nào mời cô tới nhà tôi chơi nhé? Nét mặt tươi cười của cô gái chợt biến mất, thay vào đó là một nét buồn lặng lẽ. Cô cúi mặt xuống nhìn ngọn nến và nói nhỏ: - Em sắp phải chuyển đi rồi, đi xa lắm… chắc là em sẽ không còn cơ hội để đến thăm anh nữa đâu. Khoa còn đang ngẩn ngơ chưa kịp nói lời nào thì cô gái đã ngập ngừng nói tiếp: - Em… em muốn xin anh một việc mà sợ là quá đường đột… - Việc gì? Cô cứ nói đi, không sao đâu mà. Khoa tò mò. - Em… em muốn trước lúc em đi xa, được anh tặng cho em tập thơ của anh viết… được không anh? Cô gái ngước nhìn Khoa bằng ánh mắt khẩn thiết đến tội nghiệp, còn Khoa thì lúc đó đã giương tròn hai mắt ra với thái độ cực kỳ kinh ngạc: - Cô biết tôi làm thơ? Tại sao cô biết được điều đó? Tôi nhớ hình như cả những người dạy cùng trường với tôi cũng chưa ai biết chuyện này mà? Thế mà cô lại biết sao? Tại sao cô biết được thế? Thấy vẻ ngạc nhiên thái quá của Khoa, cô gái bật lên tiếng cười nho nhỏ. Rồi cô lại nhìn Khoa nói khẽ: - Anh hứa tặng em đi, rồi em sẽ nói cho anh biết! Giọng cô gái nghe thật nũng nịu và thân thiết làm sao. Khoa gật đầu: - Được tôi hứa ngay sáng ngày mai tôi sẽ tặng cô. Mắt cô gái sáng lên mừng rỡ: - Anh nói thật nhé? Không nuốt lời nhé? Em cảm ơn anh nhiều lắm… Ngày mai… ngày mai anh đem tới nhà em đi nhe, nhà em ở chỗ đó, tới đó là anh thấy em ngay, em sẽ đợi! - Ừ, cô yên tâm đi, tôi sẽ giữ đúng lời hứa của mình mà! Với lại có người thích đọc thơ mình, tôi càng phải biết ơn nữa chứ! Khoa nói. Cô gái cười: - Em thuộc nhiều bài thơ của anh lắm nhe… - Cô thuộc thơ tôi? Trời… cô làm tôi tò mò đến chết mất thôi… Khoa giả bộ ôm đầu lảo đảo. Cô gái lại cười khúc khích: - Ngày mai anh sẽ biết lý do nào em biết anh làm thơ và thuộc được thơ anh. Giờ anh về đi, em cũng phải về đây… Dứt lời, cô gái khẽ gật đầu chào Khoa rồi quay bước về nhà. Khoa cũng lên xe rồ máy chạy về trong sự thắc mắc không thể tả. Từ lúc về đây đến nay, Khoa chưa từng để lộ ra với bất kỳ ai về cái nghề tay trái của mình. Những bài thơ, truyện ngắn Khoa viết lại không bao giờ ghi tên tác giả là tên thật mà chỉ là bút danh thôi. Thế thì tại sao cô gái kia lại biết được nhỉ? Chẳng lẽ cô ta lại đi điều tra về Khoa ở trường đại học hay sao? Hay cô ta là một sinh viên cùng trường mà Khoa chưa biết mặt? À, điều này nghe rất hợp lý đây! Vì có mấy lần Khoa đã đọc thơ mình trong các đêm văn nghệ do trường tổ chức… Sao lúc nãy mình quên mất, không hỏi cô ấy có phải là sinh viên cùng trường với mình không? Mà thôi, vội làm gì, sáng mai mình sẽ tới nhà cô ta mà, mọi việc sẽ rõ thôi! Khoa tự nhủ thầm với mình như thế! Về tới nhà đã hơn mười một giờ đêm. Cả ngày bận rộn nhiều việc nên lúc này Khoa cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ ghê gớm. Vừa đặt lưng xuống giường là Khoa ngủ như chết, nhưng vẫn nghe thoang thoảng quanh mình mùi thơm dịu nhẹ quen thuộc mấy tháng qua… Khi Khoa thức dậy thì đã hơn tám giờ sáng nhưng Khoa cũng không vội lắm. Vì hôm nay Khoa dạy tiết cuối. Bây giờ dậy chuẩn bị đi, ghé thăm nhà cô gái một chút vẫn còn sớm chán! Khoa đến bên bàn, tìm lấy tập thơ vừa được xuất bản hồi mấy tháng trước nắn nót ghi dòng đề tặng phía trên. Nhưng Khoa thấy mình thật tệ, ngay cả tên cô gái cũng không biết thì bây giờ đề tặng thế nào đây? Thôi thì… “Thân mến tặng em” vậy! Chắc cô ta cũng không bắt lỗi gì mình đâu, vì thật sự trông cô ta nhỏ tuổi hơn mình mà! Nghĩ thế nên Khoa mạnh dạn viết nốt dòng đề tặng rồi bỏ tập thơ vào cặp xách đi đến nhà cô gái. Tới đường rẽ vào nghĩa trang K hoa không quẹo vào như mọi hôm mà chạy thẳng tới cửa mấy căn nhà giáp với nghĩa trang, chỗ cô gái chỉ cho Khoa hồi tối. Mấy đứa trẻ con đang chơi ngoài sân, thấy Khoa dừng xe lại, chúng đứng lên nhìn Khoa chăm chú. Khoa ngoắt một đứa lớn nhất trong bọn đến bên và hỏi: - Em ơi, làm ơn cho anh hỏi thăm, ở đây nhà nào có cô gái cao cỡ chừng này này, tóc dài tới chỗ này này… Vừa nói, Khoa vừa dùng tay để diễn tả cho chúng biết. Nhưng đứa trẻ cứ ngớ ra rồi lắc đầu: - Con không biết có ai như vậy cả! Chú hỏi mẹ con đi! Rồi không chờ Khoa phản ứng gì, nó quay mặt vào nhà hét tướng lên: - Mẹ ơi, mẹ ơi! Có người hỏi thăm gì này… Một người phụ nữ trạc ngoài bốn mươi tuổi tất tả từ nhà sau đi lên, nhìn Khoa và hỏi: - Chú tìm ai thế? - Dạ… chị làm ơn cho hỏi, ở đây nhà nào có cô gái trạc hai mươi tuổi, dáng người mảnh khảnh, tóc dài tới nửa lưng không chị? Khoa ấp úng hỏi. Người phụ nữ chau mày nghĩ ngợi một chút rồi bảo: - Không có đâu chú ơi, chú chịu khó đi tới dãy phố tuốt đằng kia tìm xem chứ ở đây không có cô nào trạc tuổi đó hết! À, mà chú không biết tên cô ấy sao? Khoa lúng túng: - Dạ… dạ không ạ! Xin cảm ơn chị! Khoa cúi đầu chào rồi vội quành xe trở lại, đầu óc căng ra. Lẽ nào cô gái đó lại lừa mình? Mà lừa mình với mục đích gì mới được chứ? Không đâu, đúng là hồi tối rõ ràng mình thấy cô ấy đi vào phía đó rồi cầm nến ra cho mình mà? Cô lại còn hẹn mình hôm nay tới nhà để tặng tập thơ… không lý nào đó là những lời lừa gạt được! Khoa cho xe quẹo vào nghĩa trang và đưa mắt nhìn về chỗ tối qua cô gái đi về đó. Khoa thấy ở phía đó có nhiều người đang lao xao. Tự nhiên trong lòng Khoa bật lên một cảm giác gì đó không rõ, nó cứ làm cho tay chân Khoa run rẩy và linh cảm dường như có một điều gì đó không bình thường đang xảy ra. Không cho xe chạy theo lối mòn như thường lệ, Khoa quẹo lên chỗ đám người đang xúm xít. À, thì ra họ đang bốc mộ! Chắc đây là những người ở xa không kịp hay tin di dời nghĩa trang nên mới đến trễ thế này. Nhưng như vậy cũng còn may, chứ tới khi bị san bằng rồi thì biết nơi nào nữa mà tìm kiếm. Khoa vừa nghĩ như vậy trong đầu vừa tính quành xe ra. Nhưng tự nhiên có điều gì xui khiến Khoa lại tắt máy, dựng xe nép vào một bên rồi bước tới bên đám người bốc mộ để nhìn. Vừa tới nơi, Khoa lảo đảo suýt té ngã khi nhìn thấy tấm ảnh cô gái đang tươi cười trên bia mộ. Đó chính là cô gái tối qua đã sửa xe giúp cho Khoa! Khoa ngồi thụp xuống, lấy tay chùi sạch những vết bùn đất trên tấm bia để lộ ra dòng chữ: Nguyễn Thị Ngọc Lan hưởng dương hai mươi tuổi… Gương mặt Khoa từ xám xịt chuyển qua xanh mét làm mấy người công nhân ở đó hoảng hốt: - Cậu ơi… cậu bị sao vậy? Trúng gió hay sao vậy? Khoa gắng gượng lấy lại bình tĩnh, khoát tay với mọi người: - Dạ… không… không sao đâu, tôi chỉ hơi bị chóng mặt chút thôi, giờ thì không sao nữa rồi… Khoa đứng lên lắp bắp: - Xin cho hỏi, ai là thân nhân của cô Ngọc Lan thế ạ? Một người đàn ông dáng vẻ lam lũ mà nãy giờ Khoa cứ tưởng là một trong những người đi làm thuê lên tiếng: - Tôi, chính tôi là anh trai của Ngọc Lan đây. Cậu có điều gì muốn nói với tôi à? Khoa gật đầu chào rồi ra hiệu cho người đó đi khuất đám đông một chút để nói chuyện. - Cậu là bạn với em Lan tôi? Người đàn ông tò mò nhìn Khoa. Khoa lắc đầu nhưng rồi lại vội gật đầu: - Dạ không… nhưng mà… chuyện là thế này ạ! Tối hôm qua em vừa gặp Ngọc Lan! - Tối hôm qua? Nó về báo mộng cho cậu à? Người đàn ông kinh ngạc. Khoa lắc đầu: - Dạ không… tối qua tình cờ em bị hư xe ở chỗ kia, chính cô Lan đã giúp em sửa xe, cổ nói rằng trước đây anh trai làm nghề sửa xe nên cổ học lóm được chút ít… Người đàn ông gật gù: - Đúng! Đúng rồi… nó là đứa con gái ham học hỏi… Cậu quen nó khi nào? Nhìn tuổi cậu thế này thì chắc không phải là bạn học với nó được rồi? Khoa lại lắc đầu: - Tối qua là lần đầu tiên em biết Lan. Trước đây em chưa từng gặp qua cô ấy. Nhưng có vẻ cô ấy biết nhiều về em, cổ còn hỏi xin em tặng cho cổ tập thơ vì cổ sắp phải chuyển đi xa, và còn hẹn em sáng nay đem tới đây tặng cho cổ. Đây này, em có mang theo đây! Vừa nói, Khoa vừa mở cặp lấy tập thơ trao cho anh của Ngọc Lan. Người anh trầm giọng xuống: - Đúng rồi! Con bé này rất thích đọc thơ… - Anh ơi… Ngọc Lan mất lâu chưa anh? Vì sao cô ấy lại mất khi còn quá trẻ vậy? Người đàn ông thở dài: - Ngọc Lan mất năm nó tròn hai mươi tuổi, mất đúng vào cái hôm sinh nhật của nó… mà lỗi này cũng do tôi gây ra nên bao nhiêu năm qua tôi đã day dứt khổ sở nhiều lắm… Tôi đã lơ đãng khi sửa điện, để một đầu dây diện thòng xuống mà không cảnh báo gì hết, làm Lan vô tình vướng phải và chết ngay tức khắc! Khoa run run: - Anh nói Lan mất đúng năm hai mươi tuổi? Vậy năm nay cô ấy bao nhiêu tuổi? - Nếu nó còn sống thì đã ba mươi! Anh em chúng tôi chỉ hơn kém nhau có một tuổi thôi… Người đàn ông buồn bã nói. Khoa giật mình. Thì ra linh hồn Ngọc Lan vẫn ở mãi cái quãng thời gian của năm hai mươi tuổi! Sau khi hỏi thăm thêm nhiều điều nữa, Khoa thấy sắp đến giờ dạy nên từ giã ra về: - Em xin phép anh, trước khi ra về, em xin được đốt tập thơ trước mộ cô Lan để giữ tròn lời hứa với cổ! Người đàn ông gật đầu đồng ý và giúp Khoa đốt cháy hết tập thơ. Những tàn tro bay lên làm thành một vòng xoáy rất đẹp mắt, và vòng xoáy đó cứ quay tròn trước ảnh của Ngọc Lan. Cô gái trong ảnh đang nở nụ cười rạng rỡ. Và bất chợt, Khoa cảm thấy đôi mắt cô gái khẽ động đậy và nhìn Khoa bằng cái nhìn thật ấm nồng như muốn nói: - Cảm ơn anh! * * * Khoa vứt cặp lên bàn, ngồi phịch xuống ghế, một tay ôm đầu một tay rút chiếc khăn trong túi ra lau những giọt mồ hôi đang chảy ròng ròng hai bên thái dương. Cô Thùy bước vào thấy cảnh đó, cô ngạc nhiên kêu lên: - Khoa, em bị sao thế? Bệnh à? Nghe tiếng cô Thùy, Khoa mừng rỡ ngước lên: - Chị ơi… chị tin có ma không? Thùy ngớ người ra rồi bật cười: - Thôi đi ông tướng, ông đừng có bảo ngôi nhà đó có ma à nghen? Khoa lắc đầu nhè nhẹ: - Không… không phải ở nhà mà là ở trong nghĩa địa… Chút nữa dạy xong, chị nán lại em kể chị nghe… Cô Thùy gật đầu: - Ừ! Chút nữa gặp lại em sau nhé? Cô Thùy vừa bước đi đã nghe tiếng Khoa gọi giật giọng: - Đó! Đó! Chị có ngửi thấy mùi gì không? Cô Thùy dừng chân, cố hít lấy một hơi và bật cười: - Có gì lạ đâu? Đó là mùi thơm của hoa ngọc lan, cây ngọc lan trước sân trường vừa trổ hoa đấy em ạ! Tiếng trống chuyển tiết vang lên, cô Thùy vội vã xuống lớp cho kịp giờ dạy. Khoa cũng đứng lên đi theo sau nhưng miệng lại lẩm bẩm: - Giờ thì tôi hiểu tại sao cô biết tôi làm thơ, cô thuộc được thơ của tôi và tại sao đêm đêm tôi lại nghe thấy mùi hương này phảng phất quanh tôi… Thì ra, cô là một người bạn, luôn đến với tôi từ lúc tôi mới dọn về mà tôi lại vô tình không biết được! Cảm ơn… tôi xin cảm ơn cô thật nhiều, Ngọc Lan ạ!…