Giết anh để không còn đau khổ trong thâm tâm VÌ quá đau khổ trong tình yêu nên cô lúc nào cũng luôn muốn giết anh, người cô từng yêu thương giờ đây đã phản bội cô đi theo người đàn bà khác. Tôi hộc tốc phóng xe về nhà, tôi không biết mình đi đâu nhưng tôi đang chạy. Tôi run… và sợ. Đôi tai ong ong, không nghe thấy gì, cảm giác như ai đó rượt đuổi theo mình. Khẽ khàng mỡ cửa, khẽ khàng dắt xe vào nhà. Tôi cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể. Nhưng bàn tay tôi vẫn cứ run lên tạo nên những tiếng động giật mình giữa không gia im ắng. Ánh mắt anh lại hiện lên trong đầu. Lao lên phòng, tôi lôi con dao bọc một lớp áo mưa trong túi. Đỏ ngòm nhưng là một màu đỏ tươi, tôi đã lau qua nó ngay sau khi đâm anh nhưng máu ở đâu ra lại nhiều đến vậy. Tôi run lên cầm con dao xả sạch trong bồn rửa mặt, nhét túi ni-lông vào một cái túi đen, đút tạm dưới gầm tủ quần áo. Tôi nghĩ, ngày mai sẽ đem vứt hết chúng đi một nơi không ai có thể tìm thấy. Sông. Tôi sẽ vứt chúng xuống sông. Liệu ai đó vớt được thì sao? Không lo, nước sông sẽ rửa trôi mọi dấu vết. Chỉ có điều, nếu ai đó nhìn thấy tôi làm việc đó thì sao? Tôi phải đi vào lúc nào để càng ít người để ý càng ít người nhìn thấy.. Cộp! cộp! Tiếng gõ cửa. Đứt dòng suy nghĩ của tôi. – Nga à? Sao về muộn thế con? Tôi liếc đồng hồ. – Mới 11 giờ, tôi xả nước to lên hơn – Mẹ đang định gọi cho Hùng, đi chơi gì mà muộn thế. Hùng – khuôn mặt đau đớn của anh ta thoáng hiện lên đầu tôi. Trong gương khuôn mặt tôi tái nhợt, tôi nhìn vào đôi mắt của tôi. Tôi thấy Hùng. – Bọn con đi xem ca nhạc mà – Tôi lại nhìn thấy đôi mắt anh ta – Hùng đưa con về tận cửa nhà, mẹ cứ ngủ tiếp đi, con cũng mệt rồi. – Ừ nghỉ sớm đi – Tiếng bước chân mẹ xuống cầu thang xa dần. Tôi trùm chăn, nằm co ro ôm lấy đầu gối. Một cảm giác tê tê ở vai. Tôi nhắm mắt nhưng không ngủ nổi, cái cảm giác rùng mình khiêm khiếp. Tôi mở mắt ra và khóc, nấc lên, và ngủ lúc nào không hay. Sáng hôm sau, tôi đi làm từ rất sớm. Tôi không muốn gặp bố mẹ, tôi sợ nhìn vào mắt họ. Tôi viết giấy dán ngoài phòng “Con ăn sáng ở bên ngoài. Công ty đang có dự án” Tôi sợ họ sẽ phát hiện ra điều gì đó. Tôi không dám vứt con dao đó đi đâu. Tôi sợ có người trông thấy tôi. Tôi khóa cửa để mẹ không vào được. Tôi dấu nó dưới tấm nệm.