Old school Swatch Watches

Đọc truyện ma- Kiếp nạn trời định

thức dậy, ông nói có quà tặng cho tôi, nhưng yêu cầu tôi ăn ơ xong mới đưa quà cho tôi xem. Tôi ngoan ngoãn để ông dắt tay tôi xuống tầng dưới ăn cơm. Thực ra, tôi không hề có hứng thú gì với món quà của ông, ông có tặng thứ gì thì cũng không thực sự thuộc về tôi, tôi vốn không phải là con gái của ông. Tất cả mọi việc này, một ngày nào đó sẽ bị bại lộ, tôi không thể nào là Lôi Hiểu cả đời được, cuộc đời của tôi đã bị định sẵn không được yên bình. Ông thầy bói đó nói không saic hút nào, số mệnh của tôi có kiếp nạn, tất cả mọi việc ly kỳ đáng sợ đều bắt đầu xảy ra kể từ khi tôi rời khỏi thôn quê đến thành phố S, hơn nữa còn đang tiếp diễn. Tôi ngoan ngoãn đi theo Lôi Cận Nam xuống tầng dưới ăn cơm, vì tôi biết, tôi có nói gì cũng vô ích, không có ai tin tất cả những việc mà tôi nhìn thấy, nói thêm nữa cũng chỉ khiến họ tưởng rằng tôi bị bệnh thần kinh. Tôi vốn không thể đấu lại được với bàn tay đen tối của kẻ đứng sau thao túng mọi việc. Điều tôi có thể làm lúc này là giả vờ trấn tĩnh, tôi không thể bị cái cạm bẫy này thít chặt cho đến chết. Có lẽ, phía sau còn có những việc đáng sợ hơn nữa đang chờ đợi tôi, tôi cần phải gắng gựong đến cuối cùng, cho dù chỉ còn lại chút hơi tàn lực kiệt, tôi cũng cần phải vạch trần được chân tướng. Tôi ép mình cố ăn hết một bát cơm, rồi lại uống thêm một bát canh, lúc này mới cười ngọt ngào với Lôi Cận Nam, nói tôi không sao, để ông yên tâm. Thấy tôi như vậy, ông quả nhiên rất vui, nắm lấy tay tôi, nói ra ngoài xem món quà của ông. Mễ Dương vẫn chưa đi, cũng đi theo sau lưng tôi. Khi tôi nhìn thấy chiếc xe ô tô mới tinh màu đỏ chót, tôi kinh ngạc đến độ không thốt lên lời, nó đẹp quá! Cả đời tôi cũng chưa bao giờ nhìn thấy chiếc xe nào hào nhoáng đến nhường này. Mặc dù tôi cũng không hiểu biết gì về xe cộ, nhưng tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được đây là một chiếc xe rất đắt tiền, nó kiêu ngạo phát ra ánh sáng dưới ánh mặt trời, khiến tôi chói mắt. Mễ Dương kêu lên trước: “Ôi! Chiếc Porsche tuyệt đẹp, rất hợp với Hiểu Hiểu!” Porsche? Vậy phải tốn bao nhiêu tiền? Lôi Cận Nam cười hiền từ: “Con có thích không? Con đi thử xem!” Nói xong, ông giơ ra một chùm chìa khóa, đặt vào tay tôi. Tôi nhìn chiếc xe với vẻ không dám tin, hỏi lắp bắp: “Chiếc xe… nó… nó là của con sao?” Lôi Cận Nam mỉm cười, vuốt mũi tôi, sau đó bóp nhẹ vào vai tôi, nói: “Cô con gái ngốc của ta, đương nhiên là của con rồi, con đi thử xem”. Tôi ngẩn người đứng im tại chỗ, tôi vốn không hề biết lái xe, sao có thể thử được chứ? Khi tôi đang không biết nên làm thế nào, Mễ Dương tiếp lời, nói: “Nếu như bác đồng ý, cháu sẽ làm sứ giả bảo vệ người đẹp, sức khỏe của Hiểu Hiểu vẫn chưa hoàn toàn bình phục, để cháu lái xe được không bác?” Lôi Cận Nam nói: “Chỉ cần Hiểu Hiểu vui là được rồi, đi đường cẩn thận nhé”. Tôi bước tới, đưa chìa khóa cho Mễ Dương, khẽ liếc nhìn anh ta với lòng cảm kích, xem ra, anh ta cũng không đến nỗi quá hẹp lòng. Tôi thảnh thơi ngồi trên xe, cảm giác như đang nằm mơ vậy. Tôi cũng tự cảm thán, có tiền thật tuyệt, nếu như tôi vẫn là Cổ Tiểu Yên trước đây, đừng nói là có chiếc xe này, ngay cả việc ngồi lên xe cũng là một niềm mong ước xa xỉ không thể với tới. Mễ Dương nhìn tôi: “Hiểu Hiểu, em có thích không? Ông Lôi thương yêu em thật đấy”. Tôi cười chúm chím: “Mễ Dương, cảm ơn anh!” “Còn nói cảm ơn với anh gì chứ, vừa rồi chỉ là anh nhìn thấy sắc mặt em rất tệ, đoán rằng em thấy sợ lái xe vì vụ tai nạn lần trước. Không sao đâu, Hiểu Hiểu, cứ từ từ, chắc chắn em sẽ có thể khắc phục được tất cả mọi nỗi sợ hãi. Anh tin em, cũng xem em hãy tin anh, cho dù có xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ ở bên cạnh em, cùng em trải qua mọi chuyện”. Tôi không biết nên tiếp lời anh ta như thế nào, bèn chuyển đổi đề tài: “Anh không cần đi làm à?” “Hôm nay anh xin nghỉ, sáng nay nhận được điện thoại của ông Lôi, làm anh sợ quá đi, làm gì còn tâm trạng nào để đi làm nữa”. “Mễ Dương, có thể hỏi anh chuyện này được không?” “Ừ, em hỏi đi!” “Ơ… anh có biết em bao nhiêu tuổi không?” Tôi hỏi như vậy, vì tôi cảm thấy Lôi Hiểu cũng không nhiều tuổi, cùng lắm cũng chỉ mừoi tám, mười chín tuổi thôi, lẽ nào cô ấy không phải đi học sao? Bây giờ đã sắp đến tháng 9 rồi, đây chính là thời gian nhà trường chuẩn bị khai giảng, thế mà nhà họ Lôi không thấy động tĩnh gì? Nếu không, sao tôi lại có thể bỏ qua thời gian và ngày tháng được? Mễ Dương cười sung sướng, anh ta nói: “Còn 2 tháng 9 ngày nữa là em tròn mười chín tuổi”. “Em có đi học không?” “Có chứ, em học xong cấp 3 thì sang Anh học ngành kinh tế, nhưng hình như chỉ học có một năm thì nghỉ, năm ngoái quay về thành phố S”. “Ồ!” Tôi hơi mơ màng, đúng thực như vậy sao? Sao tôi lại cảm thấy tất cả những thứ này đều là vì muốn che giấu quãng thời gian một tháng tôi bị mất đó? Một lát sau, tôi nhận được điện thoại của La Thiên, anh nói có việc tìm tôi, hỏi tôi bây giờ có thời gian để gặp anh hay không. Tôi lập tức nói có thời gian, sau khi hỏi anh địa chỉ, tôi bảo Mễ Dương đưa đến đó, bởi tôi cũng có rất nhiều việc muốn hỏi La Thiên. “Anh chàng cảnh sát đó…”, thấy ánh mắt lạnh lùng của tôi, Mễ Dương lập tức nói tránh đi, “Em đừng hiểu nhầm, anh không phải là đang can thiệp vào việc của em, anh chỉ muốn nói với em, có một số cảnh sát, nhìn thì ai cũng giống như thần thám, thực ra, họ toàn là những kẻ tự ình tài giỏi, đường bệ đạo mạo, chỉ được vẻ bề ngoài… Thôi được, anh không nói nữa, em hãy tự bảo trọng nhé”. Xe dừng lại ở trước quán trà, khi tôi mở cửa xe xuống, Mễ Dương lại hỏi: “Em có muốn anh vào cùng em không? Hay là anh ở đây đợi em?” Tôi ghét nhất bộ dạng của anh ta như thế này, chẳng giống đàn ông chút nào cả. Tôi nói: “Không cần đâu, khi nào về em gọi cho anh, đến lúc đó, anh đến đón em là được. Còn nữa, xin anh lần sau đừng có theo dõi em, càng không được điều tra về em hay bạn bè của em!” Anh ta kinh ngạc thốt lên: “Anh đâu có!” Tôi chẳng buồn tranh luận với anh ta, quay người đi vào quán trà. Nếu anh ta không theo dõi và điều tra tôi, sao lại biết La Thiên là cảnh sát? Tôi vừa ngồi xuống ghế đối diện với La Thiên, đã vội hỏi anh: “Trong số ba nạn nhân bị chết trong vụ tai nạn lần trước, có phải có một cô gái tên là Tống Lệ Văn hay không?” La Thiên gật đầu, phả ra làn khói thuốc dày đặc: “Đúng vậy, cô ta hình như là bạn thân của cô”. “Anh có đem theo ảnh của cô ấy không? Đưa cho tôi xem lại”. Trên mặt La Thiên thoáng lộ ra tia nhìn kinh ngạc, nhưng anh không nói gì, lôi một tấm ảnh từ trong túi ra. Tôi vừa nhìn đã ngẩn người, buột miệng nói: “Không phải cô ấy!”. Mặc dù cô gái trong bức ảnh này cũng có khuôn mặt búp bê, cũng để tóc ngắn vén tai, nhưngt ôi vẫn có thể nhận ra ngay, cô ta không phải là Tống Lệ Văn mà tôi đã gặp hôm qua! La Thiên vẫn không nói gì, sắc mặt cũng không biểu hiện bất cứ điều gì. Tôi cảm thấy anh ta lạnh lùng một cách thái quá, lẽ nào không nên hỏi tôi, “Cái gì không phải cô ấy” sao? Thấy anh không hỏi, tôi đành phải nói tiếp: “La Thiên, tôi nói với anh một việc, có lẽ sau khi nghe xong, anh sẽ cho rằng tôi nói linh tinh, hoặc là đang nói bừa, nhưng xin anh nhất định phải tin tôi, tôi nói hoàn toàn là sự thật, được không?” La Thiên so so vai, ra hiệu cho tôi nói tiếp. “Sáng hôm qua, tôi nhận được điện thoại của một cô gái, cô ấy nói cô tên là Tống Lệ Văn (nói đến đây, tôi thấy La Thiên nhíu chặt lông mày, rõ ràng anh đang nghi ngờ lời nói của tôi, nhưng anh không hề ngắt lời tôi), lúc đó tôi đang chuẩn bị ra ngoài, cô ấy bảo tôi đợi cô, cô đã đến cổng nhà tôi rồi, sau đó tôi nhìn thấy cô ấy, cô ấy có gương mặt của búp bê, để tóc ngắn vén tai, tạo hình trông giống y như bức ảnh này. Sau khi chúng tôi trò chuyện mấy câu, cô ấy nói muốn vào nhà vệ sinh, nhưng thật không ngờ, cô ấy đã bốc hơi biến mất trong nhà vệ sinh, mà nhà vệ sinh thì hoàn toàn khép kín. Lúc đó tôi rất sợ hãi, không thể nào hiểu nổi đã xảy ra chuyện gì, sau đó tôi bèn ra ngoài. Anh còn nhớ tối qua tôi đã uống rất nhiều ở trong quán bar chứ? Tôi không muốn về nhà, vì tôi quá sợ hãi. Về sau, vào lúc nửa đêm khi tôi nhận được điện thoại đã làm rơi cốc nước, lúc tôi đi nhặt cốc thì bị một bàn tay nắm chặt, tôi sợ hãi rơi xuống giường. Anh biết tôi đã nhìn thấy gì không? Tống Lệ Văn nằm ngay dưới gầm giường của tôi, toàn thân cô ấy đầy máu, vừa bò đến trước mặt tôi, vừa kêu tôi cứu cô ấy. Tôi như phát điên, lao lên tầng để gọi dì Phấn, nhưng khi tôi quay trở lại phòng, dưới gầm giường chẳng có gì cả, cô ấy lại bốc hơi biến mất vào không khí rồi!” La Thiên nhìn tôi, cuối cùng mở miệng nói, nhưng giọng nói lại bình thản đến kinh ngạc: “Cô nói cho tôi điều này là muốn nói lên điều gì chứ?” “Tôi muốn anh giúp tôi, giúp tôi giải câu đố này, tôi sắp bị những sự việc này làm cho phát điên mất rồi”. “Tôi không biết cô đang nói gì, giúp cô bằng cách nào được đây?” “Tôi nói từ nãy đến giờ, thật không ngờ anh lại không biết tôi đang nói gì?” Tôi hơi buồn bực, nghi ngờ trí não anh ta có vấn đề, “Hôm qua tôi nhìn thấy Tống Lệ Văn, nhưng cô ấy không phải là Tống Lệ Văn đã bị chết, mà là có người mạo danh cô ấy, đấy là một âm mưu, bọn họ biết tôi không quen Tống Lệ Văn, nói như vậy, anh có hiểu không?” “Không hiểu, bọn họ là ai?” “Nếu tôi biết, tôi đã không phải tìm anh!” anh đổi tư thế, dựa người vào thành ghế, nghiêng đầu nói: “Nếu cô thực sự hy vọng tôi giúp cô, vậy thì cô cần phải hiểu rõ cô đang nói những gì, nếu không, tôi nghĩ, không ai có thể giúp được cô đâu”. “Anh không tin những điều tôi nói phải không? Được, anh đợi đã”. Tôi rút di động từ trong túi ra, tôi muốn tìm số điện thoại mà sáng qua và tối qua Tống Lệ Văn gọi tới cho tôi đưa cho La Thiên xem. Khi tôi lục tìm những cuộc gọi đến, tôi mới biết cách làm này thật ngu ngốc, bởi vì, trong danh sách những cuộc gọi đến vốn không có số điện thoại của Tống Lệ Văn. Mặc dù tôi nhận ra sự ngu ngốc của mình, nhưng tôi vẫn không kìm được, kêu lên: “Sao lại không còn nữa chứ? Tống Lệ Văn rõ ràng đã gọi điện thoại cho tôi mà, số điện thoại đâu chứ?” “Tôi không biết, không phải tôi xóa mà”. La Thiên nhún vai, vẻ mặt muốn cười mà không thể cười nổi. Tôi thở dài, từ tốn nói: “Tôi biết anh không tin tôi, tất cả mọi người đều không tin tôi, nhưng… thôi, bỏ đi, coi như tôi chưa nói gì vậy”. Đúng trong khoảnh khắc này, tôi bỗng thấy thật buồn, cũng không thể hiểu nổi hôm qua Tống Lệ Văn mấy lần xuất hiện rồi lại biến mất để nhằm mục đích gì. Rốt cuộc cô ta là ai? Tại sao lại mạo danh Tống Lệ Văn? Hay là cùng họ cùng tên? Nếu như cô ta không phải là ma quỷ, sao lại có thể đột ngột xuất hiện và biến mất được như vậy chứ? 59 “Cô đã xem Tử thần đến rồi chưa?” La Thiên hỏi. “Tôi chưa xem, sao anh cũng lại hỏi như vậy nhỉ? Tử thần đến rồilà gì? Có liên quan gì tới tôi không?” “Còn có ai hỏi cô như vậy nữa?” tôi buột miệng trả lời: “Dì Phấn”. Nói đến đây, không hiểu tại sao tôi lại đột nhiên nhớ đến cảnh tượng nhìn thấy vú Ngũ treo cổ trong phòng. Vú Ngũ chắc chắn không phải là ma quỷ, vậy tại sao bà lại có thể làm được cái việc treo cổ mà không chết? Hơn nữa, bà đã lớn tuổi như vậy, sao có thể trong một khoảng thời gian ngắn chui ra được khỏi thòng lọng và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra như vậy được? Lẽ nào những người này đều có khả năng đặc biệt sao? Tôi kiên quyết tin rằng, cảnh tượng tôi nhìn thấy tối hôm đó không phải là ảo giác, cho nên, tôi không kìm lòng được, hỏi La Thiên, “Anh có biết một người phải làm thế nào mới có thể làm được việc chết giả hay không?” “Ừm, là ý gì vậy?” “Chính là, rõ ràng anh nhìn thấy một người treo cổ tự tử, nhưng một lúc sau, bà ấy lại sống sờ sờ ngay trước mặt anh, anh biết bà ấy đã làm cách nào để đạt được hiệu quả như vậy hay không?” “Hình như cô rất có hứng thú với những sự kiện kỳ quái, dạo này cô đang viết tiểu thuyết kinh dị sao?” “Viết tiểu thuyết gì chứ, tôi đang nói thật đấy!” “Tôi cũng không đùa đâu!” “Nếu tôi nói gì anh cũng đều không tin, vậy anh gọi điện thoại bảo tôi đến làm gì? Để nghe anh giễu cợt sao?” Tôi hơi bực mình, xem ra Mễ Dương nói không sai chút nào, những người cảnh sát này cứ tưởng mình tài giỏi lắm, đường bệ đạo mạo, chỉ được vẻ bề ngoài. La Thiên uống một ngụm trà, nói: “Chúng tôi phát hiện ra hai nạn nhân…” tôi ngắt lời anh: “Vậy thì sao? Phát hiện ra nạn nhân thì có liên quan gì đến tôi? Chắc anh không nghi ngờ tôi giết người dấy chứ?” anh không thèm chú ý đến tôi, cứ nói tiếp: “Nhìn ở bề nổi, hai nạn nhân này đều là do tự sát, nhưng điều kỳ lạ là khi chúng tôi cạy tay nạn nhân thứ nhất ra, phát hiện ra một chiếc nhẫn, giống như là vật chứng nắm chặt trong tay trong lúc giằng co với hung thủ. Nhưng tại hiện trường xảy ra vụ án không hề có bất cứ vân tay và vết chân khả nghi nào…” “Đợi đã, anh vừa nói… chiếc nhẫn? Nhẫn gì? Có thể cho tôi xem được không?” Tôi đột nhiên cảm thấy trong lòng thấp thỏm không yên. Nếu như chiếc nhẫn nạn nhân nắm chặt trong tay là cùng một chiếc nhẫn với chiếc nhẫn mẹ Lôi Hiểu đeo trên tay, vậy thì biểu thị điều gì? Nạn nhân và hung thủ giằng co nhau… Sao lại có thể như vậy được chứ? Mẹ Lôi Hiểu đã chết cách đây rất nhiều năm rồi. Nhưng tất cả mọi việc không thể thì trong câu chuyện này đều trở nên có thể. Khi tôi nhìn thấy bức ảnh chiếc nhẫn, thứ cảm giác không thể nào xảy ra cuối cùng đã được chứng thực, chúng quả nhiên là cùng một chiếc nhẫn! “Cô đã nhìn thấy nó rồi phải không?” Ánh mắt La Thiên trở nên vô cùng sắc bén, chằm chằm nhìn tôi. Tôi không dám nhìn thẳng lại anh, nỗi sợ hãi giống như bụi gai nhọn đang bao vây tôi hết lớp này đến lớp khác. Tôi chỉ cảm thấy đầu óc nặng trịch, chân lại nhẹ bẫng, toàn thân lạnh toát. Tôi lấy tay giữ chặt trán, uể oải nói: “Tôi không biết, ở nhà Lôi… tôi nhìn thấy nó trong ảnh của mẹ tôi… Tôi cũng không biết có phải là chiếc nhẫn này hay không…” Trong tay nạn nhân sao lại nắm chặt chiếc nhẫn của mẹ Lôi Hiểu được nhỉ? Lại là hồn ma báo thù sao? Bà đã chết hơn mười năm nay rồi, sao giờ mới quay về báo thù? “Ồ! Trong tên của mẹ cô có một chữ ‘Nguyệt’ phải không?” câu hỏi của La Thiên khiến tôi cứng họng, tôi có phải là Lôi Hiểu đâu, tôi sao biết được trong tên của mẹ cô ấy có chữ “Nguyệt” hay không chứ. Nhưng tôi chắc chắn không thể trả lời La Thiên như vậy được, cho nên tôi giả vờ không nghe thấy, cứ ngẩn người ngồi yên. La Thiên không truy hỏi thêm, mà lấy lại tấm ảnh xem thật kỹ, lẩm bẩm: “Chiếc nhẫn này chắc là độc nhất vô nhị”. Tôi lập tức tiếp lời: “Nhưng bà đã qua đời khi tôi còn rất nhỏ, lẽ nào anh tin trên thế giới này có ma quỷ?” Khi nói những lời này, trong lòng tôi lại trào dâng một tia hy vọng, hy vọng La Thiên tin rằng trên thế giới này có ma quỷ. Thật không ngờ anh lại nói: “Tôi nói nó độc nhất vô nhị, không có nghĩa là tôi tin có ma quỷ!” “Nhưng rõ ràng anh vừa nói nó là vật chứng nạn nhân nắm chặt trong tay trong lúc giằng co với hung thủ mà”. “Đúng vậy, tôi đã nói như vậy, nhưng tôi nói là ‘hình như’, chứ không hề khẳng định chắc chắn”. Tôi nhất thời không biết nói gì, đột nhiên cảm thấy nói chuyện với người đàn ông này quá mệt, tôi không muốn ngồi ở đây để lãng phí thời gian với anh ta. Vừa mới định đứng dậy, anh lại bất ngờ hỏi tôi một câu: “Cô thực sự chưa xem Tử thần đến rồi sao?” “Thực sự chưa xem! Sao anh lại cứ nhất định nói tôi đã xem chứ?” “Tôi không cho là như vậy, tôi chỉ muốn bảo vệ cô, chức trách của tôi là bảo vệ từng công dân”. Anh ngừng giây lát, rồi nói: “Đương nhiên, tôi cũng sẽ không tha cho bất cứ kẻ phạm tội nào”. Tôi bỗng cảm thấy buồn cười, lời của anh ta sao mà mâu thuẫn thế. Rốt cuộc anh ta muốn bảo vệ tôi hay là nghi ngờ tôi? Hơn nữa, việc tôi đã xem phim Tử thần đến rồi hay chưa thì có liên quan gì đến việc anh ta muốn bảo vệ tôi hay là nghi ngờ tôi chứ? Nhưng lời nói của anh đã làm cho tôi cảm thấy rất hiếu kỳ, nên đã từ bỏ suy nghĩ đứng dậy bước đi, giơ hai tay ra, bình thãn nhìn anh: “Được rồi, anh hãy nói cho tôi biết Tử thần đến rồi là gì đi!” “Là một bộ phim điện ảnh, Tử thần đến rồi có ba phần, tôi chỉ xem phần 1, kể vè một nhóm học sinh đi đến Paris, ngồi trên chuyến bay, tất cả mọi hành khách đều đã lên máy bay và thắt dây an toàn. Khi máy bay cất cánh, một cậu nam sinh trong số đó đột nhiên có dự cảm không lành, cậu dường như nhìn thấy chiếc máy bay này sau khi cất cánh được một lúc sẽ bị nổ giữa không trung. Thứ cảm giác đó vô cùng chân thực, giống như thực sự xảy ra vậy. Cậu nam sinh vô cùng sợ hãi đã kêu thét ầm lên, khiến tất cả mọi người đều rời khỏi vị trí, cả khoang hành khách vô cùng hỗn loạn. Cuối cùng, cậu nam sinh đó bị đuổi ra khỏi máy bay, còn có sáu người khác cũng xuống theo, ai cũng cho rằng cậu nam sinh đó đầu óc có vấn đề. Thật không ngờ, máy bay sau khi bay được một lúc, dự cảm đáng sợ của cậu nam sinh đó đã bị hiện thực bi thảm chứng minh, chiếc máy bay đó đột nhiên bùng nổ giữa không trung, tất cả mọi người trên máy bay đều mất mạng!” Nói đến đây, anh dừng lại, tôi băn khoăn nhìn anh, không biết anh kể cho tôi câu chuyện này nhằm mục đích gì. Anh châm một điếu thuốc, tiếp tục nói: “Mặc dù cậu nam sinh và sáu người khác đã sống sót, nhưng tử thần vẫn không hề buông tha cho bọn họ. Những người may mắn sống sót cứ lần lượt từng người bị mất mạng, không ai thoát được. Đấy chính là nội dung phim Tử thần đến rồi ”. Nghe anh nói xong, tôi càng băn khoăn hơn, thậm chí tôi còn nghi ngờ liệu có phải anh ta bị làm sao hay không? Vừa nãy anh còn nói không tin có ma quỷ, giờ lại kể “ Tử thần đến rồi ” cho tôi nghe, sao anh lại thất thừong như vậy chứ, câu trước đá câu sau? Nhưng tiếp đến, con tim tôi như trầm xuống, bởi tôi chợt nhớ ra dì Phấn đã từng nói với tôi, ba nạn nhân mất mạng trong vụ tai nạn nửa tháng trước đều là những người may mắn sống sót trong vụ tai nạn đầu tiên. Trong khoảnh khắc này, tôi đã hiểu vì sao La Thiên lại gọi điện thoại hẹn tôi ra đây, có lẽ, họ phát hiện ra hai nạn nhân đó cũng chính là người may mắn sống sót trong vụ tai nạn này. Cuối cùng tôi cũng hiểu La Thiên nói muốn bảo vệ tôi là ý gì, bởi vì, tôi – Lôi Hiểu – cũng là người may mắn sống sót trong vụ tai nạn đầu tiên! 10.Năm 2007, ngày dương 27 tháng 8, ngày âm là ngày 15 tháng 7, là ngày lễ Xá tội vong nhân. CHƯƠNG 10: QUAY TRỞ LẠI NGÔI NHÀ MA ♦ 60 Qua lời kể của La Thiên, tôi biết được tất cả quá trình xảy ra vụ tại nạn đầu tiên. Đó là việc xảy ra cách đây hơn một tháng trước, hôm đó, trời đổ mưa rào, một chiếc xe bus cỡ lớn đã gặp tại nạn trên đường đi đến Hải Nam. Lôi Hiểu và ba người khác do bị tắc đường nên không kịp lên xe; một người đàn ông tên Phổ Tiểu Thiên trước khi lên xe 5 phút thì nhận được cuộc điện thoại của công ty nên đã trả lại vé; còn có một đôi tình nhân do cãi nhau nên cũng xuống xe. Kết quả là, chiếc xe bus đã xảy ra sự cố trên đường cao tốc, tất cả mọi người trên xe đều tử vong. Vụ tai nạn đó giống y như trong “ Tử thần đến rồi ”, chỉ khác là không có ai có dự cảm xấu cả. Nhưng những người may mắn sống sót, tính cả Lôi Hiểu là bảy người, lại lần lượt mất mạng. Trước tiên là xe của Lôi Hiểu vô duyên vô cớ bị nổ tung, ba người bạn của Lôi Hiểu chết ngay tại hiện trường. Hiện giờ, La Thiên phát hiện ra hai nạn nhân chính là Phổ Tiểu Thiên đã trả lại vé hôm đó và một người trong đôi tình nhân đó. Bọn họ đều chết do tự sát, hiện trường vụ án không hề có dấu vân tay và vết chân khả nghi, ngoài việc phát hiện ra chiếc nhẫn của mẹ Lôi Hiểu trong tay Phổ Tiểu Thiên. Mặc dù tôi không thể hiểu nổi tại sao chiếc nhẫn của mẹ Lôi Hiểu lại nằm trong tay Phổ Tiểu Thiên, nhưng sự việc này rõ ràng chính là phiên bản của “ Tử thần đến rồi ”, thế mà anh chàng La Thiên lại chê cười việc tin vào ma quỷ, còn nói, khi phát hiện ra xác Phổ Tiểu Thiên, cảm giác trong não có gì đó bay qua, nhưng lại không tóm kịp. Tôi thực sự không hiểu, anh ta vốn đã không hề tin có ma quỷ, tại sao lại còn nhắc đến “ Tử thần đến rồi ” làm gì chứ? Ai dám mạnh miệng nói trên thế gian này không có ma quỷ? Nói không có ma quỷ vì họ chưa gặp, trên thế giới vẫn còn rất nhiều sự việc thần bí không thể nào giải thích được. Tôi lườm anh chàng La Thiên ngồi đối diện, trong lòng thầm mắng anh ta đúng là kẻ cố chấp. “Tôi nghĩ, cô là một người bị bỏ qua đó”. “Cái gì mà một người bị bỏ qua?” Tôi hỏi đầy băn khoăn. La Thiên nói: “Trong Tử thần đến rồi , cái chết của những người sống sót đó đều có thứ tự, nếu như có người can thiệp vào, sẽ bỏ qua và chuyển đến người tiếp theo, nhưng ai cũng không thể thoát được, đây là một k







Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Con dấu của bác sĩ sản

Con dấu của bác sĩ sản Một cô gái đến phòng khám sản, b...

Truyện Cười

21:16 - 26/12/2015

Hai trong một

Hai trong một Một cô gái vào hiệu ảnh: - Anh ...

Truyện Cười

21:37 - 26/12/2015

Tấm bằng đỏ

Tấm bằng đỏTỉnh dậy, đôi ba vệt máu trên chiếc ga trắng của k...

Truyện Ngắn

08:26 - 23/12/2015

Đọc truyện ma- Bi kịch người sói

Đọc truyện ma- Bi kịch người sói Khuôn mặt chàng thanh niên đó nhợt nhạt và cứng ...

Truyện Ma

10:17 - 10/01/2016

Chiếc chăn máu

Chiếc chăn máuCô vốn là một người con gái xinh đẹp. Vệ tinh xung...

Truyện Ngắn

03:27 - 23/12/2015