Thời để nhớ


Biết hôm nào nó cũng lên thư viện và ngồi ở vị trí cũ. Khải đi sớm chọn ngăn đối diện với nó. Nó đang viết những gì đọc được trên tài liệu ra vở thì có một mảnh giấy ở bàn đối diện được luồn qua khe hở đưa sang, mở ra đọc dòng chữ "làm quen nhé". Vo tờ giấy lại ném vào sọt rác dưới chân, nó lại tập trung vào việc học, được một lúc nó lại nhận mảnh giấy khác "kiêu thế". Lần này nó ghi lại dòng chữ "không rãnh, nơi này không dành cho người mất lịch sự". Khải bên kia nở nụ cười nghĩ nó đúng là cô gái cá tính, anh cũng không muốn làm phiền nó nên dừng trò trêu đùa nó lại. Gần trưa thấy nó đứng dậy ra về Khải cũng đứng lên đi theo, ra cổng Khải chặn xe nó lại.


- Ê cô gái xấu xí, cho tôi xin lại cái áo lần cho cô mượn.


- Cái áo đó lâu rồi tôi bỏ đi rồi, tự anh đưa cho tôi, tôi không mở lời mượn đâu nhé.


- Không phải chứ? Vậy làm ơn đền cho tôi cái khác.


- Anh có bị làm sao không đấy? Lâu không đòi tự nhiên hôm nay đòi lại, thôi được rồi theo tôi về phòng tôi trả cho.


Khải chỉ chờ có thế thôi. Khải khá bất ngò với căn phòng chỉ mười lăm mét vuông nhưng rất gọn gàng, sạch sẽ. Khải nhận áo xong định ra về thì gặp Sơn và Huyền cùng về. Huyền nhìn thấy Khải vội vàng chạy lại hỏi.


- Anh Khải sao hôm nay lại đến đây, chuyện lạ à nha?


- Anh đến lấy cái áo hôm trước.


- Áo anh đã được cái Sen giặt sạch sẽ rồi đấy ạ. Đây là Sơn bạn thân của bọn em, thỉnh thoảng bọn em hay rủ Sơn đến ăn cùng. Mà anh ở lại dùng cơm chung với bọn em cho vui.


- Uh. Anh gặp Sơn hôm bọn em bán bánh trôi rồi. Mấy khi được chủ mời anh ở lại luôn.


Nó hận không véo cho cái Huyền mấy cái vào lúc này, rõ ràng cái áo đó Huyền giặt mà bảo nó. Bữa ăn trưa đạm bạc nhưng rất vui vẻ, ấm cúng. Chỉ có nó xem Khải như mặt trăng với mặt trời nên vẫn đối đáp kiểu "anh - tôi". Khải chuyển sang xưng hô em với nó. Từ hôm đó Khải thường xuyên lui đến phòng hai đứa chơi, nhiều hôm còn cố tình vào đúng bữa ăn để được ăn ké. Càng tiếp xúc Khải càng thấy yêu cái tính của nó, anh thầm nghĩ còn gần một năm nữa anh ra trường, anh sẽ cố gắng đánh gục trái tim sắt đá của nó.


Vậy là kỳ thi tốt nghiệp với Khải diễn ra thành công, tốt đẹp. Hôm nay sinh nhật nó. Vào cái ngày sinh nhật nó Sơn bảo bận, Huyền bảo phải học buổi tối. Nó định hôm nay mời cả hội đi ăn kem mừng ngày sinh nhật của mình. Đang nằm một mình suy nghĩ có tiếng gõ cửa, mở cửa ra tiếng nhạc "happy birth day" vang lên, bó hoa che lấp mặt chủ nhân được đưa ra. Nó đoán trò này chắc của Sơn và Huyền, giật phăng bó hoa quay vào thơm chùn chùn và không quên nói câu: "Cảm ơn hai đứa nhé, tao tưởng tụi bay quên. Hoa đẹp quá". Nói xong quay lại nó thấy cái mặt Khải nghệt ra đó, nó mở to mắt ngạc nhiên, không phải hai đứa bạn thân nó sao? Khải định tặng hoa sẽ ngỏ lời tỏ tình với nó, ai ngờ nó giật hoa khi Khải chưa kịp lên tiếng.


- Xin lỗi anh. Em tưởng hai đứa kia. Hì hì


- Chẳng phải Sơn và Huyền hôm nay bận sao? Thế này đi, hôm nay họ đều bận nên anh mời em đi uống nước mừng sinh nhật nhé.


- Anh tặng hoa và thiệp cho em rồi mà


- Nhưng hôm nay sinh nhật em mà ở nhà một mình là không may mắn đâu. Hay anh em mình đi bộ ra cổng trường chờ Huyền tan học rồi cùng đi uống nước.


Hôm qua trời vừa mưa to nên hôm nay thời tiết rất mát mẻ, những cơn gió lành thổi ngang qua làm nó ngẩng đầu lên hưởng thụ khoan khoái. Đang đi bỗng có hai thanh niên đi xe máy đánh võng qua nó, Khải giật mình kéo nó vào lòng mình. Đẩy tay Khải ra nó đỏ mặt, anh cầm lấy tay nó kéo đi. Nó cố tình rút tay mình ra khỏi tay Khải nhưng anh nắm chặt không thể nào rút ra.


- Hãy để anh cầm tay em đi hết cuộc đời nhé.


- Anh nói gì em không hiểu, thả tay em ra không mọi người hiểu nhầm.


- Sen. Chấp nhận anh làm bạn trai em nhé. Hãy chấp nhận tình cảm của anh.


- Anh nói gì vậy? Thôi thả em ra đi ở đây gần trường mọi người nhìn thấy em ngại lắm.


- Vậy em trả lời anh đi?


- Em chưa nghĩ đến chuyện đó? Tình yêu không thể một ngày, hai ngày để nói lên được.


- Vậy anh sẽ chờ em.


Lần đầu tiên nó mất ngủ vì những hành động và lời nói của một người con trai. Khải ra trường xin được việc ở đài Truyền Hình của tỉnh Hà Nam, anh thường xuyên đến thăm nó, giúp đỡ, hướng dẫn nó ôn luyện qua các kỳ thi. Thành tích học tập của nó cũng đáng nể khi năm nào cũng đạt học bỗng loại giỏi. Dần dần nó không còn rút tay ra khỏi tay Khải mỗi lần dạo phố, nó không còn chảnh chọe mà dịu dàng hơn trước Khải. Tình yêu kéo dài gần một năm, hôm thầy chủ nhiệm gọi điện lên phòng hiệu trưởng có việc gấp. Nó tất tả chạy lên vì nghĩ có chuyện gì trong việc học tập của nó. Mở cửa phòng thầy hiệu trưởng vui vẻ mời nó ngồi xuống ghế, thầy rót nước mời nó. Trong lòng nó dự cảm có điều gì đó không ổn.


- Em và Khải nhà thầy yêu nhau lâu chưa?


- Dạ...


- Em đừng ngại, thầy sẽ không nói chuyện này với ai đâu. Em đừng quá áp lực, xem như hai thầy trò mình đang nói chuyện riêng tư.


- Dạ, chúng em được gần một năm rồi ạ.


- Hôm qua Khải về có nói về em với thầy, Khải xin phép thầy khi em ra trường cho hai đứa cử hành hôn lễ.


- Dạ...


- Thầy biết em là cô sinh viên ngoan, học giỏi. Nhìn bảng điểm hơn ba năm qua của em thầy rất hài lòng. Em đã không để chuyện yêu đương làm ảnh hưởng đến việc học.


- Dạ...


- Thầy cũng đã xem qua lí lịch của em, gia đình em không theo đạo đúng không?


- Thầy theo đạo Thiên Chúa.


- Em không hiểu thầy đang nói gì ạ?


- Khải nhà thầy đã có hôn ước từ trước, đó là con gái đồng đội đã mất của thầy. Thầy không thể không làm theo nguyện vọng của người đã mất. Trước đây thầy tưởng Khải yêu em chỉ là chơi bời tuổi trẻ, nhưng hôm qua nó đã chính thức nói chuyện với thầy. Với em và Khải không cùng đạo, chắc em biết khi kết hôn sẽ có nhiều thủ tục phức tạp.


- Có phải thầy muốn em rời xa anh Khải phải không ạ?


- Cảm ơn em đã hiểu ý thầy, nếu lời hứa hôn ước với người đã sống sẽ khác em ạ. Thầy cũng biết làm như thế này là làm khó em, nhưng thầy hy vọng với cô gái có bản lĩnh như em sẽ vượt qua. Em có thể giúp thầy một lần không?


- Em còn biết làm gì ạ? Em đã xem nhiều trên báo, mạng. Lời hứa đồng đội là lời hứa cao cả, đằng này lại là người đã khuất. Bác ấy đã hy sinh cho em có ngày hôm nay, chẳng lẽ em lại nỡ lấy đi hạnh phúc của người đã gìn giữ cho hòa bình...


- Em là cô gái tốt, ngoan. Thầy tin sau này em sẽ tìm được hạnh phúc đích thực.


Lời nói cùng những giọt nước mắt của nó rơi xuống khi chào thầy về lớp. Thầy hiệu trưởng đã nói lời cảm ơn nó, nhìn theo bóng lưng nó đang thập thững đi về lớp, trong lòng thầy thấy có lỗi, nuối tiếc một cô gái ngoan như nó. Nhưng thầy không thể làm khác được, tận đáy lòng thầy hy vọng nó sẽ tìm được người tốt hơn Khải. Về lớp nó như người mất hồn, đã mấy lần Sơn ngồi bên nhìn thấy nó đưa tay lau nước mắt. Cuối tuần Khải đến nó đã chủ động nói lời chia tay với Khải. Khải không tin vào tai mình, anh la hét hỏi tại sao không biết bao nhiêu lần. Nó nói là nó đã yêu người khác và xin lỗi Khải.


Hôm đó nó nhìn theo bóng lưng Khải loạng choạng bước đi trong đêm tối, nước mắt nó rơi làm lạnh trái tim. Sơn chạy theo Khải sợ anh có chuyện gì, hôm sau Sơn nói Khải đã đi uống rượu suốt đêm. Nỗi đau trong nó ngày một dâng cao. Gần tám tháng sau Khải cưới vợ, lúc đó nó cũng vừa lấy bằng tốt nghiệp xong. Đến dự lễ thành hôn của hai người nó đã chúc phúc cho họ, nhìn cô dâu cười tươi hạnh phúc nó nghĩ mình đã quyết định đúng đắn. Chỉ có Khải trong ngày cưới vẫn dõi theo hành động của nó, nhìn bố cầm ly rượu lại mời và cảm ơn nó đã giúp bố thực hiện lời hứa với người đã khuất. Khải biết vì sao nó nói lời chia tay với anh trước hôn lễ diễn ra hai tuần. Anh ngỡ ngàng nhưng mọi chuyện đã được sắp sếp hoàn hảo.


Hôm diễn ra hôn lễ hai ngày Khải đem giấy mời đến cho nó, Khải đã xin lỗi vì đã hiểu lầm nó suốt tám tháng qua. Ra về anh ôm nó vào lòng lần cuối, thì thầm vào tai nó. "Em vẫn là người con gái anh yêu thương, tôn trọng nhất. Em sẽ luôn sống trong góc khuất của trái tim anh..."


Ra trường cũng đã gần sáu năm qua nhưng những kỷ niệm về thời sinh viên, về mối tình đầu không thành ấy không bao giờ phai nhòa trong nó. Đôi lúc đi giữa những bộn bề lo lâu, ngàn chông vấp ngã nó lại nhớ về thời sinh viên. Người ta nói mối tình đầu là mối tình dang dở, mối tình đầu của nó đến không rào cản nên ra đi cũng không dữ dội, không để lại nhiều đau đớn cho ai. Bây giờ anh và nó đều có gia đình riêng, đều hạnh phúc bên những thành viên nhí mới. Hạnh phúc đôi khi không phải dành giật, đấu tranh mà phải biết dừng đúng nơi, lùi đúng hướng...


Thời sinh viên của nó đã qua với những kỷ niệm đẹp cũng lũ bạn, những phấn đấu trong học tập, những trò nghịch ngợm đáng nhớ. Ở nơi ấy còn có mối tình dang dở, mối tình đầu đã làm nó một thời đau đớn, giằng xé nơi trái tim. Bây giờ nghĩ lại nó bất giác cười một mình, mở email, facebook của lũ bạn gửi tới họ những dòng chữ thương nhớ...


Tiểu Mẫn


 










Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Bỏ ăn

Bỏ ăn Em hỏi anh trai : - Em: Anh ơi! ...

Truyện Cười

21:25 - 26/12/2015

Một nghìn viên bi

Một nghìn viên biNhững điều bắt đầu trong buổi sáng thứ Bảy bình th...

Truyện Ngắn

07:30 - 23/12/2015

Của ai ?!!?

Của ai ?!!? Hai vợ chồng nọ ra tòa ly dị. Ha...

Truyện Cười

22:30 - 26/12/2015

Thông minh và giữ chữ tín

Thông minh và giữ chữ tín Ông bố dạy con trai: - Thông mi...

Truyện Cười

23:29 - 26/12/2015

Gió về trời

Gió về trờiKhi vầng dương khuất sau núi, cánh chim dù có bay ...

Truyện Ngắn

05:38 - 23/12/2015


XtGem Forum catalog