Truyện em sắp kể là hoàn toàn thật, thật sự sợ vãi linh hồn, giờ em không biết có nên đi làm tiếp nữa hay không Do em vẫn còn làm nên không nói rõ tên công ty được , các thím đừng hỏi làm khó em. Lúc mới vô làm cũng nghe mấy anh chị trong cty kể nhiều rồi mà không tin, thanh niên trai tráng sợ gì mấy cái hư hư ảo ảo đó. Mấy lần gặp trường hợp kỳ lạ rồi mà vẫn tự trấn an là do hoa mắt này nọ, nhưng giờ em hết chịu nổi rồi Em sẽ kể truyện tối qua em chứng kiến trước, rồi sẽ từ từ kể mấy truyện lạ em gặp ở công ty từ lúc đi làm tới giờ. Truyện 1 : Bóng ma anh công nhân ở máy hồ Em làm vi tính , hôm qua có cái máy tính chạy phần mềm điều khiển máy hồ tự nhiên dở chứng không lên, em nghĩ chắc do lâu ngày quạt bị khô dầu không quay, mà dưới vùng máy hồ thì nóng khủng khiếp ( ai làm bên khâu nhuộm, dệt vải chắc biết máy này ) Lúc đó mới có 7h30 – 8h tối thôi, nhưng do đang bảo trì lò hơi nên có mấy vùng tắt điện , cho công nhân nghỉ sớm, không làm ca đêm. Em nghe sếp nói máy vi tính chỗ máy hồ dạo này hay trục trặc lúc bật lúc tắt, nên tranh thủ hôm nay bảo trì lò hơi, em xuống sửa. Đường vào nhà máy dệt tối thui tối mò, còn có mấy ngọn đèn ở hành lang, kinh vãi nồi , em lò mò cái điện thoại tới gần chỗ máy hồ thì thấy có một anh công nhân đang đứng đó. Ảnh đang ghi ghi chép chép gì đó em cũng không rõ, nhìn động tác đoán vậy thôi vì không đủ sáng. Em lại gần hỏi ảnh làm gì thì ảnh không trả lời. Lúc này em mới nhìn kỹ, thấy ảnh mặc áo công nhân theo kiểu đồng phục cũ cách đây 2 năm rồi ( công ty em năm nào cũng cấp vải mới may đồ ). Em vô làm được 1 năm nhưng cũng chưa gặp anh này bao giờ. Anh công nhân đó không nói gì hết nên em quay lại việc chính, bật thử cái máy tính chạy máy hồ thì thấy ok, màn hình lên bình thường. Em lui cui tắt máy tính lôi nó ra ( cpu nằm trong tủ ), tính đem đi thổi bụi, tự nhiên thấy sống lưng, tay chân lạnh ngắt . Lúc đó em đơ đơ mất mấy phút không rõ nữa. Xong quay lại không thấy anh công nhân đó đâu nữa. Lúc đó em sợ lắm nhưng cũng không chạy nổi, cứ ngồi mịa xuống đất một lúc cho bình tĩnh lại rồi mới mò ra khỏi nhà máy dệt Sáng nay em có điện hỏi thì nghe chị Hà thủ kho vật tư phụ tùng nói là em gặp anh Bình rồi. Anh Bình trước làm vùng máy hồ, bị tai nạn lao động chết. Mấy anh em công nhân vùng đó vẫn thỉnh thoảng gặp ảnh lui tới khu vực đó. Cuốn sổ ghi chép công việc của anh Bình vẫn để chỗ cũ, nghe mọi người bảo để đó cho a Bình ghi báo cáo, công việc quen thuộc của ảnh, không ai dám bỏ. Truyện 2 : “Anh Tí” và tiếng động trong kho phụ tùng. Kho phụ tùng công ty em có 2 người làm sổ sách kiêm quản lý vật tư, chỉ khi có khiêng vác nặng mới kêu mấy anh bốc vác. Chị Hà 48 tuổi, gần về hưu rồi, còn bé Quỳnh mới 21 chưa chồng he he. Đợt em nhận được điện thoại dưới kho báo là dây chuột máy tính bị chuột cắn đứt, không dùng được. Em với 1 thằng nữa xuống. Đúng là sợi dây con chuột máy tính bị cắn đứt lìa, chuyện này cũng không phải quá hiếm nên em thấy bình thường. Thằng đi cùng em tên Sơn nó kêu : Mấy con chuột mất dạy phá quá, chị Hà liền giật mình nói : “Ấy chết sao em lại gọi thế, phải gọi là anh Tí “. Thằng Sơn nó cho là vớ vẩn, bảo là : chị để em, để xem bọn chuột này còn phá phách được không. Thế là nó thay chuột mới, xong đi lấy ruột gà, luồn hết các loại dây bao gồm : dây chuột, bàn phím, dây máy in, màn hình LCD, bọc lại cẩn thận hết. Xong xuôi đâu đấy, thằng Sơn tự tin đi lên, còn em thì thấy nó rảnh vãi nồi, chuyện có đếch gì đâu mà làm kỹ vãi Qua hôm sau bé Quỳnh gọi điện thoại báo em và thằng Sơn xuống kho gấp. có chuyện lớn rồi. Em với thằng Sơn xuống thì bắt gặp một cảnh tượng kinh dị Toàn bộ dây chuột, bàn phím máy in của 2 cái máy vi tính đặt dưới kho bị cắn nát bét, ruột gà te tua thành từng mảnh. Việc này nếu nói chuột làm thì đếch ai mà tin nổi cả. Thằng Sơn tái mét mặt , chị Hà gọi em ra nói nhỏ : ngày xưa lúc anh Khoa còn làm vi tính, tháng nào anh cũng nói chị mua trái cây cúng anh Tí vào đầu tháng, chị thấy vớ vẩn nhưng nghĩ mua cúng xong rồi mấy chị em ăn cũng được nên vẫn làm. Từ lúc anh Khoa nghỉ , chị không cúng nữa, thỉnh thoảng chị nghe có tiếng động lạ trong kho, mà soi đèn vào mấy cái kệ đồ thì không thấy ai, trong đó ẩm mốc tối tăm quá nên chị cũng sợ. Hôm qua thằng Sơn phạm húy với anh Tí, nên anh Tí nổi giận. Thôi để mai chị mua trái cây về tạ lỗi với anh Tí , hi vọng anh Tí bỏ qua. Chuyện như đùa, ấy thế mà từ lúc chị Hà cúng xong, dây chuột, bàn phím, máy in , không cần luồn ruột gà nhưng tuyệt nhiên không bị cắn đứt nữa.