Đông lạnh. Gió mùa tràn về. Tiếng mưa rơi rả rích trên từng chiếc lá xoài non. Trong căn phòng trọ bé nhỏ thân thuộc. Tôi- một đứa con gái 22 tuổi, đang vùi đầu trên từng trang sách vở nhưng có lẽ nỗi nhớ mẹ dâng trào da diết chính là cái "nguyên nhân" đáng sợ nhất khiến tôi mất tập trung ôn bài cho kì thi sắp tới.
***
Là dân xã hội nhưng rất ít khi tôi viết cho mẹ lấy vài dòng yêu thương. Tôi chợt giật mình thảng thốt khi trên tường facebook hay zalo của tôi thường chỉ là những "sờ tây tớt" về chính những cảm xúc thoáng chút trẻ con của mình hoặc đôi khi là về một ai đó mà vô hình trung không có bóng dáng mẹ tôi trong chính những cảm xúc ấy.
Và tôi đã nhận ra một sự thật-một sự thật đáng buồn: " từ bao giờ tôi lại trở nên sống ích kỉ, vô tâm với người phụ nữ yêu tôi nhất cuộc đời mình, từ bao giờ tôi mải chạy theo những thứ cảm xúc phù du mà quên đi mẹ tôi - người đàn bà tảo tần sớm hôm lo cho tôi có cuộc sống đầy đủ như bây giờ"
Nếu như nhiều người bạn của tôi luôn dành thời gian ngoài giờ học đi làm thêm để chia sẻ gánh nặng với bố mẹ, hoặc đôi khi chỉ là tranh thủ chút thời gian về qua nhà phụ giúp gia đình công việc đồng áng thì có lẽ tôi chưa từng cho bản thân mình có cơ hội làm việc đó.
Nói đúng hơn thì mẹ tôi- người phụ nữ ấy đã cho tôi cơ hội tốt nhất để lo cho việc học hành, bà không bắt tôi làm bất cứ việc nặng nhọc gì chỉ để tôi có thời gian HỌC.Nghiễm nhiên sự hi sinh cao cả ấy làm tôi đau lòng mỗi khi tôi gặp thất bại.
Từ ngày tôi xa nhà đi học, mẹ tôi mệt mỏi thêm nhiều, bởi có lẽ một đứa con gái chỉ ăn và học như tôi , chưa được va chạm với xã hội ngoài đời cũng chẳng biết tự lo cho sức khỏe của mình đã trở thành nỗi lo không tên của mẹ.
Cũng vì được mẹ yêu thương quá nhiều như vậy cho nên nhiều lúc tôi thấy mẹ thật " phiền toái", phải mất đến một thời gian dài sống một mình giữa xã hội đầy ganh ghét này tôi mới hiểu được rằng nơi bình yên nhất để sống chính là nơi có mẹ ở bên.
"Bởi vì nếu ngay cả thế giới quay lưng và chỉ trích bạn, nếu bạn có mẹ ủng hộ, bạn sẽ ổn thôi. Phần sâu thẳm nhất trong bạn biết rằng bạn được yêu thương. Rằng bạn xứng đáng được yêu thương."
Tôi vẫn nhớ như in những ngày tháng của năm 98,99 ấy, khi tôi còn là con nhóc 4,5 tuổi, nếu như bạn bè đồng trang lứa có thể ngồi ăn cơm cùng với bố mẹ thì tôi vẫn để mẹ phải cắp nách dỗ dành. Có những bữa cơm, dù ra đồng cả ngày vất vả nhưng mẹ vẫn kiên nhẫn đến từng phút giây chỉ để đút cơm cho tôi, nhiều lúc tôi nghe thấy cô hàng xóm nói với mẹ " 9h tối rồi ấy ,chị không ăn cơm đi à, kệ nó ăn thì ăn ko thì thôi" nhưng mẹ tôi nào đâu có thế.
Ngày ấy mẹ tôi đạp chiếc xe ọc ạch đi khắp 30 xã trong cái huyện nghèo bán bún khô kiếm tiền, ngày nhiều nhất và may mắn nhất trong tháng là được một nghìn rưỡi, có những ngày chẳng bán được gì, nhưng mẹ vẫn dành ra một nửa mua cho tôi những chiếc kẹo dồi chó mà tôi thích.
Lớn lên rồi, mẹ vẫn quan tâm tôi chẳng khác xưa, chăm lo từng miếng ăn giấc ngủ của tôi, nhiều đêm tôi sốt mẹ ngủ chập chờn rồi thức dậy lúc nào không hay, nấu cháo mang đến tận giường cho tôi. Chỉ khi ở bên mẹ tôi mới thấy yên tâm, cho nên từ bé tới lớn, khi tôi đổ bệnh tôi chỉ cần một người duy nhất, chăm sóc tôi , đưa tôi đi khám. Người đó không phải ai khác, chính là mẹ của tôi.
Ấy vậy mà, có những lúc tôi lại để nỗi buồn ánh trên đôi mắt mẹ, tôi lại lãng quên tình yêu thương biển trời ấy.
Nhưng giờ đây khi ngồi viết những dòng tâm trạng này tôi chỉ muốn vứt hết tất cả để chạy về ôm mẹ, sà vào lòng mẹ khóc ngon lành.
Tôi thương mẹ.Tôi đau lòng khi phải chứng kiến hoặc nghe những lời nói không hay của một số người khi nói với mẹ tôi, thậm chí là có sự xúc phạm, những lúc ấy tôi như phát điên lên, tôi chỉ muốn hét vào mặt người ta để xả nỗi uất ức trong lòng.
Mẹ tôi không sai trong nhiều chuyện, thậm chí là do bà đã quá tốt và tin tưởng người nên đã mắc "sai lầm", nhưng dù thế nào tôi vẫn đứng về phía bà, chỉ cần bà có sức khỏe để luôn dõi theo và ủng hộ con đường tôi đang đi là tôi thấy mãn nguyện rồi
Có thể mẹ tôi không phải là người phụ nữ hoàn hảo nhưng lại là người phụ nữ yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất.
Tôi đã, đang và sẽ phấn đấu để trong một ngày nào đó gần nhất trong tương lai,tôi trưởng thành hơn,mạnh mẽ hơn.Tôi có thể sống tự lập và bảo vệ cho người phụ nữ quan trọng nhất của cuộc đời mình. Tôi muốn dùng tuổi trẻ để đền đáp lại những năm tháng tảo tần mà người phụ nữ ấy đã trải qua để nuôi nấng tôi khôn lớn đến tận bây giờ.