Đọc truyện ma – Quán trọ Hoang thôn

cũng rất thích thiếu phụ này, nhưng vợ cả của lão học giả không cho phép giữ cô ta lại. Thiếu phụ chỉ có thể cô độc trở về với người chồng khiếp nhược, ôm lấy con trai Xuân Bảo đau ốm vật vờ sống qua những đêm dài…Nhưng tôi vẫn lắc lắc đầu: “Nhưng cái này có liên qua gì tới Hoang thôn?”Cô ta lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Vợ thế”.“Cô nói cái gì?”“Truyện ‘Vì người mẹ nô lệ’ nói về phong tục ‘thế vợ’, theo một giá nhất định đem vợ cho người khác thuê, sau khi hết hạn thuê sẽ trả lại vợ cho người chống trước đây. Nhu Thạch là người vùng ven biển đông bộ Chiết Giang, lúc đó ‘thế vợ’ là tập tục thịnh hành tại vùng ven biển Chiết Giang”.“Hoang thôn cũng là ven biển Chiết Giang, tôi đã hiểu ý cô rồi, năm đó Hoang thôn cũng thịnh hành phong tục ‘thế vợ’ quái ác này sao?”Cô ta gật đầu: “Đúng, năm đó ông lớn Âu Dương và bà cả vì để tiếp nối hương khói của gia tộc bèn chọn ra một đôi vợ chống nông dân nghèo ở Hoang thôn. Đôi vợ chồng đó có một đứa con trai khỏe mạnh, nhưng người chồng ốm yếu bệnh tật, người vợ trẻ vất vả lo toan mọi việc trong nhà. Ông lớn Âu Dương bỏ ra 80 đồng tiền tây, và người thiếu phụ đó đã trở thành ‘vợ thế’ của ông ấy, thời gian thuê là 3 năm. Người thiếu phụ này được đưa tới ngôi nhà cổ Tiến Sỹ Đệ, ngay đêm bước vào cửa là đã phải hâu hạ chăn gối cho lão gia. ‘Vợ thế’ tuy sinh ra trong một gia đình nghèo khò, nhưng cũng có chút vốn nhan sắc trời phú, đẹp hơn rất nhiều so với bà cả trát phấn tô son đậm đà, bởi vậy ‘vợ thế’ rất được lão gia yêu thích. Một năm sau, ‘vợ thế’ quả nhiên sinh cho lão gia một cậu con trai, gia tộc Âu Dương rút cuộc cũng đã có người nói dõi”.“Cổ nhân nói: mẹ hưởng phú quý nhờ con. Bà ‘vợ thế’ này nhất định sẽ được sống những ngày tháng tốt đẹp”.“Làm gì có chuyện đó, sau khi sinh được con trai, bà cả liền trở mặt với ‘vợ thế’, thường xuyên đánh đập cô ta, lão gia Âu Dương vốn sợ vợ nên cũng không dám bảo vệ ‘vợ thế’. Thời gian thuê là 3 năm, ‘vợ thế’ vẫn còn ở lại trong Tiến Sỹ Đệ, bà rất nhớ chồng và con trai mình, nhưng lão gia lại không cho phép bà gặp mặt họ, ‘vợ thế’ bị nhốt trong sân sau của Tiến Sỹ Đệ, sống cuộc sống chẳng khác gì nô lệ. Bà bắt đầu nguyền rủa ngôi nhà cổ này, nguyền rủa gia tộc Âu Dương đã đem khổ nạn tới cho mình, đã mấy lần bà muốn trốn thoát khỏi Tiến Sỹ Đệ nhưng cuối cùng đều thất bại, lần nào cũng bị đánh đập thương tích đầy mình”.Nghe đến đây, tôi bất giác thở dài: “Xem ra, bà ta còn thảm hơn cả ‘vợ thế’ trong tiểu thuyết”.“Đúng vậy, sau đó rút cuộc tới một ngày, bà ta trốn thoát được khỏi Tiến Sỹ Đệ, tìm thấy chồng và con trai trước đây, họ muốn cùng nhau trốn thoát khỏi Hoang thôn, đi tìm tự do ở thế giới bên ngoài. Tuy nhiên, thế lực gia đình Âu Dương ở Hoang thôn rất lớn mạnh, sao có thể dễ dàng để cho ‘vợ thế’ tháo chạy như vậy. Chẳng mấy chốc, họ đã bị gia đình Âu Dương tóm gọn trên ngọn núi gần đó, người chồng đáng thương bị đánh què chân, còn ‘vợ thế’ bị áp giải về Tiến Sỹ Đệ. Bà cả từ trước vốn đã soi mói ‘vợ thế’, cho rằng ‘vợ thế’ đã không trung thành với gia đình Âu Dương trong thời gian được thuê, Hoang thôn vốn là một vùng đất bảo thủ lạc hậu, tự đặt ra hình phạt dìm xuống giếng để trừng phạt những người đàn bà bất trung.“Dìm giếng?”“Mặc cho lão gia Âu Dương có chút không nỡ, nhưng bà cả vốn từ lâu đã mất hết nhân tính, sai người trói chặt tay chân rồi áp giải ‘vợ thế’ tới sân sau, sau đó tự tay mình đẩy bà ta xuống giếng cổ!”“Trời ơi!”Đột nhiên, tôi dường như nghe thấy tiếng nước chảy, nước giếng bắn tung tóe lên thành giếng ẩm ướt,sau đó là một màu đen vĩnh cữu… Tôi ôm lấy ngực mình, mãi không thốt nổi nên lời.“Anh sao thế?” đôi mắt ngời sáng của cô ta kề lại gần tôi chút nữa.“Không sao cả, chỉ là câu chuyện mà cô kể bi thảm quá, tôi nghe mà thấy tức ngực”.Cô ta bỗng nhiên cười lạnh lùng mỉa mai: “Anh không phải nhà văn sao? Viết bao nhiêu là truyện kinh dị, bao nhiêu là truyện bi thảm như thế, sao lại sợ cái này chứ?”“Tôi chẳng hiểu thế nào nữa, chắc tại tôi là người đa sầu đa cảm”. Tôi lắc lắc đầu, cười đau khổ.“Được rồi, về bí mật của miệng giếng cổ ở Hoang thôn tôi đã nói với anh rồi đấy”.“Thề sau này thì sao? Miệng giếng đó không bao giờ dùng nữa sao?”“Giếng dìm chét người thì có người nào dám uống nước trong đó không? Không chỉ là miệng giếng đó, dến cả vườn hoa nhỏ ở sân sau cũng chẳng ai dám đến, người ta truyền nhau, linh hồn chết oan của bà ‘vợ thế’ đó không siêu thoát, ban đêm thường xuyên kêu khóc ở vườn hoa”.“Thế nên vườn hoa ở sân sau dần dần trở nên hoang tàn, chỉ còn sót lại miệng giếng và cây hoa mai”. Bỗng nhiên, tôi nhớ đến một vật gì đó rất khủng khiếp, “Thảo nào, cây hoa mai đó nở rộ và tươi đẹp một cách khác thường, nguyên nhân là do ‘vợ thế’ dưới đấy giếng”.Nói đến đây, bản thân tôi cũng có chút sợ hãi.“Đừng có đa sầu đa cảm quá, bây giờ anh đã tin tôi rồi chứ?”“Đây chính là bí mật của Hoang thôn?”“Đường nhiên không phải, đây chỉ là một phần nhỏ của bí mật. Đối với những người như chúng ta mà nói, Hoang thôn vĩnh viễn là một câu đố”.“Ý cô bảo: Hoang thôn vẫn còn có rất nhiều bí mât quan trọng khác nữa?”Cô ta trịnh trọng gật đầu: “Anh vĩnh viễn không bao giờ có thể tưởng tượng nổi, bí mật của Hoang thôn đáng sợ tới mức nào”.Tôi bán tín bán nghi hỏi: “Thật sự đáng sợ thế nào?”Cô ta nhìn chằm chằm vào mắt tôi một lúc, đột nhiên đứng phát dậy: “Xin lỗi, tôi phải đi đây”.“Nhưng cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi cơ mà?” Tôi có chút bất ngờ.“Đợi lần sau nhé, tôi sẽ trả lời tất cả các câu hỏi của anh”. Cô ta miệng nói còn chân thì đã bước ra tới cửa quán trà.“Hôm nay thật sự muộn quá rồi, tôi phải về nhà đây”.Trên đường Thiểm Tây Nam, cách đó không xa, đường Hoài Hải vẫn đen hoa sáng trưng, chiếu sáng khuôn mặt của Nhiếp Tiểu Sảnh.Rút cuộc, tôi đã không kìm nén được gọi một tiếng: “Tiểu Sảnh”.Cô ta quay đầu lại, nhìn tôi bằng ánh mắt hết sức kỳ quái.“Xin lỗi, tôi có thể gọi cô như vậy không?”Cô ấy ngừng lại một lúc lâu sau mới nói: “Đương nhiên có thể”.“Cô sống ở đâu? Tôi đưa cô về nhé”.“Đừng, nhất định không được…”, lời nói của cô ta bỗng nhiên đứt đoạn, hình như là nhớ ra điều gì đó, “Nhớ kĩ, tối nay không được nghe điện thoại”.“Ý cô là gì?”Nhưng Tiểu Sảnh không trả lời, cô vội vàng len vào dòng người đang đi trên phố, chẳng mấy chốc chìm nghỉm giữa nam thanh nữ tú trên đường Hoài Hải.Tôi không thể nhìn thấy cô nữa, một mình đứng ven đường, cơn gió đêm lành lạnh thổi qua bất giác khiến tôi nhớ lại câu chuyện “vợ thế”.Trên đường về nhà, tôi hồi tưởng đi hồi tưởng lại câu nói của Tiểu Sảnh, còn cả hình ảnh của miệng giếng đó nữa. Không, có lẽ đấy chỉ là do cô ấy tưởng tượng ra, có thể là do cô ta sau khi xem xong truyện ngắn Hoang thôn của tôi đã liên tưởng tới tiểu thuyết của Nhu Thạch rồi đem tình tiết của “Vì người mẹ nô lệ” đặt vào hoàn cảnh của Hoang thôn và Tiến Sỹ Đệ, thêu dệt nên câu chuyện đáng sợ về Hoang thôn và “vợ thế”.Nhưng miệng giếng đó thật sự tồn tại mà? Còn cả cây hoa mai đó nữa, tôi chưa từng nói với bất kỳ ai. Hơn nữa, ánh mắt cô ta nói cho tôi biết, từng câu cô ta nói đều rất chân thật, dáng vẻ của cô ấy thật sự không giống kẻ quấy rối.Không, tôi không nên bị vẻ ngoài của cô ta lừa dối, có trời mới biết được cô ta có thể nói những gì?Cỏ đường suy nghĩ mông lung, cuối cùng cũng về được đến nhà. Đã không còn sớm nữa, tôi thấy mình vô cùng mệt mỏi, chưa kịp bật máy tính tôi đã đi ngủ.Dù là ngủ trên giường nhưng tôi vẫn cảm thấy thấp thỏm bất an, trằn trọc trở mình mãi vẫn chưa ngủ được. Không biết bao lâu saum tôi thấy mình càng lúc càng khó chịu, trong lòng âm thầm đếm cừu.Một con cừu, hai con cừu… một trăm con cừu…Điện thoại đột ngột đổ chuông!Tôi theo phản xã bật dậy khỏi giường, trong đêm tối tôi mở to mắt, hình như nhìn thấy vật gì đó. Lúc này tôi mới định thần lại, trong tức khắc tất cả số cừu đều biến mất, chỉ còn lại tiếng chuông điện thoại vang vọng bên tai.“Đêm nay không được nghe điện thoại”.Đột nhiên, tôi nhớ lại câu nói cuối cùng của cô ta trước khi tạm biệt, chắc không phải là điện thoại của cô ta gọi tới đâu nhỉ?Nghĩ tới đây, tôi lập tức nghe máy: “Tiểu Sảnh, là cô à?”Nhưng tôi không thể ngờ tới, trong điện thoại truyền lại một giọng nam.“Không, tôi là Hoắc Cường”.“Hoắc Cường?” là chàng sinh viên tới Hoang thôn, nghe thấy cái tên này, bản nửa tim tôi cũng lập tức lạnh toát, nhưng tôi vẫn cố ý trấn tĩnh hỏi: “Các cậu ở đâu?”“Bọn tôi đã về Thượng Hải rồi?”“Về sớm thế sao?”Tin này khiến tôi vô cùng bất ngờ, họ đã trở về Thượng Hải rồi, tôi đáng nhẽ ra phải cảm thấy vui mừng thay họ mới đúng, nhưng tôi lại không thốt ra được bất cứ câu hỏi vui vẻ nào.“Đúng thế, chúng tôi đang xuống xe ở bên xe khách đường Hán Trung, bây giờ chuẩn bị ngồi xe về trường học”.Tôi nghe thấy có rất nhiều tiếng còi xe trong điện thoại, chắc là đang ở bến xe thật.“Bốn người các cậu đều không có chuyện gì chứ?”Hoắc Cường trầm ngâm một lúc mới chậm rãi nói: “Không… không việc gì, mọi người đều rất bình an”.Trái tim treo ngược rút cuộc cũng được hạ xuống, tôi thốt ra một câu mà nhẹ cả người: “Bình an thì tốt rồi, tôi đã khuyên các cậu về sớm. Được rồi, bây giờ về trường nhanh đi”.Đối phương im lặng, tôi chỉ nghe thấy tiếng người và tiếng xe cộ ồn ào.Tim tôi đột nhiên co thắt lại: “Alô, các cậu sao thế? Nói gì đi chứ?”Nhưng trong điện thoại vẫn không có hồi âm, tôi chờ đợi mấy phút rồi ngắt máy.Kỳ lạ, sao đằng sau lưng lại chảy bao nhiêu là mồ hôi?Trong bóng tối, tôi mò mẫm bật đèn, bảy giờ là 12 giờ đêm. Tức là bốn sinh viên đó đã đi cả đêm từ Hoang thôn để về Thượng Hải.Tôi thở một hơi thật dài, bỗng nhiên nhớ tới Tiểu Sảnh, cô ta nói đêm nay không được nghe điện thoại, chắc là nói về cú điện thoại này, nhưng tại sao Tiểu Sảnh lại biết được?Tôi lắc lắc đầu, thật là không cách nào có thể giải thích nổi. Tôi lại tắt đèn nằm xuống.Cầu cho tất cả bọn họ đều bình an.







Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Đọc truyện ma- Mèo trả thù

Đọc truyện ma- Mèo trả thù Sau đám cưới, vợ tôi, Amelia và tôi đã đến Ðức.C...

Truyện Ma

10:13 - 10/01/2016

Dừng xe không cần vật cản mới khó

Dừng xe không cần vật cản mới khó Đang trong cuộc sát hạch lấy bằn...

Truyện Cười

21:50 - 26/12/2015

Đọc truyện ma – Hắn

Đọc truyện ma – Hắn Hắn Tôi cực kì ghét hắn, tôi đi đâu hắn cũng đi ...

Truyện Ma

22:14 - 09/01/2016

Làm sao biết được

Làm sao biết được - TĐ hỏi thăm TVH mới bị mất ví:...

Truyện Cười

23:14 - 26/12/2015

Xóa đói giảm nghèo

Xóa đói giảm nghèo - Tỉnh anh còn hộ đ&oacut...

Truyện Cười

14:59 - 26/12/2015


XtGem Forum catalog