XtGem Forum catalog

Cái đuôi








Cậu ấy vẫn hỏi cái câu cũ rích năm xưa "mẫu con trai cậu thích là gì?" và tôi cũng thành thật khai báo "mình không biết".


***


Tôi luôn ganh tỵ với người khác những người có thể cười nói, vui vẻ, dễ dàng kết bạn với người khác.


Tôi thấy mình rất ư bình thường như những người bình thường khác nhưng người khác lại không nhìn tôi như vậy. Đó là lý do tôi luôn bị gạt ra ngoài tập thể.


Ngày còn học mẫu giáo tôi cũng rất hào hứng tham gia chơi cùng các bạn nhưng do tôi không biết gian lận và khả năng vận động kém nên thường bị thua và kéo cả đội mình thua theo. Tôi không có cơ hội chơi thêm lần nào nữa. Bạn bè không gọi tôi ngốc, họ chỉ bảo tôi không hợp với chơi.


Cái đuôi


Lên cấp 1, tôi đã cố gắng cải thiện mình nhưng vẫn không thể hòa nhập nổi cùng các bạn. Không hiểu sao cứ mỗi lần tôi nói gì thì tất cả mọi người đều im lặng, quay mặt nhìn tôi. Tôi thực sự rất xấu hổ và khổ tâm. Các trò chạy trốn, đuổi bắt, nhảy dây, đánh thẻ tôi đều tệ hơn người khác. Có lẽ vì chiến thắng một đối thủ quá yếu chẳng có gì hay ho nên cứ chơi được một lúc thì giải tán. Các bạn dễ dàng nhập vào nhóm khác còn tôi chỉ biết đứng như trời trồng, hoặc vào lớp học ngồi đọc sách. Dần dần tôi không xin chơi cùng các bạn nữa và cũng chẳng ai rủ tôi chơi. Tôi bắt đầu đọc sách vào giờ ra chơi kể từ đó. Tuy không chơi cùng các bạn nhưng tôi không hề bị cô lập, có lẽ vì tôi không đứng nhất thì cũng nhì mà tôi lại không hề ki bo trong việc cho các bạn chép bài, hay cho mượn vở bài tập, cũng chưa bao giờ hé răng nói ai ngu, ai hỏi thì tôi trả lời. Tôi cũng không hề ý thức được mình là học sinh giỏi vì lúc nào tôi cũng bận tâm, ao ước được như các bạn khác.


Lúc về tôi về cùng các bạn nhưng hiếm khi tôi nói chuyện vì chuyện các bạn nói, tôi không hề biết, còn thứ tôi biết thì cũng chẳng ai hay.


Bạn gái tôi còn không có chứ đừng nói gì tới bạn trai. Dù tôi có chủ động kết bạn thì chẳng chóng thì chày họ cứ ngày một xa tôi. Tôi không biết lý do họ nghỉ chơi với tôi là gì, tôi không hề kiêu ngạo, kênh kiệu thậm chí cái gì tôi cũng nhún nhường họ. Vậy mà kết quả tôi không giữ được một ai chơi với mình.


Cậu bạn nghịch ngợm, học tệ nhất lớp tôi năm lớp 1, ngồi kế bên tôi. Tôi đã không hề để cặp của mình để ngăn ghế hay sách vở để chia bàn thì bạn ấy cũng chưa bao giờ xâm phạm sang phần bàn của tôi, lỡ có vô tình lấn sang tôi tí chút thì ngay lập tức cậu ấy thu tay về như thế bị điện giật. Cậu ấy chưa một lần nói chuyện với tôi, mà lúc nào cũng quay xuống bàn dưới, quay sang bên cạnh, chọc ngoáy bàn trên, cậu ấy lúc nào cũng nghí ngoáy như một con sâu, tôi không hề cảm thấy khó chịu về những trò nghịch ngợm của cậu ấy vì cậu ấy có thể kết bạn với bất kỳ ai, lúc nào cũng vui vẻ, hớn hở kể cả khi bị cô giáo trách phạt.


Cậu ấy thường quên hộp, quên sách, quên vở, những lúc như vậy nếu không tranh được của người khác thì cậu ấy ngồi im re, tôi có để sách ra trước mặt cậu ấy thì cậu ấy miễn cưỡng xem hoặc bảo không cần rồi lấy tay đẩy về phía tôi. Tôi thực sự không hiểu nổi tại sao. Nhiều khi sống mũi cay cay, thấy mình thật tội nghiệp.


5 năm tiểu học của tôi kết thúc một cách vô vị, nhạt nhẽo chẳng có gì đáng nhớ nhưng trong mắt thầy cô và quý phụ huynh thì tôi lại là tấm gương mà họ muốn con cái họ đạt đến. " học sinh xuất sắc toàn diện, thầy yêu, bạn mến" có lẽ là những từ ngữ đau khổ nhất mà tôi nhận được mỗi khi đọc cuốn sổ liên lạc.


Lên cấp 2, tôi vào lớp chọn. Chẳng có gì thay đổi so với ngày cấp 1. Thành tích vẫn thế và tôi vẫn không thể nào kết bạn một cách dễ dàng được. Giáo viên xếp tôi ngồi bàn hai từ trên xuống và tôi cũng không kiếm ra lý do gì để bước xuống bàn phía dưới bàn hai. Điều đó đồng nghĩa với việc tôi không biết rất nhiều bạn học cùng lớp tôi. Tôi cũng không muốn gây sự chú ý nên tôi chẳng bao giờ đi học sớm, chỉ đến vừa đúng giờ và về trễ hơn mọi người. Thà đi một mình còn hơn là cảm giác lẻ loi trong tập thể. Tôi vẫn giữ thói quen đọc sách vào giờ ra chơi. Tôi mơ về một thế giới tràn ngập màu sắc lung linh, hảo ngọt như trong tiểu thuyết nhất là các mỹ nam.


Lớp tôi năm đó cũng có vài mỹ nam, rất nhiều bạn nữ yêu thích. Tôi cũng có nhìn thấy bạn ấy vài lần nhưng tôi nghĩ bạn bình thường mình còn chẳng kết nổi thì những hotboy tốt nhất nên tránh xa, đỡ ồn ào phiền phức.


Toi co lại trong thế giới của mình, bàng quan với mọi thứ không liên quan tới mình, thái độ, ánh mắt tò mò của người khác không còn làm tôi khó chịu như trước kia nữa. Tôi cũng không cảm thấy mình lập dị vì không thể chơi các trò chơi vận động giỏi. Mỗi người một sở trường, mỗi người một năng khiếu. Tôi tuyệt đối tin tưởng vào câu nói đó.


Giờ ra chơi tôi mong mọi người ra khỏi lớp để tôi có không gian yên tĩnh đọc sách nhưng trời chẳng bao giờ chiều ý tôi. Mấy cậu bạn trai chẳng hiểu vì lý do gì mà chẳng bao giờ chịu ra khỏi lớp, đã thế lại còn cười đùa oang oang, đôi khi chạy vòng quanh lớp nữa. Các mỹ nam trong lớp đồng nghĩa các bạn nữ cũng tập trung vây quanh, cái lớp y như cái chợ cá, ồn ào, náo nhiệt. Tôi nguyền rủa mấy bạn nam bằng sự tức tối câm lặng. Ra ngoài cũng không xong, ở trong lớp cũng không thể nhập cuộc hội bà tám.


Tôi cố gắng bơ mọi người bằng cách căng mắt vào sách, kỳ thực lúc đầu dường như tôi không nhớ mình đã đọc cái gì và thường phải đọc lại, những lúc đó tôi lại cáu bẳn với chính mình. Khả năng tập trung của tôi ngày càng được cải thiện và giờ thì tôi có thể đọc sách ở ngoài đường mà chẳng hề bị tác động gì. Trình độ bơ của tôi càng đỉnh thì độ tức của cậu bạn để ý tôi càng tăng kèm theo thất vọng không cùng.


Cậu ấy trông khá bảnh nhưng thấp hơn tôi một chút. Tôi không thích con trai thấp hơn mình nên càng không để ý tới việc cậu thi thoảng nói mấy câu nói bâng quơ, vô tình " cậu ít ra ngoài chơi nhỉ. Sao lúc nào cũng đọc sách vậy? Cậu đọc sách gì đó? Cậu đã đọc sách này chưa hay lắm, nếu không có mình cho mượn..." Tôi không hề có tình ý gì với cậu ấy, chỉ là tôi thích sách và cậu ấy giới thiệu nhiệt tình và cho tôi mượn thì tôi đọc, thế thôi. Hơn nữa, tôi cũng trả ơn cậu ấy bằng cách cho cậu ấy mượn sách của mình. Coi như không ai nợ ai. Tốt nhất là không nên tự reo hy vọng ảo cho mình để nhận lấy đau thương.


Tôi không hề thích việc cậu ấy viết những câu chẳng ăn nhập gì với sách đường sau cuốn sách của tôi. " Tôi ước cô ấy là bạn gái của tôi. Tôi sẽ làm cô ấy cười vui vẻ. Cô ấy có nụ cười rất dễ thương..."


Tôi có đọc những câu đó và bực bội nghĩ " thích viết thư tỏ tình thì viết gửi cho người ta, mắc gì phải lấy sách mình ra viết để khoe khoang". Với tôi đó là hành động phá hoại một cách vô ý thức không hơn không kém vì tôi giữ sách rất kỹ. Tôi nào đâu có dám làm sách cậu ây quăn mép, gấp trang còn sách của tôi thì cứ như mớ giấy lộn sau khi vào tay cậu ấy. Không chỉ viết lung tung mà cậu ta còn vẽ trái tim và cả đống hình vẽ khác.


Sau này, cậu ấy có ngỏ ý cho mượn hay trao đổi sách thì tôi tìm cách từ chối vì muốn bảo toàn tài sản cá nhân. Cậu ấy cũng không nài nỉ mượn sách tôi thêm. Mỗi khi tôi trả sách cậu ta đều hỏi tô có viết gì vào sách của cậu ấy không. Tôi bảo không thì cậu ấy có vẻ thất vọng và tôi hỏi cậu ấy thích vẽ bậy, viết lung tung vào sách hả? thì cậu ấy chỉ im lặng và bảo tôi ngốc. Tôi chúa ghét ai bảo tôi ngốc, vì tôi tin mình ngốc nên càng phải học nhiều hơn nữa cho bớt ngốc nhưng cho dù là thế thì có cần phải làm tôi tổn thương như thế hay không. Chuyện biết mình ngốc và chuyện bị người khác rẻ rúng là ngốc là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Tôi chẳng ưa gì cậu ấy.


Lúc đầu cậu ấy ép tôi đọc sách cậu ấy cho mượn và quyết liệt mượn sách của tôi làm tôi có chút không thích với cái tính tự tiện, gia trưởng, một chút khó chịu xen lẫn ngạc nhiên. Tại sao cậu ấy có thể làm như thế mà không sợ bị người khác giận sao? tôi có chút ghen tỵ với cậu ấy. Giá như tôi cũng có thể làm như thế.


Cho dù không thích thì làm việc gì lâu sẽ hình thành thói quen nên khi chấm dứt trao đổi sách tôi cảm thấy hụt hẫng, đau nhói ở ngực nhưng tôi lại tự trấn an mình " đó chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi." Mình cần phải quên cậu ấy nhanh lên và còn phải tập trung vào học hành, không được lãng phí thời gian. Tôi học cách quên một ai đó bằng cách đọc sách nhiều nhất có thể và chỉ cần không nhìn mặt người đó nữa là được.


Giờ ra chơi, thi thoảng cậu ấy ở lại trong lớp đọc sách nhưng lúc đó các bạn đều túm tụm lại chọc ghẹo cậu ấy " cậu nhiếm độc từ con mọt sách lớp mình rồi hả" và cậu ấy tức giận, bỏ quyển sách xuống, hùa theo đám bạn ra ngoài, cậu ấy thường đứng ngay trước ô của sổ nhìn thấy tôi, nói to hết mức giống như la hét nhiều hơn, rồi lại còn cười haha, có khi là cổ vũ hoặc trêu chọc một cặp đôi nào đó. Tôi không ngẩng lên cũng biết đó là giọng của cậu ấy. Mặc dù cậu ấy thường cười như thể rất vui vẻ nhưng tôi phát hiện ra cậu ấy giả cười, cười gì mà miệng ngoắc tới tận mang tai trong khi da ở hai bên gò má không nhăn lại một tí. Một nụ cười giả hoàn hảo. Tôi biết được điều này trong sách phân biệt các nụ cười.


Cậu ấy chưa bao giờ tặng thiệp hay bất cứ cái gì cho tôi vào ngày lễ nhưng lại tặng hầu hết các bạn gái trong lớp. Tuy nhiên, tôi luôn là đối tượng bị loại ra khỏi danh sách được tặng không chỉ có nam mà cả nữ cũng vậy. Tôi chỉ được nhận vài tấm từ những cô bạn quanh khu vực của tôi ngồi, có lẽ họ trả ơn tôi những lúc tôi cứu họ trong giờ kiểm tra. Tôi cũng không tặng bất cứ ai, tôi cảm thấy nó rắc rối và dường như người được nhận không trân trọng món quà được tặng nếu nó ít giá trị. Mẹ tôi không có khái niệm các ngày lễ nhiều trừ tết, còn ngày nào cũng như ngày nào. Tôi thừa hưởng toàn bộ tư tưởng của mẹ. Lần đầu tiên có một bạn nam tặng thiệp cho tôi vào ngày 8/3, tôi đã rất ngạc nhiên hỏi "tại sao cậu lại tặng nó cho mình?" và còn ngạc nhiên hơn khi cậu ấy tặng rất nhiều người, tôi nghĩ nếu thích ai thì chỉ tặng một người thôi chứ.


Tôi không quên được cậu ấy một cách nhanh chóng như tôi nghĩ nhưng tôi lại cảm thấy may mắn vì mình đã không để lộ tình cảm của mình ra cho cậu ấy biết, nếu không thì chắc quê đến độ không dám tới trường. Về sau tôi có để ý hay thích ai thì chỉ có mình tôi biết vì chẳng bao giờ tôi bộ lộ chút ý trên gương mặt ít cảm xúc của mình.


Chúng tôi không nói chuyện với nhau cho tới tận nửa học kỳ hai năm lớp 8. Khi tôi bị xếp ngồi trước cậu ấy. Lúc này tôi đã không còn tình ý gì với cậu ấy nữa và quan hệ của tôi cũng đã cải thiện rất nhiều. Tôi đã có 3 người bạn gái chơi khá thân nhưng lại chia thành hai nhóm, còn lại thì tôi ở thế trung lập.


Nhóm thứ nhất chỉ có hai người tôi và một cô bạn nhỏ nhắn, xinh xắn, dịu dàng mới chuyển vào lớp và ngồi kế bên tôi. Bạn ấy có giọng nói hơi khác chúng tôi một chút và bạn ấy thường đỏ mặt khi nói chuyện. Những lúc như vậy trông bạn ấy rất dễ thương.


Nhóm thứ hai có hai người, một là chị họ xa của tôi, một là bạn mới hoàn toàn, bạn ấy chào tôi trước và nói là rất khâm phục khả năng học tập của tôi, cậu có vẻ ít nói nhỉ, đúng như lời đồn.


Cậu biết mình hả? tôi lập lại câu hỏi trong ngạc nhiên.


Dĩ nhiên, tại cậu nổi quá mà, chỉ có cậu là không biết ai thôi. Cậu dễ gần hơn tớ nghĩ.


Nhóm hai của tôi sức học của hai người còn lại khá tốt. Đúng ra chúng tôi là đối thủ tranh nhau, cạnh tranh ngôi vị đầu bảng, năm nay, tôi có thêm một đối thủ đáng gườm hơn bất cứ ai chính là " cậu ấy", người con trai đã không nói chuyện hơn hai năm.


Tôi khá bất ngờ cách cậu ấy bật lên trong học tập. Trước đây, cậu ấy còn không lọt top 5, cậu ấy đã bật lên như thế nào nhỉ? chúng tôi không nói chuyện nhưng nhì cách học tập thì ai cũng nghĩ chúng tôi ghét nhau lắm hoặc ngược lại. Tùy cách học của tôi ra sao, cậu ấy đáp trả y hệt vậy. Nếu tôi năng nổ phát biểu thì cậu ấy quyết liệt không kém còn nếu tôi im lặng thì cậu ấy cũng để ruồi bay quanh mà chẳng buồn phe phẩy.


Một thời gian sau, cả trường đều rộ lên tin chúng tôi là một cặp đôi ngay cả thầy cô cũng nghĩ vậy cho dù tôi hết sức thanh minh và càng ngày càng lẩn tránh cậu ấy khi có thể nhưng càng muốn lẩn thì càng không xong.


Tôi có mặt ở lớp học nào thì cậu ấy cũng có mặt ở lớp học nấy. Môn nào tôi đi thi học sinh giỏi thì cái mặt cậu ấy cũng không vắng. Tôi cảm thấy hơi khó chịu nhưng không biết phải làm sao, chỉ là trùng hợp. Chúng tôi thường xuyên ở cùng nhau nhưng chưa bao giờ nói bất kể câu gì. Tôi ngại nhất khi đội tuyển học sinh có hai người, chỉ tôi và cậu ấy. Tôi thường mất bình tĩnh còn cậu ấy thì vẫn tỉnh bơ như không nhưng có điều lạ là ở bất kỳ lớp học nào. Cậu ấy không bao giờ ngồi trên, kế bên mà luôn chọn chỗ ngồi sau lưng tôi. Kể cả lớp học chỉ có hai người. Sở thích quái dị.


Cậu bạn cùng bàn của cậu ấy ngày nào cũng oang oang câu cậu ấy thích tôi. Tôi quay lại nghiêm mặt bảo cậu ấy " đừng đùa" không hay đâu còn cậu ấy vẫn im lặng và tránh ánh nhìn của tôi nên tôi càng dám chắc là cậu ấy không hề có tình ý với tôi. Đến cả việc trêu chọc tôi là mọt sách hay đã chót mang một mối tình sâu đậm với một anh chàng hào hoa nào đó trong sách cũng được làm trước mặt người khác còn khi không có ai cả tôi và cậu ấy đều im lặng. Những lúc khó chịu như thế hoặc cậu ấy hoặc tôi đứng lên đi ra ngoài, thường thì tôi nhiều hơn. Về sau cậu ấy cứ hết trống hết giờ mà thì nhảy theo đám bạn ngay lập tức.


Lớp có hai bạn chuyển đi và tôi nhanh chóng xin chuyển lên vị trí đó để tránh ánh mắt sau lưng. Chưa được một ngày cậu ấy cũng đã đổi chỗ cho một bạn nam ngồi kế bên dưới tôi. Tôi cứ ngỡ cậu ấy sẽ buồn khi xa các chiến hữu của mình lắm hay cậu ta thích cô bạn ngồi kế bên chỗ mới của mình. Có lẽ thế, tôi nghĩ và tập trung vào học. Nhiều lúc tôi quên béng có cậu ấy đường sau và cười rất thoải mái và thi thoảng có nói một vài bí mật nhỏ nhỏ với cô bạn ngồi thân ngồi bên tôi thì cậu ấy lập tức e hèm. Cứ như cậu ấy nhắc nhỏ tôi đang phá quấy việc bài của cậu ấy không bằng.


Ngày nào tôi cũng mong cô giáo chuyển chỗ ngồi nhưng giấc mơ đó không thành hiện thực và tôi phải tập quen với nó. Cô bạn thân của tôi cũng không thoải mái, chúng tôi đang to nhỏ xì xầm việc cậu ấy ngồi ngay sau lưng mình, lúc ngẩng lên đã thấy cậu ấy đứng trước mặt mình. Tôi hốt hoảng không biết cậu biết cậu ấy đã nghe những gì chúng tôi vừa nói hay chưa nhưng tôi không có dũng khí để hỏi mà giả lơ như không biết. Đầu tôi nặng trĩu vì cái ý nghĩ xấu xa của mình, không thể giải quyết và tôi tự bao biện cho chính mình. Chẳng phải mình mong cậu ấy chuyển đi sao, nếu nghe rồi, biết đâu cậu ấy lại chuyển về chỗ cũ cũng nên. Như thế chẳng phải hay quá hay sao nhưng chờ mãi cậu ấy vẫn chẳng có động tĩnh gì. Tôi hối hận đáng lẽ phải nên nói to hơn chút nữa.


Nhưng kể từ vụ nói xấu sau lưng không thành. Cậu ấy có chút thay đổi, lúc hỏi mượn cây thước, lúc cục gôm và vài thứ linh tinh khác, lúc của bạn tôi lúc của tôi và đồ của tôi thường bị cậu ấy lấy bút xóa vẽ nghệch ngoặc, hoặc viết tên,... Tôi dám chắc cậu ấy đã biết việc tôi nói xấu và đang cố tình trả thù tôi. Có hôm tôi quay xuống nửa đùa, nửa thật nói nhanh với cậu ấy " lấy đồ của cậu ra mà dùng, trả đồ cho tớ, mau lên." Những tưởng cậu ấy phải trả ngay tắp lự vì sĩ diện nhưng không hề. Cậu ấy vui vẻ hua hua cây thước của tôi thản nhiên nói " đồ tôi giữ cho mới, dùng đồ cậu thích hơn".


Tôi chỉ tức tối vì có người dám dùng đồ của mình một cách tự tiện và tôi thường xuyên phải mua lại đồ dùng học tập mà thủ phạm không ai khác chính là cái tên ngồi ngay sau tôi.


Trong giờ học cậu ấy thường lấy thước ngí ngoáy quậy cô bạn tôi, lúc mượn sách, lúc mượn vở, nói chung là cố tình làm gián đoạn việc học. Tôi dám chắc cậu ấy thích cô bạn tôi. Tôi đề nghị cậu ấy đổi chỗ ngồ thì cậu ta " không" một tiếng ngay tắp lự, giống hệt phản xạ vô điều kiện.


Tôi não nề quay lên bảo bạn tôi chả hiểu cậu ta có sao không nữa. Ngồi chung bàn với con gái mà chẳng thấy dị gì hết sao. Sao không mượn bàn mình mà cứ phải léo lên bàn tôi thì mới sống yên được à. Đúng là khác người.


" Cậu ấy thích cậu" cô bạn tôi nói và tôi giẩy nẩy lên như đĩa phải vôi. Dĩ nhiên là không phải như vậy rồi. Cậu đừng đùa. Cô bạn ấy nói thêm " tin những gì cậu nghĩ nhưng có thật cậu là học sinh giỏi nhất trường không đó?" và cười một cách bí hiểm.


Cậu ấy không ngí ngoáy nghịch ngợm mấy trò con trai hay làm thì cũng coi như cảm ơn trời phật chứ mấy cô bạn bên kia toàn bị lũ con trai phá, nhiều khi dở khóc, dở cười. Chẳng hiểu các bạn ấy làm kiểu gì mà chỉ cần dùng cây thước là làm bật được cái khóa áo nhỏ của các bạn nữ. Tôi sợ co rúm mấy cái hành vi sỗ sàng ấy, thi thoảng tôi có lấm lét nhìn trộm xem cậu ấy có dở mấy trò kia không. Tuyệt nhiên cả năm trời tôi không có bị gì hết ngoài việc thi thoảng cậu ấy nhét giấy nháp hết vào cặp tôi, lấy sách của tôi hoặc tệ nhất là giấu cặp của tôi nhưng cuối buổi kiểu gì cũng trả lại và nói " cậu tập trung thật nhỉ, bị lấy đồ ngay trong hộc bàn mà cũng không biết".


Một lần tôi phát hiện có kẹo trong cặp mình, tôi đã đem trả nó lại cho cậu ấy " cậu bỏ nhầm kẹo vào cặp mình rồi nè". Cậu ấy không nhận lại kẹo và phán " ngốc đến thế là cùng", " kẹo hối lỗi ấy mà, vì tôi đã phá cậu đó. Ăn đi" và bỏ đi chẳng thèm nhìn mặt tôi. Tôi nghĩ cậu ấy cũng không thật đáng ghét. Tôi thanh minh với cậu ấy rằng " tôi không ghét cậu đâu, hơn nữa mấy trò chơi đó cũng bình thường của học sinh nên cậu không cần cảm thấy hối lỗi với mình làm gì." Lần đầu tiên tôi thấy vẻ mặt đỏ gay tức giận của cậu ấy và sau đó là ôm bụng cười. Tôi chẳng hiểu cậu ấy ra sao, chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ, đáng lẽ cậu ấy phải cảm ơn tôi vì tôi đã không ăn cái kẹo của cậu ấy chứ. Tôi đã có lòng tốt vậy mà không biết cảm ơn.


Nhiều lúc tôi cũng muốn ngồi chỗ nào chỉ toàn con gái cho an toàn nhưng những chỗ đó đã đông kín con dân và nếu tự dưng xin chuyển không lý do chính đáng mà lỡ cậu ấy xin chuyển ngay phía dưới luôn thì càng khó xử hơn. Tôi không ngốc đến mức tự đẩy mình vào tình huống khó xử với hàng trăm con mắt xăm xoi. Cả gần một năm trời tôi vẫn không thể nào quen được với việc có một cậu bạn ngồi ngay phía dưới mình.


Lên lớp 9, cậu ấy vẫn khủng bố tôi bằng cách theo sát chỗ tôi ngồi. Tôi không hiểu vì sao cậu ấy chỉ thích ngồi dưới mà không thích ngồi trên. Không dưới một lần tôi gợi ý đổi chỗ cho cậu ấy, ít ra vào thời điểm đó tôi vẫn cao hơn cậu ấy chút xíu. Cậu ấy hứ một tiếng dài hơn cả km, kèm theo cái giọng đầy trịch thượng " chỉ là tạm thời cậu cao hơn tớ thôi, con trai tuổi này chưa dậy thì, sớm muộn gì thì tôi cũng cao hơn cậu cho mà xem mà mắt cậu bao nhiêu độ rồi ấy nhỉ? ngồi xa nhìn không rõ đâu. Cứ yên vị chỗ đó đi"


Ngoài những rắc rối tôi dính phải cùng cậu ấy, tôi còn không thích cậu ấy ở một điểm khác nữa " không nam tính", con trai gì mà mặt mũi trắng trẻo trông y như con gái.


Đôi khi hình ảnh của cậu ấy hiện lên trong đầu tôi những lúc ấy tôi tự nhủ có lẽ mình bị các bạn gán ghép nhiều quá nên nghĩ lung tung và tôi không thể để cậu ấy cướp một vị trí số một của mình nên cậu ấy bật cao, rướn giỏi thì tôi cũng phải cố gắng hơn nữa để bỏ lại cậu ấy. Khoảng cách vài ba phẩy thực sự làm tôi không yên tâm.


Cậu ấy có lẽ cũng không muốn đứng sau một đứa con gái nên cũng cố sức ra mặt. Chúng tôi cạnh tranh nhau một cách âm thầm và lặng lẽ nhưng không kém phần quyết liệt. Ít nhất đó là ý nghĩ của tôi. Thầy cô lấy chúng tôi ra làm gương cho người khác noi theo. Thật tình tôi không biết thầy cô nghĩ cái gì trong đầu mà gắn ghép cho chúng tôi cặp từ mỹ miễu " đôi bạn cùng tiến"


Những lúc chúng tôi phải đi chung. Tôi không biết cậu ấy nghĩ gì, cũng không thể nhìn mặt cậu ấy và cậu ấy cũng không để tôi đi song song. Cậu ấy thích đi sau tôi và luôn nói tôi đừng nhìn quay lại. Trong mắt người khác cậu ấy là một bạn nam hết sức lịch sự, dịu dàng với các bạn gái còn tôi thấy phiền chết đi được. Chỉ tại cái đích giống nhau nên phải đi chung một chặng đường.


Có một việc tôi luôn phải cảm ơn cậu ấy. Cho dù tôi cố gắng ra khỏi lớp trễ nhất có thể cùng với hai cô bạn, và đi chậm ki







Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Thằng bán kẹo Mút…

Thằng bán kẹo Mút…  Lại nói về Không minh, triệu Vâ...

Truyện Cười

21:46 - 26/12/2015

Mùa vàng hoa cải

Mùa vàng hoa cảiÔng khách ngà ngà bắt đầu với tay ra tóm lấy tay n...

Truyện Ngắn

03:26 - 23/12/2015

Vị Hoàng đế và chim ưng

Vị Hoàng đế và chim ưngThế nhưng, những gì nhìn thấy trong hồ khiẽn nhà v...

Truyện Ngắn

07:40 - 23/12/2015

Cầu cứu

Cầu cứu Một người hớt hải chạy đến đồn c...

Truyện Cười

21:35 - 26/12/2015

Đọc truyện ma – Những vũ điệu ghê rợn của ma quỷ

Đọc truyện ma – Những vũ điệu ghê rợn của ma quỷ Năm năm không tới đã biến tôi thành một kẻ lạ ...

Truyện Ma

22:36 - 09/01/2016