"Cô câm miệng cho tôi!"
Chưa kịp phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, một cái tát nảy lửa nhanh chóng giáng vào mặt Mỹ Đình. Sức mạnh từ bàn tay in hằn những vết sẹo của anh khiến cả người cô như chấn động mạnh,đôi mắt bàng hoàng nhìn người đàn ông trước mặt mình mà không thốt nổi nên lời.
***
Ánh mắt anh lạnh lẽo như đêm tối, căm phẫn nhìn vào cái bụng đang nhô lên của vợ mình như đang nhìn phải thứ gì đó đáng ghê tởm. Bàn tay cô lạnh ngắt, kiên quyết nắm chặt tay anh như muốn hỏi cho ra lẽ chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh lại cáu tiết hất mạnh khiến cô vô tình sẩy chân té xuống những bậc thang, cái bụng to bè đập xuống nền đất. Cô như đau đến quặn thắt ruột gan, tay ôm bụng, hét lên đứt quãng:
" Á .... aa... đau ... đau quá!!! Cái bụng tôi, đau quá!!!!"
Vài giọt máu rỉ ra, thấm loang xuống nền đất. Sắc mặt cô tái mét, sự ngạc nhiên dần biến thành nỗi sợ hãi tột độ, chạy dọc theo sống lưng, mắt trân trân nhìn dòng máu đỏ tươi tanh nồng liên tục chảy dọc theo hai bên đùi, bụng cô đau dữ dội đến mức chân tay co rút, nước mắt thay phiên tuôn rơi:
" Đau ... đ..a..u..quá!!!"
Đôi mắt Quốc Khanh đục ngầu, vằn tia máu đỏ sững sờ nhìn cảnh tượng hãi hùng trước mặt. Cơn điên tiết ban nãy biến đâu mất, thay vào đó là sự kinh hoàng khủng khiếp, chân run rẩy lao xuống bậc tam cấp, cổ họng khàn đặc:
" B..bà xã!!! Bà xã!!!!!!!"
Đêm đó, khi người dân cả nước đều đổ xô ra đường đón mừng ngày lễ trung thu hằng năm thì một sinh linh bé nhỏ chưa kịp thành hình trong bụng người phụ nữ đã vội lìa đời...
Không bao lâu sau, mối tình đẹp sáu năm giữa Quốc Khanh và Mỹ Đình cũng nhanh chóng đổ vỡ. Họ kiên quyết đòi ly dị dươi những con mắt đầy ngỡ ngàng của mọi người. Cũng đúng thôi, vì có lẽ chẳng ai hiểu được họ bằng chính bản thân họ, rằng không phải bất cứ thứ gì trên đời cũng mỹ mãn như ngày xưa họ đã từng thêu dệt.
***
1.
Bốn năm trước...
" La Mỹ Đình!"
Vừa mới xỏ giày vào chân, Mỹ Đình đã giật thót mình khi nghe giọng lảnh lót của anh chồng mới cưới. Quái lạ, giọng thì nghe rõ mồn một mà người thì không thấy đâu! Không phải vừa mới sáng sớm mà chồng cô vẫn còn nói mớ chứ???
Sau một hồi ngó tới ngó lui, cuối cùng Mỹ Đình cũng đã xác định được phương hướng. Quốc Khanh khuôn mặt bừng bừng sát khi, phóng nhanh như điện đến chỗ cô đứng, mắt lom lom nhìn vào bàn tay của cô, gườm giọng:
" Nhẫn em đâu???"
Thẫn thờ, cô giơ bàn tay của mình lên rồi giật mình vì ngón áp út trống không, mắt dáo dác tìm kiếm xung quanh một cách lo lắng mà không hề để ý rằng sắc mặt của anh chồng càng lúc càng tối sầm lại.
" Ủa?" – Chưa kịp phản ứng, Quốc Khanh đã nhanh chóng nắm lấy tay cô, xỏ luôn chiếc nhẫn cưới vào ngón áp út, giọng đầy hậm hực:
" Ủa cái gì mà ủa? Cho chừa cái tội đãng trí này!" – Nói rồi anh lại véo mũi cô – " Đi tắm tháo nhẫn ra cũng không nhớ!"
" Hihi! Em xin lỗi chồng, lần sau không dám quên nữa!"
Mỹ Đình hôn vào môi anh cái chụt rồi xoay người bước ra cửa thật nhanh cho kịp giờ vào lớp. Đến khi bỏ đi được một đoạn, cô vẫn còn nghe được tiếng réo gọi í ới của chồng từ đằng sau:
" Em ơi, đợi anh đóng cửa rồi anh chở em đi học!!! Ê, ê ... có nghe anh nói gì không hả???"
***
2.
" Reng! Reng!"
Bụp!
Như một thứ phản xạ tự nhiên, không cần đồng hồ báo thức reng lên lần thứ hai đã bị lọt cái tỏm vào ly nước bởi một cái hươ tay của Quốc Khanh mặc dù hai mắt anh vẫn còn nhắm nghiền. Xong việc, anh thản nhiên trùm chăn lên tới đỉnh đầu và ... gục đầu mà ngủ tiếp.
" Anh ơi, dậy đi! Trễ giờ lên trường bây giờ!!!"
Dù đang ngái ngủ Mỹ Đình vẫn không quên nghĩa vụ của mình, bàn tay nhỏ nhắn cố găng lay cánh tay anh như một hành động đánh thức. Cũng vẫn như mọi ngày, cho dù cô có cấu xé làm đủ trò thì người đàn ông kia vẫn không hề xi nhê một chút nào. Cho đến khi hai con mắt của cô từ từ mở to lên, kèm theo sau đó là tiếng thét đến chói tai:
" Trời ơi! Anh lại ném đồng hồ báo thức vào ly nước nữa hả??? Có biết cái này là cái thứ mười rồi không? Trần Quốc Khanhhhhhhh!!!"
" Dậy rồi, dậy rồi đây! Anh đi súc miệng, rồi lập tức vào trường ngay!!!"
Nghe thấy dàn loa âm thanh bên cạnh càng lúc càng lên cao, anh tỉnh hẳn, cả người phóng như bay vào toilet, để mặc cho cô vợ tay chân múa loạn xạ trên giường:
" Anh đứng lại đó! Em chưa nói xong mà!!! Thật ra anh có nghe hay không vậy hả? Nhắc bao nhiêu lần rồi tại sao lại không nghe hả? @%@#%$^#@$%"
Hạnh phúc là thế, yêu nhau là thế.
Nhưng rồi theo thời gian, mọi thứ đều trở nên lạnh lẽo đến bi thương!
***
Cho đến tận bây giờ, nếu như không tận mắt chứng kiến Quốc Khanh và Mỹ Đình trở mặt như kẻ thù thì chắc không ai tin rằng tình yêu của họ lại tan vỡ nhanh chóng như thế. Để có thể ở bên nhau, hai người đã phải vượt qua biết bao nhiêu thử thách, bước qua bao nhiêu gian nan mới có được ngày hôm nay. Không một ai ngờ được khi mầm sống nhỏ bé dần dần hình thành trong bụng Mỹ Đình thì cũng là lúc tình yêu của họ thật sự chấm dứt!
Chuyện tình giữa thầy và trò gây ầm ĩ cả thế giới, khó khăn lắm mới khiến mọi người xung quanh chấp nhận, cuối cùng lại kết thúc bằng hai chữ " ly dị".
Giữa họ vẫn tồn tại thứ gọi là tình yêu nhưng tiếc rằng tình yêu đó đã chịu quá nhiều tổn thương rồi. Họ không đủ dũng cảm để vượt qua nó thêm lần nữa...
Đêm, khi mọi thứ dần chìm trong bóng tối cô đơn lạnh lẽo, tôi bắt đầu thả hồn mình về phía cây cầu vượt lộng gió giữa bầu trời Hà Nội, Nơi đây quả là một thành phố đẹp, mang mùi không khí đặc trưng khác hẳn thành phố Hồ Chí Minh tôi từng sinh sống. Thế nhưng dù nó có đẹp đến thế nào, không có em, mọi thứ xung quanh đều trở nên buồn tẻ.
Em – cô học trò ngây thơ nhưng lém lỉnh của thuở ấy, chẳng biết khi nào đã trở thành một mầm sống quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, mang đến cho tôi biết bao niềm vui sướng cuồng dại. Em chỉ mới bước sang tuồi hai mươi bốn, còn vô số con đường sáng lạng đang chờ đợi em phía trước . Nhưng vì yêu tôi, vì muốn chung sống với người thầy giáo này, em đã vứt bỏ ước mơ hoài bão của chính mình, quyết tâm làm đúng bổn phận của một người vợ nội trợ.
Tôi vì thương em nên luôn gồng mình chịu đựng. Những việc bên ngoài, áp lực công việc và cuộc sống tôi đều cố gắng lo toan tất cả.
Cứ ngỡ rằng trên đời không gì có thể phá vỡ ngôi nhà hạnh phúc của chúng tôi, nhưng xem ra cuộc sống còn rất nhiều điều bất ngờ không đoán trước được!
Có thứ tình yêu làm rung động lòng người, nồng nàn và mãnh liệt. Nhưng đằng sau tất cả, cũng chỉ là một kết thúc không lời.
Có thứ tình yêu mang tên Nuối Tiếc, để rồi khi thời gian trôi đi, điều duy nhất đọng lại trong tim là ký ức.
Đã nửa năm trôi qua kể từ khi tôi và em chính thức ly dị. Mối tình thầy trò mà mọi người ngỡ là thiêng liêng nhất, cuối cùng lại kết thúc như vậy. Đố ai ngờ được, nguyên nhân của chuyện này lại bắt nguồn từ đứa con chưa kịp chào đời trong bụng của Mỹ Đình.
Bởi lẽ, cái thai chỉ mới hai tháng kia, hoàn toàn không phải là con của tôi!!!
Nói chính xác hơn: tôi đã quá ngây thơ khi bị em dành tặng cái mác "cắm sừng" bao năm qua mà không hề hay biết.
Không chỉ một lần mà em còn nhẫn tâm lừa dối tôi những hai lần, để rồi mang trong mình kết tinh của em và thằng nhân tình ấy, còn khiến tôi trở thành một người cha hờ "bất đắc dĩ".
Cái danh hiệu này, đối với một thằng đàn ông là sự tổn thương vô cùng nghiêm trọng. Huống gì tôi đã yêu em nhiều như thế!
" Anh à, anh đang nghĩ gì thế?"
Bàn tay bị siết chặt khiến tôi như bừng tỉnh, mắt đờ đẫn nhìn nụ cười hạnh phúc trước mặt mà tim dâng tràn nỗi chua xót. Phải rồi, nửa năm trôi qua, người con gái bên cạnh tôi giờ đã không còn là em nữa ...
" Không có gì, chúng ta đi thôi!"
Tôi gượng cười, ngay cả lời nói cũng không giấu được sự cay đắng. Rõ ràng người làm tổn thương tôi là em, phản bội tình yêu này cũng là em. Đáng lý ra khi cảm nhận được tình cảm mãnh liệt như cuồng phong của cô gái khác, tôi phải hạnh phúc mới phải.
Hành lí đã sắp xếp gọn gàng, tôi và cô gái đó tiếp tục kéo vali rời khỏi nhà. Trước khi leo lên taxi, tôi dường như trông thấy được đối diện căn hẻm nhà mình có một vụ đụng xe kinh khủng vừa mới xảy ra. Nghe mọi người bàn tán, nạn nhân của vụ tai nạn giao thông này là một người con gái, vì đột nhiên xông ra đường nên đã vô tình bị một tên lái xe bợm rượu tông phải.
Tuy không nhìn thấy được mặt cô gái đó nhưng tim tôi bỗng dưng thắt lại. chẳng hiểu sau nước mắt lại rơi xuống. Nửa năm qua, dường như chưa bao giờ tôi biết đến mùi vị nước mắt mặn đến thế nào kể từ khi xa em. Phải rồi, nếu như có ngày một trong hai đứa tôi không còn sống nữa, thì nỗi đau này có chấm dứt không?
Nửa năm trước, vì muốn tránh xa khỏi vùng đất có hơi thở của em, tôi đã điên cuồng tìm đến miền Bắc Hà Nội. Nửa năm sau, cũng vì không thể quên được em, tôi lại càng muốn rời xa đất nước Việt Nam này, vĩnh viễn cũng không muốn quay trở về nữa!
***
Mọi người thường mắng tôi ngu ngốc, tôi đần độn, tôi lụy tình bởi một người đàn ông không đáng. Mối tình sâu nặng như lời anh ta thường nói rốt cuộc vẫn không bằng một tờ giấy xét nghiệm "lầm địa chỉ". Sáu năm! Tình yêu sáu năm chẳng mấy chốc sụp đổ, cũng bởi vì anh không hề tin tôi!
Nửa năm trước,ngày hay tin trong bụng mình đang dần hình thành một sinh mạng, tôi như vỡ òa trong hạnh phúc. Cứ tưởng rằng anh cũng vui sướng như tôi, nhưng thì ra sự thật lúc nào cũng trái ngược với điều ta đang mộng tưởng!
Nửa năm trước, ngày tôi bất ngờ nhận được cú điện thoại từ bệnh viện, tim tôi lạnh lẽo đến mức đôi môi cũng tím ngắt, đau đớn hơn cả ngày tôi quyết định ly dị!
Thì ra trong một lần kiểm tra sức khỏe bản thân, bệnh viện đã nhầm lẫn đưa giấy báo cáo xét nghiệm của người khác cho anh, Cầm lấy tờ kết quả xét nghiệm, anh đã vô tư tin rằng: bản thân mình bị vô sinh!
Nỗi đau của anh ngày đó, tôi có thể hiểu. Nhưng còn nỗi đau hai lần mất con của tôi, anh có hiểu không??
Hai năm trắc trở yêu nhau, bốn năm ân ái mặn nồng, vượt qua bao khó khăn mới có thể ở bên nhau, chẳng lẽ bấy nhiêu vẫn chưa đủ??? Là niềm tin của anh dành cho tôi quá mong manh hay do tình yêu này quá nhỏ bé???
Vừa mất con, vừa mất đi chồng, hạnh phúc của tôi dường như bị chôn vùi xuống vực thẳm vào cái đêm trung thu nửa năm trước. Khi ấy, tôi từng thề với lòng mình rằng, dù cho sau này có ra sao, La Mỹ Đình này cũng không muốn gặp lại anh thêm một lần nào nữa ...
Thế nhưng ông trời thật không công bằng, khi ký ức thương đau dần dần phai nhạt trong tôi thì số phận đen đủi lại cho tôi gặp được anh trên mảnh đất Hà Nội. Khoảnh khắc nhìn thấy anh trên đường, tim tôi như vụn vỡ.
Kể từ ngày chính thức ly dị, anh hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời tôi, tuyệt tình không hề vướng bận. Từ bỏ nghề thầy giáo, bỏ luôn số điện thoại cũ, một mình xách vali đi đến một nơi không ai biết, thỉnh thoảng chỉ gửi một bức thư thăm hỏi về nhà cho cha mẹ của mình. Tôi cứ ngỡ rằng anh chỉ chuyển đến một nơi nào đó thuộc miền Nam, chứ không hề nghĩ rằng anh đã đến với thành phố Hà Nội nửa năm rồi.
Nếu không phải vì muốn vui lòng cả gia đình, tôi sẽ không chấp nhận du lịch ở Hà Nội cùng anh hai, và nếu như vậy, tôi cũng sẽ không nhìn thấy cảnh tượng anh đang ôm ấp một người con gái khác!!!
Khi tôi cố gắng xoa dịu vết thương lòng trong thời gian qua, thì anh bây giờ đã tìm cho mình một tình yêu mới? Là tôi yếu đuối, hay do anh thật sự quên mất tôi rồi?
Một ngày, rồi hai ngày, rồi một tuần lễ trôi qua ...
Dường như tôi chẳng biết làm gì ngoại trừ mơ hồ nhìn theo bóng dáng anh và cô gái đó quấn quít bên nhau, và rồi lặng lẽ khóc.
Quốc Khanh, nếu như nhìn thấy chúng ta ở gần nhau như thế này, có phải anh sẽ lau giọt nước mắt cho em như ngày xưa anh từng nói?
Nếu như ngay bây giờ em đứng trước mặt anh và nói lên hết tất cả, có phải chúng ta sẽ lại yêu nhau như lúc trước không?
Quốc Khanh, anh hãy nhìn về phía em một chút, một chút thôi được không?
***
" Mỹ Đình!!!!! Mỹ Đình!!! Mau gọi cấp cứu đi, làm ơn!!! Có ai đó mau gọi xe cứu thương đi!!!!"
Tiếng nói vừa xa vừa gần như vang vọng bên tai tôi, khiến chân tôi chùn bước. Đờ đẫn mất mấy giây,tôi từ từ xoay đầu lại,đập vào trước mắt là gương mặt trắng bệch của Việt Tuấn – anh trai Mỹ Đình từ từ hiện rõ giữa biển người hiếu kỳ đứng xung quanh vụ tai nạn. Nhìn thấy thân thể quen thuộc bê bết máu nằm trong lòng Việt Tuấn, tim tôi như ngừng đập, miệng hét lên, sụp xuống người con gái ấy:
" M..Mỹ..Mỹ Đình!!! Không!!!! Mỹ Đình!!!!!!!!!!!"
.
.
.
.
"Trời sinh ra cho mỗi cặp đôi yêu nhau, không phải để cho họ cảm nhận được nỗi đau tột cùng là như thế nào, mà chỉ muốn chúng ta biết làm thế nào để nắm giữ chìa khóa của hạnh phúc.
Nếu mọi thứ bất ngờ vượt quá tầm kiểm soát, thì những khoảnh khắc đẹp đẽ nhất sẽ biến thành cơn ác mộng kinh khủng nhất!"
Bốn ngày sau khi người con gái ấy chết, mọi người đều có mặt đông đủ trong lễ đại tang. Chỉ có duy nhất một người không đến, đó chính là Quốc Khanh!
Không ai biết anh đi đâu, cũng không ai muốn biết anh rốt cuộc đã làm gì. Họ chỉ biết rằng sau khi biết được tất cả sự thật, anh không buồn cũng không khóc, cứ dùng đôi mắt lạnh lẽo vô hồn như vậy, nhìn vào bức di ảnh của Mỹ Đình từ ngày này sang ngày khác. Cho đến khi quan tài được mọi người khiêng đi, thì cũng là lúc không một ai nhìn thấy anh nữa ...
Một tuần sau lễ tang, có rất nhiều người xung quanh trông thấy một chàng trai ăn mặc rách rưới bẩn thỉu đứng trước cổng trường, ngày ngày nhìn thấy bóng dáng cô sinh viên nào tóc dài, dáng người thấp bé liền lao đến ôm chầm, luôn miệng gọi tên một người con gái, lúc cười lúc khóc hệt như một người điên.
Cứ như thế từng ngày trôi qua, mọi người luôn truyền tai nhau một câu chuyện về người chồng vì quá đau đớn với cái chết của người vợ nên đã hóa điên. Hễ nhìn thấy cô gái nào có hình dáng quen thuộc, anh cũng đều nghĩ rằng đó là cô vợ quá cố của mình!
Người quen biết anh ta, sẽ gọi anh ta là " người thầy cũ".
Người không quen biết anh ta, sẽ gọi anh ta là " người chồng điên!"