Lan vẫn chưa hay biết, ở góc phố gần nhà cô đã xảy ra một chuyện kỳ lạ. *** Bây giờ chúng có mặt ở mọi cửa hàng cây cảnh. Theo trào lưu mới của thời đại, cửa hàng của Lan cũng không là ngoại lệ. “Xin chào, quý khách cần gì?” – Lan niềm nở với câu nói đã thuộc làu nơi cửa miệng. “Tôi… tôi muốn mua hạt giống Mộc Nhân…” “Vâng, anh có thể xem qua ca-ta-lô này…” Quả thật, có rất nhiều lựa chọn để thỏa mãn nhu cầu của khách hàng. Nếu như thế hệ trước đây nuôi chó mèo làm vật cưng thì giờ đây Mộc Nhân là ưu tiên số một khi người ta muốn tìm kẻ bầu bạn trong nhà. nguoi-thuc-vat “Đây là ngoại hình, tính cách của từng loại, anh có thể nói qua về sở thích của mình, em sẽ tư vấn thêm…” Sau một hồi đắn đo chọn lựa và lắng nghe ý kiến của cô, vị khách cũng chọn ra được một hạt giống ưng ý cho mình. “Anh gieo hạt giống trong chậu, tưới nước đều đặn hai buổi sáng và chiều, để ở nơi có ánh nắng và độ ẩm vừa phải, khoảng một tuần sau sẽ thu được một nhóc Mộc Nhân…” “Cảm ơn cô…” “Nếu có vấn đề gì thắc mắc anh cứ gọi cho em theo số điện thoại này nhé…” Vị khách gật đầu lấy lệ, trả tiền xong rồi bước ra cửa, sẵn sàng mất hút vào một nẻo đường nào đó của cuộc đời. Thời gian trôi vèo chẳng bao giờ ngần ngại, mới đó mà đã đến giờ đóng cửa. Lan thu dọn, sắp xếp lại hàng hóa cho tươm tất rồi tắt đèn quạt ra về. Cửa hàng cây cảnh này có từ thời ông nội của Lan – vốn là một nghệ nhân yêu hoa. Lan vẫn còn nhớ như in ngày mình chỉ là một cô bé đi lạc trong vườn hoa của ông. Ôi cơ man bao nhiêu là kỳ hoa dị thảo được ông một tay chăm sóc vun trồng đẹp đến ngỡ ngàng. Tình yêu với các loài thực vật từ lớn đến nhỏ đã được nhẹ nhàng bồi đắp trong Lan từng chút từng chút như thế, cho tới khi kế thừa cửa hàng này của ông. “Ma…ma…” “Về thôi, bé con của mẹ…” Nó nhảy tót lên vai Lan, dụi dụi đầu vào cổ cô. “Ngoan quá! Thương thương!” Cô xoa đầu nó trìu mến như người mẹ nựng nịu đứa con bé bỏng của mình. Đúng vậy, Mộc Nhân của cô đấy: đáng yêu và kháu khỉnh lại ngoan ngoãn cực kỳ. Rời cửa hàng sau khi đã khóa cửa nẻo cẩn thận, cô đi dạo với bé yêu của mình như thường lệ trước khi về nhà. Trên đường, hầu như tất cả mọi người đều đi cùng Mộc Nhân giống như cô. Mộc Nhân đã và đang thực sự trở thành một xu hướng của thời đại. Chúng không chỉ là vật nuôi, là bạn hữu, là sở thích, là niềm an ủi… mà còn đích thực là thời trang. Đâu riêng gì Lan, có hàng triệu người trên thế giới vẫn đang ngày ngày phát cuồng vì Mộc Nhân. Kể từ cái ngày các nhà khoa học lai tạo thành công chú Mộc Nhân đầu tiên, thế giới của Lan đang sống đã hoàn toàn thay đổi. Với số đông, đó đúng là một thành tựu tuyệt vời nhất trong lịch sử loài người. Mộc Nhân có quá nhiều ưu điểm mà chó mèo ngày trước không thể sánh bằng. Chúng không cần ăn uống, chỉ cần hút nước và dinh dưỡng từ trong đất rồi quang hợp để phát triển. Tuổi thọ của chúng rất cao, chủ nhân lại chẳng phải lo lắng về đủ thứ bệnh tật như chó mèo thường mắc phải. Thứ duy nhất Mộc Nhân cần là tình yêu thương của chủ nhân dành cho chúng. Trên tất cả, hạt giống Mộc Nhân có giá rất phải chăng, ai cũng có thể mua được từ các cửa hàng cây cảnh như của Lan. Theo thói quen mỗi khi đi dạo, những kiến thức Lan đã thuộc làu làu từ lâu dùng để tư vấn cho khách hàng một lần nữa được tua lại một lượt trong đầu cô. “Ma… ma…” “Gì vậy, Pô Pô?” – Lan cọ ngón tay lên má con Mộc Nhân của mình. Pô Pô cũng như hết thảy đồng loại của nó, chỉ có thể kêu một số từ đơn giản Lan dạy cho như cách nó gọi “ma ma” với cô thế này chẳng hạn. Nhưng giống loài này lại có thể cảm nhận được cảm xúc của con người hết sức rõ ràng. Đó chính là một khả năng vô cùng đặc biệt của Mộc Nhân đã khiến chúng được ưa chuộng trên toàn thế giới. Tuy nhiên, vẫn có một số ít người không ưa thậm chí căm ghét Mộc Nhân ra mặt. “Có chuyện gì vậy, con yêu?” Lan nhận ra cả người Pô Pô đang run lên bần bật. Nó từ trên vai Lan nhảy tót xuống đất rồi nép mình vào chân của cô. Chuyện quái gì thế này? Theo kinh nghiệm của người bán hạt giống và chăm sóc Mộc Nhân lâu năm, cô biết nó đang ngập trong một cơn sợ hãi. Thực tế, rất ít khi xảy ra tình trạng này. Điều gì đã làm nó sợ đến như vậy? “Chào em…” Lan ngước lên nhìn về phía tiếng nói phát ra. Cô ngờ ngợ nhận ra gương mặt của người đối diện. Mất một lúc cô mới nhớ ra. Chẳng phải đây là người khách ban chiều ghé thăm cửa hàng của cô sao. “Vâng, em chào anh…” “Em đi dạo với Mộc Nhân à? Nó làm sao vậy?” “Hình như nó cảm nhận được cái gì đó…” “Ừ, Mộc Nhân của em tên gì?” “Vâng, tên nó là Pô Pô… Nào, chào chú đi con yêu!” “Ma…ma…” Nó vẫn chưa thôi run rẩy khiến cô phải bế nó lên ôm vào lòng. “Nhà em ở gần đây à?” “Vâng, đi hết đoạn đường này là tới… Còn anh ở đâu ạ?” “Anh cũng ở gần đây…” “À… ra vậy. Anh đã gieo hạt giống đó chưa?” “… Vẫn chưa, em ạ…” “Ồ, sao vậy anh?” Đáp lại cô chỉ là sự im lặng. Chính lúc này cô mới chú ý đến vị khách của mình hơn. Gương mặt và giọng nói chẳng có gì đặc biệt – như những người khách khác đến đến đi đi khỏi cửa hàng, không gợn lòng và đọng lại trong cô bất cứ điều gì. Thôi thì những câu xã giao có lẽ cũng nên kết thúc ở đây – cô nghĩ thầm. “Tên anh là Bách… Anh… có thể biết tên em không?” Để làm gì nhỉ? – Cô tự hỏi. Nhưng rồi cô vẫn nở nụ cười “bán hàng” đã quá nhuần nhuyễn với anh ta. “Dạ, em là Lan…” “Ừ… cho… cho phép anh về cùng em nhé…” Vị khách hàng này thật không bình thường chút nào. “Vâng…” Cô là thế, bên trong và bề ngoài luôn luôn là hai nửa trái ngược nhau. Có lẽ điều duy nhất mà cô quan tâm là Mộc Nhân của mình. Chỉ cần Mộc Nhân là đủ rồi… Dọc đường về,không ai nói với ai lời nào. Dù chỉ là xã giao, cô vẫn cảm thấy không hề thoải mái khi phải đi cùng người chẳng hề quen thân. Pô Pô cũng vậy, nó rúc vào người cô mà vẫn chưa thôi run rẩy. Mắt cô hướng về những người đi đường khác, hít một hơi thật sâu vào lồng ngực, cố gắng cứu vãn bầu không khí tẻ nhạt này. Trên đường, ai ai cũng đi chơi với Mộc Nhân. Người người Mộc Nhân, nhà nhà Mộc Nhân. Từ lúc nào, Mộc Nhân đã là điều không thể thiếu của cuộc sống loài người. Cũng như thời đại trước, một thời người ta chỉ chăm chăm dán mắt vào iPhone, iPad bất kể khi nào, bất kể ở đâu. Vài câu hỏi từng trồi lên tích tắc trong Lan nhưng nhanh chóng biến mất. Phải rồi, với cô và bao nhiêu người khác, chỉ cần Mộc Nhân là đủ rồi… Cuối cùng cũng đến nơi. Cuối cùng sự im lặng cũng được xóa tan. “Đến nhà em rồi à…” “Vâng…” “Vậy… anh về nhé…” “Vâng…” “À, số điện thoại em cho anh lúc chiều, khi cần anh có thể nhắn tin đúng không?” “Đúng rồi anh, anh gọi điện hay nhắn tin đều được, em sẽ tư vấn cho…” Cô mở cổng bước vào nhà. Người khách hàng tên Bách kỳ lạ vẫn đứng đó, dõi theo cho đến khi bóng cô mất hút sau cánh cửa. *** “Ma…ma…” Nghe tiếng Pô Pô lay dậy, Lan biết một ngày mới đã bắt đầu. Từ lâu, Mộc Nhân đã được thay thế hẳn cho những chiếc đồng hồ báo thức đinh tai nhức óc. Chúng chắc chắn còn hơn một người bạn của con người – hẳn vậy rồi, cô nghĩ. “Ma…ma…” “Ôi ôi được rồi, mẹ dậy rồi đây…” Hôm qua về đến nhà Pô Pô đã đỡ hơn nhiều, đến sáng nay thì tươi tỉnh hẳn ra. Lan nghĩ chắc vì cả đêm Pô Pô được cô ôm ngủ nên nó đã bình tâm trở lại. Nghĩ thế cô liền xoa đầu nó: “Nhõng nhẽo quá đi nha!” Thêm một ngày nữa của công việc. Những vòng quay cứ thế lặp lại quay đều trong cuộc sống của Lan chẳng bao giờ thay đổi. Dù thời đại có khác đi, khoa học công nghệ có phát triển ngoài tầm khả năng của tưởng tượng, vẫn sẽ mãi mãi còn những tiếng nói bên trong chưa được phép cất lên đã vội vã tắt lịm. Dường như, Lan đã nghe thấy chúng… Mà thôi, dù sao vẫn còn có Mộc Nhân ở đây cạnh bên cô… “Đi nào Pô Pô của mẹ…” Sửa soạn xong, Lan với lấy điện thoại, ôm Pô Pô vào lòng, khóa cửa nẻo cẩn thận trước khi ra khỏi nhà. Cho đến khi đã yên vị trong cửa hàng, cô mới nhận ra điện thoại có tin nhắn đến. Khi nào vậy nhỉ? Chắc là ngày hôm qua khi cô đang ngủ. Không phải một mà những vài tin. Xem nào… “Chào Lan, anh Bách đây, em đã ngủ chưa?” “Chắc em ngủ rồi.” “Em ơi.” Vị khách này làm sao vậy nhỉ? Cô mím môi, nhắn lại: “Chào anh, em đây? Có chuyện gì không anh?” Không có tin nhắn trả lời. Trong lòng cô lúc ấy gợn lên một cảm giác rất lạ. *** Lan vẫn chưa hay biết, ở góc phố gần nhà cô đã xảy ra một chuyện kỳ lạ. Sáng hôm đó trong vườn nhà của người thanh niên tên Bách, một cái cây đã mọc lên sừng sững từ lúc nào. Không phải là cái cây bình thường. Cũng không phải là loại được trồng từ hạt giống Mộc Nhân. “Nó là cái quái gì vậy?” Người dân chung quanh và cảnh sát được gọi đến đã vô cùng ngạc nhiên thậm chí rợn rùng trước thứ đang hiển hiện trước mắt họ. Rõ ràng là gương mặt của người thanh niên đó mọc ra từ thân cây. Họ tiến hành lục soát toàn bộ ngôi nhà nhưng chẳng thấy một ai. Thứ duy nhất họ tìm được là chiếc điện thoại với dòng tin nhắn rất dài chưa được nhấn nút gửi đi. “Anh rất muốn có thể đứng trước mặt em nói chuyện trực tiếp thật thoải mái nhưng không thể. Anh vốn không phải là người giỏi giao tiếp và biết cách bày tỏ cảm xúc của mình. Có lẽ em sẽ giận khi anh nói cho em biết một sự thật: anh hoàn toàn không thích bọn Mộc Nhân. Anh căm ghét chúng, ghét vô cùng. Mục đích anh đến cửa hàng không phải để mua thứ hạt giống của chúng, mà là vì em. Anh chẳng có lý do nào để làm quen em, dù anh đã thấy em rất nhiều lần. Anh đã ghen tỵ với con Mộc Nhân của em rất nhiều, em có biết không? Giá mà anh đủ can đảm để nói với em. Tại sao tất cả mọi người cứ phát cuồng lên vì chúng? Tình cảm dành cho chúng nó quan trọng hơn dành cho nhau, giữa người với người sao em? Em có bao giờ hình dung một ngày nào đó, khi tình yêu hoàn toàn bị xóa sổ, con người sẽ biến mất, chỉ còn lại bọn Mộc Nhân trên thế giới này không?Chuyện đó sẽ xảy ra sớm thôi, anh tin chắc như vậy. Anh không được khỏe. Có lẽ anh không còn sống được bao lâu nữa. Gần đây, anh thấy cơ thể mình dần hóa gỗ. Chắc là một căn bệnh mới. Anh mệt quá. Anh ra vườn một chút…” Người thanh niên đó đã đi đâu? Còn cái cây kỳ lạ này? Lại một bí ẩn nữa đang chờ các nhà khoa học giải đáp.