Teya Salat

Đọc truyện ma- Chuyện tâm linh có thật by me!

Em hiện đang là du học sinh tại Malaysia, nói ra thì xấu hổ nhưng đi học rồi mới thấy nước bạn còn tốt hơn nước mình rất nhiều. Malay là vương quốc của đạo hồi và có cả của đạo phật vì phần đông dân số Malay có gốc gác với Tàu Khựa và tàu khựa thì thiếu gì các trò ma quỷ. Đâu cũng vậy, có thờ có thiêng có kiêng có lành, đất có thổ công thì sông có hà bá, thánh thần ma quỷ tuồng như nơi nào cũng vẩn vương và cái cách mà họ trêu ghẹo hay thậm chí là ám hại con người cũng khác nhau. LỜI NÓI ĐẦU Em viết post này, không phải với mục đích dọa các mem trong 4rum mà thực tình em rất thích thú với những bí ẩn về tâm linh và cũng vì nó mà rất thích đi tìm hiểu hay nghe kể lại từ những người đã từng gặp hay trải qua tận mắt chứng kiến. Phần đông họ đều còn sống, người trẻ cũng tầm 35 còn người già nhất có lẽ là ông em 82 tuổi và cụ em năm nay đã ngót 96. Họ như những nhân chứng sống còn lại của quãng đời dài đẵng vẩn chút đâu đó ẩn hiện của ma quỉ hay thần thánh. Đợt gần đây, hội sinh viên Việt Nam bên đây có gặp một số chuyện kì quái xảy ra ngay nơi họ ở, em có dịp được qua chơi nhưng chưa gặp tận mặt vì cũng đúng lúc họ – 3 người cùng một lúc chuyển nhà. Căn hộ nằm tại một khu dân cư được qui hoạch theo chuẩn nhà cao tầng cho sinh viên học sinh thuê( Ở Malay qui hoạch rất rõ ràng, không lộn xộn như ở mình đâu) Phòng rộng chừng 50m2 chia ra bởi một bức tường mỏng, trên là tầng 2 có ban công hướng ra đường. Đập vào mắt em đầu tiên là chằng chịt bùa dán trước của, đủ hình đủ dạng, màu sắc được viết bằng cả tiếng Trung, tiếng Thái và cả tiếng Malay cổ. Lúc mới đặt chân vào nhà vào nhà, cảm giác trong nhà rõ ràng lạnh hơn ở ngoài nhiều lại thêm phần mờ mờ không biết là do sương hay khói thuốc mà lúc đó tất cả mọi người cùng đi học về ( vì bọn em cùng học một trường) Trong nhà có bức tranh dựng ngay trên ghế bành nằm ở phòng ngoài đối diện cái tivi, bất giác thấy lạ vì để vậy thì làm sao coi được tivi em mới hỏi. Bức tranh cổ, vành bằng gỗ sơn mạ vàng đã tróc từng mảng hơi xám xám, lộ ra cái lõi bị mối ăn qua lớp vảy. Ở chính giữa bức tranh có hình cánh tay với bàn tay ấn ra ngoài trên nền đen kịt. Trong bức tranh có hình con mắt và trong con mắt có hình một cái miệng mà phải chú ý mãi em mới nhận ra. Thoạt nhìn bức tranh trong cái không khí lạnh lạnh ấy, có cảm giác ngột ngạt như ai đó bị nhốt trong tranh, tuồng như vồ ra và định tóm cổ mình, nghĩ đến thế, em quay mặt ra hướng khác và nghe các ông bạn trả lời. ” Cái bức tranh này, hồi các anh chuyển đến thì cùng một lúc 6 người trong nhà này chuyển ra, trong đấy có người Malay, Trung QUốc, Ấn Độ và cả người Kenya, họ đến khác ngày nhưng chuyển ra cùng ngày, hỏi không nói lí do, còn bức tranh thì dựng ở góc phòng tự bao giờ, sau mới chuyển qua phòng ông P…” Đợt gần đây, có lẽ là 5 ngày trước, hàng xóm đối diện bên kia đường có kể lại với một trong 3 người rằng lúc cả nhà không có ai, trong nhà có khói bốc ra dạng như bị cháy và nhìn vào bên trong thì thấy đen kịt. Hôm đó mọi người hốt hoảng lấy xe ra về, bỏ cả buổi học trên lớp mặc dù đã gần cuối kì vì trong nhà còn biết cơ man là đồ đạc. Khi về đến nhà thì không thấy cháy hay khói, nhưng điều kinh hãi là trên bàn học của ông P, phòng của người giữ bức tranh lúc trước, có điếu thuốc đã tàn, xung quanh tàn thuốc rơi vương vãi, bụi phủ nhưng không thấy có vết chân hay vết ngồi xung quanh. Điếu thuốc không để nằm ngang, mà dựng đứng và dường như mới chỉ hút được một ít. Đấy cũng là cái hôm mà mọi chuyện bắt đầu xảy ra, kì bí, ghê rợn và có phần liên quan tới cái bức tranh kia lúc đó vẫn còn trong góc phòng của ông P, hướng vào tường, lầm lũi rờn rợn… ( Còn tiếp ) Bị mẹ bắt skype =.= Với cả đang ốm nên tiến độ chậm + cuối kì rồi, em sẽ cố dành thời gian rảnh để viết cho các bác nghe, ai chưa tin vào truyện ma quỉ thì em khuyên là nên tìm hiểu để phòng tránh, vì biết đâu đấy mình lại là nạn nhân mà mình không biết. Ví như bạn em đi học ở Ấn Độ, bên đó thờ đạo Atula – một loại đạo thứ 4 trong 3 cõi Tiên – Quỉ – Nhân. Sức mạnh vô biên nhưng là nửa quỉ nửa thần và bạn em đã mất 3 tháng để điều trị căn bệnh mà người ta gán cho là hoang tưởng, hay ảo tưởng vì cứ đêm đến nó lại khóc và nói lảm nhảm tiếng Ấn ở ban thờ Atula của lão Ấn Độ chủ nhà… Tiếp phần một còn kể dở dang: Và em cũng xin nói thật rằng em rất ngại khi viết chuyện này, vì em là newbie tỉ lệ ăn gạch đá rất cao và tỉ lệ lên nóc tủ bởi võ công của các thím cũng tương đối. Em không muốn bị quăng tạ hay xả đạn, nếu góp ý thì hãy có văn hóa, hay chat hoặc email riêng cho em rảnh em sẽ trả lời mọi người. Truyện em viết sẽ dài mong đừng có chuyện gì ngắt quãng. Phần 1: Đạo Hồi. Ông P kể lại với nét mặt rầu rĩ, có phần mệt mỏi và sợ sệt, đôi khi hơi nhếch mếp cười khi em trêu đùa. Sau khi dọn cái đống tàn thuốc và điếu thuốc kia đi, ông sinh ra nghi ngờ 2 thằng bạn và nghi ngờ cả hàng xóm vì ma quỉ sống cả đời không gặp thì chắc chả ai tin. Đêm hôm đấy, không ai nấu cơm và cả 3 cùng đi ăn ngoài, ông P có hỏi 2 người còn lại là L và D về chuyện kia nhưng cả 2 đều trối và có cùng suy nghĩ như ông P về sự nghi ngờ. Ăn xong xuôi thì về, đoạn ông cách nhà tầm 20m ông L giật mình thấy cửa phòng của ông hướng ra đường bỗng mở toang mà bình thường thì chả bao giờ ông mở ra, phần vì ghét bị nhìn trộm, phần vì lắm bụi, có 2 ô cửa nhỏ bên trên mở ra để lấy không khí còn cái cửa đó đóng 24/24. Theo phản xạ , lại có chút võ trong người, ông L lao lên vội vàng mở cửa, chạy bặt vào phòng thì không có ai, nhà cũng chả có gì khác. 2 ông còn lại trêu bảo ông L thần hồn nát thần tính, quên không đóng vì chắc nghĩ lúc nhà có thuốc lá mở ra để mất mùi. Ông L chỉ lắc đầu và chối đây đẩy. Đoạn ai về phòng người đấy, vào phòng đóng của, ông P nằm ngả ra giường đinh ninh ngủ sớm mai dậy làm bài. Quay người sang phía góc phòng thì ông giật mình vì bức tranh nằm ở góc tường giờ đã biến mất! Đang đoạn giật mình chưa hết thì nghe tiếng ông L hét lên phía trên lầu. 2 anh em tá hỏa chạy lên thì thấy ông L đứng trước cửa nhà vệ sinh, tay chỉ vào trong, mặt tái mét mồm giật giật không nói được câu gì. Bức tranh từ phòng ông Phương đã chuyển lên nhà vệ sinh từ khi nào, vẫn góc tường hướng cũ, nhưng quay mặt ra ngoài cửa, vẫn cái bàn tay đấy, ông L bảo lúc vào trong phòng, quen thói nên không bật điện cứ để kệ, nhưng cái cảm giác lạnh thấu lưng như có ai đang nhìn mình làm ông thấy bất an. Bật điện, thấy bức tranh trong góc, nó bỗng trở nên kinh dị hơn bao giờ hết cảm giác ngột ngạt khó thở làm ông L hét toáng lên, nhảy ra ngoài cửa và đứng đấy nhìn vào… Ông L tôi hôm đấy cũng hãi, ngủ phòng ông D, còn ông P thì kệ, không có bức tranh cũng chả sao, cả ba cùng bảo là, có thằng nào vào nhà chuyển bức tranh đi, lần sau đi đâu đóng cửa cẩn thận là không sao. Bặt đi một hôm, tối 3 hôm trước ông P ngủ mơ thấy có một người quay lưng lại, có con mắt to chính sau gáy, bên trong có hình cái miệng đen ngòm, đoạn nó cười làm ông P giật bắn mình trở dậy, cái toilet trên tầng 2 giờ chả ai dùng nữa, một mình ông L giờ cũng ngủ phòng ông D và dùng luôn WC tầng 1 rồi. Cửa sổ của ông P hướng ra đằng sau nhà, là khoảng sân trống cách giữa hay khu tập thể. Của chung, không ai dọn, cỏ mọc um tùm cao đến ngực chỉ chừa lại phân nửa cái cửa sổ nhìn ra thấy cửa sổ nhà bên cạnh tối mịt, tĩnh mịch. 3 giờ đên thức giấc, ông P bảo thấy rợn rợn, cái cảm giác nhà lạnh lạnh bỗng xuất hiện, mà ở Malay nhiệt độ ban đêm thấp cũng chỉ là ~ 30* chứ đừng nói lạnh lạnh như cảm nhận 18 ~ 21 độ. Chùm chăn cố nhắm mắt được một lát thì nghe phía cạnh bàn học có tiếng kẹt kẹt như tiếng sắt cọ vào tường. Ông P học kĩ sư công trình ( a ki tếch trờ ), thước sắt treo ở tường vô số, nhưng nếu ai từng sử dụng rồi thì sẽ biết, rất khó để tạo ra tiếng khi chiếc thước sắt vẫn treo ở đó và nó dính chặt vào tường bằng mặt sau, đung đưa còn khó, huống hồ giờ nó bỗng kêu kẹt kẹt, nhưng lắc lư và cọ vào tường thành tiếng kẹt kẹt rít lên ghê rợn. Cái thứ tiếng đấy lát to dần to dần,cảm tưởng như ai đã nhấc cái thước ra và dùng nó cạo liên hồi vào tường, thậm chí là đập vào nghe tiếng phạp phạp võ mồn một. Ông P sợ quá, bật dậy thì đúng lúc đấy trên cửa đoạn cửa kính dư ra, ông thấy rõ hình bàn tay áp vào đấy với con mắt, nhìn ông, nhưng tối đen không thấy miệng. Chỉ đến thế ông P cuống cuồng bỏ chạy qua phòng ông D đập cửa túi bụi, lát thì 2 ông ra mở cửa. Ngồi chừng 15 phút kể lại chả ai tin, ông P cũng chả ngủ nữa, bật máy tính của ông D chơi, để đấy cái phòng còn mở cửa, mà ông L bảo lúc qua xem, có cảm giác như cái nhà xác bên trong lạnh, phả ra bên ngoài cái cảm giác rợn rợn da người… Từ hôm đó các thanh niên Việt Nam của nhà ta nảy sinh ý định chuyển nhà khẩn cấp =)) Nhưng chưa chuyển vội vì còn thủ tục và chưa tin, vẫn ở lại cho đến cái ngày mà em qua, và 3 người cùng với đống đồ suốt 4 tháng ở đó chuyển ra ngoài… Sáng hôm sau, tức 2 hôm trước khi chuyển nhà, cả 3 vẫn chưa đi đăng kí chuyển nhà, sinh hoạt vẫn bình thường. Chỉ trừ cái phòng vệ sinh tầng 2 là đóng bặt lại chả ai dám dùng. Trên tường của ông P, không có vết thước, vẫn im lìm hàng thước kẻ, khiến ông nghi ngờ, cảm giác như mình bị ám ảnh. Trưa hôm đó, học xong thì em cũng được ăn cơm với tầm 6 người khác, trong đó có 3 thanh niên bị ma nhát. Thuật lại câu chuyện, ai cũng thấy lí thú, riêng có ông Đ, đã 36 tuổi hiện vẫn đang học thì bảo bình thường, xong còn nói là nếu mày thích, tao dẫn mày đi gặp. Rồi còn chỉ mặt ông P nói: “ Nếu mày khôn hồn thì chuyển nhà đi, chắc mày chưa nghe chuyện bên nhà 6x( Em k cho rõ vì lí do khách quan) bị ma nhập. Sống ở đâu cũng thế, dân lạ nước lạ cái, dính vào ma quỉ thánh thần phương xa thì chỉ có chết “ Nói đoạn ông Đ châm điếu thuốc rồi bảo :” Trước bên nhà đấy, có con bé Indo bị ma nhập, đập đầu vào cửa kính đối diện với phòng ông K, cả nhà đổ ra xem. Con bé bị từ sáng đến trưa mới có người gọi thầy cúng đạo hồi đến, nó đập vào cái cửa Mica, không vỡ mà đầu bê bết máu, tóc tai rũ rượi và ông K còn cam đoan là nó dừng lại một lúc, nhìn sang phía phòng ông và ngoài đường rồi cười như điên. Tiếng cười khô khốc, đanh và rợn gáy. Đoạn nó lại tiếp tục đập… Cho đến khi thầy cúng đến, túm tóc nó, đốt bùa có nhúng máu dê nhét vào mồm nó. Cầu khấn hết cả buổi thì con bé ngã vật ra, mồm trào ra thứ nước xanh xanh vàng vàng tanh ngòm. Cả dàn người vẫn ngồi tụng kinh ở đấy cho đến sáng”. Lúc đấy em thấy ông P nghe chăm chú lắm, ông không nói nhưng nhìn mặt đủ thấy ông sợ lắm rồi làm em cũng buồn cười vì thú thực em gặp chuyện kì bí cũng nhiều nên em không lấy làm lạ khi người ta hoang mang ra trò như thế, mà trái lại thấy khổ, kèm chút thương hại cho người ta. Lát em đi mua cơm với bà bạn, xong quay về thấy 3 ông Việt Nam về trước, ông Đ bảo là 3 thằng nó về vì có hàng xóm gọi, chắc lại có chuyện. Đúng là có chuyện thật! Hàng xóm nhà đối diện là người Malay, nó bảo từ hôm thấy khói trong nhà, sáng nó nhìn qua 2 ô cửa phòng ông L thì thấy tối om như hũ nút, vậy mà trưa hôm đó, nó nhìn rõ rang có bóng người đi trong phòng ông L đi lại rồi đứng im nhìn về phía phòng nó. NÓ nói tiếng anh kém nên ông L chỉ nghe nó gọi điện thế là tá hỏa chạy về, lôi cả 2 ông kia theo chưa ăn uống chưa chào an hem. Về đến nhà thì thấy cửa vẫn đóng, nhưng ông P mở cửa vào trong nhà thì cũng là đứng sững lại, vì trước mặt ông, cái bức tranh kia giờ đang nằm trên ghế, chỗ mọi người hay xem tivi, chính giữa cái phòng khách, trơ ra, vẫn lạnh lẽo rờn rợn làm ông đứng sững lại. 2 người kia chạy vào thì cũng đứng yên đấy chả nói năng gì, chợt ông P bỏ ngay ra ngoài xe ngồi. Lúc vào trong xe ông L bảo thấy mặt ông P đỏ bừng, mắt đỏ nhỉn rõ gân máu như sắp khóc rồi nói:” Chuyền nhà đi mày ơi tao đ chịu được đâu …”. Ông L như đúng ý đồng ý ngay còn ông D, thì không nói gì, cười khinh khỉnh. Hôm đấy thủ tục chuyển nhà khẩn cấp làm xong nhưng phải 1 tuần sau nữa mới chuyển… Vẫn phải sống, giờ 3 anh em đều ngủ phòng ông D. Tối hôm trước hôm chuyển nhà, cả hội rủ nhau đi ăn, có 3 ông VN và 3 ông đang làm tại IBM bên này. Ăn xong thì ông Q, trẻ nhất trong 3 ông làm tại IBM sau khi nghe chuyện tỏ vẻ rất thích thú và muốn qua nhà 3 ông kia ngủ lại. Đồng ý ngay tức khắc, ông D còn chưa dám nói gì thì ông L và ông P đã thẳng thừng mời. Vui vẻ nhận lời, tối 4 người đều ngủ phòng ông D, tuy chật nhưng cũng đủ nếu nằm khéo. Đêm hôm đấy, ông L uống bia nhiều ( không phải bia mà dạng như kiểu nước lúa mạch vì đạo hồi nó cấm bia) nên gọi ông P dậy đi vệ sinh vì ổng vẫn còn sợ vụ kia. 2 ông nằm dưới đất, còn ông D với Q nằm trên giường vẫn đang ngủ say như chết. Rủ nhau đi vệ sinh ở cái tầng 1 đấy, 2 người đều sợ, và có lẽ đã quen với cái cảm giác lành lạnh sống lưng trong đêm rồi. Nhưng lúc trở về phòng, mở cửa ra thì ông P sững lại, ông L đứng đằng sau ngó đầu vào xem thì thấy… Ông Q đang ngồi trên giường dáng người như vừa bật dậy, ông D vẫn đang ngủ say bên cạnh. Chân ông Q duỗi thẳng, người lưng thẳng tắp, đầu quai ra phía cửa nhìn ông P cười, ánh đèn đường từ người hắt vào nhìn rõ nét mặt quái đản của ông Q, răng trắng ởn, mắt còn đang mở nhưng không thấy gì bên trong. Ông P đóng sầm cửa lao ra ngoài sàn nhà thì ông L chạy theo. Đứng chừng một phút thì thấy ông D ra mở cửa, mắt nhắm mắt mở nhìn 2 ông với vẻ mặt khó hiểu. Ông L bảo:” Anh Q bị ma nhập, mày không biết hả, đang ngồi trong phòng mày kìa!” Ông D hoảng hốt chạy vào thì thấy ông Q vẫn nằm đấy, duy chỉ có dáng người là thẳng tưng, tựa như cái xác lúc xếp vào quan tài. Lay ông Q dậy, ông Q trố mắt nhìn 3 ông, không nhớ gì hết… Cái hôm chuyển nhà là cái hôm em sang, ở lại một lát thì lích kích đồ đạc mang theo ra ngoài, ông P bảo là :” Đm.. ngày xưa mấy thằng chó chuyển đi nó đ nói trong nhà có ma…” các ông ấy chuyển qua nhà ông Quỳnh ở tạm, duy ông D qua bên 6x vì nhà ông Q chật rồi… Sau đấy 2 hôm, lấy giấy hẹn chuyển nhà chính thức, mới được ông bảo vệ khu đô thị kể về cái nhà đấy, 3 ông há hốc mồm, em được nghe thuật lại, nhưng không tận mắt thấy, em cũng hơi đinh ninh, duy chỉ có bức tranh trong phòng khách. Nó vẫn ở đấy, vẫn trên ghế, vẫn im bặt, lặng thinh… Nó bắt nguồn từ đạo Hồi. VN ngoại truyện – Malay vậy là đủ cho bây giờ, quay trở lại với nguồn gốc người Việt Nam và những câu chuyện rất đỗi kì lạ trong đời sống hàng ngày. Chuyện về con chó đá. Em viết truyện này vì thấy post bên Đất Độc có nhắc đến con chó và một con ác linh một con giữ nhà. Nói thật thì chó mèo ma đầy ra đấy gặp hay không là chuyện hên xui. Gọi là chuyện bên lề đi vì em thấy nó chả ăn nhập với chuyện trên nhưng thôi, đã là post kì bí thì cho nó thành một thể đi. Đến đâu thì đến. Phần 1: Đời chó giữ làng. Em trước khi qua Malay sống tại làng Hòa Mục, đầu đường Lê Văn Lương, chỗ cầu Hòa Mục rẽ vào, nếu ai là dân quanh đó chắc chẳng lạ gì, bởi tính sơ sơ bán kính 1km quanh nhà em có tới 6 cái đình, miếu chùa lớn nhỏ. Đâu phải ngẫu nhiên mà nó có ở đó, mọi thứ đều có cái lí do của nó mà tồn tại và giờ em kể chuyện mà em nghe được qua một lần… Rước kiệu – chắc các bác ở Hà Nội chả còn lạ gì nữa nhỉ, lâu lâu làng lại có hội rước kiệu quanh, cái kiệu quay quay và mọi người bu xunh quanh xem tỏ vẻ hiếu kì. Em con giai 18 tuổi, đương nhiên là bị tóm đi khênh kiệu rồi, và vào một đêm giao ban trực canh kiệu, em đã được ông T, nhà ở cạnh đình làng kể về câu chuyện làm thay đổi không ít tới cuộc sống cuộc cái làng con con này mấy năm về trước… 24 năm về trước, làng còn vắng vé, tức là 14 năm trước khi em chuyển tới làng này sống. Trong làng này ai cũng biết nhà ông T có con chó kì lạ. Con chó bắt được ở cổng chùa, lúc mới bắt nó còn bé con nhưng tỏ vẻ khó chịu và gầm gừ cắn như bị dại. Hồi đó trong làng hay có trộm, trộm vặt thì cũng cái niêu, cái xong, trộm to thì con gà, ổ trứng và đôi khi còn vào nhà dân cướp của. Làng sợ lắm, nên bác T cũng cố kiếm con chó. Chó hồi đấy nhiều, nhưng chó xung quanh nhà thì toàn chó đói, đẻ không được, mà đẻ được thì cũng chết giữa lúc đẻ. Làng ai có chó cái là giữ lắm, không cho ai cả, mà có con nào đẻ được thì bán giá cao, nên bác T không mua. Hồi đấy bác T nhà nghèo, có 2 thằng con giai nghịch như quỉ. Đêm tờ mờ sáng ông đạp xe đi tận Hà Đông bấy giờ vặt rau muống, đạp tới 7 giờ về tới nhà thì bán ở chợ làng kiếm ít tiền, trưa thì đi làm phu hồ. Bà vợ bác T là cô Th bị điên, suốt ngày trèo tường ra ngoài vào ban đêm rồi đi khắp trong làng làm khổ bác T phải đi kiếm. Nên bác T thường không ngủ được vào ban đêm mà tranh thủ chợp mắt lúc ăn cơm tối xong. Bữa đó đạp xe về từ tờ mờ sáng, nhìn thấy có con chó nằm bên trong cổng chùa, mạnh bạo xung quanh không có ai, bác T dựng xe nhảy vào bắt trộm. Con chó bé bé nhưng giãy mạnh, chực cắn vào tay bác. Chật vật với con chó con trong bao tải, bác cũng về tới chợ làng. Con chó đem về phải thanh minh với hàng xóm là mua được giá rẻ ở Hà Đông, vì không sẽ bị nghi là ăn cắp. Nhà tuy nghèo, nhưng sợ trộm cướp mất mạng, bác T vẫn cố nuôi con chó đặt tên là con Dôn. Con chó lớn lên còi cọc nhưng tiếng sủa rất to và đanh. Bác T tự hào lắm, có lần bác với ông Q hàng xóm tí tóm được thằng trộm khi con Dôn sủa inh lên, ông Q chạy ra thấy có bóng người nhảy từ tường nhà đối diện xuống thì hô hào đuổi, may cho thằng trộm là không tóm được, chứ tóm được là chết với làng nhà em. Mà cũng lạ, từ hồi con Dôn về nhà, cô Th cũng ở nhà luôn, đêm ngồi trước cửa sân không trèo ra ngoài nữa, nên bác T thấy lạ, nhưng cũng bớt phần nào gánh lo, bác kệ… Được 2 năm sau thì con Dôn đổ bệnh, nó ăn ít mà cũng sủa yếu đi, bác T lo lắm. Rồi một sáng dậy không thấy con Dôn, bác T buồn lắm, nhà mất con chó mà cứ như mất của, tiếc đứt ruột, bác T từ sáng tới chiều k đi làm mà ở nhà than vãn ngoài quán nước đầu đình. Thế nhưng tối hôm đấy, con Dôn về! Cả khu đang ngủ thì nghe tiếng chó tru dài, nghe đứt đoạn và thống thiết, tưởng trộm, ông Q lao ra cửa đứng nhìn quanh. Riêng bác T thì biết đấy là con Dôn, nhưng tiếng nó tru chứ không sủa, dài não nề lạnh lẽo, đêm đó gió mạnh lùa qua khóm tre trước đình, bác T thấy con cho đứng tru trước cổng đỉnh, bóng dài theo ánh trăng ra tận phía chấn bác đang đứng, nó cứ tru như không thấy bác và ông Q đang đứng há hốc mồm nhìn nó, khóm tre vẫn xào xạc ầm ầm, tiếng chó cứ ư ử trong cái đêm quái đản đấy. Chợt con Dôn dừng lại rồi nó quay ra nhìn bác T như người nhìn người, bác T lùi lại rồi quay lưng bỏ vào nhà, ông Q thấy thế cũng quay về để mặc con Dôn ngoài đình. Từ đấy con Dôn không ở nhà bác T nữa, nó ở ngoài đình, nó cứ nằm đấy, ai qua đình cũng thấy nó nằm trước cửa, đói thì chạy qua bên nhà bác T sủa sủa và cào cửa, ăn xong nó lại lững thững ra đình. Và mặc nhiên nó rất hay sủa đêm, ít khi ra tiếng tròn vành như sủa trộm xưa mà nó tru, tru liên hồi, nghe mà réo rắt đến ghê rợn. Cả khu sinh ra bực mình vì nó, nhiều người cũng góp ý bác T, nhưng bác T bảo là nó tru chắc có trộm mới tru, chứ tự dung đâu mà nó tru, ai biết còn thêm vào, nó sủa ma đấy… Phần 2: Lão C say và cái làng kì lạ Trong làng có lão C say. Uống say là về đánh vợ ra trò rồi ngủ, thế mà hay, chả ai dám nói lão, vì dây vào lão như dây với hủi. Buông lời gọi lão là Chí, lão đến chửi cả nhà, không lại thì gọi người đánh, nên cả làng ai cũng sợ. Nhà lão C say ở sau đình, đợt gần đấy lão mới đi buôn về, có tiền nên uống rượu và bài ca đánh vợ tua đi tua lại như băng cát-xét. Nhưng đánh xong lão không ngủ được vì tiếng con Dôn cứ lâu lâu lại tru tréo lên. Trong cơn say đêm hôm đấy, lão vác cây đòn hột từ nhà đi ra hướng đình. Hôm đấy bác T nhớ rõ, vợ bác là cô Th ngồi ngoài hiên, chỉ tay ra cửa cười và nói :” Thằng C say, thằng C say…” Bác T nhìn ra thì thấy lão C lệch đệch vác cây gậy to, mặt đỏ bừng như vừa nốc rượu, đi loạng choạng ra phía đình. Bác T nằm trên chõng, xoay người trở dậy. Mở cửa đi ra thềm ngoài, vừa bước ra tới cửa thì bác trố mắt nhìn! Lão C say đang túm họng con Dôn lôi xềnh xệch ra cái ao đằng trước đình, bác T hét to:” Ông C ơi chó nhà tôi! Ông …” Chỉ kịp thế, lão C nện cây gậy vào đầu con Dôn tới tấp, con chó bị túm họng rên ư ử không thành tiếng, mắt nó trợn trừng như con lợn dưới tay thằng đồ tể đang kinh hãi, máu chảy be bét xuống tay lão C xuống răng con Dôn rồi rơi xuống đất thành từng dòng chảy xuống ao. Lão C trong cơn say như con thú điên, nện tới tấp những phát đòn hột nặng trịch, đầu con Dôn móp vào một góc rồi, lão v







Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Không thuộc về full audio mp3

Không thuộc về full audio mp3Câu truyện ma Không thuộc về kể về một người phụ n...

Truyện Ma Audio

22:52 - 28/12/2015

Hồn ma xin con audio mp3

Hồn ma xin con audio mp3Đó là một cô gái bị tai nạn khi đang mang thai đứa...

Truyện Ma Audio

21:29 - 28/12/2015

Những con chim trong lồng

Những con chim trong lồngRòng rã rồi cũng đến ngày ra trường, thế nào mới g...

Truyện Ngắn

10:01 - 23/12/2015

Đọc truyện ma – Tiếng chuông

Đọc truyện ma –  Tiếng chuông [b]“Bố mày rất tàn bạo, tao nói thật lòng. Mộ...

Truyện Ma

22:47 - 09/01/2016

Đơn giản mà

Đơn giản màMọi việc đơn giản mà. Có phải không?...

Truyện Ngắn

09:56 - 23/12/2015