Định tắm biển từ rất sớm, nhưng suốt buổi chiều hầu như không lúc nào vắng khách, cho nên mãi đến gần sáu giờ chiều Mỹ Lan mới rảnh. Cô nhìn những đợt sóng trắng xóa đang ập vào các ghềnh đá mà reo lên thích thú. Cái thú rất riêng của Lan là được nhảy sóng, mà phải là sóng lớn như thế này! Thấy trời tối, Mỹ Lan tiếc rẻ, chép miệng: - Uổng quá! Cô muốn bỏ ý định xuống nước vào giờ này, nhưng cứ nhìn tới nhìn lui những cuộn sóng, cuối cùng cô lại quyết định thay đồ xuống bãi biển! Lúc Mỹ Lan đón đợt sóng đầu tiên thì đồng hồ trên tay cô chỉ đúng 6 giờ 30 phút. Lan bơi rất cừ, nên cô dám ra xa gần cây số, nhưng lần này do trời tối và sóng hơi lớn, nên cô chỉ nhảy sóng ở cách bờ vài chục mét. Thích thú với làn nước trong xanh mát lạnh, nên Lan tha hồ đón hết đợt sóng này tới đợt sóng khác. Đến khi nhìn chung quanh chẳng còn thấy ai ngoài cô ra, đáng lý Lan đã phải leo lên bờ, nhưng mải mê sóng biển và thích được tắm trong điều kiện vắng vẻ nhất, nên Mỹ Lan hứng thú bơi ra xa một chút. Và xa thêm chút nữa… đến lúc nhìn lại thì không thấy bờ nữa, Mỹ Lan hơi giật mình, quay người bơi trở vào. Một vật gì đó chạm nhẹ vào chân khiến Mỹ Lan nghĩ ngay tới loài cá đuối, mối họa cho những người bơi xa bờ! Cô hít sâu một hơi rồi lao mạnh theo chiều cơn sóng, để thoát khỏi nơi đó. Nhưng… cô bị hụt hẫng sau khi rơi từ ngọn sóng xuống vùng nước sâu. Chới với, nhưng nhờ bản lĩnh của một người bơi giỏi, cộng với kinh nghiệm, Mỹ Lan vẫn ngoi lên được. Tuy nhiên, hình như có vật gì đó vướng ở cổ chân, nên vừa ngoi lên thì lập tức cô bị lôi trở xuống. Lan hơi hoảng, cô kêu lên: - Vướng lưới! Mảnh lưới này có thể là lưới bị đứt, trôi dạt vào đây, sẽ là vô phúc cho ai vướng phải, có thể chết ngạt do không bơi được! Mỹ Lan cố rướn người lên và hy vọng các đợt sóng sẽ giúp cô trôi nhanh vào bờ. Tuy nhiên, ngay sau đó thì Lan hốt hoảng khi chân cô như đang bị ai đó trì kéo xuống, do đó khi đợt sóng ào tới thì thay vì nhảy lên theo ngọn sóng, trái lại Lan bị chìm xuống. Cứ như thế, cô chịu ba lần sóng dâng lên và hạ xuống mà không thoát đi được mét nào, miệng thì đã bị nước tràn vào, khiến cô phải cố lắm mới không bị sặc nước. Mà sặc nước trong hoàn cảnh này đồng nghĩa với để nước tràn vào phổi! Chịu đựng đến lần thứ tư thì toàn thân Mỹ Lan hầu như tê liệt, không còn phản ứng gì khi đợt sóng tràn tới. Người cô chìm nghỉm xuống nước… Mở choàng mắt ra mà Mỹ Lan vẫn chưa tin là mình còn sống! Cô kêu lên một tiếng vô nghĩa, như một phản ứng tự nhiên của người chết đuối! Và đáp lại cô là một giọng người trầm ấm: - Thoát rồi! Mừng cho cô! Bấy giờ Mỹ Lan mới nhìn lại và bắt gặp một thanh niên to cao, da sạm nắng, anh ta đang nhìn mình chăm chú. - Anh là… - Là người đã cứu cô từ ngoài biển vào đây! - Vậy ra… Lan muốn hỏi có phải anh ta đã kéo chân mình xuống, khiến phải ngạt thở, nhưng anh chàng đã nói liền: - Tôi từ trên bờ, vô tình nhìn ra thấy có ai đó đang chới với theo mấy ngọn sóng, nên tôi đã bơi ra. May mà còn cứu kịp cô… Nghe cách anh ta nói thì rõ ràng đây là vị cứu tinh của mình, Mỹ Lan thay đổi giọng: - Xin cảm ơn anh. Cô muốn nói thêm, nhưng khi phát hiện chỗ cô đang nằm là một cái lều vải thấp lè tè, cô ngạc nhiên: - Đây là đâu vậy? - Là lều tạm của tôi. Tôi ở đây để trông chừng chiếc tàu đang mắc cạn ngoài kia. Cô có thấy chiếc tàu đó không? Mỹ Lan có thấy gì đâu, cô lắc đầu: - Không thấy, bởi tôi mới tới hồi trưa. - Thảo nào… Lan hiểu là anh ta đang chê mình điều gì đó, nên hỏi lại: - Anh nói thảo nào là sao? Nói tôi không phải là dân rành biển hả? Anh chàng vẫn giữ giọng dễ mến: - Là người mới tới thảo nào cô không biết chỗ mà cô tắm lúc chiều là vùng cấm. Nơi đó vừa nhiều sóng cao lại có đá ngầm, và còn nguy hiểm hơn là những dòng nước xoáy ngầm bên dưới. Dân lặn biển chuyên nghiệp mà còn tiêu mạng ở đó, nữa là… Anh ta nói xong bước ra ngoài liền. Từ ngoài, anh ta nói vọng vào: - Ở đây cách chỗ cô trọ không xa lắm, nhưng bây giờ là nửa đêm, cô nên ngủ lại đây, sáng hãy về sớm! Anh ta nói xong thì đi mất. Nằm trong lều, Mỹ Lan không an tâm, nên bật dậy bước ra ngoài. Bầu trời đêm tối đen, phía trước cũng một màu đen, tuy nhiên nghe tiếng sóng vỗ và thỉnh thoảng nhìn thấy đầu ngọn sóng trắng xóa, cho Lan hiểu ở đây là bãi biển. Nhìn quanh không thấy anh chàng kia đâu, cô đâm hoảng. Anh ta ở đây cũng là một mối lo, nhưng dẫu sao thì anh ta cũng là người đã cứu mình, có anh ta sẽ là một bảo đảm, hơn là phải ở lại một mình giữa một nơi cô tịch và trong màn đêm như thế này! - Anh gì ơi! Lan kêu lần đầu hơi nhỏ, lần sau to hơn. Nhưng trước sau gì anh ta cũng không lên tiếng. - Hay là… Cô nhìn xuống và mới phát hiện ra trên người đang khoác một chiếc sơ mi của nam giới. Lúc này cô mới nhớ ra là lúc bị chìm thì mình đang mặc đồ tắm, chắc là lúc cứu mình lên đây anh ta đã lấy áo của anh ta để mặc cho mình. - Anh ta đã… thay đồ cho mình sao? Mỹ Lan giở vạt áo ngoài lên và thở phào. Bên trong vẫn còn nguyên bộ áo tắm, như vậy chứng tỏ anh chàng đã không hề đụng chạm gì đến cô. - Mô Phật! Lan thở phào và quyết định thật nhanh, phải trở về khách sạn thôi! Cô bước thật nhanh theo bãi biển, nhắm hướng có ngọn hải đăng trên đỉnh núi, nơi mà cô không lầm là khách sạn sát biển của mình… Đến khi về gần tới nơi thì Lan mới chợt nhớ là trên người cô vẫn còn mặc chiếc áo sơ mi nam. - Ôi chao, áo của anh ta!Muốn trở lại cởi trả cho anh ta, nhưng Mỹ Lan lưỡng lự. Sau cùng, cô tự bảo:- Sáng mai trở lại tìm anh ta cũng được. Lan đi thẳng vào phòng tắm khi vừa về đến. Tắm táp một lúc tỉnh người, cô nàng trở ra và lúc này mới ngả lưng lên giường, thở phào một hơi. - Thoát nạn! Bất chợt cô nhìn sang gối bên cạnh và giật mình khi thấy có mảnh giấy trên đó với dòng chữ viết khá đẹp: Chúc cô ngủ ngon và đừng bận tâm gì đến chiếc áo cũ đó. Xin chào. - Của anh ta! Mỹ Lan cứ thắc mắc mãi, chẳng hiểu làm cách nào anh ta vào được phòng mình? Nhìn đồng hồ tay thấy đã hơn 12 giờ, nếu còn sớm thì chắc chắn là Mỹ Lan đã chạy đi tìm bảo vệ khách sạn hoặc phục vụ phòng để hỏi. Tính của Lan là hễ có gì lấn cấn trong đầu thì không tài nào ngủ được, cộng thêm chuyện chết đuối hồi chiều cứ ám ảnh hoài, khiến dù đã nằm đến hơn một giờ mà cô vẫn không tài nào chợp mắt được. Phải đến gần sáng thì cơn buồn ngủ mới đến một cách muộn màng. Mỹ Lan ngủ có đến vài tiếng. Khi giật mình tỉnh giấc do tiếng huyên náo bên ngoài, Lan nhìn đồng hồ và bật dậy ngay. Đã hơn 9 giờ! Khi mở cửa ra, Mỹ Lan nghe người phục vụ phòng nói: - Sáng nay khi cô còn đang ngủ thì có hai người bạn của cô hôm qua trở lại, họ tính rủ cô đi đâu, nhưng kêu cửa hoài không nghe cô lên tiếng nên họ đi rồi, hẹn trưa sẽ trở lại. - Ngoài hai người đó, còn có ai nữa không? - Dạ không. - Nè chị, đêm qua lúc tôi đi ra ngoài, chị có thấy ai lẻn vào phòng tôi không? Chị phục vụ cười: - Làm sao lẻn vào được! Phòng này ngoài cô ra, chỉ có chúng tôi là có chìa khóa để mở vào thay nệm hay làm vệ sinh thôi. Bộ cô bị mất cái gì sao? Mỹ Lan biết có nói ra cũng chẳng ích lợi gì, lắc đầu: - Không có gì. Chỉ là tôi thấy gì đó là lạ thôi. Cảm ơn chị. Sau khi thay quần áo, Mỹ Lan quyết định sẽ đi tìm anh chàng đêm qua để trả lại chiếc áo và cảm ơn anh ta lần nữa. Nhưng khi tìm chiếc sơ mi mà mình mắc trong phòng tắm thì không còn thấy nó đâu, Mỹ Lan hốt hoảng chạy ra ngoài gọi chị phục vụ hồi nãy: - Rõ ràng có ai đó vào phòng tôi lúc tôi ngủ rồi! - Cô mất đồ? - Chiếc áo tôi mắc trong nhà tắm lúc đi ngủ, bây giờ mất rồi! Chị phục vụ đích thân vào xem. Rồi chị ta quả quyết: - Kẻ gian không thể từ ngoài thò tay và lấy được. Còn người lẻn vào thì lại càng không, bởi cô ngủ có khóa chốt cửa bên trong mà! Mỹ Lan thừ người ra một lúc rồi kiểm tra lại đồ đạc khác, không mất một thứ gì nữa. Ngồi suy nghĩ mãi,cuối cùng Lan vẫn quyết định đi tìm anh chàng. Ít ra cũng nói rõ và xin lỗi anh ta một tiếng. Bãi biển giờ đã khá đông, nó khác hẳn không khí vắng lặng hồi đêm. Bởi vậy Lan đi suốt chiều dài bãi, xa đến ngót một cây số mà vẫn không tìm ra chiếc lều vải nào. Dừng lại hỏi mấy thanh niên cứu hộ đang đứng trực ở một tháp canh thì họ đều lắc đầu bảo: - Ở bãi này là bãi tắm công cộng, làm gì có ai được phép dựng lều. Lan hỏi: - Vậy nơi đây có chiếc tàu mắc cạn nào không? Mấy chàng trai cười: - Chỉ có tụi tôi mắc cạn bởi phải neo chân ở đây canh chừng cho du khách tắm, không đi đâu chơi được, chứ có tàu bè nào mắc cạn đâu! Mỹ Lan không tin, nên cô lại tiếp tục đi dọc theo bãi, xa đến tận chỗ chưa khai thác, không thể đi bộ qua được, mới quay lại. - Không thể… Cô cố nhớ lại xem đêm qua cái lều ở quãng nào. Cô nghĩ có thể lều chỉ dựng ra ban đêm, còn ban ngày thì dẹp đi, như vậy muốn tìm anh ta thì phải đợi đến tối. Bụng đói cồn cào, lại mỏi chân, nên Mỹ Lan tìm một nơi bán thức ăn sáng, ăn nhanh tô bún rồi quay về ngay khách sạn. Trưa nay tụi bạn sẽ tới rủ cô đi tham quan vài nơi… Vào phòng thấy phòng ốc sạch sẽ, chứng tỏ nó mới được vệ sinh xong. Chợt nhìn lên gối lại thấy một mảnh giấy nữa nằm ở đó. Lần này vẫn chữ viết giống như vậy và rõ ràng là mới viết: “Tôi đã lấy lại chiếc áo rồi, cô đừng bận tâm đi tìm để xin lỗi. Hẹn có dịp sẽ gặp lại! Dũng”. Mỹ Lan không còn giữ được bình tĩnh nữa cô ngồi xuống giường mà đầu óc cứ quay cuồng. Vân và Thủy hai người bạn của Mỹ Lan trở lại đúng vào giờ cuối buổi chiều, thấy bạn vẫn cứ nằm trên giường, họ ngạc nhiên: - Bà sao vậy, Lan? Mỹ Lan uể oải ngồi dậy, cô không muốn kể lại chuyện mình vừa trải qua, nhưng vô tình Vân nhìn thấy tờ giấy của anh chàng viết Mỹ Lan còn để trên giường, cô đọc và chuyền sang cho Thủy: - Người ta có bạn mới mày ơi! Thủy xem xong thì tròn mắt nhìn Lan: - Công nhận bà này giỏi nghen! Mới ra đây có một đêm mà đã có “kép” rồi, lại cho nhau mượn áo nữa! Mỹ Lan không buồn đính chính, cô rủ hai bạn: - Tụi mình kiếm chỗ nào sát bãi biển ngồi uống bia đi! Hai người bạn ồ lên: - Lại còn dữ nữa, uống bia ư? Mỹ Lan lặp lại: - Tự dưng mình thấy thèm bia. Dĩ nhiên là uống chơi chút thôi. Cô vừa nói vừa thay quần áo và còn thêm: - Mà nếu cần thì uống cho say, uống tới khuya luôn! Vân nhạy cảm hơn nên lo lắng nhìn bạn: - Bà có chuyện gì vậy Lan? Hay là… Thủy nói cho hết ý: - Hay là bị chàng ta cho leo cây? Mỹ Lan vỗ vào vai cô nàng: - Tào lao!Mà thật vậy, lý do Lan muốn ngồi uống bia ở bãi biển nhằm mục đích đợi anh chàng kia. Cô không hiểu mình có si mê anh ta không, nhưng những gì đã xảy ra khiến cho Lan quyết phải gặp bằng được, bởi nếu không gặp thì Lan cảm thấy trong lòng như có điều gì đó thôi thúc. Thấy Mỹ Lan quá cương quyết, nên Vân cũng tán thành: - Bọn này cũng định rủ bà đi kiếm cái gì ăn ở chợ, nhưng thôi, có lẽ ngồi bãi biển ăn ghẹ chơi cũng hay! Ba người lại kéo ra một quán gần bãi, nhưng Lan lại đề nghị: - Mình tới chỗ xa hơn một chút, ở đây nhiều người ồn ào quá. Họ tới một chỗ che dù, một phụ nữ còn trẻ ngồi bán thức ăn miền biển cùng với đứa con gái khoảng bốn năm tuổi. Mỹ Lan hỏi: - Chị có ghẹ chứ hả? Còn khô mực, khô cá gì đó dai dai… Chị này cười tươi đón khách: - Các cô muốn thứ gì cũng có. Kể cả mấy thứ mà ngư dân sắp sửa đem vào kia, nhiều lắm! Thủy và Vân thích thú: - Ồ, tôm cá tươi ăn ngon lắm! Trước tiên chị luộc cho một ký ghẹ đi. Mỹ Lan nói lại: - Cho hai ký luôn! Vân ngăn: - Mình còn ăn mấy thứ khác, kêu chi nhiều vậy! Thấy mấy người bạn vui vẻ, dễ tính, chị bán hàng cũng vui lây: - Gặp được khách như mấy cô chắc bữa nay tôi bán đắt hàng cho coi! Nhìn sang đứa bé đang ngồi cạnh, Mỹ Lan khen: - Cháu gái xinh quá, theo phụ mẹ bán hàng hả con? Chị bán hàng nói liền: - Nó là cháu chứ không phải con tôi. Nó con của người anh mới qua đời… Ba người bạn giật mình, nhìn cô bé thương hại. Lan hơi tò mò: - Ba cháu không may, còn mẹ cháu đâu? Chị bán hàng nhẹ lắc đầu, giọng buồn thiu: - Ba nó chết chưa đầy một năm thì má nó bỏ đi lấy chồng khác, để nó lại cho tôi nuôi từ đó. - Tội chưa! Con bé khá dễ thương, tuy theo buôn bán dưới nắng gió, nhưng da mặt nó vẫn trắng hồng, khác với những đứa trẻ vùng này thường đen bởi gió biển. - Con bao nhiêu tuổi? Con bé đáp giọng thật dễ thương: - Dạ thưa cô, con bốn tuổi. - Con tên gì? - Dạ, con tên Lan. Thủy reo lên: - Trùng tên với bà, Lan ơi! Mỹ Lan nghe vui vui trong lòng: - Cô là Mỹ Lan, vậy con là cái gì Lan? - Dạ, con cũng là Mỹ Lan! Câu trả lời khiến cho cả Mỹ Lan cũng kinh ngạc: - Ồ, sao trùng hợp đến từng chữ vậy! Vân nói đùa: - Hay là cô Mỹ Lan nhận bé Mỹ Lan làm con nuôi đi! Cô ấy thương con nít lắm mà kén chồng nên tới giờ vẫn chưa chịu kiếm một Mỹ Lan con để nuôi đó! Chị bán hàng cũng nói vui: - Nếu cô nhận tôi cho đó! Bỗng con bé lên tiếng: - Không chịu đâu, con phải ở đây để chờ ba con về chứ! Chị bán hàng vò đầu nó: - Cô nói chơi mà, làm sao để con xa cô được! Mỹ Lan tò mò lần nữa: - Ba cháu mất ở đâu mà nó bảo chờ? Chỉ ra biển xa, chị đáp: - Ba nó đi biển rồi gặp bão, không về. Lan hỏi tới: - Đánh cá hả chị? - Cậu ấy là thủy thủ, đi tàu. Một hôm gặp bão, tàu sắp chìm, nhiều người khác bị sóng cuốn đi, cậu ấy lao theo cứu được hầu hết người trên tàu, sau đó tàu khác tới tiếp ứng đưa được số người này vào bờ. Chỉ có cậu ấy là mãi mãi không về. Vân buột miệng: - Tội quá! Con người dũng cảm tốt bụng vậy mà trời nỡ để cho chết, uổng ghê! Con bé dụi đầu vào lòng cô mình, vừa ngây thơ nói: - Ba con sắp về rồi! Đêm qua con mơ thấy ba về, ba ở trần, vắt cái áo sơ mi có hình hai cái mỏ neo trên vai! Câu nói đó khiến Mỹ Lan tròn mắt nhìn và lẩm bẩm: - Áo có hình hai cái mỏ neo? Thủy ngồi bên cạnh vội hỏi: - Bà nói gì vậy Lan? Vân cũng nói: - Bà này nãy giờ làm cho người ta cứ tưởng chừng như bà… bệnh hay sao đó! Mỹ Lan cười khỏa lấp: - Có gì đâu… Rồi cô đưa mắt nhìn con bé, tự dưng cô thấy nó có nét rất giống với chàng trai đã cứu mình hôm qua! - Con dễ thương quá! Lan vừa khen vừa cầm tay nó, thấy chiếc vòng đeo tay làm bằng những con ốc nhỏ rất tinh xảo, cô buộc miệng khen: - Cái vòng đẹp quá! Con bé nghe khen thì thích thú khoe: - Của ba Dũng làm cho con đó! Một lần nữa, Mỹ Lan sững sờ: - Ba Dũng! Vân ngạc nhiên: - Bà sao vậy Lan? Sao bà nghe tới tên Dũng là… là… Vân chợt nhớ lại lá thư ngắn hồi nãy trong phòng, cô kêu lên: - Cũng tên Dũng! Thủy cũng nói: - Lại một sự trùng tên, thật là kỳ lạ! Chị bán hàng không hiểu, liền đưa mắt nhìn ba người, rồi hỏi: - Ba cô nói ai tên Dũng? Ba của con nhỏ cũng tên là Dũng, nên tối ngày nó cứ gọi tên ba nó rồi gặp ai cũng hỏi có gặp ba Dũng của nó hông! Mỹ Lan hỏi, giọng không được tự nhiên: - Chị nói ba cháu bé chết khi đi trên chiếc tàu biển, phải không? - Phải. Tàu ấy đôi khi có ghé lại ngoài kia, chỗ gần bãi này. Có lần do cập quá gần bãi nên tàu bị mắc cạn, cậu Dũng phải kéo bạn bè thủy thủ lên bãi này căng lều lên ngủ. - Căng lều? Câu hỏi của Mỹ Lan quá lớn, khiến chị bán hàng cũng ngạc nhiên: - Cô sao vậy? Mỹ Lan hơi ngượng: - Dạ, không sao… không có gì… Vân kéo Thủy bước ra khỏi chỗ bán hàng, cô nói khẽ với bạn: - Con Mỹ Lan bữa nay nó làm sao ấy! Mày thấy nó kỳ kỳ không? Thủy gật đầu: - Chẳng những kỳ mà còn quái nữa! Mình nghi nó đang gặp chuyện gì đây… Chợt họ thấy Mỹ Lan đứng lên có ý ra về. Vân ngạc nhiên nói: - Mình chưa ăn ghẹ mà? Lan đưa cho đứa bé tờ giấy bạc mệnh giá lớn và bảo: - Cô gửi cháu, bảo cô cháu mua thật nhiều ghẹ, ngày mai cô ghé lại ăn. Còn bây giờ cô có việc phải đi. Chị bán hàng nhìn thấy, vội la lên: - Sao cô cho cháu nhiều tiền quá, không được đâu. Mỹ Lan cười bảo: - Tôi gửi nó, để nó đưa lại cho chị, mai chúng tôi ghé ăn mà. Nhưng con bé đã đưa trả lại tiền: - Không nhận đâu, ba Dũng về rầy chết! Ba dặn là con nít không được xài tiền, con trả lại cô đây! Rồi nó bất ngờ nắm lấy tay Mỹ Lan, ngây thơ nói: - Mai cô trở lại nhé! Nhớ dẫn ba con về với nhé! Đi một đoạn xa rồi, Vân hỏi: - Bộ bà biết ba con nhỏ thật hả? Thủy xua tay: - Tao nghĩ không phải, chỉ vì ba con bé trùng tên với anh chàng Dũng nào đó thôi… Tuy nhiên, Mỹ Lan lại gật đầu: - Đúng là anh ấy! Vân trố mắt: - Bà nói thật? Mỹ Lan kéo tay hai bạn đi nhanh hơn: - Tôi nghĩ ra rồi! Chính là anh ta! Khi về đến phòng riêng, Mỹ Lan từ từ kể lại mọi việc khi cô gặp nạn. Nghe đến đoạn nguy hiểm nhất, Vân hỏi nhanh: - Có phải bà nghi đã bị anh ta níu chân dưới biển không? Nhưng tại sao không kéo bà đi luôn mà lại cứu đem lên bờ? Thủy nhát gan nên nghe nói đã rùng mình: - Đừng kể nữa bà ơi, gai ốc nổi khắp mình mẩy tôi rồi nè! Mỹ Lan hầu như không chú ý đến lời nói của bạn, cô nhìn ra ngoài biển khơi rồi chép miệng: - Anh ta tốt bụng thật! Tội nghiệp… Vân và Thủy cũng đồng tình. - Tội nghiệp anh ta mà cũng tội cho con bé con anh ta nữa. Mới bao lớn mà đã mất cả cha lẫn mẹ.