Cho dù Coca khờ khờ, hay trêu con mèo Pu nhà tôi nhảy dựng lên, cho dù cô ấy luôn luôn làm khét bánh hay đứt tay khi động vào dao đĩa, tôi vẫn thích cô ấy, rất nhiều.
***
1. Tôi mở to nhạc lên một nấc, giọng hát ngọt ngào của Taylor lãng đãng trôi trong tâm trí. Những ca từ quen thuộc đã ăn mòn đến mức khi tiếng nhạc vừa cất lên, tôi không tự chủ được cũng lẩm nhẩm hát theo. Thấp thoáng qua tấm rèm màu xanh da trời nhạt, cửa sổ bên nhà đối diện đóng im ỉm như muốn ngăn cách căn phòng nhỏ tầng hai với thế giới xung quanh.
"Đến "Sun" với tớ đi bạn, ở đây một mình buồn lắm".
Coca nhắn một cái tin vỏn vẹn như vậy, rồi thôi. Không kịp để tôi có thêm bất kì một cuộc gọi nào, cô bạn đã khóa máy lại.
Tôi bật xuống giường, xỏ giày và lao ra đường trên chiếc xe đạp cũ.
"Sun" vắng khách. Bên cạnh ô cửa kính trong suốt, Coca lọt thỏm trong chiếc áo len màu vàng nhạt rộng thùng thình, hai bên tai đeo headphone, cô ngẩn người nhìn ra ngoài phố. Những lọn tóc mềm mại, xoăn xoăn che kín khuôn mặt nghiêng nghiêng của Coca.
Tôi ngồi xuống ghế đối diện, khuấy khuấy cốc cappuchino vừa lấy ở quầy.
Coca quay lại nhìn tôi nhưng không nói gì cả, mái tóc đen không che nổi đôi mắt còn lóng lánh vệt nước của cô ấy.
Tôi đạp xe chầm chập, men theo cánh đồng hoa cúc dập dìu trong gió. Coca ngồi sau lưng tôi, vẫn không chịu mở miệng, những tiếng thổn thức khe khẽ.
"Lâm có bạn gái mới rồi, là Phương".
Cô ấy chẳng có tí ti phản ứng gì như kiểu "này tớ biết trước bạn lâu rồi", vẫn chỉ thổn thức thật khẽ khàng sau lưng tôi. Đột nhiên giọng nói run run của Coca vang lên, giữa không gian đồng cỏ vắng lặng, trở nên thật rõ ràng.
"Tớ muốn đóng cửa sổ lại và khóc thật to, Kun ạ".
Tôi nắm lấy những ngón tay mảnh khảnh, lành lạnh của Coca, khẽ siết chặt. Định mở miệng hỏi cô ấy, nhưng lại thôi, Coca-mười-bảy-tuổi rất khờ và quen rụt cổ chạy trốn như một chú rùa nhỏ.
2. Tôi quen Coca từ nhiều năm trước, chính xác là mười năm có lẻ. Khi ấy tôi vừa chuyển đến khu phố này sống, hơi hơi hoang mang với đám bạn cùng phố xa lạ và nghịch ngợm. Cho đến ngày thứ hai chuyển nhà, tôi ngồi thơ thẩn trên bậc tam cấp trong sân, vuốt ve bộ lông mềm như nhung của con mèo Pu thì thấy cô bạn mảnh khảnh nhà đối diện đang nhìn mình một cách tò mò. Ngày ấy, Coca mặc một chiếc váy màu tím than rộng, hai bím tóc lơ thơ, đôi mắt sáng.
Tôi giơ tay vẫy vẫy, môi mấp máy: "Chào bạn". Coca tròn xoe mắt nhìn tôi một lúc, má đỏ lựng lên rồi không nói gì cả mà chạy ù vào trong nhà, bỏ mặc tôi với hàng ngàn chấm hỏi trong đầu.
Ngày hôm sau, Coca mặc chiếc váy hoa màu hồng xinh xinh, tay cầm bọc kẹo đủ màu sắc thập thò ngoài cổng nhà tôi. Tôi đứng trong sân ngẩn người ra nhưng đến thở cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ lại dọa cho cô bạn té chạy về nhà.
Coca đứng đó nguyên nửa tiếng đồng hồ, cho tới khi hai chân tôi đã bắt đầu tê tê - mới dám thò cánh tay khẳng khiu của mình vào, hai má đỏ bừng, run run nói: "Tặng bạn đấy". Cho đến nhiều năm sau này, tôi vẫn không thể nào quên được bộ dạng lúng túng, sợ sệt của Coca ngày đó. Một Coca-bảy-tuổi rụt rè và hay đỏ mặt. À, còn rất khờ nữa.
3. Chúng tôi trở thành hàng xóm và bạn cùng trường nhưng khác lớp cho tới tận cấp ba.
Coca thích viết lách, một vài mẩu truyện ngắn nho nhỏ. Lúc nào trong chiếc túi đeo chéo lưng đầy thứ hỗn độn của cô ấy cũng phải có một cuốn sổ bé xinh xinh để ghi chép. Nhiều lúc hai đứa đang ngồi uống trà sữa trong quán, Coca cứ ngẩn người nhìn, xong bằng tốc độ nhanh nhất lôi bút ra hí hoáy viết. Đấy, thế là tôi thừa biết hôm sau lại có thể trốn sang nhà Coca, vừa nhâm nhi sinh tố bơ cô ấy làm vừa tỉ mẩn đọc một câu chuyện mới toanh rồi.
Cho tới năm học lớp mười một, Coca được giao chức lớp phó văn thể mĩ. Cô ấy thích đến nỗi suốt quãng đường về nhà hôm ấy, chỉ hỏi đi hỏi lại mấy câu kiểu như: "Biết tớ lên chức gì không? Lớp phó văn thể mĩ hẳn hoi nhé, rất oai đấy". Thế là bắt đầu từ đó, bất kể dịp lễ hội nào Coca đều phải ở lại lớp lâu thật là lâu để làm việc, hừm, thi thoảng còn làm hết cả phần của người khác nữa. Coca khờ quá mà. Những lần như vậy, tôi đều đứng lơ ngơ trước cửa lớp xem cô ấy cắt hoa, vẽ báo hay dán dán cái đó. Bù lại, trên đường về Coca đều mua mấy lon coca mát lạnh và dúi vào tay tôi, hai má lại đỏ lên.
Vào những ngày rảnh rang của hai đứa, Coca rất thích kéo tôi đi bộ ra thư viện, nhưng không bao giờ vào mượn sách luôn. Hai đứa ngồi dưới tán cây bàng già cỗi thi nhau ngửa mặt lên trời. Những chiếc lá bàng to hơn lòng bàn tay màu xanh nõn mượt mà. Cành cây chằng chịt đan vào nhau, nắng lung linh xen qua kẽ lá li ti, đậu trên khuôn mặt trắng hồng của Coca. Gió mát dịu luồn qua tóc. Cảm giác dễ chịu vô cùng.
4. Có một lần, hai đứa đang ngồi ở "Sun", đang khuấy khuấy cốc trà sữa, Coca đột nhiên ngẩng phắt lên nhìn tôi.
"Này Kun, bạn còn nhớ truyện lần trước tớ cho bạn đọc không?"
"Ừ, sao?"
"Ôi ôi, tớ cũng ước được người nào đó tặng cho một chậu hoa hay cây gì cũng được để tớ đặt lên bậu cửa sổ quá."
Ba ngày nữa sinh nhật cô bạn, đã biết đòi quà khéo thế rồi cơ đấy. Cuối cùng cũng bớt khờ đi được tẹo.
Ngày sinh nhật, tôi tặng Coca một cái chậu nhỏ bằng sứ màu trắng và ít hạt mầm.
"Nó sẽ mọc à?" – Coca tròn xoe mắt.
"Ừ, nếu bạn tưới nước đầy đủ và cho nó phơi nắng thường xuyên."
Thế là bắt đầu từ ngày hôm ấy, sáng nào qua ô cửa kính nhà mình, tôi cũng thấy Coca mở cửa sổ đón nắng, đặt chậu cây đã đầy đất tươi xốp lên bậu và chăm chỉ tưới nước. Nhưng mà vẫn không tránh khỏi mấy lúc thiếu kiên nhẫn.
"Sao lâu vậy rồi mà nó không mọc lên hả Kun?" – Coca nằm bò lên mặt bàn đầy sách vở linh tinh, ảo não hỏi.
Tôi vừa lật trang sách vừa liếc cô ấy một cái, tiếp tục giải thích lần thứ n.
"Bạn phải chờ, nó nhất định sẽ mọc, ờ và tất nhiên là nếu bạn tưới nước đầy đủ và cho nó phơi nắng thường xuyên. Này, nhàu bài kiểm tra của tớ rồi, ngồi dậy đi."
Và, cuối cùng mấy cái mầm cũng chịu nhú khỏi đất.
"Oaaaa, Kun ơi Kun, bạn phải dậy ngay, dậy ngay đi. Mấy cái mầm nó mọc rồi."
Tôi gần như tỉnh ngủ ngay lập tức, lao sang nhà đối diện. Mấy cái lá nhỏ xíu, màu xanh non mơn mởm khẽ phất phơ trong gió. Nắng ấm áp tràn vào căn phòng nhỏ, Coca nhìn chậu cây mỉm cười tươi rói. Thế là tôi đơ mất vài phút, chả trách tôi thích Coca khờ. Đúng rồi, bạn không nhìn nhầm, tôi-thích-Coca-khờ-khờ.
Tôi thích nhìn Coca hí húi viết lách, thỉnh thoảng miệng khẽ cười vu vơ. Thích cùng cô ấy nghe những bản nhạc rất đỗi ngọt ngào và êm tai của Taylor, cùng ngửa mặt lên trời cho những âm điệu cứ trôi lãng đãng trong tâm trí. Thích chở Coca ngồi sau lưng mỗi chiều, đi xuyên qua những cung đường ngập sắc thu, lắng nghe tiếng lá khô vỡ vụn dưới những vòng xe quay.
Cho dù Coca khờ khờ, hay trêu con mèo Pu nhà tôi nhảy dựng lên, cho dù cô ấy luôn luôn làm khét bánh hay đứt tay khi động vào dao đĩa, tôi vẫn thích cô ấy, rất nhiều.
5. Đội bóng rổ trường tôi sắp tham gia trận chung kết toàn thành phố. Lâm, cậu bạn giỏi toán có mái tóc nâu nâu bù xù làm đội trưởng, tôi là đội phó. Chiều nào chúng tôi cũng phải ở lại sân tập hai tiếng mới được về. Thế là nghiễm nhiên Coca với cái ba lô màu đỏ của cô ấy ngồi ở hàng ghế khán đài chờ tôi. Sau mỗi chiều tập, Coca đều tự giác chạy lót tót chia mấy chia nước khoáng cho cả đội.
Một hôm, cô bạn gọi tôi lại, đỏ mặt chỉ về phía nào đó, nhỏ giọng hỏi: "Này Kun, cái cậu hay mang áo số 7 là ai vậy?"
"Lâm, đội trưởng, sao?"
"Cậu ấy đẹp trai dễ sợ, chơi bóng cũng hay dễ sợ."
"Coca khờ, không phải bạn thích cậu ấy rồi đấy chứ?"
Coca không trả lời, ôi, nhưng mà cái mặt của cô ấy đã đỏ như quả cà chua chín rồi.
Sau đó, rất nhanh chóng tôi bị thất tình. Bị thất tình thì đã đành, nhưng ngay cả chức danh bạn thân nhất kiêm hàng xóm tốt bụng nhất của tôi cũng bị Coca hạ tùm lum. Biết tôi cùng lớp với "tóc xù" (ôi, đấy là cái biệt danh mà Coca khờ đặt cho Lâm), Coca liên tục đặt ra những câu nghi vấn kiểu như: "tóc xù" thích ăn gì, thích làm gì, thích chơi với ai nhất, học môn gì giỏi nhất, bla bla...
Phần lớn thời gian rảnh rỗi, Coca đều ở tịt trong nhà, nghiên cứu làm bánh này nọ để tặng cho "tóc xù" của cô ấy, bỏ quên luôn vụ mấy cái mầm và coi như sự tồn tại của tôi chỉ để trả lời mấy câu lí lịch của "tóc xù". Cảm giác bị "bơ" thật không thoải mái chút nào.
6. Trường chúng tôi giật giải nhất toàn thành phố. Coca vui ra mặt, lót tót chạy đi chạy lại đưa cho mỗi người trong đội một lon coca mát lạnh. Hừ, tôi biết mà, cô ấy chỉ muốn đưa cho một mình "tóc xù" thôi.
Tôi dựa vào tường, bật lon coca và uống một hớp. Dòng nước cay cay mát lạnh trôi xuống cổ nhưng nỗi buồn đặc quánh cứ nghẹn lại đâu đó, không chịu biến mất.
Sau đó vài tuần, trong khối rộ lên cái tin Lâm có bạn gái mới, là Phương. Phương là một cây bút viết khá tốt của lớp Văn, từng đạt giải Nhì toàn trường năm lớp 10. Khó mà nói Coca khờ đã sốc thế nào. Hẳn là cô bạn còn đem mình ra so sánh với Phương vài lần, thở dài mấy cái. Ôi, đúng là Coca khờ.
Coca đích thị là một con rùa. Cô ấy bắt đầu chạy trốn, mọi thứ, kể cả người bạn thân nhất kiêm hàng xóm tốt bụng nhất là tôi đây. Không gặp được Coca, tôi chỉ còn biết dở khóc dở cười nhìn sang ban công nhà đối diện, cánh cửa sổ màu trắng đóng im ỉm để lại một vệt nắng vàng hoe, trơ trọi.
Nhiều lúc tôi thấy ghét Coca kinh khủng, ghét cái cách cô ấy thu kín bản thân lại, ghét cô ấy bỏ mặc không tưới nước, không phơi nắng cho mấy cái mầm. Ghét cô ấy bỏ mặc tôi. Ghét cô ấy không biết thật ra cô ấy đáng yêu như thế nào, không biết tôi thích cô ấy nhiều như thế nào.Coca khờ, cứ đóng cửa sổ lại thì có ích gì chứ, chẳng lẽ bạn quên là tớ vẫn còn ở đây với bạn à?
Một tuần sau, Coca khờ đột nhiên hầm hầm chạy sang nhà tôi đòi uống bia. Tôi chẳng còn cách nào khác kéo Coca lên xe đạp, mua một lon và dừng chân ở vệ đường. Coca bắt đầu uống, hẳn bia đắng lắm vì tôi thấy cô ấy cứ nhăn mặt hoài. Hết lon bia, cô ấy đột nhiên lại khóc rất to, khuôn mặt đỏ bừng bừng.
"Bạn xem lại mình đi. Cứ như vầy thì có ích à, "tóc xù" sẽ thích bạn à? Không, cậu ấy không thích con gái uống bia rồi khóc nước mắt nước mũi tèm lem như bạn đâu! À, mà có ai thích đâu chứ, chỉ có tớ thích bạn thôi. Mấy cái mầm của tớ sắp chết queo vì bạn rồi, nếu bạn không mở cửa sổ ra thì chúng sẽ chết, chết thật đấy!!!"
Nói xong một thôi một hồi, tôi gục gặc đầu quay lưng bước đi thẳng. Coca khờ, mấy cái mầm của tớ khô queo rồi, chúng không chịu nổi bạn đâu.
7. "Kun ơi, tớ làm sinh tố bơ bạn thích này, sang nhé."
Tôi lê từng bước nặng trịch vào nhà Coca, món sinh tố bơ chẳng còn dụ dỗ nổi tôi nữa, tôi muốn xin lỗi Coca khờ.
Ô mà lạ chưa này, cánh cửa sổ tầng hai mở rộng, nắng cùng gió lùa vào phòng. Những cái mầm con con bé xíu mọc mơn mởm lại khẽ phất phơ. Coca khờ nhìn tôi nhoẻn miệng một cái: "Tớ hứa với bạn, sẽ không đóng cửa sổ nữa. Bạn xem này, mấy cái mầm vẫn còn sống, chúng chưa chết, tớ biết chúng sẽ chờ tớ mở cửa sổ mà."