XtGem Forum catalog

Đọc truyện ma – Thần đang nhìn ngươi đấy ( Chương 26 – 30)

vào, khởi động chiếc Honda của La Tân Thành. Từ bán đảo Hoa Viên đến nhà La Tân Thành mất một tiếng, gần như đi qua hết cả thành phố. Trên đường đi Mã Đạt và Dung Nhan không hề nói với nhau câu nào. Mã Đạt quen lái chiếc taxi Santana, lần đầu tiên lái xe Honda nên không quen lắm, thỉnh thoảng lại phải điều chỉnh. Còn Dung Nhan thì thường xuyên quay lại nhìn La Tân Thành đang nằm phía sau, chỉ sợ bỗng nhiên anh ta tỉnh dậy. 22 giờ 30 phú, họ đã đến nhà La Tân Thành, một khu nhà cao tầng, Mã Đạt đỡ La Tân Thành xuống xe, giả bộ như đưa người say về nhà. Mã Đạt khẽ hỏi Dung Nhan: “Nếu như người nhà anh ta hỏi thì làm thế nào?” “Nhà anh ta không có ai cả.” Dung Nhan khẽ trả lời, sau đó nhìn quanh khu nhà, nói: “ở cổng không có bảo vệ, chúng ta nhanh chóng vào trong đó, đừng để người khác nhìn thấy.” Họ dìu La Tân Thành vào trong thang máy, lên đến tầng thứ 13, ra khỏi thang máy, trước mặt lúc này là chiếc cửa chống trộm trông rất quý phái. Đây chính là nhà của La Tân Thành. Dung Nhan dùng chùm chìa khóa trên người La Tân Thành thử từng chìa một vào ổ khóa, cuối cùng cũng mở được cửa. Họ dìu La Tân Thành vào trong nhà. Căn hộ của La Tân Thành rất rộng, một mình sống trong căn hộ có 3 phòng ngủ, 1 phòng khách và khu công trình phụ. Căn hộ được trang trí rất đơn giản. Nhưng điều khiến cho Mã Dạt và Dung Nhan giật mình là trên tường nhà La Tân Thành đâu đâu cũng tháy những tấm hình La Tấm Tuyết phóng to. Mã Đạt cẩn thận đặt La Tân Thành xuống giường cứ để cho anh ta nằm thế. Sau đó Mã Đạt kinh ngạc nhìn bức tường trong phòng ngủ. La Tấm Tuyết và Dung Nhan trông giống hệt nhau, chả trách La Tân Thành lại điên cuồng đến mức độ như thế. “Cô ấy đẹp khiến người ta phát điên, thầm chí kể cả anh trai cô ấy.” Mã Đạt nhìn vào đôi mắt của La Tấm Tuyết trong ảnh. Hai năm trước, ánh mắt trước lúc chết của La Tấm Tuyết đã làm thay đổi cuộc đời anh. “Không, xinh đẹp không phải là một tội, là do anh trai cô ấy quá biến thái.” Dung Nhan quay sang nhìn La Tân Thành đang nằm trên giường. “Mong là ngày mai sau khi tỉnh dậy anh ta có thể cảm thấy ân hận với những tội lỗi của mình.” Mã Đạt vẫn thấy hơi lo lắng: “Có thật là anh ta không sao không?” “Anh yên tâm đi, anh nhìn miệng anh ta vẫn còn đang nói luyên thuyên kìa, có thể chỉ sau vài phút sau anh ta sẽ tỉnh dậy đấy, chúng ta mau đi thôi.” Họ lại đặt chìa khóa lại vào trong túi anh ta, sau đó ra khỏi nhà La Tân Thành. Sau khi đóng cửa xong, Mã Đạt lại không biết đóng chiếc cửa chống trộm thế nào, hình như là phải ấn một nút gì đó. “Không đóng được thì thôi vậy, chúng ta mau rời khỏi đây.” Dung Nhan kéo tay Mã Đạt, sốt ruột ấn nút thang máy. Rất nhanh họ đã đi ra khỏi tòa nhà. Mã Đạt nhìn thấy chiếc xe Honda của La Tân Thành liền nói: “Chết rồi, tôi quên không cho nó vào trong hầm xe.” “Đừng quan tâm nhiều đến thế, chúng ta đi thôi.” Nói xong, Dung Nhan vẫy vẫy tay, một chiếc xe taxi dừng lại trước mặt họ. Mã Đạt vẫn thấp thỏm không yên theo Dung Nhan vào trong taxi. Một tiếng sau, họ đã quay về bán đảo Hoa Viên. Mã Đạt và Dung Nhan đứng trước ngôi biệt thự trắng. Đã nửa đêm, bóng hai người đổ dài. Dung Nhan thở dài nói: “Mã Đạt, may mà hôm nay có anh, nếu không thì…” “Cô đừng nói những lời như thế.” “Trông anh mệt mỏi quá rồi. Đêm nay anh ngủ ở đây đi.” Tim Mã Đạt bỗng đập rộn ràng, định từ chối nhưng lại không nói nên lời. Dung Nhan mỉm cười nói: “Anh có thể ngủ ở dưới phòng khách.” Mã Đạt cũng tự cười, anh cười sự tưởng tượng ngây thơ của mình. Anh lắc đầu nói: “Tốt hơn là tôi nên đi xe về, cô cẩn thận nhé, có gì thì cứ tìm tôi. Chúc cô ngủ ngon.” Anh quay đầu tìm chiếc Santana của mình. Trước khi ngồi vào trong xe, anh đưa tay lên vẫy Dung Nhan và nói: “Cám ơn đồ ăn của cô. Bữa tối hôm nay là bữa cơm ngon nhất trong đời tôi.”     CHƯƠNG 29 Trịnh Trọng bỏ điện thoại xuống, có vẻ bất lực nói: “Vẫn không có ai nghe máy?” “Thế di động của La Tân Thành thì sao?” Diệp Tiêu đứng trước cửa sổ lên tiếng hỏi. “Di động của anh ta tớ cũng gọi rồi, chuông đổ nhưng anh ta không nghe.” Trịnh Trọng có chút lo lắng, anh đứng dậy nói: “Tớ đã hỏi rất nhiều người ở công ty chứng khoán Thiên Hạ, bọn họ đều không biết La Tân Thành đi đâu.” Diệp Tiêu nhìn lịch nói: “Ít ra hôm nay anh ta sẽ không đi ra mộ.” “Bây giờ đã là mười hai giờ rưỡi trưa, La Tân Thành chắc không đến nỗi sợ tội mà bỏ chạy chứ? Chúng ta đáng nhẽ ra phải sớm cho giám sát anh ta mới phải. Tớ thấy lần này viện kiểm soát cũng có vẻ sốt ruột.” “Đừng sốt ruột, chúng ta đến nhà anh ta xem thế nào đã.” Chưa nói hết câu, Diệp Tiêu đã đi về phía cửa. Nửa tiếng sau, Diệp Tiêu và Trịnh Trọng đã đến trước cửa nhà La Tân Thành. Từ thang máy bước ra, Trịnh Trọng đã la lớn: “Diệp Tiêu, tớ dám cá là anh ta không ở trong nhà, chắc là anh ta bỏ chạy rồi, có khi còn mang theo cả một đống tiền ấy chứ.” Diệp Tiêu không trả lời, anh đi thẳng về phía trước cửa nhà La Tân Thành. Lúc này anh đưa tay lên bấm chuông cửa thì ánh mắt anh đã bị chiếc cửa chống trộm hút mất hồn. Anh vội thu tay vào. “Cậu nhìn gì thế?” “Cửa chống trộm. Cửa chống trộm chưa được đóng chặt,” Diệp Tiêu rút chiếc khăn mùi xoa ra, cẩn thận nắm lấy chiếc khăn kéo cửa ra. “Có khi anh ta ở nhà?” Trịnh Trọng khẽ nói, “Tớ không thích những cánh cửa chống trộm loại có mật mã. Nó quá phức tạp.” Nhưng Diệp Tiêu vẫn đứng im không động đậy. “Cậu sao thế?” Trịnh Trọng nhìn anh với ánh mắt kì lạ. Diệp Tiêu lập tức đưa tay lên làm dấu hiệu im lặng. Diệp Tiêu bình tĩnh đứng trước cửa, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, hai cặp mày nhíu lại, như dính chặt vào nhau. Lúc này, cầu thang máy phía sau lưng họ lại mở ra. Một ông già dắt một chú chó chăn cừu loại to, có bộ lông vàng óng bước ra. Trịnh Trọng không thích chó, đặc biệt là loại chó chăn cừu loại to này, nhưng anh ngạc nhiên phát hiện thấy chú chó cứ đứng trước cửa nhà La Tân Thành không đi. Mũi nó không ngừng hít hít xung quanh cửa còn chủ nhân của con chó lại ra sức quát con vật cưng của mình nhưng chẳng có tác dụng gì. Con chó như bị lên cơn điên, cứ đứng trước cửa nhà La Tân Thành sủa ầm ĩ, như thể phía sau cửa có con mồi của nó đang ở đó vậy. Diệp Tiêu và Trịnh Trọng đều cẩn thận lùi lại mấy bước, kinh ngạc nhìn khung cảnh này. “Con súc sinh này, lần đầu tiên tôi thấy nó không nghe lời như vậy.” Ông già ngạc nhiên thốt lên. Diệp Tiêu nói: “Có cần chúng tôi giúp ông không?” Ông lão gật đầu. Diệp Tiêu và Trịnh Trọng giúp ông lão cùng kéo chiếc xích quấn quanh cổ con chó. Cả ba người đều dùng hết sức mới có thể kéo được con chó điên này ra khỏi cửa nhà La Tân Thành. Ông già mở cửa nhà mình, cố gắng kéo nó vào trong. Sau khi cửa nhà ông lão đóng lại, Diệp Tiêu và Trịnh Trọng vẫn nghe thấy tiếng con chó sủa. Họ quay lại trước cửa nhà La Tân Thành, không nói gì với nhau nhưng vẫn ý thức được một điều gì đó. Diệp Tiêu quỳ xuống, ngửi ngửi, để mặt sát cánh cửa để nhòm qua khe. Nửa phút sau, anh khẽ gật đầu. Trịnh Trọng nhỏ nhẹ hỏi: “Mùi gì thế?” “Máu…” Giọng Diệp Tiêu nói rất khẽ, Trịnh Trọng nghe không rõ: “Gì cơ?” “Mùi tanh của máu.” Lần này câu nói của Diệp Tiêu mới cất lên thành tiếng. Họ trở nên căng thẳng. Sau khi lặng im một lúc, Diệp Tiêu bỗng lên tiếng hỏi: “Trịnh Trọng, tớ nghe nói cậu rất giỏi phá cửa.” “Tớ chỉ sợ cậu nói câu này.” Trịnh Trọng nhăn nhó cười sau đó lùi về sau mấy bước đến tận cửa thang máy. Anh hít một hơi thật sâu rồi dùng vai xông thẳng vào cửa nhà La Tân Thành. Cửa đã được mở bật ra. Diệp Tiêu vừa bước vào quả nhiên ngửi thấy mùi máu tanh ở khắp căn hộ, sau đó, anh nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của Trịnh Trọng: “Trời ạ, thằng biến thái này còn dán đầy ảnh Dung Nhan ở trên tường ạ.” “Không, ảnh dán trên tường là ảnh của em gái anh ta, La Tấm Tuyết đấy.” Diệp Tiêu nhìn ánh mắt của người con gái xinh đẹp trong bức ảnh, bỗng thấy gai người, người con gái đó như sắp chạy về từ dưới mộ, có lẽ đây chính là cảm giác mà La Tân Thành muốn có chăng. Trịnh Trọng dựa vào tường, đưa tay lên ôm lấy hai vai, vẻ mặt trông rất đau khổ, nói: “Lần sau tớ sẽ không phá cửa nữa đâu.” Diệp Tiêu không để ý đến những lời kêu ca của Trịnh Trọng, một mình đi vào sâu trong căn hộ của La Tân Thành, Anh nhanh chóng tìm thấy phòng ngủ. Ở ngay trước cửa anh đã nhìn thấy một vết máu ở dưới đất, theo vết máu dài đó, anh nhìn thấy La Tân Thành đang nằm trên giường, cổ tay phải có một vết cắt rất sâu. Vết máu kia được chảy ra từ đây. “Trời ơi, La Tân Thành chết rồi.” Trịnh Trọng cũng đi đến cửa phòng ngủ, khẽ kêu lên một tiếng. Diệp Tiêu cẩn thận bước vào trong phòng ngủ, chăm chú nhìn cảnh tượng này. La Tân Thành nằm ngửa mặt trên chiếc giường, người mặc bộ đồ comple, dưới chân vẫn còn đi giày. Máu chảy từ cổ tay anh ta chảy theo các ngón tay rơi xuống đất và chảy ra cửa phòng ngủ. Trong phòng đầy mùi máu tanh của người chết. Phía bên kia giường còn có một con dao cạo nhỏ. Lưỡi dao vẫn còn dính máu. Rõ ràng là chính con dao nhỏ kia đã cứa đứt động mạch ở cổ tay La Tân Thành, kết thúc cuộc đời anh ta. “Anh ta sợ tội nên đã tự sát.” Trịnh Trọng lui ra bên ngoài căn phòng, nói. Anh lại nhìn thấy bốn bức tường xung quanh đều dán đầy ảnh La Tấm Tuyết, lắc đầu nói: “Không thể ngờ được là anh ta lại biến thái đến vậy, mọi thứ đều do anh ta sắp đặt, cùng được kết thúc dưới tay của anh ta. Thế là quá công bằng.” Diệp Tiêu dán mắt vào thi thể của La Tân Thành, nhưng mồm vẫn nói với Trịnh Trọng: “Cậu cho là thế thật sao?” “Đương nhiên.” Nói xong, Trịnh Trọng đã rút điện thoại gọi về đồn báo cáo phát hiện lớn của họ. Diệp Tiêu đi đến chiếc tủ phía đầu giường. Anh nhìn xuống chiếc lịch để bàn. Ngày trên lịch lúc này là ngày hôm qua, lật trang trước lên, có một hàng chữ do La Tân Thành viết bằng bút bi… hồn ma đang báo thù. ° ° ° 15 giờ 20 phút. Trên sân thượng. Trời nổi gió. Trên sân thượng của tòa nhà cao 32 tầng. Một cơn gió thổi qua khuôn mặt cô. Cái lạnh lẽo từ phương Bắc xa xôi khiến da mặt hồng hào từ từ trở nên trắng bệch, biến thành một màu gần như trong suốt, một người đẹp bằng pha lê dễ vỡ. Cô chầm chậm đi về phía trước, những sợi tóc dài bay tung cao trong gió như những đốm lửa đen. Đến mép của sân thượng, cô dừng lại, chỉ cần tiếp tục bước về phía trước một bước nữa thôi, cô sẽ trở thành một hồn ma mới. Dang hai tay, ngửa cổ lên, được cơn gió ôm sát lấy người. Thành phố to lớn như khu rừng rậm ở dưới kia đang lạnh lùng nhìn cô từ bốn phía, không ai quan tâm đến sự tồn tại của cô, nỗi buồn đau của cô và cả sự sợ hãi của cô nữa. Lúc còn nhỏ, cô có một giấc mơ đẹp. Giấc mơ đó chính là… được bay. Giờ đây hồn ma lởn vởn quanh cô đang âm thầm trốn sau lưng cô, kêu than với cô những lời nói từ địa ngục. Cuối cùng cô cũng dang rộng đôi cánh. Cô sắp bay. “Tang Tiểu Vân…” Có người đang gọi tên cô, đánh gẫy đôi cánh của cô. Cô quay đầu lại, nhìn thấy người đang gọi cô là cảnh sát Trịnh Trọng. Trịnh Trọng chạy đến bên cạnh cô, dùng tay kéo cô quay trở lại. Anh cầm chặt lấy tay cô nói: “Cô làm gì thế?” Ánh mắt cô vô cùng hoang mang, cứ đứng ở đó, không trả lời. “Tôi tìm cô ở khắp nơi nhưng không thấy, họ nói có thể cô lên sân thượng. Cô lên đây làm cái gì?” Tang Tiểu Vân cúi đầu xuống, cuối cùng cô cũng thốt lên lời: “Tôi không biết.” “Tôi biết cô định làm gì, cô muốn dùng cách này để chấm dứt khổ đau sao? Cô đúng là ngốc quá.” Trịnh Trọng vừa nói vừa cởi chiếc áo khoác ngoài, khoác lên vai cô. “Đứng ở nơi cao như thế này cô không lạnh sao?” “Cám ơn anh.” “Chúng ta mau xuống dưới thôi.” Rất nhanh sau đó Trịnh Trọng đã đưa Tang Tiểu Vân rời khỏi sân thượng. Họ quay lại khu văn phòng ở tầng dưới. Tang Tiểu Vân vẫn chưa hoàn hồn, đờ đẫn ngồi xuống bàn làm việc của mình. Trịnh Trọng đứng trước mặt cô, giọng trầm trầm nói: “Sao cô lại làm như vậy?” Tang Tiểu Vân trả lời qua quýt: “Chẳng vì cái gì cả. Chỉ bởi vì anh ấy muốn mang tôi đi theo.” “Cô nói anh ấy là chỉ ai?” “Một người đã chết”. Miệng cô bỗng nhiên nhoẻn miệng cười một điệu cười lạ lùng. Trịnh Trọng nhìn thấy sự thay đổi này của cô. Anh bỗng thấy rùng mình. Lẽ nào người con gái xinh đẹp trước mặt đang lên cơn điên sao? Anh dò hỏi: “Một người đã chết? Cô có thể nói rõ được không?” “Một hồn ma.” Nói xong, ánh mắt cô bỗng lấp lánh một thứ ánh sáng lạnh lẽo khiến cho Trịnh Trọng phải giật mình. Nhưng Trịnh Trọng cố gắng không để những thứ mình đang nghĩ tới bộc lộ ra ngoài mà vẫn bình tĩnh hỏi cô: “Hồn ma? Cô đang nói Chu Tử Toàn hay là La Tân Thành?” “La Tân Thành ? Anh ấy làm sao rồi?” “Anh ta chết rồi.” Trịnh Trọng điềm tĩnh nói, “Sáng hôm nay, tôi và Diệp Tiêu đã phát hiện ra xác của anh ta tại nhà riêng. Anh ta đã tự sát.” Ngoài sự dự đoán của Trịnh Trọng, Tang Tiểu Vân không hề thấy sợ hãi như những gì anh tưởng tượng mà ngược lại cô tỏ ra hoàn toàn trấn tĩnh như chưa có việc gì xảy ra, cứ như thể cái chết của La Tân Thành chẳng có liên quan gì đến cô vậy, cô chỉ thản nhiên nói: “Thế là lại chết thêm người nữa.” “Cô nói gì cơ?” Trịnh Trọng rất ngạc nhiên về câu trả lời của cô. Tang Tiểu Vân không nói gì nữa. Một lát sau, cô cởi chiếc áo khoác của Trịnh Trọng mà cô đang mặc bên mình trả lại anh, “Trịnh Trọng, cảm ơn anh.” Trịnh Trọng nhận lại chiếc áo, lại gần cô và nói: “Tiểu Vân, hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chắc chắn là cô có điều gì đó rất quan trọng giấu tôi. Tại sao cô không nói ra?” “Không, tôi không thể nói.” Có đôi chút sợ hãi trong mắt cô. “Tại sao?” “Bởi vì…” Bỗng cô ôm lấy vai, người khẽ rung lên nói:”Sẽ còn có người bị chết.” Trịnh Trọng tuy không dám tin những lời cô nói nhưng vẫn hỏi tiếp: “Vậy thì ai sẽ là người bị hại tiếp theo?” “Có thể là anh, có thể là tôi, có thể là anh ta…” ánh mắt cô lại trở nên mơ màng. “Cô đúng là một cô gái đáng thương.” Trịnh Trọng đổi giọng dịu dàng nói, “Tôi biết cô cần sự giúp đỡ , hãy tin tôi, tôi sẽ giúp đỡ cô.” Cô lắc đầu: “Không, ai cũng không thể giúp tôi, ngoại trừ hồn ma.” “Tiểu Vân, có phải những sự việc gần đây làm cô quá đau buồn không, có lẽ cô nên điều trị về tâm lý.” Tang Tiểu Vân bỗng trợn tròn mắt, dùng một giọng vô cùng đặc biệt nói: “Trịnh Trọng, anh đứng đến gần tôi nữa.” “Tại sao?” “Bởi vì hồn ma đã dính vào người anh.” Giọng và ngữ khí của cô dường như biến thành một người hoàn toàn khác. Một người vô cùng sợ hãi sống trong bệnh viện tâm thần. Trịnh Trọng cũng không tài nào hiểu nổi: “Cô đang nói gì thế?” “Hồn ma đã khống chế tôi rồi.” Tang Tiểu Vân nói với giọng vô cùng sợ hãi. Bỗng cô đứng dậy, ánh mắt hướng về phía đầu bên kia hành lang. Trịnh Trọng nhìn theo hướng nhìn của cô. Đó chính là phòng làm việc của Chu Tử Toàn. “Hồn ma, hồn ma ở đó đấy.” Tang Tiểu Vân đột nhiên kêu thất thanh, tay chỉ vào trong phòng làm việc của Chu Tử Toàn, sau đó cô dùng tay ôm chặt lấy đầu, khuôn mặt vô cùng sợ hãi, mắt nhắm nghiền. Trịnh Trọng cũng thấy hơi sợ, anh vội hỏi: “Chìa khóa đâu?” Sau khi Trịnh Trọng cầm chìa khóa của căn phòng đó, chạy như bay đến trước cửa. Đầu tiên anh ghé tai sát cửa để nghe, bên trong không có động tĩnh gì. Sau đó anh cẩn thận dùng chìa mở cửa nhưng phát hiện trong văn phòng đến bóng dáng của ma quỷ cũng chẳng có, mọi thứ vẫn y nguyên như lần trước anh đến. Anh khẽ thở dài, tự mắng mình vừa nghe đã cuống quýt lên khiến cho Tang Tiểu Vân càng sợ hơn. Anh quay đầu lại, nhìn về phía Tang Tiểu Vân nhưng anh không nhìn thấy bóng dáng của cô đâu nữa. Bỗng nhiên Trịnh Trọng cảm thấy trong lòng nặng trịch, anh đã đoán sai rồi. Anh trở lại trước bàn làm việc của Tang Tiểu Vân, nhìn quanh các phòng và hành lang nhưng chẳng tìm thấy ai. Chỉ trong vài chục giây ngắn ngủi, Tang Tiểu Vân đã như bị bốc hơi lên trời, biến mất không chút tăm tích nào. Như một bóng ma. ° ° ° Diệp Tiêu lái chiếc xe từ từ ra khỏi sân cục cảnh sát. Sau khi đi đến ngã tư thứ nhất, anh bỗng nhiên thấy do dự, anh biết mình phải đi thẳng về phía trước, đi đến công ty chứng khoán Thiên Hạ, Trịnh Trọng vẫn đang đợi anh. Nhưng, sau khi đắn đo vài giây, anh đã thay đổi ý định. Anh quay xe ngay tại ngã tư, đi về hướng ngược lại. Anh cần phải gặp một người phụ nữ. Nửa tiếng sau, anh đã đến ngôi biệt thự trắng ở bán đảo Hoa Viên. Anh chăm chú quan sát ngôi nhà, trong đầu hiện lên cảnh tượng cách đây một tiếng, cảnh La Tân Thành nằm trong phòng khám nghiệm của cục cảnh sát. Diệp Tiêu bước từng bước đến gần cửa, bấm chuông. Diệp Tiêu đang đợi vẻ mặt của Dung Nhan lúc ra mở cửa. Nửa phút sau, anh đã nhìn thấy cảnh tượng mà anh đang mong chờ. Dung Nhan từ từ mở cửa, cẩn thận nhìn ra phía bên ngoài. Lúc cô nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Diệp Tiêu, cô khẽ thở dài, ánh mắt quả nhiên là có chút bất lực. Nhưng Diệp Tiêu vẫn rất khâm phục sự bình tĩnh của cô. Cô có một tốc độ điều chỉnh trạng thái của mình nhanh đến khó tin. Khuôn mặt cô lập tức trở về với vẻ bình thản, nhẹ nhàng nói: “Chào anh, mời anh vào nhà.” Diệp Tiêu cười gật đầu. Anh bước vào phòng khách, chăm chú quan sát nơi này. ANh không phải là người câu nệ gì nên vừa ngồi xuống đã nói luôn: “Dung Nhan, tôi muốn báo cho chị một tin buồn.” “Vậy sao? Trên trái đất này mỗi phút đều có những tin buồn xảy ra.” Dung Nhan vẫn vô cùng bình thản nói, “Anh muốn uống cà phê không?” “Không, tôi đi luôn bây giờ đây. Tôi chỉ muốn báo cho chị biết là La Tân Thành đã chết.” Nói dứt lời, Diệp Tiêu dán mắt nhìn vào Dung Nhan. Anh quyết không bỏ qua bất cứ một chi tiết nhỏ nào trên người cô, quả nhiên, anh phát hiện thấy hai ngón tay của Dung Nhan run lên một chút. Đây là một chi tiết rất dễ bị người ta bỏ qua, còn trên khuôn mặt Dung Nhan hình như không có điều gì xảy ra. Xem ra cái chết của La Tân Thành giống như việc cổ phiếu bị xuống giá đến kịch trần, từ trước đến giờ cô không hề quan tâm đến. Một phút sau, cô mới cất tiếng nói: “Đây đúng là một tin đáng buồn.” “Chị không cảm thấy đau buồn sao? Dù sao anh ta cũng là đồng nghiệp của chồng chị trước khi chết.” “Tại sao tôi lại phải cảm thấy đau buồn? Có thể các anh sớm đã đưa anh ta vào danh sách đối tượng nghi vấn gây án. Cái chết của anh ấy chẳng liên quan gì đến tôi. Đây là việc của cảnh sát các anh.” Dung Nhan đi đến trước cửa sổ, quay lưng lại nói với Diệp Tiêu. Tại sao cô ta lại quay lưng lại với mình? Diệp Tiêu tự nói với mình, anh biết cô đang giấu đi những cảm xúc của mình. Bỗng nhiên anh nhìn thấy một bức tượng đồng cao khoảng 20 cm đặt trên chiếc đôn. Anh cầm bức tượng lên tỉ mỉ nhìn. Đây là một bức tượng mẹ Maria bế chúa Jêsu lúc còn nhỏ. Diệp Tiêu vừa cầm bức tượng vừa hỏi: “Sao lần trước tôi đên tôi không nhìn thấy bức tượng này nhỉ?” Dung Nhan quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Tiêu đang cầm trên tay bức tượng mà Mã Đạt đã dùng để đánh làm bất tỉnh La Tân Thành, trong lòng vô cùng hoảng sợ nhưng cô không hề biểu lộ ra bên ngoài, chầm chậm nói: “Bức tượng này vốn ở trong phòng ngủ của tôi. Sáng nay tôi mới mang ra ngoài này bày. Có gì không được sao?” “Không, tôi chỉ thích thú với mấy thứ đồ nghệ thuật này mà thôi.” Diệp Tiêu lại cẩn thận nhìn phần đầu của bức tượng, thậm chí còn đưa ngón tay ra đo kích cỡ của phần đầu, rồi lại từ từ đặt bức tượng về chỗ cũ. Sau đó Diệp Tiêu bình tĩnh nói: “Sáng nay, chúng tôi đã phát hiện ra thi thể của La Tân Thành ở nhà anh ta. Từ những gì điều tra được ở hiện trường thì có lẽ anh ta đã tự cắt cổ tay tự sát.” “Anh đến đây chỉ để nói với tôi điều này sao?” Dung Nhan cuối cùng cũng đã quay đầu lại. “Không, tôi chưa nói xong.” Diệp Tiêu nói tiếp, “Tôi vừa ở cục cảnh sát đến đây. Một tiếng trước, bản khám nghiệm tử thi của La Tân Thành đã nói cho tôi biết, ngoài vết thương bị cắt ở tay ra, trên đầu La Tân Thành còn có một vết thương do bị một vật nặng đập vào. Có thể khẳng định vết thương này bị đúng vào đêm anh ta chết. Có điều, vết thương đó không hề nghiêm trọng, cũng không thể làm chết người. Anh ta cùng lắm chỉ có thể bị bất tỉnh một lúc. Không nghi ngờ gì rằng đây là một manh mối rất quan trọng, tôi nghĩ, điều này không thể do La Tân Thành tự tay lấy thanh sắt đập vào đầu của mình được.” Dung Nhan cắn môi nói: “Anh Diệp, tại sao anh lại nói chuyện này với tôi? Cảnh sát các anh không phải có quy tắc bảo mật sao?” “Tất nhiên, thông thường phía cảnh sát khi đang phá án sẽ không tiết lộ nội tình và các manh mối ra ngoài. Nhưng nếu như khi cần thiết vẫn có thể cung cấp một số manh mối với những người liên quan để có thể phối hợp với cảnh sát phá án.” “Xin lỗi, tôi chẳng biết gì cả, vì thế tôi không thể phối hợp với anh để phá án.” “À, hóa ra







Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Nàng Cự Giải mạnh mẽ

Nàng Cự Giải mạnh mẽMạnh mẽ lên Cự Giải, mạnh mẽ từ bỏ những thứ cũ kĩ...

Truyện Ngắn

11:39 - 23/12/2015

Cánh cửa không bao giờ khóa

Cánh cửa không bao giờ khóaCô gái mới có 18 tuổi, cô - như hầu hết các thanh ...

Truyện Ngắn

02:41 - 23/12/2015

Người mẹ điên

Người mẹ điênHai mươi ba năm trước, có một người con gái trẻ la...

Truyện Ngắn

04:36 - 23/12/2015

Đứa nào

Đứa nào Hai bà bạn thân tâm sự: "Không b...

Truyện Cười

19:27 - 26/12/2015

Bệnh sĩ

Bệnh sĩBà cụ bảo người con trai lấy những đồ ăn còn dư, m...

Truyện Ngắn

09:01 - 23/12/2015