Snack's 1967

Đọc Truyện Ma – Quỷ Ám(phần 2D)

thứ gì đó giống như một kịch bản không? Giống như một phong bì lớn hay cái gì đó?” Theo chỗ Chris đã khám phá ra, không một ai trên trần thế này lại không có một cuốn tiểu thuyết hay một kịch bản hoặc một ý niệm về một hay cả hai thứ đó cất kỹ trong một ngăn kéo hay một ngõ ngách tâm hồn nào đó. Nàng có vẻ hấp dẫn những người đó như thể các linh mục hấp dẫn bọn say rượu vậy. Nhưng Karl lắc đầu. Chris đâm ra hiếu kỳ và đi xuống cầu thang. Ông ta đang đứng nghiêng ngả nơi hành lang lối vào, vành mũ bèo nhèo, nhúm nhó gài chặt trong mấy ngón tay mập mạp, ngắn ngủn, vừa mới được cắt tỉa tinh tươm. Con người tròn trĩnh, giữa lứa tuổi ngũ tuần, đôi má xệ bóng nhẫy vì xà phòng. Nhưng quần thì lại nhàu nhò lên gấu và rộng thùng thình mỉa mai cho cái đức chăm sóc thân thể quá cần mẫn của ông chủ nó. Một chiếc áo khoác bằng vải tuýt lùng thùng, lỗi thời, còn đôi mắt nâu ướt rượt xệ xuống hai bên khóe thì cứ nhìn đăm đăm vào những quãng ngày đã qua. Ông thở khò khè như người mắc bệnh suyễn lúc đứng đợi tại đó. Chris đến gần. Người thám tử đưa tay ra với dáng điệu mỏi mệt và có phần giống cung cách một người cha, rồi nói lào thào bằng giọng khàn khàn của người mắc chứng khí thủng. “Tôi quá quen với vẻ mặt đó trong bất cứ cuộc điều tra cảnh sát nào, thưa cô MacNeil”. “Vậy là tôi bị điều tra chăng?” “Trời đất, làm gì có thế, không có đâu”, ông nói, lấy tay gạt qua cái ý niệm đó như thể đập một con ruồi. Ông nhắm mắt, nghiêng đầu. Tay kia ông để hững hờ trên bụng. “Không, đây chỉ là vấn đề thủ tục thôi”. Ông trấn an nàng, “thủ tục thôi mà. Kìa, cô bận sao? Nếu thế thì mai vậy. Mai tôi trở lại vậy?” Ông quay lưng như thể chực bỏ đi, nhưng Chris đã nóng ruột bảo, “Có chuyện gì vậy? Burke? Burke Dennings chăng?” Cái vẻ thư thả bất cần và chán chường của viên thám tử không hiểu sao đã khiến nàng thêm căng thẳng. “Xấu hổ! Thật xấu hổ quá chừng!” Viên thám tử lẩm bẩm với đôi mắt nhìn xuống, đầu khẽ lắc. “Ông ta bị giết chăng?” Chris hỏi với vẻ mặt chấn động. “Ý tôi muốn nói có phải vì thế mà ông đến đây không? Ông ấy bị giết? Đúng thế?” “Không, không, không, đây chỉ là thủ tục thôi”, ông lập lại, “thủ tục mà. Cô biết đó, một người quan trọng như vậy, chúng tôi đâu có thể bỏ qua được”, ông biện bác với cái vẻ chẳng đặng đừng. “Ít nhất thì cũng phải nêu một hai câu hỏi. Có phải ông ấy đã ngã không? Ông ấy có bị xô đẩy không?” Lúc ông hỏi, đầu và tay ông cứ nghiêng từ bên này sang bên kia. Rồi ông nhún vai mà thì thầm, gọng khàn đặc. “Ai biết đâu?” “Ông ấy có bị cướp không?” “Không, không bị cướp đâu, thưa cô MacNeil, không hề bị cướp, với lại thời buổi này đâu có ai cần đến một lý do như thế nữa. Tay ông cứ động đậy không ngừng, giống như một chiếc bao tay bèo nhèo dưới ngón tay của một người điều khiển con rối. “Thời buổi bây giờ, thưa cô MacNeil, đối với một tên sát nhân, một lý do, một động cơ chỉ tạo thêm rắc rối thôi, đúng vậy, chỉ gây thêm trở ngại mà thôi”. Ông lắc đầu. “Ba cái loại ma túy đó, mấy thứ thuốc ma quỷ đó”, ông than thở. “Cái thứ L.S.D đó”. Ông nhìn Chris, mấy ngón tay ông cứ nhịp đều đều trên ngực. “Cứ tin tôi đi, tôi là một người cha, nên nhìn những trò đời điên đảo, tôi cứ đứt từng khúc ruột. Cô có con không?” “Có một”. “Con trai chứ?” “Một cháu gái…” “Chà…” “Này ta vào văn phòng đi”. Chris sốt ruột ngắt lời, quay lưng lại dẫn lối, nàng đã mất hết kiên nhẫn. “Cô MacNeil à, phiền cô một việc được chứ?” Nàng quay lại với vẻ mệt mỏi và lờ mờ ngỡ ông ta định xin chữ ký của nàng cho lũ con ông ta. Không bao giờ họ bảo là xin cho họ. Lúc nào cũng nói là xin cho con họ thôi. “Được thôi, hẳn là được”, nàng đáp. “Cái bao tử của tôi”, ông phác một cử chỉ với vẻ mặt nhăn nhó. “Chắc cô có thứ nước Calso chứ, hy vọng? Nếu phiền quá thì thôi khỏi. Tôi không muốn làm phiền”. “Ồ, có gì đâu mà phiền”, nàng thở dài. “Kéo một cái ghế trong văn phòng mà ngồi đi ông”, nàng chỉ chỗ, rồi quay lưng đi xuống bếp. “Tôi nghĩ là có một chai trong tủ lạnh”. “Thôi, để tôi vào bếp luôn”, ông bảo nàng, đi theo sau. “Tôi kỵ làm phiền ai lắm” “Không phiền đâu”. “Nhưng cô thật quá bận rộn, cứ để tôi xuống bếp. Cô có con cái gì không?” Ông ta hỏi lúc hai người đang đi. “Quên, à mà đúng rồi, có chứ, một cô con gái, cô đã nói với tôi rồi. Đúng thế rồi. Mỗi một cô con gái”. “Mỗi một đứa thôi”. “Và cháu bao lớn?” “Vừa mới được mười hai”. “Vậy là cô chưa phải lo”, ông thì thào. “Chưa, chưa đâu. Dù vậy, sau này thì phải coi chừng”. Ông lắc đầu. Chris nhận thấy dáng đi của ông ta là một dáng đi lạch bạch đã được cải biên. “Lúc mà cô phải chứng kiến bao nhiêu những chuyện bệnh hoạn ngày một ngày hai”, ông nói tiếp. “Thật không thể tin được. Khó mà tưởng tượng nổi. Điên khùng thật. Cô biết chứ, mới hai ngày trước đây – hay mấy tuần trước gì đó – tôi quên mất – tôi ngó bà xã tôi, tôi bảo: Mary à, cái thế giới này – toàn bộ cái thế giới này – đang bị khủng hoảng thần kinh ráo trọi. Tất cả. Toàn thế giới”. Ông phác một cử chỉ toàn cầu. Họ vào bếp. Tại đó, Karl đang chà bóng phần trong lò nướng bánh. Anh ta không hề quay lưng mà cũng chẳng buồn biết đến sự có mặt của họ. “Như thế này thì quả thật là quấy rầy quá lắm”. Viên thám tử cứ cò cử giọng khản đặc, lúc Chris mở cửa tủ lạnh. Nhưng tia nhìn của ông vẫn dán lấy người Karl, lướt nhanh và đầy tra hỏi qua thớt lưng, qua đôi tay và cần cổ của người quản gia kia, y như một con chim đen, nhỏ lượn là là trên mặt hồ. “Tôi gặp một ngôi sao điện ảnh nổi tiếng”, ông nói tiếp. “Thế mà tôi lại đi xin nước Calso. Trời đất”. Chris đã tìm thấy chai nước đó, lúc nàng lo tìm đồ mở nút chai. “Uống đá không?” nàng hỏi. “Thôi, uống không, uống không tốt rồi”. Nàng mở chai nước. “Cô biết cuốn phim cô đóng tên là ‘Thiên thần’ chứ?” Ông ta nói. “Tôi xem cuốn phim đó sáu bảy lần đấy”. “Nếu ông muốn truy tìm tên sát nhân”, nàng thì thầm lúc rót chất nước Calso sủi bọt ra ly, “thì cứ việc bắt nhà sản xuất và chuyên viên cắt cúp cuốn phim đó đi”. “Ồ không, không đâu, cuốn phim đó tuyệt tác, thật đó, tôi mê lắm!” “Ông ngồi xuống đi”. Nàng gật đầu về phía bàn. “Ồ, cám ơn cô”, ông ta ngồi xuống. “Không mà, cuốn phim ấy tuyệt thật đó mà”, ông khăng khăng. “Rất cảm động. Chỉ có điều là”, ông đánh bạo, “một điều tí ti thôi. Ồ, xin cảm ơn cô”. Nàng đặt ly nước Calso xuống và ngồi xuống bên kia bàn, hai tay chắp ra phía trước mặt. “Chỉ có một khuyết điểm nhỏ”, ông lại bắt đầu ra chiều biện bạch. “Nhỏ thôi. Và xin cứ tin tôi đi, tôi chỉ là người không chuyên môn, một thường nhân. Cô biết chứ? Tôi chỉ là khán giả. Vậy thì tôi biết gì? Tuy nhiên, tôi vẫn có cảm tưởng, cảm tưởng của một người thường, là bè nhạc đệm đã nhảy xổ vào một vài lớp cảnh. Nó làm rộn quá đáng”. Lúc này, ông ta đã hăng lên, sôi nổi. “Nó cứ theo nhắc nhở tôi mãi rằng đây là một cuốn phim xi-nê. Bà biết chứ? Cũng giống hệt như bao nhiêu những góc độ thu hình tân kỳ gần đây vậy. Nó gây xao lãng quá sức. À này, thưa cô MacNeil, cái bản phối nhạc đó có phải tác giả đã ‘thuỗn tạm’ của nhạc sĩ Mendelssohn không, có lẽ?” Chris khẽ nhịp mấy ngón tay lên bàn. Cái gã thám tử lạ lùng. Tại sao ông ta cứ nhìn Karl suốt? “Tôi cũng không biết nữa”, nàng bảo. “Có điều tôi rất hân hạnh là ông thích cuốn phim ấy. Thôi, ông uống đi”, nàng nhắc ông ta, gật đầu về phía ly Calso. “Thứ nước này có khuynh hướng làm mập đấy”. “Vâng, đã hẳn. Tôi quá sức ba hoa, mà cô thì lại bận rộn. Xin bỏ lỗi cho”. Ông nâng ly nước lên như thể chúc sức khỏe rồi uống cạn, ngón tay út của ông cong xa ra khỏi các ngón tay khác, ra dáng nết na. “Ái chà, ngon, ngon thật”, ông hít hà, mãn nguyện. Lúc ông đẩy chiếc ly qua một bên, mắt ông thoáng bắt gặp bức tượng chim do Regan nặn. Lúc đó bức tượng là vật trang trí chính ở giữa bàn, chiếc mỏ chim trôi nổi như châm biếm suốt dọc chiều dài trên mấy lọ tiêu. “Kỳ quặt”, ông mỉm cười. “Hay”. Ông ngước lên. “Nhà nghệ sĩ?” “Con gái tôi đấy”, Chris bảo ông. “Ngộ lắm”. “Này, tôi không thích cứ…” “Vâng, vâng, tôi biết, tôi quấy rầy quá thể. Vâng, đây, chỉ một câu hỏi, hoặc hai câu, là chúng ta xong. Thật vậy, duy nhất chỉ một câu hỏi thôi rồi tôi xin kiếu ngay”. Ông nhìn đồng hồ tay như thể bồn chồn muốn cáo lui ngay để đến một cuộc hẹn nào đó. “Xét vì ông Dennings xấu số”, ông nói một cách khó nhọc, hổn ha hổn hển, “đã hoàn tất việc làm phim của ông ta tại khu vực này, nên chúng tôi thắc mắc không biết rằng ông ta có thể đến thăm một ai đó vào cái đêm xảy ra tai nạn đó không? Dĩ nhiên ngoài cô ra, tôi muốn biết là ông ta có còn bạn bè nào nữa ở khu vực này hay không?” “Ờ, đêm hôm đó ông ta đã ở đây”, Chris bảo ông. “Hả?” Đôi mày viên thám tử nhướng lên như hai cái lưỡi liềm. “Gần thời gian xảy ra tai nạn chăng?” “Tai nạn xảy ra khi nào?” Nàng hỏi ông. “Bảy giờ năm phút”, ông bảo. “Vâng tôi nghĩ thế”. “Chà, thế là xong rồi”, ông gật đầu, quay người trên ghế ra chiều chuẩn bị đứng lên. “Ông ta say, ông ta cáo lui, rồi ông ta ngã xuống dãy bậc cấp. Phải, thế là xong. Rõ ràng quá. Dù vậy, thưa cô, để có tài liệu ghi vào hồ sơ, cô có thể cho tôi biết ông ta rời nhà này khoảng mấy giờ được không?” Ông ta quào vào sự thật như một gã độc thân ngắt véo vào rau cỏ ở ngoài chợ. Làm thế nào mà ông ta lên được chức trung úy nhỉ? Chris thắc mắc. “Tôi không biết”, nàng đáp. “Tôi không có gặp ông ấy”. “Tôi không hiểu”. “Thế này, ông ta đến và đi lúc tôi vắng nhà. Lúc đó tôi đang bận ở văn phòng một bác sĩ ở Rosslyn”. “À, tôi hiểu”. Ông ta gật gù. “Dĩ nhiên rồi. Nhưng thế thì làm sao cô lại biết ông ta có đến đây?” “Ờ, thì Sharon nói”. “Sharon?” ông ngắt ngang. “Sharon Spencer. Cô ta là thư ký riêng của tôi. Cô ta có ở đây lúc Burke ghé vào. Cô ta…” “Ông ta đến thăm cô ấy?” “Không, thăm tôi”. “Vâng, hẳn thế rồi. Vâng, xin lỗi vì tôi đã ngắt lời”. “Con gái tôi bị ốm và Sharon bỏ ông ta ở đây để đi mua ít thuốc men theo toa bác sĩ. Tuy nhiên khi tôi về đến nhà thì Burke đã bỏ đi”. “Lúc đó là mấy giờ, xin cho biết?” “Bảy giờ mười lăm hay khoảng đó, bảy giờ rưỡi”. “Cô rời nhà lúc mấy giờ trước đó?” “Có lẽ vào khoảng sáu giờ mười lăm”. “Mấy giờ thì cô Spencer rời nhà?” “Tôi không rõ”. “Và giữa khoảng thời gian cô Spencer ra đi và thời gian cô (Chris) về nhà, còn ai ở trong nhà này với ông Dennings, ngoài con gái của cô không?” “Không còn ai”. “Không còn ai à? Ông ta bỏ cháu bé lại một mình sao?” Nàng gật đầu. “Không có người giúp việc nào sao?” “Không, Willie và Karl lúc đó…” “Họ là ai vậy?” Chris bỗng cảm thấy như đất sụt lỡ dưới chân nàng. Cuộc hội kiến lùng sục đánh hơi này, nàng nhận ra, thoắt đã trở nên màn thẩm vấn khắc nghiệt như sắt thép. “Kìa, Karl đang đứng ngay đó”. Nàng hất đầu ra hiệu, tia mắt nàng đậu hững hờ trên lưng người giúp việc. Anh ta vẫn còn đánh bóng lò nướng bánh. … “Còn Willie là vợ anh ấy”, nàng nói tiếp. “Hai vợ chồng là quản gia của tôi”. Anh ta vẫn tiếp tục đánh bóng… “Buổi chiều hôm đó họ được nghĩ việc và lúc tôi về đến nhà, họ vẫn chưa trở về. Willie…” Chris ngưng ngang. “Wille làm sao?” “Ồ, không, chẳng làm sao cả”. Nàng nhún vai lúc nàng rứt tia nhìn ra khỏi thớ lưng rắn chắc của người gia nhân. Lò nướng đã sạch boong, nàng nhận thấy. Thế tại sao Karl cứ chà hoài vậy? Nàng nhón lấy một điếu thuốc. Kindeman châm lửa cho nàng. “Như vậy là chỉ còn mỗi mình con gái cô biết được Dennings ra khỏi nhà lúc nào thôi”. “Thực sự đó là một tai nạn sao?” “Ồ, dĩ nhiên. Đây chỉ là vấn đề thủ tục thôi, cô MacNeil ạ, thủ tục thôi mà. Ông Dennings không hề bị cướp và ông không có kẻ thù, theo chỗ tôi biết thì không có ai, nghĩa là, nội trong quận Columbia này”. Chris ném một cái nhìn thoáng về phía Karl rồi đảo mắt ngay trở lại phía Kinderman. Không biết ông ta có để ý thấy không? Chắc là không? Ông ta đang bận sờ mó bức tượng chim. “Nó có một cái tên, loài chim này này, nhưng tôi không sao nghĩ ra được. Một cái tên gì đó”. Ông nhận thấy Chris đang nhìn trừng trừng và có vẻ bối rối. “Thứ lỗi cho tôi, cô đang bận quá. Vâng, một phút nữa thôi là chúng ta xong. Nào, con gái cô, cô bé hẳn là biết lúc ông Dennings rời khỏi nhà chứ?” “Không, nó không biết đâu. Lúc đó nó đã được chích thuốc an thần với liều lượng mạnh”. “Ái chà, khốn khổ thân tôi, thật xấu hổ, xấu hổ quá”. Đôi mi mắt ủ rũ của ông rỉ ra vẻ quan tâm. “Bệnh nặng à?” “Vâng, tôi e rằng thế”. “Xin phép hỏi là…” ông thăm dò với một dáng điệu tinh tế. “Chúng tôi vẫn chưa được biết”. “Phải coi chừng gió lùa”, ông lưu ý một cách xác quyết. Chris có vẻ lúng túng. “Một cơn gió lùa giữa mùa đông khi trong nhà đang hâm hấp nóng chính là một tấm thảm thần cho lũ vi trùng đó. Mẹ tôi thường bảo thế. Có lẽ đó là thần thoại dân gian. Có lẽ thế”. Ông nhún vai. “Nhưng theo tôi, một thần thoại, nói đúng ra, cũng giống như một tờ thực đơn trong một nhà hàng Pháp sang trọng: một sự ngụy trang phức tạp, hào nhoáng che đậy cho một sự thật mà nếu thiếu sự ngụy trang đó, người ta sẽ không chịu nuốt trôi đâu, chẳng hạn như món đậu lima đó”, ông ta hăng say thuyết. Chris thoải mái lại. Con chó lông xù này chạy rong túy lúy qua các cánh đồng bắp nay đã trở về đây. “Đích thị là phòng cô bé rồi, đúng là phòng cô bé”, ông trỏ lên trần nhà, “với cánh cửa sổ lớn nhìn ra dãy bậc cấp đó?” Chris gật đầu. “Nhớ đóng cửa sổ đó lại thì cô bé sẽ khỏe thôi”. “Vâng, thì cửa sổ đó lúc nào cũng đóng, cả các cánh cửa chớp của nó bao giờ cũng đóng thường xuyên”. Chris bảo lúc ông ta đút một bàn tay to bè vào túi áo vét. “Cô bé sẽ khỏe ngay thôi”. Ông lập lại như dạy đời. “Chỉ cần nhớ điều này, cẩn tắc vô áy…” Chris lại nhịp mấy ngón tay lên bàn trở lại. “Cô bận quá. Thôi, chúng ta xong. Chỉ ghi chú một điều vào hồ sơ – thủ tục mà – là chúng ta xong hết”. Từ trong túi áo vét, ông rút ra một tờ chương trình nhàu nát, quay rô-nê-ô quảng cáo buổi trình diễn kịch bản Cyrano Dennings Bergerac do trường trung học tổ chức, bây giờ ông lại mò mẫm trong các túi áo khoác, thuỗn được một mẫu bút chì số 2 màu vàng, đầy vết răng mà đầu bút có cái vẻ như đã được chuốt bằng lưỡi kéo. Ông trải thẳng tờ chương trình trên mặt bàn, miết cho hết những vết nhăn. “Nào, bây giờ ta ghi một hai tên thôi”. Ông thở phì phò. “Cái tên Spencer ấy viết với một chữ ‘c’ phải không?” “Phải, c”. “Một chữ c”. Ông lập lại, viết tên đó trên lề tờ chương trình. “Còn hai người quản gia? John và Willie?” “Karl và Willie Engstrom”. “Karl. Phải rồi. Đúng là Karl Engstrom”. Ông hí hoái ghi hai tên đó bằng nét chữ thảo đậm, đen. “Bây giờ tới mục thời gian, tôi nhớ là…” Ông bảo nàng, giọng khản đặc, vừa lật qua bên kia tờ chương trình để tìm chỗ giấy trắng. “Thời gian qua, tôi – Ồ không, hượm đã. Tôi quên mất. Ờ phải, hai người quản gia. Cô đã bảo là họ về đến nhà lúc mấy giờ nhỉ?” “Tôi chưa nói điều đó. Này Karl, đêm qua anh về nhà lúc mấy giờ vậy?” Chris gọi anh ta. Người đàn ông Thụy Sĩ quay lại, gương mặt anh ta đầy bí hiểm. “Đúng chín giờ ba mươi phút, thưa bà”. “Ừ đúng rồi, anh bỏ quên chìa khóa mà. Tôi nhớ là tôi đã nhìn đồng hồ trong bếp lúc anh nhấn chuông gọi cửa”. “Anh đi xem một phim hay đấy chứ?” nhà thám tử ướm hỏi Karl. “Tôi thì chẳng bao giờ đi xem phim theo nhận định của các mục điểm phim cả”, ông giải thích riêng với Chris. “Nghĩa là theo kiểu mà thiên hạ nghĩ, khán giả ấy”. “Tôi đi xem Paul Scofield đóng trong phim Lear”, Karl tiết lộ với nhà thám tử. “À, tôi đã xem phim đó rồi, thật là tuyệt tác. Tuyệt tác. Tuyệt tác”. “Vâng, tại rạp Crest”, Karl nói tiếp. “Xuất sáu giờ. Ngay sau đó, tôi lên xe buýt ngay trước rạp và..” “Xin cảm ơn, điều đó không cần thiết”, nhà thám tử phác một cử chỉ phản đối. “Xin khỏi nói thêm”. “Tôi không thấy có gì phiền”. “Nếu anh cứ nhất định nói, thì…” “Tôi xuống xe tại góc phố giữa Đại lộ Wisconsin và phố M. Có lẽ lúc chín giờ hai mươi phút. Sau đó tôi đi bộ về nhà”. “Coi kìa, anh không cần gì phải khai với tôi cả”, nhà thám tử bảo anh ta, “nhưng dù gì thì, cũng xin cám ơn anh, anh thật hết sức chu đáo. Anh thích phim đó chứ?” “Phim rất hay”. “Đúng, tôi cũng nghĩ thế. Ngoại hạng thật. Chà, bây giờ thì…” ông ta quay lại Chris và tiếp tục hí hoáy trên tờ chương trình. “Tôi làm mất thì giờ của cô quá, nhưng công việc thì phải làm thôi”. Ông nhún vai. “Vâng, chỉ một chút nữa là ta xong. Bi thảm… bi thảm thật…” Ông lắp bắp lúc ghi nhanh mấy đoạn đứt khúc trên mấy rìa giấy. “Thật là một tài năng. Một nhân vật hiểu biết con người, tôi tin như vậy, biết cách sử dụng họ. Với bao nhiêu là những yếu tố, những thành phần có thể khiến cho ông ta thành công hay, có lẽ, làm ông thất bại – như thể người quay phim, chuyên viên âm thanh, nhà soạn nhạc, bất cứ… xin sửa chữa giùm tôi nếu tôi nói sai, nhưng đối với tôi, hình như thời đại ngày nay một nhà đạo diễn có tầm cỡ cũng phải xếp suýt soát ngang hàng với một Dale Carnegie. Tôi nói có sai không?” Nhà thám tử đảo tờ chương trình sang một vị trí khác. “Chà, có lẽ các nhân vật lớn đều thế cả. Những người ở tầm cỡ ông ấy”. Lại một lần nữa, ông ta lại hí hoáy viết. “Nhưng điểm chủ yếu vẫn là đám thương nhân, những thằng ở con sen, những kẻ quan xuyến những tiểu tiết vụn vặt mà nếu họ quán xuyến không đúng cách chúng sẽ trở thành lớn chuyện. Cô có nghĩ thế không?” Chris ngắm mấy đầu ngón tay và buồn bã lắc đầu. “Khi Burke đã nổi nóng lên rồi thì ông ta chẳng phân biệt gì cả đâu”. Nàng thì thào với một nụ cười gượng gạo, héo hắt. “Không đâu, thưa ông. Tuy nhiên, chỉ khi nào ông ta say thôi”. “Xong, chúng ta xong”. Kinderman viết một chữ “i” cuối cùng. “Ồ, mà khoan đã”, ông chợt nhớ. “Bà Engstrom. Họ đi và về chung với nhau à?” Ông phát cử chỉ về phía Karl. “Không, chị ta đi xem một phim của ban Beatles”, Chris đáp ngay lúc Karl quay lại để trả lời. “Vợ tôi về sau tôi vài phút”. “Tại sao tôi lại hỏi điều đó? Chẳng có gì quan trọng”. Ông nhún vai lúc gấp tờ chương trình lại và đút vào túi áo vét cùng với mẫu bút chì. “Vâng, thế đó. Chẳng là khi về đến sở, thế nào tôi cũng chợt nhớ ra một điều gì mà lẽ ra tôi phải hỏi. Với tôi, điều ấy luôn luôn xảy ra. Ồ, tôi có thể gọi điện thoại cho cô được mà”. Ông thở hầng hậc, đứng lên. Chrsi đứng lên luôn với ông. “Chắc tôi sắp đi khỏi thành phố hai tuần lễ”, nàng bảo. “Đợi được mà”, ông trấn an nàng. “Đợi được mà”. Ông nhìn bức tượng chim với nụ cười âu yếm. “Ngộ, ngộ thật”, ông nói. Ông nghiêng người nhấc bức tượng lên rồi lấy ngón cái cạo cạo dọc mỏ chim. Chris cúi xuống nhặt một sợi chỉ trên sàn bếp. “Cô có tìm được bác sĩ giỏi không?” Nhà thám tử hỏi nàng. Bác sĩ để chữa cho con gái của cô ấy”. Ông trả lại bức tượng lại chỗ cũ rồi chuẩn bị cáo từ. Vẻ mặt rầu rĩ, Chris theo sau ông, tay cứ quấn sợi chỉ quanh ngón tay cái. “Vâng, điều chắc chắn là tôi đã chán ngấy mấy ông bác sĩ rồi”, nàng thì thào. “Dù sao, tôi cũng định đưa cháu vào một y viện nghe nói là rất nỗi tiếng về công việc như của ông đang làm đây, chỉ có điều là họ chỉ có điều tra xem xét các loại vi-rút thôi”. “Ta cứ hy vọng là họ sẽ làm việc đó tốt hơn tôi bội phần. Nó ở ngoài thành phố phải không, cái y viện này?” “Vâng, ở ngoại ô”. “Một y viện tốt đấy chứ?” “Còn phải xem”. “Nhớ tránh gió lùa cho cháu bé”. Họ đã ra đến cửa trước. Nhà thám tử đặt tay trên núm cửa. “Vâng. Phải nói là tôi rất thích thú, có điều trong những tình huống như thế này…” ông cúi đầu và lắc quầy quậy. “Tôi rất tiếc, thật đó. Tôi thật rất lấy làm tiếc”. Chis khoanh tay nhìn xuống thảm. Nàng khẽ lắc đầu. Kingderman mở cửa bước ra ngoài. Lúc quay lại Chris, ông đang đội mũ lên. “Thôi, xin chúc con gái có nhiều may mắn”. “Cám ơn”, nàng cười mòn mỏi. “Xin chúc cả thế giới được may mắn”. Ông gật đầu với một vẻ niềm nở dịu dàng xen lẫn buồn rầu, rồi lạch bạch bước đi. Chris cứ nhìn lúc ông ta đi nghiêng ngó đến bên một chiếc xe tuần cảnh đang đậu sẵn cạnh góc phố, trước mặt một vòi nước cứu hoả. Ông khoác một tay lên giữ mũ lúc một cơn gió lạnh như cắt từ phương nam lồng lộng thổi đến. Vành mũ ông vỗ phần phật. Chris đóng cửa lại. Lúc đã ngồi vào xe tuần cảnh cạnh tài xế, Kingderman quay lại ngắm ngôi nhà. Ông có cảm nghĩ là ông vừa trông thấy có sự chuyển động nơi cửa sổ phòng Regan, một hình dáng mềm mại, nhanh nhẹn lướt nhanh qua thành cửa sổ rồi mất dạng. Ông không dám chắc. Ông chỉ nhác thấy ở vòng ngoài lúc ông quay lại thôi. Nhưng ông nhận thấy các cánh cửa chớp đều mở toang. Quái thật. Suốt hồi lâu, ông cứ chờ đợi. Không







Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Trốn tìm Full audio mp3

Trốn tìm Full audio mp3Tôi và bọn bạn thường rủ nhau chơi trò trốn tìm và...

Truyện Ma Audio

21:25 - 28/12/2015

Đánh lạc hướng chuyên gia

Đánh lạc hướng chuyên gia Hai tên trộm đang hì hục mở một ...

Truyện Cười

21:38 - 26/12/2015

Gửi người yêu dấu

Gửi người yêu dấuGiữa dòng đời bất tận, bản tình ca nào sẽ đi vào t...

Truyện Ngắn

01:53 - 23/12/2015

Vận tốc và thời gian

Vận tốc và thời gian - MR1: Một người đi xe máy lúc 7...

Truyện Cười

21:20 - 26/12/2015

Toilet

ToiletTôi bỗng nhớ câu nói ai đó viết lên tường trong ký...

Truyện Ngắn

01:01 - 23/12/2015