Tình hình là rất tình hình. Cái Lan nháy mắt với Hoa, Hồng, Thảo. Mấy đứa ngồi lại với nhau xì xầm, xì xầm ... Bỗng có 1 tiếng kêu xé rách bầu không khí yên tĩnh của xóm trọ:
- Cái gì?
- Be bé cái miệng thôi, mày làm cái Hương nó nghe thấy bây giờ!
- Không thể chấp nhận được! Sao lại có chuyện đó cơ chứ?
- Tao phải hỏi nó ngay bây giờ mới được.
- Mày điên ah! Nhỡ hỏi mà nó không thừa nhận thì sao?
- Vậy làm sao bây giờ?
- A! Tao có kế này, đảm bảo thành công luôn!
***
Chắc hẳn các bạn rất tò mò không biết 4 bạn trên nói về vấn đề gì mà có vẻ khẩn trương và căng thẳng thế nhỉ? Sau 1 hồi căng lỗ tai, phồng lỗ mũi Ca mới biết được nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi: Số là, cả phòng thấy dạo này cái Hương thường hay ngẩn ngơ, thường xuyên nhắn tin, nghe điện thoại hay cười tủm tỉm 1 mình. Vì vậy, "giáo sư" Hoa sau khi nghiên cứu tình trạng bệnh lí trên đã rút ra kết luận: Cái Hương có người yêu. Quan trọng hơn cả là cái Hương đã "phản bội tổ chức" và chống lại lời răn dạy cũng như sự tín nhiệm của các bậc phụ huynh.
Tua lại thời gian 4 tháng trước, lúc này cả bọn vừa mới vào nhập học, ai cũng hùng hồn tuyên bố "tự do muôn năm", kiên quyết không có bồ khi đi học. Sở dĩ, mọi người đều có cùng chí hướng như vậy là nhờ các lão cha lão mẹ trước khi con lên đường đi học đã cầm tay các lũ quỷ mà rưng rưng rằng: Con phải chăm chỉ học hành, không được có người yêu vì có bồ rồi sẽ không để ý đến việc học, hay đi chơi với bồ có thể xảy ra sự thân mật quá đáng dẫn đến lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đó làm học hành sa sút mà học hành sa sút sẽ làm đau lòng các bậc trưởng bối đáng kính là chúng ta đây. Vì vậy, muốn cha mẹ luôn được vui vẻ đặc biệt là muốn nhận được viện trợ hằng tháng thì con phải nhớ kỹ lời giáo huấn này.
Vậy là kế hoạch "bắt gian" được ra đời như thế đấy!
Hôm nay là 1 ngày đặc biệt, hình như ông trời cũng mỉm cười đồng ý với những việc mà cả bọn sắp làm. Vì thế, trời hôm nay đẹp đến mức không thể đẹp hơn thuận lợi cho việc cả bọn tiến hành theo dõi cái Hương để "bắt gian". Sau khi chuẩn bị đầy đủ đồ bảo hiểm lao động nào mũ, nào khẩu trang, áo chống muỗi, giày cùng với các dụng cụ nhằm ghi lại hành động "phạm tội" của cái Hương như ống nhòm, máy ảnh, các thành viên của đội trinh thám đã sẵn sàng lên đường. Nhờ công lân la dò hỏi của cái Lan, đội đã biết được địa điểm là quán Cafe Muối.
8h: Sau 1 lúc sửa soạn, trang điểm, cái Hương đã ra khỏi nhà.
8h 10': 2 cái xe đạp theo sau mục tiêu với khoảng cách là 10m.
8h 30': mục tiêu đến đích, vào quán ngồi gần cái bàn cạnh cửa sổ.
8h 40': 1 anh chàng ăn mặc rất phong cách tiến đến và ngồi vào. Không biết 2 người nói chuyện gì mà rất vui vẻ.
-Thật tức chết đi được! Nó thì được ngồi chỗ mát mẻ, được uống sữa, còn bọn mình thì đứng mỏi chân nãy giờ. Cái Thảo lên tiếng.
- Nói gì mà lâu thế không biết, làm mọi người nhìn tụi mình nãy giờ, mất hết cả mặt. Cái Lan lầm bầm.
- Huhu. Khổ quá tụi bay ơi, tao bị muỗi chích nổi mẩn đỏ rồi đây nè! Giọng nói nỉ non của em út Hồng.
- Tụi bay chịu khó chút nữa đi. Lát nữa bọn mình sẽ bắt cái Hương đền bù gấp trăm lần. "Giáo sư" Hoa dẹp loạn.
- Nhìn kìa, anh ta đang chụp hình cho cái Hương kìa! Cái Thảo reo lên.
9h 40': Sau 1 tiếng nói, cười, nháy mắt, chụp hình, anh chàng chào tạm biệt và ra về.
Ngay lập tức, cả 3 đứa rời khỏi chỗ ẩn nấp và đi thẳng 1 mạch đến chỗ cái Hương mà nó ngạc nhiên "đơ" ra không biết bọn bạn cùng phòng mình sao lại ăn mặc quái dị đến chỗ này. Cái Lan ấn nó ngồi xuống, gọi 1 lúc 10 cây kem ăn rồi bắt đầu tiến hành thẩm vấn.
- Cả bọn nhao nhao: khai ra mau!
- Khai gì?
- Lại còn bày ra vẻ mặt nai tơ ngơ ngác nữa chứ. Tội tăng thêm 1 bậc. 4 đứa thầm nghĩ.
- Thẳng thắn được khoan hồng! Nói đi, anh chàng lúc nãy là ai? Cái Thảo ra dáng chị cả hỏi.
- Bạn bè thôi. A! Sao bọn mày biết? Có vẻ như bây giờ cái Hương mới tỉnh ngộ. Hình như bọn này theo dõi nó thì phải.
- Đến bây giờ vẫn còn giấu ah? Bọn tao biết rồi nhá! Nói thật đi, 2 người yêu nhau bao lâu rồi?
- Hahahahahaha. Cái gì? Ai bảo anh Khang là bạn trai tao? Cái Hương ôm bụng cười khanh khách.
Đến lúc này thì cả 4 đứa lại ngu ngơ không hiểu gì cả. Cái Hoa lắc đầu hỏi 3 đứa còn lại, bọn chúng lại lắc đầu dữ hơn chứ. Một lúc sau, cái Hương mới giải thích rằng: Anh Khang là anh họ nó, anh yêu thích chụp ảnh và anh đang muốn tham gia 1 cuộc thi nhiếp ảnh. Lần trước anh về quê và chụp cho nó mấy bức hình, anh thấy nó rất ăn ảnh, lên hình rất dễ thương và có 1 sức hút đặc biệt. Anh muốn nhờ nó làm người mẫu cho chủ đề anh định chụp sắp tới. Và anh đã hẹn gặp nó vào sáng nay để nói rõ hơn về vấn đề này.
- Hết rồi? Cái Hoa ngờ ngợ hỏi.
- Hết rồi! Cái Hương đáp với vẻ mặt tỉnh queo.
- Chỉ có thế thôi? Cái Hồng lúc này mới phản ứng lại.
- Chỉ có thế thôi! Giọng điệu cái Hương thật đến mức không thể thật hơn được nữa.
- Vậy tại sao tao thấy mày hay nhắn tin, nghe điện thoại lại còn thường ngẩn ngơ cười 1 mình nữa chứ? "Giáo sư" Hoa tiếp tục truy vấn.
- Mày thử nghĩ đi, nếu có ai đó bảo mày lên hình đẹp mày có vui mừng không? Thực ra, lúc đầu tao dứt khoát từ chối giúp anh Khang chụp hình vì sợ ảnh hưởng đến việc học nhưng vì anh nài nỉ mãi nên tao mới nghĩ lại và gặp anh hôm nay đấy.
Tao định lúc nào thành công mới báo cho tụi bay 1 bất ngờ. Vậy mà! Thế đã được chưa mấy cô? Bây giờ đến lượt tao. Hehe, mấy cô theo dõi con thì tội gì đây?
- Uhm. Thì tụi tao sợ mày bị kẻ gian lừa gạt nên mới phải làm thế này chứ. Tụi tao đứng suốt cả buổi sáng khổ sở lắm mày biết không? 4 đứa cùng nhau phân trần gỡ tội.
- Thôi, để ăn mừng vì tinh thần đoàn kết, tương thân tương ái của phòng mình, hôm nay tụi mình sẽ đập phá 1 bữa nghe. Đồng ý không? Nhìn vào 8 con mắt long lanh ngập nước của tụi bạn, cái Hương mềm lòng thỏa hiệp.
- OK! Năm đứa cùng đồng thanh hô.
Thế là 1 cuộc chiến mới lại bắt đầu, và nạn nhân của 5 cô nàng là các quán cóc ven đường.
Lam Trường Ca