Đọc truyện ma- Số 13 – Full – Quỷ Cổ Nữ

Số 13 – Chương 01 Ngày lạnh giá nhất của mùa đông năm nay, hoàng hôn còn chưa xuống, nhiệt độ đã xuống dưới âm 10 độ vậy mà bàn tay Na Lan đang đẫm mồ hôi. Cô đang lang thang trong một ngôi “làng ma” thứ thiệt. Làng này vốn có tên Mậu Độc, kiểu sơn thôn như này vốn rất điển hình với cảnh sắc non xanh nước biếc, cách thành phố không xa cũng chẳng gần, có con đường cao tốc mới sửa chạy ngang qua, môi trường vừa ô nhiễm mà cũng lại ngan ngát hương thơm của rừng thông. Mới ngày nào còn rôn ràng nhốn nháo những người ngựa qua lại như mắc cửu trên con đường duy nhất vào làng, bây giờ đã là làng trống, chỉ thấy sừng sững tấm bảng “Công trình Hô Tiếu Sơn Trang Nhất Kỳ” đứng cười ngạo nghễ. Công việc khó khăn nhất là phá bỏ và di dời ngôi làng đã hoàn thành, đang dịp tết nhất còn án binh bất động, sang năm sẽ thi công toàn diện, hiện tại vẫn trống trải. Nên làng này giờ không có lấy một bóng người, không một tiếng người, đến một con vật nhỏ bé nhất cũng chẳng thấy bóng đâu. Như vậy chứng tỏ người hẹn cô đến đây ắt hẳn biết rất rõ nơi này. Đây là một manh mối rất quan trọng để báo với cảnh sát. Trước mắt cô cần bảo toàn tính mạng để trở về Giang Kinh đã. Nếu kẻ bắt cóc Thành Viên Viên thật sự là thằng khốn “Số 13” điên rồ đấy thì cô lành ít dữ nhiều rồi. Lòng bàn tay mồ hôi càng lúc càng nhiều, tay xách cảu cái cặp da thật khó chịu, giữ lỏng ra không được mà chặt lại cũng không xong. Ùn ùn kéo đến đám mây u ám trên đỉnh Diên Sơn, mang theo một tiếng gào thê lương, đó không phải tiếng gió trước trận bão tuyết, mà như tiếng chó sói đói ăn kêu loạn, Na Lan bỗng thấy rợn người quá! “Số 13” là số hiệu của một nghi phạm tội danh bắt cóc liên hoàn của nội bộ ngành công an, hắn đã gây ra trên mười vụ án, từ học sinh tiểu học đến sinh viên đều là đối tượng bắt cóc của hắn, đều đòi tiền chuộc, nhưng bất kể gia đình bị hại có báo cảnh sát hay không cuối cùng hắn đều kết thúc phi vụ bằng việc giết con tin. Hình như mục đích bắt cóc của hắn không phải vì tiền bạc mà chính là giểt người. Mỗi tháng vào ngày 13 hắn đều bắt cóc một người, cả năm trời vẫn đều đặn như vậy. Thành Viên Viên 16 tuổi bị bắt cóc vào ngày 13 tháng 2, tức ngày 30 tết. Lúc này Na Lan rất muốn mắng chửi ai đó, nhưng cũng chỉ mắng được bản thân mình thôi: tại sao lại nhận lời đến đây? Tại sao lại hành động ngược hết với những quyết định của lý trí? Thực ra cô không có nhiều lựa chọn. Trước hết, bọn bắt cóc nói như đinh đóng cột trong điện thoại rằng, nếu báo cảnh sát lập tức chúng giết con tin; thứ hai, nhất định phải để Na Lan một mình đến giao 55 vạn bạc cho chúng. Thành Tuyền, cha của Thành Viên Viên, ông chủ khai phá Hô Tiếu Sơn Trang lại chính là anh trai của cô. Sao lại cứ phải mình đi giao tiền?” Lúc trước Na Lan đã nghĩ bao nhiêu câu an ủi anh trai mình, khi nghe Thành Tuyền truyền đạt yêu cầu kỳ quái của bọn bắt cóc thì lập tức chuyển sang suy nghĩ thực tế hơn. “Anh ơi, anh nhất định phải báo cảnh sát, không phải sợ bọn mất dạy đấy uy hiếp, làm sao chúng biết được anh báo cảnh sát chứ” Hiển nhiên Thành Tuyền đã sớm suy xét vấn đề này “Nhưng em nghĩ xem, sao thằng khốn đấy lại biết tên của em? Làm sao biết em là cô của Viên Viên? Làm sao anh anh không cảm thấy nhất cử nhất động của chúng ta đều bị hắn thâu tóm hết nếu chúng ta báo cảnh sát làm sao hắn không biết chứ?” “Nhưng nếu hắn thật sự là thằng Số 13….Thì khả năng nó giết người điên cuồng rất cao, nhờ đến cảnh sát là hi vọng duy nhất, em có thể giúp anh liên lạc, anh biết em có bạn làm ở cục…” “Đương nhiên anh biết, nhưng chắc chắn thằng khốn đấy cũng biết! Em báo cảnh sát, nhất định hắn sẽ phát hiện ra, lúc đấy chẳng giữ được tính mạng của Viên Viên nữa L” Viên Viên là sinh mạng của Thành Tuyền, trong điện thoại, Thành Tuyền sụt sịt nói “Nộp tiền cho hắn ít nhất còn có hy vọng, hi vọng rằng hắn thật sự chỉ cần tiền” Hoặc người say chẳng phải vì rượu, có lẽ Na Lan vẫn kiên quyết muốn Thành Tuyền báo cảnh sát, thậm chí muốn tự làm chủ thay Thành Tuyền đi báo cảnh sát, chí ít cô cũng kiên quyết không muốn một mìnnh mình đi vào hang cọp. Nhưng mà, cô cũng lờ mờ cảm thấy, Thành Viên Viên bị bắt cóc không phải do vận rủi ngẫu nhiên của 1 tiểu như nhà giàu mà còn có nguyên nhân khác, thậm chí liên quan đến cả bà cô bé nhỏ này. Thế nên, cô đành mang theo cái cặp da to tướng, đứng hứng cơn gió lạnh giá trên cái hoang thôn không một mái nhà hẻo lánh nơi ngoại ô này chờ đợi số mệnh đến với mình. Cô quan sát tỷ mỷ, chẳng thấy một bóng người, thế nhưng chẳng hiểu sao lại cảm giác có đôi mắt đang nhìn cô chằm chằm. Dù trời sắp tối, nhưng hắn vẫn có thể chĩa chính xác đầu ngắm vào đầu Na Lan, rõ ràng đó là một cái đầu rất đẹp, nếu theo những gì hắn đọc được thì đó còn là một bộ óc rất thông minh. Ở tuổi này, đó là một cái đầu cộng hưởng của cả trí tuệ và nhan sắc. Hắn nghĩ, nếu kéo cò súng, bộ óc hoàn mỹ này sẽ vỡ nát ra dạng gì. Hắn, kẻ được người ta cho là là tàn nhẫn cũng cảm thấy tiếc. Thế chẳng lẽ trên đời có sự hoàn mỹ thật ư?? Hắn rút súng lại, vô thức bàn tay sờ mò đến cái rìu giắt bên mình, nếu lấy lưỡi rìu sắc bén này chém cái đầu hoàn mỹ kia cảm giác sẽ thế nào nhỉ????? Cảm giác bị săm soi càng lúc càng mạnh, Na Lan đưa tay giữ cổ áo chặt hơn như để nhằm che được cặp mắt kia. Đúng lúc đó, cô nghe đằng sau vụt qua một tiếng động rất khẽ, tim đập thình thịch, cô nhanh chóng quay người lại. Trên đồng hoang tàn cách cô 5m, nằm bò ra đấy một con chó sói hay nói là giống như chó hoang. Na Lan thở phào một cái, đuôi con chó hoang rủ bệt, dù nó có vẻ rất đói nhưng dường như không còn đủ sức để có ý định tấn công cô nữa. Bỗng, cô lại cảm thấy sau lưng có hơi thở nhẹ, như ma xui quỷ khiến, cô chầm chậm quay người lại, đối mặt với nó. Cứ ngỡ sẽ gặp ánh mắt một con chó hoang đáng thương đói ăn nữa. Theo bản năng Na Lan kinh sợ há hốc miệng, người đó để ngón tay trỏ trước môi ra hiệu im lặng, tay kia giơ một lưỡi rìu. Với chút ánh sáng yếu ớt cô có thể thấy rõ độ sắc bén của lưỡi rìu. Hắn lắc lắc cái đầu, đung đưa lưỡi rìu. Thế là Na Lan chẳng dám hét lên, vả lại cô cũng biết, có hét thì cũng chỉ vọng lại thôi chẳng ai nghe được đâu. Cảm giác không lành khiến cô hạ giọng nói: “Tiền ở trong cặp da, Viên Viên đâu?” – “Cô biết tôi là ai không?” Số 13 – Chương 02 Na Lan chẳng buồn chiêm ngưỡng diện mạo con người này làm gì, nhưng với khoảng cách gần như thế cô chẳng thể quay mặt đi. Đó là một khuôn mặt thanh niên bình thường, tuổi không quá 30. Không biết có phải do ánh sáng mà sắc mặt hắn vừa trắng bệch vừa u ám, mắt không to mà đang cố mở to ra, thấy toàn lòng trắng. Mũi hắn ửng hồng, có thể do lạnh, có lẽ do men rượu vì trong hơi thở của hắn có mùi rượu đế. Không thể là bia, không phải rượu vang, không có hương táo, đích thị là rượu đế, mùi rượu đế chất lượng thấp . “Viên Viên đâu?” Na Lan hỏi thêm câu nữa. Cô đàm phán với hắn đúng mực thước. Thực ra cô định nói: “Tôi không quan tâm anh là thằng nào, trong mắt tôi ang không bằng con chó hoang ở đằng sau. Tôi chỉ muốn anh trả lại Viên Viên。Sau cô nhận ra rằng tỏ ra không thèm quan tâm đến câu hỏi của thằng này có vẻ là một sai lầm. Với giọng nói đặc sệt tiếng địa phương, con chó điên xa lạ này nói:“Có cần tôi phải nói ra cô mới biết tôi là ai không?” Cô không chỉ thấy sự thảm đạm trên lưỡi rìu của hắn mà còn có vệt máu đỏ thẫm dính trên đấy. “Không…không cần” Na Lan nhận ra, đúng là do sợ hãi và hoang mang ban đàu mà quên mất cái sự học hành cả đời của mình, cô là nghiên cứu sinh tâm lý học tại Đại học Giang Kinh, chuyên ngành tâm lý tội phạm học, đồng thời chọn đề tài bệnh tâm thần lâm sàng để nghiên cứu. Bất luận người này là ai, dễ nhận thấy hắn rất quan tâm đến sự “thán phục” và “kính nể” của người khác với tên tuổi của hắn. Mục đích bắc cóc của hắn xem ra chỉ có một phần nhỏ là tiền bạc, chủ yếu là muốn được công chúng kính nể mình hơn. Nếu hắn thật sự là tên tội phạm số 13, có thể giải thích được hành động giết con tin về sau của hắn, đó là việc sẽ làm cho người ta sợ hãi hoang mang nhất, mang đến cho bọn tội phạm bắt cóc cảm giác sảng khoái nhất. Đó là một lý thuyết rất cơ bản trong tâm lý tội phạm. Cô hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói: “Chẳng lẽ anh chính là…nhân vật khởi nguồn của đại án “Số Mười Ba lẫy lừng.” Lòng trắng trong đôi mắt hắn như phát ra ánh sáng, đương nhiên lời nịnh hót của Na Lan đã chạm đến tiếng lòng hắn. Na Lan thấy buồn nôn, nhưng cô biết lúc này một câu một từ, nhất cử nhất động của mình đều sẽ quyết định tính mạng bản thân và Viên Viên。 “Biết vì sao công an gọi mấy vụ án bắt cóc đấy là Mười Ba không?” Có thể do cảm giác của cô sai nhưng Na Lan lại thấy giọng điệu con người này rất bình thường, “Nói xem, tôi biết cô có quan hệ với nội bộ bọn công an” “Làm sao anh biết?” Na Lan hỏi như vậy lại rồi nhận ra mình lại hồ đồ mắc sai sót. Quả nhiên, tiếng gầm gừ đầy mùi rượu bay thẳng vào mặt cô rằng “ Tôi đang hỏi cô, không phải là cô đang thẩm vấn tôi đâu!” “ Được rồi, tôi xin trả lời, bởi các vụ bắt cóc đều xảy ra vào ngày mười ba nên cảnh sát đặt tên như vậy để thuận tiện cho việc điều tra” “Sai lầm” Lần này hơi men phả ra hơi bất ngờ, “Đồ ngu, bọn chó nghiên cứu nghiên cò các người, luận văn luận veo cũng chỉ là những thứ hiểu biết nửa vời” Người này nhất định có là có học vấn, xem ra luận văn của mình lại là một manh mối điều tra, nếu cô có thể sống sót để trở về Giang Kinh. “Vậy mong anh chỉ bảo” Na Lan hơi run run nói, cô biết, trước mặt thằng này cần hết sức duy trì sự sợ hãi; được cái, trong làng ma hoang tàn này, giữa một tên tội phạm điên cuồng và một con chó hoang đói ăn, việc tỏ ra sợ hãi cũng không cần dùng đến nhiều kỹ thuật diễn xuất lắm. “Vụ bắt cóc đầu tiên xảy ra vào thứ bày ngày 13 tháng 2 năm ngoái” hắn hơi cười cười, hình như đang chìm đắm trong hồi ức tươi đẹp của đời mình “Đó là vụ án do phân cục Văn Nguyên lập, theo số thứ tự đánh số của cục hình sự địa phương, hồ sơ vụ án này có hai số cuối là một ba, vừa hay trùng với số Mười Ba, đây mới là lai lịch thật của tên Mười Ba này.” “Đã rượu vào rồi mà ăn nói vẫn tỉnh táo rõ ràng, một lần nữa cho thấy tên này không phải một kẻ cam chịu làm tên tiểu tặc tầm thường. Nét mặt Na Lan lộ ra vẻ rằng: “hóa ra là thế” “Cô và Thành Tuyền đều rất thông minh, đã không báo cảnh sát. Hai vụ đầu tiên, đều là hai đứa nữ sinh, bố mẹ chúng không nghe lời đi báo án nên hôm sau phải đi gom xác con về” cứ như đang đọc một bản tin dự báo thời tiết không mưa không nắng trên đài, hắn bình thàn kể lại Na Lan lại thận trọng thăm dò: “Chúng tôi không đinh làm trái lời dặn của anh, cũng chẳng có tâm địa gì. Tiền cũng mang đến rồi, một xu cũng không thiếu, anh kiểm tra mà xem.” “Cô cho rằng tôi là thằng ngu à mà đứng đếm tiền chỗ gió lạnh này!” “ Tôi xin anh đấy, ít nhất cũng cho tôi nhìn thấy Viên Viên.” Na Lan chán nản hạ mình cầu xin, nhưng cô biết cô đang giao chiến với một bệnh nhân tâm thần mắc chứng đam mê giết người, dựa vào lý lẽ thông thường rất khó thắng được.” 。 Đột nhiên trên mặt tên Mười Ba xuất hiện nụ cười thỏa mãn, một tay hắn giữ chặt cánh tay Na Lan, sát lại gần mặt cô, mùi rượu xộc vào mũi càng nồng. Hắn như con chó hoang đánh hơi ngửi ngửi trên gáy Na Lan, lần đến tai cô nói “không có nước hoa mà lại có mùi hương tự nhiên” “Na Lan bỗng rùng mình, không lẽ mình đóng vai nhu nhược hơi quá đà?” Để thể hiện sức mạnh của mình với người khác giới là một trong những động cơ chủ yếu của hành vi cưỡng bức, nếu như mình quá ngoan ngoãn thì khó tránh được rắc rối cho bản thân. “Chúng tôi hoàn toàn làm theo lời của anh, chuẩn bị đủ tiền rồi, xem ra anh là người chấp nhận….” “Không phải diễn trò tâm lý với tôi!” Số Mười Ba bỗng mạnh tay kéo Na Lan, “muốn được đến chỗ Viên Viên thì cô phải đi cùng tôi một chuyến Tại sao lại cần tôi đi cùng? Sợ giao dịch thành công rồi cảnh sát sẽ đến ư? Anh cần thêm bảo hiểm bằng cách bắt tôi làm con tin tiếp theo hay lấy tiền rồi giết con tin, giết luôn cả người đưa tin?” Lưỡi rìu giơ lên, Na Lan không có nhiều lựa chọn. Số 13 – Chương 03 Băng qua đống gạch ngói đổ nát, đến trước một nhà kho tồi tàn, Số Mười Ba đẩy Na Lan vào trong một chiếc xe khách nhỏ ChangHe Suzuki han han gỉ gỉ. Chỉ có phép lạ xuất hiện chứ Na Lan chắc chắn trở thành con tin tiếp theo rồi Trước đây, Na Lan không bao giờ tin vào điều diệu kỳ. Mãi đến khi chiếc mô tô QINGQI xuất hiện, đi thằng đến chỗ xe Suzuki rồi dừng lại, lái xe đó không thèm cởi mũ bảo hiểm, nhảy xuống xe, vung tay quát lớn: “Không được, cô không thể đi với hắn được, là tự sát đấy!” Chưa nói hết câu, chân đã chạm đất. Số Mười Ba ngay lập tức thúc một cú đấm thật mạnh vào bụng anh ta, người này không phải kỵ sỹ và cũng không phải điều kỳ diệu hì cả. “Rất xin lỗi, võ công của mày cũng xoàng quá” Số Mười Ba không che đậy thái độ châm chọc của mình hỏi : “Sao mày tìm được đến đây! “Tao không cần phí lời nói nhiều với mày làm gì”- giọng lưỡi như hiệp khách vậy, Số Mười Ba tiếp tục dùng chân với đôi giày da cứng đá vào chỗ hiểm người đó một lần nữa, nhưng “đại hiệp” vẫn không né tránh. Số Mười Ba có chút “nể nang” hơn nói tiếp : “Chí ít mày cũng không phải là một thằng chó vô tích sự đi nghiên cứu tâm lý học.” Trên mặt đại hiệp be bét máu, không còn sức chống cự nữa, Số Mười Ba bắt đầu lục soát người. Vì lúc nghe có tiếng động cơ mô tô Số Mười Ba đã lấy sợi dây thừng ni lông buộc chặt tay cô vào cửa xe nên cô chỉ có thể đứng một chỗ quan sát toàn bộ sự việc. Hắn nhanh chóng bỏ hết đồ trong ví của “đại hiệp” ra. “Nhạc Thiều Hoa….Nhạc đại hiệp”, như một đứa trẻ con có được món đồ chơi mới, Số Mười Ba tỏ ra thích thú vô cùng. “Ờ…thẻ phóng viên, con chó của báo Tân Giang, hóa ra là phóng viên à…không phải hỏi cũng biết mày đi viết bài theo dõi toàn bộ tiến trình vụ trọng án Số Mười Ba này. Mày còn chưa trả lời câu hỏi của tao: làm sao mày lần được đến đây hả? Bàn tay Số 13 hơi run run lên, Na Lan nhận ra hắn bi kích động, không phải do sự xuất hiện bất ngờ của người phóng viên, mà bởi mệnh lệnh của hắn không được thi hành đúng. Hắn giơ cao lưỡi rìu “Không phải tôi bám theo để viết bài, tôi đang đi lấy tin tức về việc thôn Mậu Độc bị cưỡng chế giải tỏa, chỉ là đến đây chụp ảnh cảnh hoang tàn nơi này thôi….” Viên phóng viên bào chữa cho sai phạm của Na Lan, lại ăn một cú đá nữa. Dựa vào đâu mà tin được mày? Na Lan lên tiếng: “Anh lục túi của anh ta mà xem Số Mười Ba quát: “Im mồm” Số Mười Ba lôi ba lô trên lưng Nhạc Thiều Hoa xuống, bắt đầu lục lọi. Hắn tìm được một quyển số ghi chép của phóng viên, trên đó có ghi lại nội dung phỏng vấn một số người ở thôn. “Đọc bài phỏng vấn này thì thấy đội phá dỡ này đều là bọ du côn, ít nhất mười mấy người trong thôn đã bị chúng đánh trọng thương, điều này có đúng không?” hắn kề lưỡi rìu vào gần cổ Nhạc đại hiệp “Có một vài chi tiết không chính xác, nhưng hầu như là đúng thế” Nhạc Thiều Hoa thở dài. Số Mười Ba cười gằn, mỉa mai nói: “Xem ra báo của các người không đưa tin sai lệch, mày đến thật không đúng lúc, bức ảnh lịch sử này không không được chụp, cút lên xe!” Thế là, hắn lại bắt thêm một con tin nữa cùng Na Lan Chiếc xe ChangHe Suziki được hắn cải trang lại, ngoài ghế lái xe và ghế bên được giữ lại ra, các hàng ghế phía sau đều bị tháo hết, lắp vào đó là hai ghế băng bằng da dựa sát vào thân xe theo chiều dọc. Trước khi lên xe, điện thoại và máy ảnh của hành khách đều bị Số Mười Ba dẫm nát, hai tay Na Lan và Nhạc Thiều Hoa bị trói chặt, mỗi người ngồi trên một ghế, mặt đối mặt nhìn nhau lâu. Mũ bảo hiểm đã tháo ra từ lâu, Nhạc Thiếu Hoa có bộ tóc xù, nhưng xù theo kiểu rất phong cách (style), kèm theo đó đôi lông mày rậm, mũi miệng vẫn còn vệt máu khô, khuôn mặt rất khôi ngô, thời bây giờ khó mà tìm được người có tướng mạo thế này. Nhưng điều này cũng chẳng làm Na Lan có thiện cảm hơn với anh ta. “Anh đến đây làm gì để gây thêm rắc rối” “Đây không phải anh anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng ít nhất cũng gọi là thấy việc bất bình chẳng tha chứ” Na Lan không nói ra chủ ý chủ ý của mình: sự can dự của người ngoài có thể làm thay đổi lớn tới tâm lý của Số Mười Ba trong việc quyết định thời gian xử lý con tin. Nếu như vậy, để thể hiện sức mạnh và được kính sợ kẻ thứ ba rất dễ trở thành chất xúc tác.。 “Xin lỗi, tôi không nghĩ nhiều như vậy….chỉ nghĩ rằng mình phải dũng cảm, mong cô hiểu cho….chẳng phải cô học tâm lý học ư?” Nhạc Thiều Hoa mở to mắt nhìn Na Lan Na Lan quay mặt sang hương khác không muốn nhìn anh ta Có điều, quay mặt sang hướng khác thì không nhìn thấy cảnh quang bên ngoài. Sau khi được bố trí lại, ngăn giữa buồng lái và khoang hành khách là một tấm thủy tinh mờ mờ, chỉ để lại một ô cử sổ nho nhỏ, để lái xe tiện theo dõi động tĩnh của hành khách qua gương chiếu hậu. Qua ô cửa nhỏ Na Lan chỉ thấy những bóng hình lắc lư chuyển động nhanh chóng. 。 Không biết xe đã đi bao lâu ngoài cái tối tắm thì cũng chỉ thấy tăm tối. “Hình như chúng ta đang lên núi, đang men theo một con đường núi” Nhạc Thiều Hoa nói :“Sau khi Hô Tiêu sơn trang xây dựng xong, các con đường lân cận đều sẽ được tu sửa, nhưng bây giờ vẫn là đường cho ngựa chạy thôi, chỉ có những người thích đánh xe thô sơ mới quen kiểu lắc lư thế này. Số Mười Ba lại cười khẩy một tiếng: “Tất nhiên còn có bọn bắt cóc nữa” Na Lan cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt, nhẹ nhàng nói: “thuộc đường thuộc lộ, đại ca chắc là người ở đây” “Tôi nói cho cô để cô đi báo với cảnh sát à “Không, chỉ là muốn nói chuyện với anh thôi, anh nói anh đã đọc qua luận văn của tôi…nói thật, con mọt sách như tôi khi biết có người đã đọc tác phẩm của mình thì cảm kích vô cùng.” “Ờ, chính là bài luận văn về tâm lý tội phạm học giúp cô thăng tiến đấy hả?” Nhạc Thiều Hoa nói leo vào đúng lúc không nên nói nhất. Vẫn không nhận thấy ánh mắt phẫn nộ của Na Lan tiếp tục: “Nghe nói cô đã đến các nhà tù khắc cả nước để điều tra hàng ngàn tên tội phạm phạm tội nghiêm trọng, đã phân tích rất sâu sắc, nghe đâu đó là thành tựu có tính toàn diện nhất trong nghiên cứu tâm lý tội phạm học, đạt được liền hai giải thưởng lớn của bộ giáo dục và bộ công an….”. Số Mười Ba lạnh lùng cắt ngang: “Toàn những suy đoán chủ quan, kết luận vô căn cứ, định lấy con số để giải thích tâm lý phức tạp của con người, thế mà gọi là công trình nghiên cứu khoa học của cô à?”. Na Lan gắng sức đá vào chân Nhạc Thiều Hoa một cái, nếu hắn còn không hiểu ý của cô thì có thể nói hết thuốc chữa, sự nghiệp phóng viên của hắn chắc chắn tàn ở đây. “Chỉ bảo của anh rất hợp lý, rất nhiều chuyên gia cũng tỏ ý băn khoăn như vậy khi bình luận bài của tôi, tôi quá dựa vào những phân tích thống kê, tâm lý học trình độ cao thì không thể phân loại một cách có hệ thống được.” Na Lan không nói ra hai từ “tội phạm” trong “tâm lý tội phạm” ra để tránh gây kích động cho Số 13, tội phạm thường cho rằng mình bị dồn ép lên núi Lương Sơn, là nạn nhân trong một số hoàn cảnh hay xã hội chứ không phải làm đang làm việc ác, đây là kiến thức cơ bản của tâm lý tội phạm học. Quả nhiên, giọng điệu của Số 13 có chút nhẹ nhàng hơn: “ Ví dụ, luận “xã hội nhìn nhận” mà cô đề cập đến rất nông cạn, cô bảo một người sẽ nhằm để được xã hội nhìn nhận mà gây ra những hành vi cực đoan, thậm chí phạm tội. Nhưng nhà tâm lý học các người đã không chú ý đến một mấu chốt, đó là dư luận xã hội thay đổi liên tục, có lúc theo hướng tích cực, có khi thay đổi theo hướng tiêu cực. Đưa ra cho cô ví dụ như này, ngày nay xã hội lấy sự giàu có để nhìn nhận và tôn sùng nó, với một vụ bắt cóc tống tiền thì kẻ bắt cóc nhận được tiền rồi thả người, chỉ hại người ta trong thời gian ngắn; nhưng với tiền bỏ ra cho tình nhân, bị hại là cả một gia đình, ảnh hưởng đến cả cuộc đời của mấy con người liền. Thế nhưng xã hội và pháp luật chấp nhận cái nào hơn? Kẻ bắt cóc tống tiền nhận được tiền thì thỏa mãn, hắn có dám cho rằng xã hội chấp nhận mình được không? Hắn có thể đi rêu rao khắp nơi tiền đó lấy từ đâu không? Trái lại tôi thấy nên gọi là luận “thỏa mãn cơ bản cuộc sống” Na Lan nhíu mày một lúc, hình như đang suy nghĩ lời nói của Số Mười Ba, tạ ơn trời đất là lúc này tay phóng viên không phát biểu lời bình luận nào. “Lời anh nói rất có lý, nhưng theo những gì tôi tìm hiểu về họ, họ đều biết yêu và hận, có tình cảm gia đình sâu đậm, cũng nhận thức được nỗi đau chia ly, các phương tiện truyền thông và tác phẩm văn học, điện ảnh thường bình diện hóa con người chỉ với tốt hoặc xấu







Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Đọc truyện ma – oan hồn bên hố xí

Đọc truyện ma – oan hồn bên hố xí Xin giới thiệu cho các bạn một siêu phẩm văn học...

Truyện Ma

08:45 - 10/01/2016

Người quan trọng nhất trên đời

Người quan trọng nhất trên đời-"Hãy xóa đi một cái tên nữa đi!", tiếng của thày ...

Truyện Ngắn

06:58 - 23/12/2015

Xử lý nước

Xử lý nước Tại một vùng bị bệnh dịch tả hoà...

Truyện Cười

22:48 - 26/12/2015

Dư vị thật thà của một thời aó trắng

Dư vị thật thà của một thời aó trắngNgười ta bảo rằng, những gì trong giấc mơ đêm về c...

Truyện Ngắn

11:43 - 23/12/2015

Ngắn và vui - Chuyện đàn ông

Ngắn và vui - Chuyện đàn ôngÁo lót của phụ nữ cũng giống như một gói bim bim: ...

Truyện Ngắn

01:49 - 23/12/2015


Disneyland 1972 Love the old s