Chân ngắn sao phải xoắn!

ta cố thì chắc chắn tôi sẽ bị phát hiện ngay ngày hôm sau thôi. Nhưng rồi Phước nghỉ học, ba ngày liền. Sáng chủ nhật ngồi lướt facebook, tôi thấy nick của Phước sáng. Tôi không biết cậu ấy có phải đấu tranh tư tưởng dữ dội như tôi hay không, nhưng năm sau phút sau thì tin nhắn của Phước tới.


"Ê này tớ ốm rồi. Có khi chiều cậu phải đem quà sinh nhật tới nhà tớ."


Phước hoàn toàn không nhắc gì tới vụ rượt đuổi hôm trước, có lẽ cậu ấy không muốn nói tới. Thế là tôi nhanh chóng reply lại: "Chuyện lạ nhỉ. Tớ đâu có chuẩn bị quà cho cậu."


"Ê này, không đùa nhé. Chiều ghé qua nhà tớ đi."


"Hmm, suy nghĩ thêm."


Gửi xong tôi đóng máy tính lại và bắt đầu gói quà cho Phước. Thực ra cũng không phải quà to, chỉ là một cuốn sổ tay ghi lại lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, cảm giác khi ở bên cậu ấy và những chuyện xảy ra giữa chúng tôi. Tôi đã viết nó khá lâu để dành làm món quà sinh nhật cho Phước, như một lời tỏ tình. Nhìn món quà nằm im trên bàn, tôi (lại) đấu tranh tư tưởng xem có nên đến nhà Phước không, và nếu đến thì tôi phải nói gì với cậu ấy? Liệu cậu ấy có thích tôi không?


Cuối cùng, đúng ba giờ, tôi mặc thêm áo khoác, khóa cửa và đạp xe tới nhà Phước. Cậu ta mặc một bộ đồ ở nhà và đang lúi húi cho mấy con cá trong bể ăn. Khi cậu quay lại tôi thấy gương mặt Phước xanh xao, hai mắt thâm quầng lộ ra vẻ mệt mỏi, mái tóc nâu bù xù. Ồ, cậu ta là vậy, lúc nào cũng có thể xuất hiện trước mặt người khác với bộ dạng "mất phong độ" nhất. Nhưng mà điều ấy luôn luôn dễ chịu, đúng không?


Tôi giơ món quà ra trước mặt cậu ấy, giọng run run:


- Chúc mừng sinh nhật.


Phước không nhận lấy, cậu ta cười cười, từ mắt ánh lên những tia tinh nghịch:


- Có gì muốn nói thì nói xem nào. Cậu không giấu nổi tớ đâu, nếu không tớ cũng chả nhận quà nữa.


Hai tay tôi run lên đến nỗi suýt làm rơi cả món quà. Tôi cụp mắt:


- Tớ biết tớ không xinh cho lắm, mà chân tớ thì rất ngắn, nhưng tớ có thể đi cùng cậu tới bất kì nơi nào trên thế giới. Chân ngắn sao phải xoắn mà, đúng không?


Phước khẽ bật cười, cậu vươn tay đặt món quà xuống bàn và bất ngờ ôm chầm lấy tôi. Tôi nghe thấy tiếng Phước khẽ thì thầm:


- Cậu ngốc lắm, không chỉ chân ngắn mà não cậu cũng ngắn nữa cơ. Nhưng mà vì thế tớ mới thích cậu.


Trước đây tôi luôn lo sợ mình mất điểm trong mắt người con trai mình yêu quý, tôi tạo ra những vỏ bọc hoàn hảo không phải tôi. Nhưng ở bên Phước, tôi phát hiện ra những điều đó là thừa thãi, bởi vì người yêu thương tôi, sẽ tự nhiên mà khám phá ra những nét đáng yêu trong con người tôi, cho dù tôi mặc quần áo như thế nào và đôi chân tôi dài bao nhiêu... Chân ngắn sao phải xoắn mà, đúng không? ;)










Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Chờ.

Chờ.   Một sáng nọ Vôva đến lớp rất t...

Truyện Cười

19:26 - 26/12/2015

Những chiếc vỏ lon bia của bố

Những chiếc vỏ lon bia của bốNhiều hôm có những vị khách khi thấy hành đồng của...

Truyện Ngắn

04:09 - 23/12/2015

Mùa mưa

Mùa mưaMùa mưa buồn mang mác mang đến nỗi buồn và cả nhữn...

Truyện Ngắn

12:58 - 23/12/2015

Xin lỗi cậu

Xin lỗi cậuGửi tới một chú mèo đã từng là tất cả với tôi......

Truyện Ngắn

11:30 - 23/12/2015

Đêm cuối cùng

Đêm cuối cùngHãy dành thời gian cho mọi người quanh mình - cho ...

Truyện Ngắn

06:32 - 23/12/2015


Snack's 1967