Rung động đầu đời, mối tình đầu của tớ…là cậu!
Quá khứ thuộc về cậu trong kí ức của tớ, một cô nhóc ương ngạnh bắt đầu từ khi nào ấy nhỉ?
***
Hình như hơn 10 năm qua, tớ chưa bao giờ hỏi mình điều đó. Có lẽ vì tớ đã quen có cậu ở bên. Quen với cảm giác tớ là cô nhóc duy nhất trong tâm trí cậu, trái tim cậu. Và giờ ở nơi đây, cô đơn bóng cô bé ngày ấy trên con đường ngoằn nghèo tớ tự hỏi mình như thế. Tớ và cậu…chúng ta bắt đầu từ đâu nhỉ? Khởi đầu, ở giữa hay đến cuối con đường kia?
Cậu – người con trai đầu tiên bước vào trái tim tớ, quan trọng và đặc biệt nhưng không phải tình yêu...
Tớ - cô bé lẽo đẽo bên cái bóng của cậu, có khi nào đã từng là đầu tiên hay chưa bao giờ bước vào trái tim cậu…. Nhưng chúng ta lúc ấy vẫn không phải tình yêu.
Tớ và cậu.
Một gái, một trai.
Một ương ngạnh, một dịu dàng.
Chúng ta là bạn.
Tớ ước gì chúng ta là bạn, chỉ là bạn thôi thì tốt biết mấy! Tớ sẽ không hụt hẫng, không trống vắng như bây giờ và đã từng ở quá khứ. Nhưng tớ và cậu, chúng ta…
*****
“Cậu đang ở đâu?”
“Cậu sao vậy? Cậu khóc hả”
“Không…. Uh. Cậu đang làm gì?”
“Không gì cả. Nhưng sao cậu khóc?”
“… tớ nhớ cậu”
“…”
“Cậu làm bạn thân của tớ được không? Không quên, không xa tớ được không?”
Cô gái hỏi cậu con trai, giọng nói của cô hoà lẫn trong mỗi tiếng nấc nghẹn ngào, bé nhỏ và nặng trĩu.
Đầu dây bên kia, im lặng.
Tâm trí cô gái cũng lặng theo, hai con mắt nhạt nhoà, ngấn nước níu kéo trái tim người bên kia.
“Cậu sao vậy? Tớ chẳng phải vẫn là bạn của cậu suốt 7 năm qua đấy thôi. Đừng khóc nữa nhé”. Giọng nói quen thuộc trở lại, nhưng đau đớn.
Chờ đợi, cô gái chờ giọng nói ấy trở lại với cô, trả lời cô nhưng tại sao tê dại thế này.
“Bạn” có nghĩa là cô cũng sẽ giống như bao người khác cậu quen phải không?
“Là bạn chứ không phải bạn thân. Cậu sẽ lại quên tớ giống như hết thảy những người khác”. Có cái gì đó nghẹn lại nơi cổ họng, ngấn nước theo khoé mắt chảy dài bên má.
“Cậu không muốn tớ làm bạn thân của cậu sao? Thật sự không muốn sao?” câu hỏi kéo lê cảm xúc, cứa nhẹ vào tim ai đó… của cô hay cậu ấy?
“Cậu là bạn thân của tớ, không phải bây giờ mà từ 7 năm trước rồi. Chỉ cậu mới nghĩ tớ là bạn thôi. Cậu vẫn khóc đấy hả?” cậu con trai nói lớn trong điện thoại.
Cô gái nghẹn ngào, nấc lên một tiếng “Cậu nói thật chứ?”
“Uh”
****
Tất cả cứ như đang trêu đùa với trái tim. Nếu là bạn, tớ sẽ có thể buông tay cậu ra mỉm cười mừng vui khi cậu tìm được hạnh phúc của riêng mình. Nhưng là “bạn thân”….tớ sẽ không thể buông tay mà không đau, nhưng cũng không thể giữ chặt cậu ở bên vì như thế thật quá ích kỉ và bất công đối với cậu. Trong kí ức của cậu, tớ sẽ lùi sâu hơn một chút, nép mình hơn một chút. Tớ sẽ là người con gái thứ hai sau người con gái cậu yêu.
Vì tớ và cậu, chúng ta là bạn thân!
Tớ tham lam với tay giữ lấy trái tim của cậu, nhưng lại bao bọc trái tim tớ. Cậu ở đấy, không bước thêm về phía tớ và cũng không bước ra xa. Giữa chúng ta có một khoảng cách bé nhỏ như thế tồn tại, tồn tại rất lâu mà tớ không nhận ra, cậu đơn độc bên cô gái vô tâm, ích kỉ là tớ.
Nếu lúc tớ hỏi, cậu đừng nói, đừng “Ừ” thì tốt biết mấy, cho cả cậu và tớ. Tớ có thể là một trong số những người bạn đi qua cuộc đời cậu và đôi lúc cậu sẽ quên mất tớ, hoặc may mắn biết đâu cậu sẽ không quên. Nếu là thế có thể tớ đã mỉm cười thật lòng.
Giá như cậu đừng là bạn thân của tớ… Tớ mong điều đó trong khi người nói muốn làm bạn thân lại là tớ. Thật nực cười phải không?
****
“Cậu mệt không?” giọng cô gái từ phía sau lưng hỏi cậu con trai.
“Không”
“Thật á? @@ Đèo tớ không nặng sao?”
“Có. Cậu mũm mĩm thế kia, không nặng thì ai tin” cậu con trai cười lớn, trêu chọc.
Nghe cậu con trai nói vậy, khuôn mặt dịu dàng của cô lúc nãy biến mất thay vào đó là gương mặt ương ngạnh, ấm ức.
“Hả?”
“Mũm mĩm cái đầu cậu ấy, cậu chuẩn bị chết chắc rồi”. Chất giọng nham hiểm đầy ẩn ý như báo trước sắp sửa có mây giông kéo đến.
Ngắt lời, cô kéo tay áo xoa đôi bàn tay rồi đưa lên miệng “phù, phù” mấy tiếng tiến gần nhéo vào tấm lưng rộng đáng ghét che chắn trước mặt mình.
“bảo tớ nặng nữa không?” một cái rồi thêm một cái nữa “mũm mĩm này”
“á” cậu thất thanh kêu lên, giật nảy người khiến chiếc xe đạp trong tích tắc lạng lách từ bên này sang bên kia đường, suýt tí nữa lao xuống triền đê.
“đau quá, tha cho tớ”. Cậu nhăn mặt. Từ khi chơi với cô, thứ mà cậu sợ nhất chính là cái trò trả thù ác độc này của cô. Thứ độc chiêu duy nhất, điểm mạnh đáng sợ duy nhất của cô dùng để tra tấn cậu mỗi khi cậu cố trêu chọc cô đến đỏ mặt, tức tối.
Giọng đắc ý, tiếng cô cười lớn: “Cậu cũng sợ đau à. Thế thì lần sau đừng có phạm huý bản cô nương là được”
“Cậu thật đáng sợ” =.=
“Cậu là con gái thật không đấy? Chắc Bà mụ nặn nhầm cậu rồi”
“Cậu nói lại xem nào” cô gái nhấn mạnh từng từ.
Cậu con trai cảm thấy lạnh toát sống lưng, phía sau bừng bừng sát khí, mây đen vần vũ. Báo hiệu khẩn nguy hiểm đến gần!
“Cô nương Bà la sát ơi (đến từ “Bà la sát” cậu lí nhí ^^. Chả thế, nghe được thì có tan tành rồi). Tha cho tớ”
“Tít…tít…tít…” tiếng đồng hồ báo vang lên. Đưa tay lên nhìn, cô gái giật mình “Ôi chết, muộn học rồi”
“Tớ mà bị trừ điểm hạnh kiểm thì cậu xong với tớ” cô hét lên, thúc dục cậu con trai.
Thở phào, thà chết lúc đó còn hơn bây giờ mà bị nhéo thêm nữa chắc cậu muốn chết luôn mất “Cảm ơn trời cứu con”. Giọng cậu thì thào đủ để chỉ cậu nghe.
Chiếc xe chuyển bánh tăng tốc trên con đường ngoằn nghèo, xa tít tắp. Giữa cái nắng trưa hè oi bức, hơi nóng từ mặt đường bốc lên phả vào mặt người như thiêu như đốt, chẳng ai giám ra khỏi nhà lúc này nếu không phải đến trường học. Lưng áo ướt đẫm. Mồ hôi tuôn xối xả như ai cầm gáo nước đổ ào lên cơ thể cậu. (Như thế ai bảo không mệt chứ?)
****
Không phải lần đầu, cũng không phải là duy nhất một lần như thế trên con đường ấy có kí ức cậu đèo tớ, phải không?
Cậu và tớ bên nhau không có mình ngày nắng, mà còn cả những ngày mưa, những ngày lặng lẽ đứng đợi nhau đến trường rồi về nhà.
Cậu bị tớ nhéo bao nhiêu lần rồi nhỉ? Tớ chẳng nhớ, hình như là nhiều. Ai bảo sinh tớ ra, tớ đã là một cô nhóc ương ngạnh như thế rồi. Ai có thể chịu được tớ? Anh tớ đã bảo thế đấy. Nhưng vẫn có cậu chịu được tớ đấy thôi, phải không bạn của tớ?
“Chịu đựng cái tính ương bướng, khó ưa, đáng sợ của tớ 7 năm qua, cậu có mệt không?” Có khi nào tớ hỏi cậu vậy chưa? Chưa bao giờ đâu. Chưa có dù chỉ một lần trong suốt 7 năm qua. Đơn giản vì tớ và cậu, chúng ta là bạn thân!
“Bạn thân” thì không suy xét quá kĩ, không để bụng, không khách sáo…. Vậy nên đối với tớ, câu hỏi đó nó lạ lẫm và xa xỉ với tình bạn giữa hai chúng ta.
….Ngu ngốc!
Bảy năm, rồi sẽ có tám năm, chín năm và bây giờ gần 10 năm rồi đấy nhỉ? từ ngày tớ và cậu biết tên nhau. 10 năm, con số tròn trịa đó khiến người ta lớn hơn cái thuở 7 năm nhiều, nhiều lắm. Tớ không còn là cô gái ngu ngốc, vô tâm đó nữa. Tớ muốn hỏi lại cậu câu đó “bảy năm ấy, bên tớ cậu có mệt không?”
Nhưng việc tớ nhận ra và mong muốn không có nghĩa là tớ có thể đứng trước cậu, nhắn tin cho cậu hỏi điều đó. Vì bây giờ cả tớ và cậu không thuộc về bảy năm trước. Tớ và cậu, chúng ta là bạn thân – 10 năm sau. Con số lớn dần, khoảng cách cũng xa dần, kí ức về cậu và tớ cũng lùi sâu trong hoài niệm. Tớ lại bắt đầu ước….
Triền miên trôi tuột về quá khứ, tớ bên cậu đơn giản là Bạn thân.
Là bạn thân nên…
Khi vui tớ sẽ gọi cậu đầu tiên và lan man vô vàn thứ cảm xúc. Tớ chia đôi hạnh phúc, tớ một nửa và cậu một nửa. Tớ vui, cậu cũng vui. Tớ cười cậu cũng cười .
“Tớ và cậu hạnh phúc bằng nhau”
Khi tưởng như cuộc đời đã bỏ rơi tớ, phía trước toàn một màu đen cô quạnh. Tớ sụp đổ, mất hi vọng, chán ghét và muốn buông bỏ cuộc sống, tớ trở nên trầm mặc co mình lại. Cậu xuất hiện và biến mất nhanh như chưa bao giờ đến bên tớ. Tớ ghét cậu, hận cậu, tớ sẽ không tha thứ cho cậu!
Tim tớ đau.
Không có cậu, một mình vật vã trong đau đớn và tuyệt vọng tớ mới biết rằng thời gian qua tớ như một con bướm chưa đủ cứng cáp, hạnh phúc ở trong cái kén bọc lót bởi yêu thương mọi người và có cả cậu dành cho tớ. Thế nhưng tớ cứ nghĩ rằng tớ giỏi dang, tớ đã lớn.
Con bướm non, nằm im trong cái kén thì làm sao biết được ngoài kia thế giới rộng lớn thế nào, nguy hiểm thế nào. Dù mưa hay nắng, dù cho gió có cuốn nó trôi đi hết nơi này đến nơi khác nó vẫn sẽ mải miết ngủ ngon lành trong cái kén đó. Một ngày nào đó, khi bướm non trưởng thành, cái kén sẽ chẳng thể vừa vặn với nó. Bướm con phải đối mặt với thế giới bên ngoài, đó là cuộc sống giành cho nó. Nó yếu đuối nó sẽ bị đào thải khỏi cuộc sống này. Vì vậy nó phải tập bay và tập thích nghi với điều kiện sống mới để có thể sinh tồn.
Tớ chính là con bướm non đó. Cảm ơn cậu đã giúp tớ xé toạc cái kén ấy, cho tớ nhìn cuộc đời sớm hơn, đánh thức giấc ngủ vùi sâu trong ảo mộng đẹp đẽ của tớ.
Nếu khi ấy, cậu ở lại bên tớ và tiếp tục làm cái kén. Tớ sẽ mãi như con bướm non yếu ớt đó. Nhưng sẽ đến một ngày, cậu không còn bên tớ. Cậu không thể làm cái kén bọc lót cho tớ nữa, tớ sẽ lại một mình. Cậu sợ tớ dựa vào cậu, quen có cậu mà yếu đuối như bướm non đúng không?
“Xa tớ, cậu có nhớ tớ như tớ nhớ cậu không? Có buồn có đau giống tớ không? có trầm lặng co mình như tớ đã làm không?”
Tớ muốn hỏi cậu như thế, nhưng cầm điện thoại trên tay tớ lại im lặng.
Cậu cũng không nói. Sự im lặng cứ trượt dài vào trong sâu thẳm.
Nhưng tớ còn hiểu cậu hơn hiểu chính bản thân mình. Nước mắt tớ rơi.
Một vệt nước mỏng manh ướt át gò má người bên kia đầu dây. Tiếng cậu thì thầm bên tai, vọng sâu khắc khoải đọng lại trong kí ức của tớ “Cậu và tớ buồn, đau bằng nhau”.
“Bạn thân” giữa tớ và cậu nó là như thế đấy. Tớ hiểu cậu hơn cả hiểu chính mình và có lẽ cậu cũng thế phải không?
****
Đó là hai chúng ta 7 năm trước…
Hiện tại, 10 năm sau. Tớ vẫn gọi cậu là bạn thân, cậu cũng thế. Chúng ta là bạn thân ……… là với cậu, với tớ hay không với ai?
Bạn thân – bây giờ, có nghĩa là tớ và cậu…
Hai tháng ,ba tháng hay nhiều hơn, trên điện thoại của cả hai mới có vài dòng tin nhắn...
Là lên facebook, nhìn thấy tên người kia sáng. Đôi ba lần cậu và tớ nói chuyện về nhau trong vô số lần nhìn thấy tên cả hai đứa trên ô cửa Chat...
……
“Cậu dạo này thế nào?”
“Tớ vẫn bình thường. Cậu không phải đi học à?”
“Ừ. Tớ được nghỉ”
“Cậu có về thường xuyên không?”
“Học hành thế nào?”
……
Tớ chông chênh.
Tớ và cậu, chúng ta là bạn thân.Với cậu? có lẽ…
Bạn thân, tớ của hiện tại sẽ…
“Vô thức nhớ tên cậu, gọi về kí ức 7 năm để chỉ muốn nói, muốn nghe “Cậu và tớ hạnh phúc, đau buồn bằng nhau”
Nhớ 7 năm ấy, tớ nhớ cậu!
“Alo”
“Ừ, tớ đây”
“Cậu ngủ chưa?”
“Tớ chưa, đang nằm”
“Tớ không ngủ được. Cậu kiếm chuyện kể tớ nghe đi”
“Ừ. Hôm nay cậu muốn nghe gì?”
“Ngoài truyện ma ra, cậu kể chuyện gì cũng được”
“Có ma sau lưng cậu kìa”
“Hả, cậu muốn tớ chết đứng tim đấy hả”
“Cậu vẫn thế nhỉ, haha. Được, để tớ kể chuyện cười”
“Ừ”
…
…..
“Alo”
“Cậu còn nghe không đấy?”
“Ngủ rồi hả? Chúc cậu ngủ ngon”
……..tút…tút…….
“Ừ.
Tớ ngủ rồi.
Chúc cậu ngủ ngon.
Cậu kể chuyện cười nhạt lắm ^^
Kéo chăn đắp kín đầu, đếm từ 1 đến 1000 và trời sẽ sáng”
...
Khi đó, chúng ta vẫn là bạn thân phải không? Vẫn không phải là yêu phải không? Nhất định không phải rồi, tớ không phải nhớ cậu nên mới gọi. Tớ chỉ muốn “Cậu và tớ, hai chúng ta thức và ngủ bằng nhau” đó là giao kèo “công bằng” giữa cả hai chúng ta cậu còn nhớ chứ?
Thời gian cứ đằng đẵng trôi, tình bạn của chúng ta cứ xa dần trong tầm tay tớ. Là tớ, không phải do cậu. Tớ cứ nghĩ rằng có thứ tình cảm là vĩnh cữu khi mà con người chẳng cần phải bồi đắp, gìn giữ nó. Vì đơn giản chỉ cần một giao kèo, một lời hứa “Tớ và cậu là bạn thân. Nhất định không xa, không quên”. Một suy nghĩ ấu trĩ và ngu ngốc qua 10 năm vẫn tồn tại trong cơ thể trưởng thành là tớ, tớ đánh mất cậu mà không hề biết. Tớ đã làm gì? Chạy đua theo những chuyến đi, bộn bề với những công việc không đầu không cuối. Tớ cười vui, khóc lóc trong vòng tay những người bạn mới, những quan hệ mới. Tớ theo đuổi thứ hoài bão lớn lao của cuộc đời mình nhưng dường như lại dành cho nó trọn vẹn cuộc sống. Kí ức vùi sâu, bạn bè cũng nhạt nhoà trong trí nhớ. Và đôi lúc, hình như tớ đã quên mất quá khứ và quên cả cậu, bạn thân của tớ!
Tin nhắn đến, cuộc gọi nhỡ…..
Là tên cậu trong màn hình điện thoại.
“Tớ xin lỗi, tớ đang bận”, “tớ đi ra ngoài có chút việc, lúc khác tớ gọi cho cậu nhé”, “tối cậu gọi lại nhé”… tớ chỉ nghĩ trong đầu, một tin nhắn gửi đi không có. Tớ cứ bỏ mặc cậu lại sau lưng, vô tâm với cảm giác của cậu. Và tớ vẫn cứ nghĩ “tớ và cậu, chúng ta là bạn thân”. Thật chua chát! Sau bao nhiêu điều xảy ra như thế mà tớ còn có thể tin. Con người tớ thật đáng ghét.
Thời gian ấy, làm bạn của tớ khiến cậu thất vọng và mệt mỏi lắm đúng không?
Nếu mệt mỏi, cậu buông tay tớ ra nhé. Tớ sẽ không sao. Vì một ngày nào đó, cậu cũng sẽ không ở bên tớ, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Cậu là bạn thân, không phải là bạn đời của tớ, không ở bên tớ mãi mãi.
Lúc ấy, giá như cậu làm thế, rời xa tớ thì có lẽ tim tớ đã không đau nhiều như thế…
****
“Cậu đang làm gì thế?” tin nhắn của cậu.
Màn hình sáng đèn, nhìn thấy rõ tên của cậu. Tớ cầm lên, bấm phím trả lời “tớ đang ngồi thôi, vừa xem xong ít tài liệu”. Thư của bạn đã gửi.
Thêm một tin nhắn đến “Thế hả. Lâu rồi không thấy cậu gọi, học nhiều lắm à? hay lại quên mất thằng bạn rồi. hehe”
“Ừ, cũng hơi bận thôi. Cậu thế nào, hôm nào qua thăm tớ đi”.
“Ừ. Sợ xuống tới nơi lại cho tớ leo cây. Gặp cậu khó như gặp chủ tịch nước ấy”
Một cảm giác có lỗi, hụt hẫng một chút với chính mình “hihi. Cậu nhớ dai thế, con trai gì mà… Yên tâm là không bị leo cây. Lâu rồi tớ cũng chưa gặp cậu nhỉ”
“Rất lâu ấy! Cậu là bạn thân của tớ, còn nhớ không biết. haiz” tin nhắn mang vẻ trách móc của cậu bạn.
“hí hí. Nhớ! Thôi hôm sau tớ đền bù. Ok!”
Cậu trở về, níu kéo thêm ít cảm xúc, cho tớ thêm hi vọng và mất đi cảm giác tội lỗi. Cậu và tớ trở lại làm hai đứa trẻ trong quá khứ, thoáng qua nhẹ nhàng và hạnh phúc. Cậu kéo tớ trở về là tớ, không vồn vã.
Mỗi ngày trôi qua, từng chút ít những vụn vặt hạnh phúc, vui vẻ ở hiện tại thuộc về cậu cứ đi vào kí ức ngủ sâu của tớ càng lúc rõ ràng, sâu đậm hơn. Bất giác giữa bộn bề, hối hả của cuộc sống tớ nghe thấy trái tim mình loạn nhịp khi nhắc tên cậu, khi thấy trong điện thoại báo tên cậu đang gọi. Cả những đêm tớ không ngủ được, từng mảng kí ức của tớ và cậu ồ ạt hiện về hạnh phúc đến nỗi khiến tớ có thể mỉm cười một mình giữa đêm khuya dù tớ sợ bóng tối. Tớ sợ bóng tối, sợ đến hoảng loạn gọi cậu giữa đêm, chỉ để nghe thấy tiếng ai đó bên cạnh mình. Cậu sẽ lại kể chuyện cho tớ nghe, thức cùng tớ và sau đó cũng ngủ cùng lúc với tớ. Hai đầu dây, để mặc tiếng “tút” dài…
Vẫn là bóng đêm đen trước mặt, cô đơn tĩnh mịch khiến người ta phải đứng tim, nín thở. Nhưng hôm nay, tớ không gọi cho cậu. Tớ không muốn đánh thức giấc ngủ của cậu, không muốn cậu phải thức thêm vì tớ nữa dù tớ vẫn muốn nghe thấy giọng nói của cậu.
“Cậu và tớ, chúng ta là bạn thân”. Câu nói ấy hết hiệu lực được không? Vì hình như tớ đã yêu… có lẽ không phải bây giờ mà là rất lâu, lâu rồi... chỉ là tớ không nhận ra, và cũng không giám thừa nhận trái tim đã lỗi nhịp của chính mình. Tớ trẻ con, tớ sợ cảm nhận của mình là sai. Bởi vì “tình bạn thân” và “tình yêu nam nữ” biên giới của nó mỏng manh, mờ nhạt lắm. Nếu lỡ như tớ bước qua và tớ sai, liệu có thể tiếp tục giữ cậu ở lại bên tớ, để tớ làm cô gái duy nhất trong kí ức của cậu.
Tớ lẩn tránh cảm xúc của mình, lẩn tránh cả hình ảnh cậu gần bên. Tạo ra một khoảng trống an toàn cho cả hai đó là cái cách tớ nghĩ mình làm đúng. Cứ thế, cậu tiến về phía tớ 1 bước thì tớ sẽ lùi 1 bước, có khi xa hơn.
10 năm sau, để tớ nhận ra chắc chắn một điều rằng tớ đã không sai. Tớ đã thực sự yêu…… cậu là rung động đầu của tớ!
…………….
……….
….
..
Phải mất 10 năm tớ hiểu được trái tim mình. Kí ức thuộc về cậu, về quá khứ của những ngày nắng, ngày mưa tầm tã trên con đường ngoằn nghèo đến lớp tớ bên cậu đã ở sâu, sâu lắm trong tim tớ. Nhưng khi mà tớ tự tin bước đi về phía cậu thì cậu đã không còn ở đấy, đợi tớ!
10 năm thật dài, cậu làm sao đứng ở đấy mãi để đợi tớ được phải không? Cậu cũng phải đi tìm hạnh phúc cho riêng mình, không thể mãi ở bên tớ…
“Cậu và tớ, chúng ta thật sự……là bạn thân”
Trên con đường thênh thang, đơn độc mình tớ tìm hình ảnh cậu, gọi tên cậu triền miên trượt dài vào sâu thẳm trái tim….
“……quá khứ như dòng suối tuôn chảy vào khắp nơi trong cơ thể, có tiếng cậu gọi to tên tớ, cười với tớ. Tớ thấy tấm lưng ướt đẫm mồ hôi trước mặt, thấy con đường xa tít tắp rải ngập nắng vàng, có gió heo may vờn lên mái tóc, có cậu đèo tớ đi….Nước mắt lăn dài bên má. Ánh mắt thẳm sâu, đau đớn. Bên tai có tiếng cậu thì thầm trong đêm theo vào giấc mơ của tớ…”
…Cậu đừng đi được không?!
………….
…….
…..
..
Con đường vẫn ngoằn nghèo, uốn mình len lỏi giữa những khung ruộng lúa non xanh. Một màu lúa non xanh trải dài bất tận, đong đưa rập rờn theo gió, vẫn bình yên như thế. Vài vạt nắng vàng tươi, xuyên qua tầng mây mỏng đổ lênh láng trên cánh đồng lúa đương thì con gái. Tất cả vẫn như ngày hôm ấy, nhưng không có anh. Anh đã không trở lại!
Và hôm nay, em như đứa trẻ của ngày hôm qua, lang thang đi tìm kí ức. Kiếm tìm những kí ức có anh, tìm lại những yêu thương bé nhỏ em bỏ quên khi đó để sưởi ấm trái tim mình. Quá khứ cứ như một giấc mơ nhiệm màu, khó quên nhưng không thể kéo về. Em giữ lại cho riêng mình, tiếng yêu thương chưa bao giờ được nói. Hãy cứ để gió cuốn đi vệt nước mắt của ngày hôm đó, anh xa em. Quên hết tất cả. Mọi thứ chưa từng bắt đầu.
“Tình yêu đầu trôi xa, dư âm để lại.
Và nếu thuộc về nhau anh sẽ trở lại…”
Anh bước đi và em cũng bước đi, quá khứ rồi sẽ ngủ vùi nhưng hạnh phúc thì vẫn ở đây vẹn nguyên trong em. Hạnh phúc là những mảng kí ức thuộc về anh và em, dong duổi trượt dài đằng đẵng hơn 10 năm nhẹ nhàng và bình yên. Hạnh phúc với em có lẽ thế là đủ!
Giờ đây
…………nếu bảo rằng đã “quên” nghĩa là em đang tự dối mình.
………. “nhớ”….. Em nhớ, nhớ anh và kí ức có anh.
Nhưng em nhớ mà không đau, không tiếc nuối quá khứ đã qua. Em đã có thể mỉm cười nhìn anh bên người con gái anh yêu và chúc phúc thật lòng!
……………
………….
……..
Có những thứ, khi ở bên cạnh ta lại không biết mà níu mà giữ. Chỉ khi nó biến mất mới chạy theo kiếm tìm.
Nhưng cũng có những thứ, dù ở bên ta nhưng không thuộc về ta thì có cố níu, cố giữ bao nhiêu nó cũng không trở về.
Hoàng hôn đổ một màu đỏ nhạt loang lổ trên nền trời. Phía xa, một vệt trắng dài như lớp sương mờ lơ lửng bao quanh khu làng bé nhỏ. Gió nhẹ thổi, mơn man vào lòng người những cảm xúc lắn