Đôi khi, mở lòng mình với một người xa lạ lại thấy an yên đến lạ thường. Chỉ cần ở bên lắng nghe ta nói, lắng nghe ta khóc cũng đủ làm ta không bao giờ quên được cho dù là gặp trong hoàn cảnh nào đi chăng nữa.
***
Tháng 7, trời vào thu, cái nắng còn sót lại cuối hè vẫn làm cho người ta lắc đầu ngao ngán khi phải bước chân ra khỏi nhà. Đó là những ngày mà giá trị nhiệt độ trở thành những con số biết nói, biết cười và biết đe dọa.
Giảng đường đại học những ngày này vắng thật, sinh viên thì về quê nghỉ hè hết, chỉ còn vài đứa năm ba tụi nó ở lại để làm nghiên đề tài nghiên cứu khoa học. Đang ngồi lọ mọ với đống tài liệu, con bạn ngồi cạnh bỗng ôm chầm lấy nó, hét lên sung sướng khoe em gái mình vừa đỗ đại học. Lòng nó dâng lên cảm xúc khó tả, mắt nó lơ đãng nhìn ra cửa sổ, dòng kí ức chợt ùa về trong đầu nó...
Nó - đứa con gái luôn tự ti về bản thân mình chỉ vì mấy vết sẹo do trận bỏng hồi nhỏ để lại, vì thế việc trở thành một bác sĩ giỏi để xóa hết mấy cái sẹo đáng ghét kia, là ước mơ mà nó ấp ủ từ bé. Hơn nữa, là chị cả trong nhà, luôn bị đè nặng bởi hai chữ "hình tượng" mà bố đã đặt lên vai làm nó chưa giây phút nào ngừng cố gắng cả. Dòng chữ " Đỗ Đại Học Y" được nó ghi hàng trăm lần ra giấy nhớ, và dán khắp nhà.
Ve đã thôi râm ran trên những tán cây, chùm phượng vĩ cũng không đỏ rực một góc trời nữa. Ngồi trong phòng, dán mắt vào cái màn hình máy tính và đập vào mắt là họ tên, số báo danh, điểm thi và xếp thứ của nó. Nó xếp thứ 61 trong khi chỉ tiêu khoa nó đăng kí dự thi chỉ có 60 thí sinh, mắt nó nhòe đi, rồi khóc nấc lên, khóc như chưa bao giờ được khóc. Cảm giác thất bại thê thảm cứ thế mà ngự trị trong nó, nỗi mặc cảm về bản thân cứ theo đó mà lớn dần. Một ngày, rồi hai ngày, nó không ra khỏi nhà nửa bước bởi nó sợ ánh mắt coi thường hay thương hại của mọi người lắm, bữa cơm cũng chỉ ngồi vào mâm cho đủ người, mặc cho mẹ nó có an ủi thế nào đi nữa. Nó gầy đi trông thấy, da xanh xao, mắt thì lúc nào cũng như con gấu trúc, sưng húp lên. Đến ngày thứ ba, sau bữa cơm trưa, bố gọi nó lại và nói :
- Bố biết, con đang rất chán nản và tuyệt vọng, bố không cấm con buồn hay khóc, nhưng nhịn ăn thì không phải cách tốt đâu con - Giọng nói nghiêm nghị của bố cất lên.
- Con đau lắm bố ạ, nhục nhã nữa, cổ họng con đắng ngắt, không sao nuốt được cơm. - Giọng nó lạc dần đi.
- Trượt đại học có gì to tát lắm đâu, phía trước con vẫn còn rất nhiều con đường để con chọn lựa. Bố nghĩ nguyện vọng vào một trường kinh tế hay sư phạm sẽ hợp với con hơn.
- Bố đã trải qua bao giờ đâu mà bố hiểu được cảm giác của con lúc này, lúc nào bố cũng chỉ áp đặt suy nghĩ của bố lên con thôi. Bố chỉ biết đến công việc và công việc, con trượt thế này chắc bố xấu hổ, thất vọng lắm phải không?
Bố nhìn nó bằng ánh mắt giận dữ, xen vào đó là sự bất lực.
- Đúng, bố thấy thất vọng vô cùng về con, mới có chút vấp ngã đã làm như cả thế giới sụp đổ vậy.
- Con chỉ được vậy thôi, vô dụng thế đấy, con cũng chỉ muốn chết quách đi cho xong.
Vừa dứt lời, má nó lãnh trọn cái tát như trời giáng của bố, sau một giây bàng hoàng, nó ngẩng mặt lên nhìn bố bằng ánh mắt căm giận.
- Bố tát con, trước giờ bố có bao giờ tát con đâu, ngay cả bố cũng xem con là đồ bỏ đi à, con ghét bố - Nó hét lớn, ôm mặt khóc tức tưởi, gồng chân chạy ra khỏi nhà, mặc cho mẹ có gào khóc gọi tên nó phía sau. Nó thấy đau nơi lồng ngực.
Thời tiết mùa này thật đỏng đảnh, trời đang nắng như đổ lửa, không khí xung quanh thì ngột ngạt đến khó thở, nhưng trong khoảnh khắc, trời tối dần. Đi chưa hết một con phố, trời nổi giông và mưa ập đến, bất ngờ. Mưa ào ào như trút nước, hạt mưa nặng trĩu táp vào mặt nó đau rát. Cả người nó ướt như chuột lột, nó lao vào trạm xe buýt gần đó rồi lê từng bước nặng nề lên chiếc buýt vừa dừng đón khách. Nếu như tiếng khóc làm lạnh cả tâm hồn thì tiếng mưa lại dễ làm lòng người ảm đạm nhất. Đầu óc quay cuồng, hai mí mắt chỉ trực dính lại, dựa đầu vào ghế, nó ngủ thiếp đi.
***
- Cậu ơi, sắp cuối bến rồi, dậy đi cậu !!!
Nó thấy có bàn tay khẽ lay vai mình, gọi với giọng ấm áp. Nặng nhọc mở mắt, nó ngước nhìn sang người ngồi kế bên mình. Đó là một cậu bạn trạc tuổi, gương mặt góc cạnh, cặp mắt đẹp nhưng đượm buồn ẩn mình sâu trong hốc mắt. Ánh mắt cậu ấy cuốn hút đến kì lạ, thoáng nhìn thấy lạnh lùng đến ghê người, nhìn sâu hơn lại thấy ấm áp, bình yên lạ thường. Đang mải mê nhìn cậu bạn, suy nghĩ mông lung, nó giật mình khi biết đầu mình đang dựa vào vai cậu ấy. Mặt đỏ bừng, hai tai nóng ran lên, nó vội vàng chuyển tư thế ngồi, ngượng nghịu thu người lại như con mèo ngoan, mắt lơ đãng nhìn ra ngoài đường qua khung kính chật hẹp...
Xe dừng bến, nó và cậu ấy cùng xuống xe. Nó không biết mình nên đi đâu về đâu. Một đứa con cái cung Xử Nữ luôn có cái tôi khá cao, cùng với sự cứng đầu và ngang bướng đã thành bản chất, sẽ chẳng bao giờ nó dễ dàng quay về nhà. Nó mệt mỏi ngồi xuống hàng ghế chờ xe buýt. Đang đau đầu với mớ suy nghĩ hỗn độn, cái giọng nói ấm áp ấy lại vang bên tai nó lần nữa.
-Tớ ngồi đây được không?
Là cậu ấy, gương mặt rạng ngời với nụ cười tỏa nắng, làm nó không có lí do gì để từ chối lời đề nghị đó. Nó nhổm người dậy, ngồi lui vào phía trong.
- Cậu là bạn ngồi cạnh tớ trên xe buýt 07 phải không?
- Ừ- Nó nhút nhát trả lời.
- Vai tớ vẫn đang tê dại vì cái đầu của cậu lúc nãy đây, bắt đền cậu đấy. - Vừa nói cậu ấy vừa nhăn mặt rồi xoa bóp vai nữa chứ, nhìn như đứa trẻ đang làm nũng, đáng yêu dã man.
- Cảm ơn cậu - Nó nhoẻn miệng cười, nụ cười hiếm hoi trong mấy ngày vừa rồi.
- Cảm ơn có hậu tạ không, cảm ơn suông tớ không nhận đâu.
Nó lại bật cười vì cái kiểu nói chuyện hài hước ấy.
- Cậu cứ cười tươi thế có phải xinh hơn không, chứ cái mặt cứ xị ra như cái bị trông như con "ba chấm" đấy
- "ba chấm" là gì ? - Nó chau mày hỏi lại.
- Là "ba chấm" - Cậu ấy cười vang như địa chủ được mùa. Ôi, cái mặt nó ngây ra, chắc nhìn ngu phải biết.
Mưa dần tạnh, trời cũng sáng dần lên, cơn gió dịu mát ùa qua. Lòng nó vẫn nặng trĩu!!!
- Mà cậu chờ xe tiếp vậy?
- Tớ cũng không biết nữa.
- Ha ha ha... - Lại một lần nữa tôi bị cậu ấy cười - Lần đầu tiên tớ gặp đứa con gái như cậu luôn. Đi xe buýt thì ngủ như chết, có khi người ta khiêng đi bán lúc nào không biết. Còn giờ ngồi ở trạm chờ xe buýt mà nói câu xanh rờn rằng không biết mình đang chờ xe nào.
- Cười cái gì mà cười, cười hở mười cái răng, còn cười tớ nữa thì ra chỗ khác chơi nhé.
- Thôi thôi, tớ không cười cậu nữa là được chứ gì, nhìn cái mặt thì không đến nỗi mà ghê gớm thế hả ? À, có thật là cậu không biết mình chờ xe nào không?
- Không tin thì lần sau đừng hỏi - Nó trả lời cộc lốc, bắt đầu thấy cậu ấy nhiều chuyện rồi.
- Sao không về nhà, đừng có nói là lớn như này vẫn để lạc nhé, có cần tớ thông báo tin tìm bố mẹ cho trẻ lạc không?
- Tớ vừa bỏ nhà đi, haizzz....
- Gì cơ, bỏ nhà á?
Cặp lông mày chợt nhíu lại, cậu ấy im lặng giây lát nhưng cũng đủ để nó thấy được nỗi buồn giấu sâu trong ánh mắt xa xăm ấy.
- Tạnh mưa rồi, có muốn đi chơi cùng tớ không ? - Cậu ấy lên tiếng phá tan cái bầu không khí im lặng đáng sợ vừa rồi.
- Tớ....- Nó ngập ngừng....
- Sợ tớ bắt bóc rồi bán nội tạng à ? Yên tâm đi, tớ cũng sợ đi tù lắm.
Cũng chẳng có nơi nào để đi, thôi thì ló mó có hơn không, nó chẳng do dự nhiều nữa, gật đầu cái rụp.
Đi được một lúc, chân nó mềm nhũn, và *ọt ọt* cái bung nó biểu tình liên hồi, gò má nóng bừng lên vì xấu hổ. Hình như sợ bị nó mắng, cậu ấy không dám cười phá lên nữa, nhìn bộ mặt nhịn cười của cậu ấy trông đến khổ. Dắt nó vào một quán Phở ven đường, chẳng chờ cậu ấy hỏi, nó gọi luôn :
- Bác ơi, cho cháu hai bát phở bò, một không hành ạ !- Từ bé nó đã không chịu được cái mùi nồng của hành sống.
Hít hà, thơm quá, nó ăn như con chết đói. Mà chết đói thật còn gì, mấy ngày nay toàn uống nước cầm hơi, chứ có ăn được gì đâu. Thơm ngon đến giọt cuối cùng, nó ngẩng mặt lên, bắt gặp ngay ánh mắt của cậu ấy. Tim nó lỡ một nhịp, chắc chắn luôn. Nó đảo mắt ra chỗ khác rồi lớn giọng :
- Ăn không ăn đi, nhìn tớ làm gì ? Người ta xong một bát rồi mà vẫn còn nguyên, con trai gì ăn như mèo - Nó cười toe toét.
Ăn xong, tụi nó tiếp tục lên một chuyến xe buýt đường dài, đi khoảng một giờ đồng hồ. Cậu ấy giục :
- Mình xuống xe rồi đi bộ một lúc nữa là tới, đảm bảo cậu sẽ thích nơi đó.
Nó lóc cóc đi theo. Nắng sau cơn mưa đã bớt chói , nó thấy tâm trạng mình thoải mái hơn chút.
- Tớ mỏi chân lắm rồi, cậu định dẫn tớ đi đâu vậy?
- Đồ lười biếng, đi có tí mà kêu kinh.
- Xì, lười kệ tớ - Nó cố cãi ngang.
...
- Nhắm mắt lại, đưa tay đây tớ dẫn đi - Vừa nói, cậu ấy vừa kèm theo cái nháy mắt tinh nghịch.
Ngượng ngùng đưa tay cho cậu ấy nắm, cảm giác thật an toàn và những bước chân sau đó nó hoàn toàn thấy vững vàng . Trước giờ, ngoài bố nó ra thì chưa một người đàn ông nào nắm tay nó, cậu ấy là người đầu tiên. Tim nó lại lỡ một nhịp.
- Mở mắt ra đi- Giọng cậu ấy thì thầm bên tai nó.
-"Oaaaaaaaaa..." - Nó thốt lên.
Biển đẹp, đẹp đến nỗi làm nó ngơ ngẩn. Bờ cát dài miên man, từng đợt sóng nối tiếp nhau xô vào bờ không biết ngừng nghỉ, mặt biển bao la trải đến tận đường chân trời. Tiếng sóng biển rì rào như bài ca bất tận ca ngợi sự xinh đẹp, giàu có của thế giới đại dương. Bất giác,nó nghĩ đã bao lâu rồi, chỉ vì mải vùi đầu vào học hành mà không đến với biển, mặc dù biển cách nhà nó không xa.
Tháo vội đôi giầy, nó chạy nhanh về phía biển. Nước biển mát lạnh xuyên qua từng ngón chân nó, cảm giác sảng khoái vô cùng. Hít thở một hơi thật sâu, động lại cánh mũi nó là mùi biển.. nồng nhưng dễ chịu.
Tụi nó nô đùa trên bãi biển, cùng hòa mình vào lũ trẻ đang chơi đá bóng nước, cùng nhau lượm vỏ ốc biển, rồi cùng nhau chơi trò xây lâu đài cát...
- Cậu xây cái gì đấy ?
- Lâu đài cát chứ còn gì?
- Cái này là lâu đài cát á? Oimeoi, tớ nhìn giống cái lều cát hơn, con gái gì mà vụng quá.
- Ừ, tớ xây cái lều cát đấy, mà cậu sinh giờ ốc hả, hơi tí vặn vẹo - Nó vênh mặt lên cãi lại.
- Thế cậu sinh giờ cua à, cãi ngang không chịu được - Vừa nói, tay cậu ấy vừa xoa xoa cái "lâu đài cát" của nó, rồi co chân lên chạy.
- Aaaa....cậu chết chắc rồi, dám phá của tớ à, vụ này tớ liều sống với cậu, đứng lại ngay... - Nó hét lớn.
- Đố đuổi được tớ đấy, ha ha....
Tiếng cười đùa của tụi nó giòn tan cả một góc trời, mái tóc rối tung vì gió biển.
Chạy nhảy mệt nhoài, mặt đứa nào cũng lấm lem mồ hôi, quần áo thì ướt hết do nghịch dại té nước lên nhau. Tụi nó ngồi xuống bãi cát thở hổn hển, khoe nhau chiến tích vừa lượm được. Cậu ấy tỉ mẩn xâu những cái vỏ ốc nhiều màu sắc vào một sợi dây, kết thành chiếc vòng tay lạ mắt.
- Thế nào, cậu thích nó không ? - Giơ chiếc vòng tay ra trước mắt nó, cậu ấy hỏi.
Tròn xoe mắt nhìn, nó lại gật đầu cái rụp.
- Đầu cậu cài đặt chế độ gật à ? - Cậu ấy cười thích thú - Đùa thôi, tặng cậu này!
Cậu ấy nhẹ nhàng đeo chiếc vòng vào tay nó. Trong khoảnh khắc ấy, tim nó lại lỡ nhịp, tai nó ù đi, nhưng vẫn nghe rõ cậu ấy thì thầm :" cậu mà tháo chiếc vòng này ra, tớ cho cậu biết tay ".
...
- À, mà tớ quên mất, cậu tên gì vậy? Tớ tên Linh, Phong Linh. - Vẫn là cậu ấy lên tiếng trước.
Nó ngạc nhiên, mắt chữ O miệng chữ A :
- Tớ cũng tên Linh này, cơ mà là Nhật Linh cơ - Xem ra mình cũng có duyên với nhau nhỉ.
- Phong Linh - nghĩa là chuông gió, mẹ tớ bảo : con người cũng như những chiếc chuông còn cuộc sống là ngọn gió, gió làm chuông reo và chuông làm cho lời hát của gió trở nên tha thiết và trong trẻo hơn. Nhật Linh - là mặt trời lung linh, đúng không?
Nó gật đầu, nó nghĩ đến mẹ. Nhớ hồi nhỏ khi nó ngây thơ hỏi về cái tên, mẹ xoa đầu bảo rằng :" Nhật Linh ý là mong con sẽ luôn xinh đẹp lung linh và toả sáng như mặt trời, con gái ngốc ạ". Chắc giờ này mẹ lo cho nó lắm đây, lại tất tưởi chạy hết nhà này đến nhà khác tìm nó cho mà xem. Giọt nước mắt nóng hổi, mặn chát lăn dài trên gò má, nó thương bố mẹ lắm.
- Vai tớ này, cho cậu mượn đấy, nhưng hứa là khóc xong nói cho tớ biết cậu gặp chuyện gì nhé!
Nó có cái tính ăn vạ cực xấu luôn, cứ để khóc thì không sao đâu, nhưng hễ hỏi gì lúc đang khóc là y như rằng nó càng khóc to và dai dẳng hơn. Vừa khóc nó vừa mếu máo kể những ấm ức, áp lực mà nó phải chịu đựng trong thời gian qua. Áp lực học hành, áp lực gia đình, bao công sức cố gắng của nó được trả lại bằng con số không tròn trĩnh, rồi cả việc nó bị bố tát... Nó rất ít khi kể cho người khác nghe về con người mình, nhưng với cậu ấy chẳng hiểu sao nó có cảm giác tin cậy đến lạ, nó kể hết.
Mặt trời tắt nắng, hoàng hôn buông xuống. Những tia nắng vàng hoe, như còn lưu luyến, bịn rịn, đổ dài trên bờ cát, tràn xuống cả mặt biển xanh biếc.
- Khăn giấy này, lau nước mắt đi, khóc nhè mắt mũi tèm lem hết rồi, xấu gái quá!!! - Cậu ấy đưa gói khăn giấy cho nó - Khóc chán chưa hả, chán rồi thì nghe tớ hỏi đây.
- Ừ, cậu nói đi - Nó sụt sịt.
- Thế giờ cậu còn muốn chết nữa không?
- Tớ... không muốn chết nữa, nhưng hiện giờ tớ thấy bế tắc vô cùng, không biết mình muốn và nên làm gì. Cuộc sống của tớ hoàn toàn là một màu xám đục.
- Cậu nhìn những đứa trẻ kia đi. - Nó dõi mắt theo hướng cậu ấy chỉ - Chúng là những đứa trẻ có hoàn cảnh đặc biệt, ngay từ nhỏ đã phải mưu sinh kiếm sống, cái nắng gió của vùng biển làm da chúng đen sạm đi, mái tóc thì xoăn tít lại. Nhưng mặc cho cuộc sống vất vả đến đâu, nụ cười vẫn luôn rạng ngời trên gương mặt chúng. Vẫn biết là cuộc sống đa màu sắc, nhưng nếu ta nhìn qua lăng kính màu gì, nó sẽ là màu đó, thế nên dại gì mà ủ dột nhìn đời qua lăng kính màu xám đục đúng không ?
- Tớ không đủ mạnh mẽ để làm được như chúng đâu, hoàn toàn bất lực !!! Thấy bản thân vô dụng kinh khủng, chẳng còn động lực để khiến tớ tin tưởng rằng mình có thể bất kì một việc gì khác nữa.
- Tớ nhớ mình đã đọc được ở đâu đó rằng: " Đời người cũng như những con thuyền lênh đênh trên biển cả và để đến được bến bình yên,con thuyền phải trải qua rất nhiều sóng to, gió lớn". Đây mới chỉ là một cơn sóng lớn trong cuộc đời, cậu phải mạnh mẽ lướt qua nó chứ, phải có niềm tin vào bản thân.
- Bây giờ tớ chẳng đủ can đảm để làm lại từ đầu, bởi tớ sợ, sợ cái cảm giác thất bại lại bủa vây quanh mình. Tớ mệt mỏi lắm rồi - Mắt nó rưng rưng.
- Mệt mỏi thì có thể nghỉ, đừng vì chút thất bại mà bỏ cuộc. Đứng lên và đi tiếp nhé, vấp ngã ở đâu thì đứng lên ở đó, vì cuộc đời này chưa có điểm cho ta dừng chân đâu, hãy giống như con ốc sên cứ đi chậm nhưng sẽ không bao giờ dừng lại. Hiểu ý tớ không hả đồ đầu đất ?
- Á ui, đau quá... ! - Nó nhăn mặt kêu lên do ăn cái cốc đau điếng của cậu ấy.
- Này, cho cậu một bên tai nghe, cùng nghe bài này nhé! - Cậu ấy nghêu ngao theo lời bài hát.
...
" Đôi khi ta muốn buông lơi mặc cho cuộc sống xa rời
Nhưng trái tim chưa bao giờ nguôi...Đường dài khi nào tới nơi?
Có những lúc mỏi mệt rã rời. Nhưng niềm tin cho ta ngày mới
Từ trong tim thôi thúc lòng ta, khẽ cất lên tiếng hát vọng xa :
Hãy chiến thắng mọi gian khó. Hãy giữ mãi niềm tin đó
Người, ai cũng có những ước mơ : Cuộc đời yên ấm bao ý thơ.
Bạn ơi hãy hát lên, buồn lo sẽ chóng quên
Xung quanh ta là những tấm lòng, đừng bao giờ hết hy vọng !
Những khó khăn trên đường đời, đã giúp ta nên người.
Từng ngày qua ta đã nhận ra: Nếu như chưa đc may mắn
Đừng bao giờ ngừng cố gắng xua tan đi mây đêm tối tăm."
...
- À , tớ thấy bố cậu nói đúng đấy, tương lai cậu vẫn còn ở phía trước, vẫn còn rất nhiều con đường để cậu lựa chọn, hoặc là quyết tâm thực hiện ước mơ của mình, hoặc là trả thù nó bằng cách lấy một ông chồng làm công việc đó. Can đảm bước tiếp nha cậu, tin là cuối đường sẽ có phép màu đi... Mà cãi lại bố là sai, biết không ?
- Nhưng..
- Không nhưng nhiếc gì hết- nó bị cậu ấy cắt ngang - bố mẹ là người luôn yêu thương mình vô điều kiện, còn người khác có điều kiện chắc gì họ đã yêu thương mình. Yêu cho roi cho vọt, họ có mắng sao cũng là muốn tốt cho mình, nhưng dù cậu quyết định thế nào, họ vẫn luôn ủng hộ cậu mà. Bớt ngang bướng đi không lại hối hận không kịp. Đừng bao giờ làm họ buồn vì những câu nói cảm hứng của mình. Họ đang lo cho cậu lắm, mau về nhà đi.
Nó thấy dằn vặt bản thân quá, bố đi làm vất vả chỉ để nuôi chị em nó ăn học thôi mà, nó có tư cách gì mà trách móc bố chứ. Chắc nó làm bố đau lòng lắm. Nó muốn chạy thật nhanh về nhà, ôm bố thật chặt, dụi đầu vào ngực bố nũng nịu.
Suy nghĩ giây lát, nó đứng phắt dậy, rồi lên tiếng :
- Cảm ơn cậu nhiều nhé, mình cùng về nhà thôi !!! - Nó nói.
- Nhưng mà...
- Nhận lời cảm ơn của tớ đi - Nó nói nhanh- Đưa tớ địa chỉ nhà đây, hôm nào hậu tạ cậu một chầu rực rỡ nhé.
Miệng cậu ấy ấp úng như muốn nói điều gì nữa, nhưng lại thôi. Tụi nó hòa mình vào dòng người đang vội vã kia, bóng họ mờ dần...
***
Tiếng chuông điện thoại vang lên, nó giật mình tỉnh giấc, là mẹ nó gọi.
Từng mảnh ghép rời rạc về người con trai trong giấc mơ bỗng chạy xoẹt trong trí nhớ nó...
"Khi cánh cửa này đóng lại, một cánh cửa khác sẽ mở ra. Thường thì người ta sẽ ngắm mãi cánh cửa đóng lại để rồi không thấy cánh cửa đang mở ra. Chúc cậu nhận ra cánh cửa của mình nhé" - Đó là câu nói cuối cùng người ấy nói với nó.
Nó quyết định xuống trạm buýt gần đó nhất, bắt xe về nhà về xin lỗi bố mẹ.
" Cậu ấy là ai? Sao tự nhiên lại xuất hiện trong giấc mơ của mình?" Những câu hỏi đấy cứ lởn vởn trong suy nghĩ của nó.
Đường bắt đầu lên đèn...
...
Và nó chọn sẽ ôn lại năm nữa, sẽ nỗ lực đạt được ước mơ của mình. Vài ngày sau, nó tìm đến địa chỉ nhà cậu bạn trong giấc mơ kia, theo trí nhớ của mình.
- Cháu tìm ai?- Một người phụ nữ tóc đã điểm bạc, hỏi nó.
- Dạ, cháu tìm Phong Linh ạ !!!
- Cậu chủ mất cách đây một năm trong một tai nạn giao thông rồi cháu ạ!
Nó rùng mình, sống lưng lạnh toát. Hình như cậu ấy bị tai nạn trong lúc bỏ nhà đi vì giận bố mẹ...
***
- Mày ngắm anh nào ngoài đó mà suy tư thế ? - Giọng nói của con bạn kéo nó về thực tại.
- Tao ngắm anh gió - Nó cười tươi đáp lại.
Gió- đúng vậy, cậu ấy là chàng trai của gió, gió sẽ hong khô giọt nước mắt yếu đuối, sẽ mang nỗi buồn của nó đi xa. Và một điều chắc chắn rằng, cậu ấy vẫn ở luôn ở cạnh nó mỗi ngày.
Giờ nó đã là cô sinh viên đại học, suy nghĩ cũng trưởng thành và chín chắn hơn. Nó cũng đã không còn mơ mộng đến mức nghĩ mình yêu một chàng trai trong mơ nữa, nhưng hình ảnh cậu ấy, tình cảm dành cho cậu ấy vẫn chiếm trọn một góc nào đó trong tim nó.
Duyên số là do con người tạo ra, nhất định sẽ có một ngày đẹp trời nào đó, nó sẽ gặp chàng trai của nó, nhưng không phải trong giấc mơ.
- Học nhanh lên mày, chiều nay tao phải biển một lúc mới được - Nó quay sang bảo con bạn, kèm theo một nụ cười tươi rói trên môi.
Nó nhớ bãi biển ấy.....
Trên sân trường, nắng vẫn rải đều, và gió vẫn hát nhẹ nhàng.
...
...
...