là như vậy. Thế thì tiếc quá.” Diệp Tiêu mỉm cười, “Thực ra tôi đến đây là mong chị có thể chỉ giáo cho. Tôi nghĩ, chị là một nhà văn trinh thám thiên tài, nhất định chị hiểu rõ cách thức phạm tội và điều tra, sẽ rất vui lòng cùng chúng tôi phá án hoặc gợi ý cho chúng tôi.” Dung Nhan bỗng nhiên cười khẩy rồi trả lời: “Tôi? Tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường. đến ngay cái chết của chồng mình tôi còn không hiểu nổi.” “Có thể tôi đã đắm chìm trong cuốn Vụ án mạng ở đường Tân Nguyệt của chị rồi, dạo này tôi đang đọc lại cuốn đó. Chị đúng là một thiên tài.” “Thiên tài? Là tội phạm thiên tài? Anh đang ám chỉ điều đó đúng không?” “Xin lỗi chị, Dung Nhan, chị hiểu nhầm ý của tôi rồi.” Lông mày của Dung Nhan bỗng có chút kích động. Cô nhìn vào mắt Diệp Tiêu nói: “Tôi chưa giết người bao giờ.” “Tất nhiên, chị tất nhiên chưa giết người bao giờ. Ai lại nghĩ một người con gái xinh đẹp thế này lại là kẻ sát nhân đâu chứ?” Diệp Tiêu có phần khó xử, chỉ biết cười xòa. Bỗng nhiên, di động của anh đổ chuông, “Xin lỗi chị.” Diệp Tiêu đi về một phía, cầm máy điện thoại lên nghe. Là điện thoại của Trịnh Trọng: “Diệp Tiêu, cậu đang ở đâu đấy?” “Tớ đang ở bán đảo Hoa Viên , có việc gì thế?” Anh dùng giọng nói nhỏ nhất có thể để trả lời. Trịnh Trọng có vẻ gấp gáp nói: “Tang Tiểu Vân bỏ chạy rồi, cô ta nhất định có vấn đề gì đó.” “Tớ hiểu rồi, cậu đợi đấy, tớ sẽ đến ngay.” Kết thúc cuộc điện thoại, anh quay đầu lại về phía Dung Nhan nói: “Xin lỗi, tôi phải về đây.” Dung Nhan lại trở về với trạng thái bình tĩnh như trước. Cô tiễn Diệp Tiêu ra đến cửa, và nói: “Mong là anh sớm tìm ra hung thủ.” Lúc mở cửa xe chuẩn bị rời đi, anh quay đầu lại nói với Dung Nhan: “Dung Nhan, tôi cam đoan với chị là sẽ bắt được hung thủ. Sẽ sớm thôi.” ° ° ° Nhân lúc trời tối, Mã Đạt lại một lần nữa âm thầm đến bán đảo Hoa Viên. Anh không thể nào ngăn được ham muốn muốn nhìn thấy cô một lần nữa. Mỗi lần gặp cô đều xảy ra những chuyện ngoài ý muốn khiến anh từng bước dấn sâu hơn vào vực thẳm. “Dù sao thì cũng rơi xuống rồi, tốt hơn là cho nó rơi hẳn xuống đáy.” Mã Đạt nói với mình như vậy. Anh xuống xe, bấm chuông cửa nhà Dung Nhan. Rất nhanh sau đó, anh nhìn thấy khuôn mặt của Dung Nhan xuất hiện. Nhưng Mã Đạt không thể ngờ được rằng vừa nhìn thấy mặt anh, cô lập tức đóng cửa lại. Mã Đạt bỗng cảm thấy lo lắng, anh gõ cửa nói: “Dung Nhan, cô mau mở cửa ra.” “Không, anh đi đi.” Dung Nhan nói với anh qua cánh cửa. Mã Đạt càng thấy lo lắng, đưa mắt nhìn xung quanh, trời đêm tối tăm, nhìn không thấy mặt người. Anh tiếp tục gõ cửa và nói: “Lẽ nào cô không gặp tôi sao?” “Tôi xin lỗi, chúng ta từ giờ đừng gặp nhau nữa.” Trong giọng nói của cô có gì đó đau buồn. Cô ấy sao vậy nhỉ? Mã Đạt thấy trong lòng thấp thỏm không yên nhưng anh không bỏ đi như vậy được. Từ đáy lòng anh một ngọn pháo đã được châm ngòi, ai có thể dập tắt được nó đây. Anh đưa mặt kề sát khe cửa và nói: “Dung Nhan, tôi không thể rời xa cô được.” Phía sau cửa vẫn không có âm thanh gì nhưng anh vẫn đứng đó đợi cô. Một phút sau, cuối cùng cánh cửa cũng được mở ra, Dung Nhan nhanh chóng kéo tay anh vào trong phòng. Vừa vào trong nhà, Mã Đạt lập tức giữ tay cô lại nói: “Tại sao cô không cho tôi vào?” “Anh buông tay ra.” Dung Nhan khẽ nói. Mã Đạt không nghe lời cô, anh càng nắm thật chặt. “Anh nghĩ anh là ai chứ?” Mã Đạt cuối cùng cũng buông tay cô ra. Anh khé nói: “Xin lỗi nhưng tôi không yên tâm, tôi phải đến đây để gặp cô.” Cô nói khẽ vào tai anh: “Tắt đèn đi.” “Tắt đèn làm gì?” “Giúp tôi tắt đèn đi, công tắc ở ngay đằng sau anh.” Mã Đạt quay người tắt công tắc, ngay lập tức, cả căn phòng chìm vào trong bóng tối, rèm đã kéo hết xuống, Mã Đạt chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt tròn của cô dưới một chút ánh sáng yếu ớt. “Sao lại tắt đèn?” “Tôi không muốn người khác nhìn thấy chúng ta.” Cô quay người rời khỏi Mã Đạt, vào bên trong phòng khách. Mã Đạt lập tức đi theo cô, trong bóng tối vừa đi vừa mò mẫm vừa hỏi: “Người khác? Người khác mà cô nói là chỉ ai?” “Có người đang theo dõi chúng ta.” Dung Nhan lại đi đến bên cửa sổ, cẩn thận lật một chiếc mành, nhìn ra bên ngoài qua khe hở đó. Cô chỉ nhìn thấy một bụi cây um tùm, tối đặc, đu đưa trong làn gió đêm, ngoài ra chẳng còn nhìn thấy gì khác. “Có người đang theo dõi tôi.” Mã Đạt khẽ nói, sau đó anh kể chuyện những dòng chữ uy hiếp anh trên tờ tiền và việc nhà anh bị người ta đột nhập cho Dung Nhan nghe.Sau khi anh kể xong câu chuyện, anh ngửi thấy một mùi cà phê ngào ngạt, hóa ra là Dung Nhan đã pha cho anh một cốc đặt trước mặt. “Uống xong cốc cà phê này anh hãy đi về đi.” Mã Đạt cầm lấy cốc cà phê uống một ngụm nhưng chỉ cảm thấy một vị đắng nghét. Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ thích uống loại nước này, anh khẽ hỏi:” Cô có thể pha cà phê trong bóng tối sao?” “Có thể, tôi buộc phải thích ứng sinh sống trong bóng tối.” Dung Nhan lại gần anh và nói: “Anh cũng nên dần thích ứng với điều đó.” “Bởi vì tôi đã bị theo dõi? Nhưng tôi hoàn toàn không biết rốt cuộc tôi đã lấy mất cái gì?” Cô bình thản nói: “Hơn nữa, vật này còn rất quan trọng với người đó.” “Có trời mới biết được họ cần cái gì?” “Có lẽ…” Cô nói vào tai Mã Đạt, “Họ còn muốn lấy mạng anh, anh phải cẩn thận.” Mã Đạt không nói thêm lời nào nữa. Chỉ lúc ngồi bên cạnh cô anh mới có thể quên đi hết nỗi sợ hãi và nguy hiểm. Mắt anh cũng dần thích ứng với bóng tối. Anh có thể nhìn thấy ánh mắt của Dung Nhan trong bóng đêm. Dung Nhan nói tiếp với anh: “Mã Đạt, hôm nay cảnh sát đã đến đây.” “Đến làm gì?” Mã Đạt lại thấy lo lắng. “Họ đến để báo với tôi một tin… La Tân Thành đã chết rồi.” “Anh ta chết rồi?” Mã Đạt suýt đánh đổ cốc cà phê, trong đầu anh hiện lên tất cả những việc xảy ra vào tối hôm qua, chính tay anh đã làm cho La Tân Thành bất tỉnh nhưng sao lại có kết cục như vậy nhỉ. “Sáng nay, cảnh sát đã phát hiện ra xác của La Tân Thành ở chính trong nhà anh ta, có vẻ là anh ta đã cắt cổ tay tự tử.” Dung Nhan dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Bọn họ cũng phát hiện ra đầu La Tân Thành có vết do bị vật nặng đánh vào làm cho bất tỉnh”. Mã Đạt lẩm bẩm: “Tôi đã đánh bất tỉnh anh ta, tôi đã lái xe đưa anh ta về nhà, tôi là người cuối cùng tiếp xúc với anh ta.Nói cách khác, tôi đã trở thành đối tượng khả nghi lớn nhất trong vụ này.” “Còn tôi nữa.” Dung Nhan bình tĩnh nói. “Nhưng, nhưng tôi chưa giết người, tôi chỉ đánh bất tỉnh anh ta thôi. Và bởi vì anh ta lên cơn điên muốn làm hại cô nên tôi mới đánh anh ta.” Dung Nhan đột nhiên nắm lấy tay anh nói: “Mã Đạt, đó không phải lỗi của anh.” “Nhưng, nhưng cuối cùng anh ta vẫn chết, có đúng là anh ta tự sát không?” Mã Đạt lắc mạnh đầu, “Điều đó là không thể, anh ta không thể tự sát được.” “Bên cảnh sát đã bắt đầu nghi ngờ tôi. Nhưng họ sẽ không tìm đến anh đâu.” Mã Đạt gần như tuyệt vọng nói: “Chúng ta vô tội. Nhưng ai tin chúng ta cơ chứ? ở nhà La Tân Thành và cả trên người anh ta nữa, đâu đâu cũng để lại dấu vân tay của cô và của tôi, không, chúng ta không thể nói cho họ hiểu được, chúng ta không thể chứng minh là mình vô tội được.” “Đừng nói nữa, anh phải giữ được bình tĩnh.” Dung Nhan đứng dậy, cô lại đi về phía cửa sổ, lén nhìn ra ngoài, sau đó nói: “Mã Đạt, anh nên mau chóng nhân lúc trời tối để về đi, nếu không sẽ bị người khác theo dõi đấy.” “Người khác’ mà cô nói rốt cuộc là ai?” Trong bóng tối, Mã Đạt chỉ nhìn thấy nước mắt của Dung Nhan lấp lánh. “Có thể là…một hồn ma.” Nói xong, Dung Nhan đi đến trước cửa, mở hé cửa ra. Mã Đạt không nói gì nữa, anh đi đến bên cửa, nói khẽ vào tai cô: “Tôi sẽ bảo vệ cô.” Sau đó, Mã Đạt rời khỏi căn biệt thự, đầu không ngoảnh lại mà chui thẳng vào xe, phóng đi trong đêm tối mịt mùng. Lúc anh lái xe ra khỏi cổng bán đảo Hoa Viên anh cảnh giác nhìn quanh. Mỗi lần dừng đèn đỏ anh lại nhìn ra các xe phía sau. Cuối cùng, anh cũng phát hiện ra có một chiếc xe cứ đi theo anh mão. Chiếc xe này gần như không bật đen, trong bóng tối, Mã Đạt không tài nào nhìn rõ được hình thù chiếc xe. Anh chỉ nhìn thấy được cái lốp xe còn màu sắc và loại xe anh đều không nhìn thấy. Mã Đạt cố ý ngoặt vài chỗ, chiếc xe đó vẫn cứ đi theo anh và luôn giữ một khoảng cách nhất định. Lúc này, bên đường có người vẫy xe, Mã Đạt lập tức dừng lại, đón hai người khách đi sân bay. Đây đúng là một cuốc chạy xe béo bở, và quan trọng hơn là với khoảng cách xa như vậy đủ để cắt đuôi chiếc xe đi theo kia. Anh quay đầu xe, đi thẳng ra con đường cao tốc đến sân bay. Nửa tiếng sau, anh đã ra khỏi trung tâm thành phố và anh đã không còn nhìn thấy chiếc xe như hồn ma cứ quẩn quanh bên anh nữa rồi. CHƯƠNG 30 Chiếc rèm cửa không che nổi ánh nắng mặt trời lúc 8 giờ sáng. Thứ ánh sáng trắng này xuyên qua rèm cửa nhẹ nhàng chiếu trên mặt cô. Cô từ từ mở mắt, một tia áng chiếu vào mắt cô. Lúc này ngoài những ánh sáng này ra cô chỉ nhìn thấy chiếc gương được lắp trên trần nhà, chiếc gương phản chiếu lại đôi mắt cô. Một năm trước, khi lần đầu tiên cô bước vào căn phòng ngủ này, cô đã chú ý đến chiếc gương trên trần nhà. Chiếc gương đó khiến cho người nằm trên giường có thể thấy toàn bộ cơ thể qua đôi mắt của chính mình. Cô hỏi Chu Tử Toàn: “Sao anh lại lắp gương ở trên trần nhà vậy?” Lúc đó, Chu Tử Toàn trả lời: “Anh thích lúc nằm trên giường để nghĩ ngợi. Khi đó, đối diện với chiếc gương trên trần nhà, anh có thể nhìn thấy mình đang suy nghĩ như thế nào.” Dung Nhan đưa ánh mắt ra khỏi chiếc gương trên đỉnh đầu, nhìn xung quanh căn phòng. Cô nhìn thấy trên chiếc tủ đầu giường có đặt một cuốn sách. Cô đưa tay ra lấy quyển sách đặt trước mặt. Quyển sách này do cô viết, có tên là Vụ án mạng ở đường Tân Nguyệt. Cô mở cuốn sách, trên bìa sách có viết một dòng chữ có nét bút thanh mảnh được viết bằng bút máy… “Tặng Chu Tử Toàn”. Phía dưới dòng chữ này là chữ ký của chính Dung Nhan. Dưới chữ ký là ngày tháng ký tặng. Ngày hôm đó tính đến nay vừa tròn một năm lẻ 6 tháng. Khi cô viết những dòng đề tặng này là lần đầu tiên cô gặp Chu Tử Toàn.Đó là một lần cô tham gia hoạt động ký tặng cho độc giả của cuốn Vụ án mạng ở đường Tân Nguyệt. Hôm đó ngoài trời mưa phùn, trong hiệu sách người đến xin ký tặng không nhiều. Dung Nhan ngồi ở một góc của hiệu sách, đang ký tên cho một vài độc giả. Rất mau sau đó, những người đến với mục đích xin chữ ký đề tặng ở sách cũng lần lượt ra về hết, chỉ còn lại vài người. Dung Nhan ngồi buồn đợi chờ độc giả tiếp theo. Đúng lúc đó, Chu Tử Toàn xuất hiện. Qua thông tin trên mạng anh biết được việc Dung Nhan tổ chức buổi ký đề tặng trên sách. Trước khi có việc này, anh đã đọc xong cuốn sách, anh vô cùng thích cách suy đoán đặc biệt trong cuốn sách này, vì thế anh rất muốn gặp được tác giả của cuốn sách. Khi anh có thể tranh thủ chút thời gian rảnh ở công ty, dừng xe lại bên đường ở cạnh hiệu sách. Qua lớp cửa kính của hiệu sách, anh đã nhìn thấy Dung Nhan đang ngồi đó. Ngay vào cái giây phút đó, anh đã quyết tâm phải cưới bằng được cô. Chu Tử Toàn rất phong độ tiến vào hiệu sách, anh mua một cuốn Vụ án mạng ở đường Tân Nguyệt, anh giở trang đằng sau bìa ra trước mặt Dung Nhan. Dung Nhan ngước mắt nhìn anh, với những người như Chu Tử Toàn, ai nhìn thấy anh cũng đều có ấn tượng rất sâu sắc, lẽ dĩ nhiên Dung Nhan cũng không nằm ngoài số người đó, cô hỏi: “Anh tên gì ạ?” “Tôi tên là Chu Tử Toàn.” Anh mỉm cười trả lời. Dung Nhan không trả lời. Cô viết lên trên sách dòng chữ Tặng Chu Tử Toàn, sau đó ký tên, đề chữ rồi đưa sách trả lại cho anh. Chu Tử Toàn nói “Cảm ơn”, nhưng anh chưa bỏ đi ngay mà vẫn tiếp tục ở lại hiệu sách để xem sách. Dung Nhan chú ý đến từng cử chỉ của anh. Cô cũng hiểu được ý đồ của anh, nên tiếp tục ngồi ở đó, có người đến thì cô ký tặng sách, lúc không có ai cô lại nhìn về phía Chu Tử Toàn đang xem sách. Còn ánh mắt Chu Tử Toàn cũng một chốc lại thầm nhìn về phía Dung Nhan,thi thoảng ánh mắt của họ gặp nhau, dừng lại nhìn nhau trong chốc lát, dường như cả hai đều hiểu ý của người kia. Sau buổi ký sách, Dung Nhan rời khỏi hiệu sách một mình. Chu Tử Toàn đuổi theo cô, hy vọng có thể lái xe đưa cô về nhà. Dung Nhan không từ chối, có thể trông điệu bộ của Chu Tử Toàn khiến người ta có cảm giác an toàn. Cô ngồi vào trong xe của Chu Tử Toàn. Chu Tử Toàn thành khẩn biểu lộ sự khâm phục của mình đối với nhà văn Dung Nhan, cũng vô cùng mong muốn cô có thể chỉ giáo thêm cho anh về cách thức sáng tác truyện trinh thám. Sau đó Chu Tử Toàn mời cô ăn tối, cô vẫn không từ chối. Vào buổi chiều mưa phùn lâm thâm đó, cô chỉ cảm thấy trong cuộc đời cô chắc chắn sẽ có cảnh này còn người đàn ông này chắc chắn sẽ xuất hiện trước mặt cô, chỉ thế mà thôi. Chu Tử Toàn đưa cô đến một nhà hàng ngoài trời ở một tòa nhà cao tầng nằm bên cạnh bờ sông. Trên tầng trên cùng có kéo chíếc bạt che mưa. Nhà hàng sang trọng này hình như không có mấy khách, chỉ có Dung Nhan và độc giả trung thành mới quen ngồi cùng nhau thưởng thức cảnh đẹp về đêm của bờ sông. Chỉ có điều làn mưa đã làm mờ đi cảnh đẹp trước mắt cô và cũng làm mờ cả thành phố này. Đêm đó, cô có uống một chút rượu vì thế có rất nhiều chi tiết cô không nhớ rõ. Cô chỉ nhớ ánh mắt kỳ lạ của Chu Tử Toàn cứ chằm chằm nhìn vào cô, cứ như thể đang nhìn một hồn ma đã chết vừa mới được phục sinh. Nhưng, anh vẫn giữ được phong thái lịch sự của một người đàn ông quý phái. Đến khoảng sau 10 giờ, anh chu đáo đưa cô về đến tận nhà, không hề có bất cứ hành động lỗ mãng nào. Tiếp sau đó, Chu Tử Toàn dường như không ngày nào không gọi điện cho cô. Tuần nào cũng hẹn cô đi ăn cơm hoặc cùng nhau đi du lịch. Anh giống như một chiếc bóng luôn ở bên cạnh Dung Nhan. Nửa năm sau, cô đã kết hôn với người đàn ông này. Đám cưới được diễn ra rất sang trọng, có rất nhiều nhân vật có máu mặt cũng đến tham dự nhưng điều làm cho Dung Nhan cảm thấy ngạc nhiên nhất là rất nhiều người đến tham dự hôn lễ đều nhìn cô với ánh mắt như nhìn thấy một hồn ma vậy. Bọn họ còn chỉ trỏ, thì thầm to nhỏ với nhau như thể cô dâu tối nay vừa mới đội mồ chui ra. Đặc biệt là La Tân Thành, trong đám cưới của đồng nghiệp mà anh ta uống say bí tỉ. Sau khi đã say mèm anh còn nói rất nhiều câu sởn da gà và không tài nào hiểu nổi trước mặt cô dâu và chú rể. Một năm sau, cô nhớ lại đám cưới của mình. Mọi thứ lúc này có thể quy vào sự an bài của số phận. Cô đã lấy một hồn ma. ° ° ° “Là ai đã tiết lộ thông tin ra ngoài vậy?” Trịnh Trọng bắt đầu nổi cáu. “Cậu nói nhỏ thôi, đừng để người khác nghe thấy” Diệp Tiêu đóng cửa vào. Lúc này họ đang ở trong công ty chứng khoán Thiên Hạ . Bên ngoài đang là một đống hỗn độn, chỉ nghe thấy tiếng bước chân đi đi lại lại không ngớt. Trịnh Trọng ngồi xuống nói: “Tớ vừa từ một bộ phận kinh doanh chứng khoán của công ty chứng khoán Thiên Hạ về. Ở đấy dường như đã tê liệt hết cả rồi. Phòng mua bán vắng tanh không có ai còn trong đại sảnh thì dân chúng cứ nhao nhao lên bàn chuyện, có nhiều người thậm chí còn đang đòi tiền, chuyển sổ sang công ty chứng khoán khác. Ngay đến cả trưởng bộ phận kinh doanh cũng chuẩn bị xin thôi việc. Tin tức phó tổng giám đốc của công ty chứng khoán Thiên Hạ chết đã lan truyền đi khắp mọi nơi, không ít người còn bày đặt thêm chuyện. Việc này rốt cuộc là thế nào chứ?” “Trịnh Trọng,tớ đoán sổ của cậu chắc cũng chuyển rồi chứ?” “Ừ, tớ cũng đổi sổ rồi.” Trịnh Trọng xua xua tay nói: “Cậu hỏi cái này làm gì? Nói vào chuyện chính đi, nếu như chúng ta không nhanh phá vụ án này, e rằng sẽ to chuyện đấy. Tớ nói đến không phải chỉ là mỗi công ty Thiên Hạ này đâu mà cả sự ổn định của thị trường ấy. Việc này có thể liên lụy đến cả hàng nghìn hàng vạn người.” Diệp Tiêu bỗng nhiên đưa dấu bảo Trịnh Trọng im lặng, sau đó anh mở cửa nhìn ra ngoài rồi lập tức đóng cửa lại, khẽ nói: “Tớ nhìn thấy người của viện kiểm soát đã đến, bọn họ có vẻ rất tức giận. Hôm qua họ nói với tớ là rất nhiều sổ sách gốc quan trọng đã bị mất tích, có cái còn liên quan đến vụ giao dịch cổ phiếu lớn của công ty hai ba năm về trước. Bây giờ đã thành một mớ hỗn độn, công ty Thiên Hạ đã trở thành một cái thùng không đáy, ai cũng không hiểu nổi rốt cuộc đã có bao nhiêu tiền chảy ra khỏi cái thùng đó.” “Nhưng ai đã nói tin La Tân Thành chết ra ngoài cơ chứ. Tên khốn nạn đó vừa chết được có một ngày, xác vẫn còn chưa lạnh mà bên ngoài tên anh ta đã làm nóng hết cả thị trường rồi.” “Ai mà chả có thể chứ. Việc kiểu này không truyền ra ngoài mới là lạ ấy.” Diệp Tiêu thở dài, đứng trước cửa sổ, nói với Trịnh Trọng: “Đã tìm thấy Tang Tiểu Vân chưa?” “Tối hôm qua tớ đã đến nhà tìm cô ấy. Tang Tiểu Vân sống một mình, không có ai ở nhà. Sáng nay cô ấy vẫn chưa đi làm, máy di động thì tắt.” Trịnh Trọng buồn rầu nói. Diệp Tiêu quay đầu lại, đập vào vai Trịnh Trọng nói: “Cậu rất lo lắng cho cô ấy đúng không?” “Ừ, tớ rất lo cho cô ấy. Tớ sợ cô ấy xảy ra chuyện như Chu Tử Toàn và La Tân Thành. Tớ nhớ hôm qua cô ấy đã nói với tớ rằng “Vẫn sẽ còn có người phải chết”. Điều cố ấy nói là đúng. Cô ấy chắc chắn biết một bí mật nhưng vì nguyên nhân nào đó mà cô ấy không dám nói ra, hơn nữa, cô ấy còn nhắc đến hồn ma. Nhưng cũng có thể những thứ này chỉ để đánh lạc hướng điều tra của chúng ta.” “Không, tớ thấy là đối với một số người, đúng là đang tồn tại một “hồn ma”. Trịnh Trọng há hốc miệng hỏi: “Cậu cũng tin hả?” Diệp Tiêu không trả lời ngay, anh im lặng một lúc rồi nói: “Tang Tiểu Vân nói đúng, đúng là sẽ còn có người phải chết, La Tân Thành chắc chắn không phải là người cuối cùng.” “Vậy thì người tiếp theo sẽ là ai?” “Tổng giám đốc và phó tổng giám đốc công ty chứng khoán Thiên Hạ đều đã chết cả, vậy thì chỉ còn có chủ tịch Hoàng nữa thôi.” Diệp Tiêu xoa cằm, suy nghĩ rất lâu mới nói ra. “Ai lại đi giết hại một ông già ngồi xe lăn chứ?” “Dù sao đi nữa, chúng ta không thể để bất cứ việc gì đã xảy đến với La Tân Thành sẽ xảy ra với Hoàng Cương. Rồi tớ sẽ thông báo cho cục để điều người đến bảo vệ sự an toàn của chủ tịch Hoàng.” Trịnh Trọng bỗng nhiên nói: “Thế còn Tang Tiểu Vân thì sao?” “Cô ấy cũng rất nguy hiểm nhưng bây giờ không tìm thấy cô ấy thì làm thế nào? Chúng ta chỉ hy vọng cô ấy ra đầu thú.” “Điều này là không thể.” Trịnh Trọng lắc đầu tỏ ra vô vọng. Diệp Tiêu nhíu mày nói: “Cậu đừng quên rằng còn có một người phụ nữ nữa cũng đang gặp nguy hiểm.” “Còn một người phụ nữ…goá phụ xinh đẹp.” Trịnh Trọng vẫn không thể nào thay đổi được cách gọi này. “Ừ, hôm qua tớ đã đến gặp cô ta.” “Cậu nghi ngờ cô ta sao?” Diệp Tiêu gật đầu rồi nói: “Tối qua, tổ giám định gọi điện thoại nói với tớ rằng, bọn họ đã phát hiện ra rất nhiều dấu vân tay không rõ là của ai tại hiện trường xảy ra cái chết của La Tân Thành.Sau khi đối chiếu những dấu vân tay này đều không phải là của La Tân Thành, hơn nữa đều là những dấu vân tay rất mới.” Trịnh Trọng bỗng nhiên thấy hứng thứ: “Có dấu vân tay thì dễ điều tra rồi. Cậu nghĩ là những dấu vân tay kia có thể là của ai?” “Nữ nhà văn viết tiểu thuyết trinh thám.” ° ° ° Muốn tìm được chân tướng sự việc thì phải quay lại về với hầm mộ. Mã Đạt đang đi về phía hầm mộ. Anh lái xe tiến về phía con đường An Tức ác mộng. 14 giờ 10 phút chiều, anh dừng xe tại đích đến của anh. Đường An Tức vẫn vắng bóng người. Anh ra khỏi xe. Trước mắt anh lúc này chỉ có ngôi nhà cũ kĩ trông giống như một cổ mộ lớn của một gia tộc nào đó ngày xưa vậy. Lần này, anh đã chuẩn bị kĩ càng. Anh mang theo một túi du lịch to, bên trong chứa đầy các dụng cụ để có thể đảm bảo cho sự an toàn của bản thân. Anh vác trên vai chiếc túi du lịch đi vào trong căn nhà. Trong căn nhà tối om đó, ông lão chủ nhà xuất hiện cứ như là vừa mới từ dưới đất chui lên khiến Mã Đạt giật nảy mình. Mã Đạt nhìn ông lão đầy nghi hoặc. Bỗng nhiên anh có một cảm giác cần phải cảnh giác với ông lão này. Nhưng ông lão lại vô cùng khách khí nói: “Chàng trai trẻ, sao bây giờ cậu mới đến. Tôi đợi cậu mấy ngày rồi đấy.” “Bác thông thuộc căn nhà này không ạ?” Mã Đạt bỗng nhớ ra điều gì. Ông lão cười trả lời: “Có chứ, tất nhiên là thông thuộc rồi. Tôi đã sống ở đây năm chục năm rồi”. Mã Đạt gật đầu hỏi tiếp: “Lần trước bác nói là nhà này có ma, có thật là có chuyện đó không ạ?” “Tôi chưa lừa ai bao giờ cả.” Bỗng nhiên vẻ mặt của ông lão cứng đanh lại, “Chắc chắn là căn nhà này có ma, đặc biệt là…” Ông lão bỗng dừng lại, ông thần bí nhìn trước nhìn sau, nhìn trái nhìn phải, sau đó đưa mắt nhìn về phía hành lang tối om sâu hun hút. Mã Đạt cũng nhìn theo hướng đó nhưng chẳng nhìn thấy gì, Mã Đạt tiếp tục hỏi: “Đặc biệt là gì