XtGem Forum catalog

Đọc truyện ma- Luyện Bùa Ma

Tấn nghĩ tới ngày hôm ấy, ông già đó đã đi ra từ nhà chàng, Tấn vội kêu ông và sự việc xẩy ra… Ông già nghe thấy tiếng gọi của chàng và xây mặt lại. Lúc đó Tấn đã nhận ra chính ông ta thực sự là ba chàng. Cũng chỉ vì ông ta quay lại và mỉm cười, nhưng rồi lại nhưngười xa lạ, quay đi như không biết gì. Tấn không thể bỏ lỡ cơ hội này, chàng đã chạy theo. Chàng thấy bước đi của ông ta chậm chạp nên nghĩ là sẽ đuổi kịp ông ta rất nhanh thôi. Không ngờ anh đuổi theo lẹ bao nhiêu thì ông ta lại đi nhanh bấy nhiêu. Chàng đã theo ông ta qua không biết bao nhiêu con đường. Tấn nghĩ, cứ đuổi như vậy thì không bao lâu chàng sẽ mất dấu ông ta thôi. Bởi vậy chàng cốtìm cách nào để gặp bằng được ông ta mới chịu. Chàng đã cố kêu thực lớn, nhưng làm như ông không nghe thấy gì và vẫn lủi bước thực nhanh. Tấn đã cố gắng đi thực mau và hầu như chạy tới hết sức mình, nhưng cũng không thế nào bắt kịp ông ấy. Chàng không biết ông ta đi như thế nào, vì chàng cũng không thấy ông ta chạy, nhưng hình như vận tốc đã lên thực nhanh. Tấn cảm thấy lạ kỳ, nhưng chàng nhất định phải bắt cho kịp để hỏi cho ra nhẽ ông’ta là ai. Nhưng dù có làm thế nào đi chăng nữa, khoảng cách hai người vẫn thực là xa. Không bao lâu ông ta đã bước vào một con hẻm nhỏ. Tấn biết chắc là khi ông đã lọt vô con hẻm nhỏ này rồi thì rất dễ lẩn khuất, nên chàng không dám chậm trễ. Tấn chạy thực mau tới con hẻm đó, và khi đi được một lúc Tấn mới khámphá ra đây là con hẻm cụt, không có lốt thoát. Chàng đã nhìn thấy ông già vô một căn nhà ở cuối hẻm. Sau khi ông vô nhà, Tấn chạy tới trước cửa, chàng định tông vô cửa nhưng không hiểu sao chàng lại ngần ngừ và ra đầu ngõ hẻm đứng thực lâu. Chàng nghĩlà mình có thể điều tra thân phận ông ta đâu phải là chuyện khó nữa, vì đã biết chỗ ở của ông ấy rồi. Đồng thời Tấn nghĩmình phải cho mẹ mình hay câi chuyện này mới được. Bởi vậy tối hôm đó, Tấn đã về nhà thuật lại với mẹ những gì đã xẩy ra. Mẹ Tấn nghe con nói như vậy rất kinh ngạc, nhưng bà ta không tin. Bà bảo chàng: – Tấn à, người giống người là chuyện thường thôi. Chuyện đó không thế nào xẩy ra được đâu. Không lý con gặp ma rồi… Mẹ Tấn tuy nói vậy, nhưng giọng bà có vẻ run rẩy. Tấn nói: – Mẹ, đúng là cha đã chết từ lâu. Nếu hồn ma của ba xuất hiện, tại sao lại chờ tới mãi bây giờ mới về. Mẹ Tấn lo lắng nói: – Hay là ba con ở dưới suối vàng có gì bất an… Tấn chưa đợi mẹ nói rứt đã ngắt lời. – Không đâu mẹ, mẹ đừng tin dị đoan. Làm gì có hồn ma cơ chứ. Lúc ấy trời còn sáng mà. Nghe con nói như vậy khiến bà đâm phân vân, nói nho nhỏ một mình: – Ban ngày ban mặt thế này… Tấn nói: – Mẹ, con nghĩ như vậy, cha đã chết từ lâu. Có thể nói được là thân xác đã thành tro bụi. Ông già mà con gặp chắc chắn không thể nào là ba được. Nhưng mà cái dáng điệu thật là giống ba. Phải nói là giống như hai giọt nước vậy. Mẹ Tấn nói: – Trên đời này làm gì có ai giống nhau như hai giọt nước được, con nói tầm bậy rồi. Tấn nói một quả quyết. – Thật đó mẹ, giống hệt như nhau thôi. Mẹ Tấn nói: – Trừ khi mẹ đích thân gặp được, còn không bao giờ mẹ tin có chuyện đó đâu. Vậy nhất định mẹ phải đi coi thế nào, vì chỉ có mẹ mới có thể biết được thực hay giả mà thôi. Con chắc chắn là thế nào mẹ cũng nhìn ra được ngay. Mẹ Tấn có vẻ bực mình. – Sao con cứ lải nhải mãi cái chuyện đó vậy, có lẽ con làm cho mẹ phát điên lên mất. – Ý của con là muốn mẹ đi xem tận mắt thôi. Mẹ Tấn hình như không hiểu chàng muốn bà làm gì nên hỏi: – Làm thế nào? – Mình tới nhà ông ta, con đã biết ông ấy ở đâu rồi. Cũng có thể sáng sớm mình tới trước cửa để rình thì thế nào ông ta cũng phải ra khỏi nhà. – Thật mình phải đi sao? Tấn nói: – Tất nhiên là mình phải đi rồi. Ngày mai con quyết định không tới trường. Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng. Tấn đã dắt mẹ đi tới một con hẻm nhỏ. Những người ở trong hẻm này có lẽ cũng là dân lao động, hình như họ toàn là những người đi làm công thì phải. Bởi vậy, mới sáng sớm mà mọi người đã lục đục đi làm. Những người bán hàng rong, bán cải, bán đậu hũ cũng đang nhộn nhịp chuẩn bị quang gánh ra chợ. Tấn dan mẹ tới cuối đường hém và chỉ căn nhà hôm trước nói: – Căn nhà này đó mẹ. Mình tới sớm như vậy, chắc chắn ông ta chưa ra khỏi cửa đâu. Mẹ Tấn đề nghị: – Như vậy mình phải tìm một chỗ nào kín đáo núp xem, chứ nếu người đó không phải là cha con thì coi kỳ cục lắm. Tấn thấy mẹ nói rất phải nên chịu liền, chàng nói: – Dạ, con cũng nghĩ như vậy. Tấn nhìn quanh thấy gần đó có một cây cổ thụ, chàng bèn dẫn mẹ tới núp sau thân cây. Hai mẹ con đợi tới trưa, căn nhà đó vẫn không thấy có ai ra mở cửa. Hai mẹ con Tấn đã đợi hơn nửa ngày. Mẹ chàng có vẻ chán nản nói: – Tấn à, có khi nào ông ta đi khỏi nhà rồi chăng? Tấn lắc đầu, nói: – Làm sao có thể như vậy được, mình đã tới rất sớm rồi mà. Mẹ Tấn lại nói: – Hay là mình đi hỗi nhà bên cạnh, có thể người ta cũng biết vậy. Tấn phân vân nói: – Con chỉ sợ ông già biết tụi mình rình rập nên cố ý không ra mà thôi. – Con đừng lo chuyện đó, chúng ưùnh cứ đi hỏi cho ra nhẽ là được rồi. Tấn nháo nhác nhìn chung quanh, chàng chợt thấy một bà lão đang phơi quần áo ở nhà bên cạnh, trong sân nhà, chàng dắt mẹ lại phía đó nói: Như vậy mình thử hỏi bà già này xem sao. Tấn tới trước bà già lễ phép hỏi: – Thưa bà, cho con xin hỏi một chút. Bà có biết người ở căn nhà cuối đường hém này là ai không? Bà lão đang phơi đồ trả lời: – Có phải cậu hỏi ông già ở trong đó hay không? Tấn nghe thấy bà già hỏi như vậy, mừng rỡ. Chàng vội vàng trả lời: – Dạ, thưa bà đúng là ông già đó. Tấn nghĩ một lúc rồi hỗi tiếp: – Thưa bà có biết ông ấy tên gì không ạ? Nói xong Tấn đột nhiên lo sợ bà già này nói tên ông già kia giống như tên cha chàng. Không ngờ bà lão nói: – Tôi cũng không biết. Mẹ Tấn nghe bà già nói như vậy, thở dài có vẻ thất vọng. Chắc có lẽ ông già đó là một người lạ nào đó thôi, bà có vẻ chán nản. Tấn nhìn mẹ, hỏi: – Có gì không mẹ? Mẹ Tấn trả lời: . Bóng hình ông già đã đi thực xa và vừa khuất hẫn sau một khúc quanh. Tấn như một người ngớ ngẩn từ từ nhìn Nhung, nàng vẫn thấy thần sắc kỳ quái trên khuôn mặtnhợt nhạt của chàng còn đó. Rõ ràng chàng đang nhìn thẳng vào mắt Nhung, nhưng hình nhưchàng vẫn không thấy gì trước mặt và cũng chẳng nghe thấy gì. Nhung nhìn Tấn tức tối, nói lớn như la lên: – Anh làm cái gì kỳ cục vậy hả anh Tấn. Em không chịu đâu. Tấn vẫn nhìn Nhung với dáng điệu lạ lùng đó, chàng lắp bắp: – Anh… anh… có gì đâu. – Còn nói không có gì nữa à? Đột nhiên anh như người mất trí không bằng. Anh coi coi, mọi người đang nhìn mình kìa. Hai người đứng ở giữa đường nói chuyện, Nhung vừa nhõng nhẽo vừa to tiếng làm cho những người đi đường tưởng là cặp tình nhân này đang gây gổ với nhau. Tự nhiên ai cũng tò mò đứng lại nhìn họ. Tấn bây giờ mới biết những người chung quanh đang nhìn mình một cách kỳ cục. Chàng như chợt tỉnh, nói: – Được rồi… được rồi, em đừng có giận. Chúng mình đi nhé. Đi được vài bước, Nhung lại chợt thấy Tấn nhìn theo hướng ông già lúc nãy. Nhưng nàng cũng vẫn cố giữ im lặng đi bên chàng. – Anh Tấn, anh phải cho em biết anh đang nghĩ gì kỳ cục vậy? Tấn lắc đầu nói: – Đâu có Hình như trong lời nói của chàng có vẻ gì gượng gạo. Chắc chắn Tấn phải đang có một chuyện gì không muốn cho nàng biết. Nhung càng tò mò hỏi: – Bộ anh quen biết với ông già vừa rồi hay sao? Từ lúc coi phim cho tới khi ra ngoài, Nhung không thấy Tấn có một điều gì khác lạ. Bỗng dưng từkhi nhìn thấy ông già này, chàng lại tỏ ra bần thần thấy rõ. Bởi vậy Nhung nhất định cho là Tấn phải có chuyện gì liên quan tới ông già kia. Tấn lắc đầu nói: – Đâu có. Câu nói ngập ngừng của chàng lại càng làm Nhung nghi hoặc hơn. Cả hai đã biết nhau hơn hai năm nay và thương nhau từ hồi đó. Chắn chắn nàng phải biết rõ về Tấn hơn ai hết. Nàng tính gạn hỏi thì Tấn đã nói: – Nhung à, chúng mình kêu xe xíchlô về cho mau nhé. Nhung vừa nghi hoặc, vừa bực mình nói: – Anh Tấn, sao lúc nãy anh nói coi phim xong chúng mình tới chùa Ngọc Hoàng ở Đakao chơi mà. Tấn có vẻ hơi lúng túng. – Anh đột nhiên cảm thấy không được khoê. Để anh đưa em về rồi ngày mai chúng mình lại đi nữa. Bây giờ Nhung không còn chịu nổi nữa, nàng nói như thét lên: -Anh Tấn, anh đừng có vịn cớ này mà đưa em về. Em biết anh có chuyện gì đó, anh phải nói thực cho em nghe đi. – Em đừng có đa nghi quá mà, anh thực sự có chuyện gì đâu. Nhung dịu giọng và có vẻ lo lắng cho Tấn: – Anh Tấn à, em biết chắc anh có chuyện mà. Anh làm nhưvậy chỉ làm em lo lắng hơn thôi. Chẳng lẽ anh còn nghĩ là giữa chúng mình lại còn chuyện gì phải dấu diếm nhau nữa hay sao. Tấn nhìn Nhung nhưvan lơn, hình nhưchàng đang nghĩ ngợi một điều gì ghê gớm lắm. Nhung nói thực dịu dàng: – Chả lẽ chúng mình không có thể chia sẻ với nhau những khó khăn được hay sao hả anh? Cuối cùng Tấn thở dài, chàng nói: – Thôi được rồi, chúng mình tìm một nơi tĩnh mịch nói chuyện vậy. Cả hai cùng đi qua đường, tới công viên trước rạp hát. Ngồi trên ghế đá. Mặt trời buổi chiều đang rọi những tia nắng cuối cùng trong ngày một cách yếu ớt. Trên khuôn mặt Tấn, những nét kỳ ảo khó hiểu vật vờ. Sắc mặt chàng như biến đổi hoàn toàn. Tấn đang nghĩ tới câu chuyện đã xẩy ra. Nhung giữ yên lặng và hồi hộp chờ người yêu nói, nàng có linh cảm đó là một chuyện thật quan trọng dính líu tới đời chàng. Nàng cốnhẫn nại chờ đợi Tấn lên tiếng. Cuối cùng Tấn đã lên tiếng và giọng nói của chàng bỗng nhiên nghe thực xa lạ. – Anh không biết phải nói cái gì trước bây giờ. Đầu óc anh bấn loạn và thật hoang mang. Nhung nắm lấy tay chàng, nàng thấy tay Tấn thực lạnh và đang run rẩy, Nhung nói nho nhỏ: – Anh thủng thẳng nói cũng được mà. Tấn run run nói: – Hồi nãy, lúc đi ra. Anh nhìn thấy ông già đó… Ông già đó giống hệt như ba anh, không khác một chút nào cả. Nhung bắt đầu run lên, lời nói cúa Tấn làm cho nàng sợ hãi, Nhung chồm tới hỏi: – Anh nói cái gì? Nàng đã quen Tấn hơn hai năm rồi. Đối với gia đình Tấn nàng rất rõ. Bởi vậy nàng mới hết hồn như thế. – Anh Tấn, ba anh à… Ông ấy đã chết từ năm năm nay rồi cơ mà. Mặc dù nơi đây có rấtnhiều người qua lại, nhưng không hiểu sao Nhung lại thấy sờ sợ và cảm thấy ớn lạnh thực sự. – Đúng rồi, ba anh đã chết từ lâu. Bởi vậy anh mới… Giọng nói của Tấn trở nên hồ đồ, nhưng nhìn khuôn mặt chàng, Nhung biết chắc là Tấn không nói dối. Trong khi đó ánh mắt Tấn như lạc thần, chàng tiếp tục nói: – Nhưng mà ông ấy thực sự là ba anh đó. – Anh có biết anh đang nói gì không? – Nhung thở ra, nói tiếp – Người giống người là thường chứ có gì lạ đâu. Tấn lắc đầu quả quyết. – Không phải đâu, ông ấy chính là ba anh đó. Nhung cảm thấy như có ai tạt nước lạnh vô thân thể, nàng rùng mình: – Nếu anh chắc chắn như vậy tại sao anh không kêu ổng. – Anh… anh… anh cũng không biết nữa. Ba anh chết từ mấy năm nay là điều kh~ng thể nào chối cãi được rồi. Nhưng tại sao hôm nay, ban ngày ban mặt thế này, ông ấy.. lại đi ngờ ngờ như vậy được. Tấn ngừng lại một chút rồi nói tiếp: – Nếu quả thực ông ta là ba anh. Tại sao ông ấy lại nhìn anh như một người xa lạ vậy. Nhưng nói: – Bởi vậy em mới nói anh nhìn lầm người đó. Tấn im lặng, chàng thấy đúng người đó là cha mình. Nhưng chàng cũng biết chắc là ba mình đã chết từlâu. Bây giờ có lẽ xương thịt đã trở thành cát bụi. Tấn không nói được gì nữa vì chàng cảm thấy những điều Nhung nói cũng đúng, không thế nào chối cãi được. Tuy nhiên, Tấm vẫn tin tưởng là ông già đó chính là cha chàng. Người đã chết từ mấy năm nay. Nhưng chuyện đó rõ ràng là không thếnào xẩy ra được. Nhưng khổ nỗi trong thâm tâm chàng vẫn chắc chắn ông già đó là ba chàng. Sau khi về tới nhà. Tấn gặp mẹ đứng ngay trước của, nhưng chàng không đả động gì tới chuyện gặp ba chàng chiều nay, vì Tấn không muốn làm cho mẹ bận tâm. Mặc dù chàng đã tiết lộ chuyện này cho Nhung biết và bàn cãi tới nơi tới chốn, nhưng vẫn không thể nào thoả mãn được những nghi hoặc trong lòng chàng. Mặc dù Tấn chẳng bao giờ tin là người chết có thể sống lại ngờ ngờ như vậy, chàng nhớ rất rõ khi cha chút hơi thở cuối cùng, ông còn ói ra một chậu máu. Sau khi ông tắc thở, chính chàng tắm rửa và khênh xác ông đặt vô quan tài, nên chàng tin chắc là cha mình không thể nào chết giả được. Nhưng nếu cha chàng đã thực sự chết rồi thì người xuất hiện ở truởc rạp Rex chiều nay là ai? Có phải ông ta chỉ là một người giống hệt nhưcha chàng hay không? Nhưng Tấn cũng không thể nào giải thích nổi vì chính trong thâm tâm chàng cứ vẫn cho ông già đó chính là cha mình. Mẹ Tấn nhìn chàng đăm đăm, bà vừa phát giác ra con mình có chuyện gì hơi bất thường, bà hỏi: – Tấn, hôm hay sao vậy. Hình như có chuyện gì phải không? Tấn chối: – Đâu có gì hả mẹ. Rồi chàng đột nhiên quay lại hỏi bà: – Mẹ à, cha con có anh em ruột gì không? Mẹ chàng nghe thấy Tấn hỏi câu đó thậtlạ lùng. Chồng bà là con trai duy nhất trong gia đình, cả họ hàng ai mă không biết. ông ấy đã chết mấy năm rồi, những thương nhớ cũng đã lắng chìm vào dĩ vãng. Tại sao con bà lại đột nhiên hỏi về ông. – Tại sao con lại hỏi chuyện đó? Tấn cố làm bộ thờ ơ trả lời: – Thì con muốn biết rõ hơn về chuyện gia đình mình thôi mà. – Ông nội và ông ngoại của con là anh em kết nghĩa. Hai gia đình này lúc nào cũng ở lân cận bên nhau. Bởi vậy cha con và mẹ chơi với với nhau từ hồi còn trẻ thơ, có chuyện gì của gla đình ba con mà mẹ không biết. – Bà ngưng lại một lúc rồi hỏi – Tại sao con lại hỏi kỳ cục như vậy con cũng biết từ lâu rồi mới đúng chứ. Hình như Tấn không để ý tới lời mẹ nói, chàng lại hỏi thêm: – Mẹ à, chẳng những con muốn biết ba con có anh em gì không, mà còn thắc mắc không hiểu ba còn có anh em sinh đôi nào nữa không kìa. Mẹ Tấn lắc đầu: – Làm gì có chuyện đó.- Bà ngưng một lát rồi tiếp Giòng họ của ba con thực lạ. Cho tới con là bẩy đời rồi; gia đình nào cũng chỉ có một đứa con trai duy nhất mà thôi. Lúc xưa ông nội con muốn có sự thay đổi nên đã cưới một lúc thêm ba bà vợ nhỏ nữa, vậy mà cũng chẳng thay đổi được gì Vì cả ba bà sau đều không có con. Tấn kinh ngạc hỏi: – Thực sự là như vậy sao? Không lý trời đất đã đặt để như vậy à! Mẹ Tấn có vẻ ngạc nhiên, không hiểu sao Tấn cứ hỏi loanh quanh về vấn đề này, bà nói: – Tại sao hôm nay con cứ thắc mắc về vụ này không vậy? Tấn thấy mẹ hoài nghi, chàng nói lảng đi: – Ồ, con chỉ muốn hỏi chơi thôi mà. Chỉ vì đột nhiên con nghĩ tới giòng họ nhà mình quá lẻ loi. Bởi vậy con mới nghĩ tới ‘nếu ba con có anh em gì, hoặc là ba mà có anh em sinh đôi thì nhà mình có thể đông đúc, ấm cúng hơn. Mẹ Tấn nhìn con thở dài: – Gia đình giòng họ mình là nhưvậy, dù muốn đẻ thêm một đứa nữa cũng không được, há gì nói tới chuyện sinh đô. Những lời nói của mẹ đã làm Tấn tin tưởng thực sự ông già hồi chiều không phải là anh em gì với ba chàng được nữa. Chàng dứt khoát cho là ông già hồi chiều chính là ba mình. Trời đã thực khuya mà Tấn không sao chợp mắt được, chàng thức suốt đêm và khi vừa chợp mắt được một chút thì ác mộng kéo tới tràn đầy. Nhưng khi tỉnh dậy chàng lại không nhớ được là mình vừa mơ cái gì nữa….. Sau khi Tấn tốt nghiệp đại học, chàng đã tìm được việc làm thực ưng ý và hợp với khả năng của mình. Chàng lại để ý tới Nhung, một bạn đồng nghiệp dạy chung trường, mà cũng là bạn học từnhỏ. Tấn đã được Nhung đáp lại tình yêu chân thật của chàng. Giờ đây hai người đã thực sự là một cặp tình nhân rất xứng đôi vừa lứa. Từ ngày đi xem phim với Nhung tới nay đã hơn một tuần rồi, không có chuyện gì đáng chú ý cả. Nhưng Nhung để ý thấy Tấn tựnhiên thay đổi hẳn. Hồi nào tới giờ, chàng rất hoạt bát và nói năng linh hoạt; nay bỗng nhiên trở nên trầm lặng và thật ít nói. Hình như lúc nào cũng đang mải miết suy nghĩ điều gì khó khăn lắm. Nhung đoán là Tấn thấy ông già trong buổi đi coi hát về tuần trước nên bị ám ảnh cho tới hôm nay. Nàng đã cố gắng khuyên nhủ và chấn an chàng, nhưng hình như không làm Tấn thay đổi được gì. Hôm nay tan trường về, đi bên cạnh Nhung, Tấn tâm tình: – Nếu hôm đó anh đuổi theo ông già, không biết câu chuyện sẽ ra sao? Nhung thở dài, nói: – Tại sao anh cứ bị chuyện đó ám ảnh hoài vậy. Dù anh có theo ông ta, rồi cuối cùng cũng chỉ tới nhà ông ấy. – Một người xa lạ giống cha anh mà thôi. Tấn thấy không có lý do gì có thể phản đối được những lời Nhung nói về vụ này. Nhưng chàng vẫn tin tưởng là những gì làm chàng lo lắng vẫn là sự thực. Vì thế, tốt nhất là chàng im lặng để nàng đừng bận tâm tới chuyện của mình nữa. Nhưng Nhung lại không hiểu Tấn nghĩ gì, nàng tưởng chàng giận nên nắm lấy tay chàng, nhỏ nhẹ hỏi: – Anh Tấn à, bộ anh giận em hay sao? – Đâu có. Dù miệng nói như vậy nhưng trong lòng chàng cũng không được vui. Nhung đi sát vô Tấn hơn nữa, nàng muốn hơi ấm của chàng truyền qua thân thể mình. Nhung nhỏ nhẹ: -Anh Tấn à, chúng mình quên chuyện đó đi nghe anh. Không lý vì một ông già xa lạ mà tự nhiên mình hờn giận nhau vô lý quá. Một người không liên quan gì với chúng ta lại có thể làm sứt mẻ tình cảm của đôi lứa mình được hay sao. Tấn không trả lời ngay. Chàng trầm ngâm suy nghĩ và nhận thấy Nhung hoàn toàn có lý. – Nhung à, anh cũng biết như vậy. Nhưng không hiểu sao anh vẫn có hy vọng gặp lại ông già đó, dù chỉ là một lần thôi cũng thoả mãn để chứng minh được ông ta là một người xa lạ là anh yên tâm. Nhung có vẻ giận dỗi. – Anh muốn như vậy thì có khó gì đâu, cứ đi lang thang mà tìm kiếm. Bỏ ăn bỗ làm có sao đâu. Nàng nói như vậy vì thấy rằng chàng cứ bị chuyện vô. lý này ám ảnh mãi nên rất bực mình. Tấn cũng biết Nhung đang bực mình, mặt mũi nàng đỏ gay. Nhưng Tấn vẫn cảm thấy rất ấm ức vì Nhung không thông cảm được với chàng. Cô ta không thể nào ép bức chàng quên đi chuyện đó. Nàng không thể nào hiểu được tâm trạng chàng. Thấy Tấn im lặng, Nhung càng bực bội. Bất cứ người con gái nào không được người yêll nuông chiều, vuốt ve, khi có bất hoà, chắc chắn dù chuyện nhỏ nhặt tới đâu cũng có thể bùng nổ thành chuyện to tát được. Trước sự im lặng của người yêu mình, Nhung muốn ***g lên, nàng nghĩ Tấn đã coi nàng rẻ hơn cả một ông già xa lạ. Nhung vùng vằng, hất tay Tấn ra; quay ngược trở lại, nói: – Anh đã muốn thế thì hãy đi tìm ông già đó đi. Tôi về một mình được rồi. Bây giờ Tấn mới chợt tỉnh, chàng vội vàng chạy theo níu lấy vai Nhung năn nỉ: – Nhung… Nhung… nghe anh nói này. Em đừng làm như vậy có được không? Nhung vẫn còn giận dữ, nàng lạnh lùng nói: – Anh theo em làm gì nữa, hãy đi kiếm ông già đó đi. Tấn bực bội nói: – Nhung, em làm cái gì vậy, sao em không chịu hiểu anh! – Em có làm gì đâu, anh muốn đi kiếm ông già đó thì đi đi cần tới em làm gì. Nàng vừa nói vừa lách mình khỏi tay chàng, nước mắt trào ra. Tấn thấy nàng thực ngoan cố cũng rất bực mình, chàng mím môi không nói gì được nữa. Nhung thấy Tấn im lặng, vùng vằng đi thực nhanh về phía trước. Thấy vậy, Tấn mặc kệ nàng. Chàng đứng tần ngần suy nghĩ về cái ngang ngược vô lý của người yêu. Tấn nhìn theo bóng nàng xa dần và khuất ở đầu đường. Lúc này đầu óc Tấn lại trở về với hình ảnh ông già bữa trước gặp ở ngoài cửa rạp hát. Chàng thấy hối hận, tại sao bữa đó không chạy theo ông ta. Tấn nghĩ có lẽ lúc ấy có Nhung ở bên cạnh, chàng không hiểu tại sao mình lại có thể để cho một ông già xa lạ làm chia rẽ cuộc tình nồng thắm bấy lâu nay với Nhung. Lẽ d nhiên, khi gây gổ với người tình thì làm sao có thể vui vẻ được. Chàng ủ rũ từ từ trở về nhà. Chân bước mà đầu ốc chàng nghĩngợi đâu đâu, chẳng khác gì nhưngười mất hồn. Hình nhưkhông hẳn chàng bối rối vì gây gổ với Nhung, nhưng phải nói đầu óc chàng đang rối mù về hình ảnh của ông già nọ giống hệt như ba chàng. Vì mải miết suy nghĩ, khi gần tới cửa nhà, chàng vẫn không biết. Tới khi ngửng lên mới chợt thấy mình đã tới nơi. Và khi chàng nhìn lên, bỗng thấy một bóng người rất quen thuộc ở trước mặt vừa lướt qua. Tim chàng bỗng đập mạnh, thân thể chấn động. Tấn quay hẳn lại nhìn người vừa đi qua mặt mình, chàng nhìn châm bẩm sau lưng. Người đó chính là ông già làm chàng mất ăn mất ngủ cả tuần lễ nay chứ còn ai vào đó nữa. Tự nhiên Tấn có cảm giác nhưsống lại những ngày cha chàng còn sống. Chàng nhớ rõ hồi còn đang theo học ở đại học, có một lần đi học về cũng vào thời gian này, bóng nắng vừa chợt tắt và Tấn bỗng gặp cha chàng đi qua như vậy Hình ảnh hồi đó chợt hiện ra thực rõ trong đầu chàng, và sao nó trùng hợp với hoàn cảnh bây giờ như vậy. Tấn cố định thần để nghĩ rằng làm sao thời gian có thể đi ngược lại như vậy được. Nhưng chàng không thể phủ nhận được những gì đang xẩy ra trước mặt. Tấn cắn chặt môi, chàng cảm thấ







Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Người thầy và những tờ tiền cũ

Người thầy và những tờ tiền cũ900.000đồng, nó cứ mân mê những đồng 10.000 đã cũ ...

Truyện Ngắn

08:14 - 23/12/2015

Bốn ngón tay

Bốn ngón tayQuả banh đã đập trúng vào người George - và cuộc s...

Truyện Ngắn

07:38 - 23/12/2015

"Mẹ không thích con kêu khó..."

"Mẹ không thích con kêu khó..."Đây là câu chuyện cảm động có thật do một tiến sĩ ...

Truyện Ngắn

08:17 - 23/12/2015

Đến một ngày...chợt nhận ra

Đến một ngày...chợt nhận raGiá trị thực sự của cuộc sống nằm ở sự trải nghiệm...

Truyện Ngắn

02:19 - 23/12/2015

Hạnh phúc vô hình

Hạnh phúc vô hìnhBạn liệu có phát hiện ra rằng, khi mất đi hoặc thi...

Truyện Ngắn

07:48 - 23/12/2015