XtGem Forum catalog

Nữ Thần Bộ

cười khúc khích: “Vì tôi muốn ngài nói trước”.

Hiệu úy miệng méo nhìn sang trái.

Bên trái là Lương Thương Trung.

Lương Thương Trung đang ngó gã, dáng vẻ hơi ghen tị.

Hiệu úy miệng méo lại nhìn sang phải.

Bên phải là Đại vương ăn cát.

Đại vương ăn cát cũng đang liếc gã, bộ dạng rất hâm mộ.

Hiệu úy miệng méo méo miệng, nhún nhún vai, làm ra vẻ không có gì: “Ta xưa nay luôn chống đối bè lũ hoạn quan. Người chúng muốn hại, ta phải cứu cho được. Ta từng bị tên thiến họ Ngụy hại cho nhà tan cửa nát”.

Nói đến đó, gã không lên tiếng nữa.

Tiêu Hồn cô nương nhìn gã đầy cảm thông, một lúc sau mới quay sang Lương Thương Trung, u uẩn hỏi: “Còn ngài?”.

“Ta?”. Lương Thương Trung đáp: “Lệnh tôn không đáng bị hại, nàng cũng không nên chết, cho nên ta đến”.

Đôi mắt đẹp của Tiêu Hồn lại chuyển sang chăm chú nhìn Đại vương ăn cát.

Đại vương ăn cát ấp ấp úng úng, khó khăn lắm mới nói được: “Ta từng được Cao đại nhân chiếu cố ban ơn. Ông ta gặp nạn, ta không kịp xuất thủ… chỉ đành… chỉ có… chỉ được…”.

Tiêu Hồn cười.

Cười rất tiêu hồn.

“Giúp miễn cưỡng quá phải không?”. Nàng chọc hắn một cách đầy thiện ý: “Không báo đáp được cho gia phụ, chỉ đành cho tôi nhận”.

Sau đó nàng lại quay sang người bên cạnh Lương Thương Trung: “Các người thì sao?”.

“Độc nha” Lương Thủy kinh ngạc: “Tôi? Đâu cần phải nói đâu?”.

“Bảo nhĩ” Lương Trà giật mình: “Bọn tôi là hạ nhân mà cũng phải nói sao?”.

“Làm gì mà chia thượng nhân hạ nhân vậy!”. Tiêu Hồn bực dọc háy bọn họ: “Mình không xứng là người sao?”.

Lương Thương Trung gật gật đầu, thị ý cho họ hồi đáp.

Lương Thủy cổ rất dài, rướn rướn thụt thụt một hồi rồi mới đáp: “Y là lão đại của tôi, tôi là huynh đệ của y, y làm cái gì thì tôi làm cái đó”.

Lương Trà rờ rờ mụn, vừa nặn một cục mụn đã già, vừa bồn chồn đáp: “Tôi là đệ tử của ‘Thái Bình môn’, y là lão đại của nhóm ‘thành tựu đầy mình’ trong ‘Thái Bình môn’, y làm gì thì bọn ta cũng đều theo trợ giúp y”.

“Thật lý thú”. Tiêu Hồn nhoẻn cười nhe răng, má lúm đồng tiền: “Một ngày nào đó ta gia nhập ‘Thái Bình môn’ của các người thì nhất định rất lý thú đây”.

Nàng cũng không thèm hỏi xem Lương thị tam hùng có đồng ý hay không, lại cúi đầu chơi với con mèo đang rừ rừ.

Lương Thương Trung tiến tới: “Ta có một chuyện muốn hỏi dò”.

Tiêu Hồn đầu hơi ngước lên, đôi mắt trong ngần ngời sáng chớp chớp, phụng phịu van nài: “Đừng nói mấy lời khách khí được không chứ?”.

Lương Thương Trung chăm chú quan sát: “Lệnh tôn đại nhân gặp bất hạnh, cô nương lại có vẻ chẳng chút… chẳng chút…”.

Tiêu Hồn xoa xoa lông con mèo lên má phấn: “Bi thương? Có phải không?”.

Lương Thương Trung lại hít một hơi, sợ mình dùng giọng điệu quá nặng cho nên lơi đi: “Có vẻ… vị đại thư này… còn thương cảm hơn nàng nữa…”.

“Đương nhiên”. Tiêu Hồn nhìn sang a đầu kia, kéo bàn tay to bự của ả áp sát má nàng vuốt ve: “Tiểu thư thư có tình có nghĩa với nhà ta mà”.

Lương Thương Trung nói: “Ồ, không…”.

Còn chưa dứt lời, Tiêu Hồn lại hỏi truy: “Còn gì nữa? Tại sao ngài to con như vậy mà thanh âm nói chuyện cứ như con gái, lí nhí mềm yếu như vậy?”.

Lương Thương Trung mặt đỏ bừng, còn hai thủ hạ tâm phúc huynh đệ kết bái của y thì lại bóp mũi bịt miệng nín cười.

Cơ hội để Lương Thương Trung đỏ mặt trong những ngày tới cũng còn nhiều lắm.

Tiêu Hồn thường châm chọc y.

Châm chọc không có ác ý.

Cũng vì vậy mà khiến cho vị đại thiếu gia tính tình nóng nảy này không phát tác được.

Thí dụ như: bọn họ đang định khởi trình, đường đi hiểm nguy vô cùng, Lương Thương Trung thấy tay của Tiêu Hồn cô nương vẫn ôm theo con mèo, chẳng chút thích hợp với hoàn cảnh, liền nói: “Bỏ con mèo lại trong quán đi, bọn ta phải đi rồi”.

“Cái gì?”. Cô nương nhà ta trợn tròn mắt, cứ như Lương Thương Trung đang ép nàng ăn thịt người: “Ngài kêu tôi bỏ Tiểu Đinh Đinh lại đây?!”.

Lương Thương Trung thừ ra, y không biết mình nói sai cái gì, làm sai cái gì. Lẽ nào ôm một con mèo trèo đèo vượt suối chạy trốn mà cũng được sao?

“Ta ngấm ngầm theo bảo vệ nàng suốt một đường”. Đại vương ăn cát vội giải thích cho Lương Thương Trung biết: “Con mèo đó không phải lượm trong quán, mà là đem theo từ trong nhà, dọc đường đã trải lắm phong sương, xem ra đại tiểu thư dứt khoát chẳng chịu bỏ nó bên đường đâu”.

“Không có cách nào đâu”. Hiệu úy miệng méo cũng nhắc một câu: “Đó là con mèo của nàng ta”.

Lương Thương Trung chỉ còn nước thở dài một hơi.

Y cuối cùng đã biết cô nương nhà ta.

Y đã rành cô nương nhà ta.

Tên của nàng là Tiêu Hồn.

Nàng quả cũng đã khiến cho Lương Thương Trung rất là tiêu hồn.

Có lúc cũng khiến cho y rất là mất mặt.

Tuy mất mặt, nhưng vẫn hấp dẫn đến mức làm cho Lương Thương Trung và mọi người thần hồn điên đảo.

Đụng phải cô nương nhà ta thì y hết cách.

Y một mình xông lên “Phong Thần sơn”, đại náo “Dưỡng Thần đường”, thu phục được hai huynh đệ Lương Thủy Lương Trà vốn rất khó động chạm trong “Thái Bình môn”, còn đả bại “Kiếp Sát phái”, uy chấn bè lũ hoạn quan, thần y Dư Thị Vô chủ động kết nghĩa tám lạy (thời xưa kết nghĩa huynh đệ thì lạy tám lạy), đại hiệp Tống Ảo Trí bội phục đến vái sát đất, nhưng đụng phải Tiêu Hồn thì y chẳng có biện pháp thu thập.

Bọn họ cũng không có biện pháp. Hiệu úy miệng méo là ác nhân. Gã là kẻ ác trong những người tốt, chỉ đối ác với bọn ác, đối tốt với người tốt. Gã còn trẻ mà đã giết không ít ác nhân, ác nhân bị gã trừng trị tuyệt đối nhiều hơn nha môn — Huống hồ người bị huyện nha dùng hình phạt xử lý cũng đâu phải toàn là ác nhân.

Đại vương ăn cát là “khắc tinh của tội ác”. Rất nhiều người trên giang hồ cho rằng: cát hắn ăn vào vẫn không nhiều bằng kẻ xấu bị hắn tiêu diệt.

Đối phó bọn ác nhân côn đồ tội ác tày trời không thể nào tha thứ, bọn họ luôn luôn có biện pháp.

Nhưng đụng phải nàng lại đều hết cách. Từ “Lão Gia điếm” đến “Toan Lĩnh”, nếu muốn tránh binh mã nanh vuốt của Đông, Tây, Nội Xưởng tập kích thì nhắm đường núi làng quê hoang dã mà đi, lộ trình ba trăm năm mươi bảy dặm. Chỗ nguy hiểm nhất, khó vượt qua nhất có bốn:

Một, Bạch Miêu sơn (nơi này là chỗ tụ tập của “Kiếp Sát phái”, cho dù đi đường vòng cũng không tránh khỏi phải xâm nhập vùng đất dẫy đầy trộm cướp hắc đạo, bang phái lục lâm cùng một phe với “Kiếp Sát phái” này, muốn tránh cũng không tránh thoát xung đột).

Hai, Khổ Qua giang (con sông này ai đi đường tắt cũng phải qua, nhưng khống chế thủy lộ lại là đám “Phá Hoại bang”, khó tránh khỏi phải giành bến cướp đò).

Ba, Đồ Quỷ ốc (đây không phải là một căn ốc, mà là một địa vực, nằm trong phạm vi thế lực của “Đồ Quỷ ốc”. Thảo nguyên, rừng rậm, ao đầm, thôn trấn ở đây đâu đâu cũng “thập thò quỷ ảnh, lúc nhúc quỷ khí”, từng thân cây từng tảng đá chất chứa yêu quái, e phải có thủ đoạn hàng quỷ phục thần mới có thể mạnh dạn xông vào).

Bốn, Hắc Cẩu sơn (ngọn núi đó nối liền với “Toan Lĩnh”. Nếu bọn họ có thể đến đó, không cần biết là Đông, Tây, Nội Xưởng, hay là Cẩm y vệ, kỵ binh trinh thám của Hình bộ, hoặc Đồ Quỷ ốc, Phá Hoại bang, Dưỡng Thần đường, Kiếp Sát phái, nhất nhất ai ai cũng sẽ dồn hết mai phục tại đó, toàn lực tấn công trận cuối).

Bọn họ đang thương nghị hoạch định lộ tuyến an toàn để hộ tống Tiêu Hồn trốn chạy.

Bàn đi bàn lại, đó vẫn là lộ tuyến ít trở lực nhất.

Trong ba đại cao thủ, Lương Thương Trung nói nhiều nhất (Lương Thủy cung cấp nhiều tư liệu nhất, Lương Trà phụ trách vẽ địa đồ và ghi chú), nhưng giọng điệu của y quá rào đón êm nhẹ, thường bị đồng liêu chọc là y “quá vẹn toàn”.

“Đại vương ăn cát” lời nói tuy có lắp bắp, nhưng ý kiến đề ra thông thường rất có trọng lượng.

“Hiệu úy miệng méo” ăn nói rất cẩn thận, rất ít khi lên tiếng; lúc nói, một khi Tiêu Hồn cô nương nhìn sang, mặt mày gã lập tức đỏ bừng lên.

Như là hoàng hôn.

Bọn họ thảo luận nãy giờ cũng đã đến buổi ánh hoàng hôn giăng khắp trời.

Trong trướng phải thắp nến mới có thể rọi thấy hành trình bọn họ sắp bôn ba.

Núi non đường xá xa xăm, chồng chất chông gai, qua ánh mắt ngời sáng của Tiêu Hồn cô nương lại tựa hồ chỉ đang sắp xếp một chuyến lữ hành tràn đầy hứa hẹn, kích thích và hứng chí, tâm tình khoái hoạt ham chơi.

Thậm chí nàng cũng có lối nhìn riêng của mình về lộ tuyến “Bạch Miêu, Hắc Cẩu” này, dứt khoát muốn đi. Ngoại trừ so sánh tính toán quan hệ lợi hại, tránh nặng tìm nhẹ, dễ đề phòng kẻ địch, lý do trọng yếu nhất không ngờ lại là:

“Tôi thích mấy cái tên này! Các người xem xem, mèo trắng, chó đen, còn có khổ qua, quỷ ốc, thật là mới lạ, thật là vui thú!”.

Cho nên lộ tuyến coi như đã định như thế.

Lương Thương Trung tuy đã thấy quyết định xong mà cũng không tránh khỏi lần khần: “Thật chọn con đường này sao? Không đắn đo lộ tuyến đi ‘Nguyên Tiêu trấn’ quẹo vào ‘Thông Tiêu giang’, rồi từ ‘Tiểu Hoàn hà’ qua ‘Tiểu Bình pha’ sao? Đường đó khó mà tập kết đại quân, nhưng kém ở chỗ khó phòng ám tiễn”.

Đại vương ăn cát lúc suy nghĩ trên ấn đường hằn sâu một lỗ hõm: “Cũng vậy thôi, có tốt có xấu. Ta không nghĩ bọn Ngụy thiến và Tra Mỗ vì chuyện này mà phải kéo rốc đại quân ra, đi con đường kia thì đỡ phải tính kỹ quá mà thành vụng”.

Hiệu úy miệng méo nói: “Ta có một ý kiến”.

Mọi người đều đợi gã nói.

Gã ngập ngừng: “Ta sợ nói ra không hay”.

Mọi người lại nài gã cứ nói thẳng đừng ngại.

“Ta cho rằng”, ý kiến gã đưa ra không ngờ lại là: “Giọng điệu của Lương đại hiệp làm ơn đừng có như giọng đàn bà con gái có được không?”.

Lương Thương Trung tức muốn chết.

Cuối cùng vẫn là Tiêu Hồn cô nương kết luận:

“‘Hắc Bạch lộ tuyến’ vẫn hay hơn”.

Mọi người hỏi: “Tại sao?”.

“‘Tiêu Tiêu Tiểu Tiểu lộ tuyến’ tuy nghe hay”, nàng không ngờ lại đem gộp Thông “Tiêu” giang, Nguyên “Tiêu” trấn và “Tiểu” Bình pha, “Tiểu” Hoàn hà lại thành “Tiêu Tiêu Tiểu Tiểu lộ tuyến”, mà lý do của nàng không ngờ lại là: “Nhưng nghe vẫn không vui thú bằng ‘Bạch Miêu Hắc Cẩu lộ tuyến’”.

“Ít ra”, nàng lại bổ sung một câu: “Con mèo của tôi nhất định sẽ rất thích”.

Con mèo trong lòng nàng lúc này đã tỉnh dậy, “meo” lên một tiếng.

Nàng cũng “meo” một tiếng.

Nàng dùng cái cằm nhỏ thon tròn xoa xoa lông mèo, có một cọng thấm lên chót mũi nàng, rọi ánh nến như một sợi tơ vàng vậy. Lặn lội một mạch, cuối cùng đã lên đến Bạch Miêu sơn.

Chạy trốn đâu có

có phải là viễn du.

Lương Thương Trung, Hiệu úy miệng méo, Đại vương ăn cát từ từ làm quen với lộ trình hộ tống, thỉnh thoảng nghe Đại vương ăn cát cất giọng trầm thấp, vừa u uẩn vừa hào hùng:

“Cát bay mù trời, bụi mù trời

Tịch mịch chẳng có ai,

Nỗi đau buồn của ta đâu thể tỏ rõ như vết thương của

người,

Người một kẻ không có gia đình…”.

Đại vương ăn cát còn mang theo mười bảy thủ hạ. Mấy hán tử mặc áo choàng đỏ rực, người nào người nấy đều không ngại liều mình cho hắn. Ai ai cũng từng có một gia đình ấm áp, nhưng bị bè lũ hoạn quan hại cho nhà tan cửa nát, cuối cùng chỉ còn có Đại vương ăn cát dung chứa. Bọn họ can đảm cùng mình, nhiệt huyết trào dâng, chỉ nghe Đại vương ăn cát ra lệnh. Đại vương ăn cát ngoài xướng ca ra, chỉ đêm đêm mài thanh loan đao soèn soẹt mới gây tiếng động gì khác.

Còn có Hiệu úy miệng méo kéo đàn nhị, ò e í e, như gió cát thở than giữa một vùng bát ngát, quấn quít nỗi nhớ quê hương, lo buồn cho quốc gia, Cửu ca Cửu vấn Cửu Thái Hoa (Chữ “Cửu” thời xưa thường dùng liên quan đến “Trời”. “Cửu ca” tức là một thiên trong “Sở từ”, Khuất Nguyên đem nhạc ca tế thần trong dân gian mà cải tác hoặc gia công tạo thành. “Cửu vấn” tức là “Thiên vấn”, một bài văn của Khuất Nguyên trong “Sở từ”. Cửu Thái Hoa là trời đất Trung Hoa to lớn), toàn là cảm giác bi thương không thể đè nén, oán oán phẫn phẫn, khốn khổ bứt rứt, hát chẳng thôi ba ngàn năm lịch sử tuyết nguyệt phong hoa.

Lương Thương Trung lại thích vẽ.

Phần nhiều y vẽ nhân vật, bất kể là thầy tu, người phàm, quan lại, thương gia, nam nữ lão ấu, mặt mũi hoàn toàn giống như bản thân y.

Cứ như: bản thân y dưới ánh trăng, bản thân y bên dòng nước trôi qua cây cầu nhỏ, bản thân y giữa núi cao non rộng, bản thân y trong đất trời băng phủ… Chung quy chỗ nào không có mình là không có đời người.

Người chỉ có một đời.

Y là đời người.

Bọn họ thận trọng gan góc đi ngang qua Bạch Miêu sơn, dọc đường chẳng gặp phải chiến sự gì hết.

Giao chiến không phải là phô diễn.

Thỉnh thoảng họ cũng cắm trại giữa đồng trống, chờ đám nữ tử ngủ rồi mới quây quần bên đống lửa bàn thảo làm sao để vượt qua nguy khốn.

Lương Thương Trung nói: “Theo các ngươi thấy, nhân thủ của bọn ta có đủ để lên Bạch Miêu sơn, vượt Khổ Qua giang, xông vào Đồ Quỷ ốc, xuống Hắc Cẩu sơn không?”.

Bầu trời đêm có trăng, không sao, lắm mây, trên vùng hoang dã thấp thoáng có tiếng sấm gầm gừ, nghèn nghẹn thoát qua.

Đại vương ăn cát đáp: “Nội một ải Khổ Qua giang đã rất khó mà qua khỏi. Dưới nước khác với trên bờ, dễ bị ám toán”.

Lương Thương Trung hỏi: “Trà Trà và Thủy Thủy đều tinh thông bơi lặn. Còn các ngươi thì sao?”.

Hiệu úy miệng méo cười lạnh một tiếng, tiếp tục kéo hoài kéo mãi tiếng đàn nhị ba đời bảy kiếp luân hồi lây lất chẳng chịu thôi. Mọi người đều cảm thấy mưa dông sắp đổ, gìó lạnh dập dồn.

Đại vương ăn cát nói: “Bơi lặn chỉ là trò vặt”.

Lương Thương Trung thốt: “Nghe nói Kim Lão Cúc cũng sẽ đến giúp Tiêu Hồn cô nương Nam hạ. Kim Lão Cúc như cá bạch điều luồn lách trong con sóng, như giao long vùng vẫy giữa con nước, có y thì hay hơn nhiều, có điều không biết có đến kịp không”.

Hiệu úy miệng méo cười lạnh: “Đến quá trễ thì chi bằng không đến”.

Đại vương ăn cát nói: “Thêm trợ thủ vẫn hơn là không. Nghe nói ‘Tuyệt đại đơn kiêu cấp cấp phong’ Văn Tùy Hán cũng sẽ đến góp sức với bọn ta”.

Tiếng sấm chợt như nổ toang khung trời, lằn sét đỏ ngầu trải mình xuống mặt đất còn nhanh hơn cả một chớp mắt.

Hiệu úy miệng méo nói: “Tuyệt đại đơn kiêu? Hừ!”.

Lương Trà thò cái cổ rất đàn hồi của gã lên tiếng: “Không cảm thấy Tiêu Hồn cô nương coi cuộc trốn chạy này là một chuyện vui chơi sao?”.

“Hôm qua dọc đường nàng còn ngắm hoa mai”. Lương Thủy cũng nặn mụn nói: “Hôm nay đi qua làng Mai Hoa, khì, nàng lại còn chạy nhảy rượt đuổi hoa tuyết tuôn rơi đầy đường nữa chứ”.

“Vậy không phải rất tốt sao?”. Đại vương ăn cát từ tốn thốt, vẻ hùng dũng hung hãn lúc hắn đánh đấm đã hoàn toàn biến mất như ánh trăng mùng một vậy, cứ như căn bản chưa từng tồn tại trên mặt hắn: “Bị bẻ mà không gãy, gặp buồn đau mà không quỵ lụy, đó mới là nữ trung hào kiệt”.

Hiệu úy miệng méo cúi đầu kéo đàn mạnh tay.

Lương Thương Trung cười tủm tỉm.

Mấy ngày nay trong đầu y toàn là nàng.

Là nàng, có đao có kiếm, có gió có cát, có nói có cười, có mai có hoa…

Chập chờn như ngọn lửa.

Màu sắc của lửa…

Ủa? Ngọn lửa sao lại xanh như vậy, xanh đến thế này!

Thình lình tiếng đàn nhị thê lương ngưng bặt.

Mưa rào ụp xuống.

Không phải là mưa trời, mà là:

Mưa ám khí.

Cùng một sát na, Lương Thương Trung, Đại vương ăn cát, Hiệu úy miệng méo đều có phản ứng và động tác cực nhanh cực lẹ cực thần tốc:

Hiệu úy miệng méo bung la sách ra, như một cái lờ bắt cá to bự bao lấy năm người.

Đại vương ăn cát vụt ngậm một miệng cát, phun túa ra, bắn về phía làn mưa ám khí.

Lương Thương Trung song chưởng phất ra, dập tắt hỏa quang bập bùng.

Lương Thủy, Lương Trà cũng không rảnh, khuỵu người lăn vòng một trái một phải về phía lều trướng của Tiêu Hồn cô nương và Tiểu thư thư.

Lương Thương Trung đang định phóng qua, Đại vương ăn cát lại nói: “Để lại một nhân thủ ở đây”. Hiệu úy miệng méo còn ít lời hơn, chỉ nói một chữ: “Ngươi”.

Vừa dứt lời, hai người đã biến mất.

Bọn họ một nam một bắc, vọt vào bóng tối.

— Bóng tối ngập ngụa ám toán, sát thủ và mai phục.

Lương Thương Trung lập tức bay vào trong trướng.

Y vừa lọt vào, một mũi nhọn lạnh lẽo và hai điểm thanh quang như răng thú dữ nhe phập về phía y.

Y khẽ quát: “Là ta”.

Thế công lập tức đình chỉ.

Thanh quang và mũi nhọn phát ánh sáng trắng dừng sựng trong bóng tối, gió buốt tạt nhoáng lên.

Lương Thương Trung thấp giọng hỏi: “Cô nương?”.

Tiêu Hồn và Tiểu thư thư nhất tề trả lời: “Ừm!”.

Lương Thương Trung nghe có hồi đáp, con tim hết lo âu, thốt: “Bình an là tốt rồi, bọn ta lập tức dời chỗ”.

Trước khi đánh lén, địch nhân nhất định đã quan sát kỹ nơi tọa lạc của bọn họ.

Lúc này trong bóng tối truyền vọng tiếng đấu đá liên hồi, chừng như có rất nhiều thú dữ bạo hung đang hùng hục cấu xé rượt đuổi nhau.

Chợt nghe Tiêu Hồn khe khẽ cười nói: “Các người có cảm thấy…”.

Lương Thương Trung vội “suỵt” một tiếng.

Tiêu Hồn lại vẫn nói tiếp: “Dưới đất hình như có động…”.

Lương Thương Trung khẩn trương hẳn.

Gây tiếng động trong bóng tối và trong vòng ám toán thì rất nguy hiểm.

Y giơ tay bịt miệng nàng, chỗ ngón tay bàn tay mới chạm vào lại có cảm giác trơn mịn như một đóa hoa, khiến cho tay y váng, cho lòng y choáng…

Đột nhiên dưới đất nổ “oành” một tiếng, cát bụi mịt mù, bảy tám người vọt lên!

Tiếng sấm ì ùn, mưa thủy chung vẫn chưa đổ. Đã đánh lui.

Bấm ngón tay đếm, Đại vương ăn cát làm thịt bảy tên, Hiệu úy miệng méo giết chín tên, còn có ba mạng chết dưới ám khí: ám khí đương nhiên là cát.

Lương Thương Trung và Lương Trà, Lương Thủy chưa giết được địch nhân nào.

Nhờ có câu nói của Tiêu Hồn, Lương Thương Trung mới sực tỉnh.

Kẻ mai phục dưới lòng đất vừa vọt lên, y lập tức làm một chuyện:

Kéo Tiêu Hồn cô nương dời chỗ.

Bàn tay của y vốn đang che miệng Tiêu Hồn, lấy khinh công của y mà chuyển dời vị trí của cô nương bé nhỏ thì đâu có tốn hơi tốn sức gì.

Nhưng cô nương bé nhỏ lại kéo theo cô nương to bự.

“Thân kiều” của cô nương to bự chẳng nhẹ chút nào.

Lương Thương Trung đương nhiên không thể chỉ cứu một người mà lại thấy chết chẳng thèm cứu đối với một người khác.

Y chỉ còn nước nhất tề cứu cả hai người.

Vậy mới phí công phu.

Giữa bóng tối hun hút, đang toàn thần thi triển khinh công, y cảm thấy có địch nhân xuất thủ bên cạnh y.

Người tay y đang ôm cũng đang vùng vẫy.

Sau đó nghe kẻ tập kích rên hự.

Vụt ngưng.

Rơi xuống.

Ngã xuống đất.

— Một trong hai người y ôm đã xuất thủ.

— Xem ra võ công của “Tiểu thư thư” này chẳng tệ chút nào!

Không lạ gì nàng ta là hạng nữ lưu mà dám đi theo bảo vệ Tiêu Hồn cô nương Nam hạ.

Đợi đến khi đợt công tập đã ngưng, Lương Thương Trung lập tức buông hai cô nương xuống, thấp giọng đến tối đa nói một câu mau mắn:

“Các người đừng động đậy, đừng gây tiếng động”.

Y xoay lại nghênh địch.

Địch nhân đại để còn năm mạng.

Y xông qua.

Rút kiếm.

Kiếm lạnh.

Đêm, cũng lạnh.

Chỉ có máu, máu nóng.

Đánh ngã ba tên.

Ngã trong vũng máu của bản thân chúng.

Hai tên kia đã lui lại.

Bọn chúng đại khái nghĩ rằng mình có thể chui vào địa động đã đào sẵn mà chạy trốn.

Nhưng vô dụng.

Vì không còn địa động.

— Địa động không ngờ đã “biến mất” một cách thần kỳ!

Trước địa động có hai người trấn thủ.

Họ đang đợi kẻ tập kích trở về.

Họ là:

Lương Thủy và Lương Trà.

— Là thủ hạ tâm phúc và huynh đệ kết bái của Lương Thương Trung, “Thủy Thủy” và “Trà Trà” mà y hay gọi.

Lương Trà và Lương Thủy đương nhiên không phải đợi chúng về để châm trà dâng nước, nhưng quả phải trình một “lễ vật”:

Đó đương nhiên là “dâng hiến”.

Bọn chúng lập tức “dâng” “mạng”.

Hai tên tập kích quay lại địa động định trốn chạy, hành động của chúng chỉ có một kết quả:

Tìm chết. Đã đánh lùi địch nhân thành công.

Đại vương ăn cát, Lương Thương Trung, Hiệu úy miệng méo, Lương Trà, Tiểu thư thư, Lương Thủy đều không bị tổn thương gì mấy; chảy chút máu, bầm vài ch







Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Gió vẫn thổi quanh trường

Gió vẫn thổi quanh trườngChuyện kể rằng người bảo vệ của trường không hiểu ...

Truyện Ngắn

08:07 - 23/12/2015

Trời, thuốc tốt mà…

Trời, thuốc tốt mà… Lại nói về Quan Vũ Quan Zu thần...

Truyện Cười

19:54 - 26/12/2015

Tuổi Tuất ..

Tuổi Tuất .. Có một người được mời đi ...

Truyện Cười

14:42 - 26/12/2015

Ước nguyện đêm Giáng Sinh

Ước nguyện đêm Giáng SinhNgười ta nói quá khứ cần có thời gian, nhưng sẽ là...

Truyện Ngắn

05:14 - 23/12/2015

Đọc truyện ma- NGỤC QUỶ Phần 3

Đọc truyện ma- NGỤC QUỶ  Phần 3 Chương 52 Vừa leo lên tàu hoả, Thuỷ Căn tự dưng ...

Truyện Ma

09:59 - 10/01/2016