pacman, rainbows, and roller s

Đọc truyện ma- HÀNH TRÌNH TÌM CON

Chương 1: Chương 1 Nhớ lại hồi sau chiến tranh Việt Nam, độ năm 75 76. Tôi từ mặt trận về quê đoàn tụ với gia đình, nào ngờ về tới đất Cao Lãnh, Đồng Tháp, thì thấy ở đây nhà cửa tang hoang, không còn sinh khí. Tôi chạy đi tìm nhà mình, thấy bà con ở đó còn lác đác vài người, tôi hỏi thăm thì mới biết được rằng. Lúc tôi đi lính, vợ tôi bệnh nặng mà qua đời, đứa con gái thì được ông Tư Huyền, chủ bến ghe thương lòng nhận nuôi, chuyện cũng hơn mấy tháng rồi. Tôi Nghe xong muốn đứng không vững, trời đất tối sầm lại, Tôi liền hỏi: “Vậy bây giờ, chú có biết ông Tư Huyền ở đâu không?” Người đó nói: “Nghe đâu ổng đi theo sông Hậu, nghe đâu xuôi xuống Trà Vinh, Sóc Trăng để mần ăn gì đó, tôi cũng không rõ” Tôi nghe xong cũng mừng, tạm biết là con mình đang trong tay người quen, Thế là tôi mướn xe, đi đến Sông Tiền. Kím ghe xuồng gì đó để qua sông. Đến bờ sông Tiền, thấy nước chảy cuồn cuộn, tôi nhìn mà nghĩ cho cuộc đời tự như con sông, chảy hoài chảy hoài, chảy qua là không lưu luyến gì lại được. Đời đi lính, tử biệt với đồng đội anh em, nay lại phải gặp cái cảnh sinh ly với gia đình con cái. Bất giác tôi thở dài. Trời lúc này chập chen tối, cũng không tìm thấy ghe xuồng nào để qua sông được, tôi đành gối đầu trên balo, nằm ngủ một chút. Nữa đêm chợt nghe có tiếng xuồng máy chạy, tôi tỉnh ngay. Ngửa đầu thì thấy trăng treo lơ lửng. Tôi đứng bên bờ sông, thấy xa xa có cái xuồng máy chạy xuôi dòng, tôi mừng húm, đưa tay lên miệng rồi hét to: “Xuồng ơi” Giữa bốn bề nghe tiếng tôi vang vọng, người trên xuồng hình như cũng đã thấy tôi, cái xuồng liền ghé vào bờ. Tôi thấy ngồi trên xuồng là một thằng thanh niên, cũng bự con lắm, tầm khoảng 25, với một con bé gái tầm mười tám mười chín, nom cũng xinh. Tôi hỏi: “Anh trai, cho tôi đi nhờ qua kia bờ được không ?” Thằng thanh niên nhìn tôi chăm chú nói: “Anh là bộ đội về quê hả ?” Tôi gật đầu, đoạn tôi cũng không dấu diếm gì thằng thanh niên, tôi kể lại chuyện nhà, nói là muốn về Trà Vinh tìm con gái. Thằng thanh niên gật gù, nó nói: “Em tên Bảy bại, còn nhỏ này là Út Mỹ. Mà em nói thật, ban đêm đừng băng sông, nguy hiểm lắm” Tôi hiếu kỳ hỏi: “Dạo gần đây, nghe nói có cá lớn, thuyền ghe nào nhỏ nhỏ cỡ này mà ban đêm ban hôm đi sang sông là nó húc lủng thuyền hết” Tôi thấy kì kì, chuyện thủy quái này thì tôi nghe nhiều chứ cũng chưa có ai chứng thực, tôi cười nói: “Xã hội bây giờ phát triển, anh cứ nghĩ mấy thứ ma quái đó làm gì” Thằng Bảy gãi đầu, nó cũng khù khờ nói lại: “Em cũng không tin, nhưng thấy người ta kể lại, em cũng thấy sợ lắm Tôi cũng thấy thằng này khờ khờ, muốn dụ nó cho qua sông luôn đêm nay. Tôi vững tin là đi sớm một ngày, gặp được con gái sớm một ngày. Tôi bèn nói: “Thôi vầy, tôi đưa anh tiền, anh làm ơn cho tôi qua sông, tôi cũng là vì muốn sớm gặp con gái quá, nỗi lòng làm cha mà anh…” Vừa nói tôi vừa móc mấy tờ bạc ra, thằng Bảy bại liền khua khua tay nói lớn: “Anh anh, đừng vậy, em dân ở đây, giúp anh qua cái sông thì có gì đâu, thôi, nghe anh nói vậy em cũng hiểu, em không cần tiền của anh, nhưng anh cho em theo với anh được không ?” Tôi bất ngờ “Là sao ?” Thằng Bảy bại nói : “Bây giờ hai anh em em cũng không còn chốn nào dung thân, làng mạng thì cháy rụi, cha mẹ cũng chết cả rồi, hai anh em em mấy nay chỉ biết là bắt cá ăn, giờ có anh, cho em xin đi theo” Tôi nghĩ bụng, sau cảnh chiến tranh, bao nhiêu mảng đời thế này… Thôi thì, mình đi một mình cũng buồn, chi bằng dẫn nó đi theo. Tôi cười rồi gật đầu với nó. Tôi lên ghe, cái ghe máy đâu thể một cái là băng qua con sông rộng hơn cây số. Thằng bảy bại tính khù khờ, vậy mà cái tài khiển ghe của nó phải nói là tài, cái ghe lướt êm ru trên sông, cứ xuôi xéo xéo một đoạn dài, cuối cùng thì cũng ra tới giữa sông. Trên cao trăng sáng, dưới sông nước cuồn. Ra tới giữa con sông, chợt nhiên cái xuồng bị vấp phải cái gì. Tôi nói: “Hình như vướng đá ngầm” Thằng bảy chau mài, nói: “Ở đây làm sao có đá ngầm” Tôi vừa định mở miệng thì phía mạn trái ghe đã bị cái quái quỷ gì đó đâm vào, làm run cả thân ghe, tôi mém chút là cũng lọt xuống sông. Nhìn xuống nước đục ngầu, không thể thấy cái gì. Chợt phía trước mũi ghe hơn năm mét, giữa lòng sông lồng lộn mấy con sóng, nhìn kỹ thì thấy có hai con cá lớn, con nào to cũng gần với cái ghe này. Dài độ hơn hai mét. Hai con cá khổng lồ, đang cắn nhau, một con ánh bạc, còn con kia ánh màu xanh xẫm, nhìn cứ như hai con cá lia thia đang đá. Hai con cá quẫy dữ dội, rồi tự nhiên con bạc nhả ra, lặng hụp xuống nước. Con cá xanh còn lại cũng lặn theo. Không gian lại trở nên yên ắn đến lạ Lúc này tôi nói: “Có áo phao đúng ko? bận vô lẹ đi” Ba người chúng tôi gấp rúc bận áo phao rồi, rồi thằng Bảy đi lái ghe đi tiếp. Tôi thấy hơi ớn, cứ nhìn xuống dòng nước đục ngầu mà nghĩ thầm có con thủy quái nào bơi lởn vởn ở dưới. Tôi đang nhìn xuống mặt nước, thì rầm một cái, thuyền bị một con thủy quái nào đó húc vào, tôi rớt luôn xuống nước. Trên tai chỉ còn nghe tiếng kêu í ới của thằng Bảy và con em nó. Tôi vừa rớt xuống nước, đã thay toàn thân lạnh cóng, không ngờ nước sông Tiền lại lạnh đến mức này, cũng may vì có áo phao, tôi nổi lên, hít lấy hơi rồi cố gắn xác định cái ghe của thằng Bảy. xoay vòng vòng một hồi tôi cũng nhìn thấy cái ghe, ráng sức bơi đến. Nào ngờ tôi đang quãy đạp hết sức, thì có cái quái quỷ nào đó, níu lấy chân tôi. Lôi tôi xuống dòng sông đục ngầu không có ánh sáng. Tôi đi lính nhiều năm, gặp nhiều biến cố, nên tinh thần cũng khá vững, lúc này nhớ lại mình còn cây dao lính dù để ở sau lưng. Giữa màng nước tối, lại bị một con cá to lôi đi, tôi phải mất vài giây mới có thể trấn an được, móc lấy cây lính dù, tôi cong người xuống chân, sờ sờ thì thấy một lớp vảy cá, cái vãy nào cũng to bằng cái gói thuốc lá. Tôi chẳng quan tâm nó có là thủy thần hay là thủy quái, tôi lấy cây dao lính dù, đâm mạnh luôn vào con quái vật đang lôi tôi đi. Đâm liền mấy nhát, tôi kiệt sức, mãi không thấy con cá nhả miệng ra, tôi tưởng chừng như bất lực, ráng đâm thật mạnh một cái nữa. Cú này có vẽ đã làm con thủy quái vượt quá mức chịu đựng, nó nhả chân tôi ra. Lặp tức toàn thân tôi được cái phao cứu sinh đưa lên trên mặt nước. Nhìn lúc này tôi thấy mình cách bờ không còn xa mấy, ráng sức bơi vào bờ. Leo được lên tới bờ rồi, tôi đút cây dao vào túi.Rồi nhìn xuống cái chân phải khi nãy bị con thủy quái đớp lấy, in rõ một hàng những dấu răng, tựa như là răn người. Nhìn trên sông, thấy yên tĩnh, không rõ thằng Bảy và con Út tụi nó ở đâu. Hành lý, đồ đạc của tôi đều ở trên ghe, tôi phải tìm cho được tụi nó, không thì không được. Tôi đi ngược lên dòng sông, cái chân bị đau lắm, nhưng cũng phải ráng. Trên đường, thấy không ít những cái bóng cá to như cái thuyền chở gạo đớp bóng nước. Tôi nhìn cảnh đó mà hoảng, hóa ra con sông Tiền có nhiều thủy quái đến như vậy. Đi một lúc thì cũng nghe tiếng í ới của thằng Bảy, tôi thấy cái ghe nó là cố sức gào lên: “Bảy ơi” Nó nghe thấy tôi, biểu lộ mừng lắm, mở máy ghe, mãi lúc sau nó mới cập vào bờ. Nó nước mắt đầm đìa “Em tưởng anh chết rồi” Tôi cười, cười, rồi cà nhắc đi lên ghe. Chương 2: Chương 2 Tôi bàn với thằng Bảy: “Giờ chú có chịu bỏ ghe mà đi với anh không?” Thằng Bảy hơi lưỡng lự, nó nhìn con Út rồi nói: “Em cũng không biết” Tôi nhìn con Út, con nhỏ cũng đẹp, tuổi nhỏ không biết nó có chịu đi xa được hay không nữa. Tôi lại nghĩ, anh em nhà nó chỉ còn có cái ghe, mình kêu nó bỏ thì coi sao được, mà đi đường sông Tiền, này phải luồn rạch lách mương ra sông Hàm Luông, băn qua Mỏ Cày, mới ra được Sông Cổ Chiên, Từ cổ Chiên mới ra tới Trà Vinh. Đi Đường sông lẹ thì lắm, nhưng đi đường rừng đường bộ, thì hơi cực. Tôi nghĩ hồi rồi nói: “Thôi, mình đi đường Sông, chạy băng qua sông Hàm Luông rồi đi xuống miệt Trà Vinh, ý chú sao?” Thằng Bảy nói gật đầu liền, nó nói: “Vâng, anh cứ sao lo liệu, nói thật em cũng không nỡ bỏ cái ghe, cái ghe của ông già để lại, nó như cái nhà của em, anh kiu em bỏ nó, em cũng như cắt mất cái tay cái chân của mình” Tôi gật đầu, thông cảm với nổi khổ tâm của nó, tôi lại nhìn con Út: “Nhỏ, em thân con gái, đường đi chuyến này khó khăn lắm nghen” Con Út gật đầu nói nói lại bằng cái giọng tỉnh bơ: “Anh yên tâm, có em đi chung em lo cơm nước cho mấy anh cho” Nói xong, ba đứa ngủ lại trên ghe đêm đó, sáng hôm sau liền đi xuôi theo sông Tiền, tìm một chổ mua đồ ăn thức uống, và cả nhiên liệu. Cứ vậy chúng tôi đi xuôi theo con sông đến đoạn sông Tiền rẽ ra hai nhánh sông là sông Cửa Tiểu và sông Mỹ Tho, trước khi rẽ ra hai nhánh sông, ở đó có một con sông nhỏ, chảy từ trong Bến Tre, chảy qua Châu Thành rồi đổ ra sông Tiền. Thằng Bảy lái ghe đi ngược con sông nhỏ đó, tôi cũng không biết là sông gì. Đi hơn mấy ngày, cũng đến sông Hàm Luông, lại rẽ vào một con rạch vào vùng Mỏ Cày. Mỏ Cày thời đó toàn rừng cây, ít người sống, đi xuyên qua Mỏ Cày cũng nguy hiểm lắm, nhưng tôi nghĩ bụng, chắc cũng không sao. Đi vào Mỏ Cày đến một đoạn, cái ghe bị mắc cạn, thế là từ đoạn đó, ba người chúng tôi đi bộ. Lúc đó trời đã đêm, tôi cùng mấy đứa tìm chổ cao ráo khô thoáng, để mà nghĩ ngơi. Đêm đó, thằng Bảy cùng con Út ngủ say như chết, còn tôi thì ngủ chập chờn. Cái kinh nghiệm nhà binh của tôi vẫn cứ hoạt động, ở cái chốn lạ nước lạ cái, ai mà dám ngủ say. Tôi nằm đến chập nữa đêm, nhìn trên trời thì trăng sao lung linh, đẹp lắm. Đang nằm mơ mơ màng màng, chợt tôi nghe có tiếng bì bạch dưới nước. Hoảng hồn, tôi ngồi bật dậy, nhìn xuống chổ phát ra tiếng động, thì thấy có cái gì như cái gồ đất vừa hụp xuống, nghĩ thầm trong bụng có thể là cá sấu, tôi vội lây thằng Bảy với con Út. Tụi nó vừa lồm cồm ngồi dậy là tôi nghe sau lưng có có tiếng soạt lao nhanh tới, thằng Bảy nắm cổ áo tôi giựt ngược về phía sau. Con Út la thất thanh “Sấu” Tôi vừa quay lại nhìn thì thấy một con Sấu khổng lồ, cái miệng dài toàn răng nanh đang chồm tới định cắn thêm phát nữa. Thằng Bảy cầm cục đá gần đó, chọi luôn vô miệng con Sấu. Con sấu cạp một cái, cục đá to hơn cái nắm đấm nát bét. Đá mà nó cạp như tàu hũ, thì xương cốt con người ăn nhằm gì với nó. Với cái giống này thì chỉ có chạy thôi, tôi sách balo, nắm tay con Út lôi đi vào bìa rừng, thằng Bảy cũng lẹ làng chạy theo. Ba đứa chạy thục mạng thì bất chợt bên dưới dốc xuống, lại trơn trượt do rêu tảo bám vào. Ba đứa tôi tụt luôn xuống cái dốc, rồi cuối cùng cũng đập người vào một thân cân, tôi mới dừng lại được. Lồm cồm bò dậy, mới thấy thằng Bảy và con Út nằm xỏng xoài ở dưới. Tôi từ từ bước xuống, nhìn thì thấy đây là một vùng trũng giữa trung tâm, bốn bề là rừng cây. Tôi đỡ hai đứa đứng dậy, nhìn xung quanh. Xa xa trong rừng có thứ ánh sáng lập lè như lửa ma trơi. Tôi trấn an hai đứa nó, rồi ba đứa từ từ đi vào trung tâm cái lòng chảo này. Tôi đi trước, thằng Bảy và con Út đi phía sau, tôi lấy cây dao đi rừng ra cầm thủ sẳn. Đi được đoạn bỗng lại nghe một tiếng soạt, sau đó là tiếng la của con Út, Tôi quay nhìn lại thì không thấy con Út đâu hơn, chỉ thấy thằng Bảy ngồi xuống, toàn thân nó run run. Tôi chạy đến, thì thấy một cái hố sâu hun hút, rộng khoảng độ một mét. Thì ra con Út bị rớt xuống cái hố, không biết sống chết thế nào. Tôi liền lấy đèn pin để trong balo, rọi xuống, thì thấy cái hố không sâu lắm, có con Út nằm bất động ở dưới. Tôi lấy dây dù trong ba lô ra, nói với thằng Bảy “Chú cuộc cái dây vào thân cây, anh với chú xuống dưới coi con Út ra sao” Tôi trèo xuống trước, vừa xuống thì nghe mùi nấm mốc lâu năm sộc vào mũi, muốn nhợn ngay. Tôi lấy cái khăn bịt mũi mình lại. Tôi vội đỡ con út, xoa xoa huyệt nhân trung cho nó tỉnh. Con Út vừa tỉnh dậy thì thần sắc kinh hãi nhìn tôi, nó chỉ ra phía sau lưng tôi, tôi quay lại nhìn thì thấy một bộ xương khô, mặc quân phục, vẫn còn quân hàm cấp tá. Tôi mém chút cũng bị giật mình. Tôi nhìn xung quanh, cái này là cái hang nhân tạo, bốn bề đều bằng bê tông, lại có thêm cái xác lính ở đây… Có thể nào ? Tôi hồi đi Lính, từng nghe có một hầm căn cứ bí mật của quân đội ở Miền Tây Nam Bộ, căn cứ này không biết phục vụ cho mục đích gì, cũng không rõ nó nằm đâu. Bây giờ ở trong nơi đây, tôi rất dám khẳng định đây chính là cái hầm bí mật mà quân nhân đồn đại… Tôi dìu nhỏ Út đứng dậy, nó bị té từ trên cao xuống, nhưng cũng may không bị vấn đề gì, chỉ trầy và bầm dập vài chổ ở tay chân, cũng không đáng ngại. Lúc này thì thằng Bảy cũng đã chui xuống đây. Tính tôi cẩn thận, không thể biết trong cái hầm bí mật này có chứa thứ gì, và vì sao lại có xác chết chỉ còn xương trắng ở đây, tôi móc con dao lính dù ra, lại đến chổ cái xác khô. Mò móc một hồi thì được một cây súng lục quân dụng, một con dao rừng dài 3 tấc, một cái đèn pin đã lâu không xử dụng nhưng vẫn còn chiếu sáng được. Tôi đưa con dao cho Thằng Bảy, và đèn pin cho con Út, riêng mình tôi thì nhét cây súng vào thắt lưng. Chổ chúng tôi đứng chỉ có một đường địa đạo chạy dài sâu hun hút, ba đứa lần mò từng bước đi sâu vào địa đạo, kì lạ là tuy vào một quãng sâu trong địa đạo rồi nhưng không khí ở đây dường như có được một hệ thống thông khí, không khí tuy có mùi ẩm mốc, nhưng không đến độ ngộp ngạt. Chúng tôi đi đến một đoạn thì gặp một ngã ba, tôi phân vân đang không biết đi đâu thì con Út lên tiếng, nó soi ánh đèn vào tường. Tôi quay ra nhìn thì thấy có một tấm bảng đỏ chỉ dẫn lối đi. Mũi tên chỉ thẳng, bên dưới ghi chữ “Kho hàng” Mũi tên quẹo phải, bên dưới ghi chữ “Phòng tập trung” Tôi quyết định đi thẳng, xem xét kho hàng ở đây chứa những thứ gì. Tôi quay lại để xem hai đứa kia đâu, thì thấy thẳng Bảy và Con Út vẫn đang đi phía sau, tuy thấy hai đứa có vẻ sợ nhưng không hề nói một tiếng nào. Đi Thẳng hơn hai ba chục mét, chúng tôi đến một cái cửa, bên trên đề “Kho Hàng” Cái cửa thép nặng nề đã bị xúc một bên bảng lề, Ba chúng tôi từ từ tiến vào. Rọi đèn xung quanh thì thấy đây là một căn phòng rất rộng, chứa đựng bao nhiêu là hoàng hóa, nhu yếu phẩm, Tôi đi hết một vòng thì thấy căn phòng phải rộng chừng hơn hai trăm mét vuông, Thật không ngờ, một căn cứ lớn đến dường này, lại có thể được xây dưới một vùng đất mềm, đầy sông rạch như thế này. Trong phòng có cả chổ để súng ống, lựu đạn, mìn nổ. Súng thì tôi cũng lấy mấy cây súng lục nhét vào người, lựu đạn thì vớ lấy ba quả thẩy cho thằng Út bảo nó nhét vào balo, biết đâu cần tới. Tôi ngước lên trần kho hàng, chỉ thấy nó đen kịt. Chúng tôi quay trở ra, đi xuôi theo địa đạo về lại ngã ba, lúc này quẹo qua hướng “Phòng Tập Trung” Dọc theo hai bên địa đạo lúc này có mấy giang phòng, bên trong bầy trí như văn phòng của tướng tá, nhưng đều đã bị bỏ hoang phế như thể hơn hai chục năm nay, nhưng tuyệt nhiên lại không thấy có tí bụi bẩn nào. Càng tiến về phía “Phòng Tập Trung” thì không khí hình như càng đặc và bốc mùi hôi thôi hơn. Con Út không chịu được, ho khù khụ mấy cái, thằng Bảy thì nói: “Sao mà nó thúi dữ vậy ?” Chính tôi cũng đang tự hỏi câu đó, tôi lại lấy cái khăn rằn quấn che mũi và miệng, tạm thời coi như giảm bớt cái mùi hôi thối. Tôi nói: “Bảy vs Út, hai đứa lấy trong balo anh, hai cái khăn che mũi lại đi” Tụi nó nghe tôi nói là làm ngay. Ba chúng tôi vừa soi đèn vừa đi, lập tức khựng lại vì trước mặt có hai cái xác khô vận đồ lính, da thịt hãy còn dính lại, không thể nhìn ra mặt mũi, nhưng thấy rõ trước lúc chết, bộ mặt đã vô cùng kinh hãi. Tôi lúc này chợt rùng mình, cái hầm bí mật này càng lúc càng có gì đó quái dị. Tôi hít lấy một hơi nói với giọng bình tĩnh để trấn an hai đứa kia: “Chết hết rồi, không sao đâu” Tôi đến trước cửa phòng tập trung, đá hai cái chắn lối ra hai bên. Vừa đụng vào thì hai cái đầu đã rơi ra, lăn long lóc dưới đất. Con Út với thằng Bảy sợ quá, la lên như muốn khóc: “Thôi, em ra, em không muốn ở lại đâu” Tôi quay lại, nói: “Người chết thì cũng đã chết rồi, có sống lại được đâu mà hai đứa bây sợ?” Nói xong, tôi quay đi, đưa tay mở cửa căn phòng. Lúc này mới để ý, phòng bị khóa ngoài, không có chìa khóa thì không thể vào. Tôi móc luôn cây súng lục, mở chốt an toàn rồi bắn luôn mấy phát đạn vào khóa cửa. Tiếng súng nổ cứ vang vọng khắp địa đạo. Tôi quay nhìn hai đứa đằng sau, mặt đứa nào cũng không còn giọt máu. Tôi cũng không biết nói gì hơn. Tôi đạp cánh cửa một cái, bất chợt từ bề không khí toát ra một sự lạnh lùng, trong khoảng khắc trong đầu tôi vang lên những âm thanh khan thóc, một mớ hỗn tạp những âm thanh khóc lóc, gào thét. Nó chợt đến chợt đi trong khoảnh khắc, làm tôi run lên một cái, tôi nghĩ rằng mình bị ảo thanh. Bất giác quay nhìn lại thằng Bảy và con Út. Hai đứa trừng mắt, như thể gặp phải ma quỷ. Thằng Bảy nói: “Cái… cái tiếng khi nãy là gì vậy anh?” Tới lúc này tôi mới giật mình, thì ra tôi không bị ảo thanh, mà cả thằng Bảy cũng nghe cái mớ âm thanh kia. Tôi nổi hết gai óc, tôi nói: “Anh làm sao biết, có thể là tiếng dội lúc anh đạp cửa chăng” Tôi nói câu này ra, biết là chỉ là câu lừa con nít, rõ ràng cái mớ âm thanh thê thảm đó là tiếng người. Tôi nuốt nước bọt, quay lại phía cánh cửa, rọi đèn pin sâu vào trong… Vừa rọi vào thì tôi thấy nằm trên sàn nhà la liệt là xác, những cái xác ăn mặc cùng một màu quân phục Hoa Kỳ, nhiều cái xác bị phân hủy dang dở, nữa còn thịt, nữa còn xương. Nhìn sơ sơ trước mắt đã có hơn gần hai chục cái xác người. Cái xác nào còn da thịt trên mặt, tuy là bị phân hủy dang dở nhưng cũng rõ là trước khi chết những người này trãi qua một cảnh tượng kinh hoàng. Tôi đoán tất cả những người ở đây là người Việt Nam, nhưng bị giặc bắt phải đi lính, phải ra trận giết những người chung dòng máu Việt của mình. Vì cũng là một người lính, tôi hiểu rằng điều này vô cùng đau khổ. Thế nhưng vì sao những người lính ở đây lại chết ở đây, nhưng thể cái phòng này là một cái mồ chôn tập thể vậy. Cái âm thanh rùng rợn khi nãy, có lẽ nào chính là tiếng than khóc của những oan hồn chết không nhắm mắt, vong linh chẳng thể siêu thoát khỏi chốn này ? Tôi quay lại nhìn hai đứa kia, thấy tụi nó vẫn chưa hết sợ. Tôi đề nghị cả đám quay về Kho Hàng, nghĩ ngơi, tạm thời chổ đó là nơi an toàn nhất, nghĩ ngơi xong, tôi sẽ mau chóng rời khỏi chỗ này… Chương 3: Chương 3 Đi dọc địa đạo về kho hàng, tôi cứ cảm giác phía lưng mình như có thể hàng vạn con mắt đang chăm chú quan sát nhất cử nhất động. Tôi liền lấy dao rọc mở những túi hàng bọc bằng bao tải lớn, vẫn còn có những thứ đồ hợp còn xử dụng được, tôi lấy vài hộp đem cho thằng Bảy và con Út, đồng thời cũng lấy một ít bỏ vào balo, sau này có gì cần thiết thì lấy ra dùng. Bên trong hầm bí mật này tối đen như mực, không biết hệ thống điện có hoạt động hay không? Tôi nghĩ thầm nếu cứ dùng đèn pin như thế này, chẳng mấy chốc nữa sẽ hết pin thôi, tạm thời phải tìm một nguồn ánh sáng thay thế. Tôi đi vòng vòng kho hàng, tìm những thứ có thể đốt cháy được. Nhưng đi hết cả vòng cũng không thể thấy thứ gì, tôi thất vọng quay về chổ ngồi, ngồi cạnh hai đứa Bảy bại và Út Mỹ. Chợt con Út toàn thân run cầm cập, thằng Bảy hỏi: “Nhỏ nhỏ, mày bị sao vậy em?” Con Út nói: “Em thấy lạnh quá” Tôi bất giác cũng cảm thấy lạnh thật, nhiệt độ đột nhiên lại thây đổi thế này. Tôi cởi bộ áo khoác lính bên ngoài, đưa cho con Út, bảo nó mặc vào. Chợt tôi nhớ tới mấy văn phòng hai bên địa đạo khi nãy. Tôi lập tức cầm đèn pin, bảo với hai đứa: “Anh đi tìm đồ nhóm lửa, hai đứa bây ở lại, anh đi rồi chạy về ngay” Nói xong là tôi phóng đi luôn, chạy đến cái văn phòng thứ nhất, thấy có mấy cái ghế gỗ, tôi ngậm đèn pin vào miệng, cầm cái ghế lên rồi đập xuống. Cái ghế vốn cũ kỹ cũng không cần phải tốn sức để đập gãy là bao, tôi đập thêm vài cái ghế nữa, rồi ôm đống gỗ nát đó quay về. Vừa đi trên đường, chợt tôi nghe tiếng la thất thanh của thằng Bảy, có chuyện quái quỷ gì nữa đây. Tôi ôm đống gỗ chạy thật nhanh, còn khoảng mười mét nữa là tới kho hàng, dưới ánh đèn pin, tôi thấy cái bóng thằng Bảy đang đi giựt lùi về phía sau. Tôi bỏ luôn đống gỗ xuống, cầm lại đèn pin trên tay rồi chạy đến gần thằng Bảy. Tôi nói: “Bảy, vụ gì vậy mạy?” Thằng Bảy toàn thân phát run, nó cứng đờ người, tôi chợt nhiên nhìn quanh. Tôi gào lên: “Con Út đâu?” Thằng Bảy chẳng nói chẳng rằng, ngồi phệt xuống đất, tay chỉ về phía cửa kho hàng. Tôi lia ánh đèn soi vào, thấy bên trong không có ai, chỉ còn mấy cái vỏ đồ hộp và cây đèn pin lăn lóc trên sàn, con Út thì đâu mất rồi. Tôi tạm thời chẳng hiểu có chuyện gì, xách nách lôi thằng Bảy đứng dậy, vả vào mặt nó mấy cái. Thằng Bảy mới thần trí ổn định một chút, tôi bảo: “Mày kể lại anh nghe ? con Ú







Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Đồ cũ

Đồ cũCả anh và bà lặng người. Thằng bé bị bố mắng, ngơ ...

Truyện Ngắn

04:16 - 23/12/2015

Đọc Truyện Ma – Con chim điên

Đọc Truyện Ma – Con chim điên Vào ngày mồng 3 tháng 12, thời tiết đột ngột tha...

Truyện Ma

08:51 - 10/01/2016

Đi tìm sóng nhé, nếu cát quá lạnh

Đi tìm sóng nhé, nếu cát quá lạnhCó những người thoảng qua, có những kỉ niệm nhớ mã...

Truyện Ngắn

12:55 - 23/12/2015

Rốt cuộc em sai chỗ nào

Rốt cuộc em sai chỗ nàoHạnh phúc luôn rất mong manh và khó nắm giữ. Điều ...

Truyện Ngắn

02:45 - 23/12/2015

Càng xa

Càng xa Một cô tóc vàng mới vào nghề sơn...

Truyện Cười

20:03 - 26/12/2015