc: “Út ơi” Chỉ còn độ mười mét là tới cửa, tôi thấy sắp thoát được cửa tử rồi, lòng lại thêm sự quyết tâm, tôi lôi thằng bảy chạy thật lẹ. Nào ngờ, con Út từ trên tường cũng gần sát, nó phóng tới, lẹ kinh hồn. Tôi chỉ lo chạy, vừa thấy cái bóng nó nhảy xổ vào từ phía tường, tôi do phản ứng tự nhiên, buông tay thằng Bảy, định chụp lấy con Út. Những phản xạ quân sự này lúc này thật tình cũng giúp tôi được kha khá, nếu tôi không đưa tay đỡ lấy thì có lẽ cái cổ bây giờ đã bị hàm răn con Út ngoạm lấy rồi. Con Út chụp lấy tôi, hai đứa lăn bịch bịch trên đống xác chết. Cái mùi thôi thối kinh khủng làm bụng tôi thắc lại, muốn ói. Lại thêm cái thứ nước nhớt nhớt từ những xác chết chảy ra, dính khắp người tôi. Toàn thân bốc lên cái thứ mùi thối kinh dị của xác chết, đầu óc tôi chẳng còn minh mẫn như muốn ngất đi vậy. Hai chân lúc này tôi đã đứng không vững nữa, nhưng cái tính nhà binh là quyết chiến tới cùng, tôi móc con dao để ở quần lao đến định đâm con Út một nhát. Con Út bò trên nền nhà, nó cũng chẳng cần biết là tay tôi có cầm dao hay không cũng nhảy xổ luôn vào tôi, tựa như con nhện bắt mồi. Mấy cái móng dài của nó bấu sâu vào hai tay tôi. Tôi gào lên một tiếng, đau đớn kinh hồn. Con dao cầm trên tay phải cũng không còn nắm chắc nữa mà rơi xuống. Nhưng bản năng sinh tồn vẫn hoạt động, thấy con Út vừa banh cái miệng rộng nhằm cổ tôi mà cắn, lúc này ở gần tôi mới thấy da thịt cái miệng nó bị tét ra tới mang tai, để lộ vẫn là hàm răng người bên trong, nhưng cơ thịt gì thì như thể bị rách tẹt ra vậy. Tôi đưa hay tay bóp cổ con Út, hai cánh tay đang bị mấy cái móng tay con Út đâm sâu vào, bây giờ lại bị căn ra, đau đớn không sao chịu thấu. Tôi chỉ còn có thể cầm cự tư thế này vài giây, giữ lâu hơn nữa có lẽ tôi không thể. Con Út thì cứ gào hét, tôi cũng gào lên để tự trợ uy. Giữa chốn quỷ ma lởn vởn thế này, cái mớ âm thanh hỗn tạp đó tạo nên một sự ghê rợn đáng sợ. Đến một lúc hai tay tôi vừa đau vừa nhức, tôi chẳng còn có thể giữ lâu hơn được nữa. Định quay nhìn tìm thằng Bảy, lòng tự chửi thầm “Mẹ nó, thằng khốn nạn đó ở đâu rồi, mình gần chết mà nó ở đâu?” Vừa liếc nhìn thì tôi nghe Phập phập phập, ba tiếng rất đều. Hai tay tôi lúc này tự buông thõng xuống, máu từ hai vai chảy ra ướt cả hai cánh tay. Tôi sụp xuống trên hai đầu gối, đầu óc chẳng còn thấy thứ gì nữa, hình ảnh cuối cùng chỉ là từ Thất khiếu của con Út, bò ra cái thứ gì đó trắng trắng có chấm đen. Lúc này thì tôi gục luôn. Lúc sau mở mắt ra, thấy mình đang nằm ở ngoài, không phải là bên trong cái hầm ma quái đó nữa. Tôi nghĩ bụng, chẳng lẽ mình chết thật rồi à. Tôi định cử động hai cánh tay, vừa động đã đau nhức tới xương, lúc này tôi mới biết là mình chưa chết. Ráng sức ngồi dậy, tôi nhìn xung quanh, mình đang ở trong rừng, lại nằm cạnh một đống củi đã đốt, còn tro đen xì. Lỗ tai còn ù ù, nhưng nghe thoang thoảng có tiếng khóc nức nở. Tôi nghĩ bụng, thôi rồi mẹ cha nó, ma nữa rồi. Tôi lại nằm vật luôn xuống đất, do chạm mạnh, hai cánh tay lại đau nhói. Tôi không kìm được mà “A” lên một tiếng. Lúc này bổng nghe có tiến bước chân lại gần, tôi ngước nhìn theo hướng phát ra âm thanh… thì lù lù thấy một cái bóng đang đến gần, vì ngược sáng không rõ cái bóng đó là ai… Tôi lại nhớ tới mấy sự việc trong hầm quỷ, bây giờ bất lực cũng chẳng thể bỏ chạy được nữa rồi. Tôi nhớ đến đứa con gái, bất giác chẳng thể nén lòng, nước mắt lăn dài. Tiếng bước chân đến thật gần, rồi dừng lại. Tôi ngước nhìn lên… thấy cái mặt lấm lem nước mắt, hai con mắt đỏ hoe nhìn tôi, là thằng Bảy bại. Tôi ráng ngồi dậy, thằng Bảy đưa tay đỡ tôi lên. Hai thằng vừa khóc vừa cười ôm chằm nhau. Chương 5: Chương 5 Tôi ngồi nghe thằng Bảy kể lại sự tình. Chuyện là thằng Bảy thấy con Út bâu vào tôi, nó hoảng quá, định bụng lao đến cứu. Nhưng loay hoay mãi nó không biết phải xử trí thế nào. Thấy tôi la gào hét kinh dị, nó nhắm mắt rút đại con dao mà đâm vào con Út ba nhát. Rồi thấy từ thất khiếu con Út bò ra một đống sâu trùng thân trắng đầu đen. Nó hãi quá, vội gỡ con Út ra khỏi người tôi. Thấy xác con Út từ từ khô quắc lại, vô số sâu trùng bò ra khỏi người con Út cũng từ từ lăn ra chết hết. Nó định thần lại một lúc mới có thể đưa tôi ra khỏi hầm quỷ đó. Sau đó quay trở lại ôm cái xác khô quắc của con Út đem lên trên chôn cất đàng hoàng. Nói đến đoạn này, nước mắt nó trào ra, nó chỉ tay về một phía. Tôi nhìn theo thì thấy có cái gò đất cao, vừa đắp. Tôi cũng bất giác bùi ngùi, cái thằng vậy mà sống tình nghĩa quá. Tôi thốt lên: “Bảy, anh với mày từ nay coi như anh em, anh thề không phụ mày” Thằng Bảy không nói không rằng, nó đưa tay quệt nước mắt rồi thở dài, nhìn chăm chăm vào cái mộ phần của con Út. Tôi cũng ráng đứng dậy đến nói với vong linh con Út mấy câu. Tôi quay lại hỏi thằng Bảy: “Anh bất tỉnh được bao lâu rồi?” Nó nói: “Anh hôn mê cũng được một ngày rồi” Tôi thở dài, rồi bổng nghe bụng nó kêu rột rột, Tôi hỏi: “Mày đói à?” Thằng Bảy trả lời: “Uh, em định bụng cho anh nằm đây rồi đi bắt cá hay thú gì đem về ăn, nhưng sợ để anh một mình, em không yên tâm” Tôi nói: “Mày tốt quá… thôi, anh đi tìm cái gì ăn, anh đi nhóm tí lửa” Nó gật đầu rồi quay đi, tôi ở lại nhặt cành cây rồi lấy cái bùi nhùi mồi lửa. Hai thằng đêm đó đống trại ở đấy, một đêm bình yên không có gì hết. Tôi định sáng mai dậy rồi đi luôn. Sáng hôm sau, hai thằng băng rừng, nhằm hướng sông hàm luông mà đi. Đi đến giác trưa, thằng Bảy mệt quá đi không nổi nữa. Hai thằng nghĩ ngơi một lúc, lúc này ra ra tới một con rạch nhỏ, xa xa tôi thấy có một cái nhà tranh, phía sau lên làn khói. Tôi nghĩ bụng sao có người ở nơi hoang vắng này. Thằng Bảy cũng nhìn thấy cái nhà tranh nó nói: “Anh, mình tới coi thử nhà đó có người không? Vào xin miếng nước, đi sáng giờ em cũng khô họng hết rồi” Tôi thấy nó nói vậy, cũng gật đầu. Thiệt tình thì một đêm ở trong hầm quỷ, tôi cũng muốn gặp người sống lắm, như thể muốn tự chứng minh là mình chưa có chết vậy. Tôi nghĩ rồi tự cười, thấy thằng Bảy nhìn tôi ngồi cười, tôi xua ngay cái ý nghĩ quái gỡ đó liền. Cái nhà tranh thấy vậy mà xa, hai thằng đi phải một lúc mới tới. Đến nơi, thấy cái nhà cũng đơn giản, không có thứ gì ngoại trừ một cái giường tre, hai cái ghế gỗ. Hai thằng vòng ra sau nhà, thì thấy có một bà già, da dẻ nhăn nheo, hai con mắt như hai đường chỉ quay ra nhìn hai thằng. Thằng Bảy nhanh tay lẹ miệng, cuối chào rồi nói: “Dạ… chào bà, tụi con từ xa tới, trên đường khát nước quá, ghé xin bà miếng nước” Bà già nhìn hai thằng một lúc rồi nói, cái giọng run run: “Uh, nước để ở cái bình đun kìa, lợi mà rót uống” Bà già vừa nói vừa chỉ tay về hướng cái bình đun nước đen nhẻm. Tôi gật đầu cám ơn bà già, rồi cùng thằng Bảy đi lại uống nước. Nhìn khắp lượt phía sau nhà, tôi thấy có treo mấy miếng thịt còn đỏ tươi. Lại liếc nhìn bà già, thấy bả đang nấu cái gì đó trong cái nồi to, lâu lâu lại giở nắp ra nhìn. Tôi cứ cảm giác có cái gì quái quái ở đây, nên nghĩ bụng cũng không tiện nán lại lâu. Nên quay sang nói nhỏ thằng Bảy: “Thôi, đi” Thằng Bảy gật đầu. Rồi hai thằng quay qua xin phép bà già đi tiếp. Bà già lại quay nhìn chăm chú một hồi rồi nói: “Hai anh ở lại đi, ăn miếng cháo rồi đi cũng có sao đâu?” Tôi nói: “Dạ, tụi này có việc gấp, không thể chậm được, mong bà thông cảm” Bà già nói: “Gấp gì thì gấp, ở chung quay đây đi cả ngày trời cũng không tìm ra được một bóng người nào đâu? Hai anh cứ ở lại, ăn miếng cháo lấy sức rồi đi tiếp. Tôi nhìn hai anh, chắc cũng mệt lắm rồi” Thằng Bảy khều tôi nói nhỏ vào tai: “Hay ở lại chút cũng không sao đâu anh” Tôi thở dài, nói: “Vậy cũng được, tụi con làm phiền bà quá” Bà già bảo: “Phiền đâu mà phiền, hai đứa lên trên chơi đi, để tôi dưới đây nấu xong nồi cháo rồi đem lên cho” Hai thằng gật đầu, lên trên nhà, tôi quay sang thằng Bảy: “Mày thấy có gì là lạ không Bảy?” Thằng Bảy nhìn tôi, nó khù khờ hỏi: “Lạ cái gì anh?” Tôi lắc đầu, nghĩ bụng cái thằng này khờ thiệt là khờ… Đang định nghĩ tiếp thì bà già bưng mấy chén cháo lên. Mấy cái chén hoa văn hình con chim bay lượng, xứt mẻ khá nhiều. Bà già nói: “Mấy anh ăn đi cho nóng” Tôi lấy chén cháo rồi gật đầu cám ơn, vừa định ăn thì chợt tôi rùng mình không rõ nguyên do. Liếc sang thằng Bảy thì nó đã vừa húp vừa thổi xì xụp. Tôi nhìn bà già cũng đang múc ăn. Thằng Bảy chợt nói: “Ngon quá, thịt cũng thơm nữa” Rồi nó lại xì xụp ăn tiếp. Tôi đặt chén cháo xuống, hỏi: “Bà ở đây có một mình hay sao vậy?” Bà già nhìn tôi, gật đầu nói: “Ừ, ở đây có một mình, rồi mấy anh từ đâu mà đi qua đây?” Tôi im lặng một lúc, nói: “Tụi con đi xuống Trà Vinh có công chuyện” Bà già gật gật nói tiếp: “Từ đây xuống Trà Vinh xa à nghen” Nói đoạn, bà già nhìn ra cửa, tôi cũng nhìn theo, thấy trời nắng chang chang. Bà già nhìn một lúc rồi quay vào nói: “Đường từ đây xuống Trà Vinh, nguy hiểm lắm” Tôi gật đầu cũng chẳng nói gì. Bà già nói tiếp: “Mấy anh hay ở lại đêm nay, sáng mai rồi hẳn đi, chứ giờ mà đi trên đường chắc chắn không tìm ra chổ nào chú chân đâu, mà giữa cái chốn này, ma quỷ cọp beo nhiều lắm” Thằng Bảy lúc này ăn xong, nói: “Ờ, cũng được đó anh Nghĩa, hay mình ở tạm lại đêm nay, sáng sớm mai thì đi, chứ đi bây giờ rồi đến đêm hôm biết ở đâu” Tôi chau mày, chửi thầm trong bụng anh với mày hai đêm ngủ rừng, có chết chóc đâu. Nhưng rồi nghĩ lại cái vụ con Sấu lớn, tôi thấy cũng rét, nhưng ở cái nhà này tôi cứ cảm giác ơn ớn, không hiểu vì sao. Cuối cùng nói lòng vòng một hồi, tôi cũng đành ở tạm lại đây qua đêm. Tôi ăn được nữa chén cháo thì thôi, cũng không còn muốn ăn thêm. Thằng Bảy thì ăn luôn một lượt bảy chén. Trời sụp tối thì nó lăn ra ngủ luôn. Đêm đó tôi thức hơi khuya, rồi mới đi ngủ. Cứ thấy bà già lục đục hoài, ráng thức coi bả làm cái gì, nhưng do mệt quá tôi lại đói bụng, nên tôi cũng nằm ngủ luôn. Ngủ được một lúc, tôi mơ thấy một giấc mơ, có ai đó đến lây lây tôi vừa lây vừa thều thào: “Dậy đi Nghĩa, dậy đi” Tôi chẳng biết cái quái gì, cũng lờ mờ mở mắt, chợt bên tai có nghe tiếng sột sạo. Tôi với thằng Bảy nằm dưới đất, quay qua tính gọi thằng Bảy thì thấy nó đâu mất rồi. Nhìn lại trên cái giường thì bà già cũng không có. Trời lúc này tối om, chỉ có ánh trăng sáng soi qua cửa sổ. Từ bên ngoài tôi nghe có tiếng lạch cạch của kim loại. Tôi từ từ ngồi dậy, nhè nhẹ bước xuống sau nhà, chưa bước ra tới cửa, thì thấy có cặp giò ai đó trên đất. Tôi giật bắn người, lùi về một bước. Định thần lại một hồi, thấy không có gì biến động, tôi mới từ từ mò ra. Thì thấy thằng Bảy, trần truồng nằm ngửa trên đất… Tôi hoảng lên, vừa định lao ra kêu cho nó tỉnh dậy hỏi có chuyện gì. Thì phía sau lưng cảm giác lành lạnh, vừa quay người lại thì thấy một gương mặt rằn rện, không có môi, lộ ra hàm răng người nhưng răng nào răng nấy đều nhọn hoắc. Tôi nhìn thấy cái gương mặt đáng sợ đó, vì bị bất ngờ tôi lùi lại một bước, lúc này dưới ánh trăng tỏ mới thấy con quỷ đó chính là bà già ở nhà này. Thân thấp lùn, bận đồ bà ba, có điều gương mặt lúc này rằn rằn rện rện, hai con mắt như mắt cọp, đang cầm con dao chặc thịt lù lù trước mặt. Chưa kịp nghĩ gì thì con quỷ đó đã lao đến chém tôi một nhát. Tôi né sang bên, tiện tay có thế, tôi chặc thật mạnh vào ót con quỷ. Nó quay lại, hai con mắt càng thêm dữ. Nó nhe cái hàm răng nhọn hoắc, chực đến cắn tôi. Hai tay đang đau, không thể cử động mạnh hoài được. Cú chặc vừa rồi làm tôi ê hết cả cánh tay trái. Đối với quỷ ma, thì có cầm súng mà bắn cũng chưa chắc đã xi nhê với tụi nó. Tôi quay người bỏ chạy, cũng chẳng dám liều mạng mà đối đầu tay không với nó, huống hồ nó lại có con dao bầu trong tay. Tôi chạy ra cửa, lại vòng ra phía sau, chạy ngang thằng Bảy. Tôi đá luôn vô mặt nó một cái, cầu mong cú đá này làm nó tỉnh giấc, nào ngờ nó cứ ngáy o o… Con quỷ cũng đuổi theo sát đít, tôi chẳng dừng lại được. Lúc này tôi chợt nhớ tới một truyền thuyết ngày xưa ở vùng Nam bộ. Vốn là trong vùng rừng rú hoang sơn, có giống sơn quỷ, ban ngày làm người dụ dỗ kẻ hành hương qua đường, kéo néo người sống ở lại qua đêm. Đến khi người đó ngủ say, liền mổ bụng, rọc da làm thịt. Nhớ tới đó, tôi lại nhớ tới chén cháo mà trưa nay đã ăn. Không khỏi lợm giọng, tôi phun một bãi nước bọt xuống đường. Vẫn cứ tiếp tục chạy, tôi lại nhớ trong truyền thuyết sơn quỷ, giống quỷ này rất sợ nanh hổ. Nghe chuyện dân giang, thì sơn quỷ là vong hồn những con vật nhỏ bị hổ beo ăn thịt mà chết, những dân đi tìm Trầm Hương, Kỳ Nam, dân săn bắt, dân đào mồ quật mã hoặc dân buôn lậu, có vào rừng mà vì lý do gì đó bị vong hồn mấy con thú này ám nhập vào, thì biến luôn thành giống sơn quỷ, sau đó chúng lại dụ người để ăn thịt trả thù. Nhưng cái tính chất sợ chúa sơn lâm thì vẫn còn, bởi vậy trước giờ hỏi dân đi làm mấy cái nghề “Ăn của rừng rưng rưng nước mắt” này, ông nào không mang bên mình ít nhất một cái nanh hổ, đã được làm bùa làm chú .Tôi chợt nhiên lại nhớ, trong ba lo mình có một cái nanh hổ, của từ đời ông nội tôi. Nghe ổng nói là răng của hổ vương trên núi Cấm, tôi cũng chẳng biết thực hư, nhưng chuyện ổng kể lại thì cũng kì dị không kém gì những điều tôi vừa trãi qua. Nhớ lại xong là tôi dừng lại, phải chạy về lấy cái nanh hổ để trong balo ra thử dùng, may ra trị được con quỷ này. Nhìn lại thấy mình đã chạy cách cái chòi lá khá là xa, mà con quỷ như điên như dại cầm dao dí theo sát nút. Dưới ánh trăng vàng, cảnh tượng này vừa mang sự ghê rợn lại mang thêm cái gì đó tức cười. Tôi dừng lại, quay đầu nhìn con quỷ rằn rện kia. Con quỷ vừa thấy tôi dừng lại, hình như cũng đề phòng, nó cũng dừng lại. Cả hai một người một quỷ, mặt đối mặt. Gió chợt thổi lên, ù ù, tóc tai con quỷ đó bay lất, nhìn kinh dị. Tôi nhìn xung quanh, là một khoảng đầm lầy, bìa rừng thì chạy chút nữa là đến. Chỉ có duy nhất một đường để quay về cái nhà tranh, chính là đi ngược lại. Tôi hạ quyết tâm, chỉ còn nước là vượt qua con quỷ kia rồi về nhà tranh lấy cái nanh hổ. Tôi quyết định xong, là hết sức gào lên một tiếng, co cẳng đâm đầu chạy về phía con quỷ. Con quỷ thấy tôi gầm lên, lại chạy bổ về phía nó, dường như nó kinh sợ, lại quay người bỏ chạy. Lúc này thì thành ra lại là cục diện, người đuổi quỷ rồi. Tôi dí con quỷ chạy được đoạn, thấy nó chỉ lo cắm đầu chạy về cái nhà tranh. Tôi chợt nãy ý, nhảy một cái vào bìa rừng. Tạm thời bất động quang sát. Thấy con quỷ cũng đã dừng lại, nó nhìn xung quanh. Tôi bấc giác buồn cười, quỷ quái mà được như con quỷ này thì tôi đâu cần phải sợ cái gì. Nhưng đùa với quỷ thì phải nói là trước nay cổ kim chưa hề có, tôi tự nhiên thấy rợn xương sống, lúc này cũng chẳng phải lúc đùa mà là lúc nghiêm túc. Tôi tự nghĩ xong, rồi từ bìa rừng cứ lần lần mò mò, nhẹ nhàng hết sức để không gây ra tiếng động. Con quỷ bà bà kia thì vẫn để ý xung quanh, nó từ từ tiến chổ tôi vừa dừng lại khi nãy. Tôi thấy nó đi xa một đoạn, liền nhảy ra, chạy luôn vào cái nhà tranh. Nhanh chóng tìm cái balo, dòm hết một lượt, chẳng thấy cái balo đâu, tôi hoảng hồn, chạy ra sau nhà thì thằng Bảy vẫn ngủ say như chết, tôi lấy một miếng nước đổ vào mặt nó, nó mới lồm cồm ngồi dậy. Vừa thấy nó định mở miệng, tôi đưa tay chặn họng nó luôn, trừng mắt nói nhỏ với nó. “Mày im lặng, cái balo của anh, mày bỏ ở đâu?” Thằng Bảy chau mày một cái, tôi bỏ tay ra. Nó nói: “Sao người em trần truồng hết vậy nè” Tôi nhìn nó cũng bất giác cười cười, rồi nói: “Không quan trọng, mày chỉ chổ anh cái balo” Nó bảo: “Ở dưới cái gầm giường tre đó” Tôi vội chạy vào, cuối xuống gần giường, đúng là thấy có cái balo, bên cạnh còn có một cái thùng gỗ khá to. Tôi chẳng quan tâm nhiều, vừa móc cái balo ra, thì bên ngoài cửa, con quỷ bà bà kia đã trở về. Nó đứng lù lù nhìn tôi, hai con mắt chứa sự ác độc không sao kể xiếc. Vừa ngước thấy cái bóng nó, là tôi vác balo chạy luôn. Bổng nghe cái bụp, rồi keng một cái, tôi liếc mắt nhìn thì thấy con dao vừa rớt xuống đất. Chạy ra ngoài, thấy thằng bảy đang mặc đồ, nó vừa mới mặc cái quần, chưa kịp khoác áo vào thì bị tôi nắm tay kéo đi một mạch, nó la : “Làm cái gì vậy?” Tôi nói lớn: “Quỷ chứ cái gì, bà già đó là quỷ” Thằng Bảy quay lại nhìn, nó bảo: “Sao vừa gặp anh là đủ thứ chuyện hết vậy?” Tôi chẳng còn thì giờ để phân bua với nó, trở cái balo, thấy nó bị rách một miếng nhỏ. Lúc này tôi thấy lạnh người, thì ra không nhờ cái balo thì con dao kia nó đã găm vào người tôi rồi, tôi móc trong ba lo ra cái nanh hổ rồi dừng lại. Thằng Bảy bị chạy lố một đoạn mới dừng lại, nó gào lên, đây là lần đầu tiên tôi thấy nó hung dữ thế này: “Anh bị điên hả Nghĩa, dừng lại làm cái gì vậy?” Tôi chẳng quan tâm, cầm cái móng hổ giơ ngay trước mặt. Con quỷ đang lao tới, thấy tôi giơ cái móng hổ, nó khựng lại, cái mặt rằn ri của nó nhăn quắc lại. Nó gừ gừ mấy cái rồi chạy vào rừng. Tôi đứng chưng hửng, tự hỏi chỉ có vậy thôi sao ? Tôi còn tưởng cái gì ghê gớm lắm, nhưng… chỉ có vậy thôi. Tôi lại nhìn cái nanh hổ đã được ông nội tôi bẻ từ con Hổ Vương trên núi Cấm trong một lần đi săn rắn thần. Tôi chẳng biết thực hư chuyện đó thế nào, nhưng cái răng hổ này truyền từ đời ông nội tôi đến nay, nó bây giờ như là của báu trong nhà, không thể để mất được. Từ dạo tôi lên mười tám thì ông già tôi đã đưa tôi cái nanh hổ này rồi. Ban đầu tôi còn không tin nó sẽ giúp ích gì được cho mình, nhưng tới lúc cùng đường mạc lộ kiểu này mới biết rằng nó có giá trị như thế. Ước gì lúc trước tôi mà nhớ tới nó, thì trong cái hầm quỷ kia, chắc sẽ không xảy ra chuyện đáng tiếc. Thằng Bảy lúc này đứng cạnh bên tôi. Nó cũng ngơ ngác hỏi: “Sao… con quỷ già đó nó chạy rồi?” Tôi đưa thằng Bảy coi cái nanh hổ, nói: “Nhờ cái nanh hổ này đó” Thằng Bảy nhìn cái nanh chằm chằm, chẳng nói gì, trên mặt lộ sự tức giận. Nó nắm cổ tôi, mà hét: “Sao lúc ở dưới cái hầm quái quỷ kia anh không lấy nó ra” Tôi biết thể nào nó cũng như vậy, tôi chỉ thở dài, từ từ gỡ tay nó ra rồi giải thích cho nó rằng lúc đó tôi chưa nhớ tới cái nanh hổ. Phân bua một lúc, thì thằng nhỏ lại khóc ròng ròng. Tôi đỡ nó trở lại cái nhà tranh. Tôi nghĩ con sơn quỷ kia cũng đã chạy đi mất, nếu nó có trở lại thì cái nanh hổ chắc vẫn sẽ trị được nó, nên tạm an tâm mà ở lại đợi trời sáng. Kể ra đi rừng qua đêm cũng nguy hiểm lắm. Tôi tự nhiên nhớ tới cái thùng gỗ bên dưới cái giường tre mà mình đang ngồi, tôi cuối xuống lôi nó ra, vừa lôi ra thì nghe mùi thôi thối nhưng vẫn chịu được. Tôi mở nắp thùng ra, thì thấy có một cái đầu người cùng tứ chi và một bộ đồ lòng. Lúc này chẳng kịp nghĩ ngợi gì, tôi né người ói luôn ra một đống mật xanh mật vàng. Thằng Bảy nhìn xong cũng chạy lẹ ra ngoài nôn thốc nôn tháo. Lúc này thật sự thì đã biết mình ăn thịt người rồi, hai thằng im lặng chẳng hé nữa câu, cũng chẳng dám nghĩ đến vì cứ nghĩ đến cái bát cháo là nhớ tới cái thân thể bầy nhày trong thùng gỗ. Hai thằng đậy kín cái thùng gỗ rồi đem ra ngoài chôn luôn dưới đất. Sau đó lại quay vào trong, cả hai ngồi chờ đến trời sáng, cả đêm không nói với nhau nữa lời. Rạng sáng, th