àn quạ đậu trên nóc nhất loạt vỗ cánh bay vụt lên , tiếng kêu ngân dài hết sức ai oán. Mưa rơi lập cập , sấm chớp lập loè liên tục. Lúc hạ quan, bà Chánh lao xuống huyệt khóc ngất đi, ba bốn thanh niên trong làng phải kéo mãi mới lôi được bà lên để lấp đất. Cúc thì quỳ trên đống bùn lầy lội , ôm mặt kêu tên chị đến khan cả cổ. Đám người làm cũng vật mình khóc than. Chỉ riêng ông Chánh thì mặt lạnh như tiền , che dấu cảm xúc , quyết định ko nhỏ một giọt lệ. giận cá chém thớt , ông đang nghĩ kế bắt Thủ trừng trị cái tội đã làm tan nát đời con gái ông. Trong lối suy nghĩ của ông, ông chẳng thấy mình có lỗi gì cả , tất cả đều do lỗi thằng Thủ gây nên. Vả lại con ông chửa hoang, nó chết là đáng đời rồi. Quan viên chức sắc trong tổng , trong làng gặp ông rơm rớm nước mắt chia buồn , ông bình thản , nhếch miệng lên, và nói : - Con tôi nó ngủ với cái thằng gánh đất làm nhục nhã gia phong , chết là phải. Có gì mà phải phân ưu ? Từ thời ông bắt đầu bước vào con đường hoàng lộ , từ chức Lý Trưởng rồi lên Chánh Tổng , ông luôn luôn thích được người ta bình phẩm rằng : - Cụ Chánh nghiêm lắm , nhà cụ Chánh gia giáo lắm , dạy con đâu ra đấy. Những lời nhận xét làm ông càng ngày càng tự hào , bất chấp khía cạnh nhân đạo hoặc tình nghĩa cha con. Ông lấy bao nhiêu vợ , nàng hầu cũng được nhưng con gái ông chỉ cần yêu lầm cái người mà ông ko ưng là đã trở thành lăng loàn mạt kiếp , ko xứng đáng sống trong gia đình ông nữa. Đứng trước mộ con, ông Chánh đã tính toán kỹ lưỡng kế hoạch trừng trị Thủ , nhưng Thủ ko để ông ra tay. Ngay khi nghe tin Khuê thắt cổ , anh đã bỏ trốn lên tỉnh và tình nguyện đăng lính để tránh sự trả thù của ông Chánh làm ông Chánh tức lồng lộn mà ko làm gì được. Để tránh cái ko khí ảm đạm ở nhà, tránh cái nhìn ác cảm của vợ con , ông bỏ sang ở hẳn nhà bà vợ bé thứ ba hơn Khuê có mấy tuổi mà ông đang chuẩn bị xây nhà gạch riêng tặng như lời ông đã hứa năm kia lúc mới lấy nhau Ở nhà vợ bé gần một tháng ông Chánh mới trở về. Hôm ấy bà Chánh lên chuà cầu siêu cho con , cơm trưa xong, ông Chánh vào buồng nằm nghỉ theo thói quen trưởng giả. Trời ko nóng lắm mà tự nhiên ông toát mồ hôi đầm đià ướt đẩm lưng áo , ông giật mình dậy vớ cái quạt quạt lia lịa , bổng nghe có tiếng khóc nho nhỏ từ vườn sau vọng vào một cách ai oán , ông bực mình đoán ngay là Cúc vì thương nhớ chị ra vườn ngồi khóc làm ông thức giấc. Ông ngồi dậy quăng cái quạt ra cửa sổ , định mắng cho nó vài câu nhưng mảnh vườn rậm rạp cây trái vắng lặng như tờ , ông nhìn quanh ko thấy ai , ông toan nằm xuống thì bổng giật thót người vì ngay trên cành mít có sợi dây thừng thòng lọng thả xuống đong đưa theo gió. Ông dụi mắt nhìn lại cho kỷ , đúng là sợi dây cột vơng mà con gái ông đã dùng dể thắt cổ ngoài kho rơm. Ông đoán chắc có đứa nào nghịch hổn trong nhà này đã treo lên đó hoặc vì thương con gái ông, hoặc vì tức ông đã gián tiếp gây nên cái chết của Khuê, nên ông cất tiếng gọi lớn : - Đứa nào ngoài vườn đấy , vào tao bảo nhanh lên. không có tiếng trả lời , ông bực bội chạy ra hè và quát lớn hơn : - Chúng mày đâu hết cả rồi ? Chết tiệt cả rồi hay sao ? Chị bếp sợ hãi chạy lên run run hỏi : - Bẩm ông gọi ạ ? Ông Chánh vừa bước vào buồng vừa hỏi : - Cái Cúc đâu ? Thằng Sử đâu ? Đứa nào buộc sợi dây trên cành mít thế kia ? Chị bếp theo sau ngơ ngác đáp : - Bẩm ông , cô Cúc đi chuà với bà ạ , ông Sử thì ông sai lên huyện từ sáng. Nhà chỉ có mình con từ nãy đến giờ vẫn giặt quần áo cạnh bể nước sau bếp , chị Toán thì còn ốm nghỉ ở nhà ạ. Ông Chánh cả giận , ông vừa quay nhìn ra cửa sổ vườn sau vừa gắt : - Chỉ có mình mày ở nhà thế thì đứa nào buộc sợi dây ? Ông chợt khựng lại , vì trên cành mít lúc nãy sợi dây thòng lọng đã biến mất. Ông há mồm kinh hãi rồi xua tay ú ớ bảo chị người làm : - Thôi, thôi thôi…tao cho mày xuống nhà Chị bếp cúi đầu và nói : - vâng , con cám ơn ông ạ. Ông nằm nghĩ cho khoẻ , con ở dưới bếp , cần gì thì ông cứ gọi ạ. ông Chánh hững hờ đáp : - Được , xuống giặt quần áo đi. Chị bếp ra rồi, ông Chánh ngồi vào bàn, kéo cái đĩa bát ở trước mặt , đầu óc hoang mang lo lắng , lạ quuá , rõ ràng ông thấy có sợi dây treo trên cành mít mà tại sao nó lại tự biến đi được ? Ko lẽ giữa ban ngày ban mạch mà ông bị quáng gà ? Ông lại góc buồng cầm cái ba ton ra cửa rồi đi vòng đầu nhà ra vườn sau xem hư thật thế nào nhưng chưa tới gần gốc mít , ông đã sửng sốt kêu lên một tiếng và bước lùi dần là bởi vì sợi dây thắt cổ của con ông lại vừa xuất hiện lắc lư nhè nhẹ như có người vừa cuộn vào đó. Đứa nào trêu ông chăng ? Ông trố mắt nhìn và lùi dần , lùi dần cho đến khi ông đụng cái vách , ông mới quay người bỏ chạy ra sân trước , ông ngồi xuống bậc tam cấp hổn hển thở. Cổ họng khát khô như vừa uống rượu mạnh , trước mặt ông, dưới bậc thềm có cái lu sành đựng nước mưa , ông mệt mỏi đứng dậy tiến lại , ông phải uống ít nhất mấy cái gáo dừa thì họa chăng mới đỡ khát. Ông cầm cán gáo khom người toan múc thì bổng rùn mình buông rơi cái gáo nước xuống đất là vì dưới đáy lu , trong làn nước trong vắt , ông thấy cô Khuê con gái ông hiện ra rỏ mồn một , nghiêm mặt nhìn ông bằng đôi mắt oán trách. Ông lảo đảo trở lại vị trí củ , mệt mỏi ngồi xuống và từ từ rút khăn tay lau mồ hôi đầm đià trên mặt. Ngồi một lúc để lấy lại bình tỉnh , ông đứng dậy vào phòng khách vô tình ngước lên nhìn bàn thờ , ở đó có tấm hình vẽ trắng đen của con gái ông lớn bằng cuốn vở học trò dựng sau bát nhang. Vì rất ít khi Khuê có dịp chụp hình riêng cho nên sau đám tang, bà Chánh phải lấy tấm hình chung của cả nhà mang lên phố huyện nhờ người họa sĩ tách riêng Khuê và phóng lớn bằng bút chì than để đặt lên bàn thờ. Ông Chánh quay mặt đi ko dám nhìn con, nhưng bát nhang nguội ngắt bổng cháy phụt lên, bập bùng ngọn lửa một lúc rồi lại tắt ngấm. Ông Chánh lạnh người ko dám vào buồng nằm một mình nữa , ông lại bỏ ra hè , lảo đảo ngồi xuống bậc thềm , tựa lưng vào cột và nhắm mắt, cho đến khi nghe tiếng bà Chánh và cái Cúc ở đầu ngõ, ông mới mở mắt trông ra và vui mừng đứng dậy. Từ giờ phút này ông bắt đầu sợ sự trống vắng vây quanh và thấy cần phải có vợ con bên cạnh. Tuy thế , ông nhất định giấu kín ko kể cho vợ nghe những gì vừa xảy đến với ông khi bà Chánh vắng nhà. Ông ko muốn nhắc đến cái chết của Khuê và càng ko muốn tin chuyện hồn con gái ông hiện về mặc dầu ông biết đó là điều có thật. Ông ko dám bước ra vườn sau , mỗi khi đặt chân vào buồng một mình , ông rón rén . Cảm thấy cái ko khí lạnh lẽo như những mùi tử khí vây quanh , bởi vậy ăn xong bửa cơm chiều với bà Chánh và Cúc , ông lại vác ba ton sang với vợ bé để xa một cái khung cảnh tang tóc ở ông. Trước khi đi, ông xuống bếp gọi hết tất cả người làm lại và ra nghiêm lệnh : - Tao cấm chúng bay ko đứa nào được đem chuyện này ra kể với bất cứ ai, nhất là cái chuyện ma quỷ nhảm nhí. Đứa nào kể , tao cắt lưởi. Mọi người sợ hãi im lặng mặc dù trong lòng đều ấm ức vì biết ông Chánh ko muốn dân làng khơi dậy cái chết oan uổng của Khuê do ông gây nên. Rồi một hôm Thủ về làng, mặc đồ nhà binh , cắt tóc ngắn. Dáng điệu tự tin khác với lúc trước , anh tạt qua nhà sau khóa huấn luyện trước khi bổ nhiệm đi đơn vị. Từ hôm Khuê tự tử , Thủ vẩn áy náy khôn nguôi nên mản khóa là anh về ngay. Thủ nói chuyện với mẹ rồi chờ lúc trời nhá nhem tối , lần mò ra thăm mộ Khuê vừa được bà Chánh xây thật lớn. Thủ thắp mấy cây nhang , khấn vái lâm râm rồi tự quay về con đường cũ , tạt vào kho rơm , nơi hẹn hò buổi đầu và cũng là nơi người yêu tự tìm cái chết. Rẽ vào sân, Thủ thấy rờn rợn nổi gai ốc nhưng dường như có tiếng gọi trong tim thúc giục anh tiến bước. Khung cảnh vẫn như xưa nhưng hoang vắng tiêu điều như có lẫn mùi tử khí. Mà tiêu điều thật , bởi từ sau cái chết của Khuê , ít ai dám lai vãng ra đây. Bình thường kho rơm nhà ông Chánh là chổ trẻ con trong làng vẩn hò hẹn gặp nhau bởi ngoài căn nhà rộng che nắng mưa , ngoài những đống rơm khổng lồ , còn có vườn chuối xung quanh rộng mát và nhất là cái ao ko sâu lắm cho chúng nó tập bơi , bơi chán rồi lăn ra đống rơm mà ngủ hoặc tìm các tổ chim hay hái trộm ổi non trên bờ ao. Bây giờ thì ko còn một bóng người lai vãng , chẳng riêng gì trẻ con mà ngay cả người nhà ông Chánh , bất đắc dĩ phải ra gánh rơm , cũng thấy rờn rợn và ko dám đi một mình , ko dám nán lại lâu. Hôm nay Thủ bước vào lúc trời vừa sập tối , anh mở to mắt , rón rén đặt chân lên thềm. Từ đống rơm trước sân , con chim cú khổng lồ thình lình bay vụt ra lao về phía Thủ , tiếng kêu thất thần khiến anh hoảng hốt ngồi sụp xuống và sợ hãi đến gần đứng tim. Anh nín thở lấy lại bình tỉnh , đưa mắt nhìn quanh. Nơi đây từng ghi dấu những hẹn hò với Khuê , giờ này chỉ thấy rờn rợn không gian như lạc vào bãi tha ma. Thủ đặt tay lên ngực tự trấn an. Từ bờ ao sau nhà, tiếng ếch nhái đưa lại làm khung cảnh càng thêm não nề. Thủ thọc tai vào túi quần tìm hộp diêm , anh lấy một nắm rơm đốt lên trên hè rồi nhìn quanh. Vớ khúc nứa khô cháy giở châm mồi làm thuốc . Ngay dưới chân anh, cái vơng cói sờn rách vẫn nằm sát bức vách. Chính trên cái vơng này dạo trước căng trong nhà , anh đã cùng Khuê nằm trìu mến bên nhau. Chả hiểu sao giờ này ai vứt ở đây ? Anh tự hỏi rồi cúi xuống cầm cái vơng lên , tức thì một làn gió buốt thổi ào tới , rồi tiếp theo là tiếng khóc não ruột từ sau nhà vọng lại. Từ lúc Thủ cầm cái vơng , anh như người bị thôi miên , hoàn toàn mất hết chủ động. Anh ngơ ngác , tay cầm cây đuốc , tay nắm cái vơng lửng thửng đi vòng ra khu vườn sau nhà như bị lôi cuốn bởi tiếng khóc nảo ruột lúc nghe thật gần , lúc lại thật xa. Anh lại đứng nhìn xuống ao một lúc rồi quay về hiên trước cột cái vơng lên mái nhà. Sáng hôm sau , ông Chánh đang ngồi uống trà một lúc thì có người đàn bà trong làng hớt hải chạy vào tìm. Ông mới từ nhà vợ bé trở về được mấy hôm nhưng chắc là sắp đi vì hai mẹ con bà Chánh công khai tỏ thái độ rất lạnh lùng đối với ông. Người đàn bà quăng cái cuốc trước thềm , mặt cắt ko con giọt máu , ấp úng thưa : - Bẩm cụ…kho..kho..kho rơm của cụ…có…có..người thắt cổ chết ạ . Bà Chánh đang ở trong buồng loáng thoáng nghe vội chạy lao ra. Từ ngày Khuê mất , bà vẩn giận chồng , ít khi nói chuyện , ít khi ngủ chung. Bà thảng thốt hỏi người đàn bà : - Chị nói cái gì ? Ai thắt cổ ? Đàn ông hay đàn bà ? Rồi bà Chánh cất tiếng gọi lớn : - Cúc ơi…Cúc , có dưới nhà ko ? Người đàn bà ú ớ phân trần :: - Bẩm, con…con..nào có biết…là ai ạ ! Sáng nay con đi làm cỏ , ngang qua kho rơm nhà cụ , nom vào thì thấy có người treo cổ ngay ngoài hè, con…con..hãi quá , chạy vội về đây…tìm..hai..cụ ạ ! Ông Chánh cũng đặt cốc nước , đứng lên theo vợ và ngắt lời : - Đàn ông hay đàn bà ? - Bẩm….chắc đàn ông ạ. Bà Chánh gắt : - Sao lại chắc với không ? Đàn ông hay đàn bà thì phải biết chứ ? Người đàn bà phân trần : - Bẩm…con…con..có dám..lại gần đâu ạ , nhưng chắc là đàn ông. Bà Chánh gắt : - Sao lại chắc với không ? Đàn ông hay đàn bà thì phải biết chứ ? Người đàn bà phân trần : - Bẩm…con…con..có dám..lại gần đâu ạ , nhưng chắc là đàn ông. Bà Chánh tạm thở phào mừng rỡ trong giây lát , từ hôm Khuê mất đi, bà chỉ có mình cái Cúc cho nên bà lo lắm chỉ sợ có chuyện gì chẳng lành thì bà đành chết theo. Người đàn bà ngồi bệt xuống thềm để thở , ông Chánh bước ra hè cất tiếng gọi : - Sử , Sử ơi ! Lên tao bảo. Ông quay sang nhìn bà vợ nét mặt nhợt nhạt và nói : - Để tôi với thằng Sử chạy ra ngoài ấy xem sao. Dứt lời , ông hỏi người đàn bà lần nữa cho chắc ăn : - Có thật là có người treo cổ ko hay chỉ là nom gà hóa cuốc ? Người đàn bà gật đầu quả quyết : - Bẩm cụ Chánh cái xác lù lù như thế thì làm sao có thể nhìn nhầm được ạ ? Từ dưới bếp Sử chạy lên vừa rảo bước vừa gài nút áo , Cúc cũng chạy lên đứng bên mẹ. Bà Chánh nắm chặt cánh tay con gái biểu lộ sự ân cần của mình đối với Cúc. Ông Chánh quay vào lấy ba ton theo thói quen mỗi khi ra đường rồi ra lệnh cho Sử : - Mày đi với tao. Bà Chánh hết sức hoang mang trước cái tin quái lạ này , tại sao lại có người tìm đến kho rơm của bà để tự vẩn mà lại treo cổ đúng chổ con gái bà đã chết trước đây. Bà nhớ lại hôm đám tang Khuê, ngoài dân làng kéo theo nườm nượp còn có các ông chức sắc trong toàn tổng giục nhau đến phân ưu. Họ chỉ biết tin Khuê tự tử chứ chưa biết Khuê chửa hoang phải tự tìm cái chết , cho nên ai cũng thương cảm cô gái bạc mệnh. Trong đám người tiển đưa , đáng chú ý hơn cả là con trai ông Lý Trưởng , từng thầm yêu trộm nhớ Khuê và từng được ông Chánh hứa nhận làm rễ. Anh chàng này là người duy nhất trong làng được lên tỉnh học , chuẩn bị lấy bằng Thành Trung. Nghe tin Khuê chết , anh đạp xe về dự đám tang rồi ngồi thụp trên mô đất cao úp mặt khóc dưới trời mưa lất phất. Bà Chánh tình cờ nom thấy , lòng se sắt khôn nguôi. Bà tự hỏi hay là cái người vừa treo cổ tự tử ngoài kho rơm của bà chính là cont rai ông Lý Trưởng chăng ? Bà nhìn theo chồng rảo bước ra cổng bên cạnh Sử và gnười đàn bà lam lủ. Cúc giật cánh tay mẹ và hỏi : - Chuyện gì thế hở mẹ ? Bà Chánh thở dài nảo ruột : - Lại có người thắt cổ chết ngoài kho rơm nhà mình ngay chổ chị mày.. Cúc kinh hãi hỏi thêm : - Ai thế hở mẹ ? Bà Chánh quay vào : - Tao cũng chưa biết là ai , bố mày chạy ra xem rồi. Ngoài đường , người đàn bà vác cuốc lẽo đẽo đi bên cạnh Sử luôn miệng kể lể như muốn tâng công với ông Chánh. Nhưng ông Chánh chớp mắt lo âu, ko nói lời nào. Con đường nhỏ thẳng tắp tàn tre chi chít hai bên đan vào nhau. Hôm nay có lẽ sẽ nắng to bởi lẽ sương sớm dày đặc , cách nhau mươi bước ko nhìn rõ mặt người. Đang đi , ông Chánh bổng kêu lên một tiếng rồi đứng khựng lại. Trước mặt ông , trên khúc đường mờ mờ hơi sương , cách ông ko xa, có bóng người con gái đứng giữa đường như đang chờ ông. Ông mở to mắt nhìn và nhận ra Khuê , ông dụi mắt nhìn lại thì bóng mờ ấy lại biến đi. Ông thở mạnh và tiếp tục đi. Tới kho rơm , ông đang dợm bước vào, nhìn cái xác và kêu lên : - Ối giời , hóa ra là thằng Thủ . Ông quay vội đi, ko dám nhìn mặt người chết đã xám ngắt , và cái lưỡi lè ra một cách quái gỡ. Thủ treo cổ bằng chính cái vơng mà anh và Khuê thường nằm với nhau lúc mới hẹn hò. Ông Chánh bảo Sử tháo cái vơng xuống , hạ cái xác Thủ xuống , còn ông thì thừ người nhớ đến con gái , lắc đầu nói một mình : - Cái thằng phải gió này chui rúc ở đâu cả mấy tháng nay , bây giờ bổng mò về đây để tự vẩn. Sử đang loay hoay tháo cái vơng để hạ xác Thủ xuống thì ông Chánh giơ tay ngăn lại : - Hẳn khoan, hẳn khoan. Cứ để đấy , tao quên. Mày chạy đi báo Lý Trưởng đã để ông ấy đến làm biên bản. Làm biên bản xong, ông Lý sẽ cho người gọi mẹ thằng Thủ đến nhận xác con mà chôn. Mình ko việc gì phải mó tay vào. Sử ngừng lại ngẩm nghỉ một chút rồi quay sang nói nhỏ với ông Chánh : - Bẩm ông, con thì con thấy cô Khuê con linh thiêng lắm , cho nên cậu Thủ đã đăng lính để đi thật xa mà còn quay về chết bên cạnh cô con Ông Chánh giờ này cũng tin như vậy nhưng ông bướng bỉnh ko bao giờ nói ra. Ông mừng vì thằng Thủ đã đền tội , ông ko cần phải ra tay nữa , ông nói lại : - Mày chạy đi gọi ông Lý nhanh nhanh lên. Dứt lời ông quay ra cổng , Sử lật đật chạy theo bên cạnh và nói vớt vát : - Bẩm ông, chốc nữa người ta tháo xác cậu Thủ xuống , con xin phép ông con đem chôn bỏ cái vơng ông nhé. Cái vơng đó giết đến hai mạng người rồi đấy ông ạ. Ông Chánh đang ưu tư nên gật đầu đáp cho qua chuyện : - Ừ , đem chôn hoặc đốt đi chứ để làm gì. Sau cái chết của Thủ , dân làng càng bàn tán dữ dội. Có người vốn ghét ông Chánh Tổng , nên nhân dịp này bình phẩm : - Chả ai giàu ba họ, chả ai khó ba đời. Nhà lão Chánh đến ngày hết phúc rồi , quả là Giời có mắt. Thủ chết rồi , Khuê vẫn tiếp tục hiện về. Đôi khi cả nhà chỉ linh cảm thấy chứ ko hề trông thấy thực sự. Bà Chánh sang ngủ hẳn bên Cúc , bỏ trống căn buồng bên kia. Ông Chánh có về thì cũng nằm một mình chứ bà ko chịu chung chăn chung gối với ông nữa. Cái chết của Thủ làm ông vui mừng lúc đầu nhưng càng ngày càng cảm thấy sợ. Thằng Sử nói đúng , Khuê sống khôn thác thiên , hồn còn phản phất ở dương gian chưa siêu thoát được. Mà ông thì tự ái , nhất định ko chịu rước thầy cúng , thầy pháp đến cầu siêu cho con. Thậm chí hễ bà Chánh hay Cúc nhắc đến việc Khuê hiện về , ông còn trợn mắt mắng át đi : - Chỉ nói láo nói lếu. Tao gần 50 tuổi rồi , tao chưa có thấy ai chết mà hiện về cả. Bà Chánh bực mình nói bóng gió : - Tôi ko muốn tin thì cũng phải tin đây này. Tôi muốn con tôi yên gnhỉ chứ về làm gì , nhưng mà nó chết oan thì hồn chưa yên nghỉ được. Ông đọc Kiều , ko nhớ cái đoạn viếng mả Đạm Tiên hay sao ? Ông thử nghỉ mà xem tại sao thằng Thủ đi mất biệt cả mấy tháng , bổng dưng mò về thắt cổ ngay tại chổ con mình chết ? Ai xui khiến nó chớ ? Ko phải là hồn cái Khuê hay sao ? Không phải là con tôi chết tức chết tưởi hay sao ? Ông Chánh muốn cãi thâm, nhưng bà Chánh đã vùng vằng bỏ đi chổ khác. Ông biết con ông về chứ , nhưng đời nào ông thú nhận chuyện đó. Ông chán nản và lại bỏ sang nhà cô vợ trẻ. Mọi khi mỗi lần ông đi, bà Chánh cũng đều níu kéo hoặc hờn dỗi vì ghen tương nhưng bây giờ thì bà để mặc. Bà còn thương nhớ Khuê lắm cho nên ko muốn nhìn gương mặt ông chồng tàn ác. Ông sang ở nhà vợ lẽ được mấy hôm thì tự dưng lại thấy bồn chồn muốn về. Mấy hôm nay ông bổng nhớ lại lời ông thầy địa lý người tàu bảo ông sau khi tao ngộ xong ngoài cánh đồng làng , thầy địa lý nói : - Sách có câu rằng : Đức năng thắng số , tiên sinh nên ăn chay cầu đạo, làm phúc phóng sinh, rộng tay bố thí để bớt đi cái hạn xấu cho mình. Cái thế đất của nhà tiên sinh nằm vào bãi địa , tôi sợ ko phát được đến đời thứ hai. Lúc ấy ông Chánh chỉ cười. Ở vào địa vị ông , vừa giàu vừa oai, thế lực quen biết cả huyện lẫn tỉnh làm sao gọi là bãi nhiệm được ? Nhưng bây giờ thì ông linh cảm thấy thầy địa lý nói đúng , cái hung vận của ông bắt đầu xảy đến mà khởi đầu là cái chết của Khuê do sự khắc nghiệt của ông. Ông nằm bên cô vợt rẻ mà hình dung những bất trắc của tương lai và vì vậy mới được vài hôm ông lại thấp thỏm về nhà. Đêm hôm đó trời muà hè trong và thoáng mát , ông nằm một mình trong buồng. Bà Chánh nhất định chỉ có sang ngủ với con gái như thường lệ từ ngày Khuê mất mà ông Chánh thì cứ làm ra vẻ cứng cỏi bề ngoài , giả vờ ko tin chuyện hồn ma nên ông cố giữ nét bình thản cho vợ con nể. Trăng trung tuần vằng vặc xuyên qua cửa sổ , in một khoảng sáng rực phủ gần kín cái giường cẩm lai của ông Chánh. Buồng ngủ của ông rộng lắm , ngoài cái giường lớn sát vách sau , còn có một khoảng trống kê hai cái tủ nặng chình chịch để ông giấu vàng bạc tiền của cùng những thứ văn tự nhà đất cùng những thứ giấy tờ tùy thân. Khu vườn sau có đến mấy cây bưởi , muà nở hoa đưa hương thơm ngào ngạt theo cửa sổ vào buồng. Ông nhớ lại lúc còn bé, Khuê thường lấy hoa bưởi xâu vào sợi chỉ rồi đeo trước ngực hoặc bỏ trong túi áo cánh. Mới nghĩ đến đứa con bạc mệnh , ông vội lắc đầu xua đi để đỡ bận tâm. Ông ngã đầu trên cái gối cao và cầm cái quạt giấy phe phẩy theo thói quen dù trời đang dịu mát . Ở giữa buồng ngủ của ông, đối diện hai cái tủ đứng là bộ bàn ghế , trên đó lúc nào cũng có khay trà và cái đĩa bát thuộc loại đồ cổ đắt giá mà ông Lý Trưởng mua tặng hồi mới nhậm chức. Ngoài cùng tính từ cái giường ngủ là cái vơng điều căng ngang để buổi trưa ông Chánh nằm căng ngang dỗ giấc ngủ . Ông xoay người , dùng hai thanh tre căng ngang hai đầu vơng rồi trãi chiếc chiếu nhỏ lên trên trong rất tiện lợi và đẹp mắt. Ông Chánh ngồi dậy xoay người vói tay để vặn ngọn đèn dầu đặt trên cái đôn cây sắt đầu giường rồi lại nằm xuống. Bổng có con mèo đen từ vườn sau lao vọt lên thành cửa sổ kêu thét lên một tiếng rồi đứng yên ở đó , đôi mắt xanh ngắt đăm đăm nhìn ông. Ông Chánh giật mình , gấp vội cái quạt giấy và giơ lên đuổi nhưng con mèo gan lì, đứng yên như thách thức. Ánh mắt ma quái đến rợn người. ông phải ngồi hẳn lên , đập mạnh cái quạt hai ba lần , con mèo mới quay đầu nhảy vọt xuống kêu lên mấy tiếng ai oán và mất dần trong lùm cây xanh rậm. Giữa ánh trăng vằng vặt , ít có đêm nào sáng như đêm nay , ông Chánh thở mạnh và đặt bàn tay lên ngực rồi nhắm mắt lại. Ông thấy rõ tim mình vẫn còn đập thình thịch vì kinh hãi. Bổng ông nghe xa xa từ phía cuối vườn có tiếng gọi mơ hồ , tuy vẫn nhận ra giọng Khuê nhưng âm vang sâu thẳm đến lạnh người : - Bố ơi bố , về với con , về với con bố ơi… Ông co rúm người thảng thốt nhìn ra vườn , mắt ông trợn trừng , mồm há ra nhưng á khẩu ko kêu được. Dưới ánh trăng trong suốt ,