ng đó. ……. 7 giờ sáng, tôi trở về căn nhà yêu vấu của mình nhưng khi vừa bước vào nhà thì đã thấy một bóng hình quen thuộc. Me: Ông ngoại lên hồi nào mà không gọi điên gọi con ra đón vậy ngoại? Ô: ông mới lên sáng nay. Me: có chuyện gì mà ông lên sáng sớm vậy ông? Ô: Tối qua có chuyện gì vậy? Nghe ngoại nói mà tôi giật mình. Me: ơ thì có gì đâu ngoại? Ô: thật không có gì không? Me: không có gì mà ngoại. Ô: đợi ông tí, G ơi, ra đây ông bảo chút. Bỗng nhiên trong nhà có một đứa bé khoảng 5 tuổi, mang một cái vày màu vàng chạy ra, trông đứa bé có làn da rất trắng và còn rất kháu khỉnh nữa. Nó chạy vù ra rôi ôm chầm lấy ông. Me: ủa đứa bé này là ai thế ngoại? Ông ngoại nghe xong không nói gì, chỉ thì thầm vào tai đứa trẻ đó rồi nó chạy vào trong nhà, còn quay qua cười với mình nữa, dễ thương chết đi được. Hehehe Ông: con mở mắt âm khi nào thế? Me: Dạ… Tới lúc này thì không giấu được nữa rồi. Đành lòng kể hết cho ngoại nghe, nghe xong ngoại không nói gì, nhưng ánh mắt vô cùng nghiêm nghị. Ô: tối qua khi ngoại xem sao cho con thì ngoại đã thấy sao con đã đổi ngôi nên sáng nay ngoại tức tốc lên đây. Hóa ra con đã mở mắt âm. Me: như thế là tốt hay xấu ngoại? Mà sao con lại mở mắt âm? Ô: tờ giấy đó là một tấm kình như nối với thế giới cõi âm, con có biết lúc khi con nhìn qua thế giới đó, gặp Huyết Trì Quang của Lính Trùng chiếu vào và qua tấm kính đó vào mắt con. Khi đó con đã hóa giải thuật che mắt của ông C ngày trước. Giờ mới nhận ra mình đã nghịch ngu, không những ngu mà con quá ngu nữa. Ô: cái gì tới rồi nó cũng tới. Đây là bùa ngọc thạch do ông C ấn chú, con mang theo bên người, khi nào nghỉ hè thì về ngoại ngay lập tức. Vừa nói ngoại đưa cho mình một sợi dây chuyền mặt cẩm thạch màu vàng, phía trong có những dòng chữ mà mình kg hiểu gì hết. Me: cái này để làm gì vậy ông ngoại? Ô: bây giờ khả năng của con sẽ gây trở ngại, những người có duyên hay bị những hồn ma khác làm phiền hay săn đuổi, cái này sẽ bao vệ con. Me: con thắc mắc sao ông biết con mở mắt âm? Ông ngoại nghe xong thì cười rồi nói. Ô: đứa bé hồi nãy là chị họ con. Me: ủa sao con chưa gặp bao giờ? Ô: nó chết rồi lấy gì gặp. Nghe xong lời nói đó của ngoại mà mình muốn rụng rời, nhưng không, phải đứng lên , đứng lên không là “ xả lũ” mất. Mở mắt âm phải nói gây cho tôi rất nhiều phiền toái, hoảng sợ cũng có nữa. Chap 5 ma trong nhà. Kể sơ qua về gia đình, ba mẹ mình lấy nhau hai bàn tay trắng về một quận ở tphcm lập nghiệp, ngày trước còn hoang sơ ao hồ là chính, ba mẹ mình thuê một căn chòi nhỏ rồi tích cóp mua được một căn nhà, lúc còn thuê nhà nó mua rượu ở mối rồi về bán rượu sống qua ngày, lúc sinh mình ra vẫn còn bán rượu tới năm 4 tuổi mới mua được một căn nhà mới. Ngày trước bán rượu, có một ông già neo đơn nhà nghèo thường hay lại uống rượu, hồi trước mình còn nhớ mỗi lần ổng lại là mua 1500 đồng rượu gạo rồi ngồi uống xong rồi về, nhà ổng thi nghèo có mấy đứa con toàn đi làm xa, lâu lâu mới về, có lúc ổng đói thấy nhà mình luộc khoai ăn cũng ghé xin một củ khoai ăn cho đỡ đói, mẹ mình thấy tội nên cho nguyên nồi về ăn dần, lúc đó còn nhỏ ký ức trong mình chỉ có thế thôi chứ không nhớ nhiều về ổng, chỉ nhớ một ông già mua 1500 đồng rượu rồi ngồi uống. Rồi một hôm ông ấy chết trong căn nhà, may sao có mấy ông bạn già ghé qua chứ không la không biết ổng chết khi nào, đám tang diễn ra sao mình cũng không nhớ, rồi căn nhà của ổng bán lại cho một gia đình miền trung, rồi không hiểu sao lại bán lại cho một ông miền bắc, lúc bán lại thì căn nhà cũng bỏ hoang vài năm. Gia đình mình thì gặp biến cố lớn nên phải bán nhà rồi thuê nhà ở, thế là thuê ngay đúng căn nhà hoang ấy mới ghê đó chứ. Khi mới bước vào căn nhà đó thì mình cũng đã thấy nó tối thui rồi, nhất là phòng của mình, nó thấp thấp và thấy hơi lạnh lạnh, rồi mẹ mới gợi mình nhớ lại. Mom: mày nhớ ông Ng hồi đó hay uống rượu nhà minh không? Me: dạ nhớ má. Mom: hồi đó ông ở nhà này nè, rồi chết hồi nào không hay. Nghe mẹ mình nói thế tự nhiên da gà mình cũng nổi dựng đứng lên hết. Me: ổng chết ở đâu má? Mon: nghe nói trong phòng con hay phòng má thì phải. Các thím tưởng tượng một đứa lớp 7 nghe chuyện có người từng chết trong phòng ngủ của mình thì thế nào ạ? Vâng, đó là cảm giác của mình, nhưng rồi cũng 1 năm mấy khó ngủ vì sợ có khi nào mở mắt ra thấy ổng cạnh bên thì có nước mai phải giặt nệm. Sau khi ông ngoại về có nói: Ô: nghịch ngu thì ráng chịu nha con, sau này con sẽ thấy nhiều điều thú vị lắm đó. Me: thú vị như thế nào ông? Ô: như chị họ mày đó. Đơ người, méo mặt. Nhưng rồi cũng chẳng cần chờ làm gì. Nhà mình có một góc nhỏ bên hông để phơi đồ, nó hoàn toàn cách biệt với nhà, chỉ có ánh sáng đèn từ phòng mẹ mình hắc ra không đủ để chiếu sáng khu ấy, nhưng mình cũng mắc cái bóng đèn dây tóc ra đó khi phơi đồ vào ban đêm, vì sáng nhà mình đi làm hết nên phải phơi đồ vào ban đêm để mai lấy vào sớm và người phơi đồ là ai? Mình chứ ai. Để thêm phần sống động mình sẽ miêu tả lại nhé, các bạn hãy tưởng tượng 4 bề tối thui, chỉ có một mình bạn và cái bóng đèn dây tóc chiếu sáng với những góc tối mà không thấy được, bạn cứ nhìn vào góc tối đó mà nơm nớp sẽ có gì chui ra từ đó mà thôi. Nhưng đơi có nào ngờ, đúng thiệt, một hôm đang phơi đồ vừa làm cho nhanh và phóng vào nhà, vừa làm vừa nhìn coi có “con” gì mò ra không thì mình thấy trong một góc tối ở kho chứa đồ, có cái gì đó mờ mờ tiến ra…. Nói chung là chuẩn bị teo đó, mà không biết nó phải teo không nữa. Mà đứng chết trân không nói lời nào. Cũng may là phơi đồ xong rồi, ôm cái thao chạy vào trong nhà, nhưng rồi có câu nói vang lên. ???: con ơi, có củ khoai không? Ông đói quá. Vâng, với thiên tài tò mò bẩm sinh, mình quay lại và vâng, chính là ông đó cái ông hồi đó uống rượu nhà mình đó, nhưng mặt thì trắng bệch, mắt thì vô hồn nhìn vào mình đứng ngay cửa nhà kho. Còn làm gì được nữa, đóng cửa cái ầm lao vào nhà, mẹ mình từ trên vọng xuống. Mon: phá nhà hả con? Me: gió lớn má ơi ( thêm từ chém nữa mới đúng) Vâng, chính thức sợ từ đó, tối đó không dám ngủ luôn, mắc mùng lên ngủ ma cứ sợ sợ ổng kêu minh nữa thì “án mạng trong mùng” nhưng rồi ngủ thì cứ ngủ thôi. Tuy là ngủ nhưng có ngủ yên được đâu, rồi cảm giác nhẹ nhàng như lúc bóng đen đó rọi tia sáng đỏ vào mình lại trở lại, mình như nhẹ nhàng và rồi thấy ổng lại đứng trước cửa nơi mà mình chạy vào nhà, ổng đứng đó nhưng mặt ông đầy vết thương và máu khắp người, quần áo ổng thì rách nát, người ốm nhom trơ xương. ???: con ơi chú đói quá, con có gì cho chú ăn không? Me: ( hơi sợ) con không có chú ơi, mà chú là ai? ???: chú là Ng, chủ cũ của nhà này, hồi đó hay lại nhà con uống rượu đó. Me: à, thì ra là chú, mà sao chú không vào nhà? ???: nhà này là của nhà con ở rồi, chú đâu được vào nữa, mà nhà cũ là thiên chúa giáo, họ không cúng gì hết, nên chú đói lắm. Me: à thì ra thế, tại chú chết rồi mà. Tự nhiên nói xong từ chết đó mình cứng họng, ủa ổng chết rồi mà, vậy là… thực sự là sợ hãi tăng cao max lever. Me: con lạy chú, chú tha con, chú có muốn gì thì nói để con cúng, con sợ ( mếu) ???: con cho chú bữa ăn nha, chú đói lắm, nhưng mà khi cúng con nhắc mẹ con nhớ ghi tờ sớ là cúng cho tên chú, ngày tháng năm sinh, năm mất. Hiện cúng tại đâu để chú lên nha con, với cúng những tờ giấy bla bla bla mới đúng nha con. Me: dạ rồi mai con nói mẹ con. Tới đó thì mình chợt tỉnh lại, và nhìn ra hướng cánh cửa đó… nó chưa đóng??? T-T Sáng hôm sau, mình nói cho mẹ nghe giấc mơ đó của mình, mẹ cũng chợt nhớ ra là khi về nhà chưa cúng cho ổng lần nào vì cứ nghĩ là ổng đi rồi, thế là nhà mình làm một mâm cơm ra cúng ổng ngay cái góc mà ổng chỉ, rồi có viết sớ giấy tiền vàng bạc, mình có kể ổng ăn mặc rách rứa lắm nên mẹ mình có mua cho ổng hai bộ quần áo vàng mã đốt luôn. Mọi chuyện cũng vơi đi khoảng 1 tuần sau đó, tới lúc mình thi học kỳ nên hay thức khuya ngồi học bài cho xong kịp thi, tối đó nóng quá nên mình có mở cái cửa sổ thông với khu nhỏ phơi đồ cho gió mát tí, khoảng 11h đang ngồi lẩm bấm vài câu lịch sử thì nó bắt đầu buồn ngủ, mặt hiu hiu nhắm nhưng một tiếng nói làm mình tỉnh giấc. ???: cảm ơn con nha. Mở mắt ra thì thấy chú đó đang đứng trước mặt mình, khuôn mặt thì khá hơn trước nhưng vẫn còn màu trắng bạch, ánh mắt chó chút hồn và đang mặc bộ đồ mà mẹ mình đã đốt cho ông ấy. Không biết phải tả ntn luôn nhưng mình đóng cửa cái rầm, tay chốt cửa rồi ngồi không dám nhìn lên cửa sổ. ???: chú có làm con sợ thì chú xin lỗi nha. Aaaaaaa Không học nữa, chạy lên giường trùm mền. Sáng hôm sau có nói lại với mẹ mình thì mẹ mình có cúng một mâm cơm giấy tiền và áo quần rồi khấn đừng có hù mình nữa, nếu có gì thì kiếm mẹ minh, cho mình yên tâm học. Sau này mãi về sau mình quen với việc thấy hồn ma rồi mới gặp lại ông ấy, có những hồn ma đói chỉ xin một chút cơm ăn do họ đã bị lãng quên lâu quá, ma cũng có ma tốt và cũng có ma xấu nữa. Chap 6 hãy giữ lời hứa của mình. Cũng không biết từ khi nào mà mẹ mình biết bói bài, nhà mình thì theo đạo phật rồi cũng quy y hết cả nhà rồi, mẹ mình thì “tự học” mà thành, bói bằng bài tây và nói trúng rất ghê rợn, mẹ càng đi chùa thì tay nghề bói bài càng linh hơn. Ngày trước trong xóm mình có một bà là vợ của một anh chị khép tiến ở sài gòn, nha mình thì có qua lại nhưng không thân thích với nhà đó lắm, và bà đó thì cũng bị công an theo dõi tới mức mà thuê dứt luôn căn nhà kế bên nhà bà đó rồi dụt khét đưa camera rồi máy ghi âm vào nhà bả nữa, nói chung là đang trong diện tình nghi đặc biệt của công an. Tới một ngày khi chồng của bả bị bắt, bả mới nhờ mẹ bói cho một quẻ bài coi đi đường như thế nào, thế là mẹ mình có phán cho bả, nếu ở đây mà chống chọi thì còn đường thoát, còn bán nhà ôm tiền bỏ chạy thì chỉ có con đường bị bắt lại thôi, bả cũng không tin con cười chê mẹ minh, vào một ngày bả bán nhà ôm tiền bỏ trốn thì bị công an mai phục tóm ngay Châu Đốc khi tìm cách vượt biên. Công an phán bao nhiêu năm thì mình không biết nhưng một ngày có một bà tới và nói với mẹ mình. Bà đó: Chị Hai nhờ em nhắn lại với chị, khi nào chị Hai ra tù sẽ qua tạ tội với chị vì không nghe mà còn chê chị. Không biết bao nhiêu năm rồi mà vẫn chưa thấy bà đó lại , chắc kết tội cũng lâu à. ) Mẹ mình cũng bói nhiều cho người khác, nhưng theo cách mình hiểu về khả năng bói bài của mẹ là. Thứ nhất: Giao tiếp với những linh hồn xung quanh, hay những người thân thích đã khuất mà hay theo mình để hiển thị lên những là bài rồi đọc ra. Thứ hai: khi giao tiếp như thế thì phải dùng chính sinh lực và tinh lực sống của bản thân để nói chuyện, không phải dạng lên đồng nhưng cũng mất sức khá nhiều, sau này mình biết là phải luyện tập và bái tổ để tổ bảo vệ mình, nhưng thú thật bà thầy nào coi chục người toàn xạo, vì một thầy coi chính xác chỉ 2 3 người thôi, bước qua người thứ 4 là sẽ không còn chính xác nữa. Thứ ba: những người thầy nào không có tổ bảo vệ thì sau khi coi xong sẽ bị “vật” hết sức mệt mỏi, đó là vì dám tiết lộ tương lai, khi nào mà mẹ coi xong cũng bị vật hết sức mệt mỏi. Thứ tư: coi xong lấy tiền phải làm việc thiện, nếu không thì gặp tai họa hay khả năng từ từ cũng biến mất. Như mẹ mình thì lấy vài chục mua rượu với dược thảo về để bóp, sửa chân tay cho người khác không lấy tiền. Lúc trước cũng nhờ tài bói của mẹ mình mà nhà mình cũng tránh được vài tai nạn đau thương, nhưng rồi rút ra kinh nghiệm, tránh được tai nạn nhưng mình cũng sẽ hải dính một cái gì đó, ví dụ như bạn sẽ bị gãy tay nhưng khi tranh được thì phải bị mất tiền bằng với giá trị gãy tay đó. Vòng tuần hoàn con người là thế. Nói cũng hơi lan ban ngoài lề rồi, mình cũng vào vấn đề chính thôi. Nhà mình có một bàn thờ phật ở phòng khách, thờ phật và quan âm, mẹ mình nói khi vái lạy và đọc kinh thì tinh thần sẽ thoải mái và nghĩ thông được nhiều thứ. Tối đó mẹ mình đang vái Quan Âm Bồ Tát và Năm mẹ( hay thờ trong miếu ngũ hành) thì có một người đàn ông tới nhờ mẹ mình xem giú cái chân xem có bị gì mà nhức và sưng phồng lên. Không nhớ tên ổng cho ổng là tên G đi. G: Chi xem giúp em cái chân với, không hiểu sao nó đau nhức quá. Mình cũng tò mò bước ra xem bị gì thì… trên chân ổng có một thằng con nít nhỏ xíu không mặc quần áo đang dậm lên chân ổng, không những dậm mà còn nhảy nữa, trông nó rất là tức giận. Me: má ! chân ổng… Mom: má thấy rồi, chỉ thấy cái bóng mờ mờ đang nhảy thôi, con thấy gì. Ồ mắt mình tinh hơn mẹ mình. Me: nó là thằng nhóc nhỏ, đang nhảy lên chân ổng, giờ nó đang bẻ chân ổng nữa. Mom: được rồi. Mẹ mình mới bước lại xem cái chân của ổng bị gì, rồi mẹ mình bắt mạch bla ba bla xem xét thật kỹ càng. G: em bị sao vậy chị? Mom: tui hỏi thiệt chú, chú có gậy tội với thằng nhỏ nào không? Hay có đi phá thai gì không? G: ??? nhà e không có đi phá thai. Mom: chú không có bị trật chân hay bong gân gì hết, có thằng nhỏ đang bẻ chân chú kìa. Nghe nói xong ông G đó mới xanh mặt, nhìn vào cái chân đang sưng vù của mình, giống như đang ghê sợ lắm vậy. Mom: Nhà tui chó thờ thần giữ cửa, thổ địa cũng có thờ, quan âm cũng có mà giờ nó chui vào được tới đây là cũng biết chú nợ nần gì nó nên thổ địa mới cho nó vào đây. G: thú thiệt em không nhớ chị à. Mom: thôi để tui hỏi nó. Mẹ mình mới vào lấy bộ bài của mẹ ra bói, cái nghệ thuật bói đó mình thua, đọc mình còn không biết huống chi là bói toán bằng bài. Sau khi lật bài xem xét thì mẹ mình mới bắt đầu nói: Mom: thằng nhóc này hồi đó chết trong nhà chú. Khi chú về ở thì có hứa với nó một cái gì đó, nhưng khi chú đã toại nguyện thì chú quên không trả lễ và làm đúng lời hứa nên nó mới ghét chú rồi bẻ chân chú như thế này đây. Ổng nghe xong thì xanh mặt lần thứ hai. Giờ ổng mới thú nhận: G: lúc trước em chỉ có vái trong nhà cho em làm ăn thành đạt rôi em sẽ cúng trong nhà để trả lễ, nhưng rồi em quên mất. Mom: như vậy là đúng rồi, chú cầu làm ăn được rồi khi toại nguyện chú không trả lễ cho nó. Giờ tui chỉ băng lại cho nó bớt đau thôi chứ hết hay không là do chú mà thôi. Nói nãy giờ mình cũng không chú ý tới nó, để mình tả lại nhé, khi mẹ mình lên tiếng thì nó ngồi lên chân ổng rồi nhìn mẹ mình, giờ mới thấy dạng thật của nó là một đứa bé đỏ ao, mắt thì cũng như bao hồn mà khác, nhưng có thần sắc hơn. Nó ngồi chăm chú nghe mẹ mình, tới khi mẹ mình bói bài thì nó đưa tay chỉ chỉ mấy lá bài xong rồi thì leo lên đầu lên vai ổng ngồi trên đó. Nhưng dường như nó cảm nhận mình đang quan sát nó, khi mẹ mình băng chân lại cho chú đó thì nó mới tiến lại phía mình, khi nó nhìn và tiến lại thì mình cũng thấy nổi hết da gà, rợn rợn người tới lùi lại, nhưng khi gần tới mình thì bỗng nhiên nó sợ hãi cái gì đó rồi lùi lại leo lên vai ổng ngồi tiếp. Thật sự hú hồn các thím à. ổng ra về rồi thì nó cũng ngoái lại nhìn mình. Khi đó mình quay lại thì ra đó là bàn thờ Quan Âm phía sau lưng. Me: Má, bộ má thấy nó hả? Mom: tao không có bất bình thường như mày, tại mới lạy quan âm với đọc kinh nên thấy mờ mờ thôi. Vài ngày sau ổng đem tiền tới biếu mẹ mình vì cái chân đã hết, khi đó cũng có mình ở nhà nữa, hôm nay nó không có tọt vài nhà mình mà đứng ở ngoài nhìn vào. Hôm nay nó đã được mặc một cái áo dài màu xanh mà ngoài chợ hay bán vàng mã ấy, nhưng đúng thật nó là áo giấy, trông… đỡ sợ hơn lần trước. Và hôm nay nó cười với mình (. Mẹ mình thì không nhận tiền, mẹ mình chỉ nhờ ổng mua băng vải mùng, bông gòn, và rượu để mẹ mình làm thuốc sửa trật tay cho người khác thôi. Me: ổng thực hiện lời hứa xong rồi nên chân ổng hết hả má? Mom: uhm, xong thì hết thôi, còn mày nữa, nợ ông địa mấy nải chuối rồi, cho trả cho hết đi. Me: má biết hả 0.0! Mom: lo mà trả lễ đi. Mẹ mình nhắc cũng đúng, mình ít khi nào coi những lúc khi người ta cúng cô hồn lâu, nhất là vài buổi tối. Ngày đó ba mình thất nghiệp, có vái với ông địa và thần tài rằng nếu xin được việc thì sẽ cúng con gà quay. Khi đó ba mình xin được việc rồi có mua con gà quay về cúng, nhưng vừa đem lên bàn thờ thì chợt nhớ tối đó rằm tháng bảy nên lấy lại đem ra ngoài đường cúng. Mom: ông ẩu quá, đem lên bàn thờ còn để xuống. Ba: thì mai mua con khác cúng. Nhưng đâu có chờ tới mai, tối đó ba bị ông địa với thần tai kéo lại trách sao ổng chỉ mới ăn được cái đùi mà đem ra cho cô hồn ngoài đó ăn. Sáng mai chưa kịp gì ổng chạy đi mua con gà khác đền lại cho ông địa và thần tài. Nói chung các thím có hứa gì với mấy thần thánh thì lo mà trả cho lẹ, không trả thì bị dính lại thì đừng trách thần thánh sao không che chở mình, chỉ là vì mình đã thất hứa với ngươi ta thì người ta sẽ thất hứa lại với mình thôi. Chap 7 Cầu Cơ Do Có một thím có vẻ khoái trò cầu cơ quá nên mình viết lại cái tró cầu cơ đó nó nguy hiểm đến cỡ nào. Vào một năm nọ, nhà hàng xóm khu mình có một khu đất trống ở sau nhà, một ngày họ quyết định xây nhà lên khu đất trống đó, năm đó mình học lớp 11, kiến thức về cõi âm cũng đã nắm rất vững, mọi quy trình thủ tục mình đều biết. Khi mình nghe mẹ nói khu đất đó chuẩn bị xây nhà lên thì đã biết có chuyện sẽ xảy ra nhưng không ngờ nó lại nguy hiểm tới mức độ như thế. Khi mình được thầy cho học những điều cơ bản thì trong đó nói chuyện với linh hồn là thứ thầy cũng cho học, thời trẻ trâu mà, sau khi học xong thì gọi lung tung lên , gặp hồn nào là nói chuyện, trong lúc đó mình có biết được khu đất đó có ba ngôi mộ từ rất lâu rồi, không ai còn nhớ tới nó nữa, và chuyện gì tới cũng sẽ tới, khi đào móng, chủ nhà đã phát hiện ba chiếc quan tài… Chắc các thím cũng biết nhà nào mà có quan tài nằm dưới nhà thì hơi bị mệt, trong tối đó cả nhà có mời thầy cúng về để cúng và xin dời ba ngôi mộ đó đi. Mình có ngó xem, thông cảm, thời trẻ trâu nên rất tò mò. Thế là một ông thầy cúng lại, nhưng không hiểu sao chà này làm màu mè rất kinh, mang chuyên chiếc áo màu vàng, có mũ vàng nữa, cầm cây phất trần nhảy múa lung tung, chắc môn phái nào đó. Xong rồi ổng cúng khiến rồi xin keo, nhưng tất cả keo đều úp, đương nhiên ai cũng biết keo úp là keo không chịu rồi, ổng thảy cả chục lần luôn mà keo vẫn thế, nhưng đối với những thầy pháp lâu năm, họ sẽ cho âm binh hay hồn mà đi theo họ khuyên nhủ hay hỏi chuyện, cha này thì cứ múa múa không làm gì hết… coi bộ không khả thi. Rồi mọi chuyện cũng được toại nguyện, ba người trong quan tài đó chịu đi, chi tiết sau này sẽ kễ rõ hơn giờ mà kể ra các thím biết thì không còn gì là thú vị nữa, nhưng hóa ra ông thầy đó là một ông thầy nửa mùa, sau khi ổng làm lẽ xong thì lại lấy một cái nắp quan tài đem đi, ai hỏi thì ổng cũng trả lời là đem về để gọi người chết, điều đó là điều cấm kỵ của người làm thầy vì khi đã không nói thì thôi, nhưng nói thì phải giải thích rõ cho mọi người biết mức độ nguy hiểm cho người ta né, ổng chỉ nói thế rồi đi. Thế là các bà lô đề chôm một nắp quan tài làm bàn cơ… Vào một buổi tối nọ, khi mình đang ngồi chơi với mấy con dog nhà mình thì có một thằng bé chạy tới gọi mình. TB: Anh anh, lại cứu mấy bà kia đi mau lên. Me: gì mà cứu, có chuyện gì? TB: Mấy bà kia chơi cầu cơ, cầu nhằm quỷ thổ, bị nhập rồi. Mình nghê thấy là phát hoảng, làm sao quỷ có thể chạy lên đây mà mình không cảm nhận được. TB: chỉ đường đi nhóc. Thằng bé chạy đi , mình chạy theo không quên kéo theo con chó nhà mình đi theo. Khi tới nơi thì mình thấy mấy bà kia đã chạy mất , chỉ còn một bà đang nằm đó, mặt đỏ tía. Nhìn đống hỗn độn trái cây nhang đèn thì mình cũng biết là mấy bả đang cầu cơ rồi. Mình lấy chiếc dây chuyền mà ngày trước ông ngoại đưa cho minh ra rồi để lên nhân trung và ấn đường của bả, ngay lập tức con cho nhà mình gầm gừ rồi sủa im ỏi, một luồng bóng đen thoát ra khỏi đỉnh đầu của bả rồi phóng đi mất. Mình lấy một lá hình phật Địa Tạng để lên bức tường chỗ đó rồi bỏ đi vì nếu ở lại thế nào mấy bà tám khu đó lại đồn thổi mất danh hiệu “cháu ngoan bác hồ” của mình thì khổ. Nhưng có điều mình thắc mắc là tại sao quỷ thổ lại đột nhiên xuất hiện, lúc đó thằng bé hồi chiều mới lại gặp mình bên cửa sổ. Nó tên An, thằng bé này lúc trước là thằng mà ngày trước mẹ mình có nhận nó làm con nuôi, còn nguồn gốc thì mấy chap tiếp theo sẽ kể các bạc nghe. Me: An lại anh hỏi cái. A: Em cũng đang muốn báo anh nè anh hai. Me: sao Quỷ Thổ lại lên đây, anh nghe nói nó chỉ có thể ở bên kia, đâu qua đây được. A: lúc này em không biết sao mấy bà đó mở cửa âm cho nó chạy qua đây, giờ nó đang ở khu này đây anh, mấy hồn ma khác đang kiếm chỗ nấp, em cũng phải chạy về chua trốn đây anh. Me: em đi đi cho nhanh, nó tóm được em thì chết. Ma và Quỷ là hai khái niệm