(WapGiaiTri.Net - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại")
Con xin lỗi mẹ, xin lỗi ba, con đi đây. Ngân nốc trọn toàn bộ số thuốc vào miệng. Cô nhắm chặt mắt lại, chời đợi Tử thần sẽ mang cô đi. Một giọt nước mắt rơi xuống...
***
Ngân đi lang thang trên đường. Cô đi như người mất hồn để mặc cho những cơn gió lạnh ngắt quất vào người. Ngân đi mãi. Cô không biết mình nên đi về đâu nữa. Ánh đèn đường chiếu lên bóng người cô khiến Ngân càng thêm nhỏ bé giữa không gian u tối. Gió lạnh nhưng tâm hồn cô còn lạnh hơn. Trong lòng Ngân đang rất rối bời.
"Mình chia tay nhé em"
Duy đút tay vào túi quần thản nhiên nói. Lời nói của anh nhẹ nhàng quá. Từng lời nói ấy cứ như những lưỡi dao sắc nhọn đâm vào tim cô vậy. Ba năm yêu nhau, ba năm với những tình cảm sâu đậm. Ba năm với những kỉ niệm ngọt ngào sâu sắc không thể nào quên chỉ chấm dứt trong ba từ vỏn vẹn đó.
Chia tay ư. Ngân biết chuyện này rồi cũng sẽ xảy đến nhưng cô không nghĩ nó lại đến ngay lúc này, ngay cái lúc cô tuyệt vọng nhất. Ngân yêu Duy, yêu sâu sắc, yêu một chàng trai ngây ngô đứng đợi cô dưới trời mưa lạnh giá chỉ để cùng nhau đi về dưới mưa. Cô yêu một chàng trai hát ngân nga những điệu nhạc không tên mỗi tối giúp cô ngủ ngon, một chàng trai chu đáo mang cho cô ly nước chanh muối khi cô mệt mỏi. Cô biết Duy có người yêu khác. Một cô gái rất xinh với đôi mắt to tròn đen láy. Ngân tình cờ thấy Duy ôm cô ấy ngay trên đường. Cô gái ấy trông rất yếu đuối, có thể cho anh cảm giác được bảo vệ hơn là Ngân. Có lẽ Duy cũng không hiểu cô. Ngoài vẻ bề ngoài lạnh lùng cứng rắn kia, Ngân thực ra cũng rất yếu mềm. Cô không muốn mọi người thấy cô khóc, thấy dáng vẻ yếu đuối của mình. Mỗi khi buồn, cô chỉ biết đi lang thang cho khây khỏa, rồi lại trùm chăn kín mít khóc một mình. Người yêu có người khác, cô cũng không nên níu kéo làm gì, chia tay chắc sẽ tốt hơn cho cả hai.
"Ừ."
Ngân ngắm nhìn bầu trời đêm rộng lớn. Trăng hôm nay thật tròn. Ánh trăng êm dịu tỏa sáng xua đi cái u tối của trời đêm. Đâu đó có tiếng cười, tiếng huyên náo của một đám đông đang tụ họp. Mười tám tuổi, một độ tuổi mà người ta đang bừng bừng sức sống nhất thì cô lại nhận được hai tin dữ trong cuộc đời. Người yêu đá và trượt đại học. Haha. Ngân ngửa cổ lên trời mà cười. Cô cười rất to rất thoải mái thế nhưng những giọt lệ từ đâu cứ chảy dài xuống không ngừng. Cô cười khẩy một cái. Cách này chẳng công hiệu chút nào cả, nó chỉ làm nước mắt cứ thế mà rơi thôi. Những giọt lệ long lanh như thủy tinh rơi xuống trên gò má xương xương của Ngân. Khóc ra một chút sẽ bớt buồn hơn. Cô không dám về nhà hay nói đúng hơn là không muốn đối diện với ba mẹ. Cô không còn mặt mũi nào để nhìn họ nữa. Mười hai năm đèn sách miệt mài, mười hai năm học sinh giỏi. Cô là niềm tự hào không chỉ ở gia đình mà còn ở trường nữa. Đi đâu làm gì ai cũng khen gia đình cô sao mà khéo sinh thế có một đứa con vừa xinh lại vừa học giỏi. Vậy mà bây giờ Ngân lại rớt đại học. Chỉ thiếu có 0.5 điểm nữa thôi. Mọi người sẽ nghĩ gì về cô chứ. Chắc họ nghĩ rằng con bé Ngân học sinh giỏi suốt mười hai năm chẳng qua là do nhìn bài thôi chứ gì, hoặc là do ăn may. Ngân không dám nhìn mặt bố mẹ nữa. Có thể khi biết tin bố mẹ cô sẽ rất tức giận, rồi lại thất vọng. Họ đã đặt niềm tin rất nhiều vào cô. Càng hi vọng càng lớn thì khi thất vọng con người ta sẽ sốc rất nhiều. Có học giỏi thì mới có tương lai, mẹ cô đã từng nói câu này. Chắc có lẽ tương lai cô cũng bắt đầu mù mịt rồi. Tương lai mình giống như con hẻm này, chỉ cần đi vài bước thôi sẽ là điểm dừng của nó. Ngân chợt nhìn những cánh hoa bồ công anh bay trên bầu trời. Chúng nó quá nhỏ bé và mỏng manh, để mặc sức gió đưa đẩy đến những nơi mà gió mong muốn. Cô cũng giống như cánh hoa kia, cũng bé nhỏ như nó. Mất tất cả chỉ trong một ngày. Cô thực sự muốn như cánh hoa kia, đi mãi đi mãi, để gió cuốn đi những chân trời khác. Chân trời mới, phải rồi.
- Con mới về.
Ngân bước vào nhà.
- Sao con về trễ vậy. Con ăn gì chưa, Để mẹ dọn cơm lên nhé.
Mẹ cô chạy ra đón. Nhìn thấy gương mặt gầy gò với những vết chân chim của mẹ làm Ngân cảm thấy hổ thẹn. Cô có lỗi với mẹ quá. Ba và mẹ đã phải làm lụng vất vả để kiếm tiền nuôi cô ăn học. Cô đã không giúp gì được thì thôi lại còn khiến mẹ thêm phiền lòng. " Chỉ cần con của mẹ chăm ngoan học giỏi thôi là mẹ thấy vui rồi", câu nói ấy cứ vẳng vẳng trong đầu cô. Ngân còn nhớ mẹ đã vui biết bao khi thấy mình học sinh giỏi. Nhìn gương mặt của mẹ lúc đó, ánh mắt sung sướng của ba, Ngân lại càng thất vọng về mình. Cô không dám đối diện với mẹ nữa.
- Không cần đâu mẹ. Con không đói.
Ngân bỏ chạy về căn phòng của mình. Vẫn như mọi khi cô trùm kín chăn khóc một mình. Có tâm sự nhưng cô chẳng biết phải tâm sự cùng ai. Con người ta là vậy, càng bi quan con người sẽ có những suy nghĩ theo chiều hướng xấu hơn. Ngân nhìn những viên thuốc ngủ trên đầu giường. Sau khi thi xong, cô luôn có dấu hiệu căng thẳng phải tầm ba giờ sáng cô mới có thể ngủ được. Người ta gọi đó là chứng rối loạn sau khi thi. Cô đã phải sử dụng thuốc ngủ với liều lượng mạnh để có thể thoát khỏi thời kì này. Chắc cũng đến lúc phải uống hết rồi nhỉ. Dưới ánh đèn mờ ảo, màu trắng của viên thuốc trông càng thêm mê người. Nó như kêu gọi Ngân từng chút từng chút một vậy, Khi uống nó xong cô sẽ được giải thoát, được đến với một thế giới mới. Con xin lỗi mẹ, xin lỗi ba, con đi đây. Ngân nốc trọn toàn bộ số thuốc vào miệng. Cô nhắm chặt mắt lại, chời đợi Tử thần sẽ mang cô đi. Một giọt nước mắt rơi xuống...
***
Cô thấy mình nhẹ tênh như ở trong một khoảng không vô tận. Khi mở mắt ra cô thấy hình ảnh căn nhà của mình. Cô thấy mẹ đang ngồi ôm ảnh mình mà khóc. Rồi thì cô thấy ba đang đứng lặng lẽ một góc trong căn phòng. Ông dường như muốn cứng rắn nhưng nước mắt cứ thế mà rơi xuống. Tóc ai cũng bạc cả đi. Mẹ cô gầy đi trông thấy. Hình như mẹ không nhìn thấy Ngân, cô đã cố gọi thật to nhưng đáp lại cô vẫn chỉ là những tiếng khóc. Không lẽ nào. Ngân thấy thật hối hận, tại sao mình lại dại dột như thế chứ. Ba mẹ đã già rồi, mình chưa báo hiếu được ngày nào mà lại bỏ đi như thế này. Mẹ đã mang thai chín tháng mười ngày, phải chịu bao cực khổ khó khăn mới có thể sinh ra được mình. Ba đã phải làm lụng vất vả, làm đủ thứ nghề để nuôi mình khôn lớn từng ngày. Ngân khóc. Cô hối hận quá.
Chợt cô thấy bạn bè cô đến. Con Vy, con Lan, thằng Thắng, con Thảo. Những đứa bạn ngày xưa cùng nhau giở bao nhiêu trò quậy phá giáo viên. Những người bạn gắn bó với Ngân suốt năm học cấp ba. Ngân còn nhớ Vy rất thích ca hát, nó ước mơ được làm ca sĩ. Cô nhớ Lan rất thích diễn xuất nên thi vào sân khấu điện ảnh. Cô nhớ Thảo rất hay mộng mơ, học giỏi nên Ngân rất hay hỏi bài nó. Cô nhớ Thắng, nhớ cậu bạn điển trai cùng lớp hay đưa cho cô những viên kẹo Alpenliebe ngọt ngào. Nhớ Thắng suốt ngày chê cô mập mỗi khi đèo cô trên chiếc xe đẹp mini. Cô nhớ mọi người quá. Nhớ quãng thời gian vô lo vô nghĩ vui buồn có nhau. Ngân thấy mình rất ngốc. Cô không nên che giấu cảm xúc của bản thân. Có tâm sự cô nên chia sẻ với những người xung quanh, những người bạn thân bên cạnh cô. Ngân ngồi sụp xuống. Cô khóc. Cô lấy tay tự đánh vào đầu mình. Mày là đồ ngu. Mày có một gia đình tốt, những người bạn tốt. Mày cứ tưởng mày mất hết tất cả nhưng không, gia đình vẫn ở bên mày, bạn bè cũng ở bên mày. Người yêu sao, những người đào hoa như thế chia tay sớm là tốt. Trượt đại học sao, mày cần gì phải đau khổ chứ. Thất bại là mẹ thành công. Mày có thể thi lại được mà. Biết bao nhiêu người thành đạt cũng đâu cần phải học đại học. Sao mày lại ngốc nghếch đến thế chứ. Ngân không muốn như vậy. Không muốn cảnh này diễn ra một chút nào.
KHÔNG!!!
Ngân hét lên một tiếng. Cô choàng mình tỉnh giấc. Đầu Ngân đau nhức. May quá, thì ra chỉ là một giấc mơ. Ngân hơi rùng mình do gió lạnh thổi vào người. Cái cảm giác khi nãy khiến cô sợ quá. Ngân nhìn lại những đám dây truyền trên người mình. Giấc mơ đó sẽ là sự thật nếu bố mẹ cô không phát hiện kịp thời. Cũng may mọi chuyện không xảy ra. Cô cảm thấy thật may mắn khi mình có thể làm lại từ đầu, không phải hối tiếc nữa.
- Con tỉnh rồi sao. Cái con bé ngốc này.
Mẹ cô đến bên người cô, bà vuốt nhẹ lên mái tóc. Thật dịu dàng và ấp áp.
- Thi rớt đại học thôi. Con có thể học cao đẳng. Không thì năm sao thi lại cũng được. Việc gì phải làm vậy hả.
Ba cô nhẹ nhàng đến bên cô. Ông xoa đầu Ngân.
- Con xin lỗi ba mẹ.
- Không sao đâu, thật đấy. Ba mẹ xin lỗi vì đã không quan tâm đến con.
Ngân òa khóc. Cô ôm lấy chặt ba mẹ của mình ôm chặt gia đình nhỏ bé này và vĩnh viễn sẽ không buông tay nữa.
Cốc cốc.
- Chúng mình vào được không?
Sau cánh cửa là những người bạn của Ngân. Những đứa bạn thân và đáng quý trong cuộc đời cô. Cô ôm chặt lấy mọi người, từng người, từng người một. Thắng cốc nhẹ trên trán của Ngân.
- Cái con khùng này, sao lại tự tử hả. Có biết mọi người lo không. Không được như thế nữa rõ chưa.
- Mình biết rồi mà.
Ngân mỉm cười. Một nụ cười hạnh phúc, nụ cười bằng cả trái tim.
Trong cuộc sống không tránh khỏi những lúc khó khăn, đau khổ hay tuyệt vọng. Đừng bao giờ nghĩ mình đã mất tất cả mà hãy tự hỏi mình vẫn còn những gì. Con người ta được sống thì hãy sống đúng nghĩa của nó. Hãy biết thương yêu và trân trọng những gì xung quanh ta. Hãy sống, và phải sống cho thật ý nghĩa.
~ Thỏ ♥ ~