(WapGiaiTri.Net - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại")
Người ta nói quá khứ cần có thời gian, nhưng sẽ là bao lâu? Và đến bao giờ những điều đó thôi không còn là "quá khứ" để người ta không cần phải buồn đau nữa?
***
Nó còn nhớ rất rõ, những buổi chiều của 10 năm về trước; nó còn nhớ rất rõ, những đêm Giáng Sinh của 10 năm về trước...
10 năm trước cứ mỗi chiều, sau khi ba nó đi làm về sẽ chở mấy mẹ con nó đi chơi. Chỉ đơn giản là đi hóng gió, chỉ đơn giản là ba mẹ sẽ cười tươi nhìn hai anh em nó chơi đùa trên cái nhà phao nho nhỏ ở khu vui chơi thiếu nhi. 10 năm trước, cứ tối đến nó sẽ trèo lên sô-pha ngồi cạnh ba và đưa tay ôm ba nó cứng ngắt, rồi mẹ nó cắt dĩa trái cây cho mấy ba con ăn và chọc nó: "con gái cưng như vậy, sau này chắc ba mấy đứa chọn chồng khó! Chết thằng chồng tương lai của con bé Út rồi!", sau đó cả nhà sẽ râm ran tiếng cười nói, cả nhà cùng nhau quây quần bên cái màn hình tivi nhỏ xíu để đón xem bộ phim truyền hình dài tập mỗi ngày. 10 năm trước, khi cơn gió lạnh cuối năm tràn về, ba mẹ nó sẽ dẫn mấy anh em nó đi mua thêm quần áo, sẽ cũng nhau trang trí cây thông noel và hang đá ở nhà. Và đêm Giáng Sinh yên bình, cả gia đình bốn người sẽ cùng nhau đi lễ, cùng nhau ăn uống mừng ngày lễ ấm áp đó...
Nhưng đó chỉ là việc của 10 năm về trước...
Mọi thứ trong phút chốc đã tan tành, mất hết tất cả. Nó không biết nên trách ai, trách cái gì, chỉ mơ hồ không rõ từ khi nào, nó đã không còn được hưởng cái cảm giác ấm áp ngày đó nữa. Nó khát khao một gia đình bốn người lại bên cạnh nhau, cùng nhau đi chơi, cùng nhau ăn tối, cùng nhau trò chuyện, cùng nhau xem phim, cùng nhau đón Giáng Sinh và biết bao ngày lễ khác trong năm. Nhưng có lẽ đó chỉ còn có thể gọi là "mơ ước". Mơ ước đó nó từng ấp ủ trong lòng khi còn là một cô bé 9, 10 tuổi, những năm đầu tiên sau khi sự việc đáng buồn ấy xảy ra; thế nhưng với suy nghĩ của một cô gái 17 tuổi hiện tại, nó nghĩ điều đó chỉ là sự gượng ép. Nó biết mọi việc đã qua không thể nào hàn gắn lại, dù có cố gắng đến mấy đi chăng nữa.
Người ta nói quá khứ cần có thời gian, nhưng sẽ là bao lâu? Và đến bao giờ những điều đó thôi không còn là "quá khứ" để người ta không cần phải buồn đau nữa?
Nó không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra và nguyên nhân tại sao, chỉ nhớ trong đầu cái quang cảnh hỗn độn ngày ấy- cái ngày mà gia đình yên bình của nó chính thức không còn vẹn nguyên. Với đôi mắt ngây thơ của cô bé 7 tuổi lúc đó, nó tự hỏi người phụ nữ lạ nào đang ngồi nói chuyện với bà nội, với ba mẹ nó thế kia. Nó không biết bà ta là ai, nhưng nó có cảm giác không thích bà ta, không thích cái cách bà ta nhìn vào mẹ của nó chòng chọc như vậy. Nó nhớ lúc đó, bác nó đứng bên cạnh bỗng hỏi nó: "Út à, nếu cái cô ngồi ngoài đó làm mẹ kế của con, con có chịu không?" Nó không hiểu tại sao bác lại hỏi vậy, nhưng nó hiểu từ mẹ kế là gì, nghĩa là người đó sẽ vể ở chung nhà với nó sao? Trong vô thức, nó trả lời với bác: "Con cũng không biết nữa!" Nó thật không biết, nếu có một người nữa trong nhà mình thì chuyện gì sẽ xảy ra...
Không cần phải suy nghĩ nhiều, ngay lập tức nó biết rằng, nếu như có một người phụ nữ khác trong nhà mình, thì gia đình mình không còn như xưa nữa, và mẹ sẽ không còn nụ cười hiền hòa như trước kia nữa. Tối đó, nó nhìn thấy mẹ khóc, mắt mẹ đỏ hoe nhưng lại đưa tay xoa đầu nó bảo không có gì đâu, bảo nó ngủ ngoan sáng còn dậy đi học. Nó vâng lời mẹ, tính nằm xuống ngủ nhưng lại thấy ba đi vào, dẫn theo người phụ nữ đó, bảo với bà ta rằng: "cũng tối rồi, nằm xuống đây ngủ chung đi. Mai tôi chở về!" Và sau câu nói đó, nó thấy mẹ trợn tròn mắt, nhìn ba nó như thể ông không phải là con người, và hai người cãi nhau to tiếng. Nó nhìn thấy và sợ hãi, chạy vội ra ngoài khóc to: "anh hai ơi, ba mẹ cãi nhau,...huhu...anh hai ơi, anh hai ơi!!!" Nó vừa la vừa khóc, vừa dáo dác chạy ra sân trước tìm anh hai và bà nội, nó thực sự không biết, không biết mình nên làm thế nào mới đúng đây.
Khi mà chạy lên nhà trước rồi, nó lại nghe tiếng loảng xoảng dưới nhà sau, và lại vội chạy ra nhà sau coi có chuyện gì. Trước mắt nó, cảnh tượng chưa bao giờ xảy ra. Ba nó đưa tay gạt hết chén dĩa trên kệ xuống, đưa tay đập nát cả cái bồn rửa mặt, rồi đôi tay vì mảnh cứa thủy tinh mà bị rách ra, máu chảy ròng ròng xuống nền đất. Nó khóc thét lên, chạy lại chỗ ba, liên tục gọi: "ba ơi! Ba ơi! Ba ơi!..." Nó chạy theo ba lên nhà trên khi mà bác nó xuất hiện băng bó tay cho ba nó. Nó thật sự không còn hiểu chuyện gì nữa, thật sự nó không muốn hiểu, mẹ khóc đến sưng mắt, ba thì sau vụ hôm đó, đã không còn là người ba mỗi tối đưa tay xoa đầu nó và mặc cho nó làm nũng nữa...
Hiện tại nó đang lật giở lại từng tấm ảnh gia đình nó chụp chung lúc 10 năm về trước, rồi nó lật ra những bức ảnh cách đây 9 năm, 8 năm, 5 năm... gia đình hạnh phúc bốn người không còn nguyên vẹn, nó nhìn đâu cũng chỉ thấy những mảnh vỡ, những mảnh vỡ cứa thẳng vào tim. Tấm ảnh Giáng sinh chụp gia đình năm vừa rồi lại không có mặt ba, trong bức ảnh chỉ có mẹ, hai anh em nó và cây thông noel năm nào ba mua...Nụ cười của mẹ cũng không còn như xưa, gia đình nó cũng không còn đi nhà thờ chung đêm Giáng Sinh. Hay nói đúng hơn, chỉ cần Giáng Sinh ba đừng cãi nhau với mẹ, nó đã cảm thấy yên bình lắm rồi. Nước mắt của nó đã không còn rơi, không thể rơi được nữa. Anh hai nó ngày trước cũng khóc khi thấy tình cảnh ba mẹ ra nông nỗi như vậy, cũng ngậm ngùi viết một bức thư để nơi đầu giường ba hỏi tại sao ba lại làm như thế, nhưng sau này tuyệt nhiên anh hai không nói về chuyện này một lần nào khác. Giáng sinh năm nào anh hai cũng sẽ đi với bạn, ba nó sẽ đi với người phụ nữ kia, chỉ có nó bên cạnh mẹ, lặng lẽ ở bên cạnh mẹ, không nói lời nào...
Trong kí ức vụn vặt của nó, nó thấy những buổi tối kinh hoàng ba mẹ cãi nhau, giày vò nhau; nó thấy cái cảnh mẹ la và nói như thể tát nước vào mặt ba, đay nghiến ba, hung dữ nhìn ba; nó thấy cái cảnh anh hai nó chạy ra vội đỡ chai nước to đùng mà ba vì quá tức giận đã quăng vào mẹ của nó và hình ảnh anh hai đau đớn ôm ngực lại không cất lên bất cứ từ ngữ nào; nó thấy một buổi trưa nó đang nằm ngủ thì nghe thấy tiếng động lập tức chạy xuống nhà và chứng kiến ba mẹ xung đột với nhau, cầm đến cả dao ra hù dọa và nó đứng khóc như mưa chỉ còn biết gọi:"anh hai ơi...cứu với..." Những điều đó chạy qua trong đầu nó khi nó nhắm mắt lại, đến nỗi hình thành một thói quen, một phản xạ, hễ cứ đang ngủ mà nghe tiếng động gì thì lập tức bật thẳng người dậy và chạy ngay xuống nhà. Ban đầu là mệt mỏi, là kiệt sức, nhưng dần nó nhận ra, nó cần phải mạnh mẽ hơn, để bảo đảm cho bản thân không suy nghĩ quá tiêu cực, và...còn là một chỗ dựa vững chắc cho mẹ nó. Nó biết khi yêu thương không còn đủ đầy thì không tài nào gắn kết được con người ta nữa, dẫu cho có thể còn cái nghĩa, nhưng không đủ hình thành lại sự tin tưởng đã mất trong nhau. Nó không mong ba mẹ sẽ được như xưa, nó cũng thôi nghĩ đến một ngày nào đó gia đình nhỏ bé và yên bình kia sẽ quay trở lại, và nó cũng biết chẳng ai đủ sức để thay đổi hay mang tất cả quay trở về cả...
Nó từng nhiều lần hỏi mẹ, rằng tại sao 10 năm về trước mẹ không làm rõ tất cả luôn, mẹ có pháp luật bảo hộ, mẹ là vợ chính thức, mẹ sợ điều gì. Nhưng hết thảy mọi lần. mẹ chỉ cười buồn nhìn nó, bảo:" mẹ có thể vô tình đến thế sao con? Còn nữa, con không có quyền lên án ba con, ba con có thể sai với mẹ, nhưng trên nghĩa vụ là một người ba, ba đã lo cho các con đầy đủ!" Đầy đủ thế nào được khi mà ba vẫn cứ đi đi và về về như thế mỗi ngày, nhưng những tình thương và sự nồng ấm đã không còn như trước. Có ba, nhưng mọi ngày lễ khi bạn bè ai ai cũng bên cạnh gia đình, nó xót xa nhìn mẹ nằm co nhỏ người trên chiếc ghế sô-pha chờ ba về và anh em nó chỉ biết nhìn và thèm khát sự đầm ấm như gia đình khác; có ba, nhưng mùng hai tết năm nào ba cũng không ở nhà, và mẹ vì buồn rầu cũng lái xe đi đâu mất, để lại hai anh em nó ở nhà không có gì làm chỉ còn biết lôi đống bia trong tủ lạnh ra ngồi uống và nhìn căn nhà rộng cô đơn; có ba, nhưng Giáng sinh nó không còn hứng thú muốn quay về nhà nữa, chỉ gượng ép quay về để rồi im lặng bên mẹ, làm chỗ dựa cho mẹ; có ba, nhưng nó không có gì hết, một cái xoa đầu nhẹ, một cái ôm an ủi động viên, một nụ cười làm nó yên lòng, nó không có, không có, không có...Nó muốn những điều đó biết bao nhiêu, nó ganh tỵ biết bao nhiêu khi thấy lũ bạn được ba chở đi học, ganh tỵ biết bao nhiêu khi tụi nó kể về ba tụi nó với đôi mắt ngập tràn hạnh phúc. Người ngoài nhìn vào bảo rằng gia đình nó thật là viên mãn, gia đình sung túc, con cái ngoan ngoãn chăm lo học hành, nhưng họ không biết, lạnh lẽo biết bao nhiêu...
Năm nay, mùa Giáng Sinh lại đang đến gần, nó một mình đi dọc các con phố, nhìn ngắm những gian hàng bày bán các vật liệu trang trí Giáng Sinh. Nó cười nhẹ khi thấy một người ba cõng đứa con mình trên vai và đùa giỡn với đứa bé đó, còn ghé vào một tiệm bán kem mua kem cho đứa bé ấy nữa. Đứa bé ấy thật hạnh phúc, không lo nghĩ, không phải khóc lóc, được sự quan tâm và yêu thương của ba. Nó cứ đứng nhìn theo mãi hình ảnh hai cha con đó. Hình ảnh của hai con người xa lạ đó làm cho dòng chảy kí ức của nó lại tràn về, nhưng là những kí ức đẹp đẽ và không có buồn đau. Nó đi mua những cây bông huệ thật tươi và đi vào nhà nguyện. Đặt những bông huệ còn tươi nguyên và ngát hương ấy lên nơi bàn thờ, nó chắp tay lại nguyện cầu. Không ai biết nó cầu mong điều gì, và nó cũng không cầu mong điều gì quá to tát. Nó lại đi ra sân nhà thờ, nhìn cái hang đá to lớn đang được mọi người dựng nên, lòng cũng thấy nôn nao lạ...Hôm vừa rồi nó đã nói chuyện với ba như một đứa con đã lớn và hiểu chuyện, nó mong ba Giáng Sinh này hãy về đi lễ với mẹ con nó, hãy dành trọn đêm yên lành đó cho mẹ con nó, và ba nó đã đồng ý...
Bước ra khỏi nhà thờ, nó lại quay lưng lại nhìn ngắm cái hang đá một lần nữa, miệng lẩm bẩm: "Mùa Giáng Sinh này..."
Thuỷ Tiên