(WapGiaiTri.Net - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Rồi sẽ qua hết, phải không?")
Tôi không buồn khi lỡ quên "người" hay bị "người" lãng quên. Tôi chỉ sợ những nỗi nhớ quay quắt dai dẳng, về một người không thể ngoảnh mặt quay lưng, nhưng mãi cũng không thể là của nhau.
***
Tôi có một cô bạn thân – thân như mây với trời, như nước với sông. Chúng tôi học chung lớp đại học, làm cùng công ty, nhà ở cùng một xóm. Phương sinh ra và lớn lên ở quê, còn tôi là dân thành phố chính gốc. Ngoại trừ việc này ra thì hai đứa tôi có khá nhiều điểm chung. Chúng tôi thường thơ thẩn quẩn quanh hay chăm chú ngồi đọc sách ở bờ sông ngay gần bến đò, vào những buổi chiều rảnh rỗi. Dòng sông nhỏ giữa lòng thành phố này đã cùng tôi lớn lên, và khi tôi trưởng thành cũng là lúc sông già đi, bởi tháng ngày nhọc nhằn chuyên chở biết bao câu chuyện trẻ dại lầm lỡ của những cô cậu đang học cách lớn lên từng ngày như chúng tôi, cả những khối lòng nặng trĩu, về một miền xanh thẳm xa xăm.
- Công ty mình sắp có trưởng phòng kế hoạch mới. Ông biết không?
- Biết. Rồi sao?
- Thì hôm qua tui vừa mới đi đón nè. Tên Jame. Hai mươi chín tuổi. Từ Mỹ sang...
- Èo. Vậy ra hôm qua mặt mũi tươi phơi phới đi đón "sếp mới" đó hả? Rồi bà thấy "sếp mới" sao?
- Sao trăng gì. Tui cứ đinh ninh hớn hở ngồi hóng cổ đợi một anh chàng Tây cao to mắt xanh mũi thẳng rước về. Ai dè lòi ra một thằng cha gầy xọp, dân Châu Á, biết nói tiếng Việt. Hiểu rồi ha!
- Trời. Ai kêu bà ham hố. Thằng cha "gầy xọp dân Châu Á biết nói tiếng Việt" đó là con trai thứ hai của sếp Tổng á. Tên tiếng việt là Long. Anh ấy sang mỹ học từ năm mười tuổi...
- Hả? Sao ông biết? Ừ ha. Quên mất. Ông là cháu của sếp mà!
...
Bác An tổng giám đốc công ty là bạn của ba tôi. Hai gia đình khá thân thiết nên bác An xem tôi như con cháu trong nhà. Đương nhiên ở công ty tôi cũng được mọi người "nể mặt" chút ít vì thuộc diện "con ông cháu cha". Và chính nhờ những mối quan hệ rộng rãi của ba tôi, nên lúc còn đi học tôi luôn được thầy cô quan tâm đặc biệt hơn so với các bạn cùng lớp. Tuy tôi không phải là đứa thông minh, nhưng điểm lúc nào cũng cao và luôn nằm trong tốp đầu của lớp. Vừa mới tốt nghiệp đại học, tôi có ngay một công việc nhẹ nhàng với mức lương khá và nhiều ưu đãi trong công ty của bác An.
Cuộc sống của tôi êm đềm và suôn sẻ như vậy đó. Nó giống như việc bước đi trên một con đường bằng phẳng đã được trải thảm, chân mang một đôi giày vải đủ đẹp và vừa vặn. Không quá cầu kỳ nổi bật để được chú ý. Nhưng cũng không có gì để phàn nàn.
Không giống như tôi, Phương phải làm thêm khá nhiều công việc bán thời gian trước khi được nhận vào vị trí trợ lý văn phòng ở công ty tôi sau ba kỳ phỏng vấn căng thẳng. Hành trình học tập, kiếm tiền và tìm việc của Phương là cả một câu chuyện dài đầy khó khăn. Những câu chuyện của Phương thường khiến tôi bật cười, nhưng cũng lắm lúc khiến lòng tôi thắt lại, chùn xuống, tiu nghỉu. Một cô gái mười tám tuổi một mình xách ba lô lên Sài Gòn, vừa đi học vừa đi làm kiếm tiền trang trải sinh hoạt phí. Từ việc giao báo, phát tờ rơi, bán bánh mì, phục vụ quán ăn, gia sư,.. việc gì Phương cũng làm. Mỗi công việc là một trải nghiệm, một bài học quý giá cho tuổi trẻ nhiệt huyết đầy non dại. Bị quỵt tiền phát tờ rơi vất vả phơi nắng ngửi bụi mấy ngày trời. Làm phục vụ thì làm bể chén bát phải đền tiền gần cả nửa tháng lương. Đưa tiền cho trung tâm gia sư để nhận lớp dạy kèm, ai ngờ "cô giáo" giỏi, học trò ngoan nhưng phụ huynh lắc đầu. Vì lý do "cô giáo" vừa nhỏ người, nhỏ tuổi lại xinh, lo cậu quý tử đang lớp mười hai "phân tâm" ảnh hưởng đến học tập. Tôi nhớ có lần mém bị ăn đòn vì tội cười dai. Lần đó Phương bị chủ nhà đuổi khỏi nhà trọ do lỡ quên tắt đèn nhà vệ sinh. Phương đội mưa tầm tã qua nhà tìm tôi với vẻ mặt đầy ấm ức lẫn lo lắng. Tôi đã cười sặc sụa khi nghe được một chuyện ngớ ngẩn như thế. Những lúc ấy, tôi thường an ủi Phương bằng mấy câu cũ mèm đậm chất nhân văn, hay ho đến sáo rỗng kiểu như: "Đừng lo! Sẽ ổn thôi mà.", "Không sao đâu! Tất cả rồi cũng sẽ qua."... Tôi thực sự không chắc rằng, liệu mọi thứ sẽ ổn hay sẽ trôi qua nhanh – chậm thế nào. Tôi chỉ biết một điều, là thời gian sẽ xóa nhòa đi tất cả. Giống như dòng chảy cuốn trôi nước sông, trôi thao thiết, mải miết.
Lúc buồn Phương hay rủ tôi đi đò qua sông, rồi lại đi ngược về. Cứ thế, hết lượt đò này đến lượt đò khác. Phương thích ngắm sông, thích ngắm màu bùn của nước sông đục ngàu, ngắm dòng nước chậm chạp yên ả trôi, ngắm cảnh vật xanh mướt rậm rạp hai bên bở sông, cả những container xếp hàng dài ở cảng phía bên kia bờ. Phương nói cảnh vật ở đây làm cho lòng người ta dịu lại, nhẹ đi, mơ màng như hết hết những khó khăn của thực tại, giống như bị ai đó thôi miên. Sông đã thôi miên Phương.
- Công ty mình dạo này có nhiều chuyện vui ghê.
Phương ngước mắt lên trời, ngắm mây trôi, miệng nhoẻn một nụ cười đầy ẩn ý.
- Có gì vui đâu?
- Ông không thấy dạo này mấy cô nàng trẻ tuổi độc thân đang nhốn nháo hả, không thấy ai cũng xinh xắn đáng yêu hẳn lên sao?
- Tui thấy bình thường, con gái đứa nào chả điệu!
- Xí. Tại ông không để ý nên không biết thôi. Đang có một sư ganh đua ngầm giữa các chị em, họ đang "me" cậu con trai thứ hai của sếp. Hiểu hông?
- Anh Long đó hả? Sao bà biết?
- Trời. Tui nhìn là biết ngay. Sao qua được mắt tui. Nhưng mà tui là tui nghi cha Long bị gay.
...
Suy nghĩ nhiều. Hay để ý. Tự suy diễn. Đều là bệnh chung của con gái. Con bạn tôi không những không phải trường hợp ngoại lệ mà còn thuộc dạng bệnh nặng. Nhưng cũng phải công nhận một điều là con mắt quan sát của họ cực kỳ tinh tường. Để ý mới thấy, mấy cô gái trẻ ở công ty đúng là đều xinh đẹp hẳn ra, ai cũng cố gắng để ghi điểm trong mắt của chàng và của sếp. Ăn mặt rất đẹp, trang điểm kỹ, và đặc biệt là luôn "khoe" những chỗ cần "khoe" mỗi khi có cơ hội.
Đàn ông thích ngắm những cô gái xinh đẹp, thích trò chuyện với những cô gái thông minh, và hẹn hò với những cô có cả hai thứ đó. Ấn tượng và sức hút bởi vẻ đẹp bên ngoài không khó để tạo ra. Bởi vậy, nó không thể duy trì lâu dài. Sự kết hợp khôn khéo giữa nét đẹp trí tuệ và hình thể mới có thể tạo ra sức hút khó cưỡng. Những cô gái thông minh luôn biết điều đó. Tôi đã gặp không ít cô gái xinh đẹp gợi cảm, nhưng nụ cười tươi và ánh mắt của Phương là điều kích thích tôi nhất. Người ta nói rằng, mối quan hệ gợi cảm nhất quả đất chính là tình bạn thân thiết giữa một chàng trai và một cô gái. Tôi đặc biệt thích mối quan hệ gợi cảm này.
- Anh Long đó...
Phương ngập ngừng. Dạo gần đây Phương hay bận, thái độ cũng rất lạ. Làm cùng công ty, nhà lại gần nhau nhưng đã hơn một tháng rồi hai đứa mới ngồi cùng nhau.
- Anh Long sao?
- Thật ra thì... anh Long không bị gay.
- Rồi sao? Bộ bà thích anh ta hả? Hay anh ta nói thích bà?
- Không có. Thì... tui chỉ đính chính lại thông tin lần trước tui nói thôi.
Khi một cô gái nói không, rồi lúng túng quay mặt đi để che hai má đang ửng đỏ, thì chắc chắn là có. Tôi vốn dĩ không thích những lời nhỏ to buôn chuyện, xì xầm bàn tán sau lưng của mấy cô nàng công sở, nhưng cũng đã nghe loáng thoáng chuyện Phương và sếp Long đang hẹn hò. Chuyện này chắc chắn không chỉ khiến một mình tôi cảm thấy thất vọng, hụt hẫng. Nhưng xét cho cùng, tôi vẫn là người "chịu tổn thất" nặng nề nhất. Phương có bạn trai. Đồng nghĩa với việc tình cảm đơn phương mà tôi đã hun đúc, cất giữ suốt năm năm qua không còn hy vọng; tình bạn của chúng tôi cũng sẽ khó thân thiết được như xưa, bởi quỹ thời gian của Phương sẽ dành phần nhiều cho một người khác, quan trọng hơn tôi. Hoàng hôn chiều nay thật đẹp, gió sông thổi mát rượi, thổi trống trải vào lòng tôi, thổi cả hoang mang vào hồn.
Tin tức chưa kịp nguội đã có tin nóng mới. Chưa tỉnh sau mối hoang mang lại thêm nỗi bàng hoàng. Chuyện là tháng sau sếp Long cưới vợ, cô dâu bằng tuổi tôi, đang có bầu gần hai tháng. Cô dâu là người khác, không phải Phương.
- Không phải hai người đang hẹn hò sao?
- Cũng không hẳn. Anh ấy chưa bao giờ nói thích tui hay yêu tui, nhưng cũng không nói là có bạn gái, chỉ là thỉnh thoảng ngồi uống cùng nhau thôi. Một mối quan hệ không tên, và kẻ không được gọi tên là kẻ thua cuộc. Tui đã thua, vì trót yêu một người không nên yêu...
- Sao bây giờ bà mới kể? Nếu nói ngay từ đầu thì có phải tốt hơn không. Tui... tui biết anh Long có bạn gái, tui cũng quen nhỏ đó nữa. Nhưng vì tui không biết mối quạn hệ của mấy người như thế nào nên mới im lặng.
Thật ra thì tôi đã biết, chỉ là vờ như không biết mà thôi. Dù có phân vân do dự nhưng cuối cùng vẫn chọn cách im lặng. Giống như việc tôi chọn cách âm thầm yêu đơn phương, âm thầm cất giấu và chịu đựng mặc dù có rất nhiều cơ hội để nói thật lòng mình với Phương. Tôi vẫn luôn ngụy biện cho bản thân rằng, có đôi khi tình yêu lại là một gánh nặng cho người được yêu, sở dĩ tôi cất giấu tình cảm của mình là vì tôi lo sợ tình cảm đó sẽ trở thành gánh nặng của Phương. Một lý do hết sức cao thượng. Nhưng tôi đã lầm. Cho đến hôm nay tôi mới thật sự hiểu rõ con người mình. Im lặng là bởi tôi hèn nhát, ích kỷ, sợ bị tổn thương nếu không được yêu thương đáp lại. Thật đáng khinh!
Sài Gòn chiều nay mưa bất chợt, trắng xóa cả dòng sông. Nước sông hòa làm một với bầu trời xám xịt nơi cuối chân trời, mờ ảo, hun hút. Bao nhiêu kỷ niệm theo màn mưa kéo về, thẫn thờ cả trái tim. Phương đã nghỉ việc và đi du học bằng suất học bổng toàn phần khó khăn lắm mới dành được. Hai năm du học ở Đức, và có thể sẽ không quay về nữa. Phương quyết tâm bước tiếp để tiến lên, không muốn ngoảnh đầu ngoái lại.
- Tất cả rồi cũng sẽ qua, phải không Nam? Tui sẽ nhớ ông rất nhiều...
Phương thật biết cách khiến người ta bối rối, không thể thôi ngừng nhớ, mặc dù chính Phương là người bỏ lại tôi ra đi. Một mình thực hiện giấc mơ của hai đứa ở "thiên đường" Châu Âu. Tim tôi hẫng nhịp khi chợt nhớ đến lời chia tay cuối cùng ấy của Phương. Tôi không buồn khi lỡ quên "người" hay bị "người" lãng quên. Tôi chỉ sợ những nỗi nhớ quay quắt dai dẳng, về một người không thể ngoảnh mặt quay lưng, nhưng mãi cũng không thể là của nhau.
"Thêm một con nước
Thêm một hoàng hôn
Góc xưa anh vẫn ngồi
Sông vẫn chảy
Và anh vẫn nhớ
Về em của ngày xưa..."
Hải Đường