Tháng sáu năm 1973, ông Hà, một thương gia cư ngụ tại Chợ Lớn, có việc gấp phải ra Nha Trang. Tới nơi khoảng mười giờ đêm, và vì là tháng hè nên các khách sạn quen không còn một phòng trống. Cuối cùng ông tìm được một khách sạn trên đường Hoàng Tử Cảnh, nơi chỉ còn một phòng duy nhất với hai cái giường đơn dành cho hai người mướn chung. Vì ông chỉ đi một mình nên bà chủ khách sạn ngần ngại không muốn cho mướn. Tuy nhiên khi ông nói rằng ông không muốn ở chung phòng với ai và sẵn sàng trả tiền nguyên phòng thì bà tươi cười đồng ý và trao ngay chìa khóa cho ông. Tắm rửa thay đồ xong đã quá nửa đêm, ông Hà cẩn thận khóa chặt cửa phòng, không quên cài cái chốt bên trong trước khi tắt đèn leo lên giường. Chỉ mấy phút sau ông đã ngáy pho pho. Khoảng hai giờ rưỡi sáng, đột nhiên ông bị đánh thức bởi những tiếng rên nho nhỏ ngay phía ngoài cửa sổ. Đúng lúc toan ngồi dậy bước tới cửa sổ xem chuyện gì xẩy ra thì ông giật bắn mình khi nhận thấy dường như có một người đang nằm trên chiếc giường trống. Định thần nhìn kỹ, ông thấy người này đang trong tư thế nửa ngồi nửa nằm. Ánh trăng lọt qua khung cửa sổ soi sáng từng chi tiết của người lạ mặt. Đó là một thanh niên với mái tóc và hàm râu cằm đen nhánh, tuy nhiên, vì cái đầu gục xuống nên ông không nhìn rõ khuôn mặt. Thanh niên này vẫn bận quần áo đầy đủ, và tư thế của anh ta chứng tỏ rằng anh ta đang say ngủ. Sau khi hết cơn bàng hoàng, ông Hà cảm thấy vô cùng giận dữ khi nghĩ rằng bà chủ khách sạn, sau khi đã đồng ý lấy tiền nguyên căn phòng, lại cho người khác ngủ trên chiếc giường trống để kiếm thêm tiền. Ông toan đánh thức người lạ mặt và yêu cầu anh ta ra khỏi phòng ngay, nhưng sau khi nghĩ rằng việc này chưa chắc đã là lỗi của anh ta, vả chăng anh ta cũng chẳng làm phiền gì ông, ông lại nằm xuống ngủ tiếp, định bụng sẽ nói chuyện với bà chủ khách sạn vào sáng hôm sau. Lần này, ông ngủ một mạch đến sáng, mãi tới lúc tiếng chuông nhà thờ gần bên vang lên báo hiệu cho ông biết là đã sáu giờ. Liếc nhìn sang chiếc giường gần cửa sổ, trong ánh sáng nhạt mờ của buổi bình minh, bây giờ ông thấy rõ người lạ mặt là một thuỷ thủ, vẫn nằm yên trong tư thế cũ. Nhưng điều khiến ông vô cùng ngạc nhiên khi thấy đầu thanh niên, lúc nửa đêm chỉ là mái tóc đen nhánh, bây giờ lại bị quấn băng trắng xoá. Điều khiến ông thắc mắc là làm cách nào người lạ mặt có thể lọt vào phòng được khi chính tay ông đã cài chốt, cả cửa ra vào lẫn cửa sổ. Vừa suy nghĩ, ông vừa bước vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Xong xuôi, ông bước ra ngoài và vô cùng kinh ngạc khi thấy chàng thủy thủ đã biến mất. Liếc nhìn ra phiá cửa phòng, con tim ông như chùng xuống khi thấy cái chốt cửa vẫn cài nguyên như cũ. Nhìn ra phiá cửa sổ, cánh cửa vẫn đóng kín! Hốt hoảng, ông vội vã kiểm soát lại hành lý và tiền bạc và cảm thấy nhẹ nhõm khi tất cả vẫn còn nguyên vẹn. Sau khi ăn điểm tâm, ông mời bà chủ khách sạn tới và giận dữ yêu cầu bà cắt nghiã tại sao sau khi đã đồng ý để ông mướn nguyên căn phòng, bà lại đưa thêm một người nữa vào. Bà chủ sững sờ kêu lên: – Đưa người vào phòng ông? Dạ không, không bao giờ chúng tôi dám làm như vậy. Chắc chắn là suốt đêm qua chỉ có mình ông trong phòng, không có người thứ nhì nào khác. Ông biết rõ điều này mà. Ông Hà đáp lại với vẻ bực dọc: – Đúng, tôi biết rõ là có thêm một người ngủ trong phòng tôi suốt đêm. Đây, tiền đây! Tuy nhiên tôi xin bảo đảm với bà một điều là không những chỉ mình tôi, mà cả các bạn bè tôi cũng sẽ không bao giờ bước chân tới khách sạn của bà nữa. Ném tiền xuống mặt bàn, ông Hà toan bước ra cửa, nhưng nét mặt hãi hùng của bà chủ khiến ông dừng lại. Bà chủ khách sạn thở hổn hển: – Sáu Râu! Chắc là ông đã nhìn thấy Sáu Râu! Có lẽ linh hồn anh ta không bao giờ được yên nghỉ! Ông Hà hỏi lại: – Bà nói cái gì? – Thưa ông, xin ông vui lòng cho tôi biết có phải ông nhìn thấy một thanh niên với mớ tóc và hàm râu cằm đen nhánh phải không? – Đúng! Bà chủ khách sạn hỏi tiếp: – Và anh ta mặc đồ thủy thủ? Ông Hà gật đầu. Bà chủ khách sạn nói với giọng quả quyết: – Thưa ông, người mà ông nhìn thấy không phải là một người mà chỉ là một hồn ma. Thấy nét mặt ông Hà có vẻ ngạc nhiên trước khi ông lắc đầu, nhún vai, bà chủ khách sạn nói: – Xin ông cho tôi mấy phút để tôi trình bày tự sự. Số là cách đây hơn một tuần lễ, có một nhóm thủy thủ tới ở khách sạn này. Hai người trong số này, một thuỷ thủ trẻ tuổi với mái tóc và hàm râu cằm đen nhánh có biệt danh là Sáu Râu, và một người đầu hói lớn tuổi hơn chiếm cứ căn phòng của ông. Cả hai thức rất khuya uống rượu, đánh bài. Rồi ông đầu hói gọi Sáu Râu là đồ ăn gian. Hai bên ẩu đả dữ dội và Sáu Râu bị phang nguyên một chai rượu còn nguyên vào đầu. Dù chúng tôi hết sức cứu chữa nhưng vì thương tích quá nặng nề, Sáu Râu đã tắt thở vào sáng sớm hôm sau, trên chiếc giường mà ông thấy anh ta nằm đêm qua. Đáng lẽ tôi đã đi trình Cảnh Sát, nhưng ông đầu hói và bạn bè của ông ta năn nỉ hết lời vì nếu tôi đi thưa, chắc chắn ông đầu hói sẽ bị truy tố về tội cố sát, nên tôi đành thôi, và thưa ông, dầu sao tôi cũng không muốn khách sạn này mang tai mang tiếng. Cuối cùng, tôi đồng ý cho phép ông đầu hói và các thủy thủ khác chôn Sáu Râu ở góc vườn sau. Những người ở đây hoàn toàn không biết gì về việc này, nhưng cách đây hai hôm, cô Tư, một người bồi phòng, hớt hơ hớt hải tới nói với tôi rằng cô vừa thấy Sáu Râu đứng ở cửa sổ căn phòng mà anh ta ngủ, tức là căn phòng của ông, nhìn ra ngoài, trên đầu quấn băng trắng xoá. Tuy bảo cô Tư là cô ta chỉ tưởng tượng hoặc mê ngủ, tôi biết chắc là hồn Sáu Râu, sau khi bị chết bất đắc kỳ tử, không siêu thoát được, đã ở lại ám ảnh nơi này. Thuật xong câu chuyện, bà chủ khách sạn năn nỉ ông Hà: – Xin ông nhủ lòng thương cho chúng tôi mà giữ kín chuyện này, vì nếu thiên hạ biết được thì chắc chắn khách sạn này sẽ bị đóng cửa, và bao nhiêu gia đình sẽ nheo nhóc… Với chủ trương không mua thù chuốc oán, và vì là một thương gia chân chính “cái gì không có lợi cho mình thì không làm”, nên ông Hà hứa sẽ giữ kín câu chuyện, và ngay chiều hôm đó, sau khi giải quyết xong một vài chuyện gấp, ông đáp chuyến tầu đêm về Chợ Lớn. Mấy năm sau có việc trở lại Nha Trang, vì tò mò ông tìm tới khách sạn cũ xem có sự lạ gì liên hệ tới “Sáu Râu” xẩy ra nữa hay không. Nhưng khi tới nơi, ông thấy cái khách sạn cũ, nơi ông gặp gỡ hồn ma Sáu Râu, nay chỉ còn là một khoảng đất trống. Một người bạn của ông ở đây – không biết gì về chuyện Sáu Râu – cho ông biết là theo lời đồn của thiên hạ thì khách sạn này bị ma quấy phá dữ dội khiến không ai dám tới ở. Chủ nhân đã mướn thầy pháp tới trừ tà năm lần bẩy lượt cũng không xong nên đành phải bán lại cho một tôn giáo lớn, và khách sạn cũ đã bị phá để lấy chỗ xây dựng một nơi thờ phượng. Bạn ông cũng cho biết ở Nha Trang không phải chỉ khách sạn này là có ma, mà một khách sạn thứ nhì trên Quốc lộ 1 cũng có ma và là ma loại dữ. Một vài người khách ngủ tại đây đã bị ma bóp cổ lè lưỡi. Những người khác thường bị đánh thức vào đúng nửa đêm bởi những tiếng rên rỉ phát ra từ phía cửa sổ, và khi nhìn ra, họ thấy một người đàn bà mặt trắng như bột, tóc tai rũ rượi, đang nhìn họ ngoác miệng cười, một cái miệng đen thui không một cái răng mà chỉ có một cái lưỡi dài thoòng, đỏ hỏn … Những người khác thì đồn rằng nhiều người ngụ tại khách sạn này đã nghe thấy những tiếng gừ gừ và loạp xoạp vào khoảng nửa đêm, vọng lại từ một khoảng đất trống tối om sau lưng khách sạn. Thỉnh thoảng một vài người can đảm đã cầm đèn đi tìm nguyên nhân của những âm thanh lạ lùng này. Nhưng rồi người nào cũng trở lại với nét mặt kinh hoàng, và tất cả đều nói rằng họ nhìn thấy một bầy lợn đen khổng lồ đang dành nhau cắn xé một vật gì màu trắng trông rất ghê rợn, giống như một hình người. Tuy nhiên, đúng lúc họ bước tới can thiệp, cảnh tượng quái gở này đột nhiên biến mất. Hiện tượng này được các ông già bà cả ở đây giải thích rằng cách đó khoảng ba chục năm, bà chủ thửa đất mà nay là khách sạn, một thiếu phụ dâm đãng, sau khi chán ngấy đức ông chồng già khú đế của bà và muốn ăn ở với một ngưòi đàn ông khác, đã để bầy heo đen của bà nhịn đói trong ba ngày trước khi cho ông chồng uống rượu pha thuốc ngủ rồi lôi ông ra chuồng heo ném cổ ông vào cho bầy heo đói mặc tình cấu xé. Một hiện tượng ma quái khác mà nhiều người được chứng kiến vào những đêm trăng sáng là cảnh một bóng trắng đeo lủng lẳng trên những cành cây tại một ngã tư đường ngay trước cửa khách sạn. Nhiều người ngụ tại khách sạn này đã bị đánh thức bởi những tiếng loảng xoảng vào khoảng ngay sau nửa đêm vào những đêm trăng sáng. Nhìn qua cửa sổ, họ thấy bóng trắng vừa nói đu qua đu lại giữa những tàng cây bằng những sợi xích sắt cột chặt cả tay chân. Hồn ma này được coi là của thiếu phụ dâm đãng vừa nói, sau khi cho heo ăn thịt người chồng, đã ôm hết của cải tư trang đi theo một người đàn ông khác. Nhưng sau khi không còn một xu dính túi, bà ta không những bị gã Sở Khanh đá đít mà còn bị đưa ra tòa về tội cố sát. Án tử hình của bà đã được hoán chuyển thành án chung thân và suốt đời bà phải mang cùm xích. Không biết có phải vì hối hận hay vì quá khổ sở mà bà ta đã cắn lưỡi tự tử vào một đêm rằm, và kể từ dạo đó, cứ những đêm trăng sáng bà lại hiện lên đong đưa giữa những tàng cây. Có lần một người dùng súng bắn liên tục vào bóng trắng ma quái này, nhưng những tiếng nổ và những viên đạn dường như không gây ảnh hưởng gì vì hồn ma vẫn tiếp tục đong đưa và chỉ biến mất khi trời gần sáng.