Năm 12 tuổi, tôi cùng với cha mẹ và thằng em trai dọn vào căn nhà 2 tầng ở tiểu bang Missouri. Căn nhà thật đẹp lại rộng rãi sáng sủa nên ba mẹ tôi rất thích. Còn tôi, từ khi mới bước chân vào nhà này là tôi có cảm giác ơn ớn cả người nhưng không biết tại sao. Có thể vì căn nhà này quá rộng so với căn nhà tôi ở vừa rồi chăng? Không phải. Cái cảm giác khác thường rờn rợn chạy dọc theo xương sống… Dù tôi có sợ đi chăng nữa cũng phải ở trong căn nhà này, vì tôi đâu còn sự chọn lựa nào khác. Ba má tôi dành cho tôi căn phòng ở tầng dưới đối diện với nhà bếp. Tôi nghĩ ở tầng dưới có lẽ an toàn hơn tầng trên vì có chuyện gì chỉ cần mở cửa chạy thẳng ra ngoài là xong. Một tháng trôi qua, không có gì lạ xảy ra, nên cái ý nghĩ và cảm giác ban đầu của tôi cũng dần tan biến. Ðến một hôm… Ba má tôi ra ngoài có công việc có lẽ tám chín giờ mới về, còn thằng em thì cũng sang nhà bạn chơi rồi ngủ lại đêm cho đến sáng, chỉ có tôi ở nhà một mình. Tôi ngồi ngoài phòng khách xem phim đã rồi lại vào phòng chơi bắn game. Khoảng sáu hay bảy giờ gì đó, đang say mê chơi game, tôi chợt nghe một tiếng động nhè nhẹ ở đằng sau lưng, theo phản ứng tự nhiên tôi quay đầu lại, lúc đó cánh cửa phòng tôi mở nên tôi có thể nhìn thẳng ra nhà bếp. Dưới ánh sáng lờ mờ từ trong phòng hắt ra, tôi thấy một người đàn bà đang đứng giữa nhà bếp trên mình dính đầy máu. Toàn thân bà ta trong suốt như nước, tôi có thể nhìn thấu ra phía sau. Bà ta đứng đó nhìn tôi với cặp mắt man dại sâu thăm thẳm chầm chầm nhìn tôi. Lúc đó tôi như bị dán cứng trên ghế, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, miệng há hốc, đôi mắt trợn trừng nhìn bà ta. Bà ta cũng vậy, cứ đứng đó nhìn tôi, khoảng một phút rồi biến mất. Sau khi bà ta đi rồi, tôi từ từ trấn tĩnh mình lại: “Bị hoa mắt, hoa mắt mà thôi!” Tôi đang lẩm bẩm nói trong miệng thì hình dáng của người đàn bà kia lại hiện ra trong nhà bếp. Lần này trên tay bà ta còn bồng thêm một đứa bé và trên người của đứa bé cũng dính rất nhiều máu. Bà ta đứng đó nhìn tôi và cái miệng bà ta cứ mấp máy, tôi nghĩ bà ta muốn nói với tôi điều gì, nhưng tôi nghe không rõ. Những gì tôi nghe được chỉ là những tiếng xì xào than van. Sau khi nói xong tôi thấy thân thể bà ta từ từ chìm xuống sàn nhà, không phải biến mà từ từ chìm, như chiếc tàu bị chìm từ từ vậy. Tôi sợ quá muốn chạy ra ngoài nhưng bên ngoài lại càng tối hơn, với lại nhà của hàng xóm cách nhà tôi hơi xa nên tôi chỉ còn biết ở trong phòng khóa cửa lại thật kỹ. Tôi ở trong phòng cho đến khi ba mẹ tôi về, vội kể hết đầu đuôi câu chuyện. Sau khi nghe xong ông bà nhìn nhau không nói một lời nào. Im lặng một hồi mẹ tôi mới lên tiếng: – Con đừng nói cho con em biết chuyện này nghe chưa? Tôi gật đầu. Sáng hôm sau ba mẹ tôi vội vã lái xe đưa tôi đến nhà tù nơi người chủ nhà đang bị giam vì tội giết người. (Ông ta khai báo với cảnh sát rằng ông đã giết đứa con trai 9 tuổi vì vậy bản tòa tuyên án cho ông lãnh tù chung thân. Tôi chỉ nghe lỏm câu chuyện từ ba mẹ mà thôi chứ không biết rõ về vụ này.) Khi chúng tôi đến gặp ông trong tù, kể lại những gì tôi đã thấy. Lúc đó ông mới thố lộ rằng ông đã giết bạn gái cùng với đứa con của cô ấy, sau khi giết cô ta và đứa bé xong ông đem chôn hai cái xác ngay bên dưới nhà bếp. Chúng tôi về nhà gọi cho cảnh sát đến lập biên bản và điều tra sự việc. Họ đập phá sàn nhà bếp và đào đất lên tìm thấy hai bộ xương người: một là bộ xương người đàn bà, một là bộ xương trẻ nhỏ. Họ đã đem xác hai mẹ con chôn ở nơi nào tôi không biết, và bà ta có còn hiện ra nữa không thì tôi cũng không rõ; bởi vì gia đình tôi dọn ra khỏi căn nhà ma quái đó ngay ngày hôm sau. Nhưng khi dọn đến nhà mới, trong thùng để đồ đạc của tôi, tôi tìm được một lá thư. Với nét chữ quằn quèo viết: CÁM ƠN. Chỉ vậy thôi. Còn ông chủ nhà giết hai mẹ con thì bị xử tử thay vì bị tù chung thân. Chuyện này xảy ra năm năm về trước, nhưng tôi vẫn còn nhớ rất rõ như là mới xảy ra ngày hôm qua.