Thiên đường sụp đổ

g gì nói được tôi đã nói!


Vẻ mặt anh vẫn dửng dưng, khuôn mặt lạnh tanh không chút cảm xúc.


- Đây là cơ hội của anh. Lên ghế điện hoặc là hưởng khoan hồng, đều do anh cả.


- Đây là thử thách của các người, tìm ra bí mật hay để bí mật nằm mãi trong bóng tối, đều do các người.


Ông ta đập mạnh bàn, ông ta nhìn anh, gằn giọng. Anh gẩy điếu thuốc xuống sàn, anh không hề lảng tránh ánh mắt của ông ta. Vẻ mặt anh điềm tĩnh và cái ánh mắt lạnh toát kia dường như đang khống chế ông ta. Ông công an nhìn thẳng vào anh. Anh khẽ cười trong khi môi ông ta vẫn mím chặt.


- Ông Hà! Có người gửi cho phạm nhân Đức thứ này!


Ông công an đứng ngoảnh đi, anh nhìn ông mỉm cười như để chế giễu rằng cho dù anh chàng kia không vào thì ông cũng sẽ sớm bỏ cuộc thôi.


Thứ mà người cảnh sát kia đưa cho Anh là một chiếc hộp gỗ. Có một bức thư ở ngoài. Chiếc hộp nhỏ bằng bàn tay và điều lạ là chiếc hộp lạnh toát, y như vừa được lấy ra từ hầm băng.


Ông công an đưa cho anh chiếc hộp rồi bỏ ra ngoài. Khi đi ra, ông lầm bầm " Thứ người thế này thật đáng sợ". Chiếc cửa sắt được đóng lại.


Anh rờ lên mặt hộp, khá lạnh. Ai đã gửi đồ cho anh, đám cấp dưới ai lại tốt như vậy. Anh cười nhạt một tiếng rồi bóc thư ra. Một bức thư chép tay, nét chữ đẹp và mềm mại.


Gửi Anh Đức !


Khi nghe tin anh bị bắt em rất hoảng loạn. Có lẽ anh không nhớ ra em. Nhưng có lẽ em sẽ là người cuối cùng được ở cạnh anh trước khi Pháp luật lên tiếng.


"Là cô. Không sai được"


Anh biết không, tôi vốn chỉ yêu túi tiền của anh. Nhưng rồi thì sự ân cần, chu đáo của anh đã khiến tôi động lòng. Tôi nghĩ tôi đã yêu anh, tình yêu của tôi thậm chí còn lớn hơn số tiền anh gửi trong ngân hàng.


"Rõ là ngớ ngẩn. Loại đàn bà đáng ghét"


Tôi nghĩ chúng ta đã có một gia đình êm ấm. Nhưng tại sao anh lại hại chết con mình? Dù là con gái nhưng anh không nên nhẫn tâm như vậy. Anh còn độc ác hơn bất cứ tên độc tài phát xít nào trong lịch sử.


"Có lẽ cô ta điên. Thời gian thừa thãi thế này đáng lẽ đã có thể làm được rất nhiều chuyện".


Anh đã vứt bỏ tôi. Tôi rất hận anh. Anh đã huỷ hoại cái thiên chức làm mẹ của tôi. Loại người như anh không nên sinh ra trong một xã hội công bằng.


"Mẹ kiếp, tiền đã đưa vậy mà vẫn múa mép. Loại đàn bà tham lam thế này thì riêng việc nghĩ tới thôi cũng là một cực hình"


Khi ra khỏi phòng nạo tôi đã mang theo một thứ. Thứ đó tôi đã bảo quản rất kĩ và giờ thì nó đang nằm trong chiếc hộp. Nó là của con anh và nó dành cho anh.


"Cô ả nói linh tinh gì vậy". Nhưng linh tính anh mách bảo có chuyện gì đó không bình thường. Anh mở nắp hộp ra và nhìn vào. Hai con mắt anh bỗng lồi ra. Cái mồm ngoác ra đớp không khí. Mặt anh tái đi thấy rõ. Hai tay anh run lẩy bẩy. Anh gào lên một tiếng rồi nôn ra một vũng máu.


Bên trong chiếc hộp có một vài mẩu đá. Những mẩu đá đã tan khi vũng máu của anh dính vào. Ở giữa chiếc hộp có một vật nho nhỏ. Nó vốn dĩ đã đóng thành băng nhưng những giọt máu nóng hổi đã biến nó trở lại nguyên dạng. Cái vật nhỏ xíu đó giống như một mẩu thịt. Nó lũn nhũn như bộ phận sinh dục của một đứa bé trai.


Tru Sa










Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Thời đại Internet

Thời đại Internet Một cô gái đầm đìa nước mắt cầu ...

Truyện Cười

21:23 - 26/12/2015

Tha hương

Tha hươngGiờ đây trong đầu Hồng ngập tràn hình ảnh quê nhà....

Truyện Ngắn

09:10 - 23/12/2015

Túi gạo của mẹ

Túi gạo của mẹVới chị, đơn giản, tất cả chỉ xuất phát từ tình yê...

Truyện Ngắn

05:18 - 23/12/2015

Cho đi và nhận lại

Cho đi và nhận lạiThật bất hạnh cho ai cả cuộc đời chỉ biết giữ cho ...

Truyện Ngắn

10:12 - 23/12/2015

Đọc truyện ma- Chỉ còn mẹ với anh

Đọc truyện ma- Chỉ còn mẹ với anh Tâm chùi hai tay vào áo blouse trắng, nhanh nhẹn...

Truyện Ma

10:14 - 10/01/2016


XtGem Forum catalog