Cách đây 5 năm, có một chàng trai vô cùng đẹp trai và vui tính. Là mẫu người mà các cô gái hằng ao
ước. Chàng trai này không biết đã làm người yêu của bao nhiêu cô gái nhưng chỉ sau vài tuần anh ấy không, cho đến khi anh ấy quen một cô gái thương tiếc mà đá cô gái cũ một cách lạnh lùng để đi theo một tình yêu mới. Và cứ như thế tên Vi – cô không xinh đẹp cũng chẳng tài giỏi. Mọi người ai cũng biết tình yêu anh ấy dành cho cô gái chỉ là sự zả zối. Nhưng cô ấy nghĩ là không ” Tôi tin tưởng vào anh ấy , tôi dành trọn cả cuộc đời tôi cho anh ấy! Tôi yêu anh” Cô không tin vào những lời nói của các cô cậu học sinh cùng trường vì quá tin tưởng anh ấy, vì những lời hứa mà anh ta dành cho, ngọt ngào và thật ấm áp. Cô vui sướng trong cực độ. Khoảng 1 tháng sau, trong lớp xuất hiện một học sinh nữ mới – xinh đẹp và quyến zũ. Thật không may cho Vi, chính sự quyến zũ của cô bạn mới làm cho anh ấy mê mẩn. Anh ta buông một câu thật lạnh lùng ” Chúng ta chia tay mọi thứ đã chấm dứt, anh đã có người mới, anh mong em tìm được người đàn ông khác tốt hơn anh ( cười khẩy )”. Trái tim Vi đã tan nát chỉ sau vài giây sau khi câu nói của anh vừa ngắt. bất thình *** h cô nhảy từ lầu 3 của trường xuống bãi cọc tre mới chặt đằng sau ấy, đầu Vi đạp xuống cậy cọc, đứt za lăn xuống ống cống. Cái chết của Vi quá bất ngờ. Mọi người trong gia đình ai cũng khóc than thương sót cho tuổi trẻ khờ Dại chỉ vì một thằng đàn ông tệ bạc mà za nông nỗi này. Thật không may trong khi trôn cất thi thể Vi chỉ thiếu cái đầu. Tìm đâu cũng không thấy nhưng gia đình vẫn mua một chiếc quan tài đặt thi thể Vi vào trong để ở một ngôi nhà hoang gần nghĩa địa chờ đến khi tìm thấy cái đầu rồi mới chôn. Và câu chuyện bây giờ mới được bắt đầu. Anh ấy tên Bình. Sau một vài ngày khi Vi vừa chết, Bình đã ung dung cùng cô bạn gái mới- Hoa đi chơi, mà họ không biết hồn ma không đầu của Vi đang bám theo sau lưng. Đêm hôm đó, Bình cùng Mai bước vào nhà nghỉ Dậu Trang. Bình nằm bên cạnh Mai nói chuyện một hồi lâu thì hai người thấy có vẻ buồn ngủ. Bình thiu thiu ngủ thì dột nhiên mơ thấy Vi dung tay bẻ cổ hắn, chợt giật mình quay sang bên Mai mới biết đó chỉ là một cơn ác mộng. Hắn lấy tay ôm chặt Mai nhắm mắt một hồi nghe thấy tiếng sấm, mưa rào. Ánh sáng chập chờn của tia sét rọi vào giường hắn thì bây giờ hắn khồng tin vào mắt mình nữa bên cạnh hắn một cái xác mặc bộ đồ màu trắng không có đầu, máu chảy lênh láng ra giường. hắn hoảng hồn hét toáng lên: – Cứu tôi với ai cứu tôi với! - Chuyện gì vậy anh? – Mai lên tiếng - Anh…anh thấy…ma - Trời! chắc anh gặp ác mộng rồi! không có gì đâu! – Mai giọng an ủi Sau khi được Mai an ủi, Bình trấn tĩnh lại kéo Mai lên giường. Bình nghĩ lại những gì đã nhìn thấy Mà không tin vào mắt mình. Bình vẫn cố nhắm mắt mà không tài nào ngủ được. Bỗng có tiếng “Mao…meo…meo”. Một con mèo mun to béo đứng trên cửa sổ mang cặp mắt màu vàng trông thật kinh dị. Đội nhiên cái đầu của con mèo rời ra khỏi cổ bay lơ lửng trên không trung. Nó bay gần đến chỗ Bình thì kêu “Méo” rồi vụt mất, tiếng mèo vừa ngắt Bình ngất xỉu cho đến sáng. Từ đó Bình sợ bất cứ cái đầu nào cho dù đó chỉ là 1 thú bong hay 1 thứ đơn giản khác. Ngày 12 tháng 7 là ngày mà Vi ra đi. Ngày này đã đến Bình cùng Mai mua đồ đến nhà Vi thắp Hương cúng bái. Chỉ có duy nhất Bình nhìn thấy cái bóng trắng không đầu bay lướt qua bàn thờ và nở một nụ cười lạnh buốt( ha…ha…ha). Bình hoảng sợ toàn than đông cứng, chân Bình như được đóng xuống nền gạch. Trấn tĩnh lại một hồi, Bình chạy vội vào trong nhà vệ sinh rửa lại mặt bằng nước ấm, hơi nước đọng trên tấm gương trước mặt. hắn toan lấy mảnh vài lau gương, thì đột nhiên người hắn lạnh cứng khi nhìn thấy cái đầu Vi mặt trắng bệch, tóc sõa sượi rối bù, nhe hàm răng nanh sắc nhọn cười với hắn và nói ” em đã tin anh…”. Hắn sợ hãi vội vã đạp cửa hướng mặt ra ngoài cửa sổ. bỗng chuông điện thoại của hắn reo “ôi số của Vi! Là số của Vi…”. Hắn trấn tĩnh lại và nghĩ là mẹ của Vi, mượn điện thoại của Vi để lấy số hắn. Hắn mở máy nghe điện : - Alô! Bác là mẹ của Vi phải không ạ?- giọng run sợ - Em đã tin anh… em đã yêu anh – lạnh buốt Hắn làm rơi luôn cái điện thoại khi nhìn thấy con chó nhà hang xóm cào vào gốc cây nơi có một cái Bóng trắng đang đứng đó mà gào thét. Tiếng gào thét làm hắn thót tim. Dần dần cái bóng trắng đó cũng biến mất, con chó cũng không thấy sủa nữa. mọi chuyện bắt đầu trở nên yên tĩnh, chuyện hôm nay cũng đủ để làm cho hắn đau tim. ” cô hồn” khiến cho hắn sợ hãi, dày vò hắn và đâm một con dao nhọn sâu vào trái tim hắn, hắn thật độc ác. Chuyện tưởng chừng chỉ đến thế nhưng không phải, hồn ma của Vi vẫn bám theo hắn zai zẳng. Sau Khi ngày giỗ của Vi vừa qua. Bình tình nguyện đến nhà Vi dọn dẹp đồ đạc vì sợ hồn ma bám theo nên Bình đã giúp mẹ Vi dọn dẹp hết tất cả đồ đạc của Vi đem đi đốt Buổi tối, Bình cùng Mai lên gác 3 phòng của Vi dọn dẹp. Trong khi đang đi lên cầu thang Bình như Bị một người ngáng chân, ngã gục xuống, một cơn gió lạnh lướt qua người Bình khiến cho tim hắn đóng băng. Đứng im một lúc, mắt Bình nhìn cửa sổ trợn trừng không chớp mắt. Thấy lạ Mai lấy tay đỡ Bình dậy và hỏi: “anh nhìn gì mà không chớp mắt vậy, anh làm e sợ rồi đấy”. Bình trấn tĩnh lại ôm lấy Mai “không có gì đâu em, mình lên dọn phòng đi”. Hai người cùng lên dọn thì đột nhiên bị mất điện, nhưng Bình và Mai vẫn cố dọn phòng. Mai trèo lên giường mở cửa sổ nhờ vào ánh sáng của trăng và đèn pin mà tiếp tục. Mai dọn trên giường còn Bình dọn bên dưới. Khi Bình chạm tay vào con búp bê cũ, soi đèn vào mới biết đó là món quà của Bình ngày đầu tiên gặp Vi. Bình mới cầm lên thì đầu nó rụng xuống, Bình hoảng hốt vứt thân con búp bê ra chỗ khác. Bỗng cái đầu con búp bê trợn trừng mắt nhìn Bình, đôi mắt ấy ngày càng gần Bình hơn, không biết có thứ gì mà có thể làm cho cái đầu đó di chuyển. Bình giật thót tim, chạy lên giường ôm chặt lấy Mai, nhưng hình như không phải sao người Mai lạnh thế, Bình lấy đèn pin soi vào mặt Mai “Ôi! Vi”. Bình la toáng lên vì nhìn thấy khuôn mặt trắng nhợt nhạt mồm vẫn há hốc dính máu với mái tóc dài sõa sượi rối bù trước mặt, Vi cười với Bình một điệu cười hận thù không thể xóa bỏ. Bình thấy vậy liền van lạy liên hồi không ngớt khóc. “Cô hồn” bay ra ngoài cửa sổ than mặc áo trắng dang hai tay ra móc vào trái tim của hắn. Đứng trước ánh trăng, ánh sáng rọi vào con người hắn .Bây giờ hắn chỉ là một cái xác không trái tim, hắn bị cô hồn điều khiển như một con rối. Vi đưa hắn đến bãi cọc sau trường, hắn “liệng” xuống ống cống gần đó móc lên cái đầu của Vi, rồi hắn đi ra hướng ngôi nhà hoang gần nghĩa địa, bật nắp quan tài ghép đầu của Vi với thân. Lúc sau một đốm lửa xanh lóe lên rồi lại vụt mất như báo hiệu một điều xấu nào đó sắp xảy ra . Quả thật đúng thế, tất cả các cô hồn trên nghĩa địa vì tức giận hành động tàn nhẫn đó của hắn, hắn đã chịu sự trừng phạt của tất cả các cô hồn. Người hắn bị xé ra thành từng mảnh chỉ còn vẻn vẹn cái đầu. Vi lấy xiên chọc thủng đôi mắt Bình vì chỉ còn cách đó để hắn không còn được thấy những cô gái xinh đẹp khác. Vi cũng đau khổ lắm chứ! Sau khi chọc thủng đôi mắt kia “Cô hồn” đã hét lên một hồi và không kiềm chế được đã tự móc trái tim mình, xé xác ra cũng chỉ còn cái đầu… Bãi đất đó, bên căn nhà hoang ánh trăng luôn rọi vào. Bây giờ nghĩa địa đó người ta đập phá và xây trường học tại đây. Kết thúc có lẽ là có hậu, nhưng tui nghĩ tình yêu không phải để đùa cợt. ” Cô hồn – Sự trả thù” là có Thật hay chỉ là ảo nhưng tui biết đó là sự trả thù hợp lý cho những kẻ như “HẮN”, chẳng qua cô hồn quá tin yêu hắn ( một kẻ bạc tình ), kết thúc truyện là Vi và Bình được chôn cùng nhau, đây là mong muốn của Vi. Tôi khuyên những người đọc xong truyện này nên biết tôn trọng người đã yêu mình hết mực, không Nên bỏ hay làm người ấy buồn. Tình yêu chỉ có một không có hai, đừng nghĩ đến ai khác, khi mình đã có một nửa ” tương lai”. Hãy tôn trọng những gì mình đang có bạn nhé!