như nước biển đêm đó, tiếng súng phá tan bầu trời yên lặng. Cả mặt biển lúc đó như tấm kính bị vỡ vụn. Không, cô không muốn nhớ lại những chuyện đã qua đó. Anh cũng ghé sát vào tấm kính, môi anh bỗng dưng trở nên mềm mại. Mặt anh và mặt cô chỉ cách nhau 1 cm nhưng chúng không chạm được vào nhau. Cuối cùng cô đã lên tiếng, môi cô kề sát vào chiếc máy phóng âm: “Em viết xong cuốn sách rồi.” “Tên sách là gì?” Miệng cô khẽ nói ra 5 chữ: “Thần đang nhìn ngươi đó.” “Anh thích cái tên này.” “Em cũng vậy.” Cuối cùng cô cũng nhoẻn miệng cười. Mã Đạt bỗng nghiêm mặt, anh nói từng chữ một: “Em có thể chấp nhận một yêu cầu của anh không?” “Nói cho em biết yêu cầu đó là gì đã?” “Hãy lấy anh.” Anh nói, mắt nhìn cô như một đứa trẻ. Cô im lặng một lúc rồi gật đầu và nói: “Bao giờ ạ?” “Ngay bây giờ.” Mã Đạt nói luôn Cô có đôi chút hồi hộp nhìn xung quanh. Lúc này cô nhìn thấy bên cạnh Mã Đạt xuất hiện 1 người. Đó là Diệp Tiêu. Diệp Tiêu đã chấp thuận yêu cầu của Mã Đạt, đợi lúc anh ra viện sẽ đưa anh đến nhà giam nữ thăm Dung Nhan. Diệp Tiêu gật đầu vối Dung Nhan qua lớp kính, sau đó khẽ nói nhỏ với nữ giám ngục vài câu. Nữ giám ngục gật đầu, mở chiếc cửa sổ nhỏ ở phía bên tay trái tấm kính ngăn cách. Cửa sổ này chỉ cao chừng 10cm, rộng khoảng 15 cm, chỉ đủ để thò 1 chiếc tay vào trong. Sau khi được sự chấp thuận của nữ giám ngục, Mã Đạt đưa tay vào trong cửa sổ. Cô liền nắm lấy tay anh. Lúc này cô mới nhận ra trên tay anh đang cầm một chiếc nhẫn. Cô nhìn kĩ thì nhận ra chiếc nhẫn này được làm bằng giấy. 1 chiếc nhẫn bằng giấy. Đây là chiếc nhẫn giấy do Mã Đạt lúc nằm trong bệnh viện đã dùng giấy viết thư làm nên. Dung Nhan ngửa đầu lên nhìn ánh mắt đầy trông ngóng của Mã Đạt. Nước mắt lại 1 lần nữa không thể kìm lại được, chảy xuống gò má cô. Chiếc nhẫn giấy trong tay Mã Đạt đang đợi chờ chủ nhân của nó 1 giây sau. Cô đưa ngón nhẫn ở tay trái của mình về phía anh.