Bạn từng hỏi tôi, kỷ niệm nên cất vào đâu?
Tôi bảo, kỷ niệm cất vào một góc phố.
***
Cô gái nào rồi cũng sẽ tìm và sẽ có một góc phố nhỏ yêu thích ở trong tim. Góc phố xanh. Góc phố của bình yên. Và góc phố của những kỷ niệm.
Góc phố để những chiều chếnh choáng, để những chiều chênh vênh, để những chiều gió chướng, tìm về, tìm về trong lặng im không lời... Để lặng nghe một giọt cà phê rơi chạm đáy ngỡ như cơn mưa đầu hạ năm ấy, cơn mưa của tuổi 18 rớt xuống kẽ lá xanh mướt và trong veo, sau này tìm mãi cũng không còn thấy màu xanh trong đáy mắt năm nào. Để an yên trong một góc ngồi cũ kỹ, bụi thời gian phủ mờ trên mép bàn, tách cà phê đen nhuộm màu sương khói, nghe thành phố thở hắt ra tiếng vọng cuộc đời.
Góc phố phủ rêu, góc phố với những bức tường loang lổ, những dây leo buông mình giữa khoảng không đầy nắng, góc phố khuất xa mặt người, góc phố ta giấu mình thật kỹ, nghe kỷ niệm ùa về trên đám lá xôn xao. Rồi ta hát, rồi ta khóc, rồi ta cười, ta gửi vào góc phố những câu chuyện không tên, góc phố vỗ về những ký ức chưa chịu ngủ quên, hong khô lại khóe mắt và sưởi ấm trái tim đang lạnh giá.
Có những chiều rất lạ, bước chân lang thang không muốn trở về, ta tìm đến góc phố thân quen, ôm cuốn *Far from the madding crowd* lặng lẽ ngồi bệt xuống ven đường, say mê đọc cho đến khi đôi chân tê dại, ngẩng mặt lên thấy ánh đèn đường ấm áp đã sáng rực cả khu phố, và mỉm cười thấy lòng mình yên ổn...
Trong cuộc đời, ta đã tìm và đã thấy, đã cất riêng cho mình một góc phố của bình yên.
Mộc Diệp Tử