XtGem Forum catalog

Đọc truyện ma- CHUYỆN MA QUÁI Ở BỆNH VIỆN ĐỒNG HOA

n nay rồi . Mã Ngọc, cậu nói đúng không?” Mã Ngọc dùng sức lắc đầu, ánh mắt nhìn tôi càng thêm quái dị :“Kỳ thật, kỳ thật tớ cũng không thấy.” Tôi còn muốn nói rõ ràng với mấy cô ấy, bác sĩ Hứa đọc sách bên cạnh bỗng nhiên nói :“Cháu ngoại của bác ấy đâu? Không phải bác ấy nói là mang theo cháu ngoại lên gặp con sao ? Vây nó ở đâu?” “Nga, em chưa gặp qua , chắc là nó đi ra ngoài chơi……” Nói tới đây, lòng tôi đột nhiên nhảy lên, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sóng lưng “Nhưng mà , nhưng mà…… bác ấy , bác ấy vẫn giữ tư thế như vậy……” Bác ấy hai tay vòng vào nhau, giống như ôm một đứa trẻ , nhưng bên trong trống rỗng. “Khoan đã” Tôn Chính đè lại cánh tay đang muốn lật sang trang khác của Lộ Hà“Trước dừng lại đã, tôi cảm thấy nơi này hình như càng ngày càng nóng , hô hấp cũng bắt đầu khó khăn.” Lộ Hà mặt cũng đỏ bừng cả lên, mồ hôi to nhỏ thi nhau chảy xuống :“Chuyện cùng chắc chắn cùng căn phòng này có liên quan!” “Đúng vậy, có liên quan” Tôn Chính dừng một chút, tựa hồ như thở không nổi,“Chúng ta trước hết vẫn phải từ chỗ này thoát ra, bằng không, cứ như vậy sẽ chết đó.” “Quả thật không ổn” Lộ Hà sắc mặt trước nay chưa từng có, hắn đứng lên nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng nhìn cửa sổ, nói:“Hay chúng ta thử xem cửa sổ này có dẫn đến căn phòng khác không?” Tôn Chính nhìn thoáng qua cửa sổ nói:“Đây không phải là chủ ý hay.” Nói như vậy nhưng cậu vẫn đi về phía cửa sổ. Cậu muốn dùng tay mở chốt cửa sau đó rút tay lại :“Nóng quá!” Lộ Hà lập tức buông cuốn sổ trong tay, chạy tới bên cạnh Tôn Chính , duỗi tay đụng vào cửa sổ cũng bị nóng làm rút tay lại :“Giống như đang bị thiêu sống vậy!” “Tại sao lại như vậy?” Tôn Chính cau mày nhìn Lộ Hà. Lộ Hà đành phải tiếp tục cười khổ. Tôn Chính ảo não nắm tóc:“Tôi không muốn cứ phải chết như vậy, chúng ta ngẫm lại xem nữ nhân chết cháy kia là ai?” Lộ Hà chỉ vào cuốn sổ kia, thực rõ ràng nói:“Không phải là bác gái tìm con kia sao?” “Cái gì?” Tôn Chính kinh ngạc kêu lên. “Xem đến chỗ này lòng tôi đã có đáp án , hơn nữa sư việc không phải đã quá rõ ràng à?” Lộ Hà nhìn Tôn Chính “Nếu như cậu tin tưởng những chuyện này thì tất cả đều có thể giải thích hợp lý.” Tôn Chính gợi lên khóe miệng, nhìn chằm chằm Lộ Hà:“Anh nói là bác gái tìm con, chính là nữ nhân bị chết cháy, như vậy con gái bác ấy muốn tìm chính là Trần Quyên?” Lộ Hà mỉm cười:“Cậu xem , thông minh như cậu , những chuyện này không phải quá dễ dàng sao?” Tôn Chính quay mặt đi. “Chính là cho dù cậu có thông minh cũng sẽ không nghĩ đến Trần Quyên lại là cô gái độc ác mất hết nhân tính này!” Trong giọng nói của Lộ Hà ngập tràn phẫn nộ . Tôn Chính ngẩn ra:“Vì sao nói như vậy?” Lộ Hà chỉ vào dấu tay trên tường, tức giận đến thủ đều run nhè nhẹ nói:“Chẳng lẽ không đúng , cô ta dám tự tay phóng hỏa giết chết mẹ và con của mình mà?!” Chương 12: Ghi Chép Chuyện Bí Ẩn Bệnh Viện Đồng Hoa 1999-2002 ( Chín ) “Làm sao có thể?!” Tôn Chính khó hiểu nhíu mày. Lộ Hà như đang suy nghĩ, khoát tay, lại lui về bên cạnh bàn nói:“Kỳ thật hai chuyện này chưa chắc có liên quan đến nhau, còn người phụ nữ này chắc không có quan hệ gì với nạn nhân đâu, để tôi xem tiếp .” Sự kiện lần này làm tôi run sợ cả ngày. Giờ nghĩ trưa liền kéo Mã Ngọc đi xem, kết quả là không thấy bác gái ấy nữa. Mã Ngọc liền khuyên tôi nói có thể là do bệnh viện có nhiều chuyện xảy ra, trong nhà lại có chuyện , có một bác gái ngồi ở đó cũng không có chú ý tới. Tôi cũng nghĩ vậy, ai lại đi chú ý một bác gái chứ? Khó khăn lắm mới bình tĩnh lại một chút, kết quả buổi chiều Mã Ngọc lại đến tìm tôi. “Tiểu Đình, cậu nhớ chuyện đó chứ , có người muốn gặp cậu đây.” Cô ấy thần thần bí bí nói. ”Chuyện gì ? Ai tìm tớ?” Tôi vẫn không hiểu cô ấy đang nói gì Cô ấy liền thì thầm bên tai :“Bác gái ngồi ở cửa đó, cậu phải cảm ơn tớ nha, tớ tìm được nhân vật quan trọng đến cho cậu đây.” Nói xong cô ấy liền chỉ ra ngoài cửa , tôi vừa thấy, thiếu chút nữa không bình tĩnh lại được:“…… Chị Quần Phương?” Chị Quần Phương gật gật đầu chào hỏi liền bước vào . Chị ấy là y tá ở bệnh viện này thời gian cũng lâu , bình thường những chuyện xảy ra ở bệnh viện này đều do chị ấy giải quyết , cho nên mọi người đều biết chị ấy. Ba mươi tuổi , nhưng chưa kết hôn, bộ dáng cũng đáng yêu bình thường rất hay cười cho nên nhìn không ra tuổi tác . Mã Ngọc cười vỗ vai tôi nói:“Chị Quần Phương là người có kinh nghiệm, để chị ấy chỉ cách cho cậu đi.” Chị Quần Phương liếc cô ấy một cái :“Mấy chuyện như vậy có cái gì kinh nghiệm chứ!” Tôi thấy thật ngượng ngùng , vốn chuyện này cũng không có gì, chỉ là ở trong phòng tùy tiện tâm sự, như thế nào liền rơi vào tai người khác còn hại chị Quần Phương đến đây, nếu sau lại phát hiện là do mình nhìn lầm còn không mất mặt chết sao. Mã Ngọc nói:“Lần xảy ra đại hỏa năm 2000 cậu biết không? Không phải vẫn còn đang điều tra sao? Cậu khẳng định biết rất nhiều!” Nói đến vụ cháy năm đó , sắc mặt chị Quần Phương liền biến đổi, nụ cười trên mặt cương một chút. Xem ra hỏa hoạn năm đó ảnh hưởng rất sâu đến chị ấy, nghe đến chuyện này sẽ không vui. Tôi chỉ mở miệng nói:“Kỳ thật cũng không có gì… Vẫn là đừng nhắc đến.” Chị Quần Phương lại giữ chặt tay tôi:“Không không, chuyện này chị muốn làm cho rõ ràng. Hôm nay chị và mấy em cùng nhau làm rõ.” Tôi lại hồ đồ :“Làm rõ cái gì?” Mã Ngọc lập tức nói tiếp:“Đương nhiên là buổi tối cùng nhau canh giữ ở đây a! Chúng ta phải tìm xem ở trên nhà vệ sinh lầu bốn rốt cuộc có cái quỷ gì !” Tôi sợ tới mức run lên, vội vàng nói:“Không muốn không muốn. Tớ còn phải về nhà.” Chị Quần Phương lại giữ chặt tôi, hai người bọn họ cứ khuyên can mãi, muốn tôi ở lại, còn nói ba người ở chỗ này không có gì phải sợ , dưới lầu còn có phòng ý tá , nếu không được có thể lên lầu tìm phòng trực ban. Nói sau chuyện này đều do người khác truyền tai, càng truyền càng đáng sợ thôi. Nhìn chị Quần Phương kiên quyết như vậy, bình thường lại giúp tôi không ít, tôi mới miễn miễn cưỡng cưỡng đáp ứng . Không biết chuyện ở nhà vệ sinh nữ lầu bốn là thật hay giả. Lòng tôi thật sự rất sợ, còn vào văn phòng gọi cho gia đình một cú điện thoại. Ba người chúng tôi hôm nay không có trực ban, tìm đại một cớ nào đó ở lại bệnh viện , một bên nói chuyện phiếm vừa ăn vặt trong chốc lát đã đến buổi tối. Đến mười một giờ rưỡi, Mã Ngọc không chờ được nữa , nói muốn lên lầu bốn xem , cứng rắn lôi chúng tôi lên tầng bốn. Nhìn hành lang tối đen, chân tôi đều như nhũn ra, nhưng tìm không được cớ nào để ở lại, đành nắm chặt chị Quần Phương, đi theo các chị ấy đến cầu thang. Mới vừa đi đến đầu cầu thang, trong lòng tôi liền hoảng sợ, một cảm giác bất an nổi lên. “Tốt nhất đừng đi.” Tôi nói với Mã Ngọc. “Đã đợi đến lúc này còn do dự gì nữa!” Mã ngọc túm lấy tôi “Lớn xác như vậy sợ cái gì chứ.” Chị Quần Phương trừng cô ấy một cái , nói:“Em đừng có quậy phá!” Nói xong lại quay đầu vỗ vai của tôi. Tôi biết Mã Ngọc rất hiếu kỳ, chuyện lần này nếu thật sự không đi, không qua vài ngày cô ấy liền đem chuyện tôi nhát gan dọa người truyền đi khắp nơi, đành phải kiên trì cùng cô ấy đi lên lầu. Nửa đêm bệnh viện một chút thanh âm đều không có, vừa lên thang lầu , tất cả đều là hắc ám. Ánh sáng truyền từ đèn pin của Mã Ngọc ở trên cầu thang lúc ẩn lúc hiện, có thể là do tôi quá lo lắng đề phòng, mỗi khi đụng đến góc tường hay tay vịn đều giật mình. Mã Ngọc nhìn thấy tôi như vậy cũng mở miệng cười vài lần. Đi qua lầu ba khi gần đến lầu bốn , cô ấy cố ý lấy đèn pin rọi lung tung lên đó, quang ảnh tại đây cầu thang chiếu sáng, giống như sẽ xuất hiện cái gì vậy. “Ai, chị Quần Phương, có phải lần trước ở chỗ này chị nghe được tiếng trẻ con phải không?” Mã Ngọc quỷ bí hỏi, còn cho tôi một ánh mắt. Nghe được hai chữ “trẻ con”, tôi sợ tới mức nắm chặt cánh tay chị Quần Phương. Lại nghe chị Quần Phương thực đứng đắn nói:“Không phải, là khi gần đến lầu bốn.” Nói cho cùng là giống chuyện bí ẩn Tôi nơm nớp lo sợ theo mấy cổ đi lên một đoạn, âm thanh gót giày phá lệ vang dội, mấy tiếng “lộp cộp” vang vọng cả hành lang trống rỗng , làm tôi cảm thấy giống như không chỉ có ba người đi cầu thang này, còn hơn cả phim kinh dị , bắt đầu nghi thần nghi quỷ lung tung. Khi đến lầu bốn, Mã Ngọc cố ý dừng lại. Làm ra một cái thế “Suỵt” kêu chúng tôi đừng lên tiếng. Cũng không biết cô ấy làm cái quỷ gì, đợi một hồi lâu , cô ấy mới nói:“Mấy cô nghe chứ , ở đây không có âm thanh gì cả , không có tiếng khóc cũng không có tiếng cười.” Nói xong giơ lên đèn pin chiếu mấy bậc thang rồi hướng đến nhà vệ sinh nữ, rọi đến bức tường trắng gạch men sứ loáng thoáng thấy được cánh cửa nhà vệ sinh. Cô ấy lại dọc theo cạnh cửa cao thấp quơ quơ. “Cái gì đó?” Tôi giữ chặt tay Mã Ngọc. Cả hai đồng thời quay lại nhìn tôi , hỏi: “ Gì thế?” “Vừa nãy có phải hay không có bóng người đi vào?” Tôi không quá xác định hỏi hai người . Sắc mặt chị Quần Phương thay đổi một chút vỗ vỗ tôi:“Em từ lúc nào biết nói giỡn thế!” Trong nháy mắt tôi quả thật đã thấy, ánh sáng đèn pin chiếu đến một bóng người, còn nói:“Phía sau, chắc có người……” Nói tới đây, trong lòng tôi cũng hiểu được thực hoang đường . Mã ngọc cũng nhìn tôi một chút, đèn pin lập tức chiếu đến đó , tôi lập tức cầm lấy cánh tay cô ấy chỉ về hướng nhà vệ sinh nữ :“Mau nhìn! Cậu vừa mới chiếu đến kìa!” Tay cô ấy mềm nhũn, đèn pin thiếu chút nữa rơi xuống. Xem ra tôi đã dọa cô ây liền bổ sung nói:“Không cần sợ hãi, tôi thấy hình như là bác gái tôi thấy hồi sáng trong tay còn ôm một đứa nhỏ kia.” Cô ấy còn sợ hơn , sắc mặt trắng bệch. Tôi quay đầu nhìn chị Quần Phương sắc mặt cũng trắng bệch như vậy, trong lòng cũng đột nhiên sợ hãi theo, vội vàng an ủi cô ấy :“Không có gì đâu , tôi lừa cô đó.” Nói xong, còn nở một nụ cười miễn cưỡng. Dù nói như vậy tôi cũng rất bất an cúi đầu không nhìn hai người. Tôi thật sự đã thấy bóng người đó. Khi đèn pin chiếu qua cánh cửa đen kia liền nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ, giống như một bóng ma, lập tức biến mất sau bức tường, cũng có có thể là do cô ấy chiếu qua quá nhanh nên không thấy nữa. Lần thứ hai cô ấy dùng đèn pin chiếu qua đó bóng dáng một người ôm cái gì đó đứng ở cửa, lại rất nhanh biến mất, không phải thập phần rõ ràng. Nhưng theo bản năng tôi nghĩ đến bác gái lúc sáng ôm đứa nhỏ kia. Khi ngẩng đầu , liền thấy Mã Ngọc cầm đèn pin chiếu vào cánh cửa WC đứng nhìn chằm chằm vào nơi đó . Cánh cửa kia giống như hố sâu đen không thấy đáy. Trong đầu tôi vẫn còn hình ảnh cái bóng kia ôm một đứa trẻ đứng ở cửa nhà vệ sinh, cũng không biết có phải nhìn chằm chằm chúng tôi như lúc này hay không. “ Tớ , tớ nghĩ chúng ta nên quay về đi.” Trong lòng đột nhiên thực kích động, tôi giữ chặt chị Quần Phương. Nhìn ngọn đèn chiều vào nhà vệ sinh nữ, phi thường bất an. Trong bóng tối, cứ như vậy chiếu thẳng vào cửa nhà vệ sinh, chung quanh đều là bóng tối càng khiến người ta thêm khó chịu. Mã Ngọc lại giống như không nghe thấy lời tôi nói , đăng đăng vài bước đi về phía trước. Chị Quần Phương một bên an ủi tôi đã phát run một bên cũng lôi kéo tôi đi lên phía trước. Đi đến lầu bốn tôi cảm thấy mình sắp đứng không vững nữa. “Em muốn trở về……” Tôi hạ thấp âm thanh cứ nghĩ mình sắp khóc tới nơi rồi. Mã Ngọc lại nhìn tôi nói:“Tớ muốn đi vệ sinh.” Chị Quần Phương liền giữ chặt cô ấy:“Em tốt nhất đừng dính vào những chuyện này .” Mã Ngọc mân mê miệng, giống như thực bất mãn :“Chị thật sự tin là thật sao? Không phải chúng ta mỗi ngày đều ở bệnh viện à? Nhà vệ sinh nữ lầu bốn ai chưa từng đi qua chứ, hơn nữa, em thật sự muốn đi vệ sinh, nếu mọi người sợ như vậy đứng ở cửa chờ em được chứ?” Cô ấy luôn luôn tự xưng là trời đất bao la không sợ cái gì, tự nhiên gan cũng rất lớn, khẳng định luôn muốn chứng minh sự can đảm của mình . Không biết có phải cùng một đám bác sĩ cá cược rồi không. Thế nhưng tại sao lại lôi tôi vào ! Chị Quần Phương cũng bị cô ấy thuyết phục, cảm thấy chúng tôi phản ứng thái quá , đành phải nói:“Vậy em đi đi , chị đứng ở đây chờ.” Mã Ngọc liền nhếch môi nở nụ cười , giơ đèn pin liền đi về phía nhà vệ sinh nữ. Bởi vì y tá trưởng chỉ cung cấp một cái đèn pin , tôi và chị Quần Phương liền đi về một phía , dựa vào tường ở một nơi tối đen như mực chờ Mã Ngọc. Nhìn ánh sáng đèn pin quẹo vào nhà vệ sinh nữ. Chương 13: Ghi Chép Chuyện Bí Ẩn Đồng Hoa 1999 – 2002 (Cửu) “Không có chuyện gì chứ?” Tôi kéo kéo chị Quần Phương đứng bên cạnh. Chị Quần Phương không nói gì. Mã Ngọc đi vào không lâu, liền nghe bên trong có tiếng nước truyền đến, tôi kỳ quái nhìn chị Quần Phương, chị ấy dường như chìm hẳn vào bóng tối, nhìn không được biểu tình trên mặt nhưng cảm giác trên tay nói cho tôi biết chị ấy rất trấn định. Tiếng nước từng trận vang lên, nghe như là nước xối xuống sàn. Âm thanh này…… Không giống như là đi WC, mà như là đang…… Tắm. Trước kia tôi từng sống trong khu nhà tập thể , một tầng có mười căn hộ, cuối hành lang bên đây là nhà vệ sinh nữ bên kia là nhà vệ sinh nam, mỗi tuần đều nấu nước nóng,bưng chậu ra đó tắm rửa. “Chị Quần phương ?” Tôi nhịn không được kêu một tiếng. Chuyện này thật sự rất kỳ quái , Mã Ngọc rốt cuộc làm gì trong đó? Âm thanh này kéo dài một lúc lâu, rốt cục ngừng lại. Chung quanh không có một chút ánh sáng, tối đến không nhìn thấy gì cả, giống như rơi vào trong một cái hố đen thật lớn. Chợt nghe thấy tiếng nước nhỏ xuống. Tí tách, tí tách. Tiếng nước trở nên có tiết tấu , hơn nữa âm thanh càng lúc càng lớn, chậm rãi đến gần chúng tôi. Tôi không nhìn thấy được gì , trong lòng oán hận Mã Ngọc vào trong mang theo cái đèn pin duy nhất, đã vậy đi ra cũng không bật đèn. Tí tách, tí tách. Tựa như một người cả thân ướt sủng đến gần chúng tôi. Mã ngọc rốt cuộc đang làm cái quỷ gì! Có phải hay không lại muốn làm chúng tôi sợ ? Tôi quả thật có cảm giác nước chảy lướt qua chân, không có tiếng động , giống như tiếng bước chân cô ấy. Chị Quần Phương cũng nắm chặt tay tôi. Tiếng nước tí tách từ từ đến gần chúng tôi, giống như sương mù mông lung thổi qua. Hai chúng tôi sợ đến mức không động đậy được , trong bóng đêm không biết là ai mang theo âm thanh tí tách kia lướt qua , ngay cả hô hấp cũng không có. Không ai dám mở miệng , lông tơ trên người đều dựng thẳng cả lên. Mã Ngọc? Có phải Mã Ngọc hay không? Tôi rất muốn hỏi ra miệng, nhưng âm thanh kỳ quái kế tiếp vang lên làm tôi sợ đến muốn ngã xuống. Tiếng trẻ con. Tuy rằng rất nhỏ nhưng tôi khẳng định mình không nghe lầm. Tôi dường như sắp khóc đến nơi. Nhà vệ sinh nữ tầng bốn làm sao lại có trẻ con? Chuyện chị Quần Phương kể thế mà lại là sự thật. Tôi nắm chặt tay chị Quần Phương ,cảm thấy chị đang run làn da đều lạnh toát . Trẻ con đang cười. Trước mắt là bóng tối dày đặc, tiếng nước tí tách còn có tiếng cười non nớt của con nít. Đáng sợ quá , đáng sợ quá ! Mã Ngọc!! Mã Ngọc, có phải cô ấy muốn doạ chúng tôi hay không? Tiếng cười kia cứ quanh quẩn xung quanh , tựa như đứa bé ấy đang rất vui. Ở bệnh viện tôi đã nghe qua vô số lần, có khi mấy đứa nhỏ đang nằm đó , không biết vì nguyên nhân gì, đột nhiên mở to mắt, há miệng cười rộ lên , không biết nhìn thấy gì mà cười khanh khách. Người đi ngang nhìn thấy cũng sẽ cười theo, tựa như cảm thấy thật ấm áp. Nhưng giờ khắc này nó giống như một cực hình , tưởng chừng như thời gian đều dừng lại ở đây Trẻ con cười có phải do thứ gì đó mà chúng tôi không nhìn thấy đang đùa với nó? Lúc trước tôi thường suy đoán như vậy. Hiện tại tôi lại sợ âm thanh này . Thế nhưng âm thanh này nhỏ dần, tiếng tí tách kia tựa như đi sâu vào hanh lang, dần dần yếu đi. Lạch cạch Tiếng mở cửa. Trực giác đầu tiên nói cho tôi biết đó chính là khoa Đông Y “Chính là…… Chính là âm thanh này.” Hơn nữa ngày, mới nghe thấy chị Quần Phương giọng run run nói. Nghe tiếng của chị ấy tôi mới cảm thấy cả người có chút khí lực, cảm thấy trên mặt lạnh lạnh , sờ sờ mới phát hiện mình thực sự bị doạ khóc. Tôi hoàn toàn không biết lúc nãy đã xảy ra chuyện gì . Có lẽ do mình suy nghĩ nhiều quá, hay thật sự đã xảy ra chuyện tôi cũng không biết . Chị Quần Phương xác định một lần nữa rằng chuyện này không phải ảo giác. “Có khi nào có người ở trong này không ?” Lòng tôi thừa biết nhưng vẫn hỏi ” Em ….. Em cảm thấy có hơi người không ? Ý chị là tiếng hít thở hoặc nhiệt độ cơ thể gì đó…… Lúc nãy nó đến gần như thế mà……” “Không, không có…… Cũng, cũng có thể là do em không chú ý đến……” Tôi nhanh chóng lau đi nước mắt , thật sự rất mất mặt . “Chúng ta đi qua nhìn xem, hay là chờ Mã Ngọc đi ra?” Chị Quần phương hỏi. Người vừa đi ra biết đâu là Mã Ngọc thì sao? Tôi muốn hỏi nhưng lại nói không nên lời . Hơn nữa chuyện xảy ra như vậy Mã Ngọc vào đó vẫn chưa thấy trở ra. Tiếng nước ào ào trong kia có phải do cô ấy làm , người lúc nãy , nếu không phải cô ấy vậy thì là ai? Nhưng đứa nhỏ đó…… tôi không muốn nghĩ đến nữa. Đứng ở cửa miên man suy nghĩ lại nơm nớp lo sợ một hồi lâu, nhưng vẫn không có động tĩnh gì của Mã Ngọc. “Đây là cái gì?” Chị Quần Phương đột nhiên hỏi, ngồi xuống Ba Đột nhiên chung quanh sáng lên, từ cái đèn pin duy nhất phát ra . Chị Quần Phương cầm đèn pin vừa mới nhặt lên, sắc mặt tái nhợt. Không biết khi nào đèn pin Mã Ngọc cầm vào đó đã lăn ra đây , chị Quần Phương nhặt được . “Mã, Mã Ngọc đâu?” “Em nghe kìa !” Chị Quần Phương làm một cái thủ thế “suỵt”, chỉ sang hành lang bên kia. Cầu thang bên kia giống như có người đang lên lầu Cộp cộp. Có phải y tá dưới lầu lên tìm chúng tôi hay không? Hay là trực ban? Vừa lúc chờ bọn họ đến đây có thể vào trong xem Mã Ngọc rốt cuộc đang làm cái quỷ gì. Tôi lập tức nhẹ nhàng thở ra. Âm thanh lên lầu càng lúc càng lớn . Hình như đã gần đến tầng bốn . “Là Trần Quyên!” Chị Quần Phương lập tức kêu lên. Trần Quyên? Là ai? Tôi có chút không phản ứng kịp , hôm nay hình như không có người nào trực ban tên Trần Quyên cả…… Trần Quyên? Tôi cả kinh:“Chị Quần phương , chị không phải là đang nói Trần Quyên kia chứ?” Lại lấy lòng hướng chị ấy cười cười , nghĩ chị ấy đang nói giỡn Chị Quần Phương không có đáp lại tôi, cầm đèn pin liền hướng bên kia đi đến. “Chờ một chút! Lỡ chị nghe lầm thì sao ! Làm sao biết được là cô ấy? Còn nữa Mã Ngọc……” Tôi không dám đứng lại một mình , đuổi theo Tim đập càng lúc càng nhanh. Luôn luôn có cảm giác bất an bao phủ trong lòng. Chẳng lẽ còn có chuyện đáng sợ hơn lúc nãy sao? Tôi có loại xúc động muốn lập tức xoay người chạy đi , nhưng không có đèn pin, không có chị Quần Phương , một mình tôi làm gì dám đi trên hành lanh này , từ đây xuống lầu một đều là bóng tối…… Còn phải đi ngang nhà vệ sinh nữ kia…… Trong ánh sáng đèn pin hôn ám , tôi bước đi trong nổi bất an. Luôn cảm thấy không gian im ắng xung quanh , có gì đó đang bắt đầu hoạt động. Chưa bao giờ như lúc này tôi cảm thấy hối hận quyết định của mình lúc sáng. Nếu, nếu như bị nhốt ở đây không thoát được thì phải là sao? Tôi quả thực không dám tưởng tượng đến. Đi tiếp vài bước sẽ đến khoa Đông y Là căn phòng hoả hoạn năm ấy , địa phương xấu của bệnh viện …… Ánh sáng đèn pin phía trước chiếu lên vách tường…… Mau qua đi , mau qua đi …. Tôi đang muốn quay mặt đi , chạy nhanh qua phòng Đông y chị Quần Phương lại dừng ở của khoa Đông y. “Cô ấy ở chỗ này.” Chị Quần Phương gằn từng tiếng nói “Cái gì?” Tôi ngốc ra , lúc sau mới phản ứng lại “ Chị Quần phương , chị làm sao thế ? Cô Trần Quyên đó đã mất tích lâu rồi !” “Cô ấy đang khóc , cô ấy đang khóc……” Chị Quần Phương cầm đèn pin, thì thào tự nói với mình “Chị Quần phương …… Chị Quần phương …… Chị đừng làm em sợ……” Tôi thấy nước mắt mình lại rơi, chung quanh một mảnh tối đen lạnh như băng ập đến, đến mức không thở nổi. Đột nhiên, chị ấy nhấc tay lên , đèn pin trên tay bay thẳng về phía cửa thuỷ tinh “A a a a!!” Tôi không biết lúc ấy sao minh lại có thể phát ra tiếng kêu thảm thiết như vậy Trong nháy mắt kia , ánh đèn chiếu đến cánh cửa , một khuôn mặt dán trên đó , là trẻ con nó há miệng lại không có răng toàn thân đều bị cháy xén , con mắt đen thui , cánh tay nhỏ đặt trên tấm thuỷ tinh, ánh sáng chiếu vào mắt nó giống như nó đang nhìn tôi…… Tôi mất đi năng lực tự hỏi . Đó là cái gì tôi cũng không biết…… Tôi lập tức ngồi xuống dưới đất…… “Cô ấy ở chỗ này! Cô ấy ở chỗ này!” Chị Quần Phương kích động kêu lên “Cô ấy đang khóc, cô ấy đang khóc……” Tôi không nghe thấy gì cả, chỉ có gương mặt trên tấm thuỷ tinh kia thoáng hiện trước mặt tôi. “Chị Quần phương ……” Tôi vươn tay muốn chị Quần Phương kéo mình lên . Nhưng chị ấy không để ý đến tôi , bắt đầu điên cuồng đập cửa. “Là cô ấy nhất định là







Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Đọc Truyện Ma – Mục Sư Trong Căn Nhà Ma

Đọc Truyện Ma – Mục Sư Trong Căn Nhà Ma Từ lâu dân chúng bàn tán xôn xao về một ngôi nhà...

Truyện Ma

08:51 - 10/01/2016

Điểm cao

Điểm cao - Hôm nay làm kiểm tra con được ...

Truyện Cười

19:02 - 26/12/2015

Nói chuyện với ca sĩ

Nói chuyện với ca sĩ Bờm nói chuyện với Tèo: - Bờm: H...

Truyện Cười

21:27 - 26/12/2015

Vợ cằn nhằn..

Vợ cằn nhằn.. Từ hồi lấy nhau tới bây giờ, tôi...

Truyện Cười

19:39 - 26/12/2015

Đọc truyện ma- Mẹ Chồng Ăn Thịt Cả Nhà Nàng Dâu

Đọc truyện ma- Mẹ Chồng Ăn Thịt Cả Nhà Nàng Dâu Thúy Thúy – nàng dâu trẻ hiền lành ngoan ngoãn, ...

Truyện Ma

10:21 - 10/01/2016