Vị bác sĩ thần kinh được mời tới cố vấn ghìm chặt những tia X-quang lại lần nữa và tìm kỹ xem có những đường khía răng cưa – những đường sẽ trông như thể hộp sọ bị nện như một đồng xu dưới sức búa của một cái búa bé tí. Bác sĩ Klein khoanh tay đứng sau lưng ông. Hai vị bác sĩ dò tìm cả những vết thương lẫn những điểm tích tụ chất lỏng, dò tìm một sự chuyển dịch khả thể của tuyến tùng. Bây giờ, họ dọ dẫm tìm kiếm Sọ Luckenshadl, tức là những chỗ lõm xuống tố giác ra triệu chứng áp lực bên trong sọ mãn tính. Họ không tìm ra điều đó. Hôm ấy nhằm Thứ Năm, ngày 28 tháng Tư. Vị bác sĩ thần kinh gỡ kính cẩn thận đút vào túi áo vét bên ngực trái. “Tuyệt nhiên không có gì cả, Sam ạ. Tôi không thấy có gì cả”. Klein cau mày nhìn xuống, lắc đầu. “Không hiểu nổi”. “Anh muốn chạy một đợt nữa không?” “Thôi, ta làm thử L.P đi”. “Ý kiến hay đấy”. “Còn bây giờ, tôi muốn anh gặp người mẹ”. “Hôm nay tiện không?” “Vâng, tôi”. Có tiếng chuông điện thoại. “Xin lỗi”. Ông nhấc máy. “Vâng, tôi nghe”. “Bà MacNeil ở đầu dây. Bảo có chuyện gấp”. “Đường số 12”. Ông bấm nút máy phụ. “Tôi bác sĩ Klein đây, thưa bà MacNeil. Có vấn đề gì vậy?” Giọng nàng lạc hẳn đi, gần đến mức loạn trí. “Ôi, Chúa ôi! Thưa bác sĩ, cháu Regan! bác sĩ đến ngay được không?” “Chuyện gì vậy?” “Tôi không biết, thưa bác sĩ, tôi không thể nào mô tả được. Vì cớ Chúa, xin hãy đến ngay bây giờ!” “Tôi đến ngay đây”. Ông cúp máy và bấm gọi cô thư ký tiếp tân. “Susan này, bảo Dresner tiếp bệnh nhân hộ tôi nhé”. Ông gác máy rồi bắt đầu cởi áo vét ra. “Bà ấy gọi. Anh muốn cùng đi không? Chỉ qua cầu là tới nơi”. “Tôi rảnh một tiếng”. “Thế thì ta đi”. * * * * * Họ đến nơi sau đó vài phút. Lúc ở cửa có Sharon đón họ, hai người đã nghe những tiếng rên rỉ và tiếng thét hãi hùng từ phòng Regan vọng ra. Cô gái có vẻ kinh hãi. “Tôi là Sharon Spencer”, cô nói. “Mời hai ông vào. Bà chủ ở trên gác”. Cô gái đưa họ đến cửa phòng ngủ của Regan, khẽ mở cửa và gọi vào. “Chị Chris, các bác sĩ đã đến”. Chris lập tức ra ngay cửa, mặt nàng co rúm vì sợ hãi. “Lạy Chúa tôi, xin mời vào”. Nàng run giọng. “Xin mời ngó xem con bé đang làm gì”. “Đây là bác sĩ…” Klein bỏ lửng nửa lời giới thiệu lúc ông nhìn sững Regan. Rít lên một cách điên loạn, con bé hai tay cứ quật lấy quật để, còn thân thể thì có vẻ muốn bật nẩy lên trên không bên trên giường rồi quật xuống dữ dội lên nệm. Động tác đó diễn ra nhanh liên tục. “Mẹ ơi, bảo ông ấy ngừng lại đi!” Con bé rít lên. “Chận ông ấy lại! Ông ấy muốn giết con đấy! Chận ông ấy lại! Chậââ..nnn.. ôông.. ấâyy.. lạaiii… Meẹe..” “Ôi, con tôi!” Chris khóc thút thít lúc nàng vung một nắm tay lên miệng và cắn lấy nó. “Bác sĩ ơi, chuyện gì vậy? Thế này là thế nào?” Bác sĩ lắc đầu, tia mắt ông gắn chặt lấy Regan lúc cái hiện tượng kỳ dị kia vẫn tiếp tục. Cứ mỗi lần như thế, con bé lại nhấc mình lên cao khoảng hơn ba tấc rồi rơi xuống trong một hơi thở xoắn mạnh, như thể những bàn tay vô hình đã nhấc bỗng nó lên rồi ném nó xuống. Chris che mắt bằng bàn tay run run. “Ôi, Chúa!” Giọng nàng khản đặc. “Bác sĩ ơi, thế này là sao?” Những động tác lên xuống chợt ngưng và cô bé cứ vặn vẹo qua lại như làm sốt, còn đôi mắt thì trợn ngược lên chỉ còn thao láo hai tròng trắng. “Ôi, ông ấy đốt tôi… đốt tôi?” Regan than vãn. “Ôi, tôi cháy rồi! Tôi cháy rồi!” Đôi chân cô bé bắt đầu bắc chéo lại rồi lại buông, rồi lại bắc chéo, rõ nhanh. Hai vị bác sĩ lại gần hơn đứng mỗi người một bên giường. vẫn vặn vẹo và giật nẩy, Regan ưỡn ngược đầu ra sau như một cánh cung, phơi hẳn cả cái yết hầu phình to, sưng tấy. Cô bé bắt đầu lẩm bẩm một tiếng gì đó không ai hiểu nổi, bằng một giọng kỳ lạ trong đóc họng. “… no wonmai…. no wonmai…” Klein đưa tay xuống bắt mạch cô bé. “Nào, ta hãy xem cháu bị đau yếu ra sao, cưng ạ”. Ông dịu dàng nói. Thình lình, mọi người đâm lảo đảo, điếng hồn, loạng choạng bật qua bên kia phòng trước sức mạnh của một cái vung tay tàn bạo ra phía sau của Regan, lúc cô bé ngồi phắt dậy, gương mặt nó nhúm nhó trong một cơn cuồng nộ hung hiểm. “Con heo này là của tao!” Cô bé rống tướng bằng giọng mạnh mẽ và thô lỗ. Cô kéo áo choàng ngủ, phơi bộ phận sinh dục ra. “Đ… tao đi! Đ… tao đi!” Cô hét tướng vào mặt bác sĩ, rồi bằng cả hai tay, cô thủ dâm một cách điên loạn. Giây lát sau, Chris bỏ phòng chạy ra trong tiếng khóc nghẹn ngào, còn Regan đưa mấy ngón tay lên miệng mà liếm. Lúc Klein lại bên giường, Regan dường như đang ôm ghì lấy chính mình, đôi bàn tay cô ve vuốt hai cánh tay. “Ờ, phải rồi, cục ngọc của tôi…” cô ngâm nga bằng một giọng thô nhám kỳ lạ. Mắt cô nhắm lại như trong cơn xuất thần ngây ngất. “Ôi, con bé của tôi… bông hoa của tôi… cục ngọc của tôi đây!” Rồi tiếp tục, cô bé vặn vẹo, quằn quại qua lại, cứ lẩm bẩm hoài những câu vô nghĩa. Và thình lình, cô ngồi phắt dậy, hai mắt mở to ngơ ngác trong nỗi kinh hoàng vô vọng. Cô kêu meo meo như một con mèo. Sủa như chó. Rồi hí lên như ngựa. Sau đó vặn vẹo eo ếch, cô bắt đầu uốn thân trên theo những động tác xoay vòng hối hả, dồn dập. Cô thở hổn hển. “Ôi, chận ông ấy lại đi!” Cô khóc. “Xin chận ông ấy lại giùm! Đau quá! Bảo ông ta ngừng lại đi! Con không thở được!” Klein đã nhìn thấy đủ. Ông chụp chiếc túi y khoa, đến bên cửa sổ chuẩn bị một mũi chích. Vị bác sĩ thần kinh ở lại bên giường, trông thấy Regan ngã bật ra sau như bị ai xô mạnh. Mắt cô bé lại trợn ngược, đảo qua đảo lại, cô bé bắt đầu lẩm bẩm rõ nhanh bằng giọng ở đóc họng. Vị bác sĩ thần kinh cuối sát hơn cố tìm hiểu những gì cô bé nói. Sau đó, ông thấy Klein khẽ ra dấu gọi, bèn đi đến bên bác sĩ. “Tôi sắp chích Librium cho cô bé”, Klein dè dặt bảo ông, vừa giơ ống chích ra phía ánh sáng cửa sổ. “Nhưng phải nhờ anh giữ chặt cô bé hộ”. Vị bác sĩ thần kinh gật đầu. Ông có dáng đăm chiêu. Ông nghiêng đầu về một bên như lắng nghe những tiếng lẩm bẩm từ giường phát ra. “Cô bé nói gì vậy?” “Tôi không biết nữa. Chỉ nói huyên thuyên. Những vần vô nghĩa”. Tuy nhiên giải thích đó của ông không làm ông thỏa mãn. “Dù vậy, cái cách cô bé nói ra cứ y như thể nó có một ý nghĩa nào đó. Nó có ngữ điệu đàng hoàng”. Klein gật đầu về phía giường và hai người im lặng tiếp cận giường từ hai phía. Lúc họ đến nơi, cô bé đã cứng người ra như trong cơn sài uốn ván, và hai bác sĩ cứ ngó nhau đầy ngụ ý. Rồi lại nhìn Regan lúc cô bé nẩy cong người lên trên trong một tư thế khó tưởng tượng được, rồi oằn người ra phía sau giống như một cánh cung, cho đến lúc trán chạm đôi bàn chân. Cô bé kêu thét vì đau đớn. Hai bác sĩ nhìn nhau với vẻ phỏng đoán đầy tra hỏi. Rồi Klein ra hiệu cho vị bác sĩ thần kinh. Nhưng vị này chưa kịp nắm lấy cô bé thì Regan đã lả đi vì xỉu rồi đái dầm dề ra giường. Klein cúi xuống vạch mí mắt cô bé quan sát, bắt mạch. “Cô bé sẽ bất tỉnh giây lát”, ông nhủ thầm. “Tôi cho là nó bị co giật. Anh có nghĩ thế không?” “Vâng, tôi cũng nghĩ vậy”. “Nào, bây giờ ta phải ‘bảo hiểm’ cái đã”. Ông chích mũi thuốc thật điệu nghệ. “Anh nghĩ sao?” Klein hỏi vị bác sĩ thần kinh lúc dán một miếng băng được dính thanh trùng lên vết chích. “Thùy thái dương rồi. Chắc chắn. Cũng có thể là chứng tâm thần phân liệt, Sam ạ, nhưng sự đột khởi của cơn chứng quá ư là bất ngờ. Cô bé chưa hề có bệnh sử này chứ, đúng không?” “Vâng, chưa hề”. “Suy nhược thần kinh?” Klein lắc đầu. “Thế thì có lẽ là chứng tâm căng ít-tơ-ri, (chứng kích động thần kinh)” vị bác sĩ thần kinh đưa ý kiến. “Tôi đã nghĩ đến điều đó”. “Hẳn vậy. Nhưng này, cô bé hẳn phải là một dị nhân thì mới uốn cong được thân mình theo ý muốn như kiểu cô ta làm hồi nảy, đúng không?” Ông lắc đầu. “Không, tôi nghĩ điều đó hoàn toàn có tính cách bệnh lý, Sam à – cái sức mạnh của cô bé ấy, hội chứng paranoia (chứng hoang tưởng bộ phận) ảo giác. Tâm thần phân liệt, đồng ý nó bao gồm các triệu chứng đó. Nhưng thùy thái dương còn bao gồm cả cơn co giật. Dù vậy, có một điều làm tôi băn khoăn…” Ông đãi dài giọng với một nét cau mày bối rối. “Điều gì vậy?” “Chà, tôi cũng không dám chắc, nhưng tôi nghĩ là tôi đã nghe thấy những dấu hiệu phân biệt và tách bạch… ‘hòn ngọc của tôi’… ‘con tôi’… ‘bông hoa của tôi’… ‘con heo’. Tôi có cảm tưởng là cô bé nói về chính mình. Anh cũng cảm thấy thế chứ, hay là tôi có thêm thắt điều gì khác vào đó chăng?” Klein mơn trớn bờ môi, vừa nghiền ngẫm câu hỏi đó. “Vâng, thành thật mà nói, lúc đó tôi không hề nghĩ tới điều đó, nhưng bây giờ anh vừa nêu điều đó ra…” Ông lẩm bẩm với dáng trầm ngâm. “Có thể lắm. Vâng, vâng, có thể là như vậy”. Rồi ông nhún vai xua đuổi ý niệm đó. “Bây giờ, nhân lúc cô bé bất tỉnh, tôi sẽ làm một L.P (xét nghiệm dịch tủy) ngay. Sau đó, có lẽ ta sẽ biết được đôi điều”. Vị bác sĩ thần kinh gật đầu. Klein lục lọi trong chiếc túi y khoa tìm thấy một viên thuốc và đút nó vào túi. “Anh ở lại được chứ?” Vị bác sĩ thần kinh xem đồng hồ. “Nửa giờ thì có lẽ được”. “Ta ra thảo luận với bà mẹ đi”. Họ rời phòng, bước ra lối hành lang. Chris và Sharon đang đứng tựa trên thành cầu thang, đầu cuối thấp. Lúc hai bác sĩ đến gần, Chris lau mũi bằng chiếc khăn tay ướt sũng, vò nùi như quả banh. Mắt nàng mọng đỏ vì khóc. “Cô bé đang ngủ”. Klein bảo nàng. “Tạ ơn Trời”. Chris thở dài. “Cô bé đã được chích thuốc an thần với liều mạnh. Có lẽ sẽ ngủ đến mai”. “Hay lắm”, Chris nói yếu ớt. “Thưa bác sĩ, tôi xin lỗi vì đã tỏ ra trẻ con quá”. “Bà cư xử rất hợp lẽ thôi”, ông trấn an nàng. “Đây là một thử thách đáng sợ. Nhân tiện, xin giới thiệu với bà, Bác sĩ David”. “Chào”, Chris ngỏ lời với nụ cười u ám. “Bác sĩ David là một nhà thần kinh học”. “Hai vị thấy thế nào?” “Vâng, chúng tôi vẫn cho rằng đây là chứng thùy thái dương”, Klein đáp, “và…” “Chúa ơi, ông đang nói cái quái quỷ gì thế?” Chris bùng nổ. “Con bé hành động như một bệnh nhân tâm thần, như kẻ nhị trùng bản ngã! Thế ông…” Bất chợt nàng bình tĩnh lại, gục đầu vào bàn tay. “Có lẽ tôi bị căng thẳng quá sức”, nàng thở ra mệt mỏi. “Tôi xin lỗi”. Nàng ngước tia nhìn hốc hác về phía Klein. “Bác sĩ vừa nói…” Chính bác sĩ David lại trả lời. “Không có hơn một trăm trường hợp nhị trùng bản ngã được xem là có thật đâu, thưa bà MacNeil. Đó là một trường hợp rất hiếm hoi. Tôi hiểu là ta rất dễ bị lôi cuốn sang địa hạt tâm thần học, nhưng bất cứ một bác sĩ tâm thần nào có trách nhiệm cũng đều nghiên cứu cặn kẽ tất cả những khả năng về mặt thân thể trước đã. Đó là thủ tục an toàn nhất”. “Được rồi, thế tiếp theo đó là làm gì?” Chris thở dài. “Ta chích dò cột sống thắt lưng”, David đáp. “Xét nghiệm tủy sống?” Ông gật đầu. “Điều chúng ta không dò thấy trong xét nghiệm X-quang có thể xuất hiện ở đây. Ít nhất, điều đó cũng giúp chúng ta nghiên cứu, thăm dò đến tận cùng mọi khả năng khác đã. Tôi muốn thực hiện ngay điều đó tại đây, lúc cô bé còn ngủ. Dĩ nhiên tôi chỉ chích dò giới hạn tại một vị trí, nhưng chính sự chuyển động là điều tôi cố loại trừ”. “Làm sao mà nó lại có thể tưng người lên khỏi giường như thế được?” Chris hỏi, mặt ngước lên trong nỗi xao xuyến. “Điều tôi nghĩ là ta đã có thảo luận trước rồi”, Klein đáp. “Các trạng thái bệnh lý có thể tạo ra sức mạnh bất thường và tăng tốc chức năng của cơ vận động”. “Nhưng người ta không biết lý do tại sao?” Chris nói. “Hình như nó có liên quan gì đó đến động cơ thúc đẩy”, David bình luận. “Nhưng ta chỉ biết có chừng đó”. “Nào, bây giờ ý kiến bà ra sao về vụ xét nghiệm tủy sống đây?” Klein hỏi. “Chúng tôi có thể xúc tiến chứ?” Nàng thở ra, người chùng xuống, ngó đăm đăm ra cửa. “Xúc tiến đi”, nàng thì thào. “Cứ làm bất cứ việc gì cần thiết. Miễn là giúp ích được cho con bé”. “Chúng tôi sẽ cố”, Klein nói. “Xin phép sử dụng điện thoại của bà nhé?” “Xin cứ tự nhiên. Trong văn phòng ấy!” “À, nhân tiện”, Klein nói lúc nàng quay lưng lại để hướng dẫn họ, “cô bé cũng cần được thay chăn đệm giường”. “Tôi sẽ lo việc ấy”, Sharon bảo. Cô đi đến phòng ngủ của Regan. “Để tôi pha chút cà phê cho các ông nhé!” Chris hỏi lúc các bác sĩ theo nàng xuống cầu thang. “Tôi đã cho hai vợ chồng người quản gia nghĩ buổi chiều, nên ta phải dùng đỡ cà phê tan ngay vậy”. Hai bác sĩ từ chối. “Tôi thấy là bà chưa cho niêm cánh cửa sổ kia lại”, Klein lưu ý. “Vâng, chúng tôi đã cho gọi thợ rồi”, Chris bảo ông. “Mai họ sẽ mang các cánh cửa chớp có khóa đến”. Bác sĩ gật đầu tán thành. Họ bước vào văn phòng. Klein liền gọi cho văn phòng của ông và dặn một người phụ tá mang thiết bị và thuốc men đến tận nhà. “Và nhớ chuẩn bị phòng thí nghiệm cho một cuộc xét nghiệm tủy sống”. Klein chỉ thị. “Tôi sẽ đích thân phụ trách ngay sau khi chích tủy sống ra”. Gọi điện thoại xong, ông quay lại Chris và hỏi xem kể từ lần ông gặp Regan vừa rồi cho đến nay, có chuyện gì xảy ra. “Vâng, hôm thứ Ba”, Chris cân nhắc, “thì không có chuyện gì xảy ra. Con bé lên ngay giường và ngủ thẳng giấc đến trễ tràng sáng hôm sau, rồi…” “Ồ, không, không phải, đợi chút”, nàng đính chính. “Không, nó không ngủ. Đúng rồi, Willie có cho biết chị ta nghe tiếng nó trong bếp sớm kinh khủng. Tôi còn nhớ là mình rất mừng vì thấy con bé biết thèm ăn trở lại. Nhưng sau đó nó đi ngủ trở lại, tôi đoán vậy, và cứ ở riết trong phòng suốt ngày hôm ấy”. “Ngủ suốt à?” Klein hỏi nàng. “Không, tôi nghĩ là nó đọc sách”, Chris đáp. “Chà, tôi bắt đầu thấy nhẹ nhõm hơn về điều đó. Tôi muốn nói là hình như chất Librium đúng là điều nó cần. Tôi nhận thấy con bé có phần xa cách và điều đó khiến tôi ưu phiền đôi chút, nhưng dù sao, đó vẫn là một sự cải thiện khá lớn lao. Rồi đêm qua nữa, cũng không có việc gì”, Chris kể tiếp. “Thế rồi, sáng hôm nay nó lại bắt đầu”. “Trời ơi, thực sự là nó đã bắt đầu!” Nàng lắc đầu. Chris thuật lại cho các bác sĩ nghe, lúc ấy nàng đang ngồi trong bếp thì chợt Regan vừa kêu thét vừa chạy xuống cầu thang tìm mẹ, nó co rúm người lại đằng sau ghế mẹ ngồi trong tư thế tự vệ, vừa bấu chặt lấy hai cánh tay của Chris, vừa giải thích bằng một giọng hãi hùng rằng Đại úy Howdy đang rượt đuổi nó, rằng ông ta đã cấu véo nó, xô đẩy nó, văng tục chửi thề với nó, dọa giết nó. “Ông ta kia!” Rốt cuộc nó rít lên, chỉ ra cửa bếp. Rồi nó ngã xuống sàn, thân mình nó nẩy lên trong những cơn co thắt, vừa thở hào hển vừa khóc lóc, than rằng Howdy cứ đá nó hoài. Rồi thình lình, Chris kể, Regan đứng giữa nhà bếp, dang hai tay ra, bắt đầu xoay tít “như con vụ”. Động tác đó cứ tiếp diễn hàng mấy phút cho đến lúc con bé ngã xuống sàn vì kiệt sức. “Rồi bất thần”, Chris kết thúc một cách đau đớn. “Tôi trông thấy sự… oán ghét trong mắt nó, đúng là nỗi oán ghét, rồi nó bảo tôi…” Nàng nghẹn lời. “Nó… gọi tôi là đồ… Ôi, Chúa!” Nàng bật khóc nức nở, hai tay ôm lấy mặt, khóc rưng rức. Klein lặng lẽ đến quầy rượu rót một ít nước lạnh từ vòi nước. Ông bước đến bên Chris. “Mẹ kiếp, thuốc lá đâu rồi?” Chris thở dài run rẩy, vừa đưa ngón tay ra quệt nước mắt. Klein trao cho nàng ly nước và một viên thuốc nhỏ màu lục. “Uống viên thuốc này đi”, ông khuyên. “An thần hả?” “Đúng”. “Tôi phải uống gấp đôi kia”. “Một viên là đủ rồi”. “Quen xài lớn rồi mà”, Chris thì thầm với một nụ cười héo hắt. Nàng nuốt viên thuốc rồi trao chiếc ly không cho bác sĩ. “Cám ơn”, nàng nói khẽ, mấy đầu ngón tay run rẩy đỡ lấy chân mày. Nàng khẽ lắc đầu. “Vâng, thế là bắt đầu”, nàng tiếp tục mạch chuyện một cách ủ dột. “Hoàn toàn là một cái gì khác hẳn. Cứ như thể nó là một kẻ nào khác vậy”. “Như là Đại úy Howdy chẳng hạn?” David hỏi. Chris nhìn ông, bối rối. Ông ta nhìn nàng thật chăm chú. “Bác sĩ định nói gì cơ?” Nàng hỏi. “Tôi không biết”, ông nhún vai. “Chỉ là một câu hỏi thôi”. Nàng quay sang nhìn lò sưởi với tia mắt ám ảnh, lãng đãng tận đâu đâu. “Tôi không biết nữa”, nàng nói ơ thờ. “Đơn giản là một người khác nào đó”. Một khoảng khắc yên lặng. Sau đó David đứng dậy cho biết ông phải đi đến một cuộc hẹn khác, và sau một vài câu khích lệ, ông cáo biệt. Klein đưa ông ra cửa. “Anh sẽ kiểm soát chất đường chứ?” David hỏi ông. “Không, tôi chỉ là một chàng ngốc trong làng Rosslyn thôi”. David cười nhẹ. “Chính tôi cũng hơi lúng túng về trường hợp này”, ông bảo. Ông trầm ngâm quay đi. “Một ca kỳ lạ”. Suốt một lúc, ông cứ xoa cằm ra dáng tư lự. Sau đó, ông ngước lên nhìn Klein. “Nhớ cho tôi biết điều anh khám phá được nhé?” “Anh về à?” “Vâng, tôi về nhà. Nhớ gọi nhé!” Ông vẫy tay tạm biệt, rồi cáo lui. * * * * * Một lúc sau, khi thiết bị đã được chở đến, Klein liền gây mê vùng cột sống của Regan bằng chất novocain, rồi trước sự chứng kiến của Chris và Sharon, ông trích dịch tủy sống ra, mắt vẫn quan sát áp kế. “Áp suất bình thường”, ông thì thầm. Lúc xong, ông ra phía cửa sổ để xem thử dịch tủy trong hay đục. Dịch tủy trong. Ông cẩn thận bỏ các ống nghiệm chứa dịch tủy vào túi y khoa. Klein căn dặn người mẹ. “Tôi không tin là cô bé sẽ tỉnh giấc đâu, nhưng đề phòng trường hợp nó lại tỉnh lúc nửa đêm và gây náo loạn, có lẽ bà phải cần đến một người điều dưỡng trực sẵn để chích thuốc an thần cho nó”. “Tôi làm được chứ?” Chris lo lắng hỏi. “Tại sao không nhờ một người điều dưỡng?” Nàng không muốn đề cập đến thái độ nghi ngại rất sâu sắc của nàng đối với giới bác sĩ, y tá. “Tôi muốn tự đảm đương lấy”, nàng nói dung dị. “Được chứ ạ?” “Chà, việc chích thuốc rất dễ gặp bất trắc”, ông trả lời. “Chỉ cần có một bọt không khí thôi, cũng đủ nguy hiểm lắm rồi”. “Ồ, việc đó tôi làm được mà”, Sharon nói chen vào. “Mẹ tôi điều hành một bệnh xá ở Oregon”. “Thế nữa! Cô sẽ giúp được chứ, Sharon. Cô ở lại đêm nay được chứ?” Chris hỏi cô gái. “Chà, còn quá đêm nay nữa đấy”, Klein ngắt lời. “Có thể cô bé sẽ cần được tiếp chất dinh dưỡng vào tĩnh mạch, tùy theo tình trạng tiến triển ra sao”. “Bác sĩ dạy tôi cách truyền dịch, được không?” Chris bồn chồn hỏi. Ông gật đầu. “Vâng, được thôi”. Ông ra toa mua chất Thorazin loại hòa tan và các ống chích loại dùng xong rồi bỏ. Ông trao toa cho Chris. “Bà cho kiếm các thứ này ngay”. Chris trao toa cho Sharon. “Nè, cưng, giúp giùm chị việc này nhé? Chỉ cần gọi điện thoại là họ đưa đến ngay. Tôi muốn tháp tùng bác sĩ lúc ông làm các xét nghiệm này… Có gì phiền không ạ?” Nàng hỏi bác sĩ. Ông nhận thấy nét căng thẳng quanh đôi mắt nàng, vẻ băn khoăn và bơ vơ, tuyệt vọng. Ông gật đầu. “Tôi hiểu tâm trạng bà”, ông mỉm cười dịu dàng với nàng. “Tâm trạng tôi cũng y như thế khi tôi bảo người thợ máy coi ngó dùm chiếc xe hơi của tôi vậy”. Họ rời nhà đúng 6 giờ 18 phút tối. * * * * * Trong phòng thí nghiệm của ông tại trung tâm y khoa Rosslyn, Klein làm một số các xét nghiệm. Đầu tiên ông phân tích hàm lượng protein. Bình thường. Kế tiếp là đếm lượng huyết cầu. “Quá nhiều hồng cầu”, Klein giải thích, “có nghĩa là xuất huyết. Còn quá nhiều bạch cầu có nghĩa là bị nhiễm trùng”. Ông đặc biệt tìm kiếm một sự nhiễm trùng thể nấm, cái thường là nguyên nhân gây ra chứng hành vi kỳ quặc mãn tính. Lại một lần nữa, vẫn không có kết quả. Cuối cùng, Klein làm xét nghiệm hàm lượng đường trong dịch tủy. “Tại sao?” Chris hỏi với vẻ miệt mài. “Như thế này đây, lượng đường trong tủy sống”, ông giải thích, “phải đo được bằng hai phần ba lượng đường trong máu. Bất cứ một hàm lượng nào thấp hơn một cách đáng kể so với tỷ lệ trên đều có ý nghĩa là đối tượng đã mắc phải một chứng bệnh, trong đó vi trùng ăn mất đường trong định tủy sống. Và nếu như vậy, nó có thể giải thích cho những triệu chứng của cô bé”. Nhưng ông lại không tìm thấy gì. Chris lắc đầu, khoanh tay. “Chúng ta lại dậm chân tại chỗ”, nàng thầm thì vẻ ảm đạm. Klein trầm ngâm mất một lúc. Cuối cùng ông quay lại nhìn Chris. “Trong nhà bà có cất các loại thuốc men gì không?” Ông hỏi nàng. “Hở?” “Amphetamines? LSD?” “Ồ, không. Không làm gì có mấy thứ đó”. Ông gật đầu, nhìn đăm đăm mũi giày. Một lúc sau, ông ngước lên nói: “Chà, tôi nghĩ đã đến lúc ta phải tham khảo ý kiến một nhà tâm thần học rồi, bà MacNeil”. Nàng về đến nhà đúng 7 giờ 21 phút tối. Đứng ở cửa, nàng gọi. “Sharon?” Sharon không có nhà. Chris lên gác, đến phòng ngủ Regan. Cô bé vẫn ngủ say. Tuyệt không một nếp gợn trên chăn đắp. Chris để ý thấy cánh cửa sổ mở toang hoác. Có mùi nước tiểu. Chắc là Sharon mở cửa cho thoáng khí, nàng nghĩ… Nàng đóng cửa lại. Cô ta đi đâu nhỉ? Chris quay xuống cầu thang vừa vặn lúc Willie bước vào. “Ủa, Willie. Hôm nay có gì vui không?” “Đi mua sắm. Xem phim”. “Karl đâu?” Willie phát một cử chỉ thỏa thích. “Anh ấy chịu cho tôi đi xem ban Beatles lần