pacman, rainbows, and roller s

Lão già và ngọn lửa

i. Mà mình có còn chỗ làm nào đâu ?" – Lão lẩm bẩm trong đầu. Lão bỗng thấy lạnh. Chưa tới mùa rét nên lão chưa lấy chăn ra. Lão đành co mình dưới nền chiếu. Lão nhắm tịt mắt lại, có lẽ một giấc ngủ sẽ giúp lão quên đi cảm giác đói và lạnh.


Thêm một ngày nữa. Lão vẫn nằm liệt một chỗ, số mỳ gói lão ăn hết cả. Gạo hẵng còn nhưng lão chẳng thể ngồi dậy mà nấu cơm. Miệng lão khô rát. Chỗ nằm của lão lạnh hơn mọi khi. Lão ho, cơn ho kéo dài và bắt đầu khàn đi. Bởi vì cửa ngoài vẫn đóng, cửa sổ lão cũng kéo chốt lại nên trong phòng chỉ một màu âm u. Ánh sáng vẫn kéo vào qua các lỗ thủng ở cửa. Lão có thể biết về giờ giấc thông qua mấy tia sáng đó, nhưng đấy là vào ban ngày. Buổi tối lão phải bật đèn lên. Đấy là cái đèn nhỏ đặt ở bờ tường, cũng may là công tắc đèn ở gần chỗ lão nằm. Bật đèn quá lâu kể từ khi mặt trời khuất bóng khiến lão buồn bực. Đấy là một sự xa xỉ không thể tha thứ, nhưng ít ra lão sẽ yên lòng hơn vì thấy ánh đèn đám hàng xóm sẽ biết lão vẫn còn khỏe mạnh. Lão lại ho.


"Chẳng thể nhìn ngắm chúng rồi..." – Lão nói trong suy nghĩ, và buồn bã tặc lưỡi.


"Nếu mình có thể cử động...Chó chết cái tuổi già..."- Mấy tiếng nói dừng lại, lão đang mệt và muốn chợp mắt một lúc.


Lão chẳng còn sức mà ngồi dậy nữa. Họng lão khô rát, giờ ngay cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn. Đèn trong nhà đã tắt, lão cũng chẳng định bật nó lên nữa. Ánh sáng duy nhất trong phòng là mấy tia nắng lọt qua khe cửa.


Một tiếng ho bật ra. Thêm một tiếng ho nữa và tiếp tục như vậy, lão giãy giụa trong những tiếng ho. Họng lão rát và đang ứa máu. Không có gió nhưng lão thấy lạnh. Mũi lão nghẹt lại và tịt ngóm. Lão cố gắng hít thở bằng miệng, thật từ từ.


Có tiếng gõ cửa. Đấy là lão cho là thế vì tai lão đang ngày một kém.


Mấy tiếng gõ cửa, ngắt quãng lại vang lên. "Có thể là mấy người hàng xóm nhưng mình chẳng còn hơi sức mà đóng kịch nữa rồi." – Lão thì thào trong đầu. " Rồi họ sẽ đi thôi...Sẽ đi thôi..."" Không biết trong bình còn nước không nhỉ...Mà chó chết, chẳng nhấc nổi lấy một chân..."


Lão không nghe thấy tiếng gõ cửa nữa. "Nếu họ có tự mở cửa vào đây thì mình sẽ nhờ họ rót một cốc nước..." – Lão vẫn nói trong đầu mình, dù làm thế lão lại càng mệt hơn. Nhưng lão khó ngủ quá, cơ thể lão không làm loạn nữa nhưng nó cũng phản lão rồi. Tất cả chúng yên giấc cả rồi. " Một cốc nước cũng đã lắm. Ôi, mà sẽ chẳng lâu nữa đâu...Mình, cũng tới lúc rồi..."Một tràng ho nữa, máu vọt khỏi họng lão. "Mấy người hàng xóm, mình có thể xin họ... Lần cuối cùng, mình đếm chúng...Chẳng ai lại hẹp hòi với người sắp chết..."


"Nguyện vọng cuố...Họ sẽ..."


"KHÔNG !" – Tiếng lão bật ra cùng một đụm máu. Mắt lão trợn trừng. Lão vẫn nằm dưới đất.  Không được. Ngay sau khi mình quỵ xuống lũ người đó sẽ nuốt sống chúng. Số tiền đó nào có nhỏ gì. Chúng sẽ xâu xé chúng ngay trên xác chết của mình...


"Mà chắc gì, chỉ cần nhìn thấy số tiền..."


Lại là tiếng gõ cửa. Hình như nó dồn dập và mạnh tới mức muốn lật tung cánh cửa. Mô hôi lão túa nhễ nhại. Những giọt mồ hôi lạnh. Lão sợ, sự sợ hãi mang nỗi đe dọa ghê gớm nhất. " Nó còn đáng sợ hơn cái chết...Mình không giao hảo tốt với lũ độc vật đó...".Số tiền đó là thành quả của lão, là máu xương, gan ruột lão, nó là của lão và chỉ thuộc về mình lão. Lão nghiến chặt răng. Suy nghĩ cuối cùng trong lão và chính nó đã giúp lão gượng khỏi chỗ nằm. Lão ngã mấy lần khi cố gắng đứng lên.


"Trước khi chúng kịp trở lại...Phải nhanh lên..." – Lão hét toáng trong đầu. Thật may lão đã đi được, những bước dù còn chậm chạp và run rẩy.


Chút ánh sáng từ kẽ cửa tắt rồi. Trong phòng chỉ một màu đen. Lão không cần bật đèn vì cái phòng nhỏ này lão đã quá quen thuộc. Thêm một lần ngã, lão lại gượng lên.


Mùng màn, vải và chút gỗ đã được dồn quanh phòng. Xương cốt lão muốn gãy vụn ra, nhưng lão đã nghiến chặt răng, gồng người lên. Phải nhanh lên...


Ngọn lửa được thắp lên và cháy rộng ra. Đống tài sản đã ở đây, trên cái bàn và bên cạnh lão. Lão kết chúng lại bằng một vòng ôm thật chặt. Cũng tới lúc lão trút hơi thở cuối cùng. Một niềm hạnh phúc khôn xiết, một cái chết huy hoàng trên chiến công cả đời người.


Lửa cháy cao, kêu lốp bốp. Lão nhìn ngọn lửa hồi lâu và định sẽ đếm số tiền lần cuối cùng. Đây là ngọn lửa lớn nhất, cũng là thứ ánh sáng rực rỡ nhất từng ấy năm ở ngôi nhà này. Lưỡi lửa ăn vào gỗ, và lại cao lớn thêm. Cánh cửa ngập trong lửa, khói bốc nghi ngút. Ngọn lửa từng bước nuốt lấy ngôi nhà, cái miệng nó thật rộng, ăn cũng thật nhanh.


"K...H...Ô...N...G...." – Lão gào lên. Giọng lão khàn đặc, mấy con chữ như bị tắc và gãy từ trong họng. Và khi lão gào thêm một tiếng nữa, chúng văng ra thành những cục máu. Mồ hôi lão nhễ nhại nhưng không phải vì nóng. Những giọt mồ hôi lạnh như nước đá.


"Nó sẽ cướp của mình mất..."


Lão gào lên. Không có âm thanh nào mà chỉ có máu. Những bụm máu đặc sệt với đầy uất ức lại phụt ra khi lão gào lên một lần nữa. Khuôn mặt lão nhễ nhại bởi mồ hôi, máu và hai hạt lệ tàn.


Lửa đã quấn quanh nhà, và đang chậm chạp tiến tới chỗ lão.


Lão ôm chặt lấy đống tiền trong sự run rẩy. Lão quay đầu ra mọi hướng. Chỉ có lửa.


"Đ...ỪNG H...ÒNG" – Một nụ cười đắc thắng kéo trên miệng lão. Lão vốc lấy từng nắm tiền và bắt đầu nuốt chửng...


Lửa bốc cao. Rất cao.


Tru Sa










Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Đến đâu?

Đến đâu? Trong giờ địa lý, cô giáo hỏi: ...

Truyện Cười

20:12 - 26/12/2015

Hai chiếc lược

Hai chiếc lược Chúng tôi sẽ cùng nhau đi soi gái trong trường và...

Truyện Ngắn

12:17 - 23/12/2015

Mẹ luôn ở trong trái tim tôi

Mẹ luôn ở trong trái tim tôiẤy vậy mà, có những lúc tôi lại để nỗi buồn ánh tr...

Truyện Ngắn

06:27 - 23/12/2015

Chết trong mơ Full audio mp3

Chết trong mơ Full audio mp3Tôi không còn nhớ được điều gì sau vụ tai nạn đó n...

Truyện Ma Audio

21:30 - 28/12/2015

Sính lễ

Sính lễThiềm thấy vừa thương vừa sợ chưa bao giờ cô nhìn ...

Truyện Ngắn

09:44 - 23/12/2015