XtGem Forum catalog

Đọc truyện ma – Quả cầu xanh

CẢNH: Nhà bếp của gia đình Delavan, cách đường rầy xe lửa một dãy nhà ở ngoại ô Marydale. Một hàng rào cây chắc chắn, không sơn phết, bao quanh ba mặt sân. Mặt trước, một hàng rào bằng cọc sơn vàng với cánh cổng gài bằng dây thắt. Từ cổng đến cửa trước và cửa sau là một lối đi lát gạch ẩm ướt. Bên ngoài cửa sổ nhà bếp là những dây nho và hoa ô-rô. Bên trong là một bàn ăn trên có bày những món điểm tâm và ngồi hai bên bàn là ông và bà Delavan. THỜI GIAN – 7g30 sáng Joseph Delavan : ( Một người đàn ông mập, lùn, có tóc và râu mép màu nâu, mắt xanh đậm, làm nghề bán tạp hóa – đứng dậy phủi những vụn bánh mì trên đùi xuống. ) Thôi tôi đi đây. ( Ông lấy nón và áo khoác trên móc xuống và xếp tờ báo lại ). Coi chừng, đừng để thằng bé ra ngoài nữa đấy. ( Ông liếc nhìn ra phòng trước với vẻ buồn rầu căng thẳng rồi đi ra, để cửa nhà mở nhưng cẩn thận gài chốt cổng lại sau khi ra.) Bà Delavan : ( Một phụ nữ tóc vàng 33 tuổi dọn những dĩa điểm tâm và lắc đầu áo não.) Khổ! Cái ngày mà nó được sinh ra! Làm mọi chuyện thay đổi cả. Từ khi nó ra đời mọi chuyện đều không còn như xưa nửa – tội nghiệp làm sao! Sao mình lại có thể sinh nó ra như vậy chớ. ( Bà lấy tay gạt những giọt lệ vừa đọng ở khóe mắt.) Thật là một ơn lành nếu…( bà dừng lại, sợ hãi vì chính ý nghĩ của mình). Xin Chúa tha thứ cho con đã suy nghĩ như thế. Chính con sẽ là người đau khổ nếu có điều gì xảy đến cho chỉ một cọng tóc trên đầu nó. ( Bà lại lau nước mắt) Ông Delavan : ( Đi ra đường Wood để đến cửa tiệm, thở dài nặng nhọc) Trời ơi, trời ơi! Tại sao chuyện này lại xảy ra cho vợ chồng mình chứ. ( Ông lại thở dài). Ba tuổi đầu! Chẳng biết đi, chẳng biết nói và sẽ không bao giờ biết gì cả. Ôi, những năm dài, dài! ( Ông lại thở dài.) Cái bóng : ( Có dáng con gái mềm mại, bước vào nhà bếp của gia đình Delavan, áo phủ dài cuộn dưới chân như những đám mây mờ, một quả cầu xanh trong đôi bàn tay. Cô nhìn quanh rồi đi xuyên qua các bức tường để đến phòng ngủ phía trước nhà nơi Eddie, bé quái, đang nằm cong người trên nệm.) Eddie, Eddie! ( Cô giơ cao quả cầu lên.) Chuyến xe thư tốc hành: ( Chạy ngang tỉnh Ellsworth, cách ngoại ô Marydale 160 dặm.) Oooooo-ee ! Ooo-ee ! O-O ! Bà Delavan: ( Đặt các chén dĩa dơ vào bồn.) Ồ, sáng nay hoa nở thơm quá! ( Bà dừng lại nhìn các bông hoa cóc-kèn.) Bé quái: ( Một đứa bé có cái đầu to bằng hai cở đầu bình thường, mở cặp mắt to và trợn trừng một cách kỳ cục, nó trông thấy quả cầu xanh.) Uuu úúu! Uuu! ( Nó đưa hai tay ra.) Cái bóng: ( Mỉm cười thu hút, vẩy quả cầu qua lại cho thấy những ánh chớp lộng lẩy của nó.) Xem này, đẹp ghê không? Xanh ghê này, nhẹ ghê này. (Quả cầu trông như đang lơ lửng trong tay cô, giống như một bong bóng nước mỗi khi cô quay nó vòng quanh, vòng quanh, ngoắc đứa bé đi theo.) Bé quái: ( Tay vẫn đưa ra, chân chòi chòi, miệng kêu lên thảng thốt.) Úuu, Uúú ! Bà Delavan: ( Nghe tiếng nó, mở cửa ra.) Bé thức hả? Bé của mẹ! ( Bà cố đè nén không rùng mình khi nhìn nó.) Mẹ nghe tiếng con chòi đạp và kêu la. Tội nghiệp bé quá. Con chiên xanh đáng yêu của mẹ. Lại đây nào. ( Bà bế nó lên và ôm nó vào lòng.) Ô, tội nghiệp con bé bỏng. Con chỉ nói được với một mình con thôi sao? Suốt đêm mẹ chỉ nghĩ đến bé xinh đẹp của mẹ. (Quay lại một cậu bé 9 tuổi vừa đến trước cửa phòng.) Này Harry, mặc quần áo vào đi con, rồi ra tiệm lấy đồ cho mẹ. ( Bà vuốt cái đầu to nằm trên ngực mình với một cảm giác đau đớn.) Bé ngoan, con chiên bé bỏng của mẹ. ( Bà thay quần áo cho nó.) Chuyến xe thư tốc hành: ( Chạy ngang Ultona, cách đây 150 dặm.) Oooooo-ee! Oooooo-ee! O-O! Ông Delavan: ( Đến trước cửa tiệm, vẫn đang suy nghĩ.) Nếu nó chết thì hay biết mấy, nhưng có lẽ mình không nên ước muốn chuyện đó. Như vậy là không có tinh thần Thiên Chúa giáo. (Ông mở khóa cửa và đi vào.) Cái bóng: (Đứng trước mặt đứa bé và mẹ nó, vẩy quả cầu xanh.) Xem này, đẹp chưa? Này, khi ta quay nó, nó tỏa màu vàng, màu xám, màu xanh lá cây. Còn đây là màu hồng này-xinh không? Ồ, cái màu hồng êm dịu! (Cô cầm chặt quả cầu.) Bé quái: (Trợn mắt, thích thú, bị lôi cuốn.) Aaa! Eee! Oo-b-b-! (Nó đưa 2 tay ra, đạp chòi và vùng vẩy. Cái bóng bước lui rồi bước tới, rồi bước lui rồi bước tới, nhử đứa bé theo động tác của mình.) Bà Delavan: (Bồng đứa bé vào nhà bếp.) Mẹ để bé ở đây để mẹ dễ trông chừng nha. Bé chơi cái lúc lắc bằng gỗ xinh này đi để mẹ lấy đồ cho bé ăn. (Bà đặt lên đùi đứa bé một cái lúc lắc có màu đỏ, xanh. Nó bỏ cái lúc lắc và chỉ chăm chú nhìn quả cầu xanh.) Đây bé ăn đi. (Bà đem đến một cái chén và một cái muổng, bà đút thằng bé ăn, thỉnh thoảng lại thở dài. Cái bóng biến mất.) Bà Minturn: (Từ cửa sổ nhìn ra những dây đậu tươi xanh và mỉm cười.) Hôm nay trời thật đẹp! Các cây của bà Delavan tươi tốt quá! Mình định… Cái bóng: (Ở cạnh bà.) Bà định đến thăm bà Delavan phải không? Bà ấy cô đơn quá. Bà Minturn: (dường như vẩn tiếp tục ý nghĩ của mình.) Mình sẽ sang thăm bà Delavan, bà ấy cô đơn quá. Nhưng tốt hơn là mình hãy làm việc nhà trước đã. Bà Delavan: (Ngừng cho đứa bé ăn.) Rồi, bây giờ bé chơi lúc lắc cho ngoan nha, để mẹ đi dọn phòng trước. (Bà giơ tay vuốt trán một cách mệt mỏi, và quay lại với công việc.) Cái bóng: (Lại hiện ra với đứa bé.) Xem này, đẹp ghê chưa. Nó lơ lửng và bay được cũng như con nếu theo ta sẽ lơ lửng và bay được như vầy. (Cô múa quả cầu trước mặt nó.) Bé quái: Ú uu –A aa. (Nó bắt đầu xoay người chòi đạp trên sàn nhà để đến cánh cửa, chốc chốc lại đưa hai tay lên.) Cái bóng: (Vẩy quả cầu xanh.) Lại đây, lại đây. Chuyến xe thư tốc hành: (Chạy ngang Ulgers, cách đây 120 dặm.) Oooooo-ee. Oooooo-ee. O-O. Bà Minturn: (Làm xong việc nhà lúc 11g.) Thôi bây giờ mình đi. Cuộc sống bà Delavan với đứa con như thế chắc là buồn bã lắm. (Bà khoác một chiếc khăn choàng mỏng lên vai rồi bước ra.) Cái bóng: (Gặp bà ở cổng nhà Delavan.) Hãy quên đóng cổng. Hãy quên đóng cổng. (Bà Minturn để cổng mở mà không hay biết.) Bà Delavan: (Trông thấy bà Minturn đi ngang cửa sổ giật mình sực nhớ.) Eddie, Eddie. Nó đâu rồi cà? (Bà vội vã đi vào nhà bếp rồi ra lối đi và trông thấy thằng bé ở đó. Quay sang bà Minturn và không chào hỏi, bà nói,) không hiểu tại sao nó hay bò ra cổng, chúng tôi sợ có ngày nó sẽ bị hại. (Bà bế nó lên và đi vào nhà bếp với những ý nghĩ đau buồn.) Nè, con chơi ở đây đi nha. (Bà đặt nó xuống.) Bà Minturn: (Một phụ nữ gầy, da hơi tái và tóc ngã muối tiêu.) Hôm nay đẹp trời tôi sang chơi xem mẹ con bà có khỏe không? (Xong bà nói thầm) Ghê quá! Trông nó thật là kinh khủng! (Rồi bà bắt đầu nói chuyện huyên thuyên với bà Delavan về việc này việc kia.) Cái bóng: (Lại hiện ra trước mặt đứa bé, quả cầu xanh trong tay) Xem này, đẹp chưa! Màu xanh lá cây, màu tím và cả màu trắng nửa. Cả ba màu hòa lại thành một. (Cô vẩy vẩy quả cầu.) Chuyến xe thư tốc hành: (Chạy ngang Berham, cách đây 80 dặm.) Oooooo-ee. Oooooo-ee. O-O. John Galloway: (Người lái xe lửa, mập tròn nói với Petersen, người coi lò, ốm và cao.) Tôi đã chạy đường này 15 năm nay. Ngày mai này là đúng 15 năm. Nếu không có gì xảy ra thì coi như đã 15 năm tôi không có gây tai nạn gì trầm trọng. Petersen: (Ngừng xúc than.) Tôi thì được 5 năm. (Tiếng bánh xe rầm rập qua cầu làm át mất một phần âm thanh, phần còn lại bị gió thổi bạt đi.) Ông Delavan: (Lúc 12g15 về đến cách nhà một đoạn đường.) Hình như cổng mở và thằng Eddie ở trên lề đường kìa?! Đáng lẻ Ella phải coi chừng nó cẩn thận hơn chứ. (Ông vội vã đi vể phía cổng.) Có thằng con như thế đã là khổ rồi, còn để nó bò tùm lum ra đường như vậy nửa. (Ông cúi xuống bồng thằng bé lên.) Cái bóng: (Quả cầu xanh trong tay.) Hãy quên đóng cổng! Hãy quên đóng cổng! (Cô khoát tay trước mắt ông.) (Ông đi vào cổng, không đóng nhưng một lát sau quay ra đóng lại.) Bà Delavan: (Bước ra cửa, đau khổ và xấu hổ.) Eddie, nó lại bò ra nữa rồi. Nó mới vừa ở đây mà. Ông gặp nó ở đâu vậy? (Bà tránh sang một bên cho bà Minturn bước ra để về nhà.) Ông Delavan: (Cố đè nén nổi bực mình.) Ở ngoài cổng. Nó bò được nửa đường rồi. Cổng mở toang hoác. Bà Minturn: (Thấy thương hại bà Delavan, nói, vẻ tạ lổi.) Tôi tưởng tôi đã đóng lại rồi nhưng có lẽ tôi để mở mà không hay. Thôi tôi về đây. Tôi xin lổi nhé. Tôi biết trẻ con thường thích bò lê đây đó lắm. (Bà chào bà Delavan.) Ông Delavan: (Sau khi bà Minturn ra về, nói với bà Delavan.) Nếu bà không chịu canh chừng đóng cổng thì có ngày sẽ có chuyện xảy ra đó. Đối với tôi có đứa con như vậy đã là tệ rồi, còn để nó la lết ra ngoài cho người ta dòm ngó mình nữa, tôi… Bà Delavan: (Lau nước mắt.) Đó, ông lại dở giọng nữa, làm như tôi không có việc gì làm ngoài việc canh chừng nó vậy. Có trời biết, tôi cũng như ông, không muốn nó ra ngoài chút nào hết, nhưng dường như nó chỉ thích làm như vậy. Tôi cũng đâu có để cổng mở, tại hồi nảy bà Minturn sang thăm… Ông Delavan: (Vẻ thông cảm.) Tôi biết bà có nhiều việc phải làm. Chỉ tại tôi xấu hổ để nó bò ra đường như vậy. (Ông vổ vai bà.) Người đưa thư: (Huýt sáo và gọi “Delavan”, đem vào một lá thư.) Cái bóng: (Khi anh ta đi ra cổng) Hãy quên đóng cổng! Hãy quên đóng cổng! (Anh ta bỏ đi để cổng mở.) Chuyến xe thư tốc hành: (Chạy ngang Ellwood, cách đây 60 dặm.) Oooooo-ee ! Oooooo-ee ! O-O ! Cái bóng: (Nói với đứa bé, đang ở phía trong cửa.) Xám! xanh lá cây! xanh da trời ! Tím nhạt ! Bóng sáng ghê không! Bóng sáng ghê không! Tròn ghê không! (Cô dùng quả cầu, vẩy nó trước mặt để dụ thằng bé. Đứa bé bắt đầu bò.) Ông Delavan: (Nói với vợ đang đặt thức ăn lên bàn.) Hồi sáng này bà MacMichael có đến, bà ấy xin cho mua chịu thêm nhưng chồng bà ấy như vậy tôi không thể cho được. Tôi bảo bà ấy trả phân nửa số nợ cũ đi nhưng dĩ nhiên là bả không trả được. Tôi thấy không thể tin tưởng họ được. (Ông ăn thật nhanh.) Bà Delavan: (Quên thằng bé một lát.) Tôi cũng vậy. Tôi lấy làm buồn cho bà ấy nhưng ông không nên tin họ. Không biết thằng Harry làm gì mà lâu thế?! (Bà đi lại cửa.) Cái bóng: (Đứng bên ngoài trước mặt đứa bé, vẩy quả cầu theo vòng tròn.) Tới lui, phải trái, vòng vòng. (Thằng bé quay đầu theo nhịp cử động của cô.) Ông Delavan: (Liếc nhìn thằng bé và cho rằng cử động đó là do sự ngu ngơ mà ra.) Chậc, chậc! Khổ quá! (Ông dấu nỗi đau khổ sau một gương mặt nghiêm trang.) Bà Delavan: (Quay về chổ ngồi.) Không thấy nó đâu cả. (Bà ngồi xuống, hai người ăn trong im lặng.) Cái bóng: (Thằng bé theo sau.) Vòng tròn, vòng tròn. Xám nhạt, xanh nhạt, xanh đậm. Sáng, sáng. Tối. Sáng. Tối. (Đứa bé bò hăng hái theo sau.) Harry: (Bước vào ít phút sau, bồng Eddie trên tay.) Có ai để cổng mở nữa rồi. Thằng bé ra sát ngoài cổng đấy. Nếu mình không đóng cổng thì có ngày nó sẽ ra tới đường rầy. Nó đang bò về hướng đó đấy mẹ à. Bà Delavan: (Mệt mỏi.) Ai để cổng mở chứ? Chắc là người phát thư rồi. (Bà đặt đứa bé xuống nền nhà bên cạnh bà.) Chắc phải cột dây vào mình nó quá, hổm rày sao nó cứ hay bò lê thế chứ. Mình chưa từng khổ như vầy. (Bà nghĩ đến những năm dài đau khổ và khó khăn mà đứa bé là hiện thân, cùng một lúc bà tự trách mình đã nghĩ như vậy.) Không biết phải làm gì với nó đây. Không thể nhốt nó một mình trong phòng suốt ngày được. (Bà đóng cửa lại.) Ông Delavan: Bà đóng cửa làm trong này nóng bức quá đấy, phải không? Cái bóng: (Cúi mình trên đứa bé.) Cầm được quả cầu này thì thật là tuyệt diệu – tròn, xanh, bóng loáng! (Cô vẩy quả cầu theo nhịp điệu. Cặp mắt thằng bé dõi theo quả cầu.) Chuyến xe thư tốc hành: (Chạy ngang Wheatlands, cách 45 dặm.) Oooooo-ee ! Oooooo-ee ! O-O-O ! Galloway: (Người lái xe lửa, lau bụi đóng ở hai khóe mắt rồi quay sang Petersen.) Chú nhớ con bò cái mà mình đụng ở Ellwood hai năm về trước không? Petersen: (Xúc than dưới chân.) Ừm. Galloway: (Hãnh diện) Tôi nghe nói họ thu 60 đô la vụ đó. Utterson nói với tôi cách đây mấy ngày. (Ông ló đầu qua cửa sổ nhìn khúc quẹo của một con suối vừa hiện ra trước mặt, đoạn thụt vào.) Tôi chưa từng thấy cảnh con bò nào bị ném tuốt lên không như vậy. Đuôi của nó dựng thẳng đứng như một cây gậy. (Ông ta mỉm cười bóp còi để qua đường.) Ông Delavan: (Đứng dậy và phủi các vụn bánh.) Thôi, tôi phải đi đây. Ông lấy nón và áo khoác xuống.) Nếu cứ nhớ đóng cổng thì có thể để nó chơi trong sân nhà được. (Ông đi ra.) Harry: ( 15 phút sau, tay nắm váy của mẹ nó.) Mẹ, con hứa giữ chân ném banh cho trận bóng lúc 2g. Mẹ cho con đi nha? Bà Delavan: (Mệt mỏi nhưng thông cảm.) Nếu con hứa là sẽ về nhà lúc 5g. Ngày hôm kia ba con nói gì con nhớ chứ? Lẽ ra con phải ở nhà để giúp mẹ trông chừng em. (Nó lấy cái nón kết và đi ra.) Cái bóng: (Đi trước mặt nó ra cổng.) Hãy quên đóng cổng ! Hãy quên đóng cổng ! (Nó đi ra và để cổng mở.) Chuyến xe thư tốc hành: (Chạy ngang Hunterstown, cách 35 dặm.) Oooooo-ee ! Oooooo-ee ! OO ! OOO ! Bà Delavan: (Đi vào phòng trước một chút.) Bây giờ mình phải vá đồ và làm bánh nữa. Mình sẽ vá đồ trước – mà thôi, làm bánh trước đi. (Bà trở vào bếp.) Cái bóng: (Lùi đi trước mặt bà.) Tôi sẽ trông chừng thằng bé. Hãy quên nó đi! Hãy quên nó đi! (Bà Delavan bắt đầu gọt vỏ táo, không còn nghĩ gì đến đứa bé nữa.) Cái bóng: (Hiện trước đứa bé trên lối đi.) Đi nào. (Đứa bé bò hăng hái theo sau.) Chuyến xe thư tốc hành: (Ngang trạm Palmer, cách 15 dặm.) Galloway: Chú có nghe nói Esposito lãnh 30 ngày vì tội say sưa vừa qua không? Petersen: (Vẻ quan tâm) Vậy à, hồi nào thế? Galloway: (Vẻ sành sõi ) Hôm thứ hai rồi. Hắn vừa ra khỏi quán, miệng mồm hô hố như mọi khi, thế là họ bắt nhốt ngay. Lần này hắn lãnh 30 ngày. Petersen: (Vẻ nghiêm túc) Như vậy cũng là đáng lắm thôi. Galloway: Tôi cũng nghĩ vậy. Bọn phu lau Ý này chẳng ra hồn gì cả chú ạ. (Ông nhấn còi qua đường) Bà Delavan: (Gọt vỏ táo ở nhà bếp.) Những trái táo này làm bánh không tốt bằng hoa chuông nhưng cũng tạm được. (Bà bỏ hột và gọt vỏ, trộn bột và cán bột.) Cái bóng: (Ở nửa đường dẫn đến đường rầy, đứa bé theo sau.) Màu thật đẹp. Xanh da trời, xanh giống mắt của mẹ con đấy. Xem đây, con có thấy ánh sáng chạm vào chỗ này không? Con xem, nó trong biết ngần nào. Nếu con cầm được quả cầu này, con sẽ hạnh phúc, hạnh phúc, hạnh phúc lắm ! (Đứa bé bò, đôi mắt gắn chặt vào quả cầu.) Bà Delavan: (Trải miếng bột ra để làm cái bánh thứ ba.) Cục bột này có hơi nhão đây. (Bà rắc một ít bột khô lên.) Cái bóng: (Đưa một cái áo có in hoa hồng ra trước mắt bà.) Bà có nhớ cái áo này không? Bà Delavan: (Hình ảnh cửa nhà thờ ở Clarendon, một tỉnh nhỏ cách đây 30 dặm hiện ra trước mắt bà. Bà trông thấy mình mặc chiếc áo này đi vào nhà thờ và Nate Saulsby đi ngang qua nhìn bà ngưỡng mộ.) Cái áo thật đẹp. Cổ và tay áo viền ren đẹp làm sao! Không biết bây giờ Nate ra sao? Thưở ấy anh chàng rất đẹp trai, dể mến và khôn ngoan. (Hình ảnh các thanh niên nam nử khác liên tiếp hiện ra – những đám đông, những con đường quê, những công viên quê, cảnh bao quát những khuôn mặt và nơi chốn đã hầu như lãng quên.) Cái bóng: (Đang khi bà Delavan mơ màng và đứa bé bò theo.) Quả cầu này tuyệt hảo đến nổi nếu con có nó con sẽ hạnh phúc mãi mãi. Nó là niểm vui vĩnh cửu, là màu sắc của an bình. Con không cần phải tìm kiếm hạnh phúc ở nơi nào khác nữa. Hãy theo nó – nhưng hãy lấy nó từ đôi tay của ta, con sẽ được hạnh phúc. Xem này…(Cô vẩy quả cầu gần rồi xa, gần rồi xa.) Bé quái: Oóoò ! Bo-ulo ! U-u ! Chuyến xe thư tốc hành: (Chạy ngang Rutland, cách 5 dặm.) Oooooo-ee ! Oooooo-ee ! O-O-O ! Cái bóng: Ráng thêm chút nữa thôi. Con sẽ lấy được nó. Ta sẽ đưa cho con. Khi chúng ta đến góc đường, khi chúng ta đến nơi có những đường rầy chói sáng – Ta sẽ đưa cho con. Thật là tuyệt hảo! Thật là xanh! Con có thấy ánh sáng chiếu qua nó không? Trong như nước vậy. (Cô bước thụt lùi vẻ vui tươi, tay ve vẩy quả cầu qua lại trước mặt.) Chuyến xe thư tốc hành: (Chạy vào khu vực Marydale, cách một dặm.) Oooooo-ee ! Oooooo-ee ! O-O-O ! Cái bóng: (Lơ lửng trên đường rầy cách đứa bé vài bước.) Đây này, khi nào con lên đây, lên tận đây, ta sẽ đưa quả cầu cho con. Quả cầu tuyệt mỹ! Con sẽ có được nó khi nào con lên đến đây – ngay đây. Con sẽ sung sướng vô cùng. (Cô dụ dổ, tươi cười và năn nỉ. Đứa bé theo lên.) Petersen: (Nói với Galloway khi họ chạy vào Marydale. Chuông reo lên.) Vậy là ở đây họ chưa khởi công làm đường rầy phụ. Theo Jay Cox nói thì đáng lẽ họ đã bắt đầu ngày hôm qua rồi. Galloway: (Ngồi chổ mình ở khung cửa, nét bình thản trên mặt.) Có lẽ họ chưa làm xong ở Linden. (Ông ta sửa bộ ngồi cho thoải mái và chuẩn bị cho xe quẹo cua, ngã tư đường Wood hiện ra trước mặt. Trông thấy một xe bò đang chờ để băng qua ở một con lộ nhỏ, ông nói thêm) Đáng lẽ họ phải đặt thêm một hay hai cái cổng nữa ở thị xã này mới phải. Cần lắm đấy. (Ông ta bóp còi.) Cái bóng: (Lơ lửng trên đầu đứa bé, quả cầu xanh trong tay.) Ráng thêm một chút nữa thôi chú bé. Một chút xíu nữa thôi, và rồi…..(Đứa bé bò lên đường rầy, ngay khi xe lửa vừa quẹo cua cách đấy 800 bộ.) Galloway: (Cứng người.) Lạy Chúa, hình như có một đứa bé ở trên đường ray kìa! Thả cát xuống. Đúng rồi, đứa bé. Chúa ơi! (Ông ta đẩy ngược cần lái và chụp thắng hơi.) Petersen: (Nhảy lại hộp cát.) Ông liệu thắng kịp không? Galloway: (Trong khi máy xe kêu ken két và rít lên nghiến trên đường ray, tay ông trắng bệch bám chặt vào cần thắng.) Lạy Chúa! Không kịp, trể quá rồi. (Đầu máy đã đụng rồi.) Cái bóng: (Thảy quả cầu xanh lên không.) Đấy, của con đấy, con yêu! (Quả cầu rơi vào đôi tay đứa bé.) Bà Delavan: (Nghe tiếng còi giựt mình ra khỏi cơn mơ.) Chuyến xe tốc hành! Thằng bé! Trời ơi! Nó đâu rồi? (Bà chạy ra cửa, ra cổng, ra đường.) Eddie, Eddie, nó đâu rồi? (Bà trông thấy xe lửa nghiến bánh dừng lại ở góc đường và chạy bổ về hướng đó. Một cơn run bần bật chụp trùm lên người bà.) Galloway: (Tay nắm chặt cứng cần thắng hơi, mặt trắng bệch và khốn khổ.) Tôi trông thấy nét mặt của nó. Một đứa bé tuyệt đẹp! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mình được. Nó chỉ là một đứa bé con, không đầy hai hay ba tuổi. (Khi xe ngừng ông nhảy xuống và chạy ngược lại, theo sau là người bán vé, nhân viên hỏa xa và hành khách. Một đám đông tựu lại, chỉ chỏ, than thở.) Một đám hành khách: Ghê khiếp quá! Kinh khủng quá! Thật là tội nghiệp! (Vài bà té xỉu.) Galloway: (Giải thích.) Tôi không trông thấy nó kịp thời. Tôi cũng có ba đứa con nhỏ. Bà Delavan: (Hối hả chen lấn ra đằng trước và ngã quỵ xuống.) Eddie! Eddie của mẹ! (Bà la hét thất thanh và té xỉu.) Cái bóng: ( Hiện ra trước người mẹ đau khổ trong lúc bà khóc lóc trên xác nát bét của con.) Nó đây này, nó đây này bà không thấy sao? (Đứa bé cầm quả cầu xanh hiện ra trước mắt người mẹ.) Người bán vé: (Nói với một hành khách khi xe lửa bắt đầu di chuyển chầm chậm rồi nhanh hơn.) Dẫu sao, nếu cần phải giết một đứa bé, thì âu cũng là ơn Chúa đứa bé đó là một đứa dị hình. Người khách: Ông nói đúng! Galloway: (Vẻ nặng nhọc mệt mỏi hiện trên mặt.) Vậy mà tôi cho rằng mình cẩn thận. Đây là đứa bé đầu tiên mà tôi cán phải trong 15 năm qua. Dịch xong ngày 13/12/1981 Hoàng_Yến







Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Ông chồng khó tính

Ông chồng khó tínhThế là ông bị mắc kẹt luôn trên đó còn con bò thì ...

Truyện Ngắn

03:34 - 23/12/2015

Sẽ cố gắng..

Sẽ cố gắng.. Một gia đình đang lái xe trên đư...

Truyện Cười

23:26 - 26/12/2015

Thi ngũ quả..

Thi ngũ quả.. Là người cưỡi đầu cưỡi cổ...

Truyện Cười

14:39 - 26/12/2015

Quả gì?

Quả gì? - Tèo: Tí ơi! Tao đố mày biết qu...

Truyện Cười

18:47 - 26/12/2015