Nguồn Voz Chap 1 Gần đây cái mà thấy mọi người quan tâm và bàn bạc khá là nhiều là chủ đề phi tang xác chết ở sông rồi chết trôi, chết nổi ở sông sao dạo này liên tiếp xuất hiện nhiều đến vậy. Mình thì cũng có 1 thời gian khá là dài sống trên sông nước nên cũng đã gặp không ít chuyện nên muốn kể lại cho mọi người nghe 1 chút. Thực ra mấy ngày nay báo trí rồi dân địa phương, cánh tàu bè, thuyền chài rồi đến cả cái gọi là cộng đồng mạng, facebooker…dường như đổ xô vào việc hóng tin tức về 1 cái xác bị thả trôi sông. Và liên tiếp xuất hiện thêm vài cái xác, rồi tin tức người lao mình xuống sông tữ tự cứ nhan nhản. Việc này là đối với bản thân em nó chẳng có gì là lạ lẫm hay ngạc nhiên cả, những vụ việc như vậy ngày nào mà chẳng có, chết trôi trên sông thì nó nhiều vô kể chẳng qua là chúng ta không biết và chú ý đến thôi. Mọi lần những xác chết trôi bị người dân rồi cả chính quyền xem như hủi vậy, gặp là đẩy đi coi mấy thứ đó là xui xẻo, cứ thể đẩy ra đẩy vào cho đến lúc nó chìm nghỉm rồi lòng sông lạnh lùng nuốt chửng những cái xác vào bụng vĩnh viễn. Ngày đó thì em đang học lớp 11 nhưng do mải chơi rồi nghỉ học luôn, nói chính xác hơn thì bị nhà trường đuổi học. 1 thời gian lêu lổng đập phá ở nhà thì mẹ em quyết định gửi em lên quê ngoại cho mấy cậu quản lí giáo dục kiểu như đi giáo dưỡng tại gia vậy. Mấy cậu mấy bác em thì hổ báo cáo chồn lắm, lên đó không cẩn thận là ăn tệt như chơi. Quê ngoại em hầu như cả họ đều sống vào nghề sông nước, người thì thuyền chài, người thì lái đò…và kiêm cả luôn 1 mớ nghề phụ để kiếm thêm như vớt xác, lặn mò xác rồi lặt lắp chân vịt..hàn gò cho tàu bè…Nói chung là bất kể cái gì có tiền là đều có thể làm hết. Em thì mẹ gửi cho cậu út và cậu ba trông chừng, vì 2 cậu này rất nghiêm khắc và lại thương con cháu nữa. Công việc của 2 cậu này nhàn hạ nhất mà suốt ngày phải ở trên sông nên mẹ yên tâm và tin tưởng lắm. Thường thì bất kể con sông nào cũng có 1 vài cái bãi cạn, vào mùa đông ken đúng thời gian này luôn đấy . Mùa đông ken như này nước xuống mà lại ít mưa lũ nên nước kiệt lắm, tàu bè qua lại những bãi cạn đó rất là khó khăn nếu không đi đúng luồng đúng lạch là nằm cạn cả tháng chờ nước như chơi, rất là nguy hiểm và thường thì phải mượn tàu khác hoặc thuê điều tốc kéo qua. Những bãi cạn trên sông như vậy thì sẽ có 1 nhóm người đứng ra nhằm mục đích kéo cạn thuê cho tàu, họ sắm vài xuồng mang bộ điều tốc và cắm cờ giữa lòng sông ngày ngày nằm chờ tàu chạy qua luồng rồi thu vé kéo cạn. Ngày xưa mỗi lượt tàu chạy qua thì chỉ vài ba chục nghìn thôi nhưng 1 ngày có đến cả trăm con chạy qua nên thu cũng lớn lắm. Nó giống như là dịch vụ bảo hiểm vậy, nếu ông mua vé thì tàu ông chạy qua mà dính cạn thì bọn tôi sẽ mang điều tốc ra kéo cho ông mà ko lấy thêm 1 xu nào đồng thời dẫn tàu cho ông chạy đúng luồng để phi qua. Ông mà ko mua vé cũng không sao, ko ai ép buộc ông cả nhưng mà ông mà lỡ mắc cạn thì mặc xác ông nằm đó để tự ông phải xuay xở rồi phải ra van lài thì mới được kéo ra, mỗi lần như vậy mất đến vài chục triệu như chơi. Vì vậy tàu bè qua hầu hết đều phải mua vé cạn. Và 2 cậu em cùng mấy ông anh họ làm nghề đó, mấy ông cậu cũng có máu mặt và quen biết đôi chút nên việc làm ăn khá thuận lợi xuôn xẻ. Em lên đó được xắp xếp là nấu cơm rồi giặt đồ hầu hạ mấy lão đó, ngay cả việc lên bờ mua sắm cũng cấm tiệt. 24/24 sinh hoạt trên thuyền, lúc đầu khá là chán nhưng dần dà quen dần và bắt đầu thấy thích thích. Làm 1 thời gian em cũng học được cách lái xuồng và chịu trách nhiệm ra thu tiền vé, còn công việc kéo cạn nặng nhọc thì mấy ông kia làm hết. Bọn em có 3 xuồng thả neo cắm cờ ở giữa sông nhìn hoành tráng lắm, trông như cái bốt của quân đội í. Lúc đầu lên tò mò hỏi chuyện về chết trôi thì nghe mấy ông kể là cũng hay gặp lắm, em lên được gần 1 tuần thì cũng gặp được. Lúc đó tầm trưa mà trôi khá xa nên ko nhìn rõ lắm chỉ ngửi thấy mùi tanh và oi thôi. Nói chung là không thấy sợ nhưng tầm đêm đến là cũng thấy hơi nhồn nhột thật, cái tính em là nó hay hoang tưởng rồi tưởng tượng vớ vẩn nên toàn tự mình hù mình, tự tay bóp dái. Hay tưởng tượng theo kiểu nửa đêm bị ma rủ xuống sông rồi nghĩ là chết trôi đang nằm sát cạnh mình cách mỗi tấm tôn… Vào 1 hôm tầm chiều tối thì 2 cậu có gọi mấy người họ hàng ra uống rượu nhậu nhẹt, có 4 người đều là dân chài quanh đó trong đó có 1 người lớn tuổi nhất tầm hơn 70 rồi, ông tên Tầm là em trai của bà ngoại em. Ông cao tuổi nhưng khá là khoẻ, nghề chính của ông là đánh bắt cá còn thời gian rảnh rỗi thì ông hay lên bờ bốc mộ thuê cho người ta. Ngoài ra ông kiêm thêm nghề vớt xác nữa, xác nào dạt vào bờ mà chính quyền không đẩy ra được hoặc người thân của xác chết thuê ông kéo thì ông kéo, tiền kéo lên bờ riêng, tiền bưng bê chôn cất riêng. 1 ca như vậy mỗi lần dao động tầm vài trăm lên đến vài triệu tùy thuộc vào gia chủ. Mà ông cũng láu cá lắm, nghe mấy cậu kể là lúc rảnh rỗi không có việc làm mà ông gặp chết trôi ông hay dìu vào rồi cắm cọc gần bìa bãi lắm. Dân làm đồng thấy chết trôi là lại um lên rồi truyền tai nhau đến mấy cha chính quyền, mấy cha đó lại phải lóc cóc ra mang tiền ra thuê ông đẩy ra ngoài. Ông hay làm như vậy lắm, mấy lão chính quyền cũng biết nhưng ko làm gì được đành phải ngậm ngùi thuê ông. Nhưng ông làm vậy thôi chứ ông cũng tốt bụng lắm, ông không đẩy người ta đi đâu. Ông cầm tiền xong đợi mấy lão ấy đi khỏi là chờ đến tối rồi lẳng lặng kéo xác lên bãi xậy để chôn cất đàng hoàng. Làm vậy âu cũng phúc, nhờ vậy mà cũng mấy lần có người tìm thấy người thân đấy, lại nhờ ông đào xác lên đem về quê chôn cất. Nhìn ông khòng khòng, làn da đồi mồi bị cháy nắng mặc bộ quần áo xanh bộ đội xộc xệch và đội mũ cối trông khá là chân chất quê mùa. Cậu 3 hôm nay mua được con cá lăng khá to và 1 mớ cá ngạnh nhìn ngon lắm, con lăng bỏ hấp còn mớ ngạnh đem om chuối mẻ. Em ko làm quen món này lên phụ giúp nhặt rau dưa thôi, cậu ba và ông anh họ ra thu tiền vé còn cậu út ngồi uống nước nói chuyện với ông và các bác. Đến tầm 8h tối thì bắt đầu ăn, em ko uống được rượu nên cùng ông anh họ ra thu tiền cho mấy ông í. Đến tầm gần 12h nhưng mấy lão vẫn ngồi cà kê mãi ko rứt, 2 anh em làm suốt tối đến giờ khá là mệt mỏi mà không có ai chịu ra thay để vào nghỉ. Mãi đến 1 giờ thì cậu ba kêu không phải ra thu nữa, tầm này muộn nên cũng ít tàu qua mới lại hôm nay con nước to nên không tàu nào mắc cạn đâu, tàu nào lỡ có mắc thì sáng mai làm việc sau. Ông nào ông đấy ngất ngưởng hết, 3 bác kia thì chạy thuyền về ngủ với vợ con, ông cậu và 2 ông anh họ lần ra mấy cái thuyền bên cạng ngủ. Ông Tầm thì say nhất nằm gục tại chỗ, mà chỗ này lại là chỗ của em ngủ nữa chứ. Thôi thì đang mệt đành phải nằm cạnh ông, thật sự là người ông khá hôi hôi nên em chả dám đắp chung trăn nên vơ cái áo khoác đắp tạm. Hôm nay mệt ngủ như chó con no sữa vậy, chả biết gì cả. Như thói quen đến tầm hơn 5h sáng thì dần tỉnh, tầm đó là em hay dậy đi đái rồi ngủ tiếp. Lúc đang nửa mơ nửa tỉnh thì mũi em cảm giác như đang ngửi thấy mùi chết trôi ấy nhưng mà không chắc lắm. Nhưng mà đúng mà, tanh xộc vào mũi oi kinh khủng, ko thể là mơ được. Em nghĩ là chắc có chết trôi chôi gần đây rồi, lúc này tầm tờ mờ sáng ngoài trời sương lại mờ ảo lạnh lạnh nữa. Định bụng cố nằm im cho nó trôi qua hết mùi rồi dạy đi đái cũng được mặc dù mót lắm rồi. Cứ nằm mãi tim thì đập thình thịch tay thì nhét vô quần bóp bóp cho khỏi mót đái, ghê nhất là cái mùi tanh của xác chết cứ xộc thẳng vào mũi. Mãi mà nó vẫn quẩn ở đây sao, sao chưa thấy hết mùi. Đang định gọi ông Tầm dậy hỏi thì nghe thấy tiếng lạch cạch ở thuyền cậu ba bên cạnh. Biết là cậu đang dậy lên em ko sợ nữa mà nhổm dậy chui ra ngoài mũi, vừa thò đầu ra thì nghe thấy cậu quát: – Mày gọi ông Tầm dậy xem nào…Ông Tầm ông làm cái gì thế này… Em không hiểu chuyện gì xảy ra nên hỏi cậu, vì ông Tầm đang ngủ mà có chuyện gì đâu. Trong đầu em quên luôn cái chuyện mùi xác chết mà định bụng hỏi cậu vừa nãy. – Gì vậy cậu, ông đang ngủ cùng cháu mà. Cậu ba mặt cau có rồi nhìn về phía em tay chỉ chỏ: – Đm! Mày nhì sau lưng mày ở đuôi tàu ông Tầm buộc cái gì kìa. Ông này vớ va vớ vẩn, chỗ làm ăn của người ta. Em quay ra xem sau có gì thì tí ngất. Thấy mờ mờ ở cạnh thuyền ông Tầm bên mạn ngoài có cái nổi bập bùng màu trắng trắng giống hệt người. Phía đầu đen đen như tóc phấp phơ, mông chổng cao lên cứ chúc lên chúc xuống mặt nước như kiểu đang nặn ngụp. Từ cổ thấy sợi dây ngắn buộc chắc chắn vào chiếc cọc chèo của thuyền ông Tầm. Tay thì không thấy nhưng nhìn mờ mờ thấy cái gót chân trắng bệch Em đơ 1 lúc rồi thốt lên: – Ô..chết trôi..! Nói xong câu đó em cứng miệng luôn tim cứ đập loạn xạ, chân tay run lẩy bẩy muốn chạy mà không thể nào điều khiển được bản thân. Mà chạy đi đâu bây giờ, chạy lòng vòng quanh mấy cái thuyền con đang bập bềnh à hay là phi xuống dòng nước lạnh ngắt rồi bơi vào bờ. Những người khác nghe thấy động nên tỉnh hết lũ lượt thò đầu ra xem chuyện gì. Cậu út ra nhìn xuống cái xác với vẻ mặt khó chịu nhưng không nói gì cả, riêng có 2 ông anh họ thì ú ớ nhìn nhau tay chân chỉ loạn xạ. Em bình tĩnh hơn được chút nhìn vào trong lều thì thấy ông Tầm vẫn nằm im bất động. Cậu Út dục tiếp: – Mày vào lay ông ấy dậy đi, nửa đêm còn dậy kéo xác vào đây được mà. Nhanh lên còn ra dẫn luồng cho tàu. Em vào ngồi cạnh ông lật cái chăn khỏi mặt thì thấy người ông lạnh toát, mắt và miệng ông co dúm lại. Gọi ông mà ko thấy ông mở mắt. Em liền gọi 2 cậu vào, 2 cậu vừa chui vào thì ông chống tay gượng mình ngồi dạy luôn. Cậu út thấy vậy quát to: – Thôi ông nhanh nhanh dậy rồi bê cái xác của ông đi đâu thì đi đi, mất vệ sinh qúa. Nhanh lên để mấy cháu còn làm. Ông Tầm thều thào: – Tối qua 4h tao ngửi thấy mùi chết trôi lên dạy ra xem thì thấy nó đập đầu vào ngay mũi thuyền tao. Tao cột mẹ nó lại định kéo về bãi luôn nhưng tao trúng gió đau đầu qúa nên chui vào nằm tiếp. Ngủ quên mẹ nó mất. Sau đó ông dậy rồi vơ lấy cái điếu cày dắt ở vách châm lửa kéo xong ông mơ màng há miệng nhả khói 1 lúc cho tỉnh. Em và mọi người đứng hết ở mấy mũi thuyền chờ ông ra xử lý. Ông lồm khồm dáng vẻ yếu yếu chui ra khỏi thuyền em và nhảy sang thuyền ông nơi buộc cái xác. Cái xác bị cột cổ và buộc vào cột chèo nằm xấp mặt chổng mông lên trời cứ nhấp nhổm theo nhịp sóng nước rồi đập đầu vào mạn thuyền đều đặn như người gõ chuông. Ông Tầm lúi húi tháo chiếc dợ khỏi cột chèo và cho ra đít thuyền và buộc lại sau đó. Thuyền ông là thuyền nhỏ có 2 mái chèo tay chứ ko phải là thuyền máy như của bọn em. Ông đang định tháo nốt chiếc dây ở tàu em ra thì cậu út lên tiếng: – Tháo dây khỏi cổ quàng vào chỗ khác đi ông, kiêng lắm đấy. Cứ như xích chó vậy. Mà đàn ông hay đàn bà đấy. Nằm xấp dễ đàn ông rồi. Nhanh lên oi lắm. Ông Tầm nghe thấy không đáp lại những cũng lẳng lặng làm theo. Ông quay người lại tay mò mò vào cổ cái xác tìm nút thắt thì phải, có vẻ là cái nút thắt chượt xuống dưới rồi nên ông mò mò xuống dưới phía hầu của cái xác. Tìm mãi không thấy đâu nên ông gồng mình lật ngửa cái xác lên. Cái xác khá nặng và đang trong tư thế úp mặt từ từ bật ngửa lại. Cánh tay trái của cái xác cứng đơ văng vào tay ông sau đó đập hẳn vào cổ ông luôn. Chết trôi mà, tay chân cứng ngắc à. Ông ngắc ngứ 1 lúc rồi cũng vật ngược được cái xác lại. Đang chứng kiến cái cảnh kinh hãi nhất từ bé đến giờ. Cũng sợ lắm đấy nhưng do đứng cùng mấy ông kia vả lại đang giả vờ không sợ để lấy le trong mắt 2 ông cậu và đám anh họ. Ta đây cũng dân sông nước mà, dân sông nước mà sợ mấy thứ đó thì thà về nhà với mẹ cho nó lành đi. Nhưng thực sự đến lúc này thì em ko thể kiểm soát được bản thân nữa. Cái xác được lật ngửa lên nhìn kinh dị gấp nhiều lần so với lúc nó nằm xấp. Ơ đây là đàn bà chứ không phải đàn ông, người này mặc chiếc áo thu đông màu trắng và chiếc quần vải thun màu đen. Xác này cũng phải hơn 1 tuần rồi, thịt đang thối trương phình lên hết mức có thể. Nhìn giống như người béo phì mặc bộ quần áo chật chội vậy. Chỗ nào cũng phồng căng đét lên, tượng tượng là ta chỉ cần dùng cái kim nhỏ chọc vào chỗ nào là chỗ đó nổ tung như qủa bóng vậy. Mặt của nạn nhân bị cá gặm nham nhở, từng miếng thịt dài rách tướp màu đỏ nhợt nhạt lủa tủa bong ra khỏi mặt chỉ còn dính vào chút ít da lều phều nổi lên mặt nước. Trên khuôn mặt dường như ko còn bộ phận nào nguyên vẹn nữa. Ở sông như vậy thì cá ngạnh loài cá hay gặm rỉa xác người chết nhất, cái loại mà em tối qua ăn đó, nghĩ lại mà tự nhiên cảm thấy lợm giọng. Nhưng mà phải công nhận là thịt nó ngon và thơm thật. Cơ mà không kinh khi nhìn xuống ngực của bà ý, đây có lẽ là 1 nạn nhân của 1 trong 3 cái trò cướp hiếp giết đây. Trên ngực là 1 chiếc dao cắm giữa ngập đến tận chuôi dao, cái xác do bị ngửa lên nên có ít máu thâm thâm chảy ra từ vết rách. Nhìn qua hình như không mặc áo ngực thì phải, bên dưới cái quần cũng xộc xệch 1 bên tuột xuống quá bẹn, chẳng có lẽ bị hiếp xong giết, mà thôi chả dám nghĩ bậy bạ nữa lại mắc tội. Ông Tầm lần lần tay đến cái nút thắt cổ chó rồi tháo nó ra sau đó thắt lại vào cổ tay trái. Xong đâu đó ông ngồi tựa vào tấm ván 2 chân dạng ra đạp mái chéo hướng thuyền về phía bên kia bờ nơi có cái bụi tre già mà ông hay buộc xác chết trôi và ngôi nhà nho nhoe nợp bằng lá mía ông dựng lên ở nhưng ngày mưa bão. Cái thuyền nhỏ chầm chậm cắt ngang dong nước kéo theo cái xác, cái xác cứ bị dựt đi dựt lại theo nhịp đạp chèo của ông Tầm. 1 lúc sau cái thuyền nhỏ dần khuất vào màn sương mù chỉ nhìn thấy loáng thoáng làm ta tiên tưởng đến hình ảnh những thân phận no lệ tội nghiệp ngày xưa bị xích tay lôi đi với nỗ lực tuyệt vọng níu lại. Chap 4 1 lát sau thì mọi chuyện đâu vào đó, cái mùi tanh quẩn quanh cũng dần biến mất, phía xa xa giữa dòng sông hiện lên những ánh đèn xanh đỏ của đoàn tàu đang lầm lũi tiến tới chuẩn bị vượt luồng cạn. Hôm nay là con nước đỉnh nhất, chỉ còn vài tiếng nữa là nước sẽ rút dần nếu tàu nào ko qua kịp sẽ đành phải nằm lại chờ con nước tiếp theo sinh ra. Bọn em ai vào việc người đó, em tranh thủ làm vệ sinh và chuẩn bị bữa sáng cho mọi người. Cậu út và cậu ba phóng thuyền ra thu vé và dẫn luồng. Hôm nay mở luồng là 2 con tàu chở than to vật vã, 2 tàu này chắc nằm chờ gần đây từ đêm qua đợi đến giờ sương tan mới dám vượt luồng. 2 cậu thu tiền xong 2 con đó rồi chạy tiếp ra những con sau thu tiếp. Hôm nay nước to nên chắc cậu chủ quan nên ko dẫn họ đi đúng luồng. Con tàu đầu tiên lao đến đoạn cạn nhất ngang phía thuyền em đang đứng cách chừng 40m bất ngờ gặp bãi khựng lại quay ngang tàu vả đít về phía thuyền em. Em và 3 ông ở đó đang đứng bất ngờ qúa chẳng biết làm thế nào khi mà cái đít tàu đang nhằm về phía tụi em. Rồi ko ai bảo ai đồng loạt nhanh tay cởi hết dây buộc ra khỏi cột và phi xuống nước bơi tới tấp. Cái tàu vả đít vào thuyền tí nữa thì làm mấy chiếc thuyền đắm, may mà chỗ đó cũng nông nên hãm được cái đít tàu lại. Không lâu sau con tàu to đi phía sau cũng chệch luồng nằm ngả ra, 2 con đó dí mũi vào nhau chắn ngang dòng sông. Luồng ở đây bé nếu ko giải thoát được 2 con này ra thì coi như đóng luồng, những tàu khác khỏi qua luôn. Tầm 11h thì ngay cả những con mớn nước nông cũng phải thả leo hoặc dúc vào bờ nằm đỗ nguyên, chỉ có những tàu nổi tức tàu không chở hàng là qua được thôi. Cả 2 phía phải đến mấy trăm con tàu neo đậu lối đuôi nhau. Nghe cậu út nói đêm nay còn con nước xót nếu ko qua được thì phải nằm im chờ hơn 10 ngày nữa mới thông được luồng. Nhìn mầy trăm con tàu tập trung lại thấy phát khiếp, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy nhiều đến vậy. Em và mọi người chia nhau ra đến từng tàu thu tiền vé. 1 ngày như vậy tiền thu về cũng không phải ít nhưng mà 2 cậu cũng bài bạc nhiều nên chẳng để ra được mấy. Đêm nay thì ở đấy chắc có lẽ phải đến vài chục cái xới bạc được mở ra, dân tàu bè nổi tiếng khát bạc mà. Đi thu tiền nghe mọi người phàn nàn bàn tán về chuyện cái xác đỗ ở gần đó quá, mấy tàu lúc sáng ko nhìn rõ nên leo gần cái xác chắc sắp ko chịu được nữa rồi, lũi ra thì không lùi được. Cậu út thấy vậy nên kêu em cùng lên nhà ông Tầm dục ông ý giải quyết cái xác đi, kiểu này chỉ có bắt ông ấy vớt lên chôn luôn thôi chứ tàu bà đõ quanh vậy kéo ra sao được nữa. Ở đây cũng lâu nhưng đây là lần đầu tiên em lên nhà ông Tầm, lúc đi lại gần cái xác thì thấy nó nằm 1 nửa thân trên bờ 1 nửa dưới nước bị líu vào gốc tre đầu nó hướng thẳng về phía chính diện cái túp lều của ông Tầm, cái thế nằm của nó nhìn y như người đang nằm bò vậy. Tóc tai rụng còn mấy cái lơ thơ rính 2 bên mang tai, đầu trọc lóc tay chân và mặt bắt đầu bị cháy nắng thâm đen và xám xịt lại. Mất vệ sinh qua, mấy con ruối to như đầu đũa mắt đỏ rực ngưới xanh lét bu xung quanh tập trung chổng mông làm bữa tiệc trên cái xác và đẻ trứng vào đó. Kiểu này không chôn luôn thì sáng mai đầy ròi bọ cho mà xem đến lúc đó còn kinh nữa. Ngôi nhà của ông Tầm nhìn khá là luộm thuộm, nhà lợp bằng lá mía xung quanh được chắp ghép bới những tấm gỗ tạp mà ông vớt được ở trên sông nhưng chủ yếu là những tấm ban thờ cũ, nhìn không khác gì cái nhá táng. Đến gần cậu út cất lời gọi to nhưng ko thấy ai trả lời chỉ thấy cái cửa gỗ hé hé. Em với cậu nghĩ ông đang ngủ nên mở cửa vào, mở cửa thì thấy vướng vướng ở cánh nên em dùng 2 tay đẩy mạnh ra. 2 cậu cháu nhìn xuống chân ngay phía trước mặt là ông Tầm nằm xõng xoài giữa nhà. Biết có chuyện chẳng lành em ngồi xuống đập đập người ông thì thấy người lạnh toát và cứng đơ. Cậu út đạp mạnh 2 cái cửa ra và mở cửa sổ cho sáng. Ông Tầm chắc bị cảm nên đột tử chết từ lúc nào rồi, mắt ông chợn ngược lên toàn lòng trẵng miệng há hốc và còn đọng lại ít máu khô ở mũi và mồm 1 ít vương ra cả nền nhà. Em cuống cuồng nên chẳng biết làm gì chiu ú a ú ớ, cậu Út quát to kêu em ra sông gọi người, em nghe cái nên làm theo luôn. Lúc chạy qua cái xác 1 đoạn ngắn tự dưng chả hiểu sao em quay đầu nhìn lại cái xác, trong đầu loáng thoáng nhận ra 1 sự hơi trùng hợp là cái tư thế nằm của ông Tầm và cái xác nhìn rất là giống nhau nếu không muốn nói là giống hết luôn. Cũng cái tư thế nằm sấp, cằm chống xuống nền 2 tay vòng qua đầu và đặc biệt là nếu để ý kỹ sẽ thấy cái xác chết trôi và ông Tầm nằm thẳng hướng quay đầu vào với nhau. Chap 5 Em chạy như điên dọc bờ sông tìm mấy cái thuyền chài của mấy chú là con của ông. 1 lát sau thì mọi người họ hàng tập trung đông đủ cả, bố mẹ em cũng ở dưới quê lên luôn. Mọi người cùng với 2 cậu đều khảng định là ông cảm gió và đột tử chết và bàn bạc với nhau sẽ đưa ông Tầm về nhà người con cả trong làng để tổ chức ma chay. Đường từ bãi vào làng gồ ghề khó đi nên ông được quấn chăn quanh người và cho lên xe cải tiến (loại xe bò kéo có 2 bánh và 2 càng dài phía trước để kéo) rồi phủ 1 chiếc chiếu lên người sau đó kéo đi. Mọi người đều tập trung lo việc cho ông nên cũng ko ai để ý đến cái việc có cái xác chết trôi đang nằm khô ở khuất bụi tre gần đó vả lại ở đây ngược gió nên cái mùi cũng ko bốc lên được. Chiếc xe đẩy đi được 1 đoạn thì con chó ông Tầm nuôi bị xích ở cạnh nhà bỗng tuột xích và phi về hướng bụi che rồi ko thấy nó đâu nữa. Có mấy người chạy theo tính tóm nó lại mà không kịp. Do ông cũng già và con cái đều trưởng thành hết nên đám ma cũng ko có tiếng khóc, mọi người chỉ chú ý đến việc mua thực phẩm, quần áo tang, bác rạp…Gia đình ông mời 1 thầy chùa ở làng vào làm lễ để niệm. Mấy người con trai thì phụ trách việc tắm rửa thay quần áo và lau những vết máu khô trên mặt của ông cộng luôn việc dùng vải thắt buộc chặt bụng thắt dạ đái và sau đó đặt ông chính giữa nhà để sư thầy làm lễ liệm. Không biết tại sao nhưng ông Tầm chết mà mắt vẫn chợn ngược lên, mọi người làm đủ mọi cách mà vẫn ko sao cho ông nhắm lại được nên bèn nhờ sư thầy giúp. Lúc niệm xong và chuẩn bị cho vào quan tài thì thầy rú 1 túi nhỏ vải đỏ trong túi đồ của của thầy và nhét vào miệng ông sau đó phủ lên mặt ông tờ vàng mã rồi thầy tiếp tục khấn. Khấn xong thì thầy chắp tay vái tiếp 3 vái rồi lấy tay lật tờ vàng khỏi mặt ông, mắt ông không hiểu sao nhắm lại đước và miệng cũng không còn há hốc như lúc trước nữa. Lát sau mọi người xung quanh đều hoảng hồn khi thấy mồm, mũi và cả tai ông đều rỉ máu đỏ tươi ra. Sư thầy mặt cũng chĩu lại và kêu mọi người lau máu cho ông Tầm. Lát sau thầy nói: – Ông Tầm này bị 1 đảng ở ngoài sông bắt đi. Ngoài sông giờ nó thành lập cái đảng rồi, nghiệp chướng họ nhà mình vẫn chưa hết đâu. Mai phải hạ huyệt trước 5 giờ sáng…Cái nà