Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Đọc truyện ma- Kiếp nạn trời định

làm sao vậy nhỉ? Bà thổi tắt đèn dầu, trở người, đắp chăn, nhắm mắt lại. Đột nhiên, bà chợt co rúm người lại, mở to đôi mắt, bà cảm nhận rõ nét rằng lúc này đây, trong chính căn phòng này, có thêm một thứ gì đó mà bà không nhìn thấy, và thứ đó đang từ từ, từ từ tiếp cận bà, nó dừng ở trước giường, chính là dừng ngay ở vị trí trên đầu bà, bà thậm chí có thể cảm thấy hơi thở nặng nề của nó. Toàn thân bà nội như tê dại, dường như mất đi tri giác, nằm im không thể nào nhúc nhích được. Đúng lúc đó, bác gái đang nằm ngủ say bên cạnh chợt gào khóc oa oa, tiếng khóc kinh thiên động địa đã xé rách đêm khuya tĩnh mịch, và cũng đã lấy lại được hồn phách của bà nội, lúc này bà mới phát hiện ra toàn thân mình đầm đìa mồ hôi lạnh. Bà vội vàng ôm bác gái vào lòng, vén áo lên, nhét một đầu ti vào miệng con, nhưng đứa bé không bú, dùng đôi tay bé xíu đẩy mạnh bà nội ra, vẫn cứ khóc ngặt nghẽo, bà nội đành phải ngồi bật dậy, châm đèn dầu, ôm con đi qua đi lại trong phòng. Hồi đó, bác gái vẫn còn bé, vừa mới tròn một tuổi, còn chưa biết gọi bố mẹ, nghe bà nội nói, bác gái thường ngày rất ngoan, thậm chí không mấy khi gào khóc, bà nội nhìn con, phát hiện ra bộ dạng của đứa bé trông rất kỳ lạ, giống như đang kinh hãi điều gì đó, hai bàn tay nhỏ cứ loạng quạng giơ giữa không trung, gào khóc đến xé gan xé phổi. Bác gái gào khóc khiến bà nội trong lòng vừa xót xa đau đớn vừa vô cùng hoảng loạn, nhưng lại chẳng có cách nào cả, có dỗ thế nào cũng không được, cứ khóc mãi cho đến lúc khóc không thành tiếng nữa, đứa trẻ mới ngủ thiếp đi, nhưng cơ thể cứ thỉnh thoảng lại co giật. Bà nội đột nhiên nghĩ đến lúc ban đầu trong phòng này có thêm “thứ đó”, bà rùng mình một cái, lẽ nào… bác gái cũng cảm nhận thấy “thứ đó”, cho nên mới khóc dữ dội đến như thế? Bà nội mở to mắt, hoảng sợ nhìn xung quanh, ngoài cái bóng của bà đang bế con hiện lên trên tường, chẳng có gì nữa cả. Bà nội không biết, chính trong lúc bác gái đột nhiên gào khóc, cũng là lúc ông nội phát hiện ra người phụ nữ đó ở Câu Hồn Nha. Đêm nay dường như dài hơn những đêm khác, đèn dầu thắp suốt cả đêm, con tim bà nội cũng treo lơ lửng suốt một đêm, sau khi bác gái ngủ, mí mắt bà lại bắt đầu nháy liên hồi, không lúc nào dừng lại. Sau cảm giác sợ hãi, là đến cảm giác bất an, từ đầu đến cuối bà không hề nghĩ đến ông nội. Không phải là vì bà không có tình cảm với ông nội, mà là vì tình cảm quá sâu đậm, đến nỗi bà không dám liên kết thứ dự cảm không lành vô cớ này với ông nội. Bà thất thần nhìn ra bầu trời đêm đen đặc bên ngoài cửa sổ, có lẽ là mình quá mẫn cảm, có lẽ là mình đã bị ảo giác, có lẽ là chẳng có chuyện gì, bà tự trấn an mình như vậy. Bà vừa mới nhắm mắt lại, bên ngoài đã vang lên những tiếng gõ cửa gấp gáp, vừa nghe thấy giọng ông nội, bà bỗng chốc cảm thấy yên tâm hơn, nhưng sau đó bà lại bồn chồn, trời còn chưa sáng, sao đột nhiên ông nội lại về lúc này chứ? Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện thật? Bà nội xách đèn dầu bước nhanh ra mở cửa, khi bà nhìn thấy ông nội cõng một người phụ nữ tóc tai rũ rượi, toàn thân đầy máu, bà sợ hãi lùi lại, con tim đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hỏi đầy hãi hùng: “Việc này… việc này là thế nào đây?” “Hãy đóng cửa lại đã”. Ông nội cõng người phụ nữ đó đến thẳng một gian phòng khác, gian phòng này vốn là của cụ ông cụ bà, từ sau khi họ lần lượt qua đời, căn phòng vẫn để không. Ông nội sau khi cẩn thận đặt cô ta lên giường, ngồi bịch xuống ghế, thở dốc, ông nói: “Làm… làm cho tôi mệt chết đi được”. “Cô ta là ai?” Bà nội nhấc chiếc đèn dầu lên trên bàn, nhìn người phụ nữ đó. Cô ta trông có vẻ rất trẻ, chắc chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi nam, trên áo dính đầy máu và bùn đất, có chỗ bị xé rách, lộ ra làn da trắng ngần, phía dưới mặc một chiếc quần đen, vô cùng bẩn thỉu, một bàn chân để trần, không biết giày đã bị rơi ở đâu. Toàn cơ thể… “Không biết, nhặt được trên đường”. Ông nội nói tỉnh bơ, giống như nhặt được một chiếc ô vậy. “Nhặt được ở trên đường?” Mắt bà nội trợn trừng, “Anh không quen cô ta?” Ông nội đứng dậy: “Ừ, mình kiểm tra giúp cô ta xem, có lẽ cô ta bị thương không nhẹ đâu, tôi đi vệ sinh, buồn tiểu nhịn gần chết”. Bà nội còn định nói gì đó, nhưng ông nội đã đi ra ngoài rồi. Bà nhìn chằm chằm người phụ nữ đó hồi lâu, mới từ từ buốc đến ngồi xuống giường, cô gái toàn thân đầy máu đó khiến bà cảm thấy lo sợ, bà không biết ông nội đã “nhặt” cô ta như thế nào, cũng không biết vì sao ông nội phải “nhặt” cô ta về, nhưng vấn đề này đã không còn quan trọng nữa rồi, đã nhặt về thì phải xem người ta bị thương ra sao chứ. Khi bà nội vừa chạm tay vào làn da cô ta, lập tức rụt ngay lại giống như bị điện giật, bà phát hiện ra toàn thân cô ta lạnh buốt không có chút nhiệt độ ấm cơ thể nào. Cô ta không phải đã chết rồi chứ? Bà nội run rẩy đặt tay xuống phía dưới mũi cô ta, hình như vẫn còn chút hơi thở. Thế là, bà nghiến chặt răng, giơ tay về phía chiếc cúc áo sơ mi của cô ta, cởi áo cho cô ta. Thế nhưng điều khiến bà nội cảm thấy vô cùng kinh ngạc chính là: trên thân thể cô ta hoàn toàn không hề có thương tích gì, thậm chí không có một vết bầm dập nào, rõ ràng, vết máu trên áo sơ mi không phải là của cô ta. Bà nội chợt nảy ra một ý nghĩ đáng sợ: có phải là cô ta đã giết người rồi không? Vừa nghĩ đến điều này, da đầu bà nội như tê dại, bà còn chưa kịp định thần lại, người phụ nữ đó đột nhiên ngồi thẳng dậy, mở mắt chăm chú nhìn bà, ánh mắt lạnh lùng, trăng trắng, không có bất cứ màu sắc gì, rõ ràng là đôi mắt của người chết. Đúng lúc đó, “oa” một tiếng, bác gái ở gian phòng đối diện lại lần nữa gào khóc. Trái tim của bà nội giống như bị một vật nhọn cắm phập vào. Khi nhìn lại người phụ nữ đó, đôi mắt của cô ta đã nhắm chặt lại, vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, nằm yên không nhúc nhích ở đó. Lẽ nào lại là ảo giác? Bà nội cảm thấy rất mơ hồ. 6 Khi bà nội quay về phòng, bác gái đã không còn khóc nữa, đang nói bi ba bi bô trong lòng ông nội, vừa nhìn thấy mẹ,bèn giơ bàn tay bé xíu ra đòi bế. Bà nội đón lấy bác gái từ tay ông nội, thơm lên má con. Mắt bác gái vừa đỏ vừa sưng, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, bà phát hiện ra trong ánh mắt bé khi nhìn bá có một thứ gì đó rất kỳ lạ, đó là điều trước đây chưa từng có, bà nhất thời không thể hiểu nổi. Ông nội cởi áo nằm xuống giường, hỏi: “Cô ta sao rồi?” Bà nội có vẻ không vui, con gái khóc thành ra thế này mà ông chẳng hỏi có chuyện gì, lại quan tâm đến người phụ nữ mới nhặt về. Bà nội lườm ông một cái, ôm bác gái nằm xuống, vén áo lên cho con bú, “Trên người cô ta không có vết thương, chẳng có một vết thương nào cả”. “Không phải chứ? Không có một vết thương nào? Thế sao trên áo cô ta có nhiều máu thế?” “Sao mà em biết được chứ? Người chẳng phải là do anh đem về sao?” Bà nội nói vẻ giận dỗi. “Anh đã phát hiện ra cô ta ở đâu vậy?” “Ở lưng chừng núi Câu Hồn Nha, anh thấy cô ta hôn mê bất tỉnh, bèn cõng cô ta về đây”. Bà nội giật thót, một người phụ nữ toàn thân đầy máu giữa đêm khuya khoắt hôn mê ở lưng chừng núi Câu Hồn Nha, nghĩ đến đã khiến người ta phải nổi da gà. Nhưng sau đó bà lại cảm thấy nghi ngờ đối với lời nói của ông, bởi vì bình thường khi đi chiếu phim, ông không bao giờ trở về giữa đêm, bà nghi ngờ ông có mối quan hệ với người phụ nữ đó. Bà hỏi: “Anh nói thật cho em biết, có phải anh quen với người phụ nữ đó không?” “Có trời đất làm chứng, thực sự không quen biết”. “Thế tại sao muộn thế anh đột nhiên lại quay về?” “Nhớ mình…” Ông nội nói dối, nhưng lại có tác dụng rất lớn với bà nội, bà nghe xong lập tức không tức giận nữa. Bà nói: “Anh Thanh Sơn, sáng mai anh lập tức đưa cô ta trở về đi!” “Trở về đâu? Anh có biết nhà cô ta ở đâu đâu?” “Vậy anh nhặt được cô ta ở đâu thì đưa trở về đấy”. ‘Thế không được, chúng ta không thể thấy chết mà không cứu”. Nghe vậy, bà nội lại nổi giận: “Cái gì mà thấy chết mà không cứu? Trên người cô ta không hề bị thương, hơn nữa, chúng ta vốn chẳng quen biết cô ta, nếu như lúc đó anh gặp một người đàn ông, anh có cõng anh ta về nhà không? Đàn ông đều có cái tính như thế!” “Nói gì thế?” Thực ra bà nội nói không sai, nếu như lúc đó là một người đàn ông, chắc chắn ông nội sẽ mặc kệ. “Thì vốn là thế mà. Anh thử nghĩ xem, anh không cảm thấy việc này rất kỳ lạ sao? Con gái nhà lành sao đêm hôm khuya khoắt lại xuất hiện ở Câu Hồn Nha? Hơn nữa, người đầy máu, còn mặc áo sơ mi nam giới, có trời mới biết cô ta có phải là đã giết người hay không, em không muốn chuốc lấy phiền phức, đợi sáng mai trời sáng, anh phải đưa cô ta đi ngay”. “Thế thì… ít ra cũng phải đợi cô ta tỉnh lại đã chứ, hỏi xem cô ta sống ở đâu, đưa thẳng cô ta về nhà chẳng phải tốt hơn sao?” Bà nội nghĩ một lát rồi nói: “Cũng được, nhung em thấy hơi lạ, cô ta không hề bị thương, tại sao lại hôn mê bất tỉnh chứ?’ Thực ra trong lòng ông nội cũng có mối nghi vấn giống như vậy, người là do ông phát hiện ra, ông còn muốn biết đã xảy ra chuyện gì với người phụ nữ đó hơn cả bà nội, nhưng giờ ông không muốn mất công phân tích, dốc sức suốt cả một đêm, ông quá mệt rồi nên chỉ muốn ngủ một giấc thật say. Ông trở người, lầm bầm: “Không nói nữa, anh buồn ngủ lắm, đợi cô ta tỉnh dậy, mình hãy hỏi cô ta”. Bà nội không nói nữa, luôn cảm thấy sự việc này rất kỳ lạ, thậm chí có thể nói là kỳ dị, từ trước đến giờ bà chưa bao giờ xuất hiện ảo giác, nhưng tối hôm nay dường như có gì đó không được ổn, còn cả bác gái…, không hề có điềm báo trước, bà nội bất chợt nhận ra thứ kỳ lạ trong mắt bác gái lúc ban đầu, là… nỗi sợ hãi! Thật không ngờ lại có thể nhìn thấy nỗi sợ hãi trong ánh mắt của một đứa trẻ mới tròn một tuổi! “Anh Thanh Sơn!” Bà nội gọi, lay lay ông nội. “Gì?” Ông nội mơ màng trả lời. “Tối nay con bé nhà mình hơi khác thường, hình như nó rất sợ hãi, hay là ngày mai đưa nó đi khám?” Ông nội không đáp lời, mũi phát ra hơi thở nhè nhẹ, ông đã ngủ say rồi. Gà đã gáy mấy lượt, bình minh đã lặng lẽ đến rồi. 7 Khi người phụ nữ đó tỉnh dậy, đã là buổi chiều, bà nội đun nước cho cô ta tắm gội, rồi lại tìm một bộ quần áo sạch sẽ để cô ta thay. Sau khi tắm gọi sạch sẽ, bà nội phát hiện ra cô ta tuyệt đẹp, lông mày thanh tú, mắt to tròn, bên dưới chiếc mũi thon là đôi môi mỏng khiến ai cũng xót xa, trông thật dịu hiền yếu đuối, một người đẹp cổ điển như từ trong tranh bước ra, con ngươi mắt trong như nước, làn da trắng như tuyết. Một người phụ nữ đẹp nhường này lại càng khiến bà nội cảm thấy bất an, không biết bởi vì đố kỵ vẻ đẹp của cô ta hay là cô ta tạo cho người khác thứ cảm giác rất không chân thực, hơn nữa cô không nói gì, từ khi cô tỉnh lại đến giời, cô không hề nói một tiếng nào. Đôi môi mỏng của cô dường như chỉ là để có đầy đủ các nét trên khuôn mặt vậy. Thần sắc đờ đẫn, cứ ngẩn người nhìn về một chỗ, nhưng cơ thể của cô ta đã nói cho bà nội biết, cô ta có tâm sự vô cùng phức tạp. Nhìn kìa, mười ngón tay đan chặt vào nhau, cho thấy tâm trạng căng thẳng và hoảng loạn. Điều quan trọng nhất là, qua toàn bộ khí chất của cô, dường như cô không thuộc về nơi này, cũng không thuộc về thời đại này, cô trông giống một đại tiểu thư trong thời kỳ Dân quốc. Trên người toát ra nét cao quý và yêu kiều rất tự nhiên không thể nào che giấu được. Cũng có lẽ bởi vì ông nội đã nhìn thấy cô ở Câu Hồn Nha, cộng thêm toàn thân bê bết máu, cho nên bà nội luôn cảm thấy cô không bình thường, thậm chí còn có chút tà khí, chắc chắn cô đang che giấu một bí mật không thể lộ cho người khác biết. Đến bữa tối, bà nội đưa mắt ra hiệu cho ông nội, ông giả vờ như không nhìn thấy, thế là, bà lại giẫm mạnh chân ông một cái ở dưới gầm bàn, ông lúc này mới đặt bát đũa xuống, ho khan mấy tiếng: “Cô, cô… cô… cô sống ở đâu?” Giọng nói của ông nội thực ra rất khẽ, nhưng hình như đã làm cho cô ta sợ hãi, cô mở to mắt, hoảng hốt nhìn chăm chăm vào ông. Ông nội noi dịu dàng hơn: “Cô sống ở đâu?” Nhưng cô vẫn giữ nét mặt đó, giống như một con vật nhỏ đang bị hoảng sợ. Bà nội lườm ông nội một cái, nói thẳng luôn: “Chúng tôi định đưa cô về nhà, cô nói…” Bà còn chưa nói xong, cô đã quỳ sụp xuống, ra sức dập đầu lạy bà. Bà nội giật mình, vội vàng đỡ cô đứng dậy: “Cô làm gì thế? Có gì thì đứng dậy nói, mau, mau, đứng dậy!” Nghe bà nội nói vậy, cô không những không dừng lại, ngược lại, lại dập đầu mạnh hơn, đến nỗi trán cô sưng tấy, nước mắt tuôn rơi lã chả, bà nội lập tức mềm lòng, ôm cô vào lòng, vội vàng nói: “Đừng lạy nữa, em gái ngoan, em sắp làm chị chết yểu đấy, chị không đưa em về nhà nữa, em cứ sống ở đây, coi như đây là nhà của em, ở đến khi nào em nhớ nhà, thì chúng tôi sẽ đưa em về…” Khi bà nội nói những lời này, quả thực có hơi xúc động, sau đó chính bà cũng cảm thấy hối hận, thầm trách mình suốt nhiều ngày sau, nhưng lời nói đã nói ra, còn thân mật gọi người ta là em, dù thế nào cũng không thể nuốt lời nhanh như vậy được, cho nên, người phụ nữ lai lịch không rõ ràng đã ở lại như vậy đấy. Cô quả thực là lai lịch không rõ ràng, cô không hề nhắc một từ về quá khứ của mình, bao gồm cả việc tại sao tối hôm đó người cô đầy máu me xuất hiện ở Câu Hồn Nha. Cô chỉ nói ông nội và bà nội tên của mình. Cô lật bàn tay ông nội ra, lấy ngón tay viết ba chữ vào lòng bàn tay ông nội: “Đỗ Xảo Nguyệt”. Đỗ Xảo Nguyệt sống ở đây đã hơn hai tháng, trong nhà tự nhiên xuất hiện một cô gái đẹp như hoa như ngọc, đương nhiên khiến cho người khác nghi ngờ, bà nội đành phải nói là bà con họ hàng xa. Bà lúc đầu hy vọng người nhà của Đỗ Xảo Nguyệt đến tìm cô, kết quả đã hơn hai thắng trôi qua, cũng chẳng thấy ai đến tìm, như thể cô chẳng có người nhà vậy. Về sau, bà nội cũng không nhắc đến việc đưa cô đi nữa, bởi vì cô thực sự khiến người ta quý mến, sau khi cô ở lại, cuộc sống của bà nội đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cô luôn tranh làm việc nhà cho bà, thức khuya dậy sớm, việc gì cũng làm, không hề oán thán. Hơn nữa, bệnh gào khóc vô cớ của bác gái cũng được cô chữa khỏi, không biết cô đã dùng cách nào. Cô ôm em bé vào phòng ngủ của cô, đi một vòng, khi bước ra thì đứa bé đã không còn khóc nữa, không bao giờ khóc nữa, bà nội hỏi cô đã làm cách nào, cô lắc đầu, mỉm cười và thơm lên má bác gái. Cô cười rất dịu dàng, không hề đáng sợ chút nào, ánh mắt của cô cũng không đờ đẫn nữa, cô đã truyền sự đờ đẫn sang cho bé gái. Sau khi bé được cô chữa trị, đúng là không khóc nữa, nhưng cũng không cười nữa, thậm chí ngay cả tiếng bi ba bi bô củng không nói nữa, bác gái đã bị biến thành một đứa trẻ không bình thường. Thế nhưng, bà nội không hề chú ý đến những điều này, chỉ cần con gái không khóc nữa là bà yên tâm rồi. Cho nên, bi kịch tất yếu sắp sửa giáng xuống. 8 Buổi trưa hôm đó, cũng giống như những buổi trưa khác, nếu như nhất định phải nói có gì khác biệt, thì chính là trưa hôm đó ánh mặt trời gay gắt hơn mọi ngày một chút. Bà nội đút bột cho bác gái ăn xong, liền đặt con lên giường ngủ. Đỗ Xảo Nguyệt bê chậu quần áo đi giật, ông nội hôm trước được người ta mời đến thôn khác để chiếu phim, ở thôn đó có hai nhà làm đám cưới, cho nên chiếu liền hai buổi, phải ngày mai mới về được. Bà nội ngồi trên đôn đá ở trước cửa, vừa sưởi nắng, vừa khâu chiếc quần bị bục chỉ, nhưng lại thiếp đi lúc nào không hay. Bà nội nằm mơ, mơ thấy bác gái khóc, khóc rất dữ dội, bà vội vàng chạy vào trong phòng, nhưng lại không thấy con gái ở trên giường, bà tìm kiếm khắp nơi, nhưng không tài nào tìm thấy, chỉ nghe thấy tiếng khóc rấm rứt vang lên ở chính căn phòng này. Bà nội chăm chú lắng nghe, tìm kiếm nơi phát ra tiếng khóc của bé lại đột nhiên ngừng bặt, rồi ngay sau đó lại vang lên ở phía cửa. Bà chạy ra khỏi cửa theo tiếng khóc, chẳng hiểu sao khung cảnh phía bên ngoài cửa lại biến thành một bãi tha ma, xung quanh toàn là những nấm mộ lớn nhỏ khác nhau, những lá cờ trắng cắm trên nấm mộ giống như là những âm hồn đang nhảy múa. Có một người phụ nữ đang đứng trước nấm mộ bé nhất, cô ta quay lưng lại phía bà nội, mái tóc rất dài, chầm xuống tận đất, bác gái đang phủ phục trên vai cô ta, vẫy vẫy bàn tay nhỏ xíu về phía bà và khóc ngặt nghẽo. Bà nội lại nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt con gái, lao đến ôm lấy bé thì ngón tay đột nhiên cảm thấy đau buốt, bà tỉnh dậy, hóa ra là kim đâm vào ngón tay. Bà nội đưa ngón tay vào miệng, ngẩng đầu lên nhìn, Đỗ Xảo Nguyệt đang phơi quần áo, ánh nắng chói chang khiến bà nội hơi hoa mắt, bà nhìn tấm lưng cô ta, trong lòng chợt dâng nỗi sợ hãi bèn để chiếc quần lại, chạy vào trong phòng. Bà chợt ngẩn người, bác gái đúng là không có trên giường. Khi bà tìm khắp một lượt trong phòng cũng không thấy con gái, bà ấn thật mạnh vào đùi mình, đau quá! Bà hoảng hồn kinh hãi chạy ra ngoài: “Xảo Nguyệt, Xảo Nguyệt! Em có nhìn thấy con bé đâu không?” Đỗ Xảo Nguyệt chớp chớp mắt, lắc đầu, tiếp tục phơi quần áo. Bà nội lại tìm kiếm khắp lượt ở trong phỏng, nhưng vẫn không tìm thấy bác gái, bà nghĩ đến người phụ nữ trong giấc mơ, toàn thân run rẩy, lẽ nào con mình thực sự đã bị người ta bắt đi rồi? Nghĩ đến đây, bà nội ngồi bệt xuống đất, khóc nức nở, không còn biết phải xử trí ra sao nữa. Đỗ Xảo Nguyệt nghe thấy tiếng khóc của bà, vội vàng chạy vào, bà túm chặt lấy cô, nói một cách vô vọng: “Không thấy con bé đâu cả! Không thấy con bé đâu cả! Chị vừa mới chợp mắt một lúc đã không thấy nó đâu nữa…” Đỗ Xảo Nguyệt vỗ vỗ nhẹ lên bàn tay bà nội, ra hiệu là bà đừng quá kích động, nhưng ở trong tình hình này, bà có thể không kích động được sao? Nếu là người khác, thì có kích động hay không? Bà nội đẩy Đỗ Xảo Nguyệt ra, rồi chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hét: “Con ơi! Con ơi! Con ở đâu…” Đỗ Xảo Nguyệt cũng đi theo ra ngoài. Cho đến tận khi trời tối họ mới trở về, không thu được kết quả gì, bà nội còn đi đến bãi tha ma phía sau núi tìm khắp một lượt. Bà khóc sưng cả mắt, giọng cũng khàn cả đi. Đỗ Xảo Nguyệt nấu bữa tối đem lên cho bà nội ăn, bà sao có thể ăn được chứ, cả người bà như sắp sụp đổ, bà bảo cô ta cứ về phòng ngủ trước, bà cần phải nghĩ xem, rốt cuộc đây là chuyện gì, tại sao chỉ mới một lúc mà đã không thấy bác gái đâu? Bà bắt đầu nghĩ, liệu có phải là có người đang đùa bỡn không, đã giấu bác gái đi? Nhưng ai lại có thể rỗi hơi rảnh việc đến thế…? Cho dù thực sự đùa bỡn, nhìn thấy bà nội lo lắng đến như vậy, trò đùa có lẽ cũng phải kết thúc rồi chứ? Hơn nữa, cả buổi chiều nay bà gần như đã tìm khắp các nhà trong toàn thôn, ai cũng đều nói không nhìn thấy bác gái. Nếu như không phải là đùa bỡn thì sao? Chẳng lẽ đứa bé tự mọc cánh bay đi mất? Còn cả giấc mơ đó… tại sao lại mơ thấy như vậy? Nó đang ám thị điều gì? Mọi người đều nói mơ ngược với thực, tại sao bác gái lại biến mất thật? Nỗi sợ hãi không tên từ mỗi ngóc ngách trong gian phòng dồn dập lao đến tấn công bà nội, vây chặt đến độ bà cảm thấy nghẹt thở, bà thực sự rất sợ hãi, bởi vì con mình mới chỉ có một tuổi ba tháng, vừa mới chập chững tập đi, đi còn chưa vững, nó không thể tự mình ngã từ trên giường xuống được, mà cho dù có ngã xuống, nó cũng sẽ khóc chứ, tại sao bà nội không hề cảm nhận được? Hoặc là tiếng khóc của bác gái trong giấc mơ là thực, nếu như là thực, thì trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, một đứa trẻ đang sống sờ sờ và đi chưa vững thì sao có thể biến mất được? Nói một cách khác, nếu như không có người lén ôm bác gái đi, vậy thì bé chắc chắn vẫn còn ở trong phòng này! Suy nghĩ này khiến bà nội toàn thân run rẩy, tay chân lạnh ngắt, giống như giữa mùa đông lạnh giá, lạnh đến độ tê dại. Khóe mắt bà nội đột nhiên dừng lại ở chiếc rương trên đầu giường, lập tức bị hút chặt vào đó như nam châm, không thể rời mắt ra được. Đó chính là chiếc rương đã xuất hiện trong mơ, tiếng khóc của bác gái đã từng phát ra từ bên trong. Đó cũng chính là chiếc rương bà đem từ nhà mẹ đẻ đến đây lúc cưới chồng, bên trong chỉ để quần áo, không thể nào… Mặc dù bà nội không muốn tin, nhưng bà vẫn đi về phía nó như đang trong cơn mộng mị, bà cảm thấy mình yếu ớt đến độ có thể chết bất cứ lúc nào. Khi ngón tay bà vừa chạm tới chiếc rương, liền cảm nhận được, thậm chí bà còn nghe rõ tiếng khóc của bé, nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt con mình. Đây là một thứ trực giác của người mẹ. Chiếc rương không được mở ra, không có bất cứ âm thanh nào, lặng lẽ như vừa mở một cỗ quan tài vậy. Trước tiên bà nội nhìn thấy chiếc áo sơ mi nam dính đầy máu tươi đó, khi lần đầu tiên ông nội cõng Đỗ Xảo Nguyệt từ Câu Hồn Nha về nhà, cô ta đã mặc chiếc áo này! Bà nội nhớ, sau khi cô ta tắm gội xong, đã đốt chiếc áo sơ mi này, chính tay bà nội đốt, thế mà lúc nà







Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Trứng

Trứng Người mẹ vừa đi chợ về. - Con: M...

Truyện Cười

22:45 - 26/12/2015

Đọc truyện ma – Phùng Long Ẩn ( phần 1)

Đọc truyện ma  – Phùng Long Ẩn ( phần 1) Phùng Long Ẩn Tác giả: Đỗ Thanh Tú Phần I : Động...

Truyện Ma

22:49 - 09/01/2016

Định mệnh, đến chưa anh?

Định mệnh, đến chưa anh?Cuộc sống đâu ai biết trước một nữa của mình sẽ là...

Truyện Ngắn

01:48 - 23/12/2015

For My First Love

For My First LoveĐể cậu đi là điều sai lầm nhất. Để cậu trong nỗi n...

Truyện Ngắn

12:06 - 23/12/2015