Cậu mình nhập ngũ (sau khi nghe phong phanh có tên trong danh sách gọi nhập ngũ, cậu đã tự nguyện lên xin nhập ngũ để lấy tiếng, vì đằng nào cũng phải đi, chứ ko có hăng hái, hùng hổ và phấn khởi như tivi thường nói…), được 1 năm thì bị điều lên chiến khu phía bắc(thuộc tỉnh nào thì mình ko còn nhớ rõ nữa, chắc là tuyên quang hay thái nguyên gì đấy, đại khái là mấy tỉnh có nhiều rừng nhiều núi). Đơn vị nơi cậu đóng quân có lối kiến trúc như kiểu nhà tập thể ở Vn những năm 90 trở về trước, bao gồm một dãy nhà cấp 4 nối sát nhau, mỗi phòng có khoảng 7 đến 10 lính, ở đầu có phòng gác(chỉ là phòng bình thường chứ ko phải chòi gác trên cao như hay thấy trong phim), cả dãy nhà dựa lưng vào chân núi và nhìn ra là rừng. Sau 2, 3 hôm ổn định chỗ ở và bố trí công việc, thì cậu được giao nhiệm vụ gác đêm. Là lính, nhất là lính miền bắc vốn vẫn được ví như “khỉ trường sơn”, thì gác đêm là chuyện bình thường, ko có gì phải suy nghĩ. Nhất là vùng này đang ko phải là điểm nóng, cho nên thực chất của việc gác chỉ là đến căn phòng gác rồi làm gì ở đó thì làm cho đến sáng. Ăn cơm xong, cậu tôi xách súng(ko có đạn, bởi vì vùng này nằm trong vùng “an toàn” nên đạn dược được cấp rất ít, chỉ khi cần kíp thì mới dùng đến), vui vẻ đến phòng gác. Đó là một căn phòng khá rộng, diện tích chừng 20m2. Góc trong bên phải có 1 chiếc dường 1, có cả màn(ko phải mắc để cho lính gác ngủ, mà vì vùng này là rừng núi, con muỗi to bằng con chuồn chuồn và con vắt to bằng con lươn nên lính thường chui vào trong màn cho đỡ bị muỗi đốt vắt cắn). Đối diện với cửa ra vào là cửa sổ được đóng kín bằng cót ép. Ở gần đầu dường có một chiếc bàn nhỏ và 2 chiếc ghế, trên bàn có chiếc ấm sứt vòi cùng vài chiếc chén nát, dưới chân bàn có cái phích cũ ko còn nắp đậy(cái này là để hỗ trợ cho lính gác pha chè uống cho tỉnh táo, nhưng vì ko có tiền mua chè nên cũng coi như là trang trí thôi). Cửa ra vào làm bằng cót ép, hư hỏng nhiều chỗ rồi nên dù có đóng lại thì vẫn có thể nhìn rõ ràng cảnh rừng âm u ở bên ngoài. Cậu tôi ngồi ở ghế một lúc thì mang súng lên dường nằm, để ở đầu dường, khoanh 2 tay lại đè lên súng và gối đầu lên tay. Khi còn sớm thì còn có tiếng người qua lại nên cũng đỡ buồn, nhưng bây giờ đã muộn, mọi người đi ngủ hết, cậu mới thấy tĩnh mịch đáng sợ. Ánh sáng từ cây đèn dầu leo lét trong phòng hắt ra ko soi được khoảng rừng tối om om trước mặt. Tiếng côn trùng kêu, dế gáy… hình như càng làm cho người ta có cái cảm giác lạnh lẽo hơn. Nằm được một lúc thì cậu thiu thiu ngủ. Cậu cũng cố mở mắt ra nhưng mà ko thể nào chiến thắng nổi cơn buồn ngủ, 2 mắt nặng trịch ko theo sự điều khiển của chủ nhân. tỉnh giấc. Và trong lúc nửa say nửa tỉnh, cậu thấy chiếc màn trên dường mình bị tung lên theo gió, phấp phới và quệt cả vào mặt cậu. Ngoài kia, cánh cửa cót ép cũ kỹ đong đưa và phát ra những tiếng ken két đúng như cậu vẫn thường nghe trong những câu chuyện ma. Liên tưởng đến một số tình tiết rùng rợn trong những câu truyện ma truyền miệng do mọi người kể lại, cậu bỗng thấy rùng mình, và gió lạnh khiến lông tóc trong người cậu dựng ngược cả lên, gai ốc nổi đầy mình. Đang định ngồi dậy làm vài động tác thể dục trấn tĩnh lại, cậu chợt thấy có chuyển động ở khoảng rừng phía ngoài cửa. Chết điếng người vì nghĩ là có kẻ gian đột nhập cậu nắm chắc súng và đang định đứng lên, thì bất chợt bóng đen bên ngoài bước vào cửa. Chưa bước vào khoảng ánh sáng thấy rõ của đèn, cậu đã nhận ra đấy là một người đàn bà mặc áo dài trắng, tóc dài quá vai, hai tay thì dài quá đầu gối, tay áo trắng phủ đến sát các ngón tay. Hình ảnh ấy làm cho cậu rụng rời, gai ốc lại nổi lên khắp người. Người đàn bà ấy đi thẳng vào phòng, đến chân dường, rồi đầu dường. Bà ta cứ đi đi lại lại trong phòng như vậy. Các bạn có thể hình dung lúc đấy cậu tôi sợ hãi đến mức nào ko. Cậu muốn bật dậy thật nhanh và chạy sang phòng khác, hoặc làm một cái gì đấy, như hét lên thật to cho mọi người biết, hay cho “con ma” một báng súng vào đầu chẳng hạn, nhưng mà chân tay cậu tê cứng như bị đóng băng, ko thể nào nhúc nhích được. Vẫn có ý nghĩ đây là kẻ gian, sợ nó cướp mất súng(nếu để mất súng sẽ bị kỷ luật khá nặng), cậu ghì chặt 2 tay vào khẩu súng và nằm bất động. Các bạn thử hình dung xem, trong căn phòng, màn bay phấp phới, cánh cửa mở ra đóng vào cứ kẽo kẹt, và một người đàn bà bận đồ trắng cứ đi đi lại lại, đáng sợ biết chừng nào. Trong suốt khoảng thời gian ấy, cậu tôi cố gắng nhìn cho rõ mặt người đàn bà, nhưng kỳ lạ là ko làm sao nhìn rõ được. Ko hề bị tóc che phủ, ko hề đeo mặt nạ, nhưng vẫn ko thể hình dung ra khuôn mặt ra sao. Đi lại khoảng 10 phút như vậy, thì “con ma” bỏ ra ngoài. Cậu tôi nằm im như một xác chết, và sau khi thấy tất cả mọi vật im lặng trong 5 phút, cậu tôi mới vùng dậy chạy như bay sang căn phòng cạnh đấy, là phòng của viên chỉ huy. Cậu đập cửa như điên. Viên chỉ huy, dường như cũng vừa bị ma nhát, mặt xanh như tàu lá mở cửa cho cậu tôi, hỏi dồn: “có chuyện gì xảy ra à?”. Cậu tôi trả lời, giọng còn run lẩy bẩy: “Đm, tau vừa bị ma doạ, thôi bọn bay muốn cho ai canh thì canh, tau thà chết cũng đ… vào phòng đó nữa đâu…”. Viên chỉ huy mặt càng xanh tái mét, hỏi cậu tôi: “Mày thấy gì hả?”. Ngồi một lúc cho hoàn hồn, cậu tả lại chuyện. Lúc đấy nhìn mặt viên chỉ huy, cậu nghĩ ông ta sắp tè ra quần rồi. Ông ta cho cậu tôi biết, thực ra ở đây, ai cũng gặp “nó” một lần rồi, cứ gác ở phòng đó là kiểu gì cũng gặp, riêng ông ta thì chưa gặp vì là chỉ huy ko phải gác. Lâu nay đến phiên ai trực, người đó thường đợi mọi người đi ngủ rồi cũng trốn về phòng ngủ luôn, đến gần sáng mới ra đó ngồi, chứ ko ai dám ở đó nguyên đêm cả, vì cậu tôi là người mới nên họ ko cho biết. Vậy là từ đó, cậu tôi cũng như mọi người, ko ai dám gác ở căn phòng đó nữa, mà cũng ko dám ngủ một mình nữa, bị một lần khiến cho cậu tôi từ can đảm cũng thành “nhát”. Sau này khi nhận nhiệm vụ ở một nơi khác, cậu tôi còn gặp một tình huống nữa, cũng rất đáng để nghe. Khi nào có thời gian, tôi sẽ kể cho các bạn.