Đọc truyện ma – WHITE

ầy xước tay chân, nhưng, tôi không phút giây nào buông lọ đựng xương cốt của Đoản Phong ra. Đoản Vi cầm một con dao lớn, tấn công tôi, động tác của ả rất nhanh, tôi vơ lấy một lọ hoa, ném về phía ả, con dao của ả sượt qua bả vai tôi, chảy máu. Đau, thật sự rất đau, tôi cố gắng lết ra ngoài, thì bị ả nắm lấy tóc, giật mạnh về phía sau. Ả đập mạnh đầu tôi vào tường, hét lên: “Mày cũng bị thằng nhãi ấy dụ hoặc sao, lũ chúng mày điên hết cả rồi!!!” Tôi bị ả làm cho hoa mắt chóng mặt, cũng may, cạnh tường có một thanh kiếm gỗ, tôi cố gắng đoạt lấy, chém vào người ả, ả thấy đau nên thả tay ra “Mày khá lắm, để xem mày chết hay tao chết…” Tôi thấy ả phát điên lên rồi nên cố gắng thoát ra ngoài, ả ném con dao vào người tôi, lần này là ở lưng, tôi đau đớn hét lên một tiếng, rồi ngã xuống. Trong cơn mơ màng, tôi mông lung nghe thấy tiếng gọi của Huyền Tử, tiếng xe cảnh sát. Có lẽ, lúc đứng nghe Đoản Vi la hét, tôi đã nhanh trí bấm nút gọi cho Huyền Tử, nó cũng biết nơi tôi đến, nên đã cứu tôi một phen. Khi tôi tỉnh lại, thấy mình đang nằm trong phòng cấp cứu, toàn thân băng trắng, cũng phải, tôi bị thương nhiều chỗ vậy mà. Trông thật giống phế nhân. Huyền Tử ngồi cạnh gọt trái cây, nó bảo may mà nó đến sớm, không thì tôi đã chết trong tay ả rồi. Nó nói với tôi, khi cảnh sát đến, thấy ả đang tự siết cổ bằng dải lụa trắng, trông có vẻ rất đau đớn, và vẻ mặt rất không mong muốn như vậy chút nào… Còn tôi, toàn thân đầy máu, nhưng vẫn cố sống cố chết ôm chặt chiếc lọ, một chút cũng không buông ra. Tôi không nói gì… Chỉ nhìn ra cửa sổ phòng bệnh, nơi những chiếc lá đã rơi rụng gần hết, những cành cây khô héo trông thật ảm đạm. Tôi cũng không gặp lại Đoản Phong nữa, tôi chỉ nhớ, lúc tự tay đưa lọ đựng tro cốt cho mẹ hắn, hắn chỉ nhìn tôi, nhìn thật lâu, ánh mắt hắn, thật sự rất đau khổ. Hắn nắm tay tôi một lúc lâu, rồi buông tay… Tôi nhìn hắn đi càng lúc càng xa, nước mắt chảy từng giọt, từng giọt, tôi cũng không hiểu vì sao. Tôi nghe rõ từng câu từng chữ hắn nói với tôi… “Xin lỗi… lẽ ra… tôi không nên đến tìm cô…” Tôi đâu có trách hắn, chưa một lần trách hắn. Cả một tháng sau đó, tôi luôn nhớ đến ánh mắt ám ảnh của hắn, tôi không biết, giờ đây hắn như thế nào, đã được siêu thoát chưa, đã bớt đau đớn vì sự thật tàn nhẫn mà Đoản Vi đã gây ra cho hắn chưa. Tôi cũng có cảm giác mất mát một cái gì đó, nhưng tôi cũng không biết đó là cái gì, nên cũng không để ý nhiều nữa. Huyền Tử nó nói với tôi, dạo này trông tôi cứ như con ngốc, hay nghĩ ngợi rồi trầm tư một mình, làm nó cũng muốn dẫn tôi đi xem bói, xem có bị nhập gì hay không, nào là khu quân sự ấy cũng có nhiều oan hồn vất vưởng lắm. Tôi chỉ cười với nó mà không nói gì. Tôi với hắn, vô duyên vô phận, gặp được nhau một lần trong đời, cũng thật lạ kì… Vương Ngọc Tử Y







Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Bí ẩn ngôi nhà bỏ hoang

Bí ẩn ngôi nhà bỏ hoang Tôi đưa tay chạm vào cánh cửa gỗ rồi chầm chậm đẩ...

Truyện Ngắn

11:34 - 23/12/2015

Đông quá

Đông quá - Thầy: Nhà em có mấy anh chị em...

Truyện Cười

20:12 - 26/12/2015

Gửi người yêu con tôi

Gửi người yêu con tôiTôi sẽ yêu thương người yêu thương con tôi. Tôi mo...

Truyện Ngắn

01:12 - 23/12/2015

Đừng rời bỏ yêu thương

Đừng rời bỏ yêu thươngVậy thì càng chớ nên bao giờ quên lãng, xa cách ho...

Truyện Ngắn

10:37 - 23/12/2015

Tâm thần đi chơi..

Tâm thần đi chơi.. Hai người tâm thần đèo nhau trên...

Truyện Cười

18:49 - 26/12/2015


Polly po-cket