Đã từ lâu lắm, mẹ luôn mong đợi ngày này... Trong ngôi nhà bé nhỏ này, chỉ có con và mẹ. Cuộc sống khó nghèo nên chưa bao giờ mẹ cho con được một thứ gì hoàn hảo cả. Nhưng năm nay con trai yêu của mẹ 20 tuổi rồi. Ít nhất cũng phải có cho con một lần sinh nhật...
***
Mẹ hạnh phúc ngắm nhìn xấp tiền trên tay mà bấy lâu nay mẹ đã dành dụm được. Những tờ lẻ có tờ đen nhẻm, có tờ lắm vết nhăn, nhưng nó được sắp xếp thật gọn gàng và ngay ngắn. Những tờ giấy bạc ngoan ngoãn, vô tư nằm im trên đôi tay gầy chay sạm như muốn cảm nhận đủ đầy sự ấm áp nơi trái tim người mẹ đang từng đợt một trào dâng.
Đã từ lâu lắm, mẹ luôn mong đợi ngày này... Trong ngôi nhà bé nhỏ này, chỉ có con và mẹ. Cuộc sống khó nghèo nên chưa bao giờ mẹ cho con được một thứ gì hoàn hảo cả. Nhưng năm nay con trai yêu của mẹ 20 tuổi rồi. Ít nhất cũng phải có cho con một lần sinh nhật. Cũng phải một lần kỉ niệm thật đàng hoàng cái ngày mà mẹ được Thượng Đế ban cho báu vật quý giá nhất cuộc đời – là con – đứa con trai ngoan của mẹ....
Đêm trước ngày sinh nhật con. Mẹ đến bên con đang hóng gió ngoài thềm xoa đầu trìu mến:
- Con biết ngày mai là ngày gì không?
- Ngày mai? Dạ con không biết, mai có phải ngày lễ lộc gì đâu. Bộ mai nhà mình có khách hả mẹ? _Con tròn mắt_
Mẹ cốc nhẹ đầu con, nở một nụ cười hiền:
- Nhà mình nghèo, khách ở đâu ra? Mai là sinh nhật của ông đó ông tướng. Sinh nhật mình mà không nhớ nữa là sao?
Con cười:
- Sinh nhật con? Thì cũng là ngày... bình thường mà mẹ, hìhì...
- Con nè, năm nay con của mẹ 20 rồi. Mẹ tổ chức sinh nhật cho con nhé?
- Thôi đi mẹ, tổ chức làm chi, rườm rà lắm, con thấy mình cứ coi nó như ngày bình thường là được rồi.
- Vậy không làm rườm rà, mẹ mua bánh sinh nhật cho con nhé, ít ra ông cũng phải biết thổi đèn cầy với người ta chứ?
- Thôi, toàn kem, con không thích.
- Thì mẹ tặng quà cho con, con của mẹ thích quà gì nè? _Mẹ ôm con vào lòng, siết chặt_
- Con không thích mà, dù mẹ có tặng quà gì con cũng không cần.
Vòng tay đang ôm con dường như buông lỏng, mẹ khẽ cúi đầu:
- Nè, con, nếu...mẹ nói nếu thôi nhé. Nếu con với mẹ đang đi trên đường. Tình cờ gặp một người bạn cùng lớp với con, con có giới thiệu mẹ với bạn con không?
Con trả lời ngay lập tức:
- Không bao giờ.
- Nếu... sau này mẹ già cả nhiều bệnh tật, có thể là gánh nặng cho con, con có nuôi mẹ không?
- Không đâu. _Con vẫn trả lời từng câu hỏi nhưng không nhìn mặt mẹ_
- Vậy, nếu... một ngày mẹ không còn ở trên đời, không còn bên cạnh con nữa con có... cảm thấy buồn không?
- Chắc là không.
Đôi tay gầy đang run khẽ, trong đôi mắt mẹ dường như đang ngấn nước...
- Nhà mình nghèo cái gì cũng thiếu. Mẹ không thể cho con được một cuộc sống bằng bè bằng bạn. Cái gì cũng thua súc người ta hết. Con có giận mẹ không?
- Có chứ! Con giận chứ. Con không thích mỗi khi nghe mẹ nhắc tới điều này!
Giọng nói của mẹ dần trở nên run rẩy, có thứ gì đó đang nghẹn lại, cào xé không thương tiếc con tim mẹ.
- Mẹ hỏi thiệt con nhé... Bộ... con... kh..không thương mẹ... h.h.hả.....?
Mẹ nhìn con. Con nhìn ra ngỏ. Buông ra một tiếng nặng nề:
- Không.
Một thứ gì đó đang vụng vỡ đầy đau đớn. Mẹ quay đi, lau lấy một giọt gì mặn đắng vừa rơi vội....
Rồi mẹ gắng gượng tạo ra một nụ cười, cố kìm nén cho giọng nói đừng trở nên run rẫy, vẫn xoa đầu con trìu mến:
- Ừ, tui biết rồi chó con. Tui đi ngủ, ông cũng đi ngủ sơm đi. Ở ngoài này lạnh rồi bệnh là tui hỏng có nấu cháo cho ông ăn đâu nghen...
Mẹ vào nhà trong, mắt con vẫn đăm đăm hướng về phía ngỏ.
Mẹ nằm trên giường, cố ngăn những tiếng nấc. Không muốn để con nghe. Những dòng nước long lanh tuôn ra nơi khóe mắt mỏi mòn bị gió bụi cuộc đời khắc lên nhiều vết cắt làm ướt gối.
Vầng trăng u tối lạnh lùng phủ vây những tia sáng nhạt mờ lên đôi vai cũng đang run rẩy ngoài hiên...
Đêm đó, có hai người đang khóc. Đêm đó, có hai trái tim đau...
Tại sao lại trở thành như thế?
***
Sáng hôm sinh nhật con. Khi mẹ thức dậy, con đã đi học tự lúc nào. Dù con nói là không thích, mẹ cũng muốn làm gì đó cho con. Bữa tiệc đó, mẹ làm trong nước mắt.
Đến trưa, con đi học về. Có tiếng gì đó lao xao ngoài cửa. Con chạy ào vào trong nhà gọi mẹ. Không nghe mẹ trả lời. Trên chiếc bàn nhỏ giữa nhà, có một chiếc bánh sinh nhật và những món ăn mà con thích.
Con trai chạy ra sau nhà. Thấy mẹ đang ngồi đó. Đôi mắt buồn hoe đỏ.Con trai bước đến bên nở một nụ cười ấm áp như ánh nắng. Cầm tay kéo mẹ vào nhà.
- Hôm nay con dắt bạn tới chơi, vào nhà với con mẹ nhé!
Mẹ ngạc nhiên, lúng túng:
- Sao con dắt bạn về chơi mà không nói trước? Thôi buông mẹ ra, mẹ chưa kịp chuẩn bị gì hết mà! Buông mẹ ra đi, mẹ con quê mùa lắm, bạn con cười con đó!
- Không buông là không! _Con vẫn cười tươi rói. Đôi tay ấm áp siết lấy bàn tay mẹ_ Mẹ của con bình thường là đẹp nhất, không cần trang điểm gì hết cũng vẫn đẹp rạng ngời. Mẹ con đẹp lắm, mẹ đừng lo!
Con đưa mẹ đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Con của hôm nay và hôm qua như khác hoàn toàn. Vào đến nhà trong, một khung cảnh không ngờ hiện ra trước mắt mẹ. Trước mắt mẹ là 49 học sinh đồng phục chỉnh tề, xếp thành hai vòng tròn xen kẽ vây quanh chiếc bàn đặt bánh sinh nhật ở giữa nhà, trên tay mỗi người cầm một đóa hoa hồng đỏ thắm tươi và một chiếc lọ toàn những con hạc giấy. Con trai dắt mẹ bước vào giữa vòng tròn, 49 thành viên trong lớp ai cũng nở một nụ cười rất đẹp và đồng loạt cúi chào ngoan ngoãn. Rồi lần lượt từng người một bước đến trao hoa hồng cho người mẹ cùng những lời chúc sinh nhật thật chân thành và sau đó đặt những cái lọ đựng hạc giấy lên chiếc bàn cũ kỹ.
Hai vòng tròn kết thúc với một hình trái tim được tạo nên chung quanh chiếc bánh sinh nhật trên bàn. Trong đôi mắt mẹ bây giờ vừa ngỡ ngàng vừa hạnh phúc. Nước mắt lăn trên đôi má ướt đầm...
Còn một người cuối cùng, con trai của mẹ, tiến đến bên người mẹ nghèo xinh đẹp với đóa hoa hồng đẹp nhất và một lọ hạc giấy rất to, chứa đựng con hạc thứ 1000.
Con dang tay ôm lấy mẹ. Thật lâu.... Một cái ôm chặt ấm áp và một cảm xúc không thể nào tả được....
- Mẹ ơi! Mẹ yêu dấu của con, con xin lỗi mẹ! Xin lỗi mẹ thật nhiều vì hôm qua con đã làm mẹ khóc... Con biết những lời nói đó đã làm mẹ tổn thương đến thế nào... Nhưng mẹ ơi, con muốn mẹ biết rằng:
● Con không muốn mẹ tổ chức sinh nhật cho con. Bởi vì ngày sinh nhật của con cũng chính là sinh nhật mẹ. Ngày sinh nhật của cả hai chúng ta! Con không muốn mẹ chỉ tổ chức sinh nhật cho con mà quên đi mất ngày của mẹ! Vì con muốn cám ơn Thượng Đế. Cám ơn người đã phái xuống thế gian này một thiên thần dịu dàng và nhân hậu. Người đã ban cuộc sống cho con!
● Con không muốn mẹ mua bánh sinh nhật cho con. Vì đối với con không có bất cứ thứ gì ngon hơn những món được nấu bởi bàn tay của mẹ! Chỉ cần được ăn cơm mẹ nấu, ngày nào cũng tuyệt vời hơn cả sinh nhật của con!
● Con không cần quà sinh nhật mẹ tặng con. Vì mẹ đã tặng con món quà quý nhất, đó là cả một cuộc đời và sự hy sinh của mẹ... Không có món quà nào có thể vượt qua nó nữa đâu!
● Nếu một ngày nào đó đang đi trên đường cùng mẹ. Tình cờ gặp một vài người bạn cùng lớp với con, con sẽ không giới thiệu mẹ con với những người bạn đó. Vì con muốn giới thiệu mẹ của con với cả lớp, với tất cả mọi người, những người con gặp và những người con quen. Con muốn cho họ biết rằng mẹ của con không quê mùa, mà mẹ có một nét đẹp vô cùng bình dị, mẹ dịu dàng và ấm áp, đôn hậu và bao dung... Và, đối với con mẹ là người con gái đẹp nhất trên Thế Giới!!!
● Nếu sau này mẹ già cả nhiều bệnh tật, có thể là gánh nặng cho con, con sẽ không nuôi mẹ một mình. Vì con sẽ cùng vợ của con, con của con, cháu của con, chắt của con,... phụng dưỡng mẹ khi già yếu! Con sẽ để mẹ sống trong một gia đình đông vui, hạnh phúc. Đầm ấm bên con cháu, cùng nói, cùng cười, cùng sẻ chia tình cảm.... Vì thứ con yêu nhất chính là nụ cười trên đôi môi của mẹ... Niềm hạnh phúc của mẹ chính là báu vật vô giá của đời con!
● Nếu một ngày nào đó mẹ không còn trên thế gian này, không còn ở bên cạnh con nữa. Con sẽ không buồn bởi khi đó con sẽ đau đớn lắm. Nhưng mà con sẽ không bao giờ khóc. Con sẽ cười! Vì con muốn cho đến giây phúc cuối cùng của cuộc đời, mẹ vẫn thấy con cười với mẹ... Con sẽ vui vì mẹ là người ra đi và con là người ở lại, vì con không muốn mẹ phải chịu đựng nỗi đau của người ở lại khi phải mất đi thứ quý giá nhất cuộc đời. Con muốn thay mẹ chịu đựng cơn đau ấy. Nhưng mẹ à, đừng quan tâm điều ấy, vì ngày đó vẫn còn đang ở rất xa!
● Khi mẹ hỏi con "Nhà mình nghèo cái gì cũng thiếu. Mẹ không thể cho con được một cuộc sống bằng bè bằng bạn. Cái gì cũng thua sút người ta hết. Con có giận mẹ không?" Đương nhiên là con giận chứ! Con giận mẹ rất nhiều! Vì mẹ đã luôn cố gắng, dù khó khăn thế nào cũng luôn đảm bảo cho con được đến trường đi học, bao nhiêu đó thôi cũng đã đủ để con bằng bạn bằng bè nhưng mẹ lại luôn tự cho rằng bản thân có lỗi vì không thể làm gì nhiều hơn được cho con. Con giận mẹ, khi mẹ nghĩ rằng nhà mình nghèo cái gì cũng thiếu, con của mẹ thì luôn thua sút người ta. Vì mẹ à, cõ lẽ con cái gì cũng thiếu nhưng mẹ chưa bao giờ để con thiếu thốn tình thương. Con rất tự hào con là người giàu nhất vì mẹ luôn cho con hơi ấm của một gia đình!
● Và, con không thương mẹ! Bởi vì con yêu kính mẹ! Con yêu mẹ hơn mọi thứ trên đời!!!
- Chúc mừng sinh nhật mẹ, người mẹ vĩ đại của con!!! Và... con xin lỗi... vì từ rất lâu rồi...con đã luôn giấu mẹ một điều... giấu mẹ... con... đã biết sự thật rằng con... chỉ là con nuôi của mẹ.... Con xin lỗi vì con đã giấu mẹ! Nhưng dù thế nào con cũng vẫn yêu mẹ lắm! MÃI LÀ NHƯ THẾ, MẸ YÊU DẤU CỦA CON!
Cậu bước tới trao cho mẹ đóa hoa hồng rực rỡ trên tay. Và chiếc lọ thủy tinh đầy hạc giấy... Nhoẻn cười ấm áp...
- Con đã tự tay gấp 1000 con hạc giấy, đây là món quà mà con muốn tặng cho người mẹ mà con yêu quý nhất cuộc đời. Con chúc mẹ của con luôn hạnh phúc, luôn rạng rỡ nụ cười, luôn khỏe mạnh, an vui và sống lâu trăm tuổi! MỪNG SINH NHẬT THỨ 50 CỦA MẸ!!!
Thời gian như ngừng lại, giữa không gian không vang lên một tiếng động nào, chỉ có tiếng những trái tim đập nhanh không theo nhịp và những tiếng nấc chẳng thành lời...
Mẹ ôm chầm lấy con, vỡ òa trong nỗi hạnh phúc lớn lao, bất tận... Khóc ngon lành như đứa trẻ lên ba... Gian nhà nhỏ chìm trong nước mắt... Những giọt nước mắt trong veo như đá quý... Rơi vô tư trong cảm xúc chân thành...
Con trai cũng siết chặt mẹ trong vòng tay ấm áp...
- Cám ơn mẹ, vì tất cả! Vì mẹ đã hy sinh hạnh phúc của cả đời người con gái vì con...
***
Hôm nay là một ngày đầu tháng 12. Trời đã vào đông tự lúc nào mà sao khí trời dường như ấm lạ... Cũng là hôm nay của 20 năm trước, có một người con gái vô tình trông thấy một đứa nhỏ nằm trơ trọi, tím tái trên một vạt cỏ ven sông... Và trái tim thuần hậu của một con người đã ban sự sống cho sinh linh nhỏ bé. Hạt giống bị vứt bỏ ngày nào, dưới bàn tay gieo trồng tỉ mẫn và tình thương vô hạn đã lớn lên khỏe mạnh và kết thành trái ngọt cuối mùa đông...